Chương 4: Trằn trọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vừa đi, Vương Nhất Bác lập tức tỉnh táo, cậu vội vàng đuổi theo nhưng vẫn không kịp. Gửi tin nhắn "Xin lỗi", Tiêu Chiến cũng không trả lời.

Một đêm trằn trọc mất ngủ, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm khung chat từ tối qua vẫn luôn im lìm, hối hận đến đỏ cả mắt. Khó khăn lắm Tiêu Chiến mới chịu coi cậu là bạn, quan tâm cậu hai câu, sao cậu có thể nói với người ta như vậy?

Đợi mãi mới đến giờ ship cơm, vốn tưởng sẽ có thể gặp được Tiêu Chiến, ai ngờ nhận cơm lại đổi thành người khác. Nghe em gái lễ tân nói, nhận cơm vốn là người mới thay phiên làm, mỗi người phụ trách một tuần, trước đây là Tiêu Chiến ngốc, nên mới vui vẻ ôm hết mọi việc.

Vương Nhất Bác cố ý nán lại một lúc, nhưng vẫn không thấy Tiêu Chiến ra, cậu đành phải đi giao đơn hàng khác trước. Buổi chiều quay lại lấy hộp, phát hiện hộp cơm đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Chiến căn bản không được đụng vào, vẫn nguyên vẹn đặt ở chỗ cầu thang.

Anh ấy đến hộp cơm này cũng không cần nữa sao?

Vậy, chẳng phải Tiêu Chiến vẫn còn chưa ăn cơm?

Vương Nhất Bác vội vàng mua một phần sandwich, giả vờ là đồ ăn do Tiêu Chiến đặt, nhưng em gái lễ tân lại nói cho cậu biết, nữ ma đầu vừa mới đưa Tiêu Chiến đi công tác rồi.

Lại qua mấy ngày đến hỏi thăm, nhận được chính là tin Tiêu Chiến xin nghỉ.

Vương Nhất Bác mất mát quay trở về, trong miệng đắng như nhai hoàng liên. Tiêu Chiến có thể dùng trà chiều để tìm cậu, nhưng khi Tiêu Chiến không muốn gặp cậu, cậu lại chẳng có cách nào để tìm Tiêu Chiến.

Trở lại quán cơm Tiểu Điền, Vương Nhất Bác ôm hộp cơm của Tiêu Chiến ngồi đến ngẩn người, SpongeBob và Patrick Star vẫn còn cười với nhau vui vẻ như vậy, nhưng cậu thì đã làm cho Tiêu Chiến giận rồi.

Điền Châu nhìn ra tâm trạng hụt hẫng của cậu, hiếu kì hỏi: "Cậu sao thế, thất tình à?"

Vốn chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Vương Nhất Bác lại không hề phản bác.

"Làm sao thế, không phải thất tình thật đấy chứ?" Điền Châu giật mình, bỏ trò chơi trong tay xuống, cô tự cho rằng mình đã hoàn toàn nắm bắt được các mối quan hệ xã hội của Vương Nhất Bác, đâu có thấy cậu ấy quen biết cô gái nào đâu. Đương nhiên, trong nhóm quản lý có rất nhiều cô gái muốn làm quen với Vương Nhất Bác, nhưng tất cả đều bị Điền Châu cản lại, người ngoài đều cho rằng cô là bạn gái của Vương Nhất Bác, cô cũng vui vẻ mặc cho mọi người hiểu lầm.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có phản ứng, mỉm cười tự giễu nói: "Ai mà thèm hẹn hò với tôi chứ."

"Đừng nói như vậy, Nhất Bác, cậu rất tốt, đặc biệt tốt, chỉ cần cậu muốn..."

Vương Nhất Bác không tiếp lời cô, không đầu không đuôi hỏi: "Cậu có từng làm người khác giận không?"

Điền Châu ngơ ngác: "Giận? Cậu làm ai giận? Khách hàng à? Có người muốn khiếu nại cậu?"

"Không phải." Vương Nhất Bác cạn lời, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi hỏi Điền Châu, "Bỏ đi, tôi ra ngoài chạy đơn đây."

"Đừng đừng đừng." Điền Châu nhảy lò cò đến trước mặt cậu, bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, "Tôi biết rồi, cậu lại làm mẹ cậu giận rồi phải không? Dì thương cậu nhất, chỉ cần cậu chân thành xin lỗi, nói mấy câu nhẹ nhàng, dì chắc chắn sẽ bỏ qua cho cậu!"

"Thật sự không phải, tôi đi đây."

Vương Nhất Bác rời khỏi quán cơm Tiểu Điền, chạy thêm mấy đơn nữa để bản thân không có thời gian suy nghĩ linh tinh, nhưng những lúc rảnh rỗi cậu lại không nhịn được nghĩ, Điền Châu nói 'chân thành xin lỗi, nói mấy câu nhẹ nhàng' có thật sự hữu dụng hay không.

Mặt trời sắp ngả về Tây, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu tắt app, ngồi xổm bên đường soạn tin nhắn, cân nhắc câu từ.

"Ngày đó là tôi nói chuyện quá nóng nảy, anh quan tâm tôi, tôi lại tự nhiên nổi giận với anh, tổn thương anh. Nhưng tôi thề, tôi không phải cố ý, anh đối với tôi mà nói là một người bạn rất quan trọng, mấy hôm nay không tìm được anh, tôi thật sự sợ hãi, sợ anh sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa. Tiêu Chiến, xin lỗi."

Cậu nguyện phơi bày một mặt yếu đuối của mình, chỉ cần Tiêu Chiến hết giận.

Tin nhắn đã gửi đi rồi, nhưng cậu vẫn không nhận được câu trả lời của Tiêu Chiến.

Bồn hoa bên cạnh xuân ý nồng đậm, còn trong lòng Vương Nhất Bác thì lại đang đổ một trận tuyết lớn.

Máy móc ấn vào avatar wechat của Tiêu Chiến, bất ngờ phát hiện Moments yên lặng mấy ngày nay vừa mới cập nhật một động thái mới.

"Sốt rồi, trong nhà không có thuốc..." Vị trí hiển thị là ở Trung Hải Gia Viên, một tiểu khu cách khu công nghiệp mấy trạm xe bus.

Tiêu Chiến ốm rồi? Vương Nhất Bác đứng bật dậy, trong lòng nóng như lửa đốt, cũng chẳng quan tâm số nhà Tiêu Chiến cụ thể bao nhiêu, có người đưa thuốc cho anh chưa, phóng xe chạy tới địa chỉ định vị.

Trung Hải Giai Viên là một tiểu khu cao cấp, quản lý rất nghiêm, Vương Nhất Bác nói có khách hàng mua thuốc, địa chỉ để lại không đầy đủ, điện thoại cũng không liên lạc được, sợ người ở trong nhà ngất xỉu.

Bảo vệ gác cổng thấy cậu nói chuyện khẩn thiết, lại mặc đồng phục giao hàng, bị thái độ nhiệt tình quan tâm khách hàng của cậu chinh phục, sau khi liên hệ quản lý chung cư, quản lý đồng ý dẫn cậu đi đến nhà Tiêu Chiến.

Ấn hai lần chuông cửa, không ai trả lời, Vương Nhất Bác lo lắng quay sang nhìn quản lý: "Có đúng nhà này không?"

"Chắc chắn, hai ngày trước tôi còn đến thu phí dịch vụ mà."

Vương Nhất Bác lại còn sốt ruột không, người không phải bị ngất thật rồi chứ?

"Tiêu Chiến, mở cửa!" Cậu đập cửa thùng thùng, hạ quyết tâm, đợi thêm năm phút nữa mà không thấy có động tĩnh gì thì sẽ báo cảnh sát.

Gọi hai tiếng, sau cửa cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, một lúc sau thì cửa mở ra, Tiêu Chiến mặc đồ ngủ, giống như vừa bò dậy từ trong chăn, cả người mềm nhũn: "Còn gọi nữa là hàng xóm sẽ kháng nghị đấy..."

Vừa nhìn thấy Tiêu Chiến, khí thế của Vương Nhất Bác liền tụt mất một nửa, vội vàng lấy ra túi thuốc: "Còn sốt không? Tôi mua mấy loại thuốc cảm lận."

Tiêu Chiến không nhìn túi thuốc mà chỉ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, "Sau đó thì sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì, cũng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Quản lý gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy sự tồn tại của mình hình như có chút dư thừa, nhưng anh ta vẫn rất chuyên nghiệp nói, "Ship xong thuốc thì cậu có thể đi rồi."

Vương Nhất Bác bĩu môi, đúng là không có gì để ở lại, đành phải nói: "Anh nhớ uống thuốc nhé."

"Cậu rất bận sao?" Tiêu Chiến không chút khách khí, "Đống thuốc lớn như thế này, tôi biết uống cái nào?"

Ngữ khí rõ ràng rất sắc, nhưng Vương Nhất Bác lại nghe ra được ý tứ bên trong.

"Không bận, tôi đã tắt app rồi, thuốc không thể uống bừa, để tôi giúp anh chọn."

Tiêu Chiến không nhịn được lộ ý cười, mở rộng cửa để cậu bước vào, lại ném cho quản lý một cái wink: "Cậu ấy là bạn tôi"

Vương Nhất Bác vì chữ 'bạn' này mà cả người thoải mái.

Nhà Tiêu Chiến là một căn hộ lớn với hai phòng ngủ, bố cục tốt, bài trí trang nhã, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.

Vương Nhất Bác xỏ vào đôi dép mà Tiêu Chiến đưa cho, cởi áo khoác gấp lại đặt trước cửa.

"Còn sốt không, thân nhiệt bao nhiêu, có triệu chứng gì khác không?" Cậu ngồi xổm xuống cạnh bàn trà, lần lượt bỏ thuốc ra.

"38 độ, có chút nghẹt mũi, triệu chứng khác không có." Tiêu Chiến đáp xong, lại nói, "Cậu ngồi đi."

"Tôi chạy cả ngày bên ngoài, sợ làm bẩn nhà anh."

Tiêu Chiến tức giận trừng mắt: "Cậu cứ định đứng mãi như vậy? Vậy cậu về đi!"

Vương Nhất Bác vất vả lắm mới gặp được người, nào dám chọc cho anh tức giận, huống hồ vị tổ tông này còn đang ốm nữa, càng không thể động vào.

"Tôi sai rồi, sai rồi, nhà anh có cồn không, để tôi khử trùng."

Lúc khử trùng cậu còn không quên căn dặn: "Anh đứng xa xa một chút, cái này không tốt cho đường hô hấp."

Tiêu Chiến uống một viên Cordaline mà Vương Nhất Bác đưa cho, nói thuốc của HongKong hiệu quả tốt. Nhưng anh ngồi trên sofa ôm chăn một lúc vẫn cảm thấy lạnh, cũng không hạ sốt.

Vương Nhất Bác lo lắng, nhìn thấy mắt cá chân Tiêu Chiến lộ ra bên ngoài, liền nghĩ đến bộ dạng anh lúc đứng chụp tuyết. Hàn khí tích lũy cả một mùa đông, có thể không ốm sao?

Cậu ở trong góc nhà vệ sinh phát hiện ra một cái máy ngâm chân, đã lâu không có người dùng, bên ngoài phủ một lớp bụi mỏng. Vương Nhất Bác bê máy ra, rửa sạch sẽ, đổ nước nóng đặt trước sofa, để Tiêu Chiến ngâm chân.

"Chỉ có thế hệ ba mẹ tôi mới thích ngâm chân." Tiêu Chiến nghếch mặt nhìn Vương Nhất Bác, cười khanh khách, "Ông Vương mấy tuổi rồi, mà đã bắt đầu dưỡng sinh."

"Ngâm chân có thể hạ sốt."

Vương Nhất Bác mặc kệ anh cười nhạo, ngồi xổm trước cái máy điều chỉnh nhiệt độ, mở chức năng Massage. Kì thực cậu cũng không có thói quen ngâm chân, nhưng nếu ngâm chân tốt cho sức khỏe, cậu hi vọng Tiêu Chiến mỗi ngày đều có thể ngâm chân.

Máy ngâm chân chạy ù ù, nước nóng ngập qua bắp chân, bọt nước cuộn lên từng đợt. Cũng thật kì lạ, người rõ ràng cao trên mét tám mà sao chân lại có thể thanh tú như vậy, cổ chân cũng rất nhỏ, Vương Nhất Bác ngồi xổm bên cạnh, thật sự rất muốn vớt bàn chân kia lên, nắm trong lòng bàn tay đo xem nó rốt cuộc dài bao nhiêu.

"Nghĩ cái gì vậy?"

Tiêu Chiến chọc chọc vai cậu, Vương Nhất Bác giật mình hoàn hồn, cậu không ngờ mình lại nhìn chân người ta nhìn đến ngẩn người.

"Để tôi rót cho anh cốc nước!" Cậu gần như bỏ chạy vào trong bếp, lúng túng đến đỏ cả mặt, cũng may là không lộ tẩy trước mặt Tiêu Chiến.

Cậu ở trong bếp tìm thấy hai quả chanh và một chai mật ong, thế là dùng nước ấm pha ra một ly đồ uống. Tiêu Chiến cả ngày uống nước lọc uống đến đắng hết cả miệng, cầm cốc chanh mật ong trong tay mà như nhìn thấy cứu tinh.

Uống được vài ngụm, anh đột nhiên liên tưởng đến cái gì đó: "Thanh quả ẩm mà cậu pha lần nào tôi cũng đoán đúng, có biết là vì sao không?"

"Vì sao?" Vương Nhất Bác sớm đã rất tò mò, trình tự pha chế của cậu rõ ràng giống hệt bà chủ, nhưng Tiêu Chiến lần nào cũng có thể nhận ra.

"Bởi vì cậu không thích bỏ nước chanh." Tiêu Chiến nhìn cậu, mỉm cười đắc ý, "Chua ngọt cân bằng, là bà chủ pha , ngọt nhiều hơn chua, chắc chắn là tác phẩm của cậu."

Vương Nhất Bác ho khan một tiếng, ngượng ngùng che giấu tâm sự hoảng loạn. "Tại, tôi, tôi có thể, có thể, không thích ăn chua."

Chỉ muốn cho anh ấy thật nhiều ngọt ngào, cho nên lúc vắt chanh tay cũng không thức không dùng nhiều lực.

Tiêu Chiến tà tà liếc cậu một cái: "Vậy sao, trùng hợp quá, tôi cũng không thích ăn chua."

Ngâm xong chân, uống xong nước, Tiêu Chiến không còn sốt nữa, cả người cũng có tinh thần hơn rất nhiều.

Sứ mệnh đưa thuốc đã xong, Vương Nhất Bác tự biết mình không thể tiếp tục quấy rầy Tiêu Chiến nghỉ ngơi.

"Tôi nên đi..."

"Vương Nhất Bác tôi đói rồi."

Hai người gần như mở miệng cùng một lúc, nhưng bởi vì một người do dự một người quả quyết, cho nên mặc dù Tiêu Chiến nói muộn hơn, nhưng Vương Nhất Bác lại là người nuốt nửa câu chưa nói xong vào trong bụng.

Tiểu nhân trong lòng mừng đến mức bay lên, nhưng ngoài mặt thì vẫn làm bộ bình tĩnh: "Để tôi làm đồ ăn cho anh."

Màn đêm buông xuống, các nhà trong tiểu khu đều đã bắt đầu sáng đèn, nhà Tiêu Chiến cũng có một ngọn, chiếu sáng hai người đang ngồi ăn cơm với nhau.

Tài nấu nướng của Vương Nhất Bác bình thường, cậu chỉ biết làm món mì trứng cà chua đơn giản.

Bát của Tiêu Chiến trứng gà chất lên thành ngọn, bát còn lại chỉ có lác đác mấy miếng cà chua. Anh bĩu bĩu môi, nhất định sẻ cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhận xong hai gắp, nói thế nào cũng không chịu nhận thêm: "Anh phải bổ sung thật nhiều protein."

Lại khẩn trương hỏi: "Mùi vị không ngon sao?"

"Không, ngon lắm!"

Tiêu Chiến thực sự không chê, cúi đầu húp ngon lành, đỉnh đầu vểnh lên một lọn tóc, vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

Trong lòng Vương Nhất Bác tràn ngập sung sướng, nếu mỗi ngày làm việc về nhà đều có thể cùng Tiêu Chiến ăn một bát mì, thì sẽ hạnh phúc biết mấy.

Tưởng tượng được hai phút, cậu đột nhiên giật mình, vội vã xua đuổi suy nghĩ đại nghịch bất đạo đó ra khỏi đầu.

Một bát mì là ước mơ của cậu, nhưng Tiêu Chiến thì không, Tiêu Chiến không thể chỉ có một bát mì, anh ấy tốt như vậy, xứng đáng một bàn đầy ắp đồ ăn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx