Kẻ bị bỏ rơi [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#pov Q.u.á.i v.ậ.t...! Ác Quỷ...! Ghê t.ở.m...! Hay những từ ngữ xúc phạm khác là những điều mà Tiêu Chiến Phải nghe suốt trong tuổi thơ nghiệt ngã của mình...

Em sinh ra mang danh phận là Nhị Thiếu Gia họ Tiêu nhưng cuối cùng lại bị trục xuất ra khỏi Tiêu Gia vì họ xem em là á.c q.u.ỷ...Một con qu.ỷ đến từ địa n.gụ.c bước chân vào nhà họ...

Họ gọi em là Q.u.á.i V.ậ.t vì khi em sinh ra mẹ cậu đã ch4t do khó sinh...Trên cơ thể nhỏ khi em ra đời lại có một vết bớt kì quái hình tròn có ngôi sao được in sau vai như ấn kí của q.u.ỷ...Từ khi Tiêu Chiến ra đời bao chuyện x.u.i .x.ẻ.o sảy ra liên tục từ việc anh trai em bị t.a.i n.ạ.n phải nằm viện đến chuyện ba em bị bệnh nặng rồi bà em mất một cách đột ngột xong tài chính gia đình ngày càng đi xuống đến mức trầm trọng ngưỡng như là phá sản...Mọi chuyện đều sảy ra một lúc liên tục suốt 5 năm em ra đời...Tiêu Thị dường như phá sản từ cái ngày 5/10 ấy

Tiêu Chiến ngay ngày 5/10 ngưỡng sinh thần 5 tuổi, em đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc vì cái danh "Đứa Con Của Q.u.ỷ" Phá hoại Tiêu Gia...

Với thân thể ốm yếu gầy gò vì thiếu chất cùng với cơ thể suy nhược ngay từ khi sinh ra mà em chẳng thể chịu được cái lạnh ẩm ướt của trời mưa xối xả...Em cứ đi ... Đi một cách vô vọng mà chẳng có đích đến...Em lạnh lắm...Lạnh đến mức cơ thể run rẩy, ửng đỏ trước những giọt nước lạnh đổ xuống...

Em đi chẳng biết bao lâu...đi đến mức đôi chân trần lết từng vết máu nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo...Chà!! Mưa lại bắt đầu nặng hạt rồi kìa...Từng hạt mưa cứ vậy mà rơi trên cái thân thể nhỏ ấy bao phủ lấy cơ thể đang run lên từng đợt của em...

"Ấm...ấm quá...!!"

Em mơ!? Là giấc mơ cuối cùng của đời người sao? Em phải bỏ lại cái mạng nhỏ này mà từ dã cõi đời ở đây sao...Thật nhẹ nhõm...

_______
....

"Này!! Còn sống không đấy!!"

"Hở...!"

"Hở được là còn sống chưa đi được..."

Tiêu Chiến mở mắt to cố nhìn rõ lấy người con trai phía trước...Hắn ta đang ăn lấy cái bánh mì không thật khô khan...

"Nhìn gì!? Muốn ăn không?"

"Em...Cháu...Con..."

"Chậc...chậc...! dừng lại!!! Bớt đi con cháu chắt gì ở đây đi...Cuối cùng có ăn không?"

Tiêu Chiến nhìn lấy miếng bánh trên tay thèm thuồng nhìn xong lại cúi mặt xuống lí nhí nói trong cổ họng

"Có ạ..."

"Nè...!"

Hắn đưa miếng bánh ra trước mặt em một cách thô bạo nhưng rồi thấy em sợ nên lại nhẹ giọng xuống

"Ăn đi..."

"Thế...chú ăn cái gì ạ..."

"Nhịn!"

"Vậy sao đượ--"

"Ăn đi nói nhiều!!"

Hắn trực tiếp nhét miếng bánh vào miệng em xong quay sang lấy chai nước tu liên tục đến mức nước chảy ra từ hai bên khóe miệng

"Ưm...!"

Tiêu Chiến thấy vậy liền chạy lại giật chai nước ra xong liên tục vỗ vỗ lưng hắn vuốt xuống lại lấy ống áo mình lau đi nước hai bên miệng chảy xuống cổ áo hắn

"Sao chú lại uống như vậy chứ...Uống thì cũng phải từ từ thôi...Em có lấy của chú đâu mà"

Hắn nhìn lấy đứa trẻ nhỏ con trước mặt này đang lo lắng sợ hắn bị sặc mà tim hắn hụt mất một nhịp...Nhìn cái gương mặt lấm lem này sao lại khiến người ta si mê vậy chứ?

"Sao lại lo cho tôi?"

"Vì...vì chú...vì chú là người đầu tiên khiến em cảm thấy an toàn..."

"..."

"Bộ trước đây ba mẹ nhóc chưa thương nhóc bao giờ à?"

"Chưa...chưa từng...!"

"..."

"À mà chú tên gì ?"

"Vương Nhất Bác!!"

"Chú bao nhiêu tuổi á!?"

"17 tuổi"

"Vậy em gọi chú là Ca Ca được không?"

"Tuỳ!!"

"Nhất Bác Caca"

Tiêu Chiến vừa gọi vừa cười híp mắt lại trong em dễ thương vô cùng...dễ thương đến mức khiến đối phương muốn đổ gục ngay tại chỗ

"Còn...Còn nhóc..."

"Em tên Tiêu Chiến...Nhất Bác Caca có thể gọi em là Tiểu Tán cũng được!!"

"Tiêu!?? Thiếu Gia Tiêu Gia sao?"

"Ưm...Không phải..."

"..?"

"Em bị trục xuất ròi..."

"Bao tuổi rồi?"

"Em á!"

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu nhìn Tiêu Chiến...Em thấy cái gật đầu ấy liền lấy tay ra đếm từng ngón nhỏ xong giơ 5 ngón ra trước mặt hắn

"Em 5 tuổi!"

"5 tuổi lại bị trục xuất...Đường đường là một Thiếu Gia Tiêu Gia lớn lại chịu cảnh như này...Những vết thương...Những vết lấm lem này...Có ai tin em là Thiếu Gia chứ"

"..."

Tiêu Chiến xị mặt xuống xong kể lại cho Vương Nhất Bác nghe những gì em đã trải qua kinh khủng như nào

" Họ Bỏ đói em...bắt em làm việc...Còn đánh em nữa...Họ không cho em trên phòng mà bắt em ở dưới cái gì tối lắm xong còn gọi em...Là Q.u.ỷ nữa...Họ nói em la kẻ ghê tởm phá hoại gia đình họ..."

"..."

"Nếu tôi nói tôi là một kẻ giang hồ trộm cắp vô gia cư đầu đường xó chợ em có theo tôi không?"

"Có!!"

"Tại sao?"

"Tại vì chỉ có Nhất Bác mới thương em...Họ không thương em...chỉ có Bác Ca mới thương em...Em nguyện đi theo Bác Ca suốt đời!!"

"Hứa!?"

"Em hứa với Nhất Bác Caca!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx