Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi có người đến gọi, Vương Nhất Bác đã dậy từ lâu rồi.

Hai tháng qua đã quen sống trong lều vải, khi trở lại trên chiếc giường êm ái và ấm áp trong phủ vẫn chưa thích ứng được. Người chưa thích ứng được còn có Tiêu Chiến, y lạ giường, đây là lần đầu tiên ngủ trên giường ở tiền viện.

Vương Nhất Bác tối qua đã nghĩ tới nên có sai người hầm canh an thần cho y, cộng thêm mệt mỏi do phập phồng lo sợ tích tụ hai tháng nay và vẫn chưa thích ứng với thay đổi của cơ thể, hôm qua cuối cùng đã thả lỏng nên tối ngủ ngon hơn, ít nhất thì giờ vẫn chưa dậy.

Vương Nhất Bác chống đầu nằm nghiêng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người bên cạnh, thấy y há miệng thở, thỉnh thoảng còn ngáy vài tiếng khe khẽ, bất giác buồn cười.

Quả nhiên bên cạnh Tiêu Chiến luôn khiến hắn cảm thấy mãn nguyện và đủ đầy.

Dời mắt xuống, lướt đến cái bụng vẫn còn phẳng lì của y, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lớp chăn ở nơi đó, lòng Vương Nhất Bác mềm nhũn.

Hắn và Tiêu Chiến vẫn chưa kết hợp, lần đầu tiên Tiêu Chiến từ chối, sau đó hắn cũng không đề cập đến, lại sau đó luôn nghĩ là đợi đến một ngày hắn vững vàng hơn hẵng nói.

Không ngờ lại dễ dàng đậu thai như vậy...

Bàn tay vỗ nhẹ lên bụng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đứng dậy xuống giường, cầm tấu chương hắn đã viết đến nửa đêm hôm qua trên bàn, lặng lẽ rời khỏi phòng.

.

.

Sau khi tắm rửa, thay y phục, dùng thiện ở Noãn các, Vương Nhất Bác chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, hắn chỉ vào một đĩa bánh cốm gạo trên bàn và nói với Thiêm Phúc: "Tiêu thiếu gia của ngươi chắc thích ăn cái này, lát nữa dặn thiện phòng làm phần mới, thêm nhiều đường, khi nào y thức dậy thì dọn lên."

Thiêm Phúc gật đầu vâng dạ, Vương Nhất Bác thay triều phục rời khỏi vương phủ.

Cưỡi ngựa đi tới cửa cung, cách cổng không xa có một tốp ngựa và mấy tùy tùng, nhìn thấy thân binh của Quảng Lăng vương phủ, hai người dẫn đầu tiến tới nghênh đón.

"Tham kiến quận vương."

"Ừm, đứng dậy đi."

Vương Nhất Bác ngồi yên trên ngựa, không có ý leo xuống, người đến không khỏi có chút khó xử.

Hơn nữa, Vương Nhất Bác cũng không cười, mặc dù không bị coi là mặt đen nhưng có vẻ thần sắc không vui.

Trong triều tất cả mọi người đều biết Quảng Lăng vương không thích giao lưu với người khác, so với sự hòa nhã dễ gần của Vinh thân vương và tính ngỗ ngược ngang ngạnh của Khang thân vương, Quảng Lăng vương không phải quá lầm lì nhưng lại có rất ít người thân thiết. Trước khi lập phủ ở trong cung, ngoài việc hàng ngày đến Thượng Thư phòng học hành, đọc sách thì là đến trường săn đua ngựa, bắn cung, kỹ năng và kiến thức quả thực rất tốt, nhưng nhân duyên thì...

Sau khi lập phủ, tình hình có vẻ tốt hơn nhưng người có thể đứng trước mặt hắn nói nên lời phải nói là lác đác.

Người đến tưởng nể mặt người thân, Quảng Lăng vương sẽ cho họ chút thể diện, không ngờ vẫn là đâm đầu vào tường sắt.

Hai người này là người của Tạ gia, hai biểu huynh cùng lứa với Tạ Thư Tề: Tạ Linh và Tạ An, trước đây họ từng cùng quân đội viễn chinh, hiện tại ở cửa cung, có lẽ là đang chuẩn bị tiến cung diện thánh.

"Không ngờ lại trùng hợp gặp được quận vương gia như vậy." Tạ Linh cười ha ha để giảm bớt không khí sượng trân.

"Không ngẫu nhiên, y phục của Tạ huynh phủ đầy sương giá, chắc chắn đã chờ đợi rất lâu." Vương Nhất Bác vạch trần mục đích của hai người không chút thương tiếc.

Trước đây lúc ở trong quân doanh, hai người này dựa vào quan hệ thân thích mà nhiều lần thử tiếp cận đến gần Vương Nhất Bác, thêm những lá thư của Tạ thị thường xuyên hỏi thăm hai huynh trưởng có bình an không, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ phải truyền lời. Lần nào họ cũng đề cập đến chuyện này trước mặt binh lính, giờ đây trong quân đội đã lan truyền rộng rãi rằng Quảng Lăng vương và vương phi tình cảm sâu đậm, mà còn chăm sóc cho người thân của Tạ gia rất chu đáo.

Tin đồn này Vương Nhất Bác khó mà thẳng thừng bác bỏ, nên hai người ỷ vào thân phận "đại cữu ca" chen chân vào doanh trại của Quảng Lăng vương, điều này khiến Vương Nhất Bác vô cùng khó chịu.

Vốn dĩ có một chính thê xuất thân danh môn võ tướng đã thu hút nhiều sự chú ý, mà Tạ gia còn rất có phân lượng trong quân đội, Vương Nhất Bác không muốn mọi người nghĩ rằng hắn đang lập bè kéo phái, hai người họ Tạ thì không biết là vì không biết nhìn sắc mặt hay cố tình làm vậy, tóm lại là không biết tém lại.

Bên nào cũng dây dưa không rõ, Vương Nhất Bác thúc ngựa bước nhanh vài bước cho đến cửa cung, xuống ngựa đi vào bên trong, anh em Tạ gia theo sát sau lưng hắn.

Đến Càn Thanh cung, Trần Tiến Trung ra đón, thông báo hoàng thượng nhiễm phong hàn, mấy ngày nay không gặp người khác, mời họ quay về.

"Bệnh của phụ hoàng có nghiêm trọng không?"

"Làm phiền vương gia lo lắng, thái y đã xem bệnh rồi, nói là tạm thời không có trở ngại gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."

"Vậy nhờ Trần công công truyền lời, bổn vương chờ phụ hoàng khỏe lại sẽ đến thỉnh an."

"Quận vương gia hiếu thuận, nô tài nhất định chuyển lời đến vạn tuế gia."

Không thể vào, Vương Nhất Bác ở ngoài cổng cung quỳ ba lạy rồi mới đứng dậy. Tạ gia muốn cùng Vương Nhất Bác xuất cung nhưng hắn từ chối: "Bổn vương còn muốn thỉnh an mẫu phi, không chung đường rồi, xin phép đi trước."

Nói xong xoay người rời đi, để lại Tạ Linh và Tạ An ở cửa.

"Đại ca, Quảng Lăng vương có ý gì? Thật sự coi thường Tạ gia chúng ta như vậy sao?" Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tạ An đến gần Tạ Linh hỏi.

Tạ Linh thu hồi vẻ mặt cung kính, hừ lạnh: "Ta không tin một hoàng tử Càn Dương lại không quan tâm đến ngai vàng, hoặc là giả vờ, hoặc là có âm mưu khác, người nắm binh quyền trong triều có mấy mống, người hắn có thể lôi kéo cũng chỉ có mỗi Tạ gia chúng ta."

"Không biết Thư Tề trong Quảng Lăng vương phủ tình huống như thế nào, bên ngoài đồn Quảng Lăng vương sủng ái một tiểu thiếp... không biết có phải thật hay không."

Tạ Linh lắc đầu: "Nhìn bộ dạng của Quảng Lăng vương không giống người chiều chuộng người khác, huống hồ, chỉ là một tiểu thiếp thì có thể tạo ra sóng gió gì? Chỉ cần Thư Tề có thể đứng vững ở vương phủ là được."

Tạ An nghe xong bật cười. "Đại ca nói đúng, ta thấy Quảng Lăng vương đối xử với Thư Tề không tệ, chỉ cần Thư Tề sinh được một đứa con trai, thì nó nhất định chính là thế tử của Quảng Lăng vương phủ."

Nhưng Tạ Linh không lạc quan được như Tạ An, mặc dù nói Quảng Lăng vương không thân với người khác, nhưng đối với hai huynh đệ họ hình như quá lạnh lùng, không cảm nhận được chút tình cảm người thân nào cả.

"Thư Tề được sủng ái đến mức nào hiện tại khó nói, với địa vị của đệ ấy thì không cần quá coi trọng việc này... chúng ta cứ chờ xem."

.

.

Tuyết rơi trong Chung Túy cung dày đặc, trước cửa chỉ để lại một con đường nhỏ Hứa ma ma sai tiểu thái giám quét để tiện ra vào, dẫn thẳng từ cửa cung đến cửa chính điện. Vương Nhất Bác vừa đi vừa cau mày, thầm chửi đám cẩu nô tài của Nội Vụ phủ phân biệt đối xử, thấy Hiền phi hiện không được sủng ái, hoàng thượng cả tháng chẳng thấy ghé qua nên chậm trễ như vậy.

Vừa vào phòng hắn đã đề cập ngay đến chuyện này, nhưng Hiền phi dường như không quan tâm.

Trước đây, lúc Vương Nhất Bác thậm chí còn chưa phải là quận vương, Hiền phi trong cung còn thiệt thòi nhiều hơn, bây giờ Vương Nhất Bác được việc, hoàng thượng cũng thi thoảng đến Chung Túy cung dùng thiện, người trong cung đã cung kính với bà hơn nhiều rồi.

"Chỉ là tuyết rơi thôi, không có gì to tát, chỗ ta xa tiền điện, họ phải đến chỗ hoàng thượng quý phi trước, chờ họ có thời gian rồi đến quét cũng không sao, thời tiết giá lạnh, không ai đến, ta cũng không thích ra ngoài."

Hơn hai tháng mới gặp con trai, Hiền phi nở nụ cười hiếm hoi, chỉ vào bát trà trên bàn, nói: "Hôm nay không chuẩn bị trà cho con, nghĩ là bên ngoài gió lớn, uống sữa nóng cho ấm người."

Vương Nhất Bác thấy Hiền Phi không giống miễn cưỡng, bèn không nhắc nữa, hành lễ xong ngồi xuống uống bát sữa dê. Hắn không thích mùi tanh, nhưng hảo ý của Hiền phi không thể phụ.

Mẫu tử hai người trò chuyện một lúc, Hiền phi chọn hỏi những chuyện nhỏ nhặt không liên quan đến quân cơ, Vương Nhất Bác trả lời từng câu một, Hiền phi đại khái biết được con trai bà hai tháng nay đã chịu những cực khổ gì trong quân doanh, không có nguy hiểm gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đi gặp phụ hoàng con chưa?"

"Đi rồi, nhưng Trần công công nói phụ hoàng nhiễm phong hàn, không gặp bất kỳ ai, hài nhi bèn lạy rồi về."

Hiền phi gật đầu: "Con làm đúng, hoàng thượng quả thực gần đây không khỏe... con không cần vội diện kiến, nếu có căn dặn gì, hoàng thượng sẽ truyền tin cho con."

Vương Nhất Bác cảm giác được trong lời nói của Hiền phi có ý gì đó, nhưng hắn không biết câu nghi ngờ câu nào, chỉ có thể tùy ý đáp: "Phụ hoàng bệnh, con đương nhiên sẽ không làm phiền."

"Ừ... là con đến không đúng lúc, hôm qua đại quân hồi kinh, Vinh thân vương cũng tiến cung thỉnh an, còn sai người mang lễ vật đến cho ta, đứa nhỏ này đúng là có lòng, không biết tìm đâu ra vải tốt như vậy, có một nửa màu sắc tươi tắn vô cùng, ta thấy đẹp nên đã cho tiểu lục rồi."

"Ồ... Đại ca trước giờ vẫn luôn hiếu kính với mẫu phi, hài nhi ghi nhớ."

Vinh thân vương thông qua mẫu phi tặng quà cho lục công chúa? Là muốn cầu xin gì?

Đầu óc Vương Nhất Bác quay cuồng, trong phòng nhất thời im lặng, Hiền phi tự uống sữa, không quấy rầy hắn. Một lúc sau, Vương Nhất Bác lại mở miệng: "Lần này trở về, có lẽ phụ hoàng sẽ ban thưởng cho con, hài nhi đang nghĩ, lục muội hiện không còn nhỏ nữa, không biết mẫu phi có dự định gì, chi bằng nhân cơ hội này, xin cho lục muội một ân chỉ."

Tước vị để sau cũng được, hắn là hoàng tử, không lo không có việc làm. Nhưng đại sự chung thân của lục muội chỉ có lần này, nếu có thể nhân cơ hội này chọn một gia đình tốt thì không thiệt chút nào.

Nghe vậy, Hiền phi gật đầu: "Bổn cung ở trong cung nhiều năm, bên ngoài có thanh niên tuấn tú tài hoa nào ta không biết, tiểu lục của con trước giờ rất sùng bái con, nhờ con chọn giùm nó, gia thế quan vị nói sau, nhân phẩm trung hậu khó hơn những thứ khác nhiều."

Thấy Hiền phi không từ chối, Vương Nhất Bác biết mình đã đoán đúng, Vinh thân vương sợ là... nhắm vào lục công chúa. Có phải muốn lôi kéo hắn không? Không, e là muốn cản trở thì đúng hơn.

"Chuyện này phải khẩn trương xử lý, lỡ như phụ hoàng ra chỉ dụ trước thì con không nói được nữa."

Hiền phi cười nói: "Con cứ xem xét mà làm, bổn cung cũng chỉ còn lại chuyện này là canh cánh trong lòng, chờ lục muội con thành thân, bổn cung có thể chờ ẵm cháu rồi."

Nhắc đến trẻ con, Vương Nhất Bác nở nụ cười đầu tiên từ khi vào đây: "Nói đến chuyện này, hôm nay hài nhi tiến cung là để thỉnh an mẫu phi, cũng là đến bẩm báo mẫu phi một tin tốt."

"Ồ? Tin tốt gì?"

"Tiêu thị trong phủ hài nhi đã mang thai được hơn hai tháng rồi."

"Thật sao?" Hiền phi nhoẻn miệng cười: "Đây là chuyện tốt, con đầu lòng là trai hay gái đều quý giá, con không có kinh nghiệm, phải cẩn thận hơn."

"Mẫu phi yên tâm, đã mời đại phu vào phủ từ lâu rồi, hài nhi cũng sẽ phái thêm người trông chừng."

Niềm vui của Hiền phi không giả tạo, bà dặn dò Vương Nhất Bác rất nhiều chuyện, cuối cùng vẫn không yên tâm: "Khổng ma ma năm đó hầu hạ ta vẫn còn ở trong cung, ngày mai con cho người đến Nội Vụ phủ báo một tiếng, đón bà ấy qua, sau này người trong phủ con mang thai sinh con đều hỏi bà ấy tất là được."

Vương Nhất Bác không từ chối. Hiền phi thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục nói: "Trước kia nghe con nhắc Tiêu thị, bây giờ đã mang thai, ta cũng không quá bất ngờ, có điều... con của y chung quy cũng là con của thị thiếp, con vẫn nên sớm ngày có đích tử thì hơn."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác cứng đờ, sau đó thấp giọng đáp lại: "Dạ, con biết rồi."

Nói đến đây cũng xem như đến điểm cuối cùng rồi, Hiền phi không quản được con trai vào phòng nào, hơn nữa, bà không quan tâm ai mang thai, càng nhiều càng tốt.

Nhớ lại cái hôm con trai bà đưa vương phi tiến cung thỉnh an, bầu không khí lạnh lùng giữa hai người không giống phu thê mới cưới chút nào. Bà cũng không mấy thích con dâu Tạ thị này nhưng cũng không có ý kiến, vị trí chính phi quá quan trọng, bà vẫn không kiềm được nói vài câu.

.

.

Chờ một lúc, Vương Nhất Bác mới đề cập đến chuyện nãy giờ giấu trong lòng, luồn tay vào vạt áo lấy quyển tấu chương ra.

"Mẫu phi, người trong phủ con không nhiều, sau này cũng không muốn nạp quá nhiều, nhưng chung quy thì cái gì nên có cũng phải có, Tiêu thị mang thai, hài luôn suy nghĩ ban thưởng gì đó, kim ngân châu báu có nhiều, y cũng không quá thích, cho nên... hài nhi muốn thỉnh phong trắc phi cho y, sau đó là Đổng thị, sau khi vào phủ ngoan ngoãn lễ phép, hiện tại giúp vương phi quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, tóm lại vẫn nên có danh phận thì mới danh chính ngôn thuận."

Hiền phi liếc nhìn quyển tấu chương trên bàn, nói: "Đây chính là lý do hôm nay con tiến cung diện thánh?"

"Không hoàn toàn, hai tháng chưa về, trước muốn thỉnh an phụ hoàng, sau thì định hôm nay dâng quyển tấu chương này."

Hiền phi cầm quyển sổ trong tay, suy nghĩ hồi lâu rồi chậm rãi lắc đầu, "Ta biết con muốn nâng Tiêu thị, cũng hiểu dụng ý thỉnh phong cho Đổng thị, nhưng hiện tại không được, đừng quên, con chỉ mới đại hôn."

Vương Nhất Bác gấp gáp: "Chỉ sắc phong trắc phi, chung quy cũng là thiếp thất thì liên quan gì đại hôn!"

Hiền phi không hiểu tại sao đứa con trai vốn thông minh của mình lại có thể ngu ngốc trong chuyện này như vậy, bà gõ bàn, nghiêm nghị nói: "Tiểu bối Tạ gia vừa lập quân công, đang đúng lúc Tạ gia hữu dụng, hoàng thượng làm sao phê chuẩn con lập trắc phi? Đương nhiên, tấu chương này của con dâng lên, hoàng thượng sẽ không bác bỏ, nhưng con cũng không có được phản hồi, hà tất phải vì một chuyện đã định là không cầu được làm hoàng thượng không vui?"

Những lời Hiền phi nói Vương Nhất Bác không nghĩ tới sao? Tất nhiên là hắn đã nghĩ qua rồi. Trước khi về kinh hắn đã biết chuyện mình muốn thỉnh phong cho Tiêu Chiến e là phải tiếp tục trì hoãn, không ngờ Tiêu Chiến mang thai, hắn càng không muốn y chịu thiệt thòi về mặt danh phận.

Tuy đều là thiếp thất, nhưng nếu được sắc phong trắc phi, sau này Tiêu Chiến sẽ tự tin đối mặt vương phi hơn.

Tiếc là hiện tại...

Vương Nhất Bác thở dài đáp: "Dạ, con hiểu rồi, chuyện này sau này hãy nói."

Thấy Vương Nhất Bác từ bỏ, Hiền phi cũng thở phào. Bà chỉ sợ đứa con trai này lại không quản không màng nhất định đâm đầu vào tường, tuy từ nhỏ đã hiểu chuyện nhưng đối với một số chuyện lại cố chấp lạ thường, thật khiến người ta đau đầu.

Hắn thất vọng như vậy, Hiền phi cũng không nhẫn tâm, xem ra là thật lòng thích đứa trẻ kia... đúng là hiếm thấy.

Hoàng thất khó tìm chân tâm, hầu hết giữa các đôi phu thê chỉ cầu tương kính như tân là đã mãn nguyện rồi chứ đừng nói đến việc suy tính cho một thị thiếp thân phận thấp kém.

Về điểm này nó hoàn toàn không giống hoàng thượng chút nào.

.

.

Ra khỏi Chung Túy cung, Vương Nhất Bác hầm hầm không vui. Vốn muốn dùng chuyện này để làm Tiêu Chiến vui vẻ, ai dè lại bất thành.

Đến cửa cung, Trương Đức Cương đi tới đón muốn nịnh nọt đôi ba câu nhìn thấy sắc mặt hắn bèn nhanh chóng nuốt xuống bụng.

Quận vương tâm tình không tốt, hắn sẽ không ngu ngốc đụng vào!

"Tam đệ!"

Phía sau có tiếng gọi, Vương Nhất Bác quay người lại thì thấy Khang thân vương đang sải bước đi về phía này.

"Xin thỉnh an nhị ca."

Khang thân vương đi tới đỡ hắn, cười hỏi: "Không cần không cần, đệ cũng tiến cung?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Vừa xuất cung, phụ hoàng bệnh, thần đệ chỉ đi thăm mẫu phi."

"Ừ, ta cũng chưa gặp được phụ hoàng." Khang thân vương xua tay. "Không sao, khó khăn lắm mới ra ngoài, thời tiết chết tiệt này về phủ cũng không có gì vui, cùng nhị ca uống một ly không?"

Khang thân vương đã nói như vậy, Vương Nhất Bác sao có thể từ chối? Hai người tìm một tửu lầu, lên phòng riêng ở tầng hai, gọi rượu và ít đồ nhắm, không cần người hầu rượu, cho tùy tùng ra gian ngoài dùng cơm hết, để lại hai huynh đệ ngồi với nhau.

Vương Nhất Bác cầm vò rót rượu cho Khang thân vương, rượu hoa lê nóng hổi chảy xuống cổ họng xối xuống bụng, chỉ uống vài ly đã đổ mồ hôi.

Khang thân vương vốn không câu nệ tiểu tiết, cởi áo choàng, áo ngoài cũng cởi, nhai nuốt ngồm ngoàm. Ngược lại Vương Nhất Bác lòng mang tâm sự, thêm việc không hiểu ý đồ mời uống rượu của Khang thân vương, nhất thời không ăn được nên chỉ cầm ly rượu chậm rãi uống.

Một lúc sau, thức ăn trên bàn đã vơi bảy tám phần, Khang thân vương trông như đã no, dùng đũa gắp từng hạt đậu phộng. Vương Nhất Bác không nói gì, dù sao hắn cũng không cảm thấy khó chịu, càng không phải tới đây để uống rượu.

"Tam đệ à, đệ đúng là giỏi giữ bình tĩnh." Khang thân vương vứt đũa, tựa lưng vào ghế, giọng điệu vừa cảm thán vừa mỉa mai.

Vương Nhất Bác như không nghe thấy, cười cười: "Đệ thấy nhị ca ăn ngon lành, có lẽ là chưa dùng bữa sáng, đương nhiên không dám quấy rầy."

"Ừ, tam đệ hiểu chuyện, người làm ca ca đương nhiên cũng phải ăn mận trả đào... Đệ biết nhị công tử Thượng thư Hộ bộ không?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu suy nghĩ một lúc: "Hình như từng nghe quá, rất nổi tiếng ở kinh thành."

Khang thân vương cười lạnh, vẻ mặt khinh thường: "Nổi tiếng đào hoa?"

Vương Nhất Bác không nói gì, nhị công tử này ngày nào cũng lảng vảng ở nơi trăng hoa, là cực kỳ nổi tiếng ở kinh. Có điều Vương Nhất Bác không có qua lại gì với Hộ bộ, đương nhiên sẽ không để ý phẩm hạnh của con cháu họ.

"Đại công tử Thượng thư Hộ bộ lấy con gái duy nhất Lý gia ở Giang Nam, có lẽ thành hôn vào tháng sau."

"Lý gia?" Vương Nhất Bác cau mày.

"Ừ, Lý gia." Khang thân vương nghiêng đầu cười nói: "Chính là Lý gia mà đệ nghĩ đó."

"Lý gia giàu nhất thiên hạ, tuy là thương nhân nhưng vẫn luôn trung thành với triều đình, cuộc hôn nhân này rất phù hợp."

"Ừm, thuế Lý gia đóng mấy năm nay chống đỡ hai ba phần mười quốc khố dành cho quân đội, chỉ thiếu sót duy nhất là không ai làm quan trong triều, cho dù có giàu đến đâu cũng chỉ là thường dân mà thôi."

"Cho nên họ nhìn trúng Thượng thư Hộ bộ?" Vương Nhất Bác càng cau mày chặt hơn. "Nói thế nào cũng là thần tử, muốn bước chân vào tầng lớp quý tộc cũng phải rất nhiều năm, sợi dây này của Lý gia thả cũng dài đấy."

Khang thân vương giơ ngón trỏ lên lắc lư. "Đệ nghĩ người kết nối họ là ai?"

"Ai?"

"Đại ca tốt của chúng ta."

Vương Nhất Bác nhất thời không nói nên lời.

"Nếu chỉ là liên hôn giữa Thượng thư Hộ bộ và Lý gia thì không sao, nhưng họ cầu không chỉ chuyện này." Khang thân vương chống tay lên bàn. "Hôm qua Vinh thân vương nhập cung diện thánh không vì chính sự, mà là vì nhị công tử Thượng thư Hộ bộ, xin gả lục công chúa!"

"Nằm mơ!" Vương Nhất Bác nghe được lời này trái tim thắt lại, mọi nghi ngờ trong Chung Túy cung đều được giải. "Hắn không tước vị, làm sao có thể xin một công chúa? Đúng là si mê vọng tưởng."

"Tước vị có thể phong mà, ta chỉ tò mò, phụ hoàng coi trọng Lý gia, liệu ông có đồng ý mối hôn sự này không?" Khang thân vương hai mắt sáng ngời nhìn Vương Nhất Bác, không biết muốn nhận được câu trả lời gì từ khuôn mặt của hắn.

Sẽ!

Vương Nhất Bác nghĩ tới ngay lập tức. Hoàng thượng rất coi trọng tài sản của Lý gia, ban đầu chỉ là quan hệ quân thần, nhưng nếu cùng người trong hoàng tộc có quan hệ thân thích, vậy thì không giống nữa.

"Nghe nói đại công tử đó là Càn Dương, thẳng thắn cương trực, Lý gia tìm được một hôn sự xứng đôi vừa lứa, còn lão nhị thì... ha ha, hắn và đại ca đương nhiên như trời và đất."

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu mới ngước nhìn Khang thân vương, ánh mắt sâu thẳm: "Tại sao nhị ca lại nói với đệ những chuyện này?"

Khang thân vương ngừng cười, không nhìn Vương Nhất Bác mà nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc.

"Xem như cảm ơn lời nhắc nhở của đệ trước khi xuất chinh."

.

.

Về vương phủ, Vương Nhất Bác đang định đi đến Lạc Phúc đường thì chợt nhớ Tiêu Chiến hiện vẫn đang ở tiền viện nên lập tức quay hướng bước chân.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiêu Chiến đắp một tấm lông hồ ly có thêu hoa văn màu bạc ngủ ngon lành trên trường kỷ, nghe tiếng hắn bước vào, còn chưa kịp mở mắt đã muốn bước xuống xỏ giày.

Vương Nhất Bác vội vàng đi qua đỡ lấy người đó: "Gấp cái gì! Lỡ ngã thì sao?"

Tiêu Chiến nheo mắt nhìn hắn, đang định chui vào vòng tay hắn đã ngửi thấy mùi gỗ nhai bách trộn lẫn mùi rượu phảng phất khắp người.

"Uống rượu?"

"Ừ, Khang thân vương tìm ta uống vài ly."

Lời này khiến Tiêu Chiến sốc đến mức mở to mắt: "Khang thân vương?"

Vương Nhất Bác kéo tấm chăn bọc người y lại, "Ừ, uống vài ly mà mùi vẫn nồng, ta đi tắm, ngươi chờ chút."

Vương Nhất Bác đến Noãn các tắm, nhắm mắt nằm trong bồn thư giãn, Tiêu Chiến lẻn vào theo.

"Sao không nằm thêm..." Chưa kịp nói hết câu, Vương Nhất Bác đã ngửi thấy mùi bạc hà, sau đó hai bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng ấn lên thái dương của hắn.

"Dậy rồi, nằm nữa cũng vô ích, vương gia uống rượu, sợ lát nữa đau đầu, dùng chút dầu bạc hà sẽ tốt hơn."

Thủ pháp của Tiêu Chiến rất tốt, Vương Nhất Bác lần nào cũng được y xoa bóp mơ màng vào giấc, nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn không nghỉ ngơi được, mọi thứ cứ quay đi quay lại trong đầu.

Tiêu Chiến nhận thấy hơi thở của hắn không thoải mái nên hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu không nói. Đến khi tắm xong, hai nghiêng ngả trên trường kỷ, Vương Nhất Bác nghịch nghịch tay Tiêu Chiến, ngập ngừng nói: "Hôm nay vốn định dâng sớ thỉnh phong cho ngươi, nhưng nương nương nói hiện tại không thích hợp, khuyên ta đợi thêm... cho nên, sợ là ngươi phải chịu thiệt thòi thêm một khoảng thời gian nữa."

Miệng nói thiệt thòi cho Tiêu Chiến nhưng giọng điệu của Vương Nhất Bác lại nghe có vẻ như hắn mất mát gì đó. Tiêu Chiến suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra khúc mắc.

Ồ...có lẽ là vì vương phi chăng.

Hay nói chính xác hơn là vì Tạ gia?

Y thật sự không quan tâm đến chuyện này, nếu không phải Vương Nhất Bác nhắc đến, y cũng không nghĩ tới có thể được phong làm trắc phi. Tuy bản thân không quan tâm, nhưng vì con, trắc phi nhất định nghe êm tai hơn thị thiếp.

Nhưng nương nương nói không thích hợp thì cũng hết cách, hiện tại thật sự không phải là thời điểm tốt.

Nhưng khi Vương Nhất Bác nói lời này với y, y lại không biết trả lời thế nào.

Vui? Có phải là quá vô tâm vô phế không? Không vui? Có phải quá nóng lòng không?

"Gia có chuyện muốn bàn với ngươi." Thấy Tiêu Chiến tiếp lời, Vương Nhất Bác quay sang nói chuyện khác.

"Hửm?"

"Tháng ba năm sau, triều đình sẽ phái một số quan viên đến một số nơi để tìm hiểu thêm về tình hình từng khu vực, sẽ phải ở đó từ ba đến năm năm, sau khi quay lại, phần lớn sẽ được thăng quan, xem như ra ngoài rèn luyện. Gia thấy phụ thân ngươi tuổi tác chưa cao, ở kinh thành mãi khó mà thăng tiến, chi bằng ra ngoài mấy năm, trở về là có thành tích."

Thật ra việc này năm nào cũng có, nhưng đa số đều do người có quan hệ ưu tiên giành, những người thật thà như phụ thân Tiêu Chiến chờ cả đời cũng không đến lượt.

Tiêu Chiến hiểu đây là chuyện tốt, Vương Nhất Bác đã suy tính cho cả nhà y, xem ra tốn không ít tâm tư.

"Đều nghe theo gia."

"Được, vậy ngươi tìm cơ hội báo tin cho người nhà đi."

Lần này Tiêu Chiến rất ngạc nhiên: "Ta báo tin?"

Vương Nhất Bác buồn cười nhìn y: "Đúng, chẳng lẽ ngươi muốn chính viện giúp ngươi?"

Tiêu Chiến vừa nghe đã không vui, y không thích nghe hai chữ chính viện phát ra từ miệng Vương Nhất Bác, đôi lúc hết cách thì chịu, nhưng khi đùa thì y không muốn nghe, không muốn nghe chút xíu nào cả.

Thấy y xụ mặt, Vương Nhất Bác cúi đầu trêu: "Sao? Giờ gia nhắc một câu chính viện cũng không được?"

"Không thích!"

"Được được được." Vương Nhất Bác giơ tay đầu hàng. "Vậy không nhắc, gia không nhắc nữa."

Hắn kéo Tiêu Chiến qua ôm, búng nhẹ lên trán y: "Cái bình giấm này."

.

.

Sau đó, Tiêu Chiến phái người đi báo tin cho phụ thân, dùng con dấu riêng của Vương Nhất Bác...

Quả là lãng phí, đường đường con dấu riêng của vương gia mà y toàn dùng để gửi thư nhà đưa một số tin tức không quan trọng, không biết nhà y nhận được những bức thư này có run rẩy xanh mặt không.

Vương Nhất Bác ngày đó ôm y nói: "Ngươi vào phủ đã hơn nửa năm, không cần cẩn thận quá như vậy, Đổng thị thỉnh thoảng viết thư cho người nhà, chính viện... Uầy, gia sai rồi, là người đó, cũng thường gặp người nhà đến thăm, chỉ có ngươi, nửa năm nay hệt như tuyệt giao với gia đình, không nhớ cha mẹ sao?"

Nhớ chứ, sao lại không. Có điều y không biết sự dung túng của Vương Nhất Bác dành cho mình đến đâu nên bản thân phải vạch ra một giới hạn tuyệt đối không thể sai, không được vượt qua nửa bước.

Y rất tò mò, Vương Nhất Bác nếu đã biết người ở hậu viện có quan hệ với bên ngoài mà sao không ngăn cản...

"Không sao, dù sao thì thư họ gửi đều có người mở ra và chép lại một bản, sau đó niêm phong như cũ rồi mới gửi đi, nếu không làm sao gia có thể để mặc họ truyền đạt tin tức."

Tiêu Chiến sốc tới mức thè lưỡi: "Vậy... vậy thư ta viết cũng..."

"Ngươi không có, nếu không ngươi nghĩ tại sao ta lại đưa cho ngươi con dấu riêng?"

Sau khi Vương Nhất Bác về phủ đã lấy lại quận vương ấn, nhưng con dấu riêng vẫn ở chỗ y. Tiêu Chiến không dám sơ suất, bỏ con dấu vào túi thơm đeo bên người, không rời nửa bước, lúc tắm cũng phải đặt ở nơi có thể nhìn thấy, khi nào dùng sẽ đuổi tất cả mọi người ra ngoài rồi mới len lén lấy ra.

Nhờ y cẩn trọng lén lút, ngay cả Thiêm Phúc cũng không biết trong chiếc túi bí ẩn của thiếu gia mình có gì.

Kèm theo thư còn có lễ vật mừng năm mới Vương Nhất Bác đích thân chuẩn bị cho nhà y, hắn còn vui vẻ nhờ Tiêu Chiến viết cả vào thư.

"Đều là đồ tốt, người nhà ngươi có thể yên tâm sử dụng." Vương Nhất Bác lúc đó vừa kiểm tra lại thuốc bổ vừa nói.

Tiêu Chiến không nói gì.

Nếu người nhà biết những thứ này là do quận vương gia đích thân lựa chọn chắc sẽ sợ mất ăn mất ngủ.

.

.

Gần đến cuối năm, hoàng thượng dường như vẫn còn bệnh, về chiến sự trước đó không nhắc một chữ, huống chi là ban thưởng. Mọi người vốn tưởng hoàng thượng dự định sau năm mới bàn tiếp chuyện này, không ngờ vào lúc giao thừa đang đến gần, hoàng cung ban hai chỉ dụ đến cho Quảng Lăng vương phủ.

Một là sắc phong Quảng Lăng quận vương làm thân vương, ban hai khu hoàng trang.

(Hoàng trang: điền trang do hoàng thất trực tiếp quản lý)

Hai là tước bỏ mọi chức vụ của Quảng Lăng quận vương trong quân đội, điều đến đảm nhận chức Tông lệnh Tông Nhân phủ.

Thánh chỉ vừa ban, toàn kinh thành náo động.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro