Chương 88: Muỗi không chịu trách nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngụy vẫn phải xin nghỉ một ngày, bởi vì...bệnh nhân nào đó không muốn ngủ sofa nhưng đến đêm lại rất có tinh thần, Cố Ngụy cảm thấy mình không chỉ nuôi một chú mèo tên Lucky mà còn nuôi một chú cún bám người tên gọi Trần Vũ. Hơn nữa Trần Vũ còn rất có sách lược, đầu tiên là pha trà rót nước bóp vai bóp chân các kiểu, đến lúc đi ngủ thì bám chặt lấy anh đuổi thế nào cũng không đi, sau đó thì...

Cố Ngụy nhíu mày quan sát cổ mình, hai ngày rồi, mặc dù vết 'dâu tây' trên cổ đã nhạt đi không ít, nhưng vẫn rất rõ, bây giờ lại là giữa mùa hè, anh không thể dùng khăn quàng cổ gì đó để che đi, chỉ có thể nói là bị muỗi đốt, chỉ không biết lí do này có qua mặt được đám đồng nghiệp bát quái của mình hay không. Từ toilet đi ra, Cố Ngụy nhìn thấy Trần Vũ đang ngồi xổm ngoài ban công cho mèo ăn, vừa đút vừa lải nhải...

"Lucky à, tao sẽ cho mày thêm một hộp cá hồi, đổi lại mày phải nhận trách nhiệm thay cho bác sĩ Cố, ai hỏi thì mày nói mấy vết xước trên cánh tay tao là do mày cào, OK"? Trần Vũ gãi gãi đầu Lucky, kỳ thật Trần Vũ cũng không mấy để tâm, với nghề nghiệp của cậu trên người có vết trầy xước là chuyện hết sức bình thường, nói không chừng còn chẳng ai để ý, nhưng Cố Ngụy da mặt mỏng, cứ bắt cậu mặc áo dài tay, nhưng mà...mặc áo dài tay thì nóng lắm, Trần Vũ suy nghĩ nửa ngày, quyết định để Lucky nhận trách nhiệm, như vậy cậu lại có thể mặc áo cộc tay đi làm.

"Lucky, cào đi", Cố Ngụy mặt không biểu cảm ra lệnh cho Lucky, Lucky giơ móng vuốt hết nhìn Trần Vũ lại nhìn Cố Ngụy, hai người này rốt cục đang chơi cái trò gì vậy!

"Đừng mà, Lucky cào em em còn phải đi tiêm phòng, thôi thì anh cào em đi", Trần Vũ giơ cánh tay lắc lắc trước mặt Cố Ngụy, trên vết thương cũ lại thêm vài vết thương mới, là dấu vết của tối hôm qua, tuy rằng "thương tích" chồng "thương tích", nhưng cậu vẫn rất đắc ý.

"......", Cố Ngụy nghiến nghiến răng, cào là còn nhẹ đấy, bây giờ anh rất muốn cắn cậu! Tối qua anh vốn định nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Trần Vũ cứ cọ qua cọ lại, cuối cùng vẫn không nỡ cự tuyệt. Vấn đề là mỗi lần 'doi' cún con liền biến thành chó sói, vừa đáng yêu lại vừa hoang dã, sáng nay anh thiếu chút nữa không dậy nổi, đợi báo kêu đến lần thứ ba, anh mới ôm cái eo nhức mỏi của mình bò dậy, Cố Ngụy đột nhiên có chút hối hận vì đã cho bạn nhỏ nhà mình nếm mùi trái cấm quá sớm, xem ra cuộc sống của anh sau này sẽ rất vất vả!

"Đi, để em đưa anh đến bệnh viện", Trần Vũ cười tủm tỉm ôm Cố Ngụy đi ra ngoài, hôm nay cậu chuẩn bị tranh thủ thời gian rảnh xem thêm một ít giáo trình, tìm hiểu mấy tư thế mới.

"......", Cố Ngụy liếc cậu một cái, từ khi chuyển đến ở nhà Trần Vũ, Trần Vũ rất ít lái chiếc xe Jeep bắt mắt của cậu đi làm, ngày nào cũng đòi đi cùng xe với anh, lí do là để tiết kiệm tiền xăng, nhưng kỳ thật là muốn đưa đón anh đi làm. Nhưng...anh cũng rất thích cách bạn nhỏ nhà mình thể hiện tình cảm trước mặt bạn bè và đồng nghiệp, thông thường những cặp đôi đồng tính rất ngại thừa nhận khuynh hướng giới tính của mình trước đám đông, nhưng cảm giác này dường như không hề tồn tại trên người Trần Vũ, Trần Vũ chưa bao giờ che giấu quan hệ giữa hai người bọn họ, cậu rất hào phóng thể hiện tình cảm, thậm chí còn có chút đắc ý khoe khoang, điều này làm cho Cố Ngụy cảm thấy rất an tâm.

Trần Vũ đưa Cố Ngụy đến trước khoa nội trú, Cố Ngụy ở bệnh viện Hoa Tây vốn đã có chút danh tiếng, chuyên môn cao cộng thêm ngoại hình xuất chúng, là tình nhân trong mộng của rất nhiều y tá, người để ý đến anh rất nhiều, Trần Vũ lại thường xuyên đưa đón anh, chuyện của hai người bọn họ rất nhanh đã lan truyền khắp bệnh viện, thu hút không ít ánh mắt tò mò. Cố Ngụy mặc kệ những ánh mắt xung quanh, anh xoay người vẫy vẫy tay tạm biệt Trần Vũ, chuẩn bị lên lầu làm việc.

"Cố Ngụy, đợi một chút, anh quên đồ này", Trần Vũ đột nhiên xuống xe đuổi theo anh.

"Hả"? Cố Ngụy dừng lại, kiểm tra túi xách của mình, chìa khóa, ví tiền, điện thoại đều ở đây, anh quên cái gì nhỉ?

"Nụ hôn tạm biệt", Trần Vũ hôn chụt lên môi Cố Ngụy một cái, nhân lúc anh còn chưa kịp nổi giận quay đầu chạy về xe, nhấn ga, bỏ chạy.

"......" Cố Ngụy đỏ mặt chạy vào bên trong,  bỏ lại sau lưng những tiếng nghị luận sôi nổi.

"Trời ạ, người vừa rồi có phải là bác sĩ Cố của khoa tiêu hóa?"

"Anh ấy thực sự đang quen người đó sao?"

"Thật giả gì nữa, không nhìn thấy sao, họ thậm chí còn hôn nhau rồi."

"Mấy hôm trước tôi nhìn thấy cậu trai kia tặng hoa anh ấy, hai người bọn họ lãng mạn thật đấy."

"Ôi, trái tim tan nát của tôi, hu hu hu."

"Tình yêu của tôi... Tôi còn chưa kịp thổ lộ với anh ấy..."

"Bạn trai của bác sĩ Cố cũng rất đẹp trai, tại sao tài nguyên chất lượng cao lại bị tài nguyên chất lượng cao hơn đoạt mất?"

"Chậc chậc, đáng tiếc đáng tiếc"

"Đáng tiếc cái gì?"

"Gien này của hai người bọn họ tốt như vậy, nếu có con đứa bé hẳn sẽ rất xinh đẹp. Đáng tiếc thật đấy"

"Các cô cũng lo xa quá rồi đấy, nhanh lên, sắp trễ giờ rồi.

"Á, cứ mải nhìn soái ca, mau đi mau đi, điểm chuyên cần của tôi...!"

Những lời nghị luận này, Cố Ngụy nghe thấy câu được câu không, nhưng anh chẳng hề để tâm, từ ngày anh quyết định yêu Trần Vũ, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cuộc sống  này là cuộc sống của anh, anh không cần phải sống vì người khác, hạnh phúc hay không hạnh phúc, ấm lạnh tự biết, không ít cặp vợ chồng mẫu mực trong mắt người khác, cuối cùng vẫn trở thành hai người xa lạ. Chuyện của anh và Trần Vũ, không cần ai tán thành hay đồng ý, cho dù là ba mẹ anh, cũng không thể chi phối quyết định của anh. Vào đến khoa, chào đón Cố Ngụy là những ánh mắt trêu chọc và bát quái, Cố Ngụy cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, nhưng rõ ràng, người quen vẫn khó đối phó hơn người lạ.

"Ôi chao, bác sĩ Cố đến rồi à? Vị kia nhà anh đâu? ”

"Chị Trương, chị cập nhật thông tin chậm quá rồi, người ta mới vừa mới ân ân ái ái ở dưới lầu xong."

"Cái gì? Ân ân ái ái cái gì? ”

"Ha, trong diễn đàn có người đăng ảnh rồi đấy, mọi người xem chưa?"

"Úi chà, ngọt ngào quá đi mất"

"Chậc, Tiểu Cố, cậu có biết cậu đã làm tổn thương biết bao trái tim thiếu nữ không!"

"Đúng vậy, cháu gái tôi mấy ngày trước còn muốn nhờ tôi xin số điện thoại, haizz..."

"Ơ Tiểu Cố, cổ cậu làm sao vậy? Muỗi đốt à? ”

"Phụt... Sợ là phải muỗi đốt!"

"Khụ... Tôi đi kiểm tra phòng bệnh", Cố Ngụy không sợ bị mọi người trêu chọc, nhưng nhắc tới đám "dâu tây" trên cổ, Cố Ngụy vẫn có chút ngượng ngùng, anh vội vàng tìm cớ rời đi.

Cố Ngụy đi rất nhanh nên anh không nhìn thấy nét mặt phức tạp của Cao Hi, Cao Hi cắn cắn môi, xem ra...cô thực sự đã hết cơ hội.

Kiểm tra xong phòng bệnh, Cố Ngụy lại đem hồ sơ của mấy bệnh nhân trong tay mình chuyển cho Cao Hi và bác sĩ Nghiêm, tay anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hai ngày trước vì quá lo lắng cho Trần Vũ, tay anh lại run, Cố Ngụy không dám lấy tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa. Anh nhìn chằm chằm vào đơn xin chuyển khoa trên màn hình máy tính, mặc dù anh đã nhận lời Trần Vũ sẽ đợi thêm 2 tháng nữa, nhưng anh vẫn muốn nộp đơn trước. Sau này nếu như anh hồi phục, vẫn có thể quay trở lại làm bác sĩ, chỉ là vị trí chủ nhiệm khoa chắc chắn là không giữ được. Cố Ngụy nhắm mắt im lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn in tờ đơn kia ra, đứng dậy đi về phía văn phòng của viện phó Cao.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro