Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Lạc Kinh đi về phía nam, theo đường thủy qua sông Diễm, có thể đến quan khẩu Nam Sở và Đại Hạ nhanh nhất, gọi là Xuân Phong quan. Đội ngựa của Hỗn Tà đưa y đến thượng nguồn sông Diễm rồi quay trở lại Lâm Nhân, Tố Nguyệt đi cùng nhóm cung nữ đuổi theo, Tiêu Chiến bảo họ dỡ đồ vật trên xe ngựa, chuyển chúng lên tàu.

Vương Nhất Bác không phái người đuổi theo y, đây là tính toán của Tiêu Chiến. Y dùng sự sỉ nhục của Hỗn Tà để đổi lại câu "tùy ngươi giày vò" của Vương Nhất Bác, cũng đổi lại một con đường sống về Nam Sở.

"Công tử." Thuyền chậm rãi lướt đi trên sông Diễm, Tố Nguyệt còn chưa hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi, sao đột nhiên lại chạy ra khỏi cung? Cô cau mày, lo lắng hỏi: "Bệ hạ sắp cho người về nhà thăm nhà rồi, sao người lại muốn chạy đi vào lúc này?"

Tiêu Chiến vẻ mặt bình tĩnh, không có chút gì gọi là hoảng sợ. Từ lúc rời khỏi Hoài Lương, ngồi trên kiệu gả đến Đại Hạ, Tiêu Chiến đã chuẩn bị trở về Nam Sở bất cứ lúc nào, y không nói cho ai biết, ngay cả phụ thân cũng bị lừa, tưởng rằng y sẽ ngoan ngoãn ở lại Đại Hạ làm một tên tàn phế bị giam trong thâm cung, chắc là Giới Tử Việt cũng nghĩ như vậy. Nhưng y không muốn, y muốn trở về, không muốn dùng danh nghĩa phi tử Đại Hạ trở về, y muốn dùng thân phận của mình trở về nhà của mình.

Tố Nguyệt nghe thấy y chậm rãi mở miệng, ngữ khí vẫn kiên định ôn hòa như thường lệ: "Tố Nguyệt, em nhất định phải nhớ kỹ, công tử của em là công tử của Tiêu gia."

Như bị lời này đánh thức, cô quay sang nhìn Tiêu Chiến. Y vẫn mặc bộ y phục màu xanh lam đó, đây là Tố Nguyệt đích thân chuẩn bị cho y khi đến Đại Hạ. Tiêu Chiến cố ý, y muốn mặc trang phục của Nam Sở, đường đường chính chính trở về. Khoảnh khắc này, cô như quay trở lại thời điểm mới đến Tiêu gia, lúc đó đã nghe người ta nói Tiêu Tiện Sơn là một công tử thần tiên phong độ ngời ngời, cưỡi ngựa bắn cung, xuất khẩu thành thơ, văn võ tinh thông, cô rất mong chờ, nhưng khi đến gần giường, chỉ nhìn thấy một thân hình ốm yếu xanh xao. Chính là Tiêu Tiện Sơn hiện tại, gió vừa thổi đã ngã, khiến người ta thật khó nhớ lại diện mạo của công tử thế gia trước đây, Tố Nguyệt chưa từng nhìn thấy y trước đây, nhưng từng tưởng tượng qua trong đầu, mà hiện tại trên chiếc thuyền này, cô như nhìn thấy công tử của nhiều năm về trước, gương mặt tươi tắn, dáng người thẳng tắp và thân thể mỏng manh này kết hợp lại tạo thành Tiêu Tiện Sơn tuyệt thế vô song như lời đồn.

Công tử của cô, là công tử của Tiêu gia. Tiên đế sủng ái, được thầy của tiên đế nuôi dưỡng, bách tính ngưỡng mộ, một Tiêu Tiện Sơn xuất thân từ những điều này sao lại có thể dùng danh phận phi tần của nước địch trở về?

Tố Nguyệt vô thức rơi nước mắt, đột nhiên rất buồn, nhìn gương mặt phẳng lặng như nước hồ, hỏi: "Vậy người không bao giờ quay lại Đại Hạ nữa sao?"

"Tố Nguyệt, tất cả mọi người đều bảo ta đi Đại Hạ." Dây thần kinh căng như dây đàn của Tiêu Chiến đứt phựt, y mệt mỏi: "Giới Tử Việt bảo ta đi, phụ thân bảo ta đi, em cũng bảo ta đi. Nhưng ta không phải người Đại Hạ, ở đó không ai chờ đợi ta."

"Bệ hạ đang đợi người! Ngài rất thích người!" Cô bối rối hét lên.

Ngón tay Tiêu Chiến vuốt ve những hình khắc trên mặt nạ, một lúc sau mới nói: "Hắn đang đợi một người tên Đoạn Nhất Đăng."

"Công tử." Tố Nguyệt mở to mắt, khóe mắt có nước mắt chực chờ, kinh ngạc nói: "Đoạn Nhất Đăng chính là người."

.

.

Tiêu Chiến Tiêu Tiện Sơn, phụ thân là Tiêu Vô Cữu, mẫu thân là Đoạn Oanh, từ nhỏ đã sống ở chùa Đại Tướng Quốc, đi theo Liễu Tuệ thiền sư học tập, thiền sư thấy y thông minh hơn người, dùng hai chữ Nhất Đăng trong kinh Hoa Nghiêm làm pháp danh cho y, mong y đánh tan sự ngu xuẩn của thế tục, duy trì trái tim trong sáng, thông tuệ.

Ở Hoài Lương, Nam Sở, mọi người đều biết câu chuyện lúc nhỏ của Tiêu Chiến. Một trăm ngày sau khi sinh ra, hoàng đế đương thời Sở vương Liệt ban cho Tiêu gia trăm ngọn minh đăng, đến khi bốc đồ vật đoán tương lai, bút lông, nghiên mực, vàng bạc, châu bảo chất đầy xung quanh, nhưng Tiêu Chiến lại bốc ngay ngọn đèn lưu ly hoàng đế ban tặng. Người Nam Sở cho rằng đèn là đăng, đăng mang điềm lành, soi rõ quá khứ, chiếu sáng tương lai, Tiêu Vô Cữu vui mừng khôn xiết, gọi con trai là Trản Trản, mong Tiêu Chiến không quên bản tính, mãi mãi là minh đăng.

(Trản, tiếng trung viết là 盏, nghĩa là tách, ly, chung (nước, rượu,...) cũng có nghĩa là cây đèn, ngọn đèn)

Nhưng Tiêu Chiến còn nhỏ rất ham chơi, ngưỡng mộ giang hồ hiệp nghĩa, thích đeo mặt nạ bạc khắc hình lẻn ra ngoài chơi, đi đến đâu thì vẽ lại hình tách trà úp ngược, không ai hiểu gì cả. Sau đó Hoài An công chúa đến chất vấn, Tiêu Chiến chỉ vào tách trà trên bàn, cười cười.

(一杯盏: một cái tách, Trản)

Sau này lớn hơn một chút thì không làm chuyện này nữa, người Hoài Lương dần dần quên mất, đến khi Tiêu Chiến đến Đại Hạ, nhìn thấy chiếc mặt nạ và hình vẽ Tập Lược Anh để lại trên tường thiên lao thì mới nhớ ra câu chuyện cũ rích này, mặc dù ký ức trước kia không hoàn chỉnh, nhưng y đoán rất có khả năng mình chính là công tử thần bí Hạ đế tìm kiếm bấy lâu nay.

Nếu là y, khi kết bạn với thái tử đương thời Vương Nhất Bác, nhất định sẽ dùng bí danh. Vậy bí danh đó sẽ là pháp danh, thêm họ mẹ, chính là Đoạn Nhất Đăng.

Chuyện này chắc chắn phụ thân và Giới Tử Việt đều biết, chỉ là giấu y. Lần này y trở về là muốn hỏi cho ra lẽ.

.

.

Sông Diễm dài rộng, Tiêu Chiến lấy ra quyển sổ nhỏ từ Nam Sở mang đến Đại Hạ, bên dưới viết thêm một dòng chữ nhỏ.

—— "Tháng ba, chưa đi được một nửa Lạc Kinh, sông Diễm sóng cuộn, mái chèo vội vã, không giống xe rồng."

.

.

Sự biến mất của Thính Tuyết không giấu được, lúc Lương phi nói với Vương Nhất Bác, hắn đang ngồi ngây người ở đình Nam Phong Bất Vãng, trực giác nhạy bén của hoàng đế làm hắn nhận ra có điều gì đó không ổn. Khi Tiết Trác Ngọc chạy đến đã nhìn thấy Vương Nhất Bác cầm một miếng ngọc Như Ý trắng như tuyết chau mày rống lên: "Tiêu Tiện Sơn và ngươi không có quan hệ, tại sao lại tặng ngươi ngọc Như Ý?"

Tiết Trác Ngọc giật mình, tiến tới ngăn tay Vương Nhất Bác lại: "Bệ hạ bình tĩnh, Ngọc Như Ý là sao?"

Hóa ra Vương Nhất Bác theo Lương Phi đến Toái Băng điện, nhìn thấy một viên ngọc lạ trên kệ đồ cổ, hỏi mới biết là Tiêu Chiến tặng cho Lương phi, Vương Nhất Bác lập tức bốc hỏa, cũng không biết đang giận cái gì.

Tiết Trác Ngọc đau đầu, chẳng lẽ người này giận Tiêu Tiện Sơn tặng quà cho Lương phi mà không tặng cho hắn? Hắn nhẹ nhàng đặt miếng ngọc Như Ý qua một bên, Hạc Loan vệ phụ trách lục soát cung điện đi vào, trong tay cầm một gói giấy, Tiết Trác Ngọc vội hỏi: "Là cái gì, mang lên đây."

Mở gói giấy ra, nhìn thấy bên trong có ba bốn viên thuốc nhỏ màu đỏ, Vương Nhất Bác hỏi: "Lương Phi, đây là lục ra từ cung của ngươi, là cái gì?"

Lương Phi run rẩy, sắc mặt tái xanh, môi nhợt nhạt: "Đây, đây là thuốc kiện thai..."

Vương Nhất Bác nhớ lại lần trước Lương Phi chốc thuốc mình, nói muốn có con, hắn đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: "Cái này ngươi lấy từ đâu ra?"

"Thính Tuyết đưa cho thiếp, nói là bí dược phương nam..." Cô ngơ ngác nói.

Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra mọi chuyện, nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào viên thuốc nói với Tiết Trác Ngọc: "Hạ Phức! Nhìn đi, ngươi nhìn đi! Là Tiêu Tiện Sơn, cái gì cũng nghĩ tới! Đứa trẻ này, là hắn muốn quả nhân sinh!"

"Thật chu đáo làm sao, vì muốn đi, không ngần ngại lừa quả nhân." Tiết Trác Ngọc không dám nhìn biểu cảm lúc này của hoàng đế, nhưng nghe ra được hận ý và bi thương trong lời nói. "Ta đã nghĩ cả rồi, một người kiêu ngạo như vậy về thăm nhà, Giới Tử Việt nhất định sẽ sỉ nhục y, ta đã an bày ổn thỏa tất cả, nhưng y vẫn cứ muốn như vậy quay về."

Tiết Trác Ngọc cuối cùng cũng biết vì sao Vương Nhất Bác không bảo hắn lập tức đi Nam Sở điều tra về Đoạn Nhất Đăng. Hắn muốn giữ Tiết Trác Ngọc lại để đưa Tiêu Chiến về Nam Sở thăm nhà, Tiết Trác Ngọc là Trấn Vĩnh hầu của Đại Hạ, là sức mạnh của Đại Hạ, cũng là chỗ dựa của Tiêu Chiến. Chung quy thì, so với Đoạn Nhất Đăng tìm khắp nơi không được thì hoàng đế vẫn đặt tâm tư lên người Tiêu Chiến nhiều hơn.

Lương Phi quỳ gối lặng lẽ ngước mắt lên, cô nhìn thấy đôi mắt vị hoàng đế cao ngạo đỏ hoe, ngoài miệng rõ ràng hận y như vậy, nhưng vừa cúi đầu nước mắt đã rơi, cô cảm thấy thật đau lòng cũng thật buồn cười. Cười nhạo vị hoàng đế này vậy mà lại đau buồn cho một thế thân, đau lòng cho bản thân cuối cùng vẫn không so được với người khác, không bằng Đoạn Nhất Đăng, cũng không bằng Tiêu Chiến.

"Hạ Phức, Tiêu Tiện Sơn có phải cũng đã lừa ngươi không?" Vương Nhất Bác nắm lấy vai Tiết Trác Ngọc, dùng lực mạnh như thể sắp bóp gãy xương, khàn giọng nói: "Y là người tỉnh táo nhất, lừa ta và ngươi xoay vòng vòng." Vương Nhất Bác nhìn thấy Lương phi quỳ bên cạnh, đưa tay kéo Lương phi, cười lạnh nói: "Lương phi, cả ngươi, ngươi cũng bị y lừa!"

Thật lợi hại. Vương Nhất Bác nghĩ, một mũi tên giết ba con nhạn. Hoàng đế có con sẽ buông lơi cảnh giác, cho Tiêu Chiến dễ dàng hành động; Nếu không có con, hành động của Lương phi sẽ bị chỉ trích, địa vị của Tiêu Chiến sẽ càng được nâng cao; y chạy đến Long Diên cung cứu giá, để lời nói dối làm phụ tá càng uy tín hơn, thông minh như Vương Nhất Bác, sao nghĩ đến Lương phi ái mộ mình sẽ nghe lời người khác xúi giục hạ thuốc hắn? Hắn sẽ giận Lương phi, nhưng cũng áy náy vì mình đã ép Lương phi tiến cung, sẽ không điều tra kỹ lưỡng sự việc. Tiêu Chiến biết hết mọi chuyện, chỉ cần một cung nữ nhỏ là có thể nắm hậu cung của Đại Hạ trong tay. Y thật sự không nên ở trong đống phấn son má hồng, y trời sinh là làm diều hâu trong triều đình.

Y nói ta thích hợp làm hoàng đế, nhưng thực ra y mới là người thích hợp nhất.

Vương Nhất Bác bước nhanh ra khỏi Toái Băng điện làm hắn ngạt thở, viên thuốc màu đỏ trong tay bị nghiền nát thành từng mảnh.

Tiết Trác Ngọc thở dài, cũng đi ra ngoài. Khi đến cửa cung, hắn sững sờ đứng lại, Tiêu Chiến từng đi từ bên đó gả đến Đại Hạ, Vương Nhất Bác không đến đón. Phàm là chuyện gì cũng có nhân quả số mệnh, bệ hạ không đến đón y, cho nên cũng không giữ được y.

Tiếng động ngoài cửa khiến Tiết Trác Ngọc hoàn hồn, hắn nhìn thấy một con ngựa lông mượt bị cột ở ngoài cổng cung điện, không ngừng đi đi lại lại. Các cung nữ đều tò mò nhìn qua, tấm biển có khắc chữ Tiêu trên cổ ngựa chói mắt dưới ánh mặt trời, hắn giơ tay qua nắm dây cương: "Phi Phi, ngươi đi theo ta đi."

Năm Vĩnh Phúc thứ hai, Tiêu phi trốn về Nam Sở, hoàng đế phẫn nộ, phong tỏa Kim Quang điện, trong cung cấm nhắc đến chữ "Tiêu". Cùng năm đó, đại quân Trấn Vĩnh hầu áp sát biên giới, ở Phong Xuân quan - cửa biên giới Hạ Sở - tập dợt quân sự, coi như cảnh báo.

.

.

Tiêu Chiến đến được Phong Xuân quan đã ba ngày trôi qua. Vòng vèo từ Phong Xuân quan về Hoài Lương thêm hai ngày nữa. Trong khoảng thời gian này, quân Hạ không truy đuổi được họ, khi họ đến cổng thành Hoài Lương, lính gác cổng thành hỏi: "Người tới là ai?"

Tiêu Chiến cởi mũ xuống, sau lưng là hai cỗ xe ngựa, tay chắp sau lưng: "Trưởng tử Tiêu gia, Tiêu Tiện Sơn."

Tiêu Tiện Sơn vang danh như sấm, nhưng lính gác cổng đã nhận chỉ thị của Sở vương Việt, không cho y vào thành. Đang lúc khó xử, đột nhiên có một nhóm hòa thượng tay cầm gậy vàng bước tới, thúc mạnh vào cổng thành nặng nề, đồng thanh nói: "Tiểu sư đệ, sư phụ chờ đệ đã lâu."

Tiêu Chiến nhìn quanh thì thấy một vị thiền sư mặc áo cà sa vàng đỏ cầm gậy tích trượng đứng dưới cổng thành, phong thái đó, Liễu Tuệ thiền sư quả không sai.

"Nhất Đăng, tới đây."

Liễu Tuệ dường như không thay đổi nhiều, trong ký ức của Tiêu Chiến, ông luôn có khuôn mặt điềm tĩnh và ôn hòa như vậy, xen lẫn sự nghiêm nghị và hiền từ của những người lớn tuổi.

Tiêu Chiến thấy ông đến liền mỉm cười, bước tới ôm lấy sư phụ, khẽ nói, Tiêu Tiện Sơn, nói được làm được.

Bàn tay già nua của Liễu Tuệ vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của y, tiểu đệ tử trong lòng ông nhẹ hơn trước khi đi. Ông thở dài, nói, ta biết.

Năm trước Tiêu Tiện Sơn cáo biệt ông ở chùa Đại Tướng Quốc, mùa xuân, chim én làm tổ trên cây hòe, y chỉ vào tổ chim én trống trơn, sư phụ, chờ đến mùa xuân, con sẽ trở lại.

Liễu Tuệ chờ, đã chờ được y.

"Nhất Đăng, phụ thân đang chờ con trong chùa." Liễu Tuệ siết chặt tay y, như muốn truyền thêm sức lực. "Con không cần phải sợ ông ấy, con không sai."

Liễu Tuệ đưa y đến chùa Đại Tướng Quốc, Nam Sở hiện tại đã là mùa xuân trăm hoa đua nở, cảnh sắc hoàn toàn khác với Đại Hạ, trong không khí tràn ngập hương hoa ấm áp. Y hít một hơi thật sâu, đặt lòng bàn chân xuống nền đất trước chùa Đại Tướng Quốc, rất thận trọng, một cảm giác hồi hộp lâng lâng khó tả của người xa xứ khi được quay về cố hương. Tiếng gõ mõ buổi chiều vang lên, Tiêu Vô Cữu đang chờ trong thiền thất.

Tiêu Chiến giơ tay gõ cửa.

Thái sư Tiêu Vô Cữu từng dạy dỗ tiên đế và hoàng đế hiện tại, trong nhà có muội muội là mẫu thân hoàng đế, con trai thì nổi tiếng tài năng, trông có vẻ quyền hành áp đảo triều chính, đứng trên vạn người, nhưng ông đã cáo lão từ lâu, năm ngoái còn làm ra một chuyện lố bịch là đưa con trai đến Đại Hạ hòa thân.

"A Chiến, con ở Đại Hạ thế nào?" Tiêu Vô Cữu nhấc ấm rót trà, nước trà màu xanh nhạt lấp đầy chén ngọc, lá trà lững thững trôi trên mặt nước. Ông đẩy tách trà cho Tiêu Chiến, ngửi mùi, là Long Tỉnh thượng hạng.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm, nhướng mày nói: "Hạ đế có người trong mộng, miêu tả khá giống con, nên con rất được chiếu cố, không có gì không tốt."

Tiêu Vô Cữu nói, con từ nhỏ đã thông minh, con nên biết ta đưa con đi Đại Hạ, là không muốn con quay lại.

Tiêu Chiến nói: "Phải, nhưng con vẫn muốn hỏi người, tại sao?"

Đáy tách trà chạm vào mặt bàn phát ra tiếng va chạm nhẹ. Tiêu Vô Cữu nói, nếu con đã trở về, có một số chuyện vi phu không giấu được nữa.

"Năm trước, con lén lút đi theo sứ đoàn đến Đại Hạ không nói cho ai biết, khi Thính Tuyết đưa con ra khỏi Lạc Kinh, con đã rơi xuống nước hôn mê, tịnh dưỡng ba bốn tháng mới có chuyển biến tốt, đến lúc tỉnh lại, con đã không nhớ gì nữa."

Tập Lược Anh phóng hỏa, Vương Nhất Bác mất trí, cả bản thân vô duyên vô cớ rơi xuống nước vào giờ phút này lờ mờ hiện rõ. Giới Tử Việt lệnh cho Tống Hạc Hương ở Nam Sở hành thích y, Tập Lược Anh bị hắn xúi giục phóng hỏa, phủ đệ thái tử bị thiêu rụi, mà y quay lại thành Lạc Kinh cứu Vương Nhất Bác trong biển lửa.

"Rốt cuộc tại sao bệ hạ muốn giết con?" Tiêu Chiến vẫn chưa có manh mối, vấn đề này giống như ngọn nến bị che một lớp màn, chỉ cần vén mở là có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng hồi lâu chẳng thấy người vén màn.

Tiếng gõ mõ hòa cùng tiếng tụng kinh của các tăng nhân ở xa xa, Liễu Tuệ chắp tay nhìn về phía mặt trời lặn ở phía tây, là hướng Hoàng lăng Nam Sở. Người Nam Sở sùng bái đèn, yêu thích hoa nhài, cho nên nơi đó đèn không bao giờ tắt, hoa nhài vĩnh viễn không tàn.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro