Chương 280: Phố người Hoa không tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể không cảm thán, tố chất sức khỏe của Trần Vũ thật sự rất tốt, cậu hồi phục rất nhanh, mới hơn hai mươi ngày đã có thể cắt chỉ. Cố Ngụy xem đi xem lại kết quả kiểm tra, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới đồng ý cho cậu xuất viện, đưa cậu về đội y tế tiếp tục tĩnh dưỡng.

Trần Vũ nằm hơn nửa tháng, xương cốt đã sắp rời ra đến nơi, nhìn hai cái má sữa căng tròn trên mặt, cậu cảm thấy mình sắp bị Cố Ngụy nuôi thành con heo, muốn ra ngoài rèn luyện một chút, nhưng Cố Ngụy chỉ cho phép cậu tản bộ mấy vòng trong sân, Trần Vũ giống như được trải nghiệm trước cuộc sống về hưu, mỗi ngày ngoại trừ áo đến giơ tay cơm đến há miệng, thì chỉ còn lại trêu chim nuôi chó.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của cuộc sống này chính là, lúc nào cũng có Cố Ngụy ở bên cạnh. Trần Vũ ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá lớn trước quầy khám bệnh của Cố Ngụy chờ anh 'tan làm'. Phải nói nước B là một quốc gia rất tốt, người dân thuần phác, xã hội yên ổn, so với nước Y láng giềng náo loạn bất an không biết tốt hơn bao nhiêu lần, người trong đội đều nói đùa là họ đã chọn sai điểm đến, nếu ngay từ đầu trực tiếp đến nước B thì đã không có nhiều phiền toái như vậy.

Nhưng Cố Ngụy lại không nghĩ thế, càng là quốc gia lạc hậu, mới càng cần được cứu trợ y tế, họ bây giờ mặc dù đã an toàn, nhưng anh vẫn luôn nghĩ đến những người đang phải khổ sở cầu sinh bên kia biên giới, cho nên, người trong đội y tế thỉnh thoảng lại gom một lượng lớn vật tư sinh hoạt, nhờ trạm biên phòng chuyển sang bên kia.

Thủ tục nhập cảnh vật tư mặc dù cũng khá phức tạp, nhưng sau khi biết người gửi là bọn Cố Ngụy, vị trạm trưởng kia chỉ cười lắc lắc đầu, bảo thủ hạ kiểm kê xong vật tư thì cho qua, ông ta vĩnh viễn không quên câu nói kia của Cố Ngụy, "Chúng tôi khám chữa bệnh miễn phí cho đồng bào của ông, còn ông thì làm được gì cho họ."

Đúng vậy, họ gửi những vật tư này sang, xét cho cùng cũng là để cứu đồng bào của ông, ông vì thủ tục mà giữ số hàng này lại, mặc dù đúng nguyên tắc, nhưng nào có ý nghĩa gì? Kì thực ngày bọn Cố Ngụy và Trần Vũ xuất cảnh, ông cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua, giấy thông hành mà họ nộp trước đó, sớm đã hết hiệu lực, nhưng ông cũng không giữ họ lại, trên thế giới này người tâm tồn chính nghĩa yêu chuộng hòa bình đã không còn nhiều, biết đâu sau nay họ vẫn còn quay lại giúp đỡ đồng bào của ông...

"Đi thôi, những gì có thể làm được, chúng ta đều đã làm rồi." Trần Vũ ôm vai Cố Ngụy, từ lúc số vật tư kia được chuyển qua biên giới, Cố Ngụy vẫn luôn đứng đây nhìn mọi người sung sướng đi nhận vật tư, những gì họ có thể làm rất có hạn, nhưng...tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

"Một đường biên giới, chỉ cách mấy chục mét thôi mà lại là hai thế giới." Tầm mắt Cố Ngụy rơi trên người hai đứa đang chơi kéo búa bao cách một hàng rào, đứa trẻ nước B chắc là chạy đến từ một làng gần đó, chỉ một lúc sau đã bị người lớn gọi về, còn đứa trẻ nước Y...cứ như vậy ngồi ngơ ngác bên cạnh hàng rào, nó cũng không biết ngày mai chờ đợi nó sẽ là cái gì.

"Yên tâm, phái cấp tiến đã khống chế được phần lớn cục diện, tình trạng này rồi sẽ kết thúc nhanh thôi." Trần Vũ kéo Cố Ngụy lên xe, cậu không thích Cố Ngụy gánh quá nhiều thứ trên vai, anh không phải thánh nhân, cũng không thể cứu được cả thế giới, chỉ cần tận lực, thế là đủ rồi.

"Mong là vậy." Cố Ngụy thu hồi tầm mắt, phái cấp tiến cái tên này nghe thì có vẻ hổ báo, nhưng trên thực tế lại khá đáng tin, chí ít là họ có tiêu diệt loạn quân, chứ không phải chỉ chăm chăm trả thù phái bảo thủ, đương nhiên, những tin này đều là Trần Vũ nghe được từ đội đặc công, Cố Ngụy nghe xong mới biết, thì ra nguồn gốc của loạn quân chính là như vậy. Không biết những người dân đang sống khổ sở ở biên giới kia có biết, chính chính đảng và quân đội nhà nước đã khiến họ rơi vào hoàn cảnh này, những người dân sống ở đáy xã hội ấy, cũng chỉ là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị mà thôi.

"Đi thôi, bảo, em đói rồi..." Trần Vũ rất tự nhiên di chuyển chủ đề.

"Buổi tối muốn ăn gì." Cố Ngụy bắt đầu cân nhắc thực đơn bữa tối.

"Đằng nào cũng ra ngoài rồi, hay là chúng ta đến phố người Hoa mà anh nói đi, thuận tiện mua chút vật tư, anh cảm thấy thế nào?" Trần Vũ muốn đưa Cố Ngụy đi chơi để anh khỏi nghĩ đông nghĩ tây.

"À...phố người Hoa có chút xa, nếu em muốn ăn ngoài, chúng ta có thể tìm nhà hàng nào gần một chút." Cố Ngụy ấp úng, sao anh lại quên mất mình từng nói dối về phố người Hoa nhỉ.

"Vậy sao, cũng được." Trần Vũ bất động thanh sắc liếc nhìn Cố Ngụy mấy cái, vừa rồi anh đã chần chờ, ánh mắt bất giác liếc sang bên phải, đây là dấu hiệu điển hình của người nói dối...

Phố người Hoa này xem ra có chút vấn đề, Trần Vũ vờ như lơ đãng rút điện thoại tìm kiếm xung quanh, chợ đêm địa phương thì có mấy cái, nhưng thị trấn mà họ ở căn bản không có phố người Hoa, cho nên, những nguyên liệu nấu ăn mà Cố Ngụy nói, kì thực đều là anh mua lại từ các nhà hàng? Trần Vũ chỉ mất một lúc đã có thể biết được câu chuyện phía sau phố người Hoa, cậu nhìn sườn mặt Cố Ngụy, đáy lòng dâng lên một tầng ấm áp khiến cậu rất muốn biểu đạt gì đó, nhưng lại không muốn chọc thủng tâm ý nho nhỏ của người nào đó.

"Đúng rồi, trứng bắc thảo lần trước anh mua ở đâu? Em muốn ăn cháo thịt trứng bắc thảo." Qua một lúc, Trần Vũ lại giống như tán gẫu thuận miệng hỏi một câu.

"Trứng bắc thảo? Ở thành Đông..." Cố Ngụy nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, có phải bạn nhỏ nhà mình đã phát hiện gì không?

"Phố người Hoa ở thành Đông à?" Trần Vũ cong cong khóe miệng, phản ứng cũng nhanh đấy chứ.

"....Thực ra chẳng có phố người Hoa nào hết." Ngữ khí mang theo vài phần trêu chọc này nói cho Cố Ngụy biết, Trần Vũ quả nhiên đã phát hiện ra rồi, cho nên anh cũng không cần phải nói dối thêm nữa.

"Ha..." Trần Vũ cười rất vui, vì phần tâm ý của người nào đó, còn cả vì sự lén lút đáng yêu này nữa.

"Chậc...cười cái gì, em không biết để tìm được những nguyên liệu này, anh đã phải lượn khắp các hang cùng ngõ hẻm, anh bây giờ sắp làm hướng dẫn viên du lịch được rồi." Cố Ngụy dừng xe trước một nhà hàng có vẻ sạch sẽ, hôm nay anh sẽ cho bạn nhỏ nếm thử ẩm thực địa phương.

Nửa tiếng sau, Trần Vũ ngơ ngác nhìn mấy đĩa đồ ăn đang được bày ra trước mặt, sữa chua...sủi cảo thịt dê? Đậu lăng nghiền? Thịt dê hầm khoai tây? Còn cả...canh đầu dê? Còn lại chính là tôm và hải sản, được rồi, đột nhiên hiểu tại sao Cố Ngụy lại chạy khắp nơi tìm nguyên liệu nấu ăn rồi, cậu vừa làm xong phẫu thuật, không ăn được thịt cá, thức ăn địa phương cậu có lẽ cũng ăn không quen. Trần Vũ im lặng gấp menu lại, cậu thay đổi chủ ý rồi, bây giờ về ăn cháo Cố Ngụy nấu cũng được.

"Làm ăn giúp chúng tôi gói mấy món này lại, cảm ơn." Cố Ngụy cười cười, giơ tay gọi nhân viên phục vụ, anh sẽ đem số đồ ăn này về chia sẻ với mọi người trong đội, còn bạn nhỏ nhà anh thì cứ ngoan ngoãn trở về ăn đồ ăn Trung Quốc anh làm là được rồi.

"Ngụy Ngụy..."

"Ừm?"

"Em yêu anh!"

"Ha...yêu anh hay là yêu đồ ăn anh nấu?"

"...Đều yêu!"












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro