Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Ân Kỳ bắt đầu đi học ở trường tư thục, để người khác không nghi ngờ thân phận của bọn họ, hơn nữa trường tư thục cũng không nghiêm ngặt như trường công, vì thế Vương Ân Kỳ chỉ nói mình là Ân Kỳ, bỏ qua họ, người khác đều tưởng rằng đứa nhỏ mang họ Ân. Lúc đi học, hầu hết đều do những thị vệ đưa đi, buổi tối tan học sẽ là do Kim Y đón về. Tiêu Chiến vô tình đi qua đó đón một lần, nhưng cả dọc đường đi, Vương Ân Kỳ đều không nói câu nào, bước cũng rất nhanh, dường như không muốn ở cùng Tiêu Chiến một chỗ. Tiêu Chiến liền biết, đứa nhỏ này vẫn không thích mình, từ đó không đi đón nữa.

Ngày hôm đó đúng vào lúc cửa hàng bận rộn, tay nghề của Tiêu Chiến còn chưa thạo, chỉ dám ngoan ngoãn giúp đỡ nấu nước thái rau, mỗi lần cắt vào tay đều cau mày lau máu vào vạt áo, rửa sạch tay sau đó lại tiếp tục lặng lẽ làm việc. Tiêu Chiến hầu như đứng cả ngày trong phòng bếp, lưng đau nhức, vừa mới ngồi xuống đã thấy Kim Y hoảng hốt chạy vào, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống. Tiêu Chiến vội vàng đứng dậy đỡ Kim Y, hỏi: "Đại tẩu sao vậy? Không phải đi đón Ân Kỳ tan học sao? Nó đâu rồi?"

Kim Y luống cuống chân tay nói: "Không thấy! Tẩu đi đón nhưng không gặp, bạn đồng môn nói rằng Ân Kỳ đột nhiên đánh nhau với người khác, sau đó một mình chạy đi rồi!"

Tiêu Chiến cau mày: "Chúng ta vừa đến đây chưa được bao lâu, cũng không quen thuộc nơi này, lỡ Ân Kỳ bị lạc thì làm sao bây giờ?"

Kim Y sắp khóc: "Đúng vậy! Mặc dù bình thường Ân Kỳ thích luyện võ giống nhị ca, nhưng nó luôn ngoan ngoãn nghe lời, tại sao lại đánh nhau với người khác?!"

Tiêu Chiến giữ chặt bả vai Kim Y, "Đại tẩu đừng lo lắng, chúng ta chia nhau nhau đi tìm."

Bọn họ đóng cửa hàng, Tiêu Chiến, Kim Y và hai thị vệ đi đến các nơi khác nhau trong thị trấn để tìm Ân Kỳ, chỉ để lại Tuyết Thoa và hai thị vệ ở lại trông nom cửa hàng và bảo vệ mẫu thân của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm thấy đứa nhỏ không quen thuộc nơi này, cũng không phải là người không hiểu chuyện, hẳn là sẽ không chạy lung tung, có thể là trên đường về nhà thì bị lạc đường, cũng có thể là trốn ở gần trường tư thục. Tiêu Chiến đi dọc con đường từ nơi mình ở đến trường tư thục, nhưng không thấy Vương Ân Kỳ, lại tìm kiếm dọc theo những con hẻm ngoằn ngoèo phía sau trường tư thục, cuối cùng tìm thấy đứa nhỏ trong một con hẻm bỏ hoang mọc đầy cỏ dại.

Tiêu Chiến vô thức giật mình, chạy vào trong hẻm, "Ân Kỳ, đệ có sao không?"

Vương Ân Kỳ ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường loang lổ, vạt áo đều bị nước bẩn trên mặt đất làm dơ, vùi mặt vào khuỷu tay. Tiêu Chiến sợ đứa nhỏ đánh nhau với người khác bị thương, vội vàng chạy đến trước mặt, nhưng đột nhiên khựng lại, y ngửi thấy mùi trà đen nồng nặc, toàn thân khó chịu đến mức rùng mình, tim đập thình thịch. Phản ứng thân thể nói cho y biết, đây không phải là mùi trà đen bình thường, mà là tin hương của một Càn Nguyên.

Tiêu Chiến chắc chắn mùi hương này đến từ người Vương Ân Kỳ. Kim Y đã từng nói với Tiêu Chiến, Vương Ân Kỳ còn chưa phân hoá. Tiêu Chiến lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ một viên Thanh Tâm đan ra nuốt vào, sau đó mới cẩn thận đi tới trước mặt Vương Ân Kỳ, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi vài tiếng. Vương Ân Kỳ dường như đã ngủ rồi, cứ gục đầu trong khuỷu tay mà không hề có phản ứng.

Tiêu Chiến không biết phải làm sao, chỉ vươn tay vỗ vỗ vào bả vai Vương Ân Kỳ, dò hỏi: "Ân Kỳ, đệ không sao chứ?" Đầu ngón tay vừa chạm vào bả vai, Vương Ân Kỳ đột ngột ngẩng đầu lên, giống như một con thú nhỏ bị chọc giận, vừa yếu ớt, vừa phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, cùng lúc đó, bàn tay Tiêu Chiến vừa chạm vào cũng bị hất ra. Con hẻm này rất hẹp, hai vách tường cách nhau rất gần, bàn tay Tiêu Chiến đập vào vách tường thô ráp, những đốt tay trắng nõn bị xé toạc, máu chảy ra. Trên mặt Vương Ân Kỳ vẫn còn vết bầm tím và vết máu, đôi mắt đỏ bừng, răng không ngừng nghiến chặt. Tiêu Chiến lập tức cảm nhận được đây không phải là một đứa nhỏ đang phẫn nộ, mà là một Càn Nguyên đang thị uy.

Bản năng của Khôn Trạch là sợ hãi trước Càn Nguyên, cho nên Tiêu Chiến không dám hành động thiếu suy nghĩ. Y chống tường chậm rãi đứng dậy, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, nhưng lại thấy sự yếu ớt và hoảng loạn trong mắt Vương Ân Kỳ. Tiêu Chiến thở dài, tuy vẫn đứng nhưng lại khom lưng xoa đầu Vương Ân Kỳ, cố gắng làm cho giọng điệu của mình ôn hoà thoải mái: "Không sao đâu, Ân Kỳ, chỉ là phân hoá mới như vậy. Đừng sợ, đệ chỉ là đang lớn lên mà thôi, sắp trở thành một người dũng cảm đáng tin cậy giống như nhị ca của đệ."

Nghe thấy hai từ "Nhị ca" trong miệng Tiêu Chiến, ánh mắt Vương Ân Kỳ dần dần mất đi sự thù địch. Tiêu Chiến thấy thế liền nói: "Nhị tẩu đưa đệ về nhà nhé?"

Vương Ân Kỳ gật đầu, tự mình vịn tường muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn lại ngã xuống mặt đất. Tiêu Chiến lập tức ôm lấy, bế Vương Ân Kỳ lên, thả một chút tin hương của mình trấn an người trước mặt. Đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi, thoạt nhìn đã ra dáng một thiếu niên, nhưng vẫn còn rất gầy gò, Tiêu Chiến cố hết sức vẫn có thể bế được, mang một đứa nhỏ đang phân hoá trở về nhà.

Đi được gần nửa đường, một giọt nước bất ngờ rơi trúng chóp mũi, Tiêu Chiến mới biết trời đổ mưa, trong lòng cảm thấy ai oán vì trận mưa này đến không đúng lúc. Người đang bị phân hoá đều rất yếu ớt, cần phải được nghỉ ngơi và trị liệu ngay lập tức. Bây giờ mà tìm nơi trú mưa sẽ chậm trễ, Tiêu Chiến đành phải cởi áo choàng che lên đầu cho Vương Ân Kỳ, sau đó lại bế đứa nhỏ trên tay chạy về.

Trận mưa như trút nước ập đến khiến Tiêu Chiến ướt sũng, y cố gắng che chở cho đứa nhỏ trong lòng, mỗi bước chạy đều khiến cho bùn đất bắn lên quần áo, chiếc áo choàng bằng vải bông sau khi hút nước thì trở nên nặng chịch, ướt sũng bám vào người. Từ nhỏ y đã là tiểu Quận vương cành vàng lá ngọc, cho nên bây giờ cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ có thể chạy nhanh hơn một chút, ấn đầu Vương Ân Kỳ vào trong ngực mình, không để cho mưa làm ướt. Ôm một đứa nhỏ choai choai chạy xa như vậy, khi về tới sân nơi họ ở, Tiêu Chiến đã kiệt sức. Một thị vệ chạy ra ôm lấy đứa nhỏ trong lòng Tiêu Chiến. Kim Y thấy Tiêu Chiến tìm được Vương Ân Kỳ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại chạy tới che ô cho Tiêu Chiến, nói: "Tẩu đã đi tìm khắp nơi mà không thấy, lại thử quay về cửa hàng xem Ân Kỳ có tự trở về không. Không ngờ trận mưa này lại đến nhanh như vậy, A Chiến, đệ mau vào thay quần áo đi."

Tiêu Chiến thở hổn hển, vẫy vẫy tay, lau nước mưa đang chảy xuống trên mặt, nói với một thị vệ: "Ân Kỳ hình như đã tới thời điểm phân hoá, mau đi tìm đại phu tới đây đi."

Tiêu Chiến lau người, thay quần áo, uống xong canh gừng Kim Y nấu mới đi tới trước giường Vương Ân Kỳ. Đại phu đã tới, nói rằng đứa nhỏ này sắp phân hoá thành Càn Nguyên, nhưng mà phân hoá hơi muộn, bởi vậy phát tác vô cùng mãnh liệt, trước đó đánh nhau với người khác cũng là do mới phân hoá nên không khống chế được bản thân, biểu lộ ra sự tàn bạo nguyên thuỷ nhất của Càn Nguyên.

Đại phu kê thuốc, kêu nghỉ ngơi mấy ngày, giữa chừng có thể liên tục sốt cao, thường xuyên bị bóng đè, phải có người ở bên cạnh ngày đêm chăm sóc, tốt nhất có thể có một Khôn Trạch phóng thích chút tin hương trấn an, như vậy thì quá trình phân hoá sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Đây là chuyện bình thường, Càn Nguyên hoặc Khôn Trạch khi phân hoá đều cần có tin hương trấn an. Khôn Trạch cần có tin hương của Càn Nguyên, Càn Nguyên tất nhiên cũng cần tin hương của Khôn Trạch. Việc trấn an này phần lớn sẽ giao cho người thân. Năm đó Tiêu Chiến phân hoá được phụ hoàng là Càn Nguyên ôm vào trong lòng. Tiêu Văn vì không muốn người khác phát hiện ra thân phận Khôn Trạch, cho nên phải tự mình chịu đựng sự phân hoá, cũng bởi vì chuyện này, Tiêu Văn càng được phụ hoàng tán thưởng, nhưng điều này cũng là nguyên nhân chính khiến sức khoẻ của Tiêu Văn yếu đi. Bởi vậy mà Tiêu Chiến hiểu rõ, trong quá trình phân hoá, được tin hương hướng dẫn và xoa dịu là một việc vô cùng quan trọng.

"Chuyện này không khó, để ta chăm sóc Ân Kỳ là được." Tiêu Chiến nói.

Ở đây chỉ có một mình y là Khôn Trạch, Kim Y và Tuyết Thoa đều là Trung Dung, mấy thị vệ đều là Càn Nguyên. Kim Y vừa cảm kích vừa áy náy, "A Chiến, chuyện này nhất định rất vất vả. Đệ thật sự đã vì Ân Kỳ mà làm rất nhiều."

Tiêu Chiến bắt đầu canh giữ cả ngày lẫn đêm bên giường đứa nhỏ, cứ nửa canh giờ lại phóng thích một chút tin hương bao bọc lấy Vương Ân Kỳ đang phân hoá. Tin hương của Tiêu Chiến từ nhỏ đã vô cùng ưu việt, có thể thúc giục cây quế khắp viện nở hoa, cũng có thể giúp Vương Nhất Bác chữa khỏi sự chậm trễ của hoặc kỳ, bây giờ cũng có thể trấn an Vương Ân Kỳ rất tốt. Vương Ân Kỳ nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, sốt không nặng, cũng không bị bóng đè như lời đại phu nói.

Nhưng mà Tiêu Chiến thì không cảm thấy thoải mái như vậy. Vương Ân Kỳ vừa mới phân hoá nên không khống chế được tin hương, khiến cho mùi trà đen lan toả khắp nơi, mùi này cũng dễ ngửi, nhưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quả thực quá phù hợp, mặc dù chưa lập khế ước vĩnh cửu, nhưng Tiêu Chiến vẫn không thể tiếp thu được tin hương của bất kì Càn Nguyên nào khác. Bây giờ y lại bị tin hương mùi trà đen đậm đặc bao bọc, thân thể bắt đầu bài xích tin hương này, khiến Tiêu Chiến cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đầu giật thình thịch vì đau, mỗi lần hít vào dù ít hay nhiều tin hương của Càn Nguyên xa lạ đều cảm thấy ngột ngạt, nhưng lại không thể rời đi, chỉ có thể ghé vào mép giường của Vương Ân Kỳ, âm thầm chịu đựng sự đau đớn.

Hai ngày sau, quá trình phân hoá của Vương Ân Kỳ đã hoàn thành, đứa nhỏ tỉnh dậy, cả người đều đầm đìa mồ hôi, đói đến mức không run rẩy, giống như đã làm việc mệt nhọc cả ngày lẫn đêm suốt hai ngày qua. Vương Ân Kỳ thấy Tiêu Chiến vẫn còn nằm ở mép bàn lạnh lẽo và cứng rắn cạnh giường, hai mắt nhắm nghiền, quầng mắt xanh thẫm, bởi vì phóng thích quá nhiều tin hương nên môi tái nhợt, trong phòng tràn ngập hương hoa quế.

"Nhị tẩu, thật xin lỗi." Đứa nhỏ luôn thích làm mặt lạnh giống như nhị ca của mình, bây giờ lại rơi nước mắt, cảm thấy xấu hổ vì sự thành kiến và lời nói ác ý của mình trước kia. Vương Ân Kỳ vẫn còn nhớ rõ Tiêu Chiến đã tìm thấy mình trong một con hẻm bẩn thỉu, cõng mình về nhà trong cơn mưa tầm tã, lại canh giữ cả đêm. Vương Ân Kỳ nghĩ, những gì nhị ca nói lúc trước quả thật rất đúng, Tiêu Chiến thiếu chút đúng mực và ổn trọng, nhưng thật sự rất thiện lương và ôn nhu, đáng giá được người khác cưng chiều và đối xử tử tế.

....

Vương Nhất Bác nhận được thư của Đồng Thăng, hiện giờ triều thần đều bất mãn với Thái Hậu. Thái Hậu muốn củng cố địa vị của mình trong triều, cho nên muốn dẫn dắt nhà mẹ đẻ, chỉ có điều không có danh phận phù hợp. Thẩm Ân liền đề nghị cháu trai của Thái Hậu là Hạ Lan Nhã đi thu phục Dục Khương, cấp cho Hạ Lan Nhã chín vạn đại quân để tiêu diệt một bộ tộc không gom nổi chín vạn người cả già lẫn trẻ, chuyện này quá dễ dàng, giống như lấy đồ trong túi, rõ ràng là thiên vị quá mức. Thái Hậu đồng ý, đem cục thịt mỡ này đưa tới miệng cháu trai. Triều thần cũng bởi vậy mà càng thêm bất mãn. Nhưng mục đích của Thẩm Ân không chỉ làm quần thần bất mãn, gã còn muốn dẫn dắt Thái Hậu vào cái bẫy đã dày công xây dựng.

Bức thư của Đồng Thăng chỉ nhắc tới những chuyện này, nhưng Vương Nhất Bác hiểu mình cần phải làm gì. Mạch Xuyên và Dục Khương chỉ cách nhau ba ngọn núi, hắn muốn đến Dục Khương thì rất đơn giản, cho dù là để chi viện hay gây rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro