Chương 9: Ước định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với vườn thú truyền thống, thiết kế của viện hải dương càng hiện đại hơn, vừa bước vào cửa chính, đập vào mắt là một màu xanh thẳm vừa lãng mạn lại vừa huyền bí.

Bốn người lao vào khu kì quan rừng mưa nhiệt đới náo nhiệt, đoạn đường này hơi tối, chỉ có mấy ngọn đèn nhỏ chiếu vào bể cá trong suốt hai bên, chỉ cần mất tập trung, là rất dễ thất lạc đồng đội, tín hiệu điện thoại cũng không tốt.

Nhưng Tiêu Chiến không sợ, ban đầu anh vẫn còn lưu ý, nhưng vài lần quay đầu phát hiện Vương Nhất Bác đều ở bên cạnh, dần dần yên tâm, ánh mắt đuổi theo đàn cá xinh đẹp, chạy tới chạy lui.

"Nhất Bác Nhất Bác, cậu xem con cá này, vây của nó đặc biệt thật đấy." Tiêu Chiến chen chúc trước bể cá chụp ảnh, lại không nghe thấy câu trả lời của Vương Nhất Bác, nhìn trái nhìn phải, không thấy người.

Anh nhất thời hoảng hốt, cá cũng không chụp nữa, xoay người tách đám đông ra, một đường chạy về phía trước: "Nhất Bác! Nhất Bác! Nhất..."

Còn chưa gọi hết tiếng thứ ba, đã có người nắm lấy cổ tay anh: "Tôi ở đây."

Dù cách một lớp quần áo nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ trong lòng bàn tay cậu, vững vàng và ấm áp, anh lườm cậu một cái, bắt đầu tính sổ: "Cậu đi đâu vậy? Làm tôi sợ muốn chết."

"Xin lỗi, vừa rồi hình như nghe thấy Điền Ngọc gọi tôi, quay lại đã không thấy anh đâu."

"Ồ, vậy trách tôi rồi!"

"Trách tôi, trách tôi. Không nên nhìn người khác."

Người ở trong chỗ tối, lá gan cũng sẽ lớn hơn, tưởng rằng người khác sẽ không phát hiện ra chút tâm tư nhỏ của mình.

Vương Nhất Bác nắm cổ tay mảnh khảnh của anh không buông: "Trong này tối lắm, để tôi kéo anh nhé."

Tiêu Chiến cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Lộ trình đáng nhẽ chỉ khoảng hai mươi phút, nhưng hai người lại đi hết hơn nửa tiếng đồng hồ. Ra khỏi khu rừng nhiệt đới, vừa đến sảnh chính sáng sủa, liền nghe thấy anh em họ Điền gọi bọn họ. Vương Nhất Bác có tật giật mình, không dám kéo tay anh nữa, hắng hắng giọng che giấu hoảng loạn.

"Không muốn đợi hai người nữa!" Điền Châu trợn mắt oán giận: "Lề mề! Chúng ta chia ra hành động đi, ba rưỡi có chương trình biểu diễn cá heo, hai người tự xem mà tính."

Nói xong kéo Điền Ngọc bỏ đi.

Bây giờ thì đã triệt để biến thành cuộc hẹn hai người, Vương Nhất Bác mừng thầm, hai người sóng vai nhau chậm rãi đi theo lộ tuyến tham quan.

Ở bên cạnh Tiêu Chiến, thời gian lúc nào cũng đặc biệt nhanh, lúc nãy liếc đồng hồ mới có 2h, nhưng dạo xong thị trấn cá mập và eo biển Bering thì đã là gần 3h.

Vương Nhất Bác tiếc nuối than thở, thời gian hạnh phúc sao không thể trôi qua chậm một chút, dài một chút, nhưng bản thân cậu cũng không rõ, phải chậm bao nhiêu dài bao nhiêu mới hài lòng. Cậu muốn mãi mãi ở bên cạnh Tiêu Chiến, thậm chí cả đời cũng không thấy đủ.

Chương trình biểu diễn 3 rưỡi bắt đầu, hai người vào sân trước, chiếm được vị trí tốt ở giữa hàng đầu.

Lúc đợi mở màn, pin điện thoại của Tiêu Chiến không đủ dùng, Vương Nhất Bác có mang theo cục sạc, nhưng trên mạng nói lúc sạc điện thoại tốt nhất không nên dùng, cậu đưa điện thoại của mình cho Tiêu Chiến nghịch.

"Anh muốn chơi gì thì cứ trực tiếp tải về, điện thoại tôi có đủ lưu lượng."

Màn hình điện thoại vô cùng sạch sẽ, phần mềm giải trí ngoại trừ app xem phim hai người, cũng chỉ có Bilibili.

Tiêu Chiến định tùy tiện xem một ít video, nhưng mở Bili ra, trang chủ gợi ý toàn là tag streetdance, nhấn vào thanh tìm kiếm, ghi chép cũng đều là liên quan đến vũ đạo, cái mới nhất đến từ tối qua. Tiêu Chiến giống như bị cái gì đánh trúng, mở Bộ sưu tập, thấy các video được Vương Nhất Bác phân loại rõ ràng, vừa nhìn đã biết, đây là thói quen nhiều năm của cậu.

Đây chính là cái gọi là, sẽ không bao giờ nhảy nữa?

Trong lòng ngũ vị tạp trần, Tiêu Chiến thực sự rất muốn biết tại sao Vương Nhất Bác không nhảy, nhưng đây không phải là hiếu kì hay bát quái, anh từng được nhìn thấy bộ dạng cậu ấy lúc nhảy, đó rõ ràng là chìm đắm và hưởng thụ, thiên phú và tình yêu ấy đến một người ngoại đạo như anh cũng có thể nhìn ra.

Lúc Vương Nhất Bác nhảy, cậu ấy vui vẻ và phát sáng.

Sau cái lần cãi nhau đó, Tiêu Chiến nghĩ, mỗi người đều có nỗi khổ không thể nói ra, Vương Nhất Bác chịu mở bao nhiêu lòng thì anh tiếp nhận bấy nhiêu, nếu cậu ấy không muốn nhắc đến, thì anh sẽ không hỏi. Sau này lại nghe Vương Nhất Bác nói, là mẹ không cho cậu ấy nhảy, Tiêu Chiến cũng không truy vấn nữa.

Một chai nước soda được chuyển đến trước mặt, nắp chai đã được vặn sẵn. Tiêu Chiến nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, anh không nhịn được, bĩu bĩu môi nói: "Tôi thích xem cậu nhảy."

Anh nhìn cậu, trong lòng bồn chồn, liệu Vương Nhất Bác có trở mặt không, phiền anh nhắc lại chuyện đó?

"Anh uống nước trước đi." Vương Nhất Bác nhét cái chai nhỏ vào tay anh, nhếch nhếch môi, "Lần sau nhảy cho anh xem."

Thấy cậu một chút cũng không bực mình, Tiêu Chiến kinh hỉ: "Thật chứ?"

"Tôi đã lừa anh bao giờ chưa."

"Tôi còn tưởng là, tưởng là..."

"Tiêu Chiến, ở trước mặt tôi, anh không cần giữ kẽ." Vương Nhất Bác đem lời của anh trả lại cho anh, "Anh nên chống hông nói, Vương Nhất Bác, cậu mà không nhảy cho tôi xem thì cậu chết chắc, tôi sẽ không thèm để ý đến cậu nữa!"

Tiêu Chiến bật cười khanh khách: "Không được tôi để ý, đáng sợ đến vậy sao?"

"Ừm, cấp bậc bom nguyên tử."

Lần nào cũng là, trời rung đất chuyển.

Đúng ba rưỡi, trong sân đã không còn chỗ ngồi. Cá heo voi và người chăm sóc nó lên sân khấu trước, một người một cá phối hợp ăn ý, thay vì nói biểu diễn, càng giống chơi đùa thường ngày hơn. MC rất khéo, còn lồng tiếng cho cá voi, chọc cho khán giả vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười, không khí cực kì náo nhiệt.

Tiêu Chiến xem rất nhập tâm, lúc kích động còn bắt lấy cánh tay Vương Nhất Bác lắc lắc: "Sao nó có thể linh tính như vậy! Cậu nhìn thấy không? Vừa rồi nhân viên chăm sóc không cẩn thận trượt ngã, nó lập tức trườn lên, để người ấy có thể vịn vào đứng dậy."

Động vật được huấn luyện, trong mắt chỉ có chủ nhân. Vương Nhất Bác cảm thấy, mấy con cá nhỏ mà người chăm sóc thưởng cho cá voi trắng, đại khái cũng ngọt như nụ cười mà Tiêu Chiến ban tặng cho cậu.

Nghỉ giữa chương trình, người mặc áo chú hề xuất hiện trên ghế khán giả, kéo theo một cái túi lớn, móc ra những chú cá heo bằng bông to bằng lòng bàn tay, ném vào khu vực có tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất.

Lúc đi qua khu vực hai người, khán giả xưng quanh điên cuồng vẫy tay, Tiêu Chiến cũng là một trong số đó, anh hưng phấn hét: "Bên này, ném sang bên này!"

Người đẹp đi đâu cũng được sủng ái, chú hề phát hiện Tiêu Chiến, toét miệng cười chỉ chỉ vào cái tai thỏ trên đầu anh, từ trong túi vải lấy ra một con thỏ bông, cánh tay vung vài vòng, ném về phía Tiêu Chiến.

Người xung quanh đều đứng lên tranh nhau cướp, Vương Nhất Bác đang định xông vào hỗ trợ, nhưng chú hề ném rất chuẩn, bản thân Tiêu Chiến lại cao, giơ tay nhẹ nhàng bắt được con thỏ.

Anh hắc hắc cười, ngồi xuống ôm con thỏ vào lòng, con thỏ bông này có lẽ là món đồ chơi lớn nhất trong túi, còn cao hơn cả bàn tay Vương Nhất Bác, hai cái mắt đen láy, tai dài rủ xuống, chế tác tương đối tinh xảo.

"Đáng yêu không?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Ừm." Vương Nhất Bác nhìn con thỏ, lại nhìn Tiêu Chiến, không hiểu sao cảm thấy có chút giống nhau, mỉm cười nói: "Siêu đáng yêu."

"Vậy tặng cậu nhé!" Tiêu Chiến giơ con thỏ trước mặt, điểm điểm vào mũi nó, "Sau này em đi theo chú này, phải nghe lời chú ấy nhé, có biết không?"

"Đừng, là anh lấy được mà."

"Hu hu, chú này làm sao vậy, vừa khen người ta đáng yêu, bây giờ lại không cần người ta nữa."

Vương Nhất Bác sắp bị ngất trong sự đáng yêu của Tiêu Chiến, dấu ngoặc nhỏ trên mặt không hạ xuống nổi: "Cần cần cần, sao có thể không cần."

Lập tức mở rộng cái ba lô đã trống một nửa, nhưng chỉ bỏ vừa cái người con thỏ, đầu vẫn lộ ra ngoài. Người thanh niên bắt đầu nói chuyện với con thỏ bông: "Nào, mày ở tạm trong này trước nhé."

Sư tử biển, hải cẩu, cá heo lần lượt biểu diễn xong, khán giả lục tục rời sân. Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến thích cá voi trắng, liền dẫn anh xuống sân khấu, bỏ ra hai trăm đồng mua một giỏ cá nhỏ.

Nhân viên chăm sóc dạy họ làm thế nào để giao lưu với nó, cho ăn cá, xoa xoa đầu, nói chuyện phải nhẹ nhàng, nó sẽ cảm nhận được sự thân thiện của bạn.

Tiêu Chiến rất nhanh đã lĩnh ngộ được, cá voi trắng thân mật chạm má với anh, Vương Nhất Bác lấy điện thoại chuẩn bị chụp ảnh, nhưng nhân viên chăm sóc lại nói: "Để tôi chụp cho hai người."

Chụp ảnh chung...Vương Nhất Bác theo bản năng quay sang nhìn Tiêu Chiến, vừa hay Tiêu Chiến cũng đang nhìn cậu, ánh mắt chạm nhau, Tiêu Chiến nhe răng cười: "Ngây ra đó làm gì, còn không mau tới đây!"

Lần đầu chụp ảnh cùng nhau, Vương Nhất Bác căng thẳng muốn chết. Nhưng cậu không đứng cạnh cá voi trắng, mà lấy hết dũng khí, đi đến đứng cạnh Tiêu Chiến. Trái tim đập bình bịch, cậu hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể, biểu cảm động tác gì đó đều không nhớ rõ. Sau này xem ảnh, Tiêu Chiến cười đến mức ngã trước ngã sau: "Trông cậu ngốc quá, giống y khúc gỗ."

Tại sao lại ngốc như vậy, bởi vì hồn đã mất rồi.

Dạo xong viện hải dương thì cũng vừa lúc vườn bách thú chuẩn bị đóng cửa. Hội hợp cùng anh em họ Điền, mấy người tính toán, đi ra ngoài tìm chỗ ăn cơm tối trước.

Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến có muốn ăn đồ Nhật hay không, trước khi đi cậu đã tìm hiểu, gần đây có mấy nhà hàng Nhật khá là nổi tiếng.

Tiêu Chiến nói: "Tôi mời mọi người ăn tối nhé."

"Không cần, là tôi dẫn anh ra ngoài." Vương Nhất Bác lắc lắc ba lô: "Chưa kể, anh còn tặng tôi con thỏ nữa."

Lời nói mặc dù mềm mại, nhưng thái độ thì rất kiên quyết, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cũng không kiên trì: "Nhưng tôi không thích ăn đồ Nhật."

"Vậy muốn ăn cái gì?"

"Ờ...thịt nhúng nồi đồng có được không?"

"Hả? Bình thường đâu có thấy anh thích ăn thịt." Hộp cơm thừa phần lớn đều là thịt.

"Ai bảo, tôi là chú ý chay mặn căn bằng! Lại nói hôm nay đi chơi mệt, cần ăn thịt bổ sung thể lực."

Được rồi, tổ tông có lệnh, Vương Nhất Bác tích cực chấp hành, cầm điện thoại check bản đồ, không xa phía trước vừa vặn có một quán.

Ăn xong cơm tối Điền Châu Điền Ngọc phải về chỗ ở, ngồi cùng với nhau một đoạn tàu điện ngầm, quãng đường còn lại chỉ còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Trong toa xe vắng khách, hai người ngồi sát cạnh nhau, đều không nói gì. Trạm cuối càng lúc càng gần, cũng có nghĩa là họ sắp phải chia tay.

Lần sau gặp lại, không biết là lúc nào.

Vương Nhất Bác nghĩ, giá như Tiêu Chiến biến thành con thỏ trong ba lô để cậu mang về nhà thì tốt biết mấy.

Suy nghĩ phiêu du, đợi đến khi nghe thấy tiếng phát thanh trên tàu, hồi lại thần, mới phát hiện họ đã đến trạm, nhưng cửa toa đang từ từ đóng lại, không kịp xuống nữa rồi.

Hai người quay sang nhìn nhau, đều cười đến đỏ mặt.

"Ngốc quá Vương Nhất Bác, quá trạm rồi."

"Khụ, chuyến tàu này tôi không quen."

"Vậy, sau này có thể có thể làm quen một chút."

Thời gian chậm trễ, bỗng nhiên lại biến thành phần thưởng.

Vương Nhất Bác tiễn Tiêu Chiến đến tận cửa kí túc xá, hai người đứng dưới gốc cây ngô đồng, gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc lay động.

Trước hôm qua vẫn còn cảm thấy, mỗi ngày nói chuyện trên wechat đã là đủ rồi, nhưng lúc này cậu lại rất muốn hỏi, lúc nào thì có thể gặp nhau lần nữa. Vương Nhất Bác tự khinh bỉ bản thân một phen, nếu bây giờ mà hỏi, thì lộ liễu quá, sẽ làm người ta sợ mất, đợi qua một thời gian nữa rồi tìm cơ hội vậy.

"Kí túc xá có chậu không? Đi bộ cả ngày, ngâm chân là tốt nhất."

"Ừm..." Tiêu Chiến hờ hững đáp, đột nhiên chuyển chủ đề, "Tôi còn hai tuần nữa là bảo vệ."

"Chuẩn bị tốt nhé." Vương Nhất Bác nghĩ, bảo vệ tốt nghiệp là đại sự, cậu phải quản lý tốt bản thân, bớt làm phiền Tiêu Chiến, "Mau về nghỉ ngơi đi."

"...Sau đó thì sao?"

Vương Nhất Bác không hiểu: "Sau đó cái gì?"

Tiêu Chiến giận đến phồng cả má: "Quên đi quên đi quên đi, tôi không nên nói chuyện cùng khúc gỗ !" Sau đó sải chân dài xoay người, rất nhanh đã biến mất ở chỗ rẽ.

Vương Nhất Bác ngơ ngác, vui vui vẻ vẻ cả ngày, tại sao đến cuối cùng, lại chọc cho tổ tông tức giận.

Về đến kí túc xá, Vương Nhất Bác vẫn còn chưa nghĩ ra. Cậu cầm con thỏ bông trong tay, nâng trước mặt nói: "Tại sao anh lại giận, nói cho em nghe xem nào?"

Con thỏ nhìn cậu, cái miệng ba cánh tựa như đang cười.

"Á!" Đại não lúc này mới được khởi động, ý Tiêu Chiến có phải là, bảo vệ xong thì sẽ có thời gian?

Vương Nhất Bác dùng tốc độ ánh sáng móc điện thoại, vội vàng gõ chữ, còn chưa gõ xong, khung chat đã nhảy ra tin nhắn của Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác! Đợi tôi bảo vệ xong, cậu không đến tìm tôi thì cậu chết chắc!"












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx