Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Trần Thước nhận được khoản tiền lương đầu tiên từ anh chủ, thực ra anh không muốn chèn ép hắn, có điều trước đó có thử cho hắn 100 tệ, tên ngốc này giây trước vừa nhận tiền giây sau liên chạy đi mua một cây quạt mới xách về, còn không nói với anh một tiếng.

Tai Nhỏ sợ nhất là tiêu vào những việc dư thừa, đành dẫn người quay lại trả lại cây quạt, sau đó nói với Trần Thước, tiền lương của cậu tôi giữ, đợi khi nào cậu có biểu hiện tốt tôi đưa cho cậu, cậu phải suy nghĩ thật kỹ về những thứ gì nên mua và không nên mua.

Dù sao thì cục nợ cũng không hiểu, không hiểu tại sao mình không thể mua một chiếc quạt mới, mặc dù chiếc quạt cũ trên căn gác nhỏ rất mạnh nhưng nó đã bị gỉ sét cả rồi, còn kêu ro ro, hắn không thích.

Anh chủ đánh lên đầu hắn một cái, chau mày hỏi hắn, cũ rồi thì phải mua cái mới sao, cậu giỏi đó, một ngày nào đó có phải cũng đổi luôn ông chủ cũ là tôi không.

Trần Thước ôm đầu hờn dỗi, cảm thấy anh mới là không thông minh, đổi quạt và đổi ông chủ đâu giống nhau, hơn nữa hắn chưa từng nghĩ tới chuyện đổi ông chủ, hắn rất thích ở cùng anh, hơn nữa mỗi đêm sau khi anh ngủ say, hắn còn có thể lén lút ôm anh, mềm mại ấm áp như một con búp bê khổng lồ, ôm rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Hắn đoán chắc chắn trước đây mình khó có được giấc ngủ ngon và sâu, có lẽ là người mất ngủ một thời gian dài, cả ngày bức bối, trằn trọc cả đêm, nếu không tại sao chỉ mỗi việc đánh một giấc thật ngon bên cạnh anh mà hắn lại cảm thấy đây là một chuyện tuyệt vời như vậy.

Chuyện tuyệt vời này khiến hắn cảm thấy mình quá may mắn, bởi thứ mà hắn có được chính là thuốc chữa mất ngủ hay nhất trên đời.

.

.

Chiều, sau khi rửa đống bát chất chồng trong bếp, Trần Thước lại nhận được tiền lương, Tai Nhỏ đưa cho hắn tờ tiền giấy màu đỏ, thở dài dặn dò, "Cậu không được mua bừa nữa, nghe không?"

"Nghe rồi."

"Còn mua bừa, sau này tiền lương một xu cũng không cho, cho cậu làm culi không công cho tôi, cho cậu khổ cả đời!"

Trần Thước trịnh trọng bỏ tiền vào túi, bị uy hiếp cũng không giận, hai mắt tỏa sáng rực rỡ, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Cái của nợ này, làm culi không công cho người ta có gì tốt đâu mà vui như vậy, đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Dọn dẹp quán ăn xong, Trần Thước cầm tiền lên gác, bỏ vào một cái hộp sắt nhỏ không biết tìm ở đâu, đây là toàn bộ tiền của hắn, nhét dưới gầm giường, trong túi chỉ để lại một tờ 100 tệ, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một tờ 100 tệ nữa, tổng cộng 200 tệ, không biết đang ôm suy nghĩ gì.

Khóa cửa căn gác, nói với anh chủ đang ngủ gà ngủ gật trong quán rằng mình ra ngoài mua đồ, còn cam đoan: "Không mua bừa."

Anh chủ ngàn lần căn dặn: "Đừng có đi lạc đó, trước khi trời tối phải về nhà."

"Được."

Bình thường cũng không phải dính lấy nhau cả ngày, có lúc Tai Nhỏ ở trong quán đóng gói thức ăn, Trần Thước ra ngoài giao hàng, vừa đi là cả tiếng đồng hồ, nhưng lúc bận rộn nên không có thời gian quan tâm đến việc bên cạnh có thiếu đi người nào không.

Bây giờ không có việc gì làm chỉ ngồi trong cửa hàng gật đầu ngái ngủ, nghĩ đến cục nợ đã ra ngoài, mặc dù đầu óc cũng thông minh, không sợ hắn bị lạc, nhưng vẫn thấy không quen.

.

.

Trần Thước men theo con đường lớn đi ra khỏi khu lao động nghèo, qua ba con đường là đến một trung tâm mua sắm lớn ở khu vực này, trong trung tâm mua sắm có một cửa hàng bán thiết bị y tế cao cấp, vừa vào cửa hàng, nhân viên đã đi theo.

"Xin chào, xin hỏi cậu cần mua gì?"

"Máy trợ thính."

"Có, ở bên này, tôi đưa cậu đi."

Trần Thước gật đầu đi theo, máy trợ thính hãng nào cũng có, giá cả từ cao đến thấp, hắn không để ý, cầm lấy chiếc có vẻ đắt tiền trên giá, hỏi bao nhiêu tiền, nhân viên báo một con số cao ngất ngưỡng, gấp mười lần hai trăm tệ trong túi.

"Hiện tại chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, trở thành thành viên có thể giảm 10 đến 20%."

Trần Thước cân nhắc một lúc, giảm 10 đến 20% là rẻ hơn được mấy mươi tệ, giảm 50% hắn còn mua không nổi, lại không muốn mua cái rẻ, hối hận không mang theo tất cả tiền.

Hắn hỏi nhân viên, "Có thể chỉ mua cái bên trái không?"

Nhân viên cười ngượng nghịu, xin lỗi, chúng tôi không bán lẻ.

Trần Thước chán nản bước ra khỏi cửa hàng, đứng bên cạnh thang máy trung tâm mua sắm ngơ ngác một lúc, bây giờ về lại quán lấy tiền, anh chủ nhất định hỏi cho bằng được hắn đã đi đâu.

Phiền quá.

.

.

Một cặp đôi bên cạnh cầm vé xem phim trên tay đang bàn luận bộ phim mới ra mắt rất cảm động, bình luận trên mạng rất tốt, cô gái khoác tay bạn trai cười nói, thôi xong rồi, em dễ khóc lắm, lát nữa khóc thì anh phải chuẩn bị khăn giấy cho em.

Trần Thước nhớ lại, quán không có TV, anh chủ bình thường bận rộn chân không chạm đất, những thú vui giải trí xa xỉ như xem phim căn bản là chưa từng tiếp xúc, có một lần nằm bò trên giường lướt điện thoại, vô tình mở một đoạn phim coi đến xuất thần, một lúc sau định thần lại, nhăn mặt nói dung lượng tháng này dùng quá rồi, sắp khóc đến nơi, dứt khoát xóa luôn ứng dụng xem phim.

Nếu đã mua không được máy trợ thính thì cũng nên tặng anh ấy một món quà.

Trần Thước đi theo cặp đôi đó, phát hiện đối phương sau khi lấy vé xem phim còn đi mua đồ uống, sau đó quay lại rạp chiếu phim, hắn đi theo đến rạp chiếu phim ở tầng ba, phần lớn mọi người đều mua vé trực tuyến, nên quầy bán vé không có quá nhiều người xếp hàng.

Hắn đến gần, nhìn rất nhiều bộ phim đang chiếu ở rạp trên màn hình, không biết chọn bộ nào.

Chàng trai bán vé hỏi hắn: "Xin chào, anh muốn mua vé phim nào?"

Trần Thước suy nghĩ một chút, hỏi: "Phim nào hay?"

Chàng trai không biết giải thích phim nào hay nhất, "Giới thiệu cho anh phim có tỷ lệ người xem nhiều nhất, bộ này, suất chiếu tiếp theo là ba mươi phút sau, anh thấy có được không?"

"Được."

"Vậy anh chọn chỗ ngồi đi."

Trần Thước liếc nhìn màn hình máy tính, tùy ý chỉ vào hai vị trí ở hàng cuối cùng, gần như theo bản năng mà không nghĩ ngợi gì, nhất thời cảm thấy khung cảnh này có vẻ quen thuộc.

"Hàng cuối cùng tầm nhìn có lẽ không tốt lắm, hơn nữa ngồi gần dàn loa thì âm thanh sẽ lớn hơn, vị trí tốt nhất của suất này vẫn còn trống, có cần tôi đổi cho anh không?"

"Không cần."

"Vậy được, hai vé, tổng cộng 110 tệ."

Trần Thước lấy ra hai trăm tệ hơi nhàu đưa cho nhân viên, đổi lấy hai vé xem phim, còn 30 phút, bây giờ chạy trở về gọi anh chủ, thời gian vừa vặn.

.

.

Anh chủ buồn ngủ đến mức ngủ quên trên bàn, trong lúc mơ màng bị gọi dậy, dưới tiết trời chiều mùa thu sảng khoái, Trần Thước chẳng biết đi đâu mà trán đẫm mồ hôi, hắn lao vào quán tìm khăn giấy lau mồ hôi, rồi mới đi gọi anh chủ.

"Xem phim."

"Cái gì?"

"Đưa anh đi xem phim."

"Lại tiêu bừa rồi!" Anh chủ đột nhiên lấy lại tinh thần, hếch mặt lên, vẻ mặt tức giận, "Có phải lại tiêu tiền lung tung rồi không?"

"Không, muốn xem phim." Trần Thước đã sống với anh chủ một thời gian, hiểu được tính tình của anh, nếu mời anh đi xem phim, anh sẽ lập tức trả tiền lại, nếu nói mình muốn xem, anh nghĩ cả ngày cũng không tìm ra lời phản bác.

"Cậu muốn xem hả? Được rồi, đi đi, vé xem phim bao nhiêu tiền? Có đắt không? Nghe nói vé xem phim rất đắt, cậu giỏi thật đó, đúng là cái gì cũng dám tiêu."

Trần Thước nghe tai này lọt qua tai kia, không trả lời, nắm tay anh chủ kéo ra ngoài, quay người khóa cửa quán lại, cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên cho anh chủ, sau khi mình cũng đội xong nhảy lên chiếc xe điện, đưa anh đến trung tâm mua sắm.

Lúc họ đến nơi thì còn khoảng năm phút nữa sẽ chiếu, Trần Thước nắm tay anh chủ đi đến khu ăn uống mua đồ, không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng, cũng không quan tâm ánh mắt của người xung quanh đôi lúc hướng về hai người.

Ngược lại, anh chủ thì đỏ mặt không rõ lý do, giãy tay mấy lần rồi rút tay về, giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, không nhìn biểu cảm không vui vì bị hất tay ra của Trần Thước.

Lực chú ý của Trần Thước bị bắp rang trong khu vực ăn uống thu hút, mua một phần cho hai người, trịnh trọng đưa hộp bỏng ngô cho anh chủ.

Tai Nhỏ ngước mắt lên, nhìn thấy bảng giá phía trên khu ăn uống, suất ăn cho hai người, 69 tệ, hít một hơi thật sâu, tim không ngừng rỉ máu.

Chỉ có nhiêu đây mà 69 tệ, ăn cướp sao.

Anh rừng mắt nhìn Trần Thước, như đang nói về nhà rồi cậu biết tay tôi.

.

.

Hai người vào rạp chiếu phim, bộ phim vừa mới bắt đầu, là phim tình cảm có tỷ suất người xem cao, 30 phút đầu rất hài hước, trong rạp thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của khán giả, Tai Nhỏ cũng cảm thấy thích thú, móc cánh tay của Trần Thước, nói với hắn nam chính ngốc quá.

Trần Thước nghiêng đầu nhìn anh chủ dưới ánh sáng của màn hình lớn, không giải thích được tại sao, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhanh đến khó tin.

Đoạn sau, tình tiết bắt đầu trở nên buồn bã, nhạc nền vừa bắt đầu, hàng ghế đầu đã có tiêng thút thít, Trần Thước cau mày lẩm bẩm.

Tai Nhỏ nghe không rõ, rướn sát qua người Trần Thước hỏi hắn nói cái gì, Trần Thước nhìn đôi môi của anh chủ, tâm thần bất định, ho khan một tiếng: "Nhạc phim không hay, quá rập khuôn, không có cảm xúc."

"Cậu còn biết mấy cái này sao? Không ngờ cậu còn có thể nói nhiều lời như vậy." Anh chủ kinh ngạc nhìn Trần Thước, tình tiết lại đến đoạn gay cấn, anh không tiếp tục thảo luận đề tài này, nghiêm túc nhìn màn hình lớn.

Lúc sắp kết thúc phim, nhân vật chính hòa giải, ôm hôn nhau, đạo diễn tạo bầu không khí tốt, máy quay dần kéo xa, tình tiết sau đó chỉ còn lại trong trí tưởng tượng của khán giả.

Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, tâm trí Tai Nhỏ vẫn còn ở bộ phim lúc nãy, muốn thảo luận với Trần Thước, nhưng anh cảm thấy Trần Thước không thông minh lắm, dứt khoát không hỏi, ngồi trên xe điện, đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng ra ngoài xem phim cũng không tệ.

.

.

Đi được nửa đường, nhớ ra mình có hứa mua hai cái áo tay dài cho Trần Thước nhưng vẫn chưa mua, Tai Nhỏ nắm eo Trần Thước, dựa vào lưng hắn nói: "Cậu lái xe ra chợ đi, mua quần áo cho cậu."

Trần Thước nói được.

Giờ này đang là giờ cao điểm mua sắm, chợ sỉ rất sôi động, tấp nập người ra ra vào vào, xe điện phải mất một lúc lâu mới tìm được chỗ đậu.

Tai Nhỏ kéo áo Trần Thước, thuận lợi dẫn Trần Thước đi tìm một cửa hàng bán quần áo nam, chủ cửa hàng nhìn thấy anh thì rất nhiệt tình, hỏi tại sao lâu như vậy không thấy tới.

Thì là vì tiết kiệm tiền chứ sao nữa.

Chủ cửa hàng là một dì ngoài năm mươi, có một lần hàng về quá nặng, một mình dì bê không nổi, tình cờ Tai Nhỏ đi ngang qua nhìn thấy, vội vàng chạy đến giúp một tay.

Dì nói dì cũng có một cậu con trai trạc tuổi Tai Nhỏ đang học đại học ở tỉnh khác, khi nào nghỉ hè nghỉ đông mới gặp được nó, nói chuyện qua lại mấy lần thì thân.

Lần trước Tai Nhỏ đến mua quần áo hè không mang theo Trần Thước, đây là lần đầu tiên dì nhìn thấy hắn, dì nhìn hắn hỏi Tai Nhỏ, thằng nhóc đẹp trai này là ai?

"Nhân viên mới trong cửa hàng."

Trần Thước đứng sang một bên không nói, mặt không nhìn ra cảm xúc, Tai Nhỏ lấy mấy cái áo bảo hắn vào phòng thử đồ mặc thử, hắn nhận áo, lực rất mạnh, giống như giật lấy.

Tai Nhỏ không để ý, tiếp tục chọn quần cho Trần Thước.

Cầm quần đứng ngoài phòng thử đồ, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy hắn đi ra, Tai Nhỏ gõ cửa phòng thử đồ hỏi: "Cậu xong chưa?"

"Chưa."

"Thử áo thôi sao lâu quá vậy? Tôi còn lấy hai cái quần dài cho cậu nè."

Cửa phòng thử đồ mở ra một cái khe, Tai Nhỏ đưa chiếc quần tây cho Trần Thước qua khe cửa, người bên trong cầm chiếc quần nhìn một hồi, hình như không thích chất vải thô kệch này, Tai Nhỏ thấy hắn không nhúc nhích, lại hỏi: "Sao cậu lâu như vậy? Muốn tôi giúp không?"

"Muốn."

Haizz, đúng là của nợ khó hầu hạ.

Anh chủ lách người vào phòng thử đồ, Trần Thước ngồi trên chiếc ghế nhựa bên cạnh, được đặt bên trong cho những khách hàng muốn thay dép, Trần Thước ngồi đó, trên tường treo mấy cái áo.

"Không đẹp hả? Không thích sao?"

"Không phải."

"Vậy thì có chuyện gì? Mua nhanh hai cái rồi còn về nhà."

"Ngứa."

"Cái gì ngứa?"

Trần Thước chỉ vào mảng mẩn đỏ trên cổ, vải áo không tốt lắm, hắn lại có làn da nhạy cảm, tiếp xúc với loại vải thô ráp như vậy rất dễ bị ngứa.

Tai Nhỏ ồ lên một tiếng, cúi người ghé qua nhìn, quả nhiên đỏ ửng, trong lòng hơi ái ngại, lấy ngón tay sờ sờ làn da đỏ, "Áo này vải không tốt, chúng ta đổi cái khác."

Tư thế cúi người này khiến hai người họ rất gần nhau, Trần Thước chỉ cần quay đầu là có thể chạm vào má anh chủ, mà tay anh vẫn đặt trên cổ hắn, cảm giác tâm thần bất định lúc xem phim lại một lần nữa cuồn cuộn.

Cổ tay của anh chủ đột nhiên bị Trần Thước nắm lấy, Trần Thước không biết nặng nhẹ, anh giật mình, đang định đứng thẳng dậy hỏi hắn có chuyện gì.

Trần Thước lên tiếng trước: "Thử đi."

"Thử cái gì?"

Thử xem, cảnh phim vừa nãy tại sao nam chính lại nói mình nhìn thấy nữ chính thì tim đập nhanh hơn, tại sao rõ ràng tim đập nhanh hơn mà vẫn muốn hôn nữ chính.

"Thử đi." Trần Thước lặp lại lần nữa, không chút do dự giơ tay kéo lấy gáy anh chủ theo bản năng, trúc trắc men theo đôi môi mềm mại của anh, để lại một nụ hôn.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro