Chương 31.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Già Lam đời thứ hai năm thứ hai, mùng ba tháng giêng.


Tuyết lớn Huyền thành chưa ngừng, ám hiệu xuất chinh là tiếng còi, đèn lồng đỏ vẫn treo trên lầu cao ở cổng thành, nguyên tịch năm nay, con đường dài không có hoa đăng như ban ngày.

Thời Ảnh cúi đầu, leo lên một tòa thành lâu.

Cờ quạt bay phấp phới, đôi mắt y từ tối qua đã sưng đỏ, bạch y quét qua tuyết, muốn chỉnh trang lại nhưng đã không làm được, đi đến giữa thành lâu, đại quân dưới thành trang nghiêm, Thời Ảnh chưa từng nghĩ lại có một ngày nhìn thấy hắn trong quân phục.

Bách Lý Kình Thương giơ cao tay hô lên, các tướng sĩ xuống ngựa thề thốt, khí phách ngời ngời, nhiệt huyết tạo thành cái thuẫn bảo vệ Huyền thành, duy chỉ mình y không có được hào hùng, gió phả vào mặt, nhớ lại đêm trước đó. Núi Cửu Nghi cao quá, tiểu lang quân bước trên con đường kết băng, giẫm lên biết bao bông tuyết, vội vàng chạy đến trước khi mặt trời lặn để gặp y một lần.

Ai hiểu được tâm ý của mặt trời, đương nhiên là mặt trăng trộm đi tia sáng.

Huyền y kim giáp trên người, Bách Lý Hoằng Nghị xuống ngựa, bái biệt trước cổng thành, Thời Ảnh nhìn ra xa, cũng không biết tại sao lại bình tĩnh như vậy, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn là y.

Cúi đầu vái lạy, hắn nói thần đệ nhất định không phụ lòng vương huynh, bảo vệ Già Lam, không nhường một tấc đất nào, Thời Ảnh trong khoảnh khắc hắn đứng dậy rơi nước mắt.

Sau lưng là văn võ bá quan, trước mặt là vàn quân vạn mã, y vốn đã định không thể khóc, bất luận thế nào cũng phải kiềm lại, nhưng rốt cuộc vẫn là biệt tình áp tất cả mọi thứ, y không nhìn Bách Lý Kình Thương, quay người xuống thành lâu.

Cầu thang từng bậc từng bậc, Thời Ảnh giơ tay lau đi nước mắt, nhưng nước mắt mới lại chảy ra.

Y nhớ lại nhiều năm về trước, cũng vào tiết nguyên thần, y lần đầu tiên xuống núi đi tìm Bách Lý Hoằng Nghị, trong gió trong tuyết, tường đỏ hết dãy này đến dãy khác. Y đẩy mở cửa Trùng Hoa các, Bách Lý Hoằng Nghị ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, y lúc đó không muốn về núi Cửu Nghi nữa.

"Nhị Lang." Thời Ảnh chạy xuống cổng thành, Bách Lý Hoằng Nghị đã lên ngựa.

Ai cũng không ngờ Thời Ảnh lại làm hành động này, không hợp quy tắc, thành lâu ồn ào, bị Bách Lý Kình Thương quát im. Chuỗi ngọc trên mũ miện lắc lư, y nhìn Bách Lý Hoằng Nghị kéo dây cương quay đầu, Thời Ảnh ra khỏi cửa thành, đạo quan phủ tuyết trắng, không thấy hồng hoa. Bách Lý Kình Thương thở dài, nói cho bá quan nghe. "Núi cao nước chảy, tri âm khó tìm, Đại tế ty cũng là người, đến tiễn Nhị Lang mà thôi, cũng tốt."

"Nhị Lang." Thời Ảnh dừng lại trước đại quân, đôi mắt đầy nước nhìn người trên ngựa.

"Đại tế ty." Bách Lý Hoằng Nghị một lúc lâu sau mới mở miệng, vẫn xuống ngựa.

Tuyết ào ào phủ khắp đất trời, bạch y lướt qua huyền giáp, trước cổng thành thiếu một ly rượu tiễn đưa.

Bách Lý Hoằng Nghị cười cười. "Hoằng Nghị tạ Đại tế ty đến tiễn, người về đi."

"Chuyến này đi núi cao sông dài." Thời Ảnh nói rất nhanh, sau đó khựng lại.

Trong cơn gió bấc phần phật từ xa thổi đến, dây cột tóc phấp phới lướt ngang qua mặt, một giọt nước mắt rơi xuống, lấm lem gương mặt vô song. Tình thâm kết băng, y cuối cùng cũng cười, lấy xuống Ngọc Cốt kiếm trên eo, đưa cho Bách Lý Hoằng Nghị. "Quân đi chậm thôi."

"A Ảnh." Bách Lý Hoằng Nghị cầm Ngọc Cốt kiếm, tuyết rơi trong mắt, trở thành băng.

Nó thay ta cùng ngươi xuất chinh, ta ở lại Huyền thành dõi theo ngươi, cùng quân đồng bào.

Thời Ảnh cười quay người, Bách Lý Hoằng Nghị lại nhìn thấy hồng mai trong các, y nở diễm lệ như vậy, xinh đẹp như vậy, trong gió hàn tuyết lạnh, nói lang quân bảo trọng, từng bước quay đầu.

Bách Lý Hoằng Nghị cầm chặt kiếm, quay người nhắm mắt, nước mắt tan vỡ trong gió.

Ngọc Cốt kiếm giắt bên eo, hắn lên ngựa cầm chặt dây cương, bạch y dần khuất sau cổng thành, Bách Lý Hoằng Nghị giơ tay lên, hét một tiếng lên ngựa, giọng nói khàn khàn.

.

.

.

Mười lăm tháng giêng, tuyết ngừng rơi, minh nguyệt tròn vành vạnh.

Kính hồ kết băng bắt đầu tan chảy, Thời Ảnh đánh đàn trong Hồ Tâm đình, bỗng nhìn thấy trong khe đá cạnh đình, một màu xanh lá lộ ra, y ngừng tay, lại nghe thấy tiếng bước chân.

"Ngọc Cốt, tiền tuyết có tin tức."

Cầm âm ngừng lại, dây Bích Tiêu cầm rung lên, Thời Ảnh quay đầu.

Giá Cô Tử cưỡi gió đến đây, trái tim Thời Ảnh co lại, ba ngày trước đại quân đóng quân Bắc Cảnh, vừa mong có tin tức từ tiền tuyến truyền về, lại sợ tin tức không như y mong muốn.

Y không dám hỏi, mãi cho đến khi Giá Cô Tử lộ ra nụ cười, mới yên tâm, hỏi hắn thế nào rồi, Giá Cô Tử nói: "Ba ngày trước đại quân đóng quân, trinh sát thám thính hai lần, Trần quốc án binh bất động, như đang đợi thời cơ tiến công, Bách Lý Nhị Lang chủ động xuất kích, mặc cho trinh thám Trần quốc đến thám thính, nhân lúc đêm khuya lệnh cho Tống phó tướng mang ba mươi kỵ binh, làm nổ năm tháp canh gác Trần quốc vừa xây."

"Ba mươi người?" Thời Ảnh nghe thấy khó hiểu. "Ba mươi người làm sao làm nổ?"

"Ta xem trong chiếu nói, lấy Xuyên giáp tiễn công phá, ba mươi người đã trở về doanh, không hề bị thương, ta chưa từng nghe qua Xuyên giáp tiễn, có lẽ là vật Bách Lý Hoằng Nghị mới nghiên cứu ra." Giá Cô Tử ngồi xuống cười cười.

"Ra là như vậy, ta từng nghe hắn nhắc qua một lần." Thời Ảnh cúi đầu châm trà, đưa cho Giá Cô Tử, biểu cảm cũng nhẹ hơn nhiều, giải thích: "Là một loại cung tiễn đầu tên có chứa thuốc nổ. Lúc hắn vừa phát minh ra, ta còn nói ý tưởng tốt, nhưng vật này trình độ đúc quá cao, muốn trang bị cho đại quân không thực tế, số lượng ít lại không có tác dụng lớn, khi thật sự đối mặt với địch, hiệu quả sợ là không bằng xe đá."

"Thật không ngờ." Thời Ảnh cười lắc đầu. "Hắn lại sử dụng như vậy."

"Là một người biết động não, từ nhỏ đã vậy." Giá Cô Tử bưng ly trà lên, gió lạnh mới thổi một chút nước trà đã nguội mất rồi, hắn uống hai ngụm rồi đặt xuống, nhướng mày cười nói: "Trần Tĩnh phái binh mười vạn, lấy tinh binh nhiều, nếu tin tức là thực, số lượng quân địch gấp đôi quân ta, nghênh chiến chính diện không thể thắng, chỉ dựa vào binh khí đó không đủ để kéo bằng khoảng cách người ngựa. Bách Lý Nhị Lang rốt cuộc vẫn sợ cái này, muốn bắt thóp Trần quốc chỉ cầu ổn định tuyệt không mạo hiểm, nhân lúc họ còn đang thăm dò quân ta, nắm bắt thời cơ xuất kích."

"Quả thực là vậy, trước tiên hủy đài quan sát, hắn có lẽ thực sự đang muốn đốt kho lương của địch." Thời Ảnh gảy đàn suy nghĩ, tiếng đàn du dương, y lại thở dài. "Hắn nghĩ không sai, Bắc cảnh trời lạnh, hai quân đối địch nếu bị đứt lương thực sẽ là tai họa trên trời rơi xuống. Lương thực cần thiết cho mười vạn đại quân mỗi ngày không phải số nhỏ, Trần Tĩnh nhận được tin tức lập tức phái bù, cũng phải mấy bảy ngày đường, nhưng ta là lo, sau khi lương thực bị đứt, Trần quốc sẽ đập nồi dìm thuyền."

"Hắn bất luận thế nào cũng không ngăn cản được mười vạn đại quân." Thời Ảnh nhắm mắt khảy đàn, tiếng đàn chói tai.

Giá Cô Tử đứt suy nghĩ, ngẩng đầu lên.

Bích Tiêu cầm phát ra ánh sáng, mười ngón tay của y như bay, nhanh như cái bóng, âm khúc chói tai mà thúc giục, ai nghe thấy cũng chau mày, sau đó lo sợ bất an.

"Ngọc Cốt."

"Lâu rồi không khống chế con rối, cầm khúc cũng sắp quên mất." Thời Ảnh cảm thán nói, tiếng đàn ngưng lại, mười ngón tay rời khỏi, y mới mở mắt, nhìn thấy Giá Cô Tử chau mày, cười cười. "Sau khi vào đông, ta mỗi ngày đều dành thời gian luyện hai lần."

"Nhiếp hồn sao." Giá Cô Tử nhìn y nói.

"Phải, nhiếp hồn sao." Thời Ảnh vẫn cười như vậy, khẽ gật đầu, Giá Cô Tử muốn mở miệng, nhưng y đã giành trước một bước. "Mùng một tháng mười một, ngày mật thám Trung Nguyên phơi thây thị chúng, ta đã đi Bạch Mã quan, đi cùng Nhị Lang."

"Tượng vàng bị phá chỉ còn lại phần đế, ta thấy những nơi khác còn vài vệt đen, nghĩ là đập rồi không đủ, còn muốn châm lửa đốt." Khóe môi y giương lên một độ cong thê lương, rõ ràng là cười, nhưng lại không có ý cười, lắc lắc đầu, cảm thán vô thường, Thời Ảnh khẽ hỏi: "Giá Cô Tử, ngươi còn nhớ Bạch Mã quan được xây dựng khi nào, tại sao lại xây không?"

"Một trăm hai mươi năm trước, tộc trưởng trước vì để kỷ niệm chân nhân Ngọc Cốt mà xây, hy vọng quan âm phù hộ chân nhân đắc đạo, cung phụng pháp khí chân nhân dưới bục quan âm."

"Phải, Bạch Mã quan là vì Ngọc Cốt Nhất Mạch mà xây, mang theo mong muốn của tổ tiên Ngọc Cốt Nhất Mạch, sau này người ta lại đòi đánh đòi giết Ngọc Cốt." Đời này của y chỉ chế giễu lần này, ngẩng đầu nhìn cột nhà đan xen, giống như mạng nhện, trói buộc cả đời Ngọc Cốt, Thời Ảnh giơ tay lau đi nước mắt. "Sao lại buồn cười như vậy, một trăm hai mươi năm, rất dài sao? Dài đến mức quên sạch?"

Giá Cô Tử chau mày. "Ngọc Cốt..."

"Ngày đó ta trong điện dân hương, cầu nguyện với tổ tiên. Ta cầu Già Lam trường an, lang quân khỏe mạnh, ta lấy cầm tấu Nhiếp hồn sao, trói linh hồn Nhị Lang. Hắn chẳng qua chỉ là thư sinh, không có nửa phần linh lực, cho nên đàn gỗ bình thường, ta khống chế hắn nhẹ nhàng. Nhưng khúc chưa tận, đàn đã đứt." Thời Ảnh nhắm mắt, đầu ngón tay quét qua Bích Tiêu, tiếng đàn như ngàn năm than oán, y nói: "Tổ tiên nghe thấy lời cầu nguyện của ta rồi, họ nói với ta, nếu muốn lời nguyện này, chính là ngọc nát đá tan."

"Lấy Nhiếp hồn sao làm chất dẫn khống chế con rối, vốn là cấm thuật, năm đó ta từng khuyên ngươi, ngươi nói tu thuật không phân chính tà, chỉ xem sử dụng như thế nào." Giá Cô Tử nhìn Thời Ảnh, trà đã lạnh tanh, hắn chưa từng khuyên động được Thời Ảnh, chưa mở miệng đã biết lần này không phải là ngoại lệ, chỉ cảm thán. "Nhiếp hồn nhiếp hồn, người điều khiển con rối là chất dẫn của linh hồn con rối, con rối và ngươi, nếu tổn hại đều tổn hại, huống hồ không nói linh lực của ngươi liệu có thể chống đỡ được trận pháp bao phủ ngàn quân, cho dù có thể..."

"Ngọc Cốt." Giá Cô Tử không kiềm được tiếp tục hỏi. "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta muốn Già Lam trường an, lang quân khỏe mạnh." Thời Ảnh nói từng chữ, cánh mũi hơi cử động, dây đàn thấm nước mắt nóng, y tấu một khúc Dịch thủy, để lại một câu cho mùa đông lạnh. "Mười vạn đại quân, phải có một người gánh."

"Ta là Thời Ảnh." Y nhìn về tiểu kiến trúc Kính hồ xa xa. "Ta là Ngọc Cốt trưởng tộc."

Đêm dần khuya, Kính Tâm đình treo lồng đèn, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm bao la.

Minh nguyệt không bủn xỉn, chiếu khắp thâm cung rộng lớn, chiếu cả lên vạn dặm bên ngoài, đến từng góc nhỏ trong cung, một người mặc huyền giáp nhuốm sương, dùng tiêu tấu một khúc mưa đêm Tiêu Tương.

Gió liệu có biết tình ý? Đêm nay nhất định phải gửi tương tư.

Thời Ảnh tấu Dịch thủy hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi đầu ngón tay đỏ ửng, cung nhân gõ canh đi ngang qua Kính hồ, y cuối cùng mới buông Bích Tiêu ra, nói Giá Cô Tử, y hiểu được quẻ khôn đó rồi.

Long chiến dữ dã, kỳ huyết huyền hoàng, cái gọi là âm nghi vu dương, ắt chiến, ý chỉ không phải Bách Lý thị không tha cho Ngọc Cốt Nhất Mạch, mà là nói Ngọc Cốt Nhất Mạch cuối cùng phải trở thành cái giá để Bách Lý thị cai trị thiên hạ, vương triều của họ là máu của Ngọc Cốt.

"Bộ y phục trích tiên ta thường mặc, ta vẫn chưa nói ra, thật ra là Nhị Lang tặng ta, ta rất thích, ngươi ngày mai thay ta gói lại, mang về núi đi. Nếu ta không thể trở về, cũng không cần giúp ta chọn đất lành gì đó, núi Cửu Nghi rất tốt, gần vương cung, đường lên núi hắn quen thuộc nhất, muốn đến nhìn ta, không cần đi quá xa." Thời Ảnh căn dặn từng điều, nụ cười còn điềm tĩnh hơn cả trước đây, lại nói: "Nếu thi cốt không còn, hắn muốn giữ kỷ niệm, ngươi đưa bộ y phục đó cho hắn, cái khác không đủ để giải thích cuộc đời Thời Ảnh, ta cũng chỉ có một mối bận lòng này."

"Đương nhiên ta hy vọng hắn đừng giữ lại làm kỷ niệm gì cả." Y nhìn Giá Cô Tử, cũng nhìn thấy kết cục của mình. "Lúc về, đã là mùa xuân rồi, ngươi thay ta nói với hắn, ta không cần hắn nhớ, quên đi, quên cả đi."

Sau đó cung nhân lại đi qua, tiếng gõ canh vang vọng, trong hồ nổi lên một vầng nước. Thời Ảnh ôm đàn đứng lên trên, Giá Cô Tử bên cạnh y, vầng nước đi về tiểu kiến trúc, gió lạnh thổi bay tóc y, đen dày không tan.

"Ngoại trừ nhiếp hồn, chúng ta không có cách nào khác sao?" Thời Ảnh quay đầu nhìn Giá Cô Tử, hắn cúi đầu không hiểu được, muốn hỏi Thời Ảnh, muốn hỏi trời xanh.

Bản tính con người chính là chống lại, ai cũng không thể thản nhiên đi vào chỗ chết.

Thời Ảnh cười cười. "Làm tốt trong trường hợp xấu nhất mà thôi, ta đương nhiên cũng tin chiến lực của Ngọc Cốt Nhất Mạch, có thể đẩy lùi Trần quốc thì quá tốt rồi, nhưng lỡ như... Hậu sự ta phải sắp xếp ổn thỏa trước."

Giá Cô Tử không nói gì cả, đưa Thời Ảnh về tiểu kiến trúc Kính hồ, từ khi Bách Lý Hoằng Nghị rời khỏi cung, hắn đã xuống núi, ở trong tiểu kiến trúc chăm sóc Thời Ảnh, như hình với bóng.

Mùi đàn hương trong các nhàn nhạt, Thời Ảnh đặt đàn xuống, nói chuẩn bị nước nóng đi, không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.

Giá Cô Tử gật đầu, quay đầu đi mấy bước lại quay trở lại, cuối cùng cũng không chậm không nhanh nói ra. "Đến mùa xuân, ta sẽ hận Bách Lý Hoằng Nghị."

Thời Ảnh ngơ ngác, sau đó phì cười, y khẽ "ừ" một tiếng, quay người nhìn Giá Cô Tử. "Vốn dĩ muốn đợi ngày xuất chinh mới nói."

"Nếu cuối cùng nhiếp hồn có thể đẩy lui binh, nhất định sẽ khiến nguyên khí Trần quốc tổn thất lớn, trong vòng hai mươi năm không đến xâm phạm. Ta chỉ có thể vì Già Lam đổi hai mươi năm, Ngọc Cốt Nhất Mạch đối với Bách Lý thị cũng tận tình tận nghĩa, từ nay trong tộc không còn Ngọc Cốt nữa, tộc ta không thuộc về Bách Lý thị nữa, ngày nào đó lại dấy lên chiến tranh, có lên chiến trường hay không mỗi người tự lựa chọn."

Sau đêm nay sẽ không có đêm nào nữa, mặt trời mọc mặt trăng lặn thêm mấy lần, hoặc cũng không còn Thời Ảnh nữa, lúc này chính là ly biệt, nước mắt của hắn cuối cùng cũng rơi.

Thời Ảnh không an ủi, chỉ cười nói với hắn, ta là tộc trưởng Ngọc Cốt.

.

.

.

Kinh trập sau mưa, chim nhạn bay về phía nam tránh rét vẫn chưa quay về, bầu trời Bắc cảnh vẫn tịch mịch như vậy.

Đêm qua kỵ binh Già Lam trực tiếp lấy đi kho lương của Trần quốc, tiễn xuyên giáp xuyên qua màn đêm, Trần quốc không ngờ tới, nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng ở kho lương mới đi cứu hỏa, nhưng ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, cháy cả một đêm, nếu không phải sáng sớm trời mưa, sợ là thế lửa sẽ dần dần lan đến quân doanh.

Tướng quân Tống Văn về doanh báo cáo, sắc mặt khó che sự vui vẻ, hỏi Bách Lý Hoằng Nghị có thể lập tức truyền chỉ về Huyền thành, báo cho thánh thượng biết chuyện này.

"Truyền." Bách Lý Hoằng Nghị chưa lộ ra ý cười, đặt bút xuống đứng dậy, một tấu sớ đã viết xong, hắn lấy ra ấn quân đóng xuống, nói với Tống Văn: "Tám trăm dặm cấp báo, trong vòng ba ngày phải đưa đến trong cung, mời Ngọc Cốt Nhất Mạch lập tức chi viện."

"Chi viện?" Tống Văn không hiểu, nhận lấy tấu chương nhìn Bách Lý Hoằng Nghị. "Vương gia, chúng ta đốt kho lương của quân địch, tin tốt mà, bọn chúng nhất định gấp rút điều lương thực, thân mình còn lo chưa xong, chúng ta tại sao phải chi viện?"

"Đập nồi dìm thuyền, đã từng nghe qua chưa?" Bách Lý Hoằng Nghị chắp tay sau lưng đi đến trước bản đồ bố binh, vừa nhìn vừa nói: "Tiễn xuyên giáp bọn họ vẫn chưa biết, lại gặp phải đột kích bất ngờ, ta biết đốt kho lương mười phần nắm chắc chín phần nên mới hạ lệnh. Một là để nâng cao dũng khí quân sĩ, hai là đại hỏa xung thiên, tất cả binh sĩ Trần quốc đều biết quân lương bị đốt, tướng lĩnh không gạt được, nỗi sợ thiếu lương thực một truyền mười, mười truyền trăm, trước khi chiến mất đi dũng khí, sức chiến đấu toàn quân sẽ giảm mạnh, nhưng chuyện này không đại diện cho việc chúng ta có thể chính diện nghênh chiến Trần quốc."

"Đó là mười vạn đại quân." Bách Lý Hoằng Nghị cầm bút khoanh mấy vòng ở thành lâu Bắc cảnh, Tống Văn biến sắc, lại nghe hắn nói: "Chúng ta, bao nhiêu người."

Sức lực toàn Già Lam chẳng qua chỉ có năm vạn quân tinh nhuệ, liệu có chống lại được Trần quốc công thành? Tống Văn mới hiểu mình vui quá sớm, cực kỳ ngu xuẩn, gật đầu nói. "Thần hiểu rồi, lập tức phái người truyền thư, trong vòng ba ngày sẽ đến Huyền thành."

Trong liều yên tĩnh trở lại, Bách Lý Hoằng Nghị đứng trước bản đồ bố binh vẽ nhiều vòng tròn, nửa canh giờ cứ như vậy trôi qua, Kiều Cửu thấy hắn sắc mặt như cũ, lấy áo choàng linh hồ khoác lên cho hắn. Lông mềm châm vào cổ, Bách Lý Hoằng Nghị mới rùng mình.

Kiều Cửu cũng giật thót, cười nói: "Bắc Cảnh thời tiết không giống kinh đô, tháng ba vẫn lạnh, gia mặc thêm áo, không được để bệnh."

"Ừm." Bách Lý Hoằng Nghị rũ mắt nhìn áo choàng linh hồ, nhìn rất lâu.

Kiều Cửu làm sao không biết hắn đang nghĩ gì, từ khi đóng quân, Bách Lý Hoằng Nghị như trở thành một người khác, không dịu dàng nho nhã như trước, thống lĩnh đại quân nói một là một, trong lều nghị sự nghiêm khắc khí chất như nguyên soái. Bắc Cảnh cực khổ, lạnh lẽo, trong quân ăn ở sơ sài, hắn không có nửa phần không thích ứng, gió lạnh thổi đầu ngón tay nứt nẻ, vẫn là Kiều Cửu phát hiện mới bôi thuốc cho hắn.

Nếu Thời Ảnh nhìn thấy hắn như vậy thì đau lòng biết bao. Kiều Cửu thở dài, giả vờ trêu nói: "Với tốc độ lên đường của Ngọc Cốt Nhất Mạch, Huyền thành đến Bắc Cảnh nhiều nhất là hai ngày, gia đợi thêm năm ngày nữa là có thể gặp được Đại tế ty."

Bách Lý Hoằng Nghị quả thực bị lời nói này của hắn chọc cười, ngẩng mắt nhìn Kiều Cửu, đặt bút xuống bên cạnh bản đồ bố binh. "Nếu có thể, ta chỉ mong không nhìn thấy y."

Kiều Cửu cứng họng, không nói thêm gì với Bách Lý Hoằng Nghị.

Gió ngoài lều thổi vào, bản đồ bố binh đã nổi lên lớp lông mềm, Bách Lý Hoằng Nghị giơ tay, vỗ lên vai hắn. "Biểu cảm gì vậy, gia rất tốt, đi truyền u Dương vào lều, binh khí bảo vệ thành nên chuẩn bị lên thôi."

"Dạ." Kiều Cửu gật đầu, giúp hắn châm trà nóng rồi lui ra ngoài.

Rèm thả xuống, trong lều chỉ còn lại Bách Lý Hoằng Nghị, hắn chôn đầu lên cổ áo lông linh hồ, ấm áp.

Hắn nhớ lại đôi tay luôn giúp hắn thắt dây, và ống tay áo rộng luôn phảng phất hương hoa, Bắc Cảnh cũng có gió xuân ghé qua.

.

.

.

Ba ngày sau giờ tý, tiếng nổ lớn làm bầy chim kinh động, thành lâu phát nổ, tiếng vó ngựa chỉnh tề từ vùng hoang dã ở xa xa truyền đến, đại quân áp sát thành.

Bách Lý Hoằng Nghị đã dự liệu được Trần quốc sẽ khởi binh trong đêm, lệnh các tướng sĩ nghỉ ngơi buổi trưa, sau khi đêm xuống thì chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào, nhưng thời gian Trần quốc xuất binh còn sớm hơn dự liệu của hắn, hoặc có lẽ là áp lực về quân lương quá lớn, khó chống đỡ trong ba ngày.

Tướng quân trấn quốc leo lên cổng thành chỉ huy tác chiến, các tướng lĩnh lần lượt vào lều, đầu bàn dài, Bách Lý Hoằng Nghị quay người. "Trong cung có tin tức nào truyền về chưa."

"Bẩm vương gia, tin tức truyền đi lúc đó có lẽ hôm nay vào cung, nghĩ là thánh thượng sau khi đọc xong công văn sẽ lập tức phái binh, theo tốc độ của Ngọc Cốt Nhất Mạch, đến Bắc Cảnh nhanh nhất cũng phải giờ này ngày mai." Tống Văn bẩm báo.

"Giờ ngày ngày mai." Hai tay Bách Lý Hoằng Nghị chắp sau lưng siết chặt.

Mười vạn đại quân áp sát biên giới, thế như chẻ tre, thủ được một ngày hai đêm sao dễ thế được, các tướng sĩ đang ngồi, hắn không thể lộ ra sợ hãi, nhưng giọng nói đã hơi khàn.

Người tính không bằng trời tính, suy nghĩ thế nào cũng có bất ngờ, cái gì cũng nghĩ hết rồi nhưng lại tính sai thời gian hai ngày, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển sao?

Bách Lý Hoằng Nghị trầm mặc, ngoài lều là màn đêm đen khịt, đôi lúc lại xuất hiện ánh lửa lấp ló, ngay lúc này đây một phần thắng cũng khó khăn biết bao, kho lương Trần quốc bị hủy vẫn chưa được cứu viện, nhưng nửa bước đi sai của Già Lam cũng chính là đại nạn ập vào đầu.

Hắn nhắm mắt, lần nữa mở mắt sống lưng đã thẳng tắp. "Thủ một ngày hai đêm, trước khi Ngọc Cốt đến, tuyệt không để bọ chúng phá thành."

"Dạ."

Từng bóng người lắc lư dưới ánh nến, rèm cửa lần nữa lật lên, Bách Lý Hoằng Nghị cũng bước về phía trước gọi Kiều Cửu. "Mang Ngọc Cốt kiếm qua đây, đưa cho ta"

"Dạ, đợi, gia người đợi đã." Kiều Cửu nhìn Bách Lý Hoằng Nghị ra khỏi lều thì ngơ ngác, vội vàng đuổi theo kéo hắn lại, kinh ngạc nói:"Người, người ngồi trong lều là được rồi, người là muốn đi đâu?"

"Leo lên cổng thành." Hắn nhẹ nói.

Kiều Cửu mở mắt há miệng, sau khi phản ứng lại được vội lắc đầu. "Nhị Lang ngươi đừng nói đùa, đó đâu phải là nơi ngươi có thể đi, lấy mình làm gương cũng không thể làm như vậy, ngươi nếu có bất trắc gì, đại quân ai sẽ thống lĩnh?"

"Cho nên bây giờ phải leo lên thành lâu. Thủ một ngày hai đêm, Trần quốc một lúc cũng không liều chết công thành, đêm nay thủ tương đối nhẹ nhàng, trên thành lâu cũng an toàn nhất, vì có được lòng quân, ta nhất định phải làm gương, ngay bây giờ." Bách Lý Hoằng Nghị sau khi giải thích xong kéo tay Kiều Cửu, bảo hắn đi lấy kiếm qua, lại nói: "Ta rất tỉnh táo."

Bách Lý Hoằng Nghị hắn có lúc nào hồ đồ đâu.

Kiều Cửu sờ sờ sau đầu, cười quay người, cũng không biết tại sao, nghĩ đến hắn dẫn quân thì cảm thấy mười vạn đại quân cũng không đáng sợ như thế.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác như truyenwiki1, truyen99, truyen4u,... đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro