Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao ca ca lại không ngoan ngoãn chứ?

Vương Nhất Bác híp mắt đánh giá Tiêu Chiến. Nói thật, lúc nhìn thấy Tiêu Chiến lấy ra lá bùa muốn thu phục cậu, trong lòng Vương Nhất Bác trào lên một loại cảm xúc kì lạ, vào lúc thấy Tiêu Chiến còn muốn chạy, hai mắt cậu liền biến thành đỏ sậm, ca ca của cậu... lại sợ cậu sao?

Tiêu Chiến nhìn tay chân mình bị quỷ khí trói lại, kỳ thật anh chỉ bị thân phận quỷ vương của cậu dọa một chút thôi.

Dù sao từ nhỏ Tiêu Chiến đã được lão gia truyền dạy rằng Quỷ Vương là một con quỷ già hung tợn xấu xí đã sống hơn 2000 năm 2 vạn năm gì đó.

Trong lòng anh cũng chỉ muốn cách ra xa một chút, chưa bao giờ nghĩ rằng lúc sống có thể nhìn thấy được quỷ vương đại nhân!

Hơn nữa, anh còn chung giường chung gối với quỷ vương thời gian dài như vậy!

Tiêu Chiến nghĩ thế nào cũng không ra, vợ yêu bé nhỏ mình nâng trong lòng bàn tay sao tự nhiên lại biến thành quỷ vương trong truyền thuyết chứ.

Huống chi người trước mặt giờ đây thật lạ lẫm. Nhìn quen bạn nhỏ hay ủy khuất làm nũng rồi, giờ con quỷ mạnh mẽ như này khiến Tiêu Chiến có chút không dám nhận!

- Em... em... thật sự là quỷ vương?

Tiêu Chiến nghĩ mình hình như quên mang kính thì phải, người cận thị thì thính giác cũng không tốt lắm!

- Ca ca nghĩ sao?

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, nâng cằm Tiêu Chiến bắt anh nhìn về phía mình.

- Nhưng mà quỷ vương không phải vừa già vừa xấu vừa hung ác hả?

Kỳ thật trong lòng Tiêu Chiến đã có đáp án rồi, quỷ khí dày đặc thế kia thì ngoại trừ quỷ vương trong truyền thuyết còn có thể là ai?

- Ca ca nhìn thật kỹ xem, em nhìn... rất xấu sao?

Trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy ủy khuất, hóa ra trong suốt hơn hai mươi năm mình trong mắt ca ca là tồn tại như vậy ?

Mặc dù Vương Nhất Bác cảm thấy mình lớn lên không đẹp bằng Tiểu Mơ Hồ nhưng cũng không kém chút nào đi. Dù sao cậu cũng là con quỷ đẹp nhất mười tám nghìn dặm quanh đây mà, thậm chí còn chưa kể đến không ít lần lợi dụng sắc đẹp của mình để đi săn người đó!

Nghe thiếu niên ngầm thừa nhận thân phận của mình, trong mắt Tiêu Chiến tư dưng lộ ra vẻ cô đơn. Mình đường đường là tróc quỷ sư Tiêu Thị, sao có thể thích một con quỷ được?

- Ca ca không thích em của bây giờ sao?

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy mình có lẽ phải xây dựng lại hình tượng của bản thân trong mắt ca ca, bản thân cậu là một con quỷ cool guy, không phải cái gì Vương Điềm Điềm.

Chẳng lẽ ca ca chỉ thích Vương Điểm Điềm?

Cậu ghét Vương Điềm Điềm!

- Điềm Điềm, trước kia anh thích em, chỉ là chúng ta nhân quỷ thù đồ!

Tiêu Chiến bi thương, từ xưa tiên ma đồng tu, nhân quỷ đồng đồ đều không có kết cục tốt.

Vừa nghe được lời Tiêu Chiến nói, ánh mắt vốn mang theo vài phần trêu tức của Vương Nhất Bác lập tức trở lên lạnh băng. Quỷ khí vừa thu lại lần nữa dũng mãnh trào ra, quỷ khí đậm đặc đến ánh trăng cũng không lọt vào nổi, giọng nói âm trầm vang vọng!

- Anh nói thù đồ thì sẽ thù đồ sao? Hửm?

Thấy Vương Nhất Bác thế này, Tiêu Chiến theo bản năng muốn chạy. Sự lạnh lẽo của Vương Nhất Bác lúc này quả thực khiến anh sợ hãi.

- Điềm Điềm?

Tiêu Chiến thử gọi tên thiếu niên.

Vương Nhất Bác càng âm trầm, nghe Tiêu Chiến hô lên cái tên này cứ như đang gọi một người xa lạ!

Cậu không trả lời Tiêu Chiến, móng tay sắc bén lướt qua quần áo của nam nhân dưới thân, quần áo lập tức hóa thành mảnh vụn.

- Em làm gì?

- Tiếp tục làm cái việc mà lúc ở khách sạn ca ca làm với em đó...

Đè lên nửa phía trên của người đang giãy giụa, thiếu niên nhìn xuống cái eo mảnh khảnh của nam nhân, trông có vẻ cực kỳ yếu ớt, một tay kéo Tiêu Chiến qua hôn lên môi anh!

Nụ hôn của thiếu niên vừa hung ác vừa nặng nề, bờ môi vừa bị cắn rách lần nữa toác ra, máu tươi nhuộm thẫm sắc môi Tiêu Chiến, đỏ thắm mà câu nhân. Đầu lưỡi mang theo sự tức giận cùng băng lãnh tùy ý xâm lược khoang miệng ấm áp của nam nhân, quấn lấy đầu lưỡi của anh, bức bách đầu lưỡi dây dưa cùng bản thân .

Đau đớn trên môi làm anh muốn giãy giụa lui về phía sau nhưng lại bị đè lại. Thiếu niên như trừng phạt mà cắn đầu lưỡi của nam nhân, ra sức thỏa thích mút giống như muốn nuốt trọn lưỡi của nam nhân!

Mà sức lực Tiêu Chiến càng lúc càng yếu, một là vì thiếu dưỡng khí, hai là do sức mạnh của quỷ khí trên người thiếu niên, đối với một người tu luyện pháp thuật mà nói quỷ khí với anh đúng là chiêu trí mạng, tinh thần như bị quỷ khí ngặm nhấm dần dần, từng chút từng chút ăn mòn ý thức của Tiêu Chiến.

- Hức...!

Đầu lưỡi bị chặn khiến ngay cả lời nói cự tuyệt Tiêu Chiến cũng không thể thốt ra, ánh mắt hẹp dài nhanh chóng nhiễm lên một tầng hơi nước, anh nức nở bất lực!

Hai tay bị trói dùng sức đẩy ngực thiếu niên, nhưng đẩy mãi cũng không ra nổi. Sức lực thiếu niên lớn đến dọa người, thân thể mềm mại như rắn cuốn lấy tay chân Tiêu Chiến.

Anh cảm thấy ý thức mình càng ngày càng mơ hồ, chỉ đơn giản là hôn thôi mà anh đã thấy khó có thể chịu đựng nổi. Vô số quỷ khí biến thành dải mỏng như sợi tơ xâm nhập vào thân thể anh, cả người không khống chế được mà run rẩy kịch liệt!

Hai tay thiếu niên không còn vừa lòng khi chỉ vuốt ve ở thắt eo, cậu men theo đường eo ưu mỹ chậm rãi trườn xuống phía dưới, sau đó nắm lấy phân thân đáng yêu của anh, sung sướng mà hưởng thụ tiếng nức nở nghẹn ngào của nam nhân.

- Đừng... Ư...

Nơi chưa từng để người khác chạm vào giờ đây bị bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên tùy ý đùa nghịch, kích thích cực đại khiến nước mắt Tiêu Chiến như muốn tuôn rơi.

Anh không rõ tại sao mình lại gặp phải tình cảnh này, trên mặt hiện lên ngượng ngùng, mông lung như thiếu nữ. Nhìn đôi mắt đỏ như lưu ly của thiếu niên, ánh mắt thâm thúy mang theo ham muốn đậm đặc, ham muốn xâm lược của dã thú, thật sự rất lạ lẫm.

Không, đây không phải Điềm Điềm, người này nhất định không phải em ấy!

Ánh mắt mơ hồ lập tức trở lên thanh tỉnh, lần nữa dùng sức giãy giụa, hay tay dùng lực đánh lên người thiếu niên.

Vương Nhất Bác thấy nam nhân chưa từ bỏ ý định làm điều vô ích, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ dùng một tay liền nắm được cổ tay nam nhân, nhếch môi chế nhạo.

- Tay ca ca đúng là không nghe lời chút nào, hay là...

Em ăn chúng nhé?

Thanh âm thiếu niên trầm thấp, duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra, trên đầu lưỡi mềm mại vẫn còn dính vết máu của Tiêu Chiến tựa như yêu tinh mê hoặc lòng người. Cậu đưa lưỡi liếm láp cổ tay trắng nõn đang bị trói của anh, từng cái liếm láp nhẹ nhàng như gãi ngứa khiến người khác kìm lòng không đặng, mang theo triền miên, mân mê giữa những cặp tình nhân.

Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn vào ánh mắt âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của thiếu niên, trong lòng dâng lên nỗi sợ cực đại, nhưng anh làm thế nào cũng trốn không thoát được.

Thân thể trần trụi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, vì kịch liệt giãy giụa mà hiện ra tư thế mê người, câu dẫn người khác muốn mạnh mẽ để lại thật nhiều dấu vết nào đó trên thân thể này.

Thiếu niên sung sướng nhìn nam nhân đang sợ hãi, ánh mắt này chỉ thuộc về một mình cậu, thật tốt!

- Sao ca ca lại sợ thành thế này?

Cậu cười cười thả tay nam nhân ra, cúi xuống dùng sức gặm cắn da thịt anh. Da thịt trắng nõn hoàn mỹ từng chút từng chút lưu lại dấu ấn. 

Da thịt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt của anh nên bị vấy bẩn, không phải sao?

Bỏ qua tiếng nức nở của anh, cậu lật người anh lại để anh nằm sấp dưới thân mình, bắt đầu gặm cắn bờ vai thon gầy của anh, đầu lưỡi chậm rãi lướt xuống dừng lại ở bờ mông nam nhân.

Eo của Tiêu Chiến rất mảnh nhưng mông lại căng mọng như mật đào, mềm mại nhiều nước nhìn chỉ muốn cắn một ngụm!

Đầu lưỡi nóng ấm của Vương Nhất Bác thử thăm dò đụng vào nơi riêng tư được giấu trong khe hở thần bí, tùy ý liếm láp cửa vào đang run nhẹ kia, cảm thụ được nó đang kháng cự mà co lại, lại như lời mời gọi người khác tiếp tục xâm nhập sâu hơn.

Cảm thấy cửa vào đã đủ ướt, Vương Nhất Bác vươn ra ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đâm vào động huyệt ẩm ướt mềm mại.

- Làm... làm gì?

Tiêu Chiến khóc ròng, không hiểu được thiếu niên định làm gì?

Thật ra trên phương diện này Tiêu Chiến còn non nớt vô cùng, đơn thuần cho rằng lên giường cũng chỉ cần hôn hôn ôm ôm hoặc sờ sờ nắn nắn mấy cái. Lúc này cảm nhận được khác thường truyền đến từ sau lưng, anh không chịu nổi mà muốn thoát ra cái loại tra tấn này.

- A!

Đau đớn đột ngột khiến Tiêu Chiến phải thốt lên, cảm nhận ngón tay lạnh buốt không kiêng nể gì mà ở trong thân thể mình ra vào, anh không kìm được run rẩy, chỉ là tay chân đều bị trói không cách nào ngăn cản động tác của thiếu niên.

Sau đó thiếu niên đột nhiên rút tay ra, bế Tiêu Chiến lên, dạng chân anh đặt anh ngồi lên người mình.

Phân thân cương cứng đặt vào miệng nhỏ mềm mại.

Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn thứ đồ của thiếu niên, đột nhiên hiểu được dụng ý của cậu, em ấy vậy mà lại muốn đem cái thứ này nhét vào trong cơ thể mình???

Một ngón tay làm sao mà so được đồ vật không lồ này, nếu cắm vào anh sẽ chết chắc.

- Không thể, không muốn, anh không muốn...

Nam nhân liều mạng lắc đầu, sợ hãi rơi nước mắt.

Vẻ yếu ớt bất lực thật muốn tàn phá!

- Ca, em cho vào đây!

Lời nói của thiếu niên tựa như ma quỷ, cậu hoàn toàn không cho nam nhân thời gian kịp thích ứng, cánh tay cậu chậm rãi buông lỏng, thân thể của nam nhân theo trọng lực mà ngồi thụp xuống!

- A A A!!! 

Tiêu Chiến ngửa đầu phát ra tiếng thét kịch liệt, thân thể như bị xé ra làm hai, phía dưới của anh thật sự rất chặt, phân thân của thiếu niên vào được một nửa liền bị kẹt lại không thể tiến vào thêm được nữa.

Thiếu niên thuận tay lật người nam nhân lại, hai thân thể thân mật dán chặt không một kẽ hở, rồi cậu dịu dàng hôn lên bờ môi anh:

- Ca ca, thả lỏng nào, anh chặt quá!

Như là cảm nhận được đau đớn của nam nhân, thiếu niên cũng không vội xâm nhập mà cầm lấy hạ thể vì đau mà xìu xuống một nửa vuốt ve lên xuống đến lúc vật nhỏ cứng rắn trở lại.

Tiêu Chiến khó chịu nghẹn ngào, đau đớn ban đầu dần bị ngứa ngáy thay thế, chỗ khó nói phía sau vậy mà sinh ra vài phần khát vọng, nhục động mấp máy tiết ra một chút chất lỏng.

- Ca ca muốn không?

Vương Nhất Bác ác liệt xoa nắn linh khẩu anh, thấy cửa động của Tiêu Chiến lại co rụt một chút.

Tiêu Chiến nhìn thiếu niên đang chịu đựng, vì không thể phóng thích mà sắc mặt trắng bệch ửng đỏ, mồ hôi thỉnh thoảng lại nhỏ giọt lên người cậu. Đột nhiên anh lại cảm thấy thiếu niên khiêu gợi vô cùng.

- Cởi trói cho anh.

Biết nam nhân đã động tình, Vương Nhất Bác cởi trói cho anh, sau đó nắm lấy eo của nam nhân, lần nữa dùng sức đẩy nửa cây còn lại tiến vào!

- A...

Kích thích mãnh liệt khiến trước mắt Tiêu Chiến tối rầm lại, thân thể lần nữa nhịn không được mà run rẩy.

Vương Nhất Bác thì lại thoải mái muốn gầm gừ, cửa động chặt chẽ ấm áp đang bao lấy chính mình, ca ca của cậu quả nhiên giỏi nhất!

Nhịn không được nữa, bắt đầu chậm rãi đâm rút, rút ra rồi đẩy vào, kích thích Tiêu Chiến liên tục lắc đầu.

- Điềm Điềm, Điềm Điềm...

Tiêu Chiến động tình kêu tên cậu!

- A a a !!! Nhẹ chút!! Nhẹ chút!

Động tác đang dịu dàng đột nhiên trở lên kịch liệt, thân thể non nớt của Tiêu Chiến căn bản không chịu nổi động tác mãnh liệt thế này!

- Ca ca gọi em là gì? Hửm?

Vừa hỏi vừa ra sức va chạm, động tác ác độc buộc nam nhân kêu tên của mình!

Nhìn đôi mắt ngây thơ của nam nhân, ánh mắt cậu càng tối, va chạm cũng càng dùng sức!

- Gọi Nhất Bác!

- Nhất Bác, Nhất Bác, làm nhẹ chút, đau quá... hu hu...

Tiêu Chiến chịu không nổi khóc thành tiếng, hô lên tên của thiếu niên!

- Gọi lại!

Thiếu niên ra lệnh, nghe ca ca vừa khóc vừa gọi tên của mình thật sự quá sảng khoái! Động tác càng không khống chế được, hận không thể nhét cả hai túi ngọc bên dưới vào trong!

- Ư... Nhất Bác... Nhất Bác....

Tiêu Chiến bất lực kêu lên tên của cậu, cảm nhận dưới thân càng ngày càng dùng sức ra vào, phân không rõ là đau đớn hay là sung sướng!

Vương Nhất Bác nắm lấy eo của anh dùng sức nhấn xuống, phân thân bắn ra chất lỏng đậm đặc!

- Hức...

Tiêu Chiến cũng vì thế mà bắn ra, ở dưới thân thiếu niên khóc nức nở rồi đạt được cao trào đầu tiên!

- Ừm... đủ rồi...

Nam nhân xụi lơ vô lực quỳ trên mặt đất, hứng lấy từng cú va chạm của thiếu niên đằng sau, làn da trắng mịn tràn đấy vô số dấu vết, vết cắn, dấu hôn, còn có dấu tay của thiếu niên, mập mờ trải rộng toàn thân. Tiêu Chiến không biết thiếu niên đã làm mấy lần, chỉ cảm thấy bản thân thật sự mệt mỏi, vậy mà Vương Nhất Bác cứ như không biết mệt là gì, động tác không ngừng mà thao lộng anh.

- Ca ca, một lần cuối cùng!

Thiếu niên ôm lấy eo nam nhân kéo tới dưới thân mình tiếp tục va chạm.

- Câu này em nói mấy lần rồi hả?!!

Thanh âm Tiêu Chiến tràn đầy tức giận, anh nghĩ sau này  nhất định phải đè lại cậu, anh làm sao  có thể chịu áp bức mãi thế này được?

Thế là, đêm dài vẫn còn tiếp tục!


-------------------

A Hoa: Xin lỗi mọi người vì lâu lâu tui mới có thể đăng được 1 chương. Thấy mọi người hóng nhiều quá làm tui thấy có lỗi ghê🤧🤧.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro