Chương 50: Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi, người đàn ông của tôi chỉ bán nghệ không bán thân."

Ngày Vương Nhất Bác vào đoàn, Tiêu Chiến chỉ tiễn người đến cửa, tuyết rất lớn, Tiêu Chiến cứ như vậy đứng trước cửa sổ nhìn chiếc xe chở Vương Nhất Bác đi càng lúc càng xa.

Lần này cho dù Tiêu Chiến muốn đi tham ban, Vương Nhất Bác cũng sẽ không cho anh đi, nửa đầu phim cơ bản đều là quay trong núi, Tiêu Chiến đến ăn không được ngủ cũng không được.

Bắc Thành quá lạnh, Tiêu Chiến vẫn quyết định quay về Nam Thành.

Hơn nữa cũng sắp đến Tết rồi.

Trước khi trở về Nam Thành, anh lại nhận được điện thoại của Lâm Hoa.

Lâm Hoa không kiêu ngạo độc đoán giống như anh tưởng tượng, nhưng cũng không phải là người dễ hòa đồng.

"Có phải tôi nên gọi chị một câu Lâm tổng?"

"Không cần khách sáo như vậy, cậu cũng có thể gọi tôi là chị Lâm." Lâm Hoa quan sát người đàn ông trước mặt, nhìn thế nào cũng không giống một người chỉ biết trốn sau lưng người khác.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến rất đúng mực, anh vốn dĩ không phải là người trong giới, cũng không cần thiết phải giả vờ giả vịt.

"Chúng ta có thân với nhau đâu, Lâm tổng."

Lâm Hoa bối rối cười cười, "Sean cậu cũng là người thông minh, vậy chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề nhé!"

"Chị nói."

"Chúng ta có lẽ đều có chung một xuất phát điểm, đó là muốn cho Vương Nhất Bác đứng ở vị trí cao hơn."

Tiêu Chiến khẽ nhướng mày, dùng tay ra hiệu bảo Lâm Hoa tiếp tục nói.

"Khoảng thời gian trước, Vương Nhất Bác bởi vì cậu mà muốn chấm dứt hợp đồng với công ty." Lâm Hoa cười khẽ một tiếng, giống như đang chế giễu sự trẻ con của Vương Nhất Bác, "Người trẻ tuổi mà, làm việc chẳng bao giờ biết phân biệt hậu quả."

"Vậy mục đích chị muốn gặp tôi là...?" Nói ra cũng thật buồn cười, anh chẳng bao giờ muốn tiếp xúc với loại người này, nhưng họ lại giống như căn bệnh đầu mùa thi nhau tìm đến quấy nhiễu.

Giữa chừng thư kí có vào thêm mấy lần trà, Tiêu Chiến nghe Lâm Hoa nói nhiều như vậy, đại khái chính là muốn anh đứng sau lưng Vương Nhất Bác.

Viết sách cho cậu đóng, còn không được ngăn cản Vương Nhất Bác đóng cảnh thân mật.

Nghe đến phía sau, Tiêu Chiến không kìm được bật cười thành tiếng, đang ở thời đại nào rồi mà Lâm Hoa còn muốn chơi trò trói buộc đạo đức.

"Vậy phiền chị thông báo một câu với Vương Nhất Bác, tôi muốn cùng cậu ấy chia tay."

Sắc mặt Lâm Hoa đột ngột thay đổi, cái miệng này của Tiêu Chiến lợi hại hơn Vương Nhất Bác quá nhiều, biết làm thế nào chọc vào chỗ đau của người khác.

"Sao? Lâm tổng không dám nói?"

"Sean, tôi hi vọng trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì, cậu đừng quên Vương Nhất Bác vẫn còn là nghệ sĩ dưới trướng LINX"

Trà đã có chút nguội, Tiêu Chiến cũng chẳng buồn khách khí, "Chị hi vọng cậu ấy mang đến cho công ty thật nhiều lợi nhuận, còn tôi chỉ hi vọng cậu ấy được vĩnh viễn theo đuổi ước mơ."

"Chị cần tiền, còn tôi cần người, chúng ta không có cùng một điểm xuất phát. Trong cái giới này không chỉ có một công ty giải trí, trước khi chị muốn tuyết tàng muốn phong sát tôi nghĩ chị nên suy nghĩ xem công ty rốt cuộc là ai đang nuôi ai."

"Người nên suy nghĩ trước sau là Lâm tổng, chứ không phải là tôi hay là Vương Nhất Bác."

Bởi vì Thẩm Tiêu, Cố Thiên gần như đã biết hết mọi chuyện của LINX, sự kiện tuyết tàng lần trước khiến cho công ty thiệt hại rất nhiều, hiện tại cơ bản đều là dựa vào một mình Vương Nhất Bác.

Lâm Hoa hơi nheo mắt, chị ta vẫn chưa kiếm được lợi ích gì từ trên người Tiêu Chiến, sao có thể dễ dàng thả người như vậy, "Những cái khác tạm thời không nói, cậu muốn Vương Nhất Bác vì cậu mà không nhận cảnh thân mật, cậu có cân nhắc đến hậu quả của việc này không?"

"Xin lỗi, người đàn ông của tôi chỉ bán nghệ không bán thân."

Không có gì cần phải nói thêm nữa.

Tiêu Chiến đứng dậy trực tiếp rời đi, vừa ra đến cửa thì đụng phải Thẩm Tiêu đang vội vàng chạy đến.

"Anh không sao chứ?"

Thẩm Tiêu từ chỗ Cố Thiên biết được thông tin Lâm Hoa hẹn gặp Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến ở LINX phải chịu đựng một chút ấm ức, thì cái vị vẫn còn đang quay phim trong núi sẽ lập tức chạy về lật tung LINX lên.

"Tôi thì có thể có vấn đề gì? Nhưng sếp của cậu nói không chừng sẽ bị bệnh tim đấy."

Thẩm Tiêu nhìn vào bên trong, vừa hay gặp phải ánh mắt Lâm Hoa, trông bộ dạng như đang rất tức giận.

Một công ty mà có tận hai vị tổ tông, Lâm Hoa bây giờ chỉ có thể nuốt giận, tập trung phát triển ra một cây kiếm tiền mới.

Hai người cùng nhau ra khỏi công ty, biết Tiêu Chiến sắp về Nam Thành, Thẩm Tiêu suýt chút nữa thì diễn một màn Mạnh Khương mỹ nhân khóc Trường Thành.

"Tôi là về nhà, chứ không phải quy thiên."

Tính cách này của Thẩm Tiêu, đến Tiêu Chiến cũng không chịu nổi, đoán chừng cuộc sống của cậu ấy với Cố Thiên chắc sẽ thú vị lắm.

"Anh và Bác ca không phải đã thuê nhà ở Bắc Thành rồi sao?"

"Bắc Thành lạnh quá, tôi vẫn có chút chưa quen, hơn nữa cũng sắp đến Tết rồi, studio bên kia cũng có một số việc cần tôi đi xử lý." Nguyên nhân ở lại Bắc Thành chỉ có một, nhưng lí do về Nam Thành thì có rất nhiều.

Máy bay buổi chiều không bị delay, Tiêu Chiến thuận lợi về đến Nam Thành, lúc gửi tin nhắn báo bình an, mới phát hiện câu trả lời cuối cùng của Vương Nhất Bác dừng ở hai ngày trước.

Trong núi tín hiệu không tốt, còn lạnh.

Không biết trang phục diễn có đủ dày không, miếng giữ nhiệt có đủ dùng không, muốn gửi chuyển phát nhanh cũng không gửi được.

"Đứng ngây ra đó làm gì vậy? Đi thay quần áo rồi vào ăn cơm."

Kiên Quả ghé đến cọ vào chân anh, rồi lại lạnh lùng sải chân chạy mất, nghi lễ chào mừng hôm nay hình như hơi có chút chiếu lệ.

Sau khi thay quần áo ở nhà, ở trong nhà cũng không thể quàng khăn, những dấu vết ám muội lộ ra rõ mồn một trước mặt Đổng Lam và Tiêu Tri Viễn.

Người trẻ tuổi đúng là tinh lực dồi dào.

"Giấy phép kinh doanh đã được cấp rồi, bây giờ chỉ cần xem ngày lành là có thể khai trương." Sau bữa cơm, Tiêu Tri Viễn và Tiêu Chiến cùng ngồi xuống bàn chuyện studio, Kiên Quả lười biếng nằm trong ổ, nó rất giống chủ nhân của mình, cứ đến mùa đông là không muốn động.

Tiêu Chiến xem qua một chút tài liệu, đều không thấy có vấn đề gì, đang từ làm công cho người khác đột nhiên lại biến thành ông chủ, trong lòng vẫn là có chút kích động và bối rối.

"Ba, con lo quá."

"Lo cái gì, sau lưng con có nhiều người như vậy."

Tiêu Chiến dang tay ôm chặt Tiêu Tri Viễn, "Ba, con cảm ơn ba."

Đổng Lam từ trong phòng đi ra, ghét bỏ nhìn hai ba con, "Là tình cha đột nhiên dâng tràn hay là lòng hiếu thảo đột nhiên phát tác? Trước đây cũng đâu có thấy hai ba con sến sẩm như vậy."

Hai ba con quay sang nhìn nhau, rồi lại đồng loạt quay sang nhìn về phía Đổng Lam.

"Đừng nhìn tôi, tôi không có sến sẩm như hai người ~" Lời còn chưa nói hết Đổng Lam đã bắt đầu bỏ chạy, nhưng vẫn không thoát khỏi hai kẻ chân dài.

Ba người ôm nhau thật chặt.

"Ba người nhà chúng ta, cuối cùng đã có thể cùng nhau vui vẻ đón Tết." Tiêu Tri Viễn đột nhiên lại có chút cảm khái.

Đổng Lam nghe xong câu này chỉ có thể bất lực trợn mắt, "Có năm nào mà không vui vẻ đón Tết? Con trai đã có đối tượng rồi, từng ấy năm trời tôi thấy lúc nào cũng vui vẻ."

"Mẹ nói đúng, chỉ là năm nay nhân số đầy đủ." Tiêu Tri Viễn về rồi, Vương Nhất Bác cũng quay lại rồi.

Kiên Quả cũng ra khỏi ổ tham gia góp vui, kêu meo meo chạy quanh ba người. Đổng Lam bị choáng ngợp trước cảm xúc bất ngờ này, vùng vẫy thoát khỏi 'cái ôm tình yêu'.

"Tôi cảm thấy, ở trong nhà thì không phải diễn kịch Quỳnh Dao, hai ba con ông cứ tiếp tục phụ tử tình thâm, còn tôi cần phải thở một chút."

Còn thuận tiện nhặt luôn Kiên Quả.

Ngày studio khai trương, Cố Thiên và Thẩm Tiêu đều gửi lẵng hoa, đạo diễn Trần thì gửi cho Tiêu Chiến một hồng bao lớn, đến Vương Nhất Bác đã mất liên lạc nhiều ngày, cũng ở trên weibo bất ngờ xuất hiện.

Chỉ là một câu chúc phúc đơn giản.

: Có thời gian lên weibo mà không có thời gian rep wechat của tôi?

Tiêu Chiến vừa nhìn thấy weibo liền gửi wechat chất vấn Vương Nhất Bác.

Rõ ràng là khung chat của hai người, mấy ngày nay lại trở thành ghi chép trò chuyện của một mình Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác: Tưởng cậu bận, không có thời gian xem wechat
Vương Nhất Bác: Tặng cho ca ca một món quà khai trương
: Cậu chuẩn bị về?

Một câu này của Tiêu Chiến đã chạm đến trái tim Vương Nhất Bác, đến hôm nay điện thoại mới có tín hiệu, cậu mở wechat, nghiêm túc xem mỗi một tin nhắn mà Tiêu Chiến gửi cho cậu.

Có báo bình an, có oán trách, cũng có nói nhớ cậu.

Đoán chừng Tiêu Chiến lúc này sẽ bận, nên cậu mới lên weibo gửi lời chúc phúc trước, không ngờ lại bị người ta bắt ngay tại trận.

"Tạm thời không về được, nhưng mấy ngày Tết chắc có thể về."

Vương Nhất Bác bên đó rất ồn, chắc là cậu ấy vẫn đang ở trường quay, Tiêu Chiến cũng không truy hỏi chuyện quà nữa mà chuyển sang hỏi một số vấn đề khác.

Nghe thấy nhân viên công tác gọi cậu, mới cúp điện thoại bảo cậu làm việc trước.

May mà vẫn có thể cùng nhau đón Tết.

Tiêu Chiến thế nào cũng không nghĩ ra, món quà mà Vương Nhất Bác nói lại là một lời xin lỗi công khai của Triều Mộ.

Bên trong thừa nhận trong thời gian Sean ở Triều Mộ vì sự tác động của Chu Mạt đã phải chịu một số đối xử bất công, đồng thời thể hiện sẽ đưa ra phương án bồi thường hợp lý, ở cột chữ kí có bao gồm tất cả các quản lý cấp cao của Triều Mộ.

Triều Mộ thậm chí còn phác thảo sẵn cả phương án bồi thường gửi anh.

Tiền bồi thường thậm chí còn nhiều hơn cả lúc anh chấm dứt hợp đồng.

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác rốt cuộc đã làm cái gì, đối phương chỉ thần thần bí bí nói đợi bao giờ gặp mặt sẽ biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro