[ Đoản ] Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặt bút xuống, nhìn ra cửa sổ trời cũng đã tối rồi , thở dài một hơi, anh chẳng muốn về nhà ...nơi đó thật lạnh lẽo ....
.
.
.
Cạch ~~~~

Căn nhà tối như mực , không có ai, mở đèn lên rồi đi đến bên nghế ngồi xuống ....tự rót cho mình ly rượu.

Không biết từ khi nào, rượu chính là thức uống mà anh yêu thích...phải chăng từ ngày dọn về đây sống chung....

_ Cậu về rồi sao....lại uống say nữa rồi ....

_ Biến .....

Khó khăn đỡ cậu vào nhà , tay chân cậu nào chịu để yên , đánh đông đánh tây, cũng chẳng thèm để ý người đang đỡ mình là ai, có đánh trúng người đó hay không....

Lời nói cay nghiệp chưa bao giờ dứt ...

_ Nhất Bác...anh đỡ em lên phòng....

_ Cút đi....đừng ...ở đây giả nhân giả nghĩa.....

Vương Nhất Bác bộ dạng say sỉn, chân trái đá chân phải, tận lực đẩy Tiêu Chiến tránh xa mình .

Cứ hễ nhìn thấy người này cậu lại cảm thấy chán ghét.

Rõ ràng chẳng yêu thương gì nhau, lại đồng ý cái hôn nhân chết tiệt này .

Muốn yêu thương thì tự mình mà ôm mộng, cậu đây không tiếp.
Chán ghét vẫn hoàn là chán ghét .

Bị đẩy ngã đau, anh cũng mặc kệ, chỉ muốn giúp cậu đi lên cầu thang an toàn , cậu đang say, lỡ như trượt chân ngã thì quả là không hay tí nào .

_ Cút đi....

_  Aaa....ưm...
.
.
.
.
.
Dạo gần đây sức khỏe của anh giảm hẳn , cứ hay đau đầu , chẳng thể tập trung làm việc, chính vì thế hay bị cấp trên khiển trách .

Dụi dụi mắt cố gắng nhìn rõ hơn vào màng hình máy tính.....

Đường về nhà hôm nay lại mờ ảo dị thường.....
.
.
.
Gấp lại vài bộ quần áo bỏ vào vali ....kẽ chạm vào tấm hình cưới đặt tại đầu giường .

Vuốt ve gương mặt thanh tú trên ấy, mỉm cười....nước mắt kẽ rơi ......anh sẽ không còn cơ hội nhìn lại một lần nữa.. 

Anh đặt bức ảnh lại vị trí cũ , anh lại cười , có ai bảo với anh rằng, anh đừng cười nữa hay chưa.....

Bởi nó thật sự rất đau.....

.
.
.
Ngày ấy đó Vương Nhất Bác về nhà đêm muộn , lại chẳng thấy người đâu....

Muốn đi đâu làm gì thì tùy, cậu chẳng việc gì phải quản ....

...bữa sáng không có ....
...quần áo là sẵn cũng không....
...tiếng hát du dương đã tắt ....
....căn nhà giờ đây hiu quạnh đến đáng sợ.....

Chợt nhận ra đã mất đi cái gì đó ...rất thân thuộc....rất quan trọng với mình .....

.
.
.
.
Mùa hè năm ấy....một người đi mất, bỏ lại sau lưng những gì trân quý nhất.....
.
.
.
Mùa đông thật lạnh, kéo kéo cái áo giữ ấm .

Bước chân lang thang trên đường phố vội vã .....tiếng nhạt du dương theo làm gió bay xa .....

Vẽ nên một nụ cười hình vòng cung ......
Chính trong một khoảng khắc giữa anh và em .....
Như cách nhau cả thế kỉ xa xôi.....
Thời gian xoay chuyển nhanh....
Nhưng không mang đi được những hình ảnh trong kí ức ấy .....
Em là phong cảnh đẹp nhất đời này .....
Để trái tim anh vụn vỡ nhưng cứ thế mê mẩn ......
.
.

Người con trai ấy ngồi đó, giữa trời lạnh, lại chẳng mặc ấm, hờ hừng một chiếc áo sơmi mỏng manh, đôi mắt nhắm lại...giọt nước mắt khẽ lăn dài ....giọng hát ấy rất hay...bài hát ấy cũng thật quen thuộc như là rất lâu trước đây ai đó đã từng hát .....
.
.
.
_ Kiên Quả ...chúng ta về thôi.....

Mọi người đều tản đi, người con trai ấy mỉm cười dịu dàng , tay lần mò ôm lấy bé mèo ú ở cạnh chân mình, tháo sợi dùng cố định cái hộp trên người bé con ...

Cậu đứng đó nhìn thấy hết những gì diễn ra trước vào mắt.

Bé mèo chân ngắn ấy lon ton đi trước , theo sau là chàng trai ấy cầm theo sợi dây chậm rãi bước theo ...từng bước chân cẩn trọng ....

.
.
.
.
Lê từng bước chân nặng nề về nhà ....nơi đây có còn là nhà nữa không ....

Vô thức trở lại căn phòng kia, nơi đó anh từng ở, từng là phòng làm việc của anh ....đồ vật trong ấy đã bị bao phủ bởi một lớp bụi dầy, bởi lẽ rất lâu rồi nơi này không còn đón tiếp ai nữa.....

Kệ vẽ tranh...trên ấy bức tranh biển xanh còn dang dở .....

Những quyển sách được xếp ngay ngắn , cả những bức ảnh phong cảnh đầy nghệ thuật...tất cả đều thật cũ kĩ .....

Chợt cái dưới chân đạp phải vật gì đó ....
...một tờ giấy....bệnh án ....

Ngồi thần người ra đó, chính cậu cũng chẳng để tâm nay đây bẩn thế nào , làm bẩn cả bộ trang phục trắng tinh trên người mình ....

.
.
.
.
Lần đó trong cơn say , hất mạnh tay đẩy ngã người kia xuống cầu thang....cũng chẳng có gì , ngoại trừ người ấy nằm đó ngất đi.....mặc kệ, không chút đau lòng ... cậu bỏ đi....

Sáng hôm sau vẫn có bữa sáng thơm ngon trên bàn như thường ngày .....

Nhưng cậu nào ngờ, lần ấy ngã xuống, tuy anh không có ngoại thương ....nhưng nội thương hình thành, máu bầm tích tụ chèn ép dây thần kinh....ánh sáng dần rời xa anh ....và anh cũng rời xa cậu.......
.
.
.
.
Quay lại con phố ấy, cậu muốn nghe lại bài hát ấy ....bài hát nói về cậu.....nhưng chỉ có thể thất vọng quay về ....

...hôm nay trời lạnh...người con trai ấy không xuất hiện ....

....hôm nay trời trong xanh ...người con trai ấy cũng chẳng đến .....

...hôm nay trời mưa ...ấy thế mà người lại lang thang ....

_ Kiên Quả ....con đâu rồi.....

_ Kiên Quả ....mau lên tiếng ....

_ Kiên Quả ....đừng làm papa sợ.....

Trong màng mưa trắng xóa, tiếng gọi đến nao lòng ẩn hiện ...

Gió và mưa như muốn cuốn bay thân hình mỏng manh gầy yếu kia ....

_ Kiên Quả ....trở về đi .....

Người ấy ngồi thụm xuống bên vệ đường , nước mắt cùng mưa hòa làm một, đẹp đến bóp ghẹn con tim ....

Meo~~~

_ Kiên Quả ...là con phải không.....

Meo~~~

Thả vật ngặm trong miệng xuống, kêu thêm một tiếng, rồi lại nhặt lên vật kia, bốn cái chân ngắn hướng người băng qua đường chạy đến ....

Tin tin ~~~~~

Âm thanh ấy thật đáng sợ....máu hòa cùng nước mưa....nhuộm đỏ cả bộ lông trắng xám.....
.
.
.
.
.
( Còn tiếp )
.
.
.

_ Kim_




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro