Chương 82: Hồng môn yến không ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên lầu ba, trong phòng đã bày sẵn đồ ăn, phong cách của nhà hàng này hơi Tây, giữa phòng là một cái bàn hình chữ nhật rất lớn, ba mẹ Cố Ngụy đã ngồi ngay ngắn ở một bên, Cố Ngụy và Trần Vũ bước vào, ngồi ở phía đối diện. Trần Vũ theo thói quen giúp Cố Ngụy kéo ghế, sau đó nhận lấy túi xách và áo khoác của anh treo trên móc. Cuối cùng là một đoạn trầm mặc rất dài, bầu không khí có chút áp lực...

"Xin hỏi, có thể ăn chưa? Con đói rồi" Cố Ngụy nhìn ba mẹ mình, nếu như hẹn hai người họ ăn cơm chỉ để ra uy với Trần Vũ, vậy thì quá đơn giản, ba mẹ anh, không phải là những người bất lịch sự.

"Đồ ăn lên đủ rồi, ăn thôi." Mẹ Cố hòa giải.

"Ừm...", Ba Cố nghiêm mặt cầm đũa, 30 năm qua, ông và Cố Ngụy đã từng bất đồng quan điểm rất nhiều lần, nhưng không chưa bao giờ ông thấy bất lực như lần này. Cố Ngụy rất khắt khe với bản thân, yêu cầu về nửa còn lại cũng rất cao, ông và mẹ Cố Ngụy từng vô số lần tưởng tượng con trai mình sẽ dẫn về một cô gái ưu tú như thế nào, nhưng không nghĩ tới người mà nó dẫn về, lại... không phải là một cô gái...

"Cái này cho anh...", Trần Vũ đưa bát nước chấm cho Cố Ngụy, nhà hàng này rất cẩn thận, chia nước chấm theo số lượng người, bên trong có vừng, đậu phộng giã nhỏ, hành lá, rau mùi cùng một ít gia vị, Trần Vũ biết Cố Ngụy không ăn rau mùi, vì thế liền đem rau mùi trong bát nước chấm của Cố Ngụy nhặt hết vào bát mình.

"Cái này cho em..." Trước mặt Cố Ngụy có một bát canh sườn, anh chê món canh này dầu mỡ, vừa vặn bạn nhỏ nhà anh thích ăn sườn, liền tiện tay đem bát canh đẩy đến trước mặt Trần Vũ.

"Canh nhiều dầu quá à? Vậy anh ăn cháo nhé" Trần Vũ và Cố Ngụy mặc dù mới chính thức yêu nhau chưa được bao lâu, nhưng đã sống cùng nhau trong một thời gian dài, cho nên hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt và sở thích ăn uống của Cố Ngụy, vừa vặn trên bàn có một bát cháo hải sản, cậu liền múc cho Cố Ngụy một bát cháo.

"Ừm...hơi tanh, em ăn của em đi, cứ kệ anh" Cố Ngụy chỉ nếm một miếng liền nhíu mày, nhà hàng cao cấp như vậy mà đồ ăn không hề tinh tế mà chỉ nặng về trình bày.

"Được..." Trần Vũ thấy anh không ăn nữa, lại lặng lẽ kéo chén cháo về chỗ mình, món ăn trong nhà hàng này đúng là bày biện rất đẹp mắt, nhưng phân lượng hơi ít, bát cháo hải sản kia cũng chỉ đủ chia cho ba người, ba mẹ Cố Ngụy còn chưa ăn, cậu không múc cho mình nữa, mà ăn nốt chén cháo của Cố Ngụy.

Trên bàn tổng cộng có bốn người, động tĩnh của Cố Ngụy và Trần Vũ mặc dù nhỏ, nhưng ba mẹ anh đều nhìn thấy, ba Cố đập mạnh đũa xuống bàn, bưng chén uống một ngụm trà. Chuyện tương tự, nếu đối tượng là nữ tử, mọi người hẳn sẽ rất vui vẻ, ai mà không muốn con cái mình hạnh phúc, nhưng đổi thành Trần Vũ lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ba Cố cau mày đánh giá Cố Ngụy và Trần Vũ, ông vẫn chưa quen nhìn thấy con trai mình thân thiết với một cậu trai khác. Mẹ Cố cũng nhíu mày, nhưng suy nghĩ của bà khác ba Cố, bà đang nghĩ, trước đây Cố Ngụy ăn cơm cũng kén chọn vậy sao? Đỏng đảnh quá đi mất, thế mà đứa trẻ kia còn kiên nhẫn nhặt rau mùi, còn giúp Cố Ngụy ăn nốt bát cháo dở. Với kinh nghiệm của bà, tương tác giữa hai người không giống diễn mà rất tự nhiên. Bà quay sang nhìn chồng mình, mặc dù bà cũng phản đối Cố Ngụy và Trần Vũ yêu nhau, nhưng bà muốn quan sát thêm chút nữa, cho dù phản đối, cũng phải có lý có tình thì mới thuyết phục được Cố Ngụy, bằng không, với tính cách của Cố Ngụy, e là sẽ rất phiền toái.

Trần Vũ ăn cơm rất nhanh, cũng không kén chọn, chỉ mươi phút là xong, ăn xong cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Ngụy, thỉnh thoảng lại giúp mọi người châm trà rót nước. Trần Vũ không đặc biệt nói lời hay ý đẹp lấy lòng trưởng bối, mặc dù cậu biết ba mẹ Cố Ngụy không thích mình. Cậu luôn nghĩ sống lâu mới biết lòng người, cậu và Cố Ngụy thực lòng yêu nhau, ba mẹ Cố Ngụy nhất thời không thể tiếp nhận cũng là phản ứng bình thường.

"Các con...quen nhau lâu chưa?" Ba Cố dừng đũa, ông thực sự không có tâm trạng ăn cơm.

"...Khoảng một tháng ạ." Lí do Trần Vũ ngập ngừng là vì hai người đã có một khoảng thời gian mập mờ rất dài, hơn nữa Cố Ngụy cứ mãi không chịu 'thăng chức' cho cậu, nhưng nếu tính cả thời gian sống chung, thì chắc là được 1 tháng.

"Chưa đến." Cố Ngụy lườm cậu, chẳng lẽ Trần Vũ tính cả thời gian trước đó? Thời gian đó là anh đơn phương cơ mà.

"Phải xem tính thế nào, nếu tính cả thời gian anh ở nhà em..." Trần Vũ gãi gãi đầu, cậu đột nhiên phát hiện một vấn đề, các cặp tình nhân không phải đều có ngày kỷ niệm gì đó sao, vậy ngày kỉ niệm của cậu và Cố Ngụy là ngày nào?

"Bây giờ con vẫn sống ở nhà cậu ấy? Chẳng phải vụ án đã kết thúc rồi sao? Con có thể chuyển ra ngoài rồi." Ba Cố nhíu mày.

"Ba, con đã trưởng thành rồi, ở đâu là quyền tự do của con, con cũng không cho rằng ở chỗ em ấy có gì không đúng, con cũng không có ý định dọn ra ngoài" Cố Ngụy trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của ba mình.

"Ngươi còn ngại tin đồn bên ngoài chưa  đủ nhiều à! Ba mới chỉ về hai ngày mà đã có bao nhiêu bạn bè đồng nghiệp gọi điện cho ba để hỏi về chuyện của con, đến viện trưởng Cao cũng nhắc nhở ba phải chú ý ảnh hưởng. Cố Ngụy, con còn muốn làm bác sĩ chủ nhiệm nữa hay không." Ba Cố đập bàn.

"Tin đồn? Chú ý ảnh hưởng? Đây chính là thái độ của ba mẹ sao? Con và Trần Vũ yêu nhau thì ảnh hưởng gì đến việc con làm bác sĩ? Quy định nào chế độ nào nói con không được làm bác sĩ? Luật nào nói chúng con không được yêu nhau?" Cố Ngụy đứng bật dậy, anh không nghĩ mình lại nhìn thấy sự chán ghét và khinh miệt trong mắt những người thân thiết nhất của mình, mặc dù tất cả đều trong dự liệu nhưng Cố Ngụy vẫn cảm thấy rất tổn thương.

"Không vi phạm pháp luật vậy có hợp pháp không? Nhà nước có công nhận không? Người dân có công nhận không? Đồng nghiệp và bạn bè bên cạnh các con đều có công nhận không?" Ba Cố tức đến nghẹn giọng.

"Cả nước đã mở thí điểm, thành phố S cũng sắp rồi, đây cũng không phải là bệnh tâm lý hay khiếm khuyết sinh lý, chúng con cũng không cần người khác đồng ý hay công nhận" Cố Ngụy lạnh lùng phản bác quan điểm của ba mình.

"Thí điểm? Sở dĩ nó là thí điểm, bởi vì quốc gia cũng không thể xác định kết quả thí điểm là tốt hay xấu, tựa như làm thí nghiệm, phải căn cứ vào kết quả thí nghiệm để xác định chiến lược tiếp theo, các con cho rằng một thí điểm là hợp pháp" Ba Cố cũng biết chuyện của thành phố thí điểm, nhưng ông không đồng ý với chính sách này, ở thời điểm tỷ lệ kết hôn tỉ lệ sinh sản liên tục giảm, thực hiện một chính sách mới như vậy, quả thực là hồ đồ!

"Sau khi thí điểm mở ra, chúng con sẽ đi đăng ký, đến lúc đó chúng ta sẽ biết có hợp pháp hay không, Trần Vũ, chúng ta đi" Thái độ đã tỏ xong rồi, bữa cơm này cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa.

"Con dám! " Ba Cố tức đến tăng huyết áp, ông còn chưa đồng ý cho hai người yêu nhau, vậy mà Cố Ngụy đã tính đến chuyện đăng ký rồi.

"Chú dì, Cố Ngụy không phải ý đó đâu ạ", Trần Vũ kéo Cố Ngụy lại.

"Chuyện của chúng con...quả thật có chút đường đột, chú dì nhất thời không thể tiếp nhận là hết sức bình thường, nhưng con thật lòng thích anh ấy, mong chú dì cho con một cơ hội, con hứa sẽ đối xử tốt với anh ấy." Trần Vũ rất chân thành cúi đầu nói với ba mẹ Cố Ngụy, nếu hôm nay người ngồi ở đây là ba mẹ cậu, e là phản ứng cũng như thế này, ba mẹ Cố Ngụy không làm gì sai, họ chỉ là cần thời gian để tiếp nhận.

"Hừ, bất luận thế nào ta cũng không đồng  ý mối quan hệ này, con muốn tiếp tục ở nhà cậu ấy, được, vậy thì con đừng về nhà nữa, ba không cần đứa con trai như con." Ba Cố bị mấy lời vừa rồi của Cố Ngụy chọc cho mất đi vài phần lý trí.

"Lão Cố, ông đang nói cái gì vậy! Cả Cố Ngụy nữa, mau xin lỗi ba con!" Mẹ Cố nhíu mày, bà biết trước sẽ không thể đàm phán, chỉ không ngờ hai ba con lại nói với nhau những lời nặng nề như vậy.

"Đi! Cứ để nó đi cho khuất mắt tôi!" Ba Cố cứ nhìn thấy hai người Cố Ngụy là sôi máu, lại còn dám nắm tay nhau trước mặt ông nữa, muốn ông tức chết à!

"Đi, về nhà!" Cố Ngụy không khỏe bằng Trần Vũ, anh muốn đi nhưng cứ bị bạn nhỏ nhà mình kéo lại, sắp tức đến xì khói thì phía đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.

"Để em đi xem đã xảy ra chuyện gì, anh ở đây nói chuyện với chú dì nhé." Trần Vũ nói xong liền chạy ra ngoài.

"......" Cố Ngụy mím môi, anh không rõ tình huống bên ngoài, nhưng bây giờ đúng là không đi được rồi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro