Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hậu biết Hạ Lan Nhã thất bại khi Vương Nhất Bác chỉ còn cách kinh thành không quá mười dặm.

"Hắn dẫn quân hồi kinh là muốn làm gì? Tạo phản sao?" Thái Hậu giận dữ, ngồi sau bức màn che liên tục đập bàn.

Thám báo nói: "Tham lãnh đại nhân nói muốn tự mình hộ tống Kinh Tân thế tử, đồng thời áp giải phản tặc hồi kinh."

Thất bại kỳ lạ của Hạ Lan Nhã khiến Thái Hậu đau đầu không thôi. Ông ta gác tay lên trán, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Để hắn một mình dẫn Thế tử vào, cởi bỏ binh khí bên ngoài thành."

Đồng Thăng lúc này bỗng mở miệng: "Thái Hậu bây giờ ra lệnh cho Vương tham lãnh thì không thích hợp lắm. Là ngài hết lòng đề cử cháu trai của mình đi thu phục Dục Khương. Nếu không phải Tham lãnh đại nhân kịp thời chi viện, có lẽ không chỉ thua, còn suýt nữa đầu hàng, mặt mũi uy nghiêm của triều ta làm sao cứu vãn được? Hạ Lan Nhã là cháu ruột của ngài, ngài cũng nên giải thích một vài lời chứ?"

Thái Hậu nghe vậy, thậm chí không màng tới lễ nghi mà xốc rèm che trước mặt lên, gắt gao nhìn Đồng Thăng: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta cố ý để cháu trai của mình đi theo địch sao?! Hơn nữa, tin tức Vương Nhất Bác truyền về cũng chưa chắc đã là thật. Ai biết hắn có âm mưu quỷ kế gì không?"

Đồng Thăng nói: "Thái Hậu đoạt quyền cũng quá vội vàng. Nếu ngài cảm thấy chuyện này không phải là thật, vậy cứ để Tham lãnh đại nhân mang theo cháu trai của ngài thượng triều, đối chất với các vị đồng liêu xem ai thật ai giả. Hạ vũ khí cũng không cần, ai mà chẳng biết khi Tiên hoàng còn tại thế, Vương tham lãnh là người được tín nhiệm nhất, được phép mang theo vũ khí ở bất cứ đâu trong cung điện."

Quần thần sớm đã bất mãn với Thái Hậu, vừa thấy Kinh Triệu Doãn nói như vậy liền sôi nổi phụ hoạ. Thái Hậu giận run, đưa mắt nhìn sang Thẩm Ân vẫn im lặng nãy giờ. Thẩm Ân thờ ơ nói: "Thất bại trước Dục Khương này thật kỳ lạ. Thần cho rằng nhất định có người gây khó dễ. Đối chất cũng tốt, cũng không thể để Hạ Lan tướng quân bị oan."

Thái Hậu cũng cảm thấy trận chiến này rõ ràng phải thắng, không tin kết quả như bây giờ không có Vương Nhất Bác nhúng tay vào. Thẩm Ân bình tĩnh như vậy, chắc hẳn nắm chắc cháu trai của mình thoát tội. Thái Hậu nghĩ đến đó liền yên lòng, oán hận thở ra một hơi, "Vậy truyền đi!"

Gần một năm sau, Vương Nhất Bác lại một lần nữa bước vào kinh thành mà hắn vô cùng quen thuộc. Hắn lớn lên ở chỗ này, gặp được vị quân chủ tài đức sáng suốt và tình yêu thuần khiết cả đời. Lúc rời đi, còn tưởng sẽ không bao giờ trở về nữa, không ngờ cuối cùng không chỉ trở lại, còn ở trong quang cảnh cảnh còn người mất.

Hắn ôm Tiêu Hoài Thần vừa tròn một tuổi chậm rãi đi trước, Hạ Lan Nhã bị người áp giải theo sau. Tiểu hài tử còn chưa nói chuyện lưu loát, nhìn thấy mọi thứ trong hoàng cung đều mới lạ, liền tựa vào vai Vương Nhất Bác, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, đầu quay tới quay lui, trong miệng "ô ô a a" không biết nói cái gì. Vương Nhất Bác sờ lên gáy hài tử, nói: "Ngoan nào, Hoài Thần, chút nữa ngoan ngoãn đi theo bà vú, không được quấy rối. Nơi này là nhà của con, sau này con có rất nhiều cơ hội để nhìn ngắm." Nói xong, hắn đem hài tử giao cho bà vú vẫn đi theo sau, dặn dò chăm sóc Thế tử thật cẩn thận.

Hắn đi đến tiền điện, cúi đầu nhìn ngưỡng cửa màu đỏ thắm, hơi dừng lại một chút mới bước vào, hai bên là các cận thần, nhưng người ngồi bên trên lại không phải minh quân. Vương Nhất Bác đứng giữa điện, nói: "Tham kiến Thái Hậu."

Thái Hậu híp mắt, "Tham lãnh đại nhân lâu rồi mới hồi hương, nhưng hình như ta không triệu ngươi về."

Vương Nhất Bác đáp: "Thái Hậu nói sai rồi. Trước kia ngài vội vàng triệu Kinh Tân thế tử hồi kinh làm Thái tử, nhưng mà Thế tử còn quá nhỏ, không thể rời khỏi tin hương của cha mẹ, cho nên việc này phải hoãn lại. Đến nay, Thế tử đã tròn một tuổi, có thể hồi kinh, thần là phụ thân, đương nhiên muốn đích thân hộ tống, sao có thể xem là không có lệnh hồi kinh?"

"Vậy ngươi cũng nên gửi tấu chương thông báo một tiếng, kinh thành không phải là nơi ngươi có thể tuỳ ý ra vào!"

Thái Hậu có chút kích động. Vương Nhất Bác vẫn lãnh đạm như cũ, "Chuyện Hạ Lan Nhã hàng địch diễn ra quá đột ngột, cách trăm núi ngàn sông, e là không kịp gửi tấu chương báo cho ngài."

Hạ Lan Nhã bị áp giải vào cung thì vô cùng kích động, ra sức phản bác: "Ta không đầu hàng! Là ngươi bày mưu hãm hại ta! Ngươi cho Dục Khương mượn binh, sơ tán bá tánh, bao vây ta, sau đó thông đồng với người Dục Khương cố ý cướp ấn tín của ta, vu khống cho ta nộp ấn đi theo địch!"

Vương Nhất Bác cũng không thèm nhìn Hạ Lan Nhã một cái, "Ta lập mưu thông đồng với địch? Để sơ tán bá tánh trong thành Dục Khương, lại mai phục mấy vạn quân lính bên trong thành, dù thế nào cũng cần đến 8, 9 ngày. 8, 9 ngày trước, ngươi thậm chí còn chưa dẫn quân rời khỏi kinh thành, sao ta có thể lên kế hoạch sớm như vậy được?"

Hạ Lan Nhã chỉ muốn biện minh cho chính mình: "Đó là do có nội gián trong kinh thành cấu kết với ngươi.... Là, là Thẩm Ân! Mưu kế và cách bố trí quân lính đều là gã nói cho ta, tất nhiên là do gã và ngươi muốn hãm hại Hạ Lan thị!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, ngay cả Thái Hậu cũng cau mày. Ai mà không biết, khi Tiên Hoàng còn sống, Thẩm Ân là cùng một đảng với Hạ Lan thị. Sau khi Tiên Hoàng mất, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ. Thẩm Ân và Thái Hậu trắng trợn ôm quyền, nói gã ngầm hãm hại Hạ Lan gia, chuyện này ai cũng không tin được, ngay cả Thái Hậu cũng cảm thấy Hạ Lan Nhã muốn vội vàng thoát tội, giống như ruồi nhặng không đầu, nói năng mê sảng. Thẩm Ân hừ lạnh, "Hạ Lan công tử, không nên nói bậy nói bạ. Ngươi có chứng cứ gì không?"

Hạ Lan Nhã nói: "Vậy thì phái người đi lục soát phủ đệ của Thẩm đại nhân, nhất định sẽ thu được thư từ của bọn họ."

Thẩm Ân nói: "Thái Hậu, thần không muốn bị lục soát phủ. Thần tự nhận bản thân trong sạch, không muốn chịu nỗi nhục này."

Gã càng không muốn, Hạ Lan Nhã càng cảm thấy gã có điều gì che giấu, khản cổ la hét đòi thẩm tra kỹ lưỡng Thẩm Ân. Thái Hậu cũng có chút nghi ngờ, vì thế đồng ý sai người tới lục soát phủ đệ của Thẩm Ân, nghĩ rằng điều tra cho rõ cũng tốt. Thẩm Ân ngẩng đầu nhìn Thái Hậu đang ngồi ở trên cao, chậm rãi lắc đầu, lời nói lại đầy ẩn ý: "Thái Hậu hiểu mà, không thể lục soát được."

Thái độ này của gã thật sự làm người ta nghi ngờ, các quần thần liền sôi nổi đòi lục soát. Cuối cùng, Thẩm Ân dường như bất lực, thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.

Người phái đi lục soát phủ đi rất nhanh, trở lại cũng rất nhanh. Thái Hậu nhìn thấy bọn họ mang theo một chồng thư tín thật dày trở về, cho rằng Thẩm Ân thực sự thông đồng với Vương Nhất Bác, trong lòng chấn động, vội hỏi: "Đó là thứ gì?"

Viên quan lục soát phủ đáp: "Hồi bẩm Thái Hậu, vẫn chưa lục soát được thư từ qua lại giữa Thẩm đại nhân và Vương đại nhân, nhưng lại lục soát ra thứ khác."

"Nói đi!"

"Điều lệnh Hồng Tước."

Thái Hậu lập tức cứng họng. Triều đình vừa rồi còn yên lặng bây giờ lại sôi trào, nghị luận ầm ĩ, thậm chí nhiều người đã đỏ mắt, nắm chặt bàn tay. Trong nhà bọn họ, có rất nhiều hài tử phải chịu kiếp nạn này, vô thanh vô tức mất tích, lúc trở về người không ra người quỷ không ra quỷ, hoặc là âm u giống ma quỷ, hoặc là cả ngày phát điên phát cuồng, sao bọn họ có thể không hận được?

Thái Hậu lập tức toát mồ hôi lạnh, hối hận vì vừa rồi đã đồng ý lục soát phủ, cũng thầm trách móc Thẩm Ân sao lại đem đồ vật quan trọng như thế để trong nhà. Thảo nào vừa rồi Thẩm Ân đã ẩn ý nói với ông ta "Không thể lục soát."

Đồng Thăng nói: "Thẩm đại nhân, Hồng Tước Mồ Côi là một vụ án đã đình chỉ nhiều năm, thủ phạm đứng sau màn vẫn không thể tìm ra. Hiện giờ điều lệnh đầy máu tươi tìm thấy trong phủ của ngươi, ngươi có gì để nói không?"

Ánh mắt Thẩm Ân xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của Thái Hậu, bình tĩnh nói: "Việc này không liên quan đến ta. Ta cũng không biết tại sao mấy thứ này lại xuất hiện trong phủ của mình. Chuyện Hồng Tước đã xảy ra từ mười mấy năm trước, khi đó ta chỉ là một viên quan tứ phẩm, sao có thể huy động nhân lực và tiền tài để mưu tính một vụ án lớn như vậy? Nhất định có người muốn hãm hại ta."

Gã vừa nói ra điều này, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý. Người lên kế hoạch chuyện này nhất định phải có tài lực và quyền thế không thể khinh thường. Lúc này, một quan văn đứng ra, nói: "Vi thần có một biểu đệ, là một trong những hài tử bị bắt đi mười năm trước, ba năm trước đây mới được đưa về, trở nên vừa điên khùng vừa tàn bạo, hoàn toàn không nhận ra ai cả, sau đó thần tìm rất nhiều danh y tới chữa trị, mấy ngày nay mới có chút tỉnh táo. Hay là gọi đến tiền điện, gã là người bị bắt đi sớm nhất, chắc là đã gặp qua không ít người quan trọng? Nếu Thẩm đại nhân là chủ mưu cả việc này, có lẽ gã cũng nhận ra."

Thái Hậu đương nhiên không muốn mạo hiểm như vậy, nhỡ may người nọ thật sự nhận ra Thẩm Ân, vậy mọi chuyện chẳng phải đều bại lộ rồi sao? Nhưng mà bây giờ quần thần đều cực kỳ xúc động lẫn phẫn nộ, muốn điều tra chuyện này rõ ràng ngay lập tức, ai cũng nhất định phải có được đáp án, Thái Hậu không thể áp chế bọn họ, gần như bị buộc phải truyền người vào trong điện.

Trên thực tế, làm sao có sự trùng hợp như vậy được? Quan văn vừa nói chuyện đã được Thẩm Ân sắp xếp từ trước, gã thật sự có một biểu đệ bị bắt đi lại đưa về, từ lúc đưa về vẫn luôn bị khống chế, nhưng không có khả năng chữa khỏi dưới mí mắt Thẩm Ân, chỉ là Thẩm Ân đã bày mưu đặt kế cho gã phải nói như thế nào, Thẩm Ân cần một nhân chứng như vậy để vạch trần chân tướng.

Người tới được đỡ vào trong điện, thân mình khom khom run rẩy, ánh mắt có chút co cụm nhưng lại không hề hung tàn, dường như thật sự đã khôi phục được một chút thần trí. Đồng Thăng hỏi:

"Ngươi tên là gì?"

Người nọ run rẩy trả lời, mồm miệng không rõ ràng lắm. Những điều lệnh đã được lục soát trong phủ Thẩm Ân đều được sắp xếp gọn gàng theo niên đại, dễ dàng tìm thấy xấp giấy của mười năm trước, quả thật có thể tìm được tên và gia thế của người này, hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa trên cổ tay người này có hoa văn Hồng Tước đỏ tươi, không có khả năng giả mạo.

"Ngươi có nhận ra vị đại nhân này không?" Đồng Thăng chỉ vào Thẩm Ân. Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Thẩm Ân thì trợn trắng mắt, giống như nhìn thấy quỷ, ngay lập tức quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu mà la hét.

Trong đám quan viên có người cười lạnh một tiếng, "A, hiển nhiên là hắn chẳng nhận ra được, còn vô cùng sợ hãi."

Thẩm Ân lại không chút kiên nhẫn, hỏi người vẫn còn đang run rẩy và la hét: "Ta căn bản chưa từng gặp ngươi. Ngươi chịu sai khiến của người nào mà tới hãm hại ta?"

Người nọ bị gã hỏi thì lại càng sợ hãi, ngã nhào sang bên cạnh để trốn, liều lĩnh chạy đến bên Hạ Lan Nhã đang bị canh giữ một bên, đầu đập vào eo Hạ Lan Nhã, cũng nhờ thế mà nhìn thấy khối ngọc bội có gia huy Hạ Lan thị tượng trưng cho thân phận quyền quý. Hạ Lan Nhã bị người này đập vào rất đau, còn chưa kịp phản ứng thì khối ngọc bội trên eo đã bị cướp đi. Hạ Lan Nhã chỉ vào người kia hỏi: "Đồ điên này! Cướp ngọc bội của ta làm cái gì?!"

Người bị gọi là đồ điên túm chặt lấy ngọc bội của Hạ Lan Nhã, vừa chỉ chỉ vào ngọc bội, lại chỉ chỉ vào Thẩm Ân, lúng búng trong mồm mấy chữ "Gã cũng có."

Có người đột nhiên hiểu ra, giải thích thay: "Thẩm đại nhân cũng có ngọc bội của Hạ Lan gia. Mười mấy năm trước, Thẩm đại nhân chỉ là quan tứ phẩm, tất nhiên không thể bày ra âm mưu lớn như vậy, nhưng nếu sau lưng có thế lực sở hữu tài sản hùng hậu như Hạ Lan gia hỗ trợ thì sao? Có ngọc bội này, Thẩm đại nhân có thể huy động rất nhiều nhân thủ và vàng bạc."

Thái Hậu đứng ngồi không yên được nữa, "Đem kẻ điên này ra ngoài cho ta! Một câu cũng nói không rõ, lời của gã có thể chứng minh được cái gì?"

Phía dưới có người phản bác Thái Hậu: "Thái Hậu đang sợ cái gì chứ? Sợ tất cả việc làm của Hạ Lan gia bị bại lộ sao? Hồng Tước là chuyện mà Thẩm Tư Không và Hạ Lan gia bày mưu tính kế, Thái Hậu sao có thể hoàn toàn không biết gì?"

Thái Hậu nghẹn lỏng, cố nén thanh âm run rẩy, nhưng vẫn có thể khống chế được chút nghẹn ngào: "Ta đương nhiên là không biết chuyện này! Mọi chuyện hôm nay đều nhằm vào Hạ Lan gia, nhất định, nhất định là có người cố ý làm ra! Theo ta thấy, trước tiên là đem người có liên quan Thẩm Ân bắt giữ, sau đó mới chậm rãi điều tra rõ chân tướng!"

Chuyện đã tới mức này, Thái Hậu cũng không cứu được Thẩm Ân, chỉ có thể nghĩ cách bảo vệ chính mình, tạm thời đẩy Thẩm Ân ra. Huống hồ, với lòng trung thành của Thẩm Ân mấy năm nay, Thái Hậu tin tưởng Thẩm Ân sẽ không khai ra mình. Thái Hậu nóng lòng muốn bịt miệng mọi người, vì vậy không chút do dự mà tạm thời từ bỏ Thẩm Ân: "Người đâu, đem Thẩm Tư Không bắt giam để xét xử!"

Ngờ đâu, người tưởng là trung thành không đổi như Thẩm Ân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thái Hậu, bộ dạng không thể tin được vì bị vứt bỏ: "Ngài cứ như vậy mà bỏ rơi thần sao? Thần làm tất cả chuyện này, không phải đều là vì Thái Hậu, vì Hạ Lan gia của ngài sao?"

Thái Hậu cả kinh, "Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó?"

Hai mắt Thẩm Ân đỏ lên, bộ dạng nhẫn nại đến cực điểm, "Thần thao túng Hồng Tước nhiều năm, không phải đều là do Thái Hậu bày mưu đặt kế sao? Thần vì Hạ Lan công tử mà bày kế công thành, không phải để Hạ Lan gia nắm quyền sao? Thần...." Gã dừng lại một chút, cắn chặt răng hồi lâu mới nói, "Thần còn hạ độc Hoàng Thượng, sau khi Hoàng Thượng chết thì tạo di chiếu giả, tất cả những việc đó đều không phải là việc ngài muốn thần làm hay sao?!"

Thái Hậu đột ngột đứng lên, lại vô lực mà ngã xuống ghế, bộ mặt vô cùng dữ tợn. Triều đình hoàn toàn rối loạn, đây không phải chỉ là chuyện Hạ Lan Nhã đầu hàng, càng không chỉ có Hạ Lan gia đứng sau màn trong kế hoạch Hồng Tước, bây giờ, chuyện chấn động và đen tối nhất chính là việc Thái Hậu bày mưu đặt kế cho Thẩm Ân sát hại Tiên Hoàng.

"Tiên Hoàng anh minh nhân từ, tuy là thân thể không khỏe mạnh, nhưng chỉ trong vòng một năm đã suy nhược rồi đột ngột qua đời, hóa ra đều là việc Thái Hậu làm sao?!"

Thái Hậu bị tình trạng trước mắt ép đến muốn điên, "Thẩm Ân! Ngươi điên rồi sao!"

Thẩm Ân hoàn toàn không để ý tới sự chất vấn của Thái Hậu, "Năm đó, bởi vì Đại hoàng tử có ân với thần, cho nên thần mới nguyện trung thành với Thái Hậu nhiều năm, làm những việc mất hết lương tâm, tổn hại đạo quân thần, trên tay dính đầy máu tươi. Vậy mà hôm nay Thái Hậu lại không màng tất cả mà từ bỏ thần, thần cũng không thể nào che giấu cho ngài được nữa."

Mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc. Thẩm Ân nói: "Từ nhiều năm trước, Thái Hậu đã bắt đầu chỉ thị cho ta, dưới sự hỗ trợ của Hạ Lan gia, lên kế hoạch sát hại Tiên hoàng. Ta đã cùng Hạ Lan gia thư từ qua lại nhiều năm, cũng có chứng cứ việc Thái Hậu bày mưu đặt kế cho ta hạ độc Tiên Hoàng, nếu chư vị muốn kiểm tra thực hư, ta có thể dâng lên." Sau khi Thẩm Ân biết được sự thật vào một năm trước, gã đã quyết định giả vờ trung thành với Thái Hậu, chậm rãi thu thập tất cả chứng cứ để định tội Thái Hậu. Cho đến nay, những gì gã thu thập đủ để chứng minh những việc làm bẩn thỉu này đều là do Thái Hậu bày mưu tính kế.

Mấy lão thần tam triều gọi người nâng roi vàng ngự tứ "Trên đánh hôn quân, dưới trảm gian thần", hung hăng đòi xử người trước mặt, "Thái Hậu, thỉnh ngài tự xét xử chính mình."

Thái Hậu vẫn còn đang tê liệt, không biết phải làm sao, chỉ có thể oán độc trừng mắt với Thẩm Ân, khi bị người áp giải đi còn hét lên với gã: "Ngươi còn xứng với Minh Lý sao!"

Thẩm Ân cúi đầu, gã nghĩ, bản thân mình thực sự có lỗi với một người khác.

Tiêu Hoài Thần được bà vú ôm một bên bị trận đánh này dọa khóc, tiếng khóc lảnh lót vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong điện.

Có người nói: "Tuy nói di chiếu lập Kinh Tân thế tử làm trữ quân là giả mạo, nhưng Tiên Hoàng không có con, Kinh Tân thế tử là hài tử của Quận vương điệnhạ, hiện tại là người duy nhất có thể kế vị. Chỉ cần tương lai không phân hóa thành Khôn Trạch, tiếp tục giữ Kinh Tân thế tử làm trữ quân cũng hoàn toàn phù hợp." Những người còn lại đều đồng ý.

Tiểu thế tử đang bị mọi người bàn tán, đột nhiên tránh thoát được vòng tay của bà vú, giơ bàn tay nhỏ bé vừa khóc vừa chạy về phía Vương Nhất Bác. Thẩm Ân vẫn luôn nhìn nó, trong mắt hiện lên cảm xúc gần như bất lực. Hài tử chạy vài bước thì suýt nữa té ngã, Thẩm Ân vô thức chạy lên đỡ. Tiêu Hoài Thần nhìn người đã bế mình lên, ngơ ngác quên cả khóc, huyết mạch tương liên khiến nó cảm thấy thân thuộc và hấp dẫn, nhịn không được mà giơ tay sờ sờ vào mặt Thẩm Ân. Thẩm Ân phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng, cực kỳ ôn nhu mà gọi tên Tiêu Hoài Thần, thả một chút tin hương hoa hồi ra trấn an hài tử. Tiêu Hoài Thần ngửi được tin hương của Thẩm Ân thì cảm thấy thoải mái và ỷ lại chưa từng có, nó vặn người trong vòng tay Thẩm Ân, ngoan ngoãn đặt cánh tay mập mạp trước ngực gã.

Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh này, nhớ tới dáng vẻ đau đớn của Tiêu Văn, khẽ cau mày, vỗ vỗ tay về phía hài tử trong tay Thẩm Ân, nói: "A Thần, tới đây nào."

Cho dù Tiêu Hoài Thần có tình cảm tự nhiên đối với Thẩm Ân, nhưng cũng không sánh được với Vương Nhất Bác đã chăm sóc nó từ tấm bé. Tiểu hài nhi liều lĩnh xô đẩy, duỗi chân muốn từ trong lòng Thẩm Ân trèo xuống, không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc và mất mát của Thẩm Ân, cộp cộp cộp mà chạy về phía Vương Nhất Bác, ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, được hắn bế lên.

Quần thần đều ủng hộ để Kinh Tân thế tử tiếp tục làm trữ quân, sau khi phân hóa, chỉ cần không phải là Khôn Trạch liền kế vị. Nhưng dù sao cũng chỉ là hài tử, cần phải có một người trung thành phụ tá để giải quyết mọi chuyện chính sự. Vương Nhất Bác nói: "Kinh Triệu Doãn đại nhân chính là người được Tiên hoàng tín nhiệm nhất, cũng là Trạng Nguyên trẻ nhất được Tiên hoàng khâm điểm. Ta cho rằng, không có người nào thích hợp hơn."

Không có người nào không tán đồng, tình hình rối loạn cũng tiêu tan, mọi người vẫn còn chút sợ hãi về những gì xảy ra hôm nay, sau khi thảo luận thì vội vã rời đi.

Thẩm Ân vẫn duy trì tư thế ngồi xổm khi ôm Tiêu Hoài Thần vừa rồi, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác đưa Tiêu Hoài Thần đến trước mặt Đồng Thăng, nói: "A Thần, đây là Đồng Thăng đại nhân, là lão sư của con cả đời."

Đồng Thăng mỉm cười, "Tiểu Thế tử, ta có thể ôm ngài một cái được không?"

Tiểu hài nhi ngẩng đầu nhìn Đồng Thăng, lại nhìn Vương Nhất Bác, thấy Vương Nhất Bác gật đầu thì cười hì hì, chủ động bước tới một bước, ôm lấy bắp chân của Đồng Thăng. Đồng Thăng cúi người ôm lấy hài tử bế lên, ôn nhu nói: "A Thần, nhất định sẽ lớn lên thật tốt. Ta thề." Tiểu hài tử không biết vì sao lại cảm thấy người trước mắt rất dịu dàng, liền ngoan ngoãn dựa vào ngực Đồng Thăng, hoàn toàn quên mất người vừa rồi đã đỡ và ôm mình khi té ngã.

Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống cằm Thẩm Ân, nỗi đau đớn muộn màng quét qua người gã. Sau khi Tiêu Văn chết, gã tưởng từ nay về sau sẽ không vì bất cứ thứ gì mà đau khổ thế này. Nhưng gã vẫn đau muốn chết, chỉ vì hài tử của gã không biết gã, cũng không thèm quan tâm đến gã.

Chỉ cách một khoảng ngắn ngủi, nhưng Thẩm Ân và Tiêu Hoài Thần ở trong ngực Đồng Thăng lại giống như ở hai thế giới. Thẩm Ân cúi đầu, nhìn vào bàn tay của chính mình, dường như nhìn thấy trên đó đầy vết bẩn và máu tươi, cười tự giễu.

Người đến áp giải Thẩm Ân vào ngục đi tới muốn kéo gã ra ngoài. Thẩm Ân không đi, đứng từ xa nói với Vương Nhất Bác, "Có thể ôm hài tử đi trước được không?"

Vương Nhất Bác đi tới trước mặt gã, "Ngươi nói cái gì?"

Một giọt nước mắt lại rơi xuống, Thẩm Ân nói, "Cho dù nó không biết ta, nhưng ta không muốn để nó nhìn thấy ta bị bắt đi. Có thể ôm nó đi rồi mới bắt ta không?"

Cho dù con gã không hề để ý đến gã, nhưng gã nghĩ, cứ để trong ấn tượng của hài tử đã có một người đỡ nó khi nó ngã, một người xa lạ mà ấm áp lưu lại trong trí nhớ non nớt của nó đã là tốt rồi. Dù sao cũng không phải bộ dạng của một tội nhân.

Vương Nhất Bác gật đầu, bảo bà vú ôm hài tử ra ngoài. Hắn hỏi Thẩm Ân: "Ngươi không trốn được cái chết, còn điều gì muốn nói không?"

Thẩm Ân lắc đầu, "Không, không có gì muốn nói cả. Đừng để A Thần biết sự tồn tại của ta." Ánh mắt và vẻ mặt của gã vô cùng u ám.

Vương Nhất Bác gọi người mang đến một cái trống lục lạc đã tróc sơn đỏ, đưa cho Thẩm Ân, "Đây là cái trống lục lạc nó thường chơi lúc nhỏ."

Thẩm Ân run rẩy cầm lấy, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, mùi gì cũng không có, nhưng gã lại ôm vào lòng giống như bảo vật, nói với Vương Nhất Bác: "Đa tạ."

Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng, nói với người áp giải, "Mang đi đi."

.....

Lập thu năm đó, vụ án Hồng Tước Mồ Côi treo rất nhiều năm được phá, Thái Hậu bị phế, Hạ Lan thị bị kết án tru di cửu tộc, tội thần Thẩm Ân bị xử tử. Giỗ đầu của Tiên Hoàng, Kinh Tân thế tử, hài tử của Quận vương điện hạ được lập làm trữ quân, Kinh Triệu Doãn Đồng Thăng làm thái phó, tạm thời nhiếp chính.

Thẩm Ân không chờ được đến ngày chém đầu, gã đã chết trong ngục, trong tay còn cầm cái trống lục lạc nhỏ đã tróc sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro