Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn nhân là nhà tù.

Lúc Tiêu Chiến ở nhà chăm hoa đã nghĩ như vậy. Dự báo thời tiết nói buổi tối trời sẽ mưa to, vì vậy anh dọn mấy chậu cây ngoài sân vào nhà.

Cây này được bạn thân của cả hai Lý Trường Thanh tặng lúc anh kết hôn với Vương Nhất Bác.

Người bạn đó mê cây cảnh, chợt nhớ nhà tân hôn của họ có sân sau nên gửi mấy chậu cây cậu ta thích làm quà cưới.

Mấy chậu cây này toàn là loài quý, rất kiêu kỳ. Chăm sóc thông thường là không đủ, trước khi gửi tặng còn mời người qua cắt tỉa tạo hình. Tổng cộng hai chậu, thành cặp thành đôi. Cây Ngũ Tử Tùng và cây Phát Tài, mang ý nghĩa tốt lành, ngũ tử thi đỗ phát đại tài.

Tiêu Chiến tỉ mẩn chăm sóc, nắng đẹp thì bê từ trong nhà ra ngoài sân, thấy thời tiết thay đổi, lập tức bê lại vào nhà. Hai chậu cây không nhẹ, mỗi lần bê là lưng mỏi nửa ngày trời.

Vương Nhất Bác công việc bận, đi công tác là đi nửa tháng, để anh ở nhà một mình. Kết hôn như chưa kết hôn, mỗi người một nơi.

Kết hôn hơn nửa năm, vẫn như tân hôn, không như keo như sơn như trong tưởng tượng, Tiêu Chiến biết hai người cho dù có ở cùng nhau cũng không thể như keo như sơn.

Quả nhiên, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng của đối phương.

.

.

Trước khi kết hôn, mẹ từng hỏi anh: "Chiến Chiến, kết hôn không phải chuyện đùa, con suy nghĩ kỹ chưa, có chắc chắn muốn ở bên nó không?"

"Nếu cuộc sống sau này không như ý, thay đổi không dễ dàng đâu."

"Mẹ biết con thích nó, tình cảm của con là thật, còn nó thì sao? Là vì nó thích con hay là vì nợ ân tình nhà chúng ta? Bảo bối của mẹ kết hôn với người ta, người ta không xem con là bảo bối nữa đâu."

"Được, được, mẹ biết con có bản lĩnh. Cũng đúng, con ngoan như vậy, ai mà không thích?"

Trước khi kết hôn, anh hùng hồn tuyên bố, hăng hái xông vào nhà tù này. Bây giờ đã bao nhiêu ngày trôi qua, nhà tù vẫn là nhà tù, nó nuốt chửng tất cả tình yêu và nhiệt huyết của anh, không bởi vì người đến là Tiêu Chiến mà có đãi ngộ đặc biệt nào.

.

.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác kết hôn với anh không phải là vì thích anh, trong lòng anh rất rõ. Ở bên nhau hơn nửa năm, không thể làm Vương Nhất Bác động lòng, Tiêu Chiến cũng hết cách.

Mỗi tháng còn không được gặp mặt chồng được mấy ngày, ở cùng thì ít ở xa thì nhiều, còn làm gì được.

Lúc đầu kết hôn, lý do có thể tóm tắt đơn giản là mỗi người có được thứ mình cần. Hai bên không ai ghét đối phương, nên tiếp xúc vài lần rồi đến với nhau.

Tình hình thực tế thì phức tạp hơn một chút.

Đầu tiên, một người bạn chung tổ chức bữa tiệc độc thân, mời họ đến một quán bar. Mọi người vui vẻ, thoải mái uống thêm mấy ly. Lúc kết thúc Vương Nhất Bác vẫn còn có chút tỉnh táo, hắn đưa Tiêu Chiến đến khách sạn bên cạnh nghỉ ngơi, không ngờ hơi men gây sự, người trước mặt lại quá mê hoặc nên xảy ra tình một đêm.

Không kìm được, ngoại trừ việc Tiêu Chiến hôm đó quá dính người, mà còn bởi vì đôi mắt của anh ấy.

Đôi mắt lúc mơ màng đặc biệt xinh đẹp, phảng phất chút quen thuộc, hơi giống Chu Diên, người trước đó hắn từng nhất thời rung động.

Chỉ nhìn mày và mắt, hai người họ thực sự có mấy phần giống nhau. Nhưng đôi mắt của Chu Diên tròn hơn, không quyến rũ như của Tiêu Chiến.

Rượu làm thần kinh Vương Nhất Bác tê liệt, ánh mắt của Tiêu Chiến mê hoặc trái tim hắn.

Đêm đó Vương Nhất Bác không dịu dàng, không dịu dàng chút nào, suýt chút nữa làm anh đau đến tỉnh lại trong cơn say.

Mỗi khi đâm vào chỗ sâu nhất, Tiêu Chiến không phân biệt được là đau hay ngứa. Miệng của người đàn ông đó không ngoan, nhất định phải liếm môi anh, dùng đầu lưỡi chạm vào lưỡi anh.

Sau một lần, Tiêu Chiến dần cảm thấy thoải mái và muốn nhiều hơn nữa. Trong lúc mơ màng lòng nghĩ làm tình cũng không phải chuyện không thể thử, vậy thì hãy thử một cách vui vẻ đi.

Sáng hôm sau, dục vọng tan biến, lý trí khôi phục, Vương Nhất Bác lập tức xin lỗi anh.

Tiêu Chiến luôn nhớ bộ dạng luống cuống của đối phương lúc đó, có chút ngốc nghếch, nhưng cũng rất đáng yêu. Anh ôm chăn, ngồi ở trên giường hai tay chống cằm nhìn hắn.

Vương Nhất Bác tưởng anh không nói chính là đang giận, nên lấy điện thoại di động ra thêm WeChat, nói nếu cần, hắn sẽ chịu trách nhiệm bất cứ lúc nào.

Thật là ngốc, hệt như một học sinh trung học ngây thơ, ngủ một lần đòi chịu trách nhiệm cả đời. Tiêu Chiến không cần hắn chịu trách nhiệm.

.

.

Không thể không nói, có duyên thì sẽ lại gặp nhau. Sau đêm đó, Tiêu Chiến có dịp ăn tối với vợ chồng Lý Trường Thanh.

Lý Trường Thanh và Vương Nhất Bác quen biết nhau rất lâu rồi, Tiêu Chiến từ miệng hắn biết được bà của Vương Nhất Bác mắc bệnh tim, tình trạng khá nghiêm trọng, cần chữa càng sớm càng tốt.

Nhưng đi khám bệnh ở Bắc Kinh khó, khó đặt lịch khám với các phòng khám chuyên khoa ở các bệnh viện lớn, bệnh viện nhỏ bó tay, đi tới đi lui vừa tốn tiền vừa kéo dài tình trạng bệnh.

Bố của Tiêu Chiến là chuyên gia ngoại khoa tim, nên dùng quan hệ liên lạc lấy được số khám cho bà.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với Vương Nhất Bác tình trạng của bà nội hơi nghiêm trọng, không thể trì hoãn nữa, cần phải nhập viện để chờ phẫu thuật.

Cái này càng phiền phức, cả nước chỉ có mấy bác sĩ tim mạch mổ chính hàng đầu, mà bệnh nhân thì có hàng nghìn, xếp hàng thì chờ bao lâu mới đặt được lịch hẹn?

Tiêu Chiến muốn giúp đến cùng. Lúc về nhà ăn tối, anh nói Vương Nhất Bác là bạn tốt của anh, nhờ bố mổ cho bà. Bố Tiêu tốt bụng, chuyện cứu người càng không từ chối, nên ông dành thời gian nghỉ ngơi của mình, giúp bà sắp xếp ca phẫu thuật nhanh nhất.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngoại trừ những lời cảm ơn lịch sự, hầu như không trao đổi thêm bất cứ điều gì.

Chuyện tình một đêm, không ai nhắc tới, ngay cả Lý Trường Thanh cũng không biết đêm đó họ ngủ chung giường, như thể việc người lớn có một đêm phong lưu là hoàn toàn bình thường.

Bởi vì trước đây chưa từng yêu đương, Tiêu Chiến không biết cảm giác yêu Vương Nhất Bác sẽ như thế nào. Anh chỉ âm thầm tưởng tượng trong lòng, không dám nói với ai.

Tiêu Chiến không chỉ vào mặt Vương Nhất Bác nói cậu ngủ với tôi thì phải kết hôn với tôi, nhưng Vương Nhất Bác sẵn sàng kết hôn để trả ơn. Không chỉ chịu trách nhiệm tình một đêm, mà còn cảm ơn sự giúp đỡ của Tiêu Chiến, cũng như vì sức khỏe bình an của bà trong những năm cuối đời.

Lúc hắn ngỏ lời cầu hôn, Tiêu Chiến đã không chút do dự đồng ý. Bất kể lý do là gì, kết quả đều là những gì anh muốn thấy.

Hôn nhân tự nguyện, không tốt sao?

.

.

Năm nay lạnh sớm, mới cuối tháng 10 một đợt lạnh đã ập đến. Gió đột nhiên mạnh hơn, thời tiết cũng lạnh hơn, không biết Vương Nhất Bác đã mặc thêm quần áo chưa.

Ồ, quên mất, ở Bắc Kinh trời lạnh. Quảng Châu vẫn là mùa hè, Quảng Châu mãi là mùa hè.

Sau khi cất chậu cây đi, Tiêu Chiến rửa tay chuẩn bị nấu ăn. Anh ở nhà một mình, ngày mai là cuối tuần, tối nay không muốn ăn cơm công ty.

Hai ngày trước, máy sưởi trong nhà bị hỏng, Tiêu Chiến ban ngày làm việc ở công ty, đi sớm về muộn nên không gọi ai sửa. Lúc này cảm thấy rất lạnh. Hiện tại không tìm được bên quản lý và công ty cung cấp máy sưởi, hơn nữa người ta cũng đang nghỉ nên việc sửa chữa chắc phải kéo dài.

Vậy thôi khỏi sửa nữa, tối đắp chăn dày, chịu một chút là qua. Ngày mai ra khỏi nhà là ổn, đừng ở nhà chịu lạnh.

Trong nhà yên tĩnh vắng vẻ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, không có một chút hơi người. Tiêu Chiến đi ra bật TV, ngẫu nhiên tìm được một chương trình tạp kỹ, lấp đầy căn phòng với tiếng nói tiếng cười.

Hơi cô đơn, chưa từng nghĩ đến lúc chưa kết hôn một thân một mình, kết hôn rồi vẫn một mình một thân.

Cô đơn càng không thể đối xử tệ với chính mình.

Tiêu Chiến là con mèo háu ăn, ở nhà lúc nào cũng làm mấy món thịnh soạn, nhưng ăn mãi không lên cân. Tối nay anh làm bò xắt lát và tôm xào khoai tây, thêm một đĩa rau xanh, đơn giản, đẹp mắt còn bổ dưỡng.

Ăn xong lướt Douyin một lúc mới đi rửa bát, mấy clip dễ thương về chó mèo có thể khiến con người vui vẻ.

Lúc mới kết hôn, em gái hỏi anh có muốn nuôi một con không, Tiêu Chiến nói không, nuôi thú cưng rất phiền, anh biết Vương Nhất Bác sợ phiền nhất.

Dù rất thích nhưng cuộc sống sau này là chuyện của hai người. Dựa trên suy đoán, Tiêu Chiến từ bỏ ý định nuôi thú cưng, xem ảnh xem clip chó mèo nhà người ta là được, trong nhà còn sạch sẽ nữa.

Lúc anh thu dọn bát đũa bỏ vào bồn rửa, điện thoại di động trên bàn ăn rung lên mấy lần, anh vội vàng cầm lên xem. Bệnh nghề nghiệp, có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy tin nhắn là không kìm được muốn bấm trả lời.

Là tin nhắn của Vương Nhất Bác, nói hai ngày nữa sẽ về nhà.

Phải rồi, lại sắp đến ngày một, ngày một tháng mười một.

Tiêu Chiến thấy tin nhắn hơi kích động, đọc mấy lần, miệng cười tủm tỉm.

- Tiêu Tiêu, hai ngày nữa em về.

Mấy ngày nữa là ngày một, ngày quan trọng của phu phu hai người.

Lúc mới kết hôn, Vương Nhất Bác từng hứa với anh: "Ngày 1 hàng tháng chúng ta cùng nhau ăn tối, hẹn rồi đó, dù muộn hay bận gì em cũng sẽ về, anh phải đợi em."

Tiêu Chiến trả lời: "Được."

Xem ra, kết hôn nửa năm cũng không phải không có gì thay đổi. Trước khi kết hôn, Vương Nhất Bác gọi anh là "ông chủ Tiêu", khi mới kết hôn gọi anh là "Tiêu Chiến".

Mấy tháng trước, Vương Nhất Bác ở nhà hơn hai ngày, hai người ngồi xếp bằng trên sô pha, mỗi người cầm nửa quả dưa hấu trên tay xem chương trình tạp kỹ. Tiêu Chiến tùy tiện mặc một chiếc áo phông oversize màu trắng, khoảng cách dường như gần hơn chút, thậm chí cách xưng hô cũng đổi thành "Tiêu Tiêu".

Tiêu Chiến lại lần nữa trả lời "Được". Đặt điện thoại xuống, xoay người trở lại phòng bếp rửa chén.

Nước bắn tung tóe lên tay anh, hơi nước tỏa ra ấm áp nhưng anh vẫn hắt hơi.

Lạnh quá, căn nhà này không có hệ thống sưởi, nhiệt độ bên trong cũng ngang với bên ngoài, ngoại trừ có thêm một vài bức tường chắn gió. Hai ngày nữa Vương Nhất Bác về, phải nhờ bên quản lý sửa máy sưởi, tóm lại không thể để cả hai người cùng nhau chịu lạnh.

Hai ngày này không biết có nên xin nghỉ phép không? Ở nhà với Vương Nhất Bác, nấu cho hắn vài món. Sau khi kết hôn hiếm khi gặp nhau, không phải về nhà người lớn hai bên thì là ra ngoài ăn, phu phu hai người thật sự hiếm khi ở nhà nấu ăn.

Do vấn đề thời gian làm việc, có thể gặp mặt mấy ngày là chuyện không dễ dàng.

Vương Nhất Bác là phiên dịch, thường xuyên công tác. Mẹ hắn từng du học Nhật, sau đó đưa hắn đến Tokyo học tiểu học, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường ngôn ngữ này.

Lúc nhỏ ngu nga ngu ngơ đã phát hiện mẹ khác với mọi người. Lời mẹ nói với hắn khác với những người khác, hắn không biết khác chỗ nào, tóm lại, nói chuyện với mẹ phải sử dụng "ngôn ngữ của mẹ".

Vương Nhất Bác bất tri bất giác thông thạo tiếng Nhật.

Sau đó trở về Trung Quốc, vì muốn an nhàn học đại học nên đã học chuyên ngành tiếng Nhật. Hắn thành tích tốt, xin tốt nghiệp sớm mà còn đạt được trình độ sau đại học, tận dụng thành tích học tập, tuổi còn nhỏ đã thi lấy chứng chỉ phiên dịch.

Sau khi tốt nghiệp thường đi công tác nước ngoài làm phiên dịch viên tháp tùng. Bởi vì còn trẻ, danh tiếng trong giới phải từ từ tích lũy. Quảng Châu bên đó có rất nhiều công ty làm ăn với Nhật Bản, đi tiệc bàn chuyện làm ăn nhiều, yêu cầu phải có phiên dịch viên xuất sắc.

Kế hoạch của Vương Nhất Bác là tích lũy hai năm kinh nghiệm trước, sau khi trong giới biết đến hắn rồi quay về Bắc Kinh, chuyên làm phiên dịch đồng thời.

Ngược lại, công việc của Tiêu Chiến tương đối cố định, ngủ muộn dậy muộn.

Anh làm nhân sự trong một công ty lớn, không phải là nhân sự tuyến một mỗi ngày xem sơ yếu lý lịch liên hệ phỏng vấn, mà là nhân sự chuyên tuyển dụng thông qua kênh thị trường lao động.

Một năm hai mùa xuân thu là tuyển dụng đặc biệt bận, thường tăng ca đến nửa đêm mới về nhà. Đợt tuyển dụng mùa thu sắp kết thúc, có thể thư giãn một thời gian, sang năm lại bắt đầu bận rộn với đợt tuyển dụng mùa xuân.

Vì đẹp trai nhưng không thích nói nên đồng nghiệp lén gọi anh là "Mỹ nhân băng giá".

Tóm lại, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, một người biết ăn nói, một người không thích nói. Nói dễ nghe thì là bổ sung cho nhau, nói khó nghe thì là không cùng loại người, đi chung với nhau nhìn thế nào cũng thấy lạ.

.

.

Tin nhắn nói hai ngày nữa mới về, nhưng sáng hôm sau vừa mở mắt ra Tiêu Chiến đã nhìn thấy Vương Nhất Bác. Anh dụi mắt, tưởng mình vẫn đang nằm mơ.

Quay đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã mười giờ rưỡi sáng, một giấc ngủ thật dài.

Vương Nhất Bác đã dậy rồi, nằm nghiêng nhìn anh.

"Em về lúc nào?"

"Ừm... Một giờ sáng xuống máy bay, hai ba giờ đến nhà."

Tiêu Chiến kéo chăn lên cho hắn, trong nhà lạnh lẽo, anh còn chưa kịp gọi người sửa máy sưởi. "Bay đêm?"

"Phải. Khoảng mười giờ tối bay."

"Không mưa?"

"Đường về khá tốt, nhưng gió hơi lớn."

"Em có... có việc gì gấp vội vã trở về sao?" Lạnh quá, tay vừa thò ra liền không khỏi run lên, lạnh làm đầu óc Tiêu Chiến thắt nơ, miệng cũng thắt nơ.

"Không có việc gấp, muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày."

Vương Nhất Bác đột nhiên kéo chăn của mình sang một bên, đắp lên chăn của Tiêu Chiến, quấn lấy cả bả vai anh. Mặt theo động tác đó lại gần hơn, gần đến mức Tiêu Chiến có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Sức nặng của hai chiếc chăn đè lên cơ thể, ngay lập tức ấm hẳn lên.

Họ ngủ chung giường nhưng không chung chăn. Ai ngủ ở phần của người đó, bình thường tay chân đều ngoan, ai cũng không vượt qua giới hạn nửa bước.

Tiêu Chiến ngủ giống mèo con, ngoan ngoãn và yên tĩnh, cố gắng giảm cảm giác tồn tại.

Dù vậy, mỗi khi cùng Vương Nhất Bác nằm cùng giường ngủ anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Toàn thân căng cứng, nằm cực thẳng, trong đầu nhớ lại cảnh tình một đêm.

Khoan nói đến làm tình, sau khi kết hôn, đến cả những cái ôm nghiêm túc cũng rất ít. Bọn họ tựa hồ duy trì quan hệ hàng xóm thân thiện, cậu tới nhà tôi ăn tối, tôi tới nhà cậu ngủ một đêm.

Vương Nhất Bác thậm chí còn không mở mắt, lặng lẽ ôm Tiêu Chiến, hỏi anh: "Máy sưởi bị hỏng sao không gọi người đến sửa?"

"Sáng anh đi làm, nhà không có ai."

Lời của Tiêu Chiến có ý phàn nàn. Em không về nhà, ban ngày tôi cũng không ở đây, thợ đến ai mở cửa cho người ta, sửa xong cũng không ai dùng, vậy sửa làm gì?

Anh nghe thấy Vương Nhất Bác phì cười, nói: "Em gọi người qua sửa."

Gọi xong, thợ sửa nói chiều sẽ đến, ngày lễ có thể sửa nhưng phải trả thêm tiền. Thêm tiền cũng không sao, còn hơn tối cùng nhau chết cóng.

.

.

Trong nhà quá lạnh, trưa khỏi nổi lửa nấu cơm, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến nhà bà nội ăn cơm.

Sau khi kết hôn với Tiêu Chiến, nói thế nào bà nội đều không muốn đến làm phiền họ. Kiên quyết ở nhà mình, bảo hai đứa mua nhà ở riêng.

Trong nhà có người trẻ yêu đường, người già như bà không muốn góp thêm náo nhiệt, nhà không có người mới dễ ân ân ái ái.

Sợ tim bà lại có gì đó mà không ai nhận ra, Tiêu Chiến đã thuê hộ lý, một người dì khoảng bốn mươi năm mươi, chuyên chăm sóc bà, bầu bạn với bà. Bình thường Vương Nhất Bác không ở nhà, Tiêu Chiến quán xuyến từ trong ra ngoài, cuối tuần thì đến chỗ bà nội.

Chuông cửa vừa vang lên, dì hộ lý mặc tạp dề đi ra mở cửa. Thấy hai người cùng về, dì mừng rỡ, vội vàng gọi bà ra xem ai về này.

Nói xong quay vào bếp nấu thêm mấy món ăn cho hai cháu trai bảo bối nhà bà cụ.

Tuần nào cũng vậy, Tiêu Chiến đến họ rất phấn khích, Vương Nhất Bác đến họ càng phấn khích hơn.

Tiêu Chiến thường đi một mình, sợ dì nấu nhiều không ăn hết, lại không muốn người lớn ăn đồ thừa nên cố gắng tránh đến vào giờ ăn.

"Ui dào, cháu trai bảo bối của bà về rồi."

Miệng gọi cháu trai bảo bối nhưng nắm lấy tay Tiêu Chiến trước.

"Về cùng mà không nói một tiếng, bà nói Mao Mao mua thêm thức ăn." Bà nội gọi dì hộ lý là Mao Mao, nghe có vẻ rất thân.

"Không cần đâu bà, bà ăn cái gì tụi con ăn cái đó." Tiêu Chiến đỡ bà ngồi xuống, bà mới phẫu thuật xong được hơn nửa năm, phải nghỉ ngơi nhiều, giữ tâm trạng thoải mái, không nên sốt sắng.

Vương Nhất Bác cũng chạy tới dìu, một bên trái một bên phải, vừa ngồi xuống bà đã gấp gáp đặt tay hai người chồng lên nhau.

Tiêu Chiến vô thức muốn rút ra. Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh, cảm thấy lạnh băng, áp lòng bàn tay vào lòng bàn tay anh, truyền hơi ấm qua.

"Chiến Chiến, đi đường có lạnh không? Sao mặc ít quần áo vậy? Tay lạnh cóng rồi này?"

Tiêu Chiến ngượng ngùng cười cười: "Không lạnh, lúc nãy gió hơi to thôi."

Nhà bà có máy sưởi nên không lạnh chút nào. Nhà mình hệt như nhà băng, hít thở thôi mũi cũng đau.

Tiêu Chiến là mỹ nhân băng giá, nhưng thật ra anh mỏng manh nhất, sợ nóng sợ lạnh, mùa hè không thể sống thiếu điều hòa, mùa đông tay chân lạnh cóng.

Vương Nhất Bác buông tay, đi vào phòng ngủ tìm thứ gì đó. Lúc quay lại, trên tay cầm thêm một túi chườm nóng, đưa cho Tiêu Chiến. Bình thường bà dùng nó sưởi tay khi đan áo len, mới sạc pin xong, vẫn còn ấm.

Vừa ngồi xuống, bà lập tức trách mắng hắn: "Bà nói này Nhất Bác, con đúng là không hiểu chuyện. Công việc có khi nào làm xong? Về thì ở nhà thêm mấy ngày, hai đứa kết hôn chưa bao lâu đã chia xa, còn ra thể thống gì?"

"Bà nói đúng, hết năm nay con về luôn, mỗi tuần sẽ cùng Tiêu Tiêu đến thăm bà."

Năm sau không đi Quảng Châu nữa, cả chuyện này cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy.

Nếu Vương Nhất Bác không nói, Tiêu Chiến sẽ không chủ động hỏi. Cũng đúng, anh thì xứng biết cái gì? Chuyện công việc trước giờ là Vương Nhất Bác tự mình ra quyết định, có gì liên quan đến anh đâu.

Bà lớn tuổi rồi, ngoài bảy mươi, không còn trẻ nữa. Hiện tại sức khỏe không tốt, Vương Nhất Bác rất nghe lời bà.

"Cháu trai ngoan, không về nhà thì không được đâu. Cháu rể của bà tốt như vậy, ngày nào đó bị người ta bắt cóc thì con có mà hối hận."

Lời sau đó bà không nói nữa, ai cũng hiểu.

Bố hắn lúc còn trẻ ra ngoài làm ăn không về nhà, kết quả mẹ nổi giận, cũng không về nhà. Hai người một ở châu Âu, một ở Nhật Bản, đã mấy năm liền không gặp, kết hôn cũng như không kết hôn

Con cái là đáng thương nhất. Việc học của Vương Nhất Bác luôn không ổn định, mấy năm trước sống ở Nhật với mẹ, hai năm sau thì được cha đón sang châu u, ngôn ngữ trở nên hỗn tạp, đến khi học cấp ba mới ổn định lại, về nước học, ở cùng bà nội.

Một năm không gặp được bố mẹ mấy lần nhưng điện thoại vẫn gọi thường xuyên. Cậu bé mỗi ngày cầm điện thoại bô lô ba la tiếng nước ngoài, bà nghe không hiểu cũng chẳng thèm để ý.

Chuyện cũ này, bà nội từng nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến là người thấu tình đạt lý, kết hôn thành người một nhà, phải gánh vác lẫn nhau. Công việc của anh tương đối ổn định, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn nên anh cố gắng giúp Vương Nhất Bác xử lý tốt việc nhà, không để hắn ra ngoài vẫn lo lắng không yên.

Dì Mao Mao tay chân nhanh nhẹn, đồ ăn dì nấu rất ngon. Ba bà cháu đã lâu không gặp, dì nấu một bàn đầy thức ăn như ăn cỗ.

"Lại đây, nếm thử đi, cua lông hấp. Cua mùa thu ngon lắm, mới gửi về được hai ngày."

Cuối thu đầu đông rồi, theo lý mà nói đã qua thời điểm tốt nhất để ăn cua. Nhưng dì Mao Mao có cách, dì đặc biệt đặt mua cua lông từ phương nam, chỉ đợi Tiêu Chiến đến là hấp ngay cho anh.

Hôm nay ngày tốt, Vương Nhất Bác về, những con cua trên bàn này càng đáng giá hơn.

"Bà uống canh gà đi, trong đó có nhân sâm, con nấu cả buổi sáng, rất ngon."

Cua tính lạnh, dì hộ lý suy nghĩ chu đáo, hấp cua còn nấu thêm canh gừng. Ăn xong hai người uống một bát cho ấm bụng.

Vương Nhất Bác bóc cua cho bà, nhưng bà không muốn, đẩy nó cho Tiêu Chiến.

"Mau ăn đi Chiến Chiến, Mao Mao biết con thích, đặc biệt chuẩn bị cho con. Bà già rồi, thịt cua gì đó ăn nhiều dính răng, bụng khó chịu. Mấy đứa còn trẻ thì ăn nhiều đi."

Mao Mao nói: "Trong bếp vẫn còn, buổi tối dì nấu cháo gạch cua cho con, thêm gừng giải lạnh, con phải ăn hai bát."

Cơ thể Tiêu Chiến không còn lạnh nữa, hai tay cũng ấm lên, ăn cua xong uống thêm một bát canh gừng. Bà nội liên tục gắp thức ăn cho anh và Vương Nhất Bác, bảo họ ăn nhiều chút.

"Bà nội, tối nay tụi con ở lại nhà bà được không?"

Tiêu Chiến ngây người nhìn Vương Nhất Bác, không biết dây thần kinh nào của hắn có vấn đề.

Bà nội cười tươi như hoa, nhanh nhảu nói: "Được chứ, tất nhiên rồi. Phòng trên tầng, Mao Mao ngày nào cũng dọn, sạch lắm, hai đứa ở đi, còn ấm áp nữa."

Trước đây là phòng ngủ của bà và ông. Sau đó, ông đi, bà cũng già, chân tay không còn nhanh nhẹn, tim không tốt nên chuyển sống ở tầng dưới.

"Sao hôm nay tụi con lại muốn ở nhà bà?"

"Máy sưởi trong nhà hỏng rồi, chiều thợ sửa đến xem, con sợ buổi tối không đủ ấm, Tiêu Tiêu sợ lạnh. Chiều con về nhà xem họ sửa máy sưởi, Tiêu Tiêu ở đây với bà, sửa xong con lại qua."

"Được, được." Bà nắm lấy tay Tiêu Chiến, nói với anh: "Chiều Nhất Bác về, con ở đây nói chuyện với bà, ba chúng ta chơi bài."

Bà nội không chơi được mạt chược, bà mê bài Tây. Bình thường nhà ít người nên Tiêu Chiến ghé là bị kéo đi chơi bài. Tiêu Chiến hiểu chuyện, âm thầm nhường bà, người già chơi bài, quan trọng nhất là vui vẻ.

Vương Nhất Bác lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, Tiêu Chiến chỉ có thể nói đồng ý. Chiều ở lại chơi bài với bà và dì Mao Mao.

.

.

Có lẽ mười mấy năm sau vẫn sẽ đơn điệu như vậy. Hoặc là mỗi người ở một nơi, hoặc là mỗi người lòng ôm một tâm sự khác.

Tối tan làm về nhà, nằm cùng giường nhưng ngăn cách bởi con sông phân chia Chu - Hán. Sáng ai làm việc của người nấy, gặp mặt tương kính như tân, trước mặt người nhà thì diễn kịch, giả làm một đôi phu phu ân ái.

Tiêu Chiến đang đợi mối quan hệ giữa Vương Nhất Bác và anh thay đổi, đợi cuộc hôn nhân của họ hữu danh hữu thực. Anh không dám nói với ai về điều ước anh đang chờ đợi, chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện trong lúc thổi nến sinh nhật.

Điều ước của anh sẽ thành hiện thực trong năm nay chứ?

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro