Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Tết Nguyên Đán sắp tới rồi, chỉ cần chịu đựng nốt chiều nay là Tiêu Chiến có thể nghỉ ba ngày.

Cũng coi như là muốn cùng Vương Nhất Bác chào đón một năm mới, đồ ăn dù sao cũng phải thịnh soạn hơn một chút. Lúc nghỉ trưa, anh không ngủ, nằm trên bàn nghiêm túc lướt đủ các loại video ẩm thực, tính xem 5 ngày đó cần phải có những món ăn gì.

Khi lướt đến một trang dạy cách làm món thịt heo chiên giòn thì đúng lúc Mạch Mạch đi rót nước trở về.

"Đây không phải là đặc sản quê em à?" Mạch Mạch là người Trường Xuân, Cát Lâm, trong video là những lát thịt thăn lăn bột áp chảo mà cô vô cùng thân thuộc.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, dùng ánh mắt trong veo mà thỉnh giáo cô, "Làm có dễ không?"

"Đối với anh mà nói thì chắc là không khó, anh nấu cơm ngon như vậy mà."

Lần trước Tiêu Chiến mang theo một chút thịt bò xào ớt, mấy người Mạch Mạch nếm một miếng liền cảm thấy chưa ăn đủ, miệng cứ như gắn nam châm muốn dán luôn vào hộp cơm của người ta. Các cô đều biết bây giờ Tiêu Chiến đang thuê nhà chung với bạn, vì thế chỉ có thể nuốt nước bọt, vừa giơ ngón tay cái vừa ghen tị với chàng trai được ở chung với Tiêu Chiến kia.

"Anh muốn làm đồ ăn Đông Bắc, chắc là rất thơm, ngoại trừ món thịt heo chiên giòn kia, em còn đề cử món gì không?"

Mạch Mạch suy nghĩ một giây, "Là mấy món ăn chính đó hả?"

Tiêu Chiến kiên định gật đầu một cái, "Đúng vậy, món ăn chính ấy."

"Nhất định phải có món gà hầm nấm, một bát địa tam thiên, thêm một đĩa salad lớn, vậy là có cả thịt và rau."

Gà hầm nấm

Địa tam thiên

Tiêu Chiến chăm chú nghe, còn ghi lại ba món ăn này vào phần ghi chú.

"Thêm cả món thịt heo chiên giòn truyền thống nữa." Mạch Mạch vung tay lên, vui vẻ nói, "Anh làm cho anh ấy đi, ăn xong anh ấy chắc chắn sẽ yêu anh."

A. Tiêu Chiến nghe xong thì hoảng sợ mở to hai mắt, muốn há miệng phản bác, nhưng lại sợ người ta cảm thấy mình quá sốt sắng, vì thế trước khi tai bốc khói đã vội vàng bịt miệng lại.

Anh xoay người, lại nằm xuống mặt bàn, trả lời tin nhắn Wechat mà Vương Nhất Bác mới gửi sang.

【Tối nay thì chưa biết.】

【Nhưng vào ngày Tết Nguyên Đán thì chúng ta ăn món ăn Đông Bắc nhé.】

【Tôi sẽ làm món gà hầm nấm, còn có cả thịt heo chiên giòn.】

【Được không?】

Vốn dĩ anh còn lo lắng ngày hôm đó phải làm món gì, bây giờ thì anh đã có mục tiêu rõ ràng.

【 Được được được được được được.】

Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh.

【Món ăn Đông Bắc mà anh cũng biết làm à?】

【Tôi phục anh thật đấy】

【Bái kiến Thực Thần!】

Lại đặt cho anh một biệt danh nữa. Tiêu Chiến tức giận mím môi: Hai ngày trước còn gọi anh là "Quả pháo nhỏ ngã xuống đất bằng", bởi vì buổi tối hôm đó anh tự ngã lại còn giận dỗi.

【......】

Nhưng anh không có loại tài năng này như Vương Nhất Bác, vì thế chỉ dùng một chuỗi dấu chấm để thể hiện sự bất mãn.

Vương Nhất Bác lại gửi tin nhắn sang:

【Có chuyện gì vậy?】

【Ai chọc giận Thực Thần rồi?】

【Thực Thần không còn gì để nói nữa sao?】

Tiêu Chiến không muốn trả lời cậu, nhưng khóe miệng lại rất khó áp xuống, liền dứt khoát tắt điện thoại đặt sang bên cạnh.

Buổi tối lúc về nhà, Tiêu Chiến xách trong tay rất nhiều đồ đạc, đều là các nguyên liệu nấu ăn mà mấy ngày Tết Nguyên Đán phải dùng đến.

"Quả pháo nhỏ ngã xuống đã về rồi đấy à." Vương Nhất Bác từ trong phòng ngủ ló đầu ra.

Tiêu Chiến đã quen rồi, nhăn mũi giả vờ không nghe thấy. Vương Nhất Bác vươn tay đi tới chỗ anh, anh liền đem mấy chiếc túi trong tay đưa cho cậu, trở về phòng ngủ cởi áo khoác.

Hôm nay nhiệt độ trong nhà hình như không giống ngày thường. Ngày thường mặc áo cộc tay còn hơi nóng, nhưng bây giờ trong nhà cũng không ấm hơn bên ngoài là bao. Tiêu Chiến sờ sờ cánh tay, nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác đang đi theo sau mình, "Trong nhà có phải hơi lạnh hay không?"

Trước Tết Nguyên Đán có rất nhiều thông báo, Vương Nhất Bác vội giao bản thảo, buổi chiều lại chăm chú viết kịch bản gốc, lúc này mới nhận ra nhiệt độ không khí trong nhà quả thật hơi thấp. Cậu dẫm dẫm chân trần lên sàn nhà, quả thật có hơi lạnh.

"Hệ thống sưởi bị hỏng rồi."

Vương Nhất Bác lật lật lịch sử trò chuyện, tìm group của tiểu khu mà mình đã tắt thông báo, nhìn thấy lúc 3 giờ chiều, bên phía ban quản lý bất động sản đã chuyển tiếp thông báo của công ty cung cấp nhiệt.

"Ban quản lý nói đường ống chính bị hư hỏng do xây dựng không đúng cách, đang sửa chữa lại."

Bên ngoài trời đã tối mịt, trong phòng cũng không có dấu hiệu sắp chuyển ấm, Tiêu Chiến không khỏi lo lắng cau mày lại, "Có nói mấy giờ là sửa xong không?"

Vương Nhất Bác nhún vai.

Mặc dù hệ thống sưởi hỏng thì cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường giống như cắt điện hay cúp nước, nhưng bây giờ nhiệt độ bên ngoài đang âm mười mấy độ, gió lùa vào qua khe hở của bê tông cốt thép, nhiệt độ trong phòng cũng giống như hầm băng, buổi tối đi ngủ chắc chắn là rất lạnh.

"Sao cậu vẫn còn mặc áo cộc tay thế? Mau mặc thêm vào đi." Thấy Vương Nhất Bác vẫn cứ ăn mặc phong phanh, Tiêu Chiến dùng mu bàn tay sờ sờ lên cánh tay cậu lộ ở bên ngoài, quả nhiên là lạnh như một que kem.

Giống như bị điện giật, Vương Nhất Bác vô thức che lại nơi Tiêu Chiến vừa sờ đến, cảm giác vùng da nhỏ đó phát ngứa rồi nóng lên. Ánh mắt cậu đảo qua vài cái, chậm nửa nhịp gật gật đầu, trở về phòng ngủ phụ lấy thêm quần áo.

Trong phòng lạnh như vậy, Tiêu Chiến định đêm nay nấu một nồi canh nóng hầm hập.

Trong lúc rửa rau, Vương Nhất Bác ở bên cạnh giúp đỡ, vô tình chạm vào dòng nước đang chảy mới phát hiện ra, bởi vì tạm thời dừng cung cấp nhiệt, cho nên nước trong vòi chảy ra cũng là nước lạnh, xối vào tay quả thật lạnh đến thấu xương.

Tiêu Chiến cũng không hé răng, hai tay đều lạnh đến ửng đỏ, nhất là ở đầu ngón tay và khớp xương.

Vương Nhất Bác dùng bàn tay bao lấy hai tay anh, trong giọng nói không nề hà mà mang theo chút trách cứ, "Nước lạnh như vậy, anh là người máy à?"

Tiêu Chiến lắc đầu, nước vẫn chảy ào ào, anh vội vàng rút một bàn tay ra để tắt vòi nước, "Vẫn ổn, cũng không lạnh lắm mà."

Anh còn muốn rút cả cái tay khác ra, nhưng Vương Nhất Bác lại nhất định không chịu buông, "Tối nay không nấu cơm, đi xuống lầu dưới ăn đi."

"Không sao đâu." Sức lực của Tiêu Chiến tuy không lớn bằng Vương Nhất Bác, nhưng cũng không phải là nhỏ, anh vừa cố gắng né tránh, vừa khách khí cậy mạnh, "Sắp rửa xong rồi mà."

Tay đã lạnh như vậy rồi còn ở nơi này ngoan cố. Vương Nhất Bác cắn chặt răng, hận không thể túm anh lại, hung hăng phát vào mông anh hai cái.

"Đi ra ngoài ăn đi." Cậu kiên nhẫn khuyên nhủ, "Ăn một bát mì cũng được."

"Không sao đâu, ăn ở nhà thôi, cậu đừng vội, tôi rửa xong ngay bây giờ."

Nhưng Tiêu Chiến không hề nghe lời, còn tỏ vẻ không hiểu hành vi chuyện bé xé ra to của cậu.

Cuối cùng Vương Nhất Bác gần như phải cưỡng ép anh trở lại phòng, không màng tới việc anh giãy giụa mà mặc áo khoác vào cho anh, còn túm gáy đẩy anh ra cửa.

Quả thật là chỉ ăn mì.

Lúc đi tới quán mì dưới lầu, Tiêu Chiến an tâm hơn rất nhiều.

Anh gọi một bát nhỏ mì Trùng Khánh, sau khi hỏi Vương Nhất Bác lại gọi thêm một bát mì thịt bò, cũng giành lấy điện thoại thanh toán trước.

Thấy anh vui vẻ xé đôi đũa dùng một lần, ghép chúng lại với nhau, Vương Nhất Bác buồn bực chống cằm: Dù sao cũng chỉ cần không nợ mình thì Tiêu Chiến liền vui vẻ.

Ăn xong bát mì nóng hầm hập, lại trở về căn nhà giống như hầm băng.

Đứng ở huyền quan rồi, hai người mới chậm chạp nhận ra một vấn đề.

"Buổi tối ngủ chắc là lạnh lắm." Tiêu Chiến âm thầm sợ hãi, lại quấn chặt áo khoác.

Trời càng khuya thì nhiệt độ không khí sẽ càng thấp, đến nửa đêm chắc phải -20 độ, có lẽ muốn ngủ cũng không ngủ được.

Anh nghĩ đến cái đêm mình bị chủ nhà đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi, tuy rằng chỉ ngủ ở ngoài cửa nửa đêm, nhưng loại tư vị này vẫn khiến khổ sở: tay chân lạnh như đá, khớp hàm va vào nhau lập câp, mặc dù cố gắng cuộn người lại, vẫn cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể ra đi từng chút một.

Vương Nhất Bác thử đề nghị, "Hay là chúng ta ra ngoài khách sạn ở?"

"Hả?" Tiêu Chiến khó hiểu nhìn cậu một cái.

Thấy Tiêu Chiến không đồng ý, Vương Nhất Bác cau mày cố gắng nhớ lại. Cậu nhớ chủ nhà đã từng nói, dưới gầm giường có một chiếc quạt sưởi. Hai người đi vào phòng ngủ chính, xốc ván giường ra liền tìm thấy, quạt sưởi chắc là vẫn còn dùng được, chỉ là hơi nhỏ một chút.

"Tôi không sợ lạnh." Tiêu Chiến lập tức nói, "Cậu dùng đi."

Vương Nhất Bác đem quạt sưởi cắm điện, chỉ một lát cái này đã bắt đầu phát ra tiếng máy chạy. Sau khi xác nhận nó vẫn còn dùng được, cậu lại nhìn về phía Tiêu Chiến, "Cùng nhau dùng chứ."

Một chiếc quạt sưởi nhỏ như vậy, đặt ở đâu thì cũng chỉ sưởi được cho một người. Hơn nữa giường ngủ ở cả hai phòng đều 1m5 x 2m, vốn dĩ không rộng lắm, không nên vì mình muốn sưởi ấm mà khiến cho Vương Nhất Bác phải chen chúc với mình.

Huống chi phòng ở là do Vương Nhất Bác thuê, quạt sưởi vốn dĩ cũng nên để Vương Nhất Bác dùng.

Tiêu Chiến lắc đầu, "Không cần đâu, cảm ơn cậu."

"Vậy thì cùng nhau dùng." Vương Nhất Bác cũng không định thương lượng với anh.

Biết chàng trai tốt bụng này nhất định sẽ không khoan nhượng, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, đành phải nói dối, "Tôi không quen ngủ cùng giường với người khác, vẫn là cậu dùng đi. Tôi đắp chăn cẩn thận là được, sẽ không lạnh đâu."

Thấy anh nói vậy, Vương Nhất Bác đang kiên trì đột nhiên lại ngậm miệng.

Cậu dường như muốn che giấu, nhanh chóng gục đầu xuống, chớp chớp mắt nhưng không nói nữa.

Buổi tối, đúng như Tiêu Chiến mong muốn, hai người vẫn ở hai gian phòng, hơn nữa chiếc quạt sưởi vẫn để cho Vương Nhất Bác sử dụng.

Tuy rằng quả thật rất lạnh, nhưng mà bởi vì không có gánh nặng tâm lý, cho nên Tiêu Chiến ngủ rất nhanh. Anh lẳng lặng nhắm mắt lại, đặt hai tay lên trước ngực, lấy một tư thế phòng ngự để chống lại giá rét.

Chờ đến khuya một chút, một tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài cửa phòng truyền đến, then cửa phòng ngủ chính lặng lẽ bị mở từ bên ngoài.

Vương Nhất Bác ôm chiếc quạt sưởi và một chiếc chăn lông dày nhẹ nhàng đi vào.

Cũng may là tiếng quạt sưởi không quá to, sau khi cắm nguồn điện, cậu còn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tiêu Chiến, xác nhận Tiêu Chiến không tỉnh dậy mới thở phào nhẹ nhõm, giũ chiếc chăn lông ra, thận trọng phủ lên chiếc chăn bông.

Còn nói không sợ lạnh, rõ ràng người sợ lạnh nhất chính là anh.

Vương Nhất Bác thở dài: Thật là ngốc.

Sao lúc nào cũng muốn đẩy tôi ra xa như vậy?

Tiêu Chiến ngủ rồi trông lại càng giống mèo hoang, thân thể cuộn tròn lại trong chăn, vừa đáng thương lại còn muốn tỏ ra dũng cảm. Thậm chí đến tiếng hít thở cũng rất nhẹ, cũng không biết là anh sợ quấy rầy đến ai.

Anh vùi đầu trong chăn bông ngủ say, một chút mùi hương quen thuộc bay tới.

Tiêu Chiến hình như không xức nước hoa, nhưng trên người lại mang một mùi hương tươi mát, ngọt ngào. Bây giờ Vương Nhất Bác đang ở trong phòng, cậu cảm thấy mình đang bị bao phủ bởi mùi hương đáng yêu này.

Cho nên đây là nơi phát ra mùi hương đó sao? Vương Nhất Bác nhìn anh nghiêng người ngủ, tóc xoã tung trên gối, chỉ nhìn cũng cảm thấy sờ vào nhất định rất mềm mại.

Vương Nhất Bác nhịn không được vươn tay ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang an tĩnh ngủ trong chốc lát, cuối cùng lại thả tay xuống, chỉ đem góc chăn dém lại cẩn thận, sau đó nhẹ chân bước ra, đóng cửa lại, xoay người trở về phòng ngủ phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro