Chương 23.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiệu từ ngoại ô vào thành, lúc đi qua cửa cung, cây ngô đồng cạnh tường đỏ đã vàng lá, hải đường thu đơm nụ trên cành, ít ngày nữa sẽ nở bung.

Bách Lý Hoằng Nghị và Bách Lý Kình Thương dừng kiệu bên ngoài thư phòng, tổng quản nội vụ Kim Châu ra ngoài đón tiếp, cười ha ha nói: "Đại vương tử, nhị vương tử an phúc."

"A quân." Bách Lý Kình Thương gật đầu.

Kim Châu người này cũng xem như con cháu nhánh quan hệ với Bách Lý thị, từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Bách Lý Diên, mặc dù là nô tài, nhưng cũng là người thân cận nhất với Bách Lý Diên, vì vậy bất luận văn võ bá quan hay là hoàng thân quốc thích đều tôn kính gọi một tiếng a quân, lấy lễ đối đãi.

"Ta và Bách Lý có chuyện muốn khởi bẩm phụ vương." Bách Lý Kình Thương nhìn cửa lớn thư phòng đóng chặt, có phần khó hiểu. "Cửa lớn tại sao lại đóng chặt, phụ vương không ở đây?"

"Vương có ở, chỉ là đang cùng Đại tế ty thảo luận vài chuyện, căn dặn thần ở ngoài điện canh gác, không được làm phiền, có người đến tham kiến thì mời về." Kim Châu cười chầm chậm nói, Bách Lý Hoằng Nghị ngạc nhiên.

Theo lý mà nói, Thời Ảnh nếu muốn nhập cung nhất định sẽ nói trước với hắn, nếu không gặp cũng phải để đối phương biết được mình sắp làm gì, đây gần như là điều hai người tự ngầm thỏa thuận với nhau, nhưng hôm nay tại sao... Bách Lý Hoằng Nghị nhớ lại những ngày mình ở Tân Diệp giám sát, hôm nay vội vã về phủ, cầm bản vẽ liền chạy đi.

Có lẽ Thời Ảnh có gửi tin, nhưng Kiều Cửu không kịp nói với hắn.

Hắn quay đầu nhìn Bách Lý Kình Thương, Bách Lý Kình Thương cũng lộ ra sắc mặt kinh ngạc.

Nửa canh giờ trước, hắn và Bách Lý Hoằng Nghị vừa nhắc đến Thời Ảnh, Bách Lý Hoằng Nghị nói người ở trên núi vậy tại sao giờ lại xuất hiện ở thư phòng? Theo hắn biết, phụ vương trước giờ vẫn không có ý định để Ngọc Cốt Nhất Mạch tham dự chính sự.

Bách Lý Kình Thương nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, cười hỏi Kim Châu. "Nếu là Đại tế ty đích thân giá đáo. Dám hỏi a quân, Đại tế ty đến khi nào? Cùng phụ vương thương lượng chuyện gì? Nếu vẫn cần thời gian thương lượng, ta và Nhị Lang muộn một chút lại đến, quân doanh bên đó vẫn đang chờ ta trở về họp."

"Khoảng nửa canh giờ rồi, vương và Đại tế ty đang nghị luận chuyện gì, lão thần không biết." Biểu cảm Kim Châu giống như được khắc lên mặt, lúc nào ở đâu cũng giống nhau, ai cũng không nhìn ra hắn có đang nói dối hay không, sau đó hắn lại bổ sung thêm: "Hay là hai vị vương tử chờ một lát, lão thần vào thông báo một tiếng."

"Vậy thì quá tốt, làm phiền a quân." Bách Lý Kình Thương gật đầu.

Kim Châu vào thư phòng, Bách Lý Kình Thương ngẩng đầu nhìn theo, cửa lại đóng, hắn và Bách Lý Hoằng Nghị trao đổi ánh mắt, hỏi hắn: "Đệ biết phụ vương triệu kiến Đại tế ty hay là Đại tế ty đến tìm phụ vương không?"

"Có lẽ là, vế đầu." Bách Lý Hoằng Nghị suy nghĩ rồi nói, đến gần Bách Lý Kình Thương thấp giọng nói. "Chúng đệ mặt dù ít gặp nhau, nhưng thư tín luôn thông, nếu không có chuyện, Thời Ảnh sẽ không xuống núi, càng sẽ không đến tìm phụ vương, trước đây tiến cung, bất luận là chuyện gì đều sẽ nói trước với đệ một tiếng."

"Thư tín." Bách Lý Kình Thương mặc dù liên tưởng được rồi, nhưng sắc mặt lại thay đổi hỏi Bách Lý Hoằng Nghị. "Thường ngày là ai thay hai người gửi thư."

"Bên đệ là Kiều Cửu, bên y là Giá Cô tiên sinh." Bách Lý Hoằng Nghị bình tĩnh, lắc đầu nói: "Tuyệt đối an toàn, huynh trưởng đừng lo, sẽ không đâu."

"Ta..." Bách Lý Kình Thương há miệng, muốn nói ta là lo lắng cho đệ, cửa phòng đã bị đẩy mở.

Hắn ngừng lại giọng nói, một màu trắng rơi vào tầm mắt.

Thời Ảnh hai tay chắp sau lưng, từ trong thư phòng bước ra ngoài, Kim Châu đi theo sau lưng y, bạch y bay bay quét qua ngạch cửa, y cười ngẩng đầu nhìn. Bách Lý Kình Thương phản ứng đầu tiên, cúi người hành lễ, Bách Lý Hoằng Nghị làm theo.

"Kình Thương, Hoằng Nghị, không cần đa lễ." Thời Ảnh biểu thị ý bảo Kim Châu đứng qua một bên, bước về phía trước đến gần hai người, không nhanh không chậm: "Kim Châu nói hai người có chuyện muốn thương lượng với Diên vương, đi đi, ta đi trước đây."

"Đại tế ty." Bách Lý Hoằng Nghị liếc nhìn xung quanh, ánh mắt quay về trên người Thời Ảnh, cười cười rồi nói: "Hoằng Nghị khoảng thời gian trước có ra ngoài, đến Tân Diệp xem xét tình hình thu hoạch, nghe Giá Cô tiên sinh nói, Đại tế ty dạo này cũng đang xử lý các việc cầu phúc mùa thu hoạch, đã lâu chưa xuống núi, hôm nay nhập cung, là có chuyện gấp gì sao?"

"Không hẳn." Thời Ảnh vẫn mỉm cười, giơ tay khảy cái khóa trước vạt áo, nhìn Bách Lý Hoằng Nghị nói: "Diên vương gọi ta thảo luận vài việc mà thôi, không gấp."

Bách Lý Hoằng Nghị chau mày, Thời Ảnh không nói gì thêm, chỉ nói trời lạnh rồi, các ngươi có đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo, Bách Lý Hoằng Nghị gật đầu nói được, đa tạ Đại tế ty quan tâm, lần nữa ngẩng đầu, Thời Ảnh đã bước xuống bậc thềm.

Y hôm nay đeo khóa vàng có tua rua, là cái Bách Lý Hoằng Nghị thích nhất, bình thường ở Trùng Hoa các, thích nhất là nghịch cái này. Thời Ảnh trước mặt người khác trọng nhất là lễ nghi, thái độ, sẽ không có hành vi dư thừa không đoan chính nào cả, vuốt cái khóa có lẽ là đang nhắc nhở, y sẽ về Trùng Hoa các đợi hắn.

Nghị quốc sự phần lớn là giả, từ kiến quốc đến nay, phụ vương vẫn luôn có ý khống chế Ngọc Cốt Nhất Mạch, nay thế cục căng thẳng, đương nhiên sẽ không để Thời Ảnh tham chính mới đúng. Nhưng cũng khó nói, cái nào quan trọng hơn phụ vương vẫn là rõ ràng nhất, đại địch trước mắt, Ngọc Cốt Nhất Mạch là lực chiến đấu mạnh nhất của Già Lam, phụ vương lúc này gọi Thời Ảnh cùng nhau thương lượng chính sách ứng phó, dù lý hay tình đều chính xác.

Bách Lý Hoằng Nghị suy nghĩ, cùng Bách Lý Kình Thương vào thư phòng, phụ vương nhiều ngày không gặp đang tựa vào trường kỷ uống trà, hai người cúi người thỉnh an, Bách Lý Diên cười cười đặt ly trà xuống. "Kim Châu, dâng trà, hai đứa qua đây, ngồi xuống nói."

"Dạ, phụ vương." Bách Lý Hoằng Nghị đứng dậy, cùng Bách Lý Kình Thương mỗi người một trái một phải, ngồi trước bàn dài.

Kim Châu bưng trà nóng qua, Bách Lý Diên cười nhìn hai người. "Bùi Khanh hôm nay gửi thư về triều, nói Tân Diệp thu hoạch rất tốt, có lẽ vẫn chưa kết thúc, Nhị Lang tại sao lại về trước? Kình Thương cũng vậy, mấy ngày nay con đều ở trong quân doanh xử lý chuyện bố trí tân binh, ta có thể tưởng tượng được, có lẽ là bận tối mắt tối mũi, hôm nay đột nhiên cùng tiến cung..."

"Hai đứa có chuyện muốn tấu?"

"Bẩm phụ vương, là chuyện liên quan đến chuẩn bị cho trận chiến. Nhị Lang nghe nói về chuyện bố cáo chiêu binh, nên lập tức từ Tân Diệp quay về thương lượng với nhi thần, nhi thần cho rằng chuyện này vô cùng quan trọng, không thể kéo dài hơn, cho nên lập tức cùng Nhị Lang nhập cung, bẩm báo phụ vương." Bách Lý Kình Thương nói xong dâng cuộn vải lên, cúi đầu nói tiếp. "Đây là bản vẽ vũ khí Nhị Lang nghiên cứu chế tạo mấy năm nay. Phụ vương có lẽ vẫn nhớ, huyền thiết cung trang bị cho cung thủ quân ta hiện tại là Bách Lý chế tạo và trang bị. Sau này Bách Lý lại có rất nhiều cải tiến, giảm nhẹ thân cung, đổi chất liệu, có thể đảm bảo trang bị cho toàn quân sử dụng trong thời gian dài, cả tên xuyên giáp có trang bị thuốc nổ, và xe đá, công cụ bảo vệ tường thành sau cải tiến."

Bách Lý Kình Thương quan sát biểu cảm của Bách Lý Diên. "Nhi thần cho rằng những trang bị này có thể nâng cao chiến lực quân đội chúng ta. Dân khẩu Già Lam so với Trần quốc kém xa, dựa vào sức người ứng chiến, chín chết một sống, nhưng Nhị Lang thông tuệ, mọi người ai cũng thấy rõ, con tin tưởng cho dù so với Trung Nguyên cũng chưa chắc có người vượt qua, cho nên những vũ khí này nếu có thể trang bị với số lượng lớn cho đại quân, con nghĩ có lẽ người nước Trần không nghĩ đến, không có kế sách ứng phó."

Bách Lý Diên nghe xong ngẩng mắt, nhìn Bách Lý Kình Thương, lại nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, cười nói: "Con từ nhỏ đã nâng đỡ nó như vậy, nó làm cái gì con cũng cảm thấy tốt, ta không nghe con nói, Nhị Lang, con tự mình nói với phụ vương."

"Dạ, phụ vương." Bách Lý Hoằng Nghị nhích người đến gần, giải thích bản vẽ cho phụ vương, Bách Lý Kình Thương mím môi không nói, bưng ly trà lên uống.

Một hớp liền thấy đáy, Bách Lý Diên nói, không tệ.

"Đồ tốt chính là đồ tốt, người xem hiểu đều sẽ cho rằng như vậy, nhi thần là biết phụ vương sẽ hài lòng nên mới nói, không phải cố ý khen Nhị Lang gì cả." Bách Lý Kình Thương lầm bầm.

Bách Lý Diên giơ tay cốc đầu hắn, dạy dỗ: "Nhóc con, trong quân doanh ở lâu rồi, ngày càng không có quy tắc, còn dám cãi phụ vương."

Bách Lý Kình Thương ôm đầu nhìn ông. "Con đâu có."

"Con còn chối?" Bách Lý Diên nhìn hắn cười thành tiếng, lắc đầu. "Ta thấy hai đứa con thật kỳ lạ, từ nhỏ đã biết cách tung hứng trước mặt phụ vương. Vũ Văn thị phía bắc nội chiến là chiến cái gì, hai đứa có biết không?"

Bách Lý Kình Thương ngơ ngác, sau đó gật đầu. "Biết."

"Nhị Lang thì sao?" Bách Lý Diên dời tầm mắt. "Có biết không?"

Đoạt đích trong gia đình đế vương chính là vấn đề nghiêm trọng nhất. Mặc dù Già Lam không giống nước lớn, Bách Lý Diên trước đây cũng chỉ là tộc trưởng thị tộc, đối đãi với gia nhân không giống đế vương chân chính vô tình, trong tông thất cấp bậc chế độ cũng không hà khắc, nhưng trong nước vẫn là vua lãnh đạo. Ai biết sau khi ông đăng cơ, quan niệm có thay đổi hay không, thái độ đối với con cái có thể không giống, không ai sẽ mạo hiểm rủi ro mất đầu để thăm dò tâm ý của vua.

"Dạ có." Bách Lý Hoằng Nghị một lúc lâu sau mới dám gật đầu.

"Vì vương vị, thủ túc tình thâm cũng giết, còn nhanh hơn cả giết địch ngoài." Bách Lý Diên cảm thán nói, Bách Lý Hoằng Nghị và Bách Lý Kình Thương quỳ ngay ngắn, không dám tiếp lời, trong phòng nhất thời im lặng như tờ, bị tiếng cười của Bách Lý Diên cắt ngang, ông bưng ly trà lên hỏi Bách Lý Kình Thương. "Sao vậy? Con lúc nãy không phải rất ngang tàng sao? Sao lúc này lại không lên tiếng nữa?"

"Nhi thần." Bách Lý Kình Thương không biết lời nói này của ông là âm hay dương, cũng là lần đầu tiên bị hỏi đến vấn đề nan giải này, muốn nói lại thôi. "Phụ vương minh giám, nhi thần đối với vương vị tuyệt không có lòng tham, với Nhị Lang cũng không hề có tâm tư khác. Em trai ruột chính là em trai ruột, tình huynh đệ lớn hơn mọi thứ, phụ vương nếu truyền ngôi cho Nhị Lang, nhi thần cũng vui vẻ giúp sức nó bảo vệ đất nước này."

"Dạ, lời của huynh trưởng cũng là điều Hoằng Nghị muốn nói." Bách Lý Hoằng Nghị không thích ứng được với cảnh tượng này, luống cuống tiếp lời, hắn trước giờ không giỏi nói những lời hoa mỹ.

"Hừm." Bách Lý Diên rất lâu sau mới tựa tiếu phi tiếu lên tiếng, khiến Bách Lý Kình Thương và Bách Lý Hoằng Nghị càng thêm căng thẳng, nhưng ông chỉ vỗ lên hai cánh tay đang hành lễ, biểu thị ý đặt xuống. "Được rồi, sợ cái gì."

"Con của ta, ta hiểu rõ tính cách nhất, người khác nói thế nào, ta chỉ tin tưởng vào mắt nhìn của mình." Bách Lý Diên nói xong hắng giọng vài tiếng, Bách Lý Hoằng Nghị gọi phụ vương, giúp ông châm trà, ông xua tay nói không sao. "Cả đời phụ vương chỉ có hai đích tử là hai đứa, trăm năm sau nhường ngôi, từ trong hai đứa chọn ra một người, không có gì để bàn. Ta không thích phong tục Trung Nguyên bọn họ, trong một nhà mà quy tắc, kiêng kỵ đếm không hết, làm nhà không ra nhà, nước không ra nước, có ý nghĩa gì đâu."

"Phụ vương hôm nay nói với hai đứa, là muốn nói, lòng người, là thứ dễ thay đổi nhất. Hai đứa hiện tại cảm thấy vương vị không nặng bằng thủ túc, đợi sau khi thật sự ngồi lên vị trí này, khi lời gièm pha và nghi kỵ cùng lúc ập đến, thật sự một chút cũng không ảnh hưởng gì cả sao? Không thể nào đâu." Bách Lý Diên nói rất nhẹ, rất chậm, giọng trầm hơn bình thường nhiều.

Bách Lý Hoằng Nghị không biết vì sao cảm nhận được một chút ý tứ về tuổi tác, lại nhìn phụ vương tóc mai như sương bạc mới nhận ra ông đã sáu mươi tuổi rồi, so với Bách Lý Diên chinh chiến tứ phương, sát phạt vô số là hai người khác nhau.

"Lòng người, đều là làm từ thịt, mềm, không chịu được lời người khác nói, nói hết lần này đến lần khác, chuyện rõ ràng không muốn làm lại làm trong lúc hồ đồ." Đôi mắt già nua ẩn hiện một tia hối hận, nhưng không biết là hổ thẹn chuyện gì, lại thở dài, Bách Lý Diên nắm tay hai đứa con. "Phụ vương không nhìn được cả đời hai đứa, con đường mấy mươi năm sau, chỉ có hai đứa tự đi, nhưng phụ vương hy vọng bất luận truyền ngôi cho ai, hai đứa đều phải giống hiện tại, giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau, phải sống cho tốt. Dùng mắt mình nhìn đối phương, gặp chuyện phải nhớ lại trước đây, đừng nghe người khác nói thế nào."

"Phụ vương." Bách Lý Hoằng Nghị nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ, phải biết là phụ tử liền tâm, hoặc có lẽ tính cách của hắn trở nên nhạy cảm hơn, nắm tay phụ vương hỏi. "Phụ vương, người sao vậy? Tại sao đột nhiên nói những chuyện này?"

"Nghĩ đến, thì nói thôi." Bách Lý Diên tỏ vẻ không suy nghĩ nhiều, buông tay hai người ra, lại mắng Bách Lý Hoằng Nghị. "Con nói ta làm sao? Tiểu tử thối đừng có trù phụ vương, ta sức khỏe tốt, còn mạnh hơn con nhiều."

"Nhi thần không có ý đó." Bách Lý Hoằng Nghị kinh hãi cúi đầu, thành khẩn nói: "Phụ vương, Hoằng Nghị mong phụ vương phúc trạch kéo dài, trường mệnh trăm tuổi, tuyệt không có ý qua loa, sức khỏe phụ vương tốt cũng là mong ước của Hoằng Nghị..."

"Được rồi." Bách Lý Diên cắt ngang. "Nói đùa thôi, con đó, sao lại nghiêm túc quá vậy, một câu hài hước cũng không biết."

"Phụ vương." Bách Lý Hoằng Nghị nói. "Nhi thần quả thực không cảm thấy đây là nói đùa."

Thư phòng lại rơi vào im lặng, Bách Lý Diên không tiếp lời, bưng ly trà lên uống cạn, mím môi, cười nói: "Hay là nói đến món đồ này của con đi, nếu bây giờ bắt đầu làm, dự kiến bao lâu là có thể trang bị cho toàn quân."

"Sản xuất bình thường, khoảng mười tháng, làm liên tục ngày đêm, nhiều nhất giảm một nửa." Bách Lý Hoằng Nghị ngẩng mắt nhìn Bách Lý Diên.

"Được, thời cục biến động, càng nhanh càng tốt, nhưng chuyện này, Nhị Lang con chỉ giám sát việc chế tạo là được, những cái khác giao cho Kình Thương đi làm." Bách Lý Diên cuộn tấm vải lại đặt đàng hoàng. "Ngày mai triều sớm, Kình Thương, con dâng tấu chuyện này."

"Dạ, phụ vương." Bách Lý Kình Thương gật đầu. "Nhi thần hiểu."

Bách Lý Diên nhìn Bách Lý Hoằng Nghị cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Nhị Lang, con có hiểu dụng ý sắp xếp chuyện này của phụ vương."

"Dạ hiểu, nhi thần thương lượng trước với huynh trưởng cũng là vì chuyện này." Bách Lý Hoằng Nghị nhìn bản vẽ cuộn tròn, cười nói: "Chuyện này là cách tân, do huynh trưởng đề xuất mới có thể phục chúng, Hoằng Nghị chỉ quan tâm kết quả, không quan tâm quá trình."

"Con từ nhỏ đã thành thục, suy nghĩ quá sâu quá xa, người khác cả đời không thấu hiểu, con tuổi tác còn nhỏ mà cái gì cũng biết, nhưng mà Nhị Lang." Bách Lý Diên cầm bình trà lên rót cho hắn một ly. "Con phải nhớ, người quá thông tuệ ắt bi thương, tình thâm không kéo dài, phàm là chuyện gì cũng đều nhìn thấu thì dễ hiểu nhưng khó mở, sống có đôi khi nên hồ đồ một chút."

"Tạ phụ vương." Bách Lý Hoằng Nghị nhận trà, nói nhi thần ghi nhớ lời dạy bảo của phụ vương, nhưng nhìn thấy lá trà trôi nổi, lòng nghĩ, phụ vương à, đã muộn rồi.

Trong biển tình không có người lý trí, thấu hiểu hay không có tác dụng gì.

.

.

.

Chia tay trước cửa thượng thư phòng, Bách Lý Kình Thương đi quân doanh ở ngoại ô, Bách Lý Hoằng Nghị lên kiệu về Trùng Hoa các.

Gió đầu thu mang hơi lạnh, chân tường trong cung có lá vàng rơi vắng lặng, Bách Lý Hoằng Nghị trên kiệu quay đầu nhìn, thượng thư phòng nằm trong ánh sáng xám xịt, phía chân trời tích tụ tầng tầng lớp lớp mây.

Có lẽ sắp mưa rồi, chỉ mấy ngày nữa thôi, Bách Lý Hoằng Nghị thả rèm xuống.

Kiệu dừng lại trước Trùng Hoa các, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn thị vệ canh giữ trước cửa cung, biểu cảm tự nhiên, sau khi vấn an thì quay về đứng lại chỗ cũ, không hề bẩm báo thêm gì.

Thời Ảnh không đi vào từ cửa trước, Bách Lý Hoằng Nghị đặt nghi hoặc xuống vào cửa. Nhiều năm nay hắn và Thời Ảnh giao hảo tốt, không kiêng kỵ, nhị vương tử và Đại tế ty là tri kỷ cũng không phải ngày một ngày hai, Thời Ảnh thường ngày nhập cung, muốn vào cửa thì trực tiếp vào, không cần thiết phải lén lén lút lút.

Bách Lý Hoằng Nghị không ngừng suy nghĩ, chẳng lẽ phụ vương hôm nay thương lượng chuyện với Thời Ảnh, bản thân lại không được nghe?

Trong vườn có thêm hai cây hải đường, Thời Ảnh thích hoa cỏ, Bách Lý Hoằng Nghị ra lệnh chăm sóc kỹ, bắt đầu sắp xếp lại vườn, đảm bảo bốn mùa đều có màu sắc tươi mới. Hắn nhìn nụ hoa dưới từng bụi cây rậm rạp, lại nhìn các lầu trang nghiêm, bỗng nhớ lại lời cảm thán và căn dặn của phụ vương lúc nãy.

Từng câu từng chữ, đều kì lạ, đổi lại một cảnh tượng khác, giống như giao phó hậu sự.

Hai tay chắp sau lưng của Bách Lý Hoằng Nghị nắm chặt, ngừng bước chân căn dặn Kiều Cửu. "Pha một bình trà nóng, Bích La Xuân, mang vào phòng nhớ gõ cửa."

"Dạ." Kiều Cửu nhìn cánh cửa đóng chặt, cúi người lui ra ngoài.

Bách Lý Hoằng Nghị đẩy mở cửa, gió bay trước trán, hắn nhìn về bên phải, Thời Ảnh quả nhiên đang ngồi xếp bằng trước bàn. Lư hương có khói chầm chậm bay lên, y cầm bút viết chữ, nhẹ giọng gọi. "Nhị Lang, về rồi."

"Ừm." Bách Lý Hoằng Nghị quay người đóng cửa, đi đến bên cạnh Thời Ảnh, y vừa viết xong chữ cuối cùng. "Thập niên lai, thâm ân phụ tẫn, tử sinh sư hữu."

Thời Ảnh đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hoằng Nghị, cười cười, nói chỉ là một câu thơ mà thôi, Nhị Lang không cần nghĩ nhiều, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị chỉ nhìn y.

Đáy mắt Thời Ảnh luôn ánh lên vẻ bi thương, bất luận lúc nào ở đâu, bất luận đại hỷ đại bi, nụ cười của y không ngọt, nước mắt cũng không phải cực kỳ chua xót, chỉ là cảm giác đau thương nhàn nhạt, như là số mệnh đã định.

Bách Lý Hoằng Nghị một lúc sau mới giơ tay, sờ lên tóc mai Thời Ảnh, lại kéo y vào lòng mình, khẽ hỏi: "Sao rồi? Nói với ta."

Thời Ảnh gối đầu lên ngực hắn, nhớ lại năm hai người lần đầu gặp nhau, hắn mới mười lăm tuổi, mắt mày tuấn tú non nớt, chỉ mới cao bằng vai y.

Chớp mắt, đã tám năm rồi.

Lồng ngực ấm áp như vỏ bọc an toàn, một Thời Ảnh chưa từng cảm nhận được cái ôm thân thiết, đời này chỉ nghe tiếng tim Bách Lý Hoằng Nghị đập, khiến y quyết chí nhập trận khúc, cũng là linh dược khiến y bỗng chốc an tâm.

"Ngày lập thu đó, ta thấy sao tử vi suy tàn, điềm lung lay sắp đổ, muốn nhập cung xem xét, nhưng cản trở thân phận không giống như xưa, sợ không thích hợp, càng làm Diên vương hoài nghi, cho nên muốn đợi đến thời cơ thích hợp mới đi hỏi, cũng chưa nói với ngươi."

Thời Ảnh ôm Bách Lý Hoằng Nghị, chầm chậm nói: "Nhưng không ngờ hôm nay, Diên vương gọi ta nhập cung, nói cho ta nghe về tình hình sức khỏe, nói thái y đã chẩn, nhưng ông tin tưởng nhất vẫn là Ngọc Cốt Nhất Mạch, nên để ta chẩn lại cho ông lần nữa."

"Sinh lão bệnh tử, bản thân có thể cảm nhận được, gọi ta nhập cung thì ta đã hiểu. Ông nói với ta rất nhiều chuyện, không định vào lúc này công khai bệnh tình, cũng đặc biệt nói với ta, đừng để ngươi và Kình Thương biết chuyện." Thời Ảnh cảm nhận được hô hấp loạn xạ của Bách Lý Hoằng Nghị, đôi tay ôm y dần căng cứng, y vỗ nhẹ lên lưng Bách Lý Hoằng Nghị, nói: "Nhưng Nhị Lang lớn rồi, ta cảm thấy, ngươi hiểu biết nhất, cứ mơ hồ nhìn Diên vương ra đi, ngươi nhất định sẽ hối hận tự trách. Ta nói với ngươi, ít nhất để ngươi có chút chuẩn bị, bên cạnh ông ấy nhiều hơn, nói với ông ấy những chuyện trước đây chưa kịp nói."

"Còn bao lâu nữa?" Bách Lý Hoằng Nghị một lúc lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình.

"Nếu tốt, còn chống đỡ được nửa năm." Thời Ảnh không nỡ nhìn biểu cảm vào lúc này của hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị đến bi thương cũng không có âm thanh, hai tay rõ ràng vô lực, nhưng vẫn lặng lẽ kìm nén, không để bản thân rơi nước mắt, Thời Ảnh chỉ có thể ôm chặt hắn, như bảo vệ một cái cây cô độc khi gió mưa sắp đến.

Y thở dài, vỗ nhẹ lên người Bách Lý Hoằng Nghị: "Không tốt thì, đại khái là mùa đông năm nay."

Bách Lý Hoằng Nghị lại im lặng, một lúc sau nói: "Thân thể phụ vương trước giờ rất khỏe mạnh."

Thời Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, tiểu lang quân không có biểu cảm gì nhiều, cũng không đỏ mắt, chỉ ấm ức.

Y sẽ không lừa mình dối người, biết Thời Ảnh nói không phải là giả, hắn cũng sẽ không khóc một trận lớn, bình tĩnh cùng y tương sinh tương bán, đời này của Bách Lý Hoằng Nghị không suy sụp, nhưng hắn sẽ buồn, buồn rồi sẽ cố chấp, giống như con trâu đi cày, từng bước một, mãi cho đến khi chân máu thịt hỗn độn.

"Tuổi tác cao rồi." Thời Ảnh nói như than thở, kéo Bách Lý Hoằng Nghị xuống, để hắn phủ người trên hai gối mình, Thời Ảnh ôm Bách Lý Hoằng Nghị, ngón trỏ lướt qua mặt hắn, nói Nhị Lang à, sinh lão bệnh tử, không do người.

Bách Lý Hoằng Nghị trong sự vỗ về dịu dàng này nhắm mắt, trên vai Thời Ảnh rũ xuống một lọn tóc, rơi trên đỉnh đầu hắn, lòng bàn tay ấm áp như mẫu thân, hai mươi năm trước, mẫu thân lắc nôi dỗ hắn ngủ.

Cách quá lâu quá lâu rồi, hắn chỉ còn lại chút ấn tượng nhạt nhòa, nhưng lại nhớ rất rõ cảm giác yên tâm.

"Thời Ảnh." Bách Lý Hoằng Nghị ôm eo Thời Ảnh, hơi thở quét qua vạt áo y.

"Ta ở đây." Thời Ảnh nhìn hắn, nhớ lại lời phó thác của Bách Lý Diên.

Anh hùng đến tuổi xế chiều, để lại vạn dặm núi non, để lại hai đứa trẻ non dại, công danh về đất, cát vàng phất phơ, ông suy đi nghĩ lại lâu như vậy? Đại khái đã suy xét hết về những người bên cạnh một lần rồi.

Cuối cùng đột nhiên tỉnh ngộ, người xứng đáng để gửi gắm vẫn là Thời Ảnh, một Thời Ảnh ông phòng cả đời, sợ cả đời, cũng kính cả đời, mới là người sẽ đối xử tốt với nhà ông, nước ông.

"Nhị Lang đừng sợ." Thời Ảnh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu hắn. "Ta ở đây."

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản:
- Wordpress: diephuyen202.wordpress.com
- Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác như truyenwiki1, truyen99, truyen4u,... đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro