13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Au: Hôm nay đề cử BGM đĩa đơn "Blue" của Shi Baiqi https://music.163.com/song/1389090775/?userid=320750836 (@NetEase Cloud Music)

===================




Kết thúc concert, pháo giấy từ trên cao bắn xuống toàn sân khấu lẫn khán đài, Tiêu Chiến ngồi giữa đám đông, nhìn Vương Nhất Bác cúi đầu cảm ơn trên sân khấu, chợt hiểu được ý nghĩa của thần tượng. Vốn cũng là người thường, đứng trên sân khấu lại vô cùng chói lọi, nhận gánh và mang theo tình yêu lẫn hy vọng, kỳ vọng của mọi người.



Tiêu Chiến ngẩng đầu mỉm cười, vươn tay nhặt một tờ giấy màu rơi xuống, bắt được trong tay lại phát hiện trên dải giấy màu hồng nhạt viết một dòng ca từ của Uniq: "Yêu em không thấy tháng năm dài." Những dải pháo giấy này đều viết các ca từ của Uniq. Bọn họ hát qua rất nhiều bài, ca từ có rất nhiều câu. Vậy nhưng trên sân khấu kia, Vương Nhất Bác gỡ mảnh pháo giấy vương trên tóc mình, nắm trong tay mở ra xem, cũng là câu hát: "Yêu anh không thấy tháng năm dài."



- Mệt không?



Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác đang ngồi uống nước bên cạnh anh. Lúc này, mọi người đã rời sân khấu, chỉ còn bộ phận nhân viên công tác ở lại dọn dẹp hội trường. Bên trong khu vực khán đài, rất nhiều đèn đều đã tắt, hội trường rộng mênh mông vừa mới kín mít không thừa một chỗ đã trở nên quạnh quẽ. Vương Nhất Bác cũng từ sân khấu hoa lệ bước xuống.



Ngồi cạnh Tiêu Chiến.



- Trên sân khấu thì không thấy gì, bây giờ vừa mệt, cũng vừa sảng khoái.

Tiêu Chiến nghiêng mặt sang nhìn cậu, Vương Nhất Bác khi nói câu này biểu cảm có chút đắc ý. Tiêu Chiến trong lòng râm ran, không nhịn được xoa xoa tóc cậu:

- Hôm nay cậu rất tuyệt! Vô cùng đẹp trai!

Nếu là người khác nói câu này, Vương Nhất Bác nhất định sẽ phải hồi lại một câu "Chuyện đương nhiên!" Nhưng lần này là lần chủ động hiếm hoi của Tiêu Chiến, cho nên cậu nói không nên lời, vành tai đỏ lên bán đứng tâm tình Vương Nhất Bác.




- Thật ra, tôi có chuẩn bị quà sinh nhật.



Món quà này, lúc Tiêu Chiến đọc được tin đồn trên mạng đã từ bỏ. Anh cảm thấy phần quà này thật sự buồn cười, lố bịch. Hôm nay lại không biết vì sao, có lẽ không khí cuồng nhiệt của concert khiến anh cũng hưng phấn. Tiêu Chiến đột nhiên quyết định, vẫn là đem món quà "vụng về, lố bịch" này cho người bên cạnh anh xem một lần.



Tiêu Chiến nói xong nhìn Vương Nhất Bác cười cười, sau đó liền chống hai tay nhảy lên sân khấu. Anh đứng trên sân khấu vẫn còn ánh sáng đèn, đối diện với Vương Nhất Bác nói:

- Thời gian chuẩn bị ngắn, chắc là trông ngốc lắm.

Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghĩ đến anh sẽ vì cậu mà cố ý chuẩn bị cái gì, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, mặt càng lúc càng đệt ra:

- Cái gì cơ?

Tiêu Chiến giả bộ khom lưng, khoa trương đưa tay đặt lên ngực chào:

- Xin chào quý khán giả. Sau đây là chương trình biểu diễn hoành tráng nhân ngày sinh nhật idol Vương Nhất Bác! Tác phẩm "Gửi biển" xin được phép bắt đầu!



Bài hát này thật sự đã khá lâu rồi, nằm trong album ra mắt đầu tiên của Uniq vào 5 năm trước. Kỳ thật, bọn họ không phải từ khi ra mắt đã được mọi người yêu thích. Thậm chí, còn phải trải qua thêm một sân khấu ra mắt thứ hai. Lần đầu tiên xuất đạo, Uniq lựa chọn con đường nhóm nhạc trẻ tươi mới, song không gây được tiếng vang trên thị trường. Sau nửa năm điều chỉnh, Uniq mới xuất hiện trở lại trước công chúng với một ca khúc nhạc dance tràn đầy năng lượng- "OH!", lúc này mới thành danh. Vì vậy nên rất nhiều người không biết, Uniq từng có thời gian chỉ là một nhóm vô danh.



Ngay cả bản thân Vương Nhất Bác, nhiều năm rồi cũng không hát lại ca khúc "Gửi biển" này. Bọn họ đã đi được rất xa so với ngày đó. Không ngờ lại vẫn còn có người nhớ đến một thiếu niên Vương Nhất Bác nhiều năm về trước.



Khi Tiêu Chiến cất lên lời hát đầu tiên, Vương Nhất Bác lập tức nhớ lại toàn bộ ca khúc này. Khi đó, thực tập sinh Tiểu Bác thực sự đã vô cùng chăm chỉ để chuẩn bị cho sự ra mắt của nhóm, lăn lộn trong một thời gian dài. Nhiều năm sau, giai điệu quen thuộc này lại một lần nữa khiến cậu hoài niệm bản thân.

"Người thiếu niên thổi tắt đèn đọc sách, vừa mở cửa, thân ảnh đã được ánh trăng bao trùm."

Các bước nhảy của bài này rất đơn giản, Tiêu Chiến vừa hát vừa nhảy rất nghiêm túc từng động tác nhỏ. Vương Nhất Bác còn phát hiện anh nhảy đúng vị trí năm đó của cậu trong nhóm 5 người.

Cuối cùng, chính là một động tác fan service (1) mà một Vương Nhất Bác nam tử hán mỗi lần thực hiện đều rất miễn cưỡng. Thế nhưng, khi Tiêu Chiến hướng về cậu làm động tác "nháy mắt bắn tim" này, lại làm Vương Nhất Bác cảm giác tim mình thật sự bị trúng tên rồi.

- Vương Nhất Bác, sinh nhật 22 tuổi hạnh phúc nhé!



Vương Nhất Bác gọn ghẽ bước lên sân khấu, mở rộng vòng tay, ôm Tiêu Chiến vào lòng.



Khi buổi biểu diễn kết thúc, trên sân khấu, các thành viên Uniq cùng toàn bộ nhân viên công tác đều ôm nhau chúc mừng. Tiêu Chiến cảm thấy cái ôm này hẳn cũng mang ý nghĩa tương tự. Đây là một cái ôm xã giao chuẩn mực, bọn họ cách nhau một khoảng khá lớn, còn vỗ vỗ sau lưng đối phương, vỗ vài cái liền tách ra.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người ôm nhau trước ống kính, mang theo cảm xúc vô cùng thận trọng.



Để mừng buổi concert thuận lợi thành công, cũng là mừng sinh nhật Vương Nhất Bác, mọi người cùng tham gia một buổi tiệc tối. Có quá nhiều người, bọn họ phải mở nhiều phòng nối nhau để làm thành một bữa tiệc khổng lồ. Ngay cả nhân viên của "We got married" cũng tắt máy quay, tham gia vào bữa tiệc.

Tiêu Chiến ngồi cạnh Vương Nhất Bác. Người anh quen biết thật sự ở đây chỉ có lão Vương, cho nên cứ vô thức ngồi gần cậu. Tiêu Chiến cũng không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, anh đành đeo nụ cười lịch sự lên mặt rồi cứ thế bí mật uống rượu. Trước mặt anh là rượu Sake nồng độ thấp mà Vương Nhất Bác cố ý đặt cho anh, những người trên bàn khác đều uống rượu Soju độ cồn cao.



Tiêu Chiến không hẳn là người thích uống rượu, cũng không biết uống rượu. Nhưng loại rượu này thật sự có mùi hương thơm nhè nhẹ, hơi ngọt, đặc biệt phù hợp với khẩu vị của anh khi ăn món khoai tây chiên khoái khẩu. Không cẩn thận uống liền vài ly, đến khi Vương Nhất Bác để ý đến, người này đã lặng lẽ đỏ bừng mặt, đôi mắt xinh đẹp như phủ một tầng sương mỏng, ánh mắt nhìn cậu mơ mơ màng màng.



Vương Nhất Bác không hề nghĩ tới, còn có thanh niên tửu lượng kém thế này, liền thò đầu lại thấp giọng hỏi anh:

- Tôi là ai?

Tiêu Chiến nhanh miệng:

-Vương Nhất Bác, Bo thần, Bác ca!

Vương Nhất Bác:

- ... Xem ra là say thật rồi, nhanh miệng như vậy...

Kết quả cậu còn chưa dứt lời, Tiêu Chiến đột nhiên lắc lắc đầu, vươn một ngón tay ra, to gan lớn mật chọc chọc chóp mũi lão Vương:

- Không, cậu không phải Bác ca! Bạn nhỏ, tôi lớn hơn cậu 6 tuổi!

Nói xong, để chứng minh mình thật sự lớn hơn 6 tuổi, Tiêu lão sư còn ngồi quỳ thẳng lên, từ cao nhìn xuống Vương Nhất Bác đang ngồi xếp bằng trên tatami (2)

Bác ca không thể chấp nhận được người con trai trông "thiếu niên cảm" vô cùng này lại lớn hơn anh:

- Anh say rồi!

Tiêu Chiến đập bộp hai tay lên má cậu, dùng tay bóp mạnh môi Vương Nhất Bác thành dáng môi chu chu:

- Không say! Năm nay tôi 27 tuổi! Cậu bạn nhỏ!

- Anh nói ai là bạn nhỏ?

Tiêu Chiến ôm má người ta, lắc lắc đầu:

- Nhóc con! Gọi ca ca! Gọi ~ Chiến~ ca~

Vương Nhất Bác:

- Không phải, anh nói thật hay giả? Anh trước kia chưa từng nói....

Chưa từng nói gì, một lần một lúc đều ngoan ngoãn gọi Bác ca!


Tiêu Chiến phồng má, nghiêm nghị nói:

- Tôi cũng không lừa cậu kết hôn. Trên thông tin đối tượng kết hôn viết rõ ràng, là cậu không hề đọc!

Vương Nhất Bác đột nhiên không biết nên tiêu hoá câu "lừa cậu kết hôn" hay là nên hối hận vì bản thân nóng nảy ném đi tập tư liệu đối tượng mà cậu nhận được.

Kết quả, Tiêu lão sư nhéo mặt người ta, đột nhiên bày ra vẻ uỷ khuất:

- Thông tin của cậu tôi đều đọc đến thuộc... Của tôi cậu lại xem cũng không thèm xem... Cậu căn bản không để ý...

Vương Nhất Bác giữ lấy tay anh, vội vàng nói:

- Để ý! Tôi để ý!



Bốn thành viên Uniq trợn tròn mắt:

- Đây là bọn họ muốn hôn hả?

- Hình như là cãi nhau mà...

- Cậu thì biết gì, cái này người ta gọi là tán tỉnh! "Cậu căn bản không để ý", nói theo kiểu yêu đương thì là, tôi để ý em, trong lòng tôi đều là em.

- Nhóm trưởng, hình như anh xem ngôn tình hơi nhiều...

- Mấy người không phát hiện ra à! Vì cái gì mà Tiêu lão sư ở thế trên... Vương Nhất Bác thế mà lại ở dưới.... Chẳng lẽ!!!

- Biết cái gì! Trên hay dưới không có liên quan đến công thụ! Chủ yếu phải xem tư thế...

- Ông nội ơi, cầu xin ông bớt xem truyện phim người lớn đi!



Vương Nhất Bác đột nhiên phát hiện Tiêu Chiến khi uống say khác hoàn toàn ngày thường- lễ phép, nhu hoà, hay cười biến thành cộc lốc, ngây ngô, cảm giác gần như xa cách, đề phòng cũng không thấy nữa. Thói quen soi camera bốn phương tám hướng bị bỏ quên, còn trở nên lắm lời.

Uống say rồi, anh sẽ gọi cậu là "Tiểu bằng hữu", "thằng nhóc", "lão Vương", mang theo ngữ khí làm nũng, khiến cho Vương Nhất Bác- đang cõng anh về nhà- cam tâm tình nguyện anh gọi một tiếng, cậu đáp một lần.



Rốt cuộc cũng đem được Tiêu Chiến ngủ ngay đơ cán cuốc đặt lên giường phòng ngủ, lão Vương đứng bên cạnh giường nhìn anh, thở dài một hơi.



Trái tim, thình thịch thình thịch đập vì một người, làm cậu có chút khó chịu.



Vương Nhất Bác dứt khoát ngồi ở trên tấm thảm cạnh giường, ghé đầu vào gối Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm người kia hai má ửng hồng. Cậu cũng không biết vì điều gì mà bản thân lại đột nhiên mở miệng hỏi:

- Tiêu Chiến, anh vì sao lại muốn đến tham gia một chương trình kết hôn giả?

Thật ra, trong lòng Vương Nhất Bác 22 tuổi, từ đầu đến giờ chưa từng ủng hộ loại chương trình dùng "hôn nhân giả định" làm thủ đoạn kinh doanh. Cậu cảm thấy làm như vậy, hoá ra tình cảm của con người quá rẻ mạt, tình cảm đem phơi bày khắp nơi trong một chương trình truyền hình. Vốn nghĩ rằng chỉ tham gia ứng phó cho qua, kết quả lại gặp Tiêu Chiến, khiến cho cậu không thể không liên tục tự hỏi, chuyện này, là thật, hay là giả.

Giữa lúc Vương Nhất Bác cho rằng mình chờ cũng chẳng có ai trả lời cho, người đang nhắm mắt ngủ kia lại đột nhiên mở miệng. Tiêu Chiến nói rất nhỏ, nhưng Vương Nhất Bác lại nghe được rõ ràng:

- Vì kiếm tiền đó.



Người nằm bên mép giường chậm rãi ngồi thẳng dậy, giọng điệu trở nên dần lạnh:

- Vậy còn kết hôn? Chúng ta kết hôn thì sao?

Tiêu Chiến bình tĩnh đáp:

- Vì công việc.

- Nếu chương trình an bài anh cùng với người khác, vậy thì sao?

Vương Nhất Bác biết câu hỏi này ngu ngốc, nhưng cậu vô cùng muốn biết đáp án của Tiêu Chiến, cho dù chỉ là đáp bừa cũng được.

Người uống say kia lại rất nhanh trả lời:

- An bài với ai cũng được, cứ việc tuỳ ý, tuỳ họ.

"Ai cũng được, tuỳ ý, tuỳ họ." Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại từng chữ từng chữ. Ngồi ở mép giường, trong lòng lặp lại một tiếng sẽ lạnh đi một chút, cuối cùng chỉ còn lại nỗi đau u ám.


Thiếu niên loạng choạng đứng dậy, cảm giác như thể mình cũng say.

Trời đất xoay vần.



Khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại, người con trai đang nhắm nghiền mắt trên giường từ từ mở mắt, nước mắt trong suốt theo đường nét khuôn mặt chảy xuống.

Nói như vậy, cậu cũng có thể thanh tỉnh một chút.

Cậu tỉnh một chút, tôi cũng tỉnh một chút. Chúng ta đừng ngớ ngẩn nữa, đừng đem sự tình đơn giản này biến thành phức tạp.

Có được không?



Tiêu Chiến mơ một giấc mơ hỗn loạn. Trong mộng, có một người nghiêng ngả rời đi, anh mặt vô biểu tình ngồi trong phòng nhìn người kia ra ngoài, sau đó sập mạnh cửa phòng lại. Trong lúc hỗn loạn, lại nghe tiếng lão Vạn:

- Tiêu Chiến, sao con không trao trái tim con cho cậu ta? Cậu ta hình như thích con rồi.

Người trong mộng vẻ mặt vốn vô cảm, đột nhiên hiện một tia xót xa, cảm giác bi thương bao phủ lấy anh. Anh khổ sở. Tiêu Chiến trong mộng nghẹn ngào:

- Nhưng mà, con vốn chẳng có gì nhiều.

- Những gì con có vô cùng, vô cùng ít ỏi.

- Nếu ngay cả trái tim cũng trao cho cậu ấy, con sẽ chẳng còn gì.

- Con muốn giữ mình.

- Con muốn tỉnh táo.


--------------------------

(1) "Fan service" = phục vụ người hâm mộ. Thuật ngữ này bắt nguồn từ cộng đồng người hâm mộ anime và manga về những cảnh hay nội dung được cố ý thêm vào một tác phẩm nhằm làm hài lòng khán giả hay độc giả. Về sau từ này được sử dụng phổ biến khi người nổi tiếng làm điều gì đó vì yêu cầu của fan.

(2) Tatami: (chữ hán: 畳) là một loại chiếu truyền thống cuả người Nhật có thể xếp lại được, dùng để trải sàn nhà. Trong tiếng Nhật, "Tatami" (畳) có nguồn gốc từ động từ "Tatamu" với ý nghĩa là "gấp", "xếp", được dùng chỉ chung những vật mỏng dùng để lót, trải, có thể xếp lại được. Chiếu Tatami được làm từ cói và vải. Những sợi cói được đan lại với nhau, và dùng vải để bọc bên ngoài các mép cói. Những căn phòng truyền thống của Nhật, Washitsu (和室) luôn sử dụng chiếu Tatami để trải sàn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro