Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19.

Buổi chiều ngày mùng 6, lớp trưởng lớp cấp ba gửi tin nhắn chúc tết Tiêu Chiến. Hai người trước đó đã thêm Wechat, nhưng khoảng thời gian này lại không hề liên hệ.

【 Chúc mừng năm mới 】

【 Hôm qua tớ đi siêu thị thì gặp Nhậm Liễu lớp mình, tiện thể hỏi cậu ấy xem có cách liên lạc với Hà Tiểu Kiều không 】

【Nhậm Liễu nói để về nhà tìm thử, sáng hôm nay mới gửi tin nhắn lại cho tớ 】

Cậu ta nói như vậy, đồng thời chuyển tiếp tới 2 số điện thoại.

【 Đây là số của Hà Tiểu Kiều 】

【 Còn đây là số của mẹ cậu ấy 】

【 Cậu thử xem có thể gọi được không】

Đọc đến chỗ này, hai mắt Tiêu Chiến sáng lên một chút. Anh thật sự muốn xuyên qua màn hình mà ôm chầm lấy lớp trưởng một cái, cảm kích mà nói cảm ơn rất nhiều lần, sau đó thấp thỏm xem xét 2 số điện thoại kia.

Số thứ nhất không thể liên lạc được, thậm chí còn không phải là số mà Hà Tiểu Kiều vừa khoá gần đây, có lẽ là số đã bỏ rất lâu trước kia.

Tay Tiêu Chiến phát run, anh nhìn dãy số thứ hai, vội vàng bấm số, lại sợ thất bại nên cứ đứng ngồi không yên ở sô pha, một hồi lâu mới lấy được tinh thần, khẽ cắn môi, lấy hết can đảm gọi qua.

Số lần này liên lạc được, nhưng mà rất lâu không có ai tiếp. Trong lòng Tiêu Chiến căng thẳng, mãi cho đến khi có giọng nữ nhắc nhở anh tạm thời không nghe máy được, vui lòng gọi lại sau.

Điện thoại tự tắt, Tiêu Chiến cũng không suy nghĩ nhiều, lại gọi qua lần nữa, lần này vẫn không có ai nghe máy. Anh ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, nản chí sụp vai xuống.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mới mở miệng hỏi, "Anh gọi điện thoại cho ai đấy?"

Tiêu Chiến uể oải chán nản, đem chuyện tìm được số của mẹ Tiểu Kiều nói cho cậu nghe.

"Gọi thêm vài lần nữa, biết đâu lại liên lạc được." Thấy anh không vui, Vương Nhất Bác xoa nắn má anh, "Đưa cho em, để em gọi."

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy lát nữa hãy gọi thì hơn, dù sao trong khoảng thời gian ngắn mà gọi quá thường xuyên, anh sợ rằng chủ nhân của số điện thoại kia sẽ cảm thấy phiền phức mà chặn luôn số của anh.

"Bây giờ anh không nghĩ đến chuyện bắt cô ấy trả tiền." Tiêu Chiến khẽ thở dài, "Nếu cô ấy nói xin lỗi thì sao?'

Trước đây anh đã nghĩ tới nguyên nhân khiến Hà Tiểu Kiều làm như vậy. Gia cảnh nhà Hà Tiểu Kiều không tốt lắm, gia đình lại trọng nam khinh nữ. Anh còn nhớ Hà Tiểu Kiều từng kể, ba mẹ cô hi vọng sau khi cô tốt nghiệp cấp ba thì lập tức gả chồng, như vậy gia đình chỉ cần nuôi một mình em trai cô đi học, có thể giảm bớt một phần áp lực không nhỏ. Cho nên đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, còn có khả năng phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ, cô quá sợ hãi, lại không có tiền, cho nên mới im lặng chạy trốn.

Tiêu Chiến hiểu một mình cô ở Bắc Kinh sẽ rất khó khăn, nhưng anh không khó khăn sao? Lúc ấy anh là vì tình bạn học cũ mới có thể chi nhiều tiền như vậy để giúp cô, nhưng xảy ra việc thì cô lại chỉ nghĩ đến chính mình, đem toàn bộ mớ hỗn độn này ném cả cho anh.

"Nói xin lỗi là xong rồi, tiền cũng không cần nữa à?" Thà rằng mình chịu khổ, cũng không để người khác phải khổ. Vương Nhất Bác bị bộ dạng cao thượng nhưng ngốc nghếch của anh làm cho sững sờ.

Ngày nào cũng ăn mặc cần kiệm để trả khoản nợ 100.000 tệ, lại chỉ để nghe một câu xin lỗi à?

Còn nguyên tắc của Tiêu Chiến thì sao? Kẻ cứng đầu cứng cổ chỉ biết quan tâm đến những chuyện vụn vặt đâu rồi? Chỉ nhằm vào một mình cậu có đúng không?

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện.

"Đúng rồi, lại đây để em hôn một chút." Cậu ngoắc ngoắc tay với Tiêu Chiến, "Không phải bảo là em bao dưỡng anh sao?"

Không ngờ Vương Nhất Bác còn nhớ tới chuyện này, xem cái bộ dạng tuỳ tiện kia của cậu, Tiêu Chiến quay đầu đi không thèm để ý, lại ảo não bĩu môi, vì câu nói không biết lựa lời ngày hôm qua mà cảm thấy xấu hổ.

Biết anh ngượng ngùng, Vương Nhất Bác cũng không có ý định buông tha cho anh. Cậu ngả người về phía sau, như thể cho rằng chuyện ngày hôm qua thật sự quá buồn cười, lại buồn bực đến cực điểm mà cười nhạo một tiếng, "Tuỳ tiện đem hai chữ 'bao dưỡng' treo lên miệng, anh có biết bao dưỡng là phải làm gì không?"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, không gian giữa hai người dường như bắn ra dấu cấm 18 tuổi, trong phòng khách tức thời an tĩnh.

Thật ra Vương Nhất Bác chỉ có ý phê bình Tiêu Chiến ngày hôm qua nói ra hai chữ này thật sự không thích hợp, nhưng nói ra rồi liền thay đổi ý vị, hình như là nhắc nhở Tiêu Chiến phải liên tưởng đến phương diện kia.

Trong không gian yên tĩnh, Vương Nhất Bác động đậy mấy cái, thu hồi hai chân vốn đang dang rộng ra, lại che che giấu giấu mà bắt chéo hai chân, không biết rốt cuộc cậu nghĩ đến cái gì, bị Tiêu Chiến nhìn thì ngập ngừng đưa tay lên, mất tự nhiên mà sờ sờ mũi.

Ngẫm nghĩ một chút, Tiêu Chiến lại có chút không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vậy mà em còn tiếp tục nhắc tới."

Ngày hôm qua không phải rất giận sao? Còn bóp mặt uy hiếp anh không được nhắc lại.

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác biết anh vẫn còn để ý. Hành vi của mình ngày hôm qua quả thật rất thô lỗ, tuy rằng bắt nạt Tiêu Chiến mang đến cảm giác sảng khoái không nói được thành lời, nhưng mà cũng có thể doạ đến Tiêu Chiến, là cậu làm không đúng.

"Còn đau không? Để em xem nào."

Vương Nhất Bác giống như đang dỗ dành mèo con, vỗ vỗ tay, lại mở hai tay ra, ý bảo Vương Nhất Bác nhào vào lòng cậu. Thấy Tiêu Chiến ngồi im không nhúc nhích, cậu liền dán lại gần, dùng bàn tay to rộng ôm lấy nửa khuôn mặt dưới của anh mà vuốt ve, "Thật xin lỗi, là em không tốt."

Cậu thừa nhận sai lầm, nhưng không hứa hẹn rằng sau này mình sẽ không làm như vậy nữa. Tiêu Chiến xoay mặt né tránh bàn tay cậu, quả nhiên người này bình thường thích giả vờ dịu dàng, nhưng lúc tức giận sẽ trở thành tên khốn thích cưỡng ép anh.

"Em nói chuyện không giữ lời gì hết." Anh nói.

Trước đây lần nào Vương Nhất Bác cũng hứa hẹn rất tốt, nhưng đến cuối cùng đều đổi ý.

Vương Nhất Bác nghiêm trang giơ tay phải lên, giống như đang thề, "Sau này chuyện anh không thích, em nhất định sẽ không làm."

Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến giãn ra một chút, cậu đột nhiên đổi thành bộ dạng nghiêm túc, quan sát vẻ mặt của Tiêu Chiến, lại dùng bụng ngón cái xoa xoa lên khoé miệng anh, "Đừng cử động, để em xem chỗ này dính cái gì nào."

Tiêu Chiến cảm thấy khó hiểu, vừa định vươn tay lau đi, một bóng đen lại đột ngột sán đến, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, là Vương Nhất Bác giữ lấy mặt anh để hôn lên.

Thế hôn quá mãnh liệt, Tiêu Chiến thật sự khó khăn mới đáp lại được, nhưng chưa được vài cái đã thở không nổi. Anh nghẹn đỏ mặt, không nhịn được phải đẩy Vương Nhất Bác ra, lên án, "Rõ ràng em đã đồng ý với anh rồi!"

"Anh không thích sao?" Vương Nhất Bác ngược lại còn tới gần anh hơn, dán sát lại hôn lên miệng anh, lại xác nhận lần nữa, "Không thích sao?"

Đến hơi thở của cậu cũng giống như đang nói lời âu yếm, ánh mắt lại thâm tình, Tiêu Chiến căn bản không thể nói rằng không thích. Anh đẩy Vương Nhất Bác suýt ngã, trốn tránh nụ hôn của cậu, còn vỗ vỗ vào vai cậu, lại bị cậu nắm lấy tay đè xuống sô pha, môi răng ngập ngừng một chút lại hôn sâu lần nữa.

Sau khi ăn cơm chiều, Vương Nhất Bác vào phòng bếp rửa bát, Tiêu Chiến ôm điện thoại trở về phòng ngủ, lục trong lịch sử trò chuyện ra hai dãy số kia, nhưng gọi hai lần vào số đó đều thất bại.

Có lẽ số điện thoại đó căn bản không phải là của mẹ Tiểu Kiều, cũng có thể vừa rồi gọi không có ai trả lời. Trái tim căng thẳng treo lơ lửng giữa không trung, anh âm thầm cầu nguyện, lại ấn số một lần nữa.

Vẫn là rất lâu không có người nhận. Ngón tay Tiêu Chiến vô thức siết chặt vào cạnh của điện thoại, móng tay cũng bắt đầu trở nên trắng bệch. Cuối cùng, anh chán nản gục đầu xuống, muốn tắt điện thoại đi.

Ngay vào lúc anh chuẩn bị kéo ra khỏi tai, đầu bên kia đột nhiên truyền đến giọng của một người phụ nữ.

Là giọng của một người trung tuổi, còn mang theo khẩu âm và tiếng địa phương Trùng Khánh, hỏi: "Xin chào, ai vậy?"

Tim Tiêu Chiến đột nhiên đập mạnh, đưa điện thoại sát lại, suýt chút nữa thì lắp bắp, "Cô, chào cô, xin hỏi cô có phải mẹ của Tiểu Kiều không ạ?"

"Đúng rồi, cháu là ai?"

Tiêu Chiến gần như không thể tin được, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Cháu là bạn học cấp ba của cậu ấy, tên là..."

Anh còn chưa nói xong, mẹ của Hà Tiểu Kiều dường như đã hiểu rõ, vội vàng cắt ngang lời anh, "Ồ, cháu hỏi chuyện hôn lễ của nó đúng không?"

Hôn lễ? Tiêu Chiến sửng sốt, "Bao giờ thì cậu ấy tổ chức hôn lễ ạ?"

"Ngày 20 tháng 4." Mẹ Hà Tiểu Kiều nhiệt tình mời, "Cháu kêu các bạn học đều tới chơi đi, là tổ chức ở Thịnh Thế...."

"Mẹ, mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai thế?" Có giọng nữ trẻ tuổi truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, nghe có vẻ mẫn cảm và nghi ngờ.

"Là bạn học của con đấy, này ...."

Điện thoại hình như bị ai đó cướp đi, sau đó là một trận cãi vã ồn ào, cuối cùng thì bị cúp đột ngột.

Đó là giọng nói của Hà Tiểu Kiều. Tiêu Chiến lập tức nhận ra, hoảng hốt nghĩ, cô ấy định kết hôn à?

Không kịp suy xét chuyện gì khác, anh nhanh đem ngày hôn lễ và địa điểm kia nhớ kỹ, lại thử tìm xem có tên khách sạn nào gần giống thế không, rất dễ dàng tìm được: Khách sạn Thịnh Thế Giai Duyên.

Giống như tảng đá rốt cuộc cũng rơi xuống đất, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tìm thấy một chút ánh sáng.

Hơn 10 giờ tối, sau khi tắt TV, Tiêu Chiến đem thu hoạch ngày hôm nay kể lại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vui mừng gật đầu, "Đúng lúc lắm, chúng ta tới bắt ba ba trong rọ."

Thấy Tiêu Chiến khó hiểu nhíu nhíu mày, cậu còn cho rằng như vậy là chưa đủ, lại nói, "Hay là hai chúng ta đến làm Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung?"

Đại náo thiên cung cái gì chứ? Tiêu Chiến cảm thấy cậu quá khoa trương, "Anh sẽ không phá hỏng hôn lễ của cô ấy."

Hà Tiểu Kiều không phải là người xấu như vậy, cùng học 3 năm, anh vẫn tin tưởng Hà Tiểu Kiều có nỗi khổ riêng. Ngày hôn lễ, anh sẽ tìm Hà Tiểu Kiều để hỏi cho rõ ràng, nếu lần này gặp mặt mà cô vẫn phụ lòng tốt của anh, anh nhất định sẽ tìm biện pháp. Nguyên nhân vụ cháy và ngày tháng đã rõ ràng, thời điểm mất điện cũng có thể tra được, bên quản lý bất động sản có video giám sát rõ ràng thời gian Hà Tiểu Kiều ra vào nhà anh, anh muốn khởi tổ Hà Tiểu Kiều cũng không phải là việc khó.

Vương Nhất Bác đối với sự khoan hồng độ lượng của anh lại hiểu theo ý khác, "Anh yêu thầm cô ấy à? Đừng nói với em, chồng sắp cưới của cô ấy là anh nhé."

Tiêu Chiến cảm thấy cậu nói năng nói cuội, trừng mắt liếc nhìn cậu một cái.

"Anh đối với cô ấy rõ ràng là quá bao dung."

"Làm gì có."

"Anh cũng có thể bao dung với em như vậy không?"

"Anh còn chưa đủ bao dung em à?"

"Đêm nay em muốn ngủ cùng anh."

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn về phía cậu. Vương Nhất Bác thản nhiên nhún vai, chờ anh trả lời.

Ngày hôm qua Vương Nhất Bác bất ngờ livestream, nhưng không thể chỉ nói mấy câu đã thoát, vì thế lại giống bình thường mà ngồi đến rạng sáng. Chờ đến lúc cậu tắt máy tính, Tiêu Chiến đã ngủ từ lâu rồi, cậu cũng không thể đi vào phòng ngủ chính để quấy rầy.

"Anh, anh..." Tiêu Chiến cảm thấy mặt mình bốc khói, bộ dạng lắp bắp có vẻ rất ngượng ngùng, "Anh còn chưa, chưa...."

Vương Nhất Bác bị bộ dạng đề phòng của anh làm cho bất lực, "Em cũng chưa nói định làm gì anh."

Tiêu Chiến không nói gì, giả vờ vội vàng dọn dẹp bàn trà đang trống không. Sau khi đem một mớ không khí vứt vào thùng rác, anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.

"Anh có phải quá gấp gáp rồi không?" Vương Nhất Bác đi theo sau anh, còn ra vẻ miễn cưỡng thẹn thùng, "Không phải là em không đồng ý với anh mà."

Cửa phòng ngủ chính suýt chút nữa đã sập lại, cũng may là Vương Nhất Bác phản ứng nhanh, chặn cửa lại, chạy nhanh vào.

Cửa phòng ngủ chính khép hờ, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ ở đầu giường.

Tiêu Chiến hình như có chút khẩn trương, cứ nghiêng người, quay lưng về phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác liền dựa vào đầu giường, dùng một tay chống mặt, tay còn lại từ phía sau ôm lấy anh, dướn người qua, cùng anh xem điện thoại.

Lần trước cũng ở trên chiếc giường này, Tiêu Chiến dùng đôi mắt to tròn trừng cậu, nói cậu thật mờ ám.

Vương Nhất Bác suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết tại sao anh lại nói như vậy, liền xoa xoa cánh tay Tiêu Chiến, "Vì sao lại nói em mờ ám?"

Ngón tay lướt trên màn hình của Tiêu Chiến dừng lại, nghi hoặc ngước mắt lên nhìn cậu.

"Em mờ ám với ai cơ?" Vương Nhất Bác cảm thấy oan uổng.

Cũng không phải với ai cũng mờ ám. Lần này Tiêu Chiến lựa chọn từ ngữ, chỉ là trong lòng lại càng thêm hụt hẫng, "Em đối với ai cũng tốt như nhau cả."

Tiêu Chiến biết, Vương Nhất Bác là người rất tốt, cho nên buổi tối hôm đó, cho dù là ai ngủ ở ngoài hành lang, Vương Nhất Bác cũng đều giúp đỡ cả. Anh cũng vậy, lão Hứa cũng vậy, anh ở trong lòng Vương Nhất Bác cũng không có gì đặc biệt cả.

Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, "Anh ghen à?"

Tiêu Chiến không trả lời, giống như đang bận rộn xem điện thoại, nhưng màn hình vẫn ở nguyên cái giao diện ban đầu, nhìn hồi lâu vẫn không thấy bấm vào.

Vương Nhất Bác đặt điện thoại của anh sang một bên, kéo thân người anh nằm thẳng lại, có như vậy mới nhìn rõ được mặt anh.

"Không cần so sánh anh với người khác, trong lòng em chỉ có một mình anh."

Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào. Vương Nhất Bác xoa xoa cằm anh, "Anh nghe thấy không? Lại không nói câu nào rồi."

"Em thích anh như vậy, anh còn suy nghĩ đến vấn đề này." Cậu có chút đau lòng, lại nói, "Anh có thể cũng thích em một chút được không?"

"Anh cũng đâu có nói là anh không thích." Tiêu Chiến nghe xong liền sốt ruột giải thích.

Vương Nhất Bác vẫn nửa tin nửa ngờ, cúi đầu nhìn anh, "Vậy sao cái gì cũng phải phân biệt rõ ràng với em như vậy?"

"Thì chính là do muốn phân biệt rạch ròi." Tiêu Chiến lẩm bẩm nhưng vẫn mạnh miệng.

"Em hỏi anh." Vương Nhất Bác cũng trở nên ngang ngược, "Giả sử hai chúng ta là yêu đương trước rồi mới thuê nhà sau, vậy tiền thuê nhà sẽ tính toán thế nào?"

"Mỗi người một nửa, như vậy mới công bằng."

Vương Nhất Bác khẽ cắn môi, nhịn xuống xúc động muốn véo má anh, "Một người lo toan việc nhà, người còn lại đóng tiền nhà, như thế mới gọi là công bằng."

Tiêu Chiến cau mày, thoạt nhìn có vẻ không đồng tình lắm.

"Anh biết tìm quản gia một giờ tốn bao nhiêu tiền không? Nhất định phải như vậy thì chắc là em phải trả thêm tiền cho anh đấy." Đã nói đến mức này, Vương Nhất Bác nhất định không cho anh dừng lại, nhất định kéo anh dậy, "Nào, đừng ngủ, cùng em tính toán rõ ràng rồi ngủ tiếp."

Tiêu Chiến bị kéo mạnh đến mức suýt nữa thì lộ cả vai, anh vội vàng kéo áo lên che lại rồi đẩy tay cậu ra.

Thấy anh vẫn còn ngoan cố, Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn cách nào khác, "Nhà nào cũng cần nộp tiền lương cho bà chủ hàng tháng. Ngày nào anh cũng chăm sóc em mà không cần đền đáp, sao vậy, yêu chết em rồi à?"

"Chuyện này không giống nhau. Tiền thuê nhà này đắt như vậy, em lại giúp anh nhiều như vậy" Tiêu Chiến vẫn bướng bỉnh, "Anh cảm thấy như vậy không công bằng với em."

"Anh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, vậy ai công bằng với anh?"

Dường như bị những lời này chạm tới tim, Tiêu Chiến im lặng. Anh đem những lời này lặp đi lặp lại trong lòng vài lần, mím môi, hai mắt lại đỏ lên một chút.

Vương Nhất Bác cúi người xuống, đau lòng lau nước mắt cho anh, lại cường ngạnh ra lệnh, "Em không cần công bằng, không được phân biệt rạch ròi với em như vậy."

Tiêu Chiến khóc thật sự quá xinh đẹp, Vương Nhất Bác lúc nào cũng muốn hôn anh, lại giống như kẻ biến thái mà mê muội ngắm nhìn anh khóc một lát.

"Không phân biệt rạch ròi mới tốt, cứ dây dưa như vậy ở bên em." Cậu không nhịn được, lại nói.

Tiêu Chiến sụt sịt, "Anh không muốn chiếm lợi từ em." Vương Nhất Bác thật sự đối xử với anh rất tốt, anh không muốn lúc nào cũng lợi dụng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hiểu rõ, lòng tự trọng của Tiêu Chiến không biết bay, nếu không bây giờ đã cao hơn cả mặt trời.

Cậu không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, liền nói, "Vậy thì để em chiếm lợi từ anh, như thế đã được chưa?"

Tiêu Chiến ngẩn người ra, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu, đôi môi đang bĩu ra vì khóc vừa mới mở ra đã bị Vương Nhất Bác hôn lên.

Vương Nhất Bác áp lại gần, ôm lấy mặt anh mà nặng nề hôn xuống, lại cường ngạnh cạy mở khớp hàm của anh. Cậu không chỉ chiếm lấy môi Tiêu Chiến, còn đẩy đầu gối Tiêu Chiến ra, chen nửa thân dưới vào giữa hai chân anh, khiến cho Tiêu Chiến phải mở rộng đùi để đón nhận cậu.

Cậu hôn vừa sâu lại vừa mạnh, Tiêu Chiến bị hôn đến mức rụt cả bả vai, gần như khảm cả người vào nệm. Vương Nhất Bác hút đầu lưỡi anh, vừa tham lam hôn, vừa kéo áo ngủ của anh ra, kéo eo anh dán vào người mình càng lúc càng gần.

Một đồ vật cứng cứng ấn vào bụng dưới của Tiêu Chiến, vừa dài lại vừa thô, từ giữa ống quần dán lên đến bụng, cách quần ngủ cũng có thể nhận ra nó đang giần giật, Tiêu Chiến giống như bị bỏng, thẹn thùng kẹp chặt chân lại.

Bàn tay của Vương Nhất Bác từ phía dưới mò vào trong áo ngủ của Tiêu Chiến, vừa niết vừa véo mà chà đạp làn da dưới bàn tay, lại theo tuyến eo sờ lên, xoa nắn hồi lâu đầu vú của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khẽ "A" lên một tiếng, nhịn không được dùng tay che chắn lại một chút, cách lớp quần áo mà ấn chặt mu bàn tay của Vương Nhất Bác, thoạt nhìn lại giống như đang dẫn dắt cậu khai phá thân thể của chính mình.

Vương Nhất Bác hất cằm, kêu anh tự mình cởi nút áo ngủ, "Cho em xem nào."

Đôi mắt và cái mũi của Tiêu Chiến vẫn ửng hồng vì khóc, đáng thương nhìn về phía cậu, dường như muốn xác nhận mình có nhất định phải làm như vậy không. Thấy Vương Nhất Bác thản nhiên, anh chậm rì rì nuốt nước bọt, đặt tay vào cổ áo, thẹn thùng cởi từng nút áo ra. Lớp vải được chia thành hai nửa, dần dần rơi rụng sang hai bên, một núm vú của anh bị Vương Nhất Bác nhéo, núm vú còn lại dựng đứng lên, lộ ra giữa không khí.

"Đẹp quá." Tiêu Chiến nghe thấy cậu nói, sau đó đầu vú liền bị Vương Nhất Bác ngậm vào trong miệng.

Chỗ nào của Tiêu Chiến cũng mẫn cảm, mỗi lần liếm, Vương Nhất Bác đều cảm nhận được anh đang phát run. Cậu vùi đầu vào trước ngực Tiêu Chiến, giống như kẻ lưu manh mà liếm hút không ngừng, đem quần áo của người dưới thân và của chính mình hoàn toàn đảo lộn.

Tiêu Chiến có vẻ chật vật hơn nhiều, áo ngủ hoàn toàn bị cởi ra, treo ở hai khuỷu tay, ngực bị ấn ở trên giường, hai đầu vú tròn trịa đều sưng tấy vì bị Vương Nhất Bác bú.

Lông mày anh cau chặt lại, bị khoái cảm làm cho bất lực, sợ phải kêu thành tiếng nên đành phải gắt gao bịt miệng lại, nhưng vẫn rỉ ra vào tiếng nức nở nho nhỏ. Tiếng thở của anh cũng rất đáng thương, khiến Vương Nhất Bác nghe xong thì không nhịn nổi, lại chặn miệng anh lại.

Giữa hai chân mở rộng là hạ thân của Vương Nhất Bác, hai người kịch liệt hôn nhau, Tiêu Chiến nhận thấy đồ vật thô cứng kia thong thả cọ xát vào bắp đùi trong của anh, giống hành động vô thức, có lẽ là do Vương Nhất Bác quá đắm chìm vào hôn.

Tiêu Chiến cảm thấy run sợ trong lòng, muốn đem hai chân khép lại, nhưng lại bị Vương Nhất Bác mạnh mẽ kéo ra, lần này thì quần ngủ cũng không giữ được, đến cả quần lót cũng bị kéo xuống ném sang một bên. Giờ phút này anh hoàn toàn trần trụi, bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào vật cứng giữa hai chân, khiến toàn thân anh run rẩy.

"Đừng ...." Anh muốn che thân thể, nhưng lại bị Vương Nhất Bác dễ dàng kéo ra.

Vương Nhất Bác mê muội nhìn trong chốc lát, cúi xuống đặt một nụ hôn ướt át lên bụng anh, lại từ từ đi xuống, dường như muốn dừng lại trên dương vật của anh.

"Không, không được!" Lần này thì Tiêu Chiến thật sự giãy giụa.

Lần này thì quá đáng quá rồi. Anh đẩy Vương Nhất Bác đang gần như vùi đầu vào giữa hai chân mình ra, lại thẹn thùng khép chặt chân, nghiêng người đi, anh vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần.

"Em không có ý bắt anh cũng phải làm như vậy." Vương Nhất Bác cho rằng anh không muốn khẩu giao cho mình.

Tiêu Chiến lắc đầu. Anh chỉ là cảm thấy quá nhanh. Ngày hôm qua hai người mới thổ lộ với nhau, hôm nay anh đã phải mở rộng chân cho Vương Nhất Bác liếm, anh thật sự không làm được, thế này thì quá xấu hổ rồi.

Thấy bộ dạng quẫn bách của anh, Vương Nhất Bác cũng bình tĩnh hơn một chút, chống tay sang hai bên sườn của anh, cúi người xuống, cẩn thận vuốt tóc anh, thành khẩn xin lỗi, "Thật xin lỗi, là em quá nóng vội."

Nghe thấy giọng điệu của cậu trở nên dịu dàng, Tiêu Chiến liền không kháng cự được, cuối cùng vẫn ngước mắt lên nhìn cậu. Đồng thời anh cũng ý thức được, nếu anh từ chối, Vương Nhất Bác sẽ không cưỡng ép anh.

Ý niệm này làm Tiêu Chiến an tâm hơn một chút. Anh khẽ gật đầu, nằm ngửa xuống, lại có chút thẹn thùng mà chậm chạp mở rộng thân thể ra lần nữa.

Anh gần như đã bị lột sạch, chỉ còn áo ngủ miễn cưỡng treo trên cánh tay, trước ngực loang loáng vệt nước, đầu vú bị hút đến sưng đỏ, hơi vểnh lên, giống một người mẹ trẻ vừa mới cho con bú. Đáng tiếc là chút sữa này rất cằn cỗi, đứa nhỏ chưa đến lượt thì ba ba của nó đã hút khô rồi.

Thấy anh ngoan ngoãn xoay về, Vương Nhất Bác ngẩn người, sau đó mới hiểu ra Tiêu Chiến tỏ vẻ có thể tiếp tục.

Ngốc thật đấy. Cậu không khỏi thở dài một hơi.

Vương Nhất Bác hôn anh, bàn tay sờ vào giữa hai chân anh, nắm lấy dương vật của anh mà thong thả tuốt lộng.

Tiêu Chiến hốt hoảng hít một hơi, xương quai xanh lập tức rút lại, hõm sâu xuống. Bàn tay to rộng vừa nắm lấy anh để vuốt ve, dưới hạ thân đã truyền đến khoái cảm quá mức kích thích. Anh thẹn thùng che mặt lại, bất lực nằm giữa ga trải giường và áo ngủ màu trắng, thoạt nhìn vừa dè dặt vừa yếu ớt.

Đỉnh dương vật sung sướng rỉ nước, tốc độ vuốt ve cũng càng lúc càng nhanh. Anh thở dồn dập, hai đùi không biết nên buông ra hay kẹp lại, nhịn không được mà rướn lên cọ vào eo Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác sờ đầu vú anh, anh lại đột ngột chụm lại hai chân, nức nở một tiếng, cắn vào mu bàn tay rồi bắn ra.

Anh bắn tinh lung tung lên bụng dưới, một ít còn bắn vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác dịu dàng hôn lên mặt anh, rút khăn giấy, cẩn thận lau khô tinh dịch trên người anh.

Thấy hạ thân Vương Nhất Bác vẫn sưng to thành một cái bao lớn, Tiêu Chiến áy náy nhìn về phía cậu. Dư vị cao trào còn chưa qua đi, ngực anh vẫn còn hơi hơi phập phồng, nhưng dường như vội vã muốn đền bù, cho nên khẩn trương nuốt nước bọt, từ từ đưa bàn tay vào trong quần Vương Nhất Bác, sờ lên dương vật cương cứng của cậu.

Tim Vương Nhất Bác mềm mại đến mức phát đau. Cậu lắc đầu, kéo tay Tiêu Chiến ra đặt lên vai mình, lại bắt đầu một nụ hôn khác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro