Phiên ngoại 2: Yêu nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lôi lôi kéo kéo di chuyển vào trong phòng tắm, quần áo cởi ra bị vứt đầy sàn. Vương Nhất Bác ôm hôn Tiêu Chiến dưới vòi hoa sen, ngón tay thành tạo tiến vào cái động mê người.

Tiêu Chiến bám vào vai cậu, tiếng rên rỉ vang vọng bên tai, vật cứng dưới bụng cọ xát vào nhau, mỗi một lần ngón tay chạm vào điểm nhạy cảm, Tiêu Chiến lại vô thức co rúm người lại, nũng nịu cắn lên cổ cậu.

Vương Nhất Bác rất thích bị anh cắn cổ, lúc Tiêu Chiến ra sân bay tiễn cậu, anh từng cắn lên cổ cậu, vết cắn rất sâu, giống như in lên cơ thể. Sau này mắt thấy vết răng từ từ biến mất, cậu vừa buồn lại vừa cảm thấy mất mát.

"Bảo bảo, em không thể nhịn được nữa."

Ngón tay được đổi thành côn thịt thô dài, Vương Nhất Bác đẩy người vào tường, nhấc một chân anh tiến vào.

"Ưm...!"

Đây chính là cảm giác thỏa mãn khi được cùng người yêu hòa vào làm một. Vương Nhất Bác động nhẹ mấy cái, đợi Tiêu Chiến thích ứng rồi mới một tay giữ chân anh, một tay khóa eo anh, vào sâu ra nông, tận hưởng sự trói buộc chặt chẽ của thông đạo.

"Bảo bảo, anh thật tốt."

Đúng là Tiêu Chiến rất tốt, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác cũng tự kiểm điểm, xem bản thân có đòi hỏi quá đáng lắm không? Nhưng Tiêu Chiến lúc nào cũng bao dung, chiều chuộng hết mọi nhu cầu của cậu, còn dùng phản ứng thân thể nói cho cậu biết, anh cũng rất yêu cậu.

"A a Nhất Bác...chậm một chút..."

Tiêu Chiến bị cậu làm cho đứng không vững, Vương Nhất Bác trực tiếp bế bổng anh lên, để hai chân anh quấn trên hông cậu.

"A...! Sâu quá..."

Trọng lượng cơ thể khiến Tiêu Chiến không khống chế được cứ bị tụt xuống, chỉ có thể liều mạng bám lấy cổ Vương Nhất Bác. Nhưng khi Vương Nhất Bác bắt đầu tấn công cắm rút, khoái cảm kịch liệt khiến cánh tay cũng bị mất lực, căn bản không thể trụ nổi.

"Bảo bảo lợi hại quá, ăn hết cả cây rồi, bên trong nóng quá."

Vương Nhất Bác bị tình dục khống chế, biến thành dã thú, lực eo tạo thành một trận cuồng phong, hông thúc lên còn tay thì nắm eo Tiêu Chiến ấn xuống, chát chát chát chát, tiểu huyệt bị làm cho không ngừng phun nước, chỗ kết hợp ẩm ướt một mảng.

"A a...không được....aa..." Dưới sự yểm hộ của tiếng vòi hoa sen, Tiêu Chiến kêu đặc biệt lớn tiếng, thanh âm của anh giống như xuân dược, như chất kích thích, khích lệ Vương Nhất Bác xung phong ra trận hết lần này đến lần khác.

Quá thoải mái. Cơ thể quá nhạy cảm không thể cầm cự được lâu, Vương Nhất Bác còn chưa làm đã, Tiêu Chiến đã run rẩy thất thủ, bắn lên trên người cậu.

"Nhất Bác, em cũng bắn cho anh..."

Tiểu huyệt cao trào điên cuồng co thắt, Vương Nhất Bác bị bóp cho da đầu tê rần, vốn đã sắp không chịu nổi, còn bị Tiêu Chiến cắn cổ, cậu giống như bị đoạt mất hồn, trở thành nộ lệ của tình dục, chỉ biết ôm mông Tiêu Chiến điên cuồng chạy nước rút, không lâu sau cũng thần phục đầu hàng.

Hai người ôm chặt lấy nhau, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ mông anh, không khỏi thở dài cảm thán: "Bảo bảo, sao lại giỏi như vậy."

Sức khỏe cậu tốt, rất giỏi kiểm soát cơ thể, nhưng nếu Tiêu Chiến thực sự muốn cậu bắn, thì chỉ cần một phút ngắn ngủi.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Vương Nhất Bác ôm người về giường nghỉ ngơi. Mỗi khi thân thể đói khát được giải tỏa, việc ôm nhau trò chuyện cũng trở thành một loại hạnh phúc.

Chỉ là không mặc gì ôm nhau, thì rất khó kéo dài thời gian hiền giả, Tiêu Chiến còn đang hỏi cậu tình hình câu lạc bộ, Vương Nhất Bác đã lại một lần nữa phân tâm.

Bàn tay từ sau lưng Tiêu Chiến di chuyển xuống mông, mang theo chút lực không ngừng nhào nặn.

"Đợi đợi đợi một chút!" Tiêu Chiến cầm con thỏ Tiểu Tán ấn lên mặt Vương Nhất Bác thay anh kháng nghị, "Mới được 10 phút!"

"40 phút rồi."

"Sao có thể, Tiểu Tán nói cùng lắm mới 15 phút!"

"Nó lừa anh đấy, chí ít cũng phải nửa tiếng."

Sự cự tuyệt của Tiêu Chiến từ trước đến giờ vẫn chỉ như một loại tình thú, miệng nói không muốn, nhưng khi ngón tay Vương Nhất Bác cắm vào khe mông, anh vẫn hợp tác động động cơ thể.

"Ưm..."

Khoái cảm ập đến, Tiêu Chiến buông tay, con thỏ Tiểu Tán rơi lại trên giường, cái miệng ba cánh nhếch lên, tựa hồ đang cười nhạo anh không chịu thẳng thắn.

Tiểu huyệt mới làm qua vẫn còn rất mềm, ngón tay chỉ sờ một hồi đã lại ẩm ướt.

"Bảo bảo, miệng nhỏ vẫn còn đói lắm, để em đút thêm lần nữa."

Tiêu Chiến cắn ngón tay ngượng ngùng, Vương Nhất Bác biết anh sẽ không trả lời, nhưng hậu huyệt mẫn cảm thì lại đang giúp anh biểu đạt.

Cự thú dưới chân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, lật người Tiêu Chiến lại, để cái mông anh cong lên giống như con mèo, nhục quan chọc mở huyệt khẩu, từ từ đẩy vào bên trong, rồi lại đột nhiên phát lực xông thẳng một đường, trong nháy mắt liền bị huyệt đạo ẩm ướt trói chặt.

"A...!" Tiêu Chiến bị đẩy cho không quỳ nổi, thân trên mềm nhũn ngã vật ra gối.

Vương Nhất Bác mỗi tay khóa một bên eo, hít thở vài hơi để giảm bớt khoái cảm mạnh mẽ.  Cơ thể Tiêu Chiến giống như sinh ra để dung nạp cậu, đến cái hõm eo cũng vừa vặn để cậu bám vào.

"Bảo bảo....cắn chặt quá, đói vậy sao?"

Lần này, Vương Nhất Bác dự định sẽ làm từ từ, hiệp vừa rồi thực sự quá gấp, cậu còn chưa kịp thưởng thức hết vẻ đẹp quyến rũ của Tiêu Chiến khi bị mắc kẹt bên trong dục vọng.

Chăn bị hất lên, cách ly con thỏ Tiểu Tán: "Trẻ con không được nhìn bậy."

Bảo bảo của cậu chỉ để cho một mình cậu nhìn.

Nhưng ông trời trêu ngươi, cậu chỉ mới cắm được vài cái, điện thoại đặt bên gối lại đột nhiên chấn động điên cuồng.

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên khỏi gối: "Điện thoại của em..."

"Mặc kệ nó."

Vương Nhất Bác làm gì có thời gian quản chuyện khác, cậu chuyên tâm hầu hạ điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến; ai ngờ người ở đầu dây bên kia cũng rất ngoan cố, không ngừng gọi đi gọi lại.

Tiêu Chiến giơ tay cầm điện thoại, màn hình hiển thị cái tên "Connell"

"Hay là, ưm...em nhận một chút đi? Ngộ nhỡ...a..."

"Cậu ta thì có chuyện gì?" Côn thịt đang va chạm đâm mài bên trong thông đạo, "Trăm phần trăm là vì Từ Đóa."

"A...!" Tiêu Chiến bất ngờ bị thúc mạnh một cái, tay run lên, không cẩn thận ấn vào nút nhận.

Tiếng gầm tức giận của Khang Nại lập tức truyền đến: "Vương Nhất Bác! Cậu có còn là anh em tốt của tôi không?"

Cậu ta hình như uống không ít rượu, tâm trạng nghe ra cực kì chán nản. Tiêu Chiến không nỡ cúp điện thoại, Vương Nhất Bác cũng đành phải dừng động tác, kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì?"

Lúc Khang Nại lên tiếng giọng nói đã có chút nghẹn ngào: "Bro, giúp tôi hỏi nhà thiết kế của cậu, Từ Đóa thực sự có bạn trai rồi sao?"

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trao đổi ánh mắt.

Lúc đưa Từ Đóa về nhà, cô ấy đã dặn qua hai người, nếu Khang Nại có hỏi, tuyệt đối không được để lộ chân tướng. Khi đó Tiêu Chiến hỏi cô tại sao lại nói dối Khang Nại, cô nói Khang Nại bám chặt quá, cô không còn lựa chọn nào khác.

Lý do này, Tiêu Chiến chắc chắn không tin: "Sao cậu không nói thẳng luôn là cậu không thích cậu ấy."

Từ Đóa cong khóe môi: "Có gì mà thích hay không thích, Khang Nại chơi bời quen rồi, chỉ là nhất thời hứng thú với con gái Trung Quốc."

Tiêu Chiến nhìn ra được cô là khẩu thị tâm phi, bạn bè từng ấy năm, anh chưa bao giờ thấy cô mỉm cười miễn cưỡng như vậy.

Tại sao không nói thẳng không thích? Bởi vì không nói ra được.

Nhưng Từ Đóa đã ra lệnh cấm nói, Tiêu Chiến cũng không thể tiết lộ bí mật, chỉ có thể mơ hồ nhắc nhở: "Cậu đừng chỉ nghe những gì cô ấy nói, còn phải nghĩ xem cô ấy không nói cái gì."

Cũng không biết cậu bạn Pháp này có hiểu được hay không.

Lại an ủi mấy câu, cảm nhận được côn thịt phía sau lại bắt đầu kháng nghị, Tiêu Chiến vội vàng tìm lý do cúp máy. Nhưng vẫn bị chuyện của Khang Nại làm cho có chút phân tâm: "Em nói...cậu ấy có nghiêm túc với Từ Đóa không?"

"Chắc là có."

Hồi còn ở Pháp, bên cạnh Khang Nại vĩnh viễn không thiếu mỹ nhân, Vương Nhất Bác cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta nghiêm túc theo đuổi một người. Phú nhị đại ăn chơi tình nguyện rửa tay gác kiếm, vì Từ Đóa ở lại Trung Quốc phát triển sự nghiệp, nỗ lực học tiếng Trung, thích ứng văn hóa Trung Quốc, nói thế nào cũng có vài phần thật lòng.

"Anh cũng thấy vậy, Khang Nại đẹp trai, lại nhiệt tình, tính cách cũng không tệ. Trước đây chỉ là chưa gặp đúng người, con người trước khi gặp được chân ái, ai mà chẳng phải đi chút đường vòng."

Vương Nhất Bác không thích nghe Tiêu Chiến khen người đàn ông khác, nhất là khi mình vẫn còn đang ở trong cơ thể anh.

"Không được phân tâm."

Cậu lật người Tiêu Chiến lại, cầm tay anh kéo lên đỉnh đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cúi người hôn lên môi anh.

"Em không tốt hơn cậu ấy sao? Trước khi gặp anh cũng chưa từng nhìn qua người khác."

Tiêu Chiến giơ chân quấn lên hông chàng thanh niên, hổn hển cười nói: "Không ai có thể sánh được với em."

Kết quả nhận được đương nhiên là tấn công mãnh liệt hơn từ Vương Nhất Bác.

Cậu vốn định làm từ từ, cố gắng kéo dài thời gian hợp nhất với Tiêu Chiến, nhưng kế hoạch vẫn là kế hoạch, một khi bị cuốn vào vòng xoáy khoái cảm, cậu hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.

Thắt lưng Vương Nhất Bác giống như được lắp động cơ, hết lần này đến lần khác đâm vào nơi sâu nhất, mật đào chín mềm bị khuấy cho chảy nước tung tóe, người dưới thân liên tục thở dốc, tiếng rên càng lúc càng trở nên buông thả.

Căn bản không muốn dừng lại, hận không thể làm anh mãi mãi. Lần này còn chưa kết thúc, cậu đã tính toán cho lần tiếp theo.

"Bảo bảo...nghỉ xíu rồi làm thêm lần nữa có được không?"

"Hả? Ngày mai, ngày mai còn phải về quê em mà..."

"Nghỉ ngơi một ngày, ngày kia rồi về."

"Nhưng, aa..đã nói với ba mẹ em rồi..."

"Kì thực, em nói với họ là ngày kia."

"?" Tiêu Chiến ngửi thấy một tia âm mưu.

Chàng thanh niên ở bên tai anh cười trầm: "Em biết ngày mai anh không dậy nổi."

Sau đó anh lại bị Vương Nhất Bác chèn ép từ trên xuống dưới, làm đến không thể tiếp tục tư duy, chỉ còn dục vọng kiểm soát cơ thể, cùng cậu đằm chìm trong dục hải.

Kế hoạch về quê cứ như vậy bị hoãn lại một ngày, ba ngày nghỉ, trừ đi thời gian đi lại, cơ hội ở cùng ba mẹ Vương Nhát Bác cũng không còn nhiều.

Tiêu Chiến biết người này chính là cố ý, sợ anh và mẹ cậu ở cùng không vui, cho nên trừ tiếp rút ngắn thời gian hết lần này đến lần khác.

Thị trấn chỗ cậu hai năm trước mới có tàu cao tốc, đi từ Bắc Kinh chỉ mất ba giờ. Ở đây không có xe công nghệ, chỉ có taxi truyền thống, tình trạng xe không được tốt cho lắm, cho nên Vương Nhất Bác đã đặt trước một chiếc xe ở trong thành phố, bảo tài xế đợi sẵn ở trước cửa ga.

Tiêu Chiến lên xe, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Sao lại lãng phí thế, anh đâu có khó chiều như vậy?"

"Ừm, anh không khó chiều, là em khó chiều."

Vương Nhất Bác khó chiều đến mức không thể chịu được việc Tiêu Chiến phải chịu ủy khuất.

Xe khởi hành, cảnh vật bên ngoài khác biệt hoàn toàn so với các thành phố lớn, Tiêu Chiến giống như đứa trẻ lần đầu tiên được đi chơi xa, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.

"Chúng ta vừa đi qua trường tiểu học của em phải không?"

"Ừm, cả thị trấn chỉ có hai trường tiểu học, đó là Nhất Tiểu."

"Trường trung học bên cạnh thì sao? Cũng là trường của em?"

"Đúng." Trường trung học đến bây giờ cũng chỉ có một, các gia đình có điều kiện đều gửi con lên thành phố, tài nguyên ưu tú không ngừng bị rút đi, cho nên mỗi năm chỉ có vài người thi lên đại học.

Hoàn cảnh trưởng thành của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác khác nhau, nhưng cuối cùng họ lại yêu nhau.

Thị trấn mặc dù được chia thành khu mới khu cũ, nhưng từ Nam đến Bắc kì thực cũng chỉ có vài km. Xe rất nhanh đến nơi, nhà của Vương Nhất Bác nằm trong một tiểu khu dân cư cũ, tòa nhà 6 tầng, gia đình cậu sống ở tầng 1.

Sau khi xuống xe lấy hành lý, Vương Nhất Bác đối mặt với lối vào tiểu khu, điều chỉnh hô hấp: "Bảo bảo, đừng lo, có em đây."

"Anh đâu có lo? Rõ ràng là em đang lo" Tiêu Chiến trêu chọc cậu, "Dì không phải hồng thủy mãnh thú, sẽ không làm gì anh đâu."

"Ừm." Vương Nhất Bác tay phải đẩy hành lý, giơ ra cái tay trái đeo chỉ đỏ, "Đi thôi."

"...Hay là đừng..."

"Không được, em phải nắm tay anh."

Cậu không do dự nắm tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bị cậu dắt đi, cả đường chỉ sợ bị hàng xóm nghị luận. Ở quê tư tưởng bảo thủ, hai người họ qua mấy ngày lại về Bắc Kinh, nhưng ba Vương mẹ Vương thì vẫn ở nhà, tuyệt đối không thể gây thêm phiền toái cho họ.

May mà trên đường không gặp một ai. Vương Nhất Bác có chìa khóa nhà, nhưng cậu vẫn lựa chọn gõ cửa.

Trong nhà truyền đến động tĩnh, cánh cửa mở ra, rồi Vương Thiên Phàm xuất hiện trong tầm mắt họ.

"Chiến Chiến, Nhất Bác, các con về rồi."

Ông mặt đầy hỉ sắc, chống nạng tránh sang một bên để hai người đi vào trong nhà. Trải qua mấy năm không ngừng luyện tập, Vương Thiên Phàm lúc này đã có thể chống nạng đi lại. Đặng Vân Phượng chăm sóc ông rất tốt, nhìn từ điểm này, bà cũng không phải là người lạnh lùng.

Tiêu Chiến lên tiếng chào hỏi trước: "Chú."

Vương Nhất Bác thì lại trầm mặc, kì thực tận đến khi ra nước ngoài, cậu vẫn chưa từng gọi một tiếng ba.

Trong ánh mắt chờ đợi của Vương Thiên Phàm, Tiêu Chiến hích hích chàng thanh niên bên cạnh: "Em mau chào đi."

Vương Nhất Bác lúc này mới mím mím môi: "...Ba."

"Ừ, ừ." Vương Thiên Phàm kích động đến mức tay chân luống cuống, xa cách nhiều năm, một tiếng "Ba" này đặc biệt quý giá, trong lòng ông biết, có thể nhận lại được đứa con này, tất cả đều là nhờ Tiêu Chiến.

Hai người thay dép vào nhà, đây là một căn hộ hai phòng kiểu cũ, diện tích không lớn, Vương Nhất Bác nhìn một vòng, không thấy mẹ cậu đâu, Vương Thiên Phàm vội vàng giải thích: "Mẹ con đang ở trong bếp nấu cơm."

Là nấu cơm, đại khái cũng là tránh mặt. Vương Nhất Bác ngăn Tiêu Chiến đang chuẩn bị vào bếp, kéo anh ngồi xuống sofa: "Nghỉ ngơi một lát."

"Anh đâu có mệt, anh đi lấy quà trong vali."

"Để em đi lấy."

Vương Nhất Bác không cất vali vào trong phòng ngủ, cậu không biết Đặng Vân Phượng và Vương Thiên Phàm có ở riêng hay không, cho nên tạm thời kéo vali ra ngoài ban công, lấy ra món quà mà Tiêu Chiến đã chọn cho họ.

Hai hộp quà được đóng gói rất đẹp, cầm lên có chút nặng tay, vừa nhìn đã biết là đồ giá trị. Đường xa không tiện mang theo hoa quả, Bắc Kinh cũng chẳng có đặc sản gì, cho nên Tiêu Chiến đã cẩn thận chọn ra hai món thiết thực.

"Chú, đây là thiết bị trị liệu vi sóng có thể giúp chú phục hồi." Tiêu Chiến hích Vương Nhất Bác, "Em mở ra đi, nghiên cứu sách hướng dẫn sử dụng."

Anh dùng lí do này để giữ chân Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lấy ra món còn lại, tìm kiếm âm thanh trong bếp.

Đặng Vân Phượng đứng quay lưng ra cửa, đang đổ cái gì vào chảo, chỉ nghe thấy xòe một tiếng.

"Dì." Tiêu Chiến đi tới sau lưng bà, "Đây là thiết bị làm đẹp mới nhất, có sáu chức năng, mẫu là do mẹ con chọn."

Đặng Vân Phượng thoáng khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu: "Ừm, để đó đi."

"Dì, để con giúp dì." Tiêu Chiến đặt cái hộp xuống, bắt đầu xắn tay áo: "Tay nghề nấu ăn của con cũng khá lắm, Nhất Bác biết điều đó."

"Không cần, không cần, cũng chỉ còn một món nữa thôi." Đặng Vân Phượng nghiêng nghiêng người, tựa hồ không muốn tiếp xúc ánh mắt với Tiêu Chiến, động tác trên tay cũng có chút hoảng loạn.

Tiêu Chiến biết, ở lại trong bếp sẽ chỉ làm phiền bà. Nhìn thấy nồi đất trên tủ hiển thị giữ nhiệt, bên cạnh đặt một cái bát lớn, liền nói: "Vậy con múc canh trước nhé?"

Còn chưa ra tay thì Vương Nhất Bác đã chạy vào, vội vàng ngăn cản: "Anh đừng động vào! Cẩn thận bỏng."

Vừa nói cậu vừa giữ vai anh, đẩy anh ra ngoài, dẫn anh đến trước cái bàn nhỏ trong góc nhà: "Anh ngồi đây, để em đi múc."

Tựa hồ múc canh là công việc khó khăn nguy hiểm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx