Chương 29: Phong ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chỉ dặn mua gel bôi trơn, nhưng Vương Nhất Bác nhất cử tam tiện, còn chuẩn bị cả bao cao su và thuốc mỡ, bao cao su tạm thời vẫn chưa sử dụng, nhưng thuốc mỡ thì lại phát huy công hiệu lớn, bôi lên mát mát lành lạnh, chỗ bị sưng rất nhanh đã không còn đau nữa.

Chỉ là tư thế nằm sấp vểnh mông quá mức mê người, ngón tay Vương Nhất Bác đảo một vòng tròn xung quanh lỗ nhỏ, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra 800 loại tư thế. Đợi đến khi Tiêu Chiến không chịu nổi, nhấc đầu khỏi gối lải nhải "Đã xong chưa", thì cậu mới giống như tỉnh mộng, ở trong lòng tự tát cho mình một cái.

Cầm thú, không được nghĩ nữa! Chí ít, chí ít cũng phải đợi, đợi chỗ bị sưng dịu lại đã...

Để kiềm chế bản thân, Vương Nhất Bác quyết định dẫn Tiêu Chiến ra ngoài ăn tối.

Thật ra cậu đã đặt trước nhà hàng, còn nhờ nhân viên phục vụ bố trí một phen. Từ lúc quen nhau đến giờ, đây là sinh nhật đầu tiên của bảo bảo nhà cậu, cậu chẳng có bản lĩnh gì, nhưng vẫn muốn cho anh một sinh nhật đáng nhớ.

Nhưng vấn đề là, nhà hàng cậu đặt là nhà hàng Tứ Xuyên, với tình huống trước mắt...chắc là phải đổi sang một nhà hàng khác. Vẫn đang trong kì nghỉ lễ Quốc khánh, những nhà hàng lớn gần như đều đã full bàn, Vương Nhất Bác gọi điện một vòng mà không tìm được chỗ nào ưng ý, lại không muốn tùy tiện chọn quán vỉa hè, cuối cùng Tiêu Chiến quyết định, vẫn là ăn ở nhà hàng mà cậu đặt trước.

Rời giường đi thay quần áo, Tiêu Chiến đương nhiên muốn mặc món quà sinh nhật mà Vương Nhất Bác đã tặng cho anh, chiếc quần dài màu kaki, vừa nhìn đã biết là mặt hàng cao cấp, chưa kể còn là thiết kế mới nhất, một chút chiết khấu cũng không có.

G từng là thương hiệu mà anh thích nhất, nhưng từ sau khi quen biết Vương Nhất Bác, tất cả quần áo đều được đổi thành thương hiệu đại chúng.

Anh không mua, nhưng Vương Nhất Bác thì vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Tiêu Chiến đứng trước gương, kiểu quần ống thẳng hoàn mỹ tôn lên dáng người trong gương, ống quần dài hơn kiểu quần chín phân một chút, đem mắt cá chân che lại, đồng thời cũng khiến đôi chân trở nên thon dài.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh thưởng, trái tim nhảy nhót điên cuồng, cậu cảm thấy mình thật mâu thuẫn, trước đây cứ sợ Tiêu Chiến hở cổ chân ra lạnh, nhưng bây giờ khi cổ chân đã được che đi, cậu lại rất muốn vén ống quần lên để được trêu đùa nó.

Tiêu Chiến mở tủ tìm một cái jacket kiểu ngắn, xoay một vòng trước mặt Vương Nhất Bác, vui vẻ hỏi: "Thế nào, có đẹp không?"

"Đẹp..." Không chỉ đẹp, mà là quá đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả người mẫu trên áp phích quảng cáo.

Cậu nhìn đến mức miệng khô lưỡi nóng, bất chợt ngộ ra, có thể cậu mua cái quần này, chính là để được cởi nó.

Được người trong lòng khẳng định, Tiêu Chiến hắc hắc cười, mở cửa nhà, ngoắc tay với người vẫn còn đứng ngây trong phòng khách: "Đi thôi, không phải muốn ăn tối sao?"

Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, trong lòng thiên nhân giao chiến, lọ gel bôi trơn kia vẫn còn một nửa, nếu bây giờ lập tức đem bảo bảo của cậu kéo lên giường...

"Nhất Bác?" Tiêu Chiến lại gọi.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cố ép tâm tư bất chính trong lòng xuống, cúi đầu lao ra ngoài, chọc cho Tiêu Chiến đi phía sau cậu không nhịn được cười.

Nhà hàng sắp xếp cho hai người một bàn ở gần cửa sổ, ba mặt đều có rèm trúc, không gian tương đối độc lập.

Nhân viên phục vụ dẫn họ vào bàn, bởi vì đã được dặn trước, trên bàn đốt sẵn một đôi nến thơm hình trái tim, còn trên bệ cửa sổ thì có một hàng chữ "Happy Birthday" được ráp lại từ những quả bóng.

Sau khi đưa menu, nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu: "Các món hot nhất của nhà hàng em là: cá luộc Ô Giang, ếch đồng và hải sản xào tiêu, các anh có muốn gọi mỗi loại một phần không?"

Tiêu Chiến vẻ mặt rối rắm, cúi đầu lật lật menu: "Toàn là món cay..."

"Khụ, lần trước anh nói muốn nếm thử món Tứ Xuyên." Trong lúc tán gẫu Tiêu Chiến từng nhắc qua một lần, Vương Nhất Bác đặc biệt lên mạng tìm, nghe nói đây là nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng nhất trong khu vực này, rất khó đặt chỗ, cho nên ngay sau khi xác định mẹ cậu sẽ cùng Vương Thiên Phàm đi Nam Đới Hà, việc đầu tiên Vương Nhất Bác làm chính là gọi điện đặt trước.

Lúc đó cậu thực sự không nghĩ, Tiêu Chiến sẽ bảo cậu mua gel bôi trơn...

"Hay là, chúng ta đổi chỗ khác?"

"Không cần, anh thích chỗ này." Tiêu Chiến ngoan cường chọn ra vài món giữa quyển menu đỏ rực: Vịt quay da giòn, tôm nõn cung bảo, đậu hũ gạch cua và canh rau mầm.

Nhân viên phục vụ nghe xong mơ hồ: "Có muốn bỏ một chút cay không?"

Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, Tiêu Chiến xoa xoa cái tai đỏ bừng, hai người gần như đồng thanh: "Không cần."

"Được." Chọn xong món, nhân viên phục vụ lại hỏi, "Đồ uống thì sao?"

Thọ tinh lên tiếng: "Ăn món Tứ Xuyên...có phải là nên uống bia không?"

Vương Nhất Bác cố nhịn cười, gật đầu nói: "Đúng, gọi bia đi, nhưng anh chỉ được một chút."

Món Tứ Xuyên không điển hình cũng là món Tứ Xuyên.

Đồ ăn và hai chai bia lần lượt được dọn lên bàn, Vương Nhất Bác rót cho hai người, cậu đầy cốc, còn Tiêu Chiến thì chỉ được uống một nửa, anh phẫn nộ nói: "Anh cũng muốn cốc đầy!"

Được, cốc đầu tiên, rót đầy cũng là một khởi đầu tốt.

Hai cốc bia chạm nhẹ vào nhau, Vương Nhất Bác lại nói: "Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ."

"Còn chưa đến giờ."

"Em sẽ tiếp tục nói, nói 100 lần, nói cho đến ngày mai."

Con người kiên nghị như bàn thạch đó, chỉ có lúc nhìn anh ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Tiêu Chiến cười đến cong cả mắt, con ngươi sóng sánh như nước dính trên người chàng thanh niên, anh ngửa cổ, một hơi uống hết cả cốc.

"Phù, em nhanh lên, lần nào cũng chậm hơn anh."

"..."

Vương Nhất Bác lập tức nghĩ đến phương diện không đứng đắn nào đó, vội vàng ngửa cổ uống cạn, dùng bia áp chế nội tâm rục rịch.

Trong lúc dùng bữa, cả hai người đều muốn gắp cho đối phương, đều cảm thấy khoảng thời gian này quá vất vả, khó khăn lắm mới được ngồi ăn với nhau thì phải tranh thủ bồi bổ cho đối phương một chút.

Chỗ bia còn lại, Vương Nhất Bác nói thế nào cũng không cho Tiêu Chiến uống nhiều, một lần chỉ rót cho anh nửa cốc, còn lại thì rót cho mình.

Nồng độ bia thấp, không đủ mê hoặc đại não của cậu, nhưng người trước mặt thì có tác dụng lớn hơn, một nụ cười một cái nhăn mày cũng đủ khiến cậu tâm viên ý mã, lúc thì hồi tưởng Tiêu Chiến ở trên giường kiều mị đến thế nào, lúc thì tưởng tượng trải hoa hồng lên giường, trét bánh kem lên người Tiêu Chiến, cậu nên bắt đầu ăn từ đâu?

"Nghĩ cái gì vậy, mau ăn đi!"

Tiêu Chiến múc cho cậu một bát đậu hũ gạch cua, Vương Nhất Bác cầm lấy cả tay lẫn bát, nói: "Đang nghĩ buổi chiều chưa phát huy tốt, buổi tối có còn cơ hội cải tiến nữa hay không."

"Em, em không đứng đắn!" Tiêu Chiến rút tay về, cúi đầu gắp đậu phộng trong đĩa, nhưng càng sốt ruột thì lại càng không gắp được, trong tiếng cười của Vương Nhất Bác, mặt anh còn đỏ hơn cả con tôm.

Một bữa cơm mới ăn được chừng một tiếng, hai người không ai bảo ai đều nói no rồi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Vương Nhất Bác đi ra quầy thanh toán, Tiêu Chiến đang ngồi đợi cậu thì điện thoại vang lên, là tiếng chuông mà cài đặt cho riêng người nhà.

Hôm nay là sinh nhật anh, từng ấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh không đón sinh nhật cùng người nhà. Cầm điện thoại lên xem, màn hình hiển thị là cô anh gọi đến.

Tiêu Chiến tưởng là cô anh chỉ muốn chúc mừng sinh nhật, lập tức ấn nút nghe: "Alo, cô ạ?"

"Chiến Chiến, Vương Nhất Bác có ở bên cạnh con không?"

"Hả, cô tìm Nhất Bác?"

Thiên Mễ là khách hàng lớn nhất của Tuệ Cách, mỗi năm đặt Tuệ Cách sản xuất một lượng lớn sản phẩm thiết bị thông minh, trong đó có một loại vật liệu chủ chốt sẽ do Thiên Mễ trực tiếp cung cấp, sau khi mua xong thì chuyển vào nhà kho Tuệ Cách, khi nào sản xuất thì lấy ra dùng, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra vấn đề.

Cách đây không lâu CEO Thiên Mễ đổi người, quan mới nhậm chức, yêu cầu tiến hành thẩm tra với từng nhà máy. Vốn tưởng đây chỉ là vấn đề thủ tục, ai ngờ đoàn kiểm tra Thiên Mễ phát hiện, mã của lô vật liệu trong kho không liền mạch, điều tra xong xác nhận có một phần vật liệu bị mất.

Làm mất vật liệu nhập kho của khách hàng, còn bị khách hàng phát hiện, CEO Thiên Mễ nổi trận lôi đình, yêu cầu Tuệ Cách lập tức tra rõ.

Chiều hôm nay, Tuệ Cách khẩn cấp triệu tập hội nghị cấp cao, sau khi bàn bạc tất cả mọi người đều cho rằng đây không phải lỗ hổng quy trình, mà rất có khả năng là bị trộm cắp. Lô vật liệu điện tử này, nếu bán ra ngoài giá thị trường lên đến hàng trăm vạn.

Cô Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác là một trong những người thường xuyên ra vào trong kho, cho nên mới gọi điện cho cháu trai để thông báo tình hình.

"Con giúp cô hỏi cậu ấy, có từng lấy trộm cái gì trong kho không?"

Hai chữ 'lấy trộm' này thực sự quá kích thích thần kinh, Tiêu Chiến căn bản không cần hỏi: "Không thể! Tuyệt đối không có!"

"Aizzz, Chiến Chiến, cô biết con và cậu ấy rất thân với nhau, nhưng đây không phải chuyện nhỏ, con mau hỏi cậu ấy đi, hội đồng quản trị đã quyết định báo cảnh sát, ai cũng không thể cầu tình!"

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến lo lắng trùng trùng. Vương Nhất Bác vén rèm bước vào, thấy sắc mặt của anh không đúng, đứng trước mặt cúi người xuống hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến cắn môi, muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì vậy, sao trông anh khó xử thế?" Vương Nhất Bác giơ ngón tay xoa nhẹ mi tâm anh, "Đừng nhíu mày, sinh nhật thì phải vui vẻ."

Tiêu Chiến bắt lấy tay cậu, nắm chặt đặt trên đầu gối của mình. Anh không thể không hỏi, ngộ nhỡ có lỗ hổng gì đó thì sao?

"Nhất Bác, em có từng...cầm cái gì ra khỏi kho không?"

"Kho?" Vương Nhất Bác kinh ngạc, "Trong kho đều là thành phẩm chờ phát hàng và nguyên liệu sản xuất, em cầm ra làm gì?"

Nghe cậu nói vậy, tảng đá trong lòng Tiêu Chiến nhẹ bớt một nửa: "Em nghĩ kĩ lại đi, liệu có khi nào, em không cẩn thận cầm nhầm hay không?"

Vương Nhất Bác không hiểu Tiêu Chiến tại sao lại hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc: "Không có, mọi thứ qua tay em, xuất hay nhập kho đều có ghi chép rõ ràng. Em sẽ không phạm loại sai lầm này."

Tiêu Chiến nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm cũng được thả lỏng, lấy điện thoại gửi một tin nhắn.

Rất nhanh anh nhận được câu trả lời: "Được, cô tin con, cô sẽ xử lý công bằng."

Vương Nhất Bác vẫn khom lưng nhìn vào mắt anh, dường như đang chờ một lời giải thích. Chuyện giám đốc Tuệ Cách là cô mình, Tiêu Chiến nghĩ, chắc anh cũng nên nói với cậu rồi.

"Nhất Bác, có chuyện này...anh nói rồi em không được giận anh đâu đấy." Tiêu Chiến ngẩng đầu, hôn một cái thật nhanh lên môi cậu, "Anh xin lỗi em trước."

Vương Nhất Bác cười nói: "Nói đi, anh đã làm gì có lỗi với em."

Nhưng, thời gian không cho Tiêu Chiến cơ hội, trong lúc anh còn đang sắp xếp từ ngữ thì Vương Nhất Bác đã nhận được điện thoại của cảnh sát.

Tuệ Cách là doanh nghiệp trọng điểm của thành phố, Cục công an sau khi tiếp nhận báo án thì trực tiếp phái người, thiết lập điểm phá án trong công ty.

Phòng hội nghị dùng để thẩm vấn, tất cả những người làm việc tại kho đều phải hỗ trợ điều tra. Đến lượt Vương Nhất Bác vào, cảnh sát họ Cao nhắc nhở cậu chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng trước, để tránh ảnh hưởng tiến độ.

Lấy ra điện thoại ra mới phát hiện, lúc ăn tối mẹ cậu có gọi điện đến, chắc là để kiểm tra. Được cảnh sát Cao cho phép, cậu gửi một tin nhắn trả lời: Con đang ở công ty tăng ca. Đồng thời gửi luôn định vị.

Sau nửa giờ trò chuyện với phía cảnh sát, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

Nguyên liệu công ty bị trộm, cậu là một trong những người quản lý, đương nhiên phải phối hợp điều tra.

Cho nên cậu kể hết tường tận những gì mình biết, lại giao ra ghi chép ra vào kho từ lúc làm việc đến giờ. Cảnh sát Cao nói sẽ mang về Cục nghiên cứu, trước khi thả cậu đi lại đột nhiên gọi lại: "Đúng rồi, cậu có từng nhìn thấy người ngoài công ty đi vào trong kho không?"

Vương Nhất Bác thoáng giật mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Tiêu Chiến. Cậu cố gắng duy trì tự nhiên: "Không có."

Cảnh sát Cao nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt: "Được rồi, nếu cần rôi sẽ nhờ cậu hỗ trợ tiếp."

Rời khỏi phòng hội nghị, trái tim bất tri bất giác đập thình thịch liên hồi. Cậu dẫn Tiêu Chiến vào kho đều là tránh camera, góc hai người ân ái cũng không gần nơi để vật liệu, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ? Vương Nhất Bác quyết định giấu, một là chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến cậu, hai là một khi Tiêu Chiến bị kéo vào, mọi người sẽ truy vấn về mối quan hệ của họ, đến lúc đó bên nhà cậu, bên nhà Tiêu Chiến, không biết sẽ có bao nhiêu phong ba bão táp.

Cậu nghĩ quá nhập tâm mà không để ý trưởng phòng tiêu thụ vừa đi lướt qua mình, ông ta trầm ngâm nhìn cậu nửa ngày, dường như vừa nảy ra ý tưởng nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx