Chương 2: Nụ cười như mặt trời ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người lúc diễn đều rất nghiêm túc, không thua kém gì những diễn viên chuyên nghiệp, đây là lý do đạo diễn chọn cả hai.

Họ cao ráo, trẻ trung và tài năng, thoạt nhìn có thể không cảm thấy nhiều nhưng khi đứng cùng nhau, càng nhìn càng thấy hợp.

Cũng đã nhìn những người khác diễn, nhưng không thật sự phù hợp, đạo diễn và biên kịch trong lòng thật sự khó chịu.

Họ có linh cảm rằng bộ phim này sẽ thành công!

"Ha! Được rồi, Bác Chiến nghỉ ngơi đi. Buổi tối chúng ta vẫn còn quay cảnh đêm." Loa của đạo diễn vang lên, hai người đã quay cả ngày cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Anh mặc áo khoác vào, có lẽ trời đã lạnh quá lâu, không cảm nhận được chút hơi ấm nào nên anh tìm bình nước nóng thì thấy bình nước nóng đã lạnh, anh không còn cách nào khác. Cắm nước lên.

Vương Nhất Bác cũng mặc áo khoác vào, lấy khăn nóng từ trợ lý chườm ấm mặt và tai, sau đó cầm lấy bình nước nóng chuẩn bị đi ăn cơm tối, từ khóe mắt thoáng hiện lên. Tiêu Chiến xo người lại, canh giữ bên cạnh bình nước nóng điện. Vẻ mặt rũ xuống khiến cậu có chút buồn bực.

Cậu chợt nhớ trên mạng nói công ty của Tiêu Chiến đối không tốt với anh, không có trợ lý và vệ sĩ. Anh đã đấu tranh với một vụ kiện để chấm dứt hợp đồng, nhưng bị thua.

Sau khi sững sờ mất vài giây, sau đó cầm lấy chiếc khăn nóng đang hấp, cầm bình nước nóng đi về phía Tiêu Chiến.

Khi đến gần, cậu nhận ra môi anh tím tái vì lạnh.

Vì vậy, cậu nhanh chóng đưa khăn nóng qua, sau đó đổi bình nước nóng trên tay.

Tiêu Chiến đang canh bình nước nóng chỉ cảm thấy một thứ nóng bừng, sau đó trên người còn có một bình nước nóng ấm, trên tay còn cầm một chiếc khăn tắm đang hấp hơi, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia. Vẫn vô cảm, và sau đó mở ra. Với một nụ cười tươi, với đôi lông mày cong

"Cảm ơn."

"Không có gì." Cậu không rời đi sau khi nói, mà quay mắt nhìn người trợ lý đang đi đến nhanh với chậu nước nóng trên tay.

Vương Nhất Bác cầm lấy khăn lạnh trong tay Tiêu Chiến bỏ vào chậu nước nóng, trợ lý muốn làm giúp, nhưng ánh mắt cậu lại biểu thị không cần, lòng bàn tay trắng nõn, vừa mới lau xong. Đưa tay vào trong nước. Làm nóng chiếc khăn cẩn thận, sau đó lấy nó ra, vặn nó và đưa cho anh.

Còn anh một bên lo lắng bình nước nóng sẽ đổ quá nhiều vào nên để mắt tới, kết quả quay đầu lại vô tình nhìn thấy cậu đang vặn khăn, không khỏi trợn tròn mắt, rõ ràng là choáng váng.

Anh chỉ hoàn hồn khi có cái chạm tay ấm áp của cậu.

Không ngờ cục đá ít nói này lại cẩn thận như vậy?

Ah, cậu không phải là người tồi, nhưng anh đã thấy những người hâm mộ của Vương Nhất bình luận như thế.

Đừng hỏi tại sao anh lại rành rọt như vậy. Anh chỉ quen với người mà mình biết thôi. Suy cho cùng, việc quay phim không phải ngày một ngày hai. Về cơ bản, để thân với nhau thì phải mất ít nhất vài tháng Nếu không hiểu gì mà lại xúc phạm ai đó, thì người đó thực sự sẽ thất nghiệp đó.

Rốt cuộc, một số người từ lâu đã thấy cậu khó chịu.

"Có muốn ăn tối cùng nhau không? Nghe nói ở đây có một quán lẩu rất ngon." Tiêu Chiến lắc đầu, ngừng nghĩ đến chuyện không vui.

"Được."

Trợ lý tiến lên muốn nói cậu là giọng nói không tốt nên không thích hợp ăn lẩu, nhưng cậu lại lập tức trả lời anh, khiến trợ lý không nói nên lời.

Lúc đó, bình nước nóng của Tiêu Chiến cũng đã sôi, sau khi suy nghĩ về bình trong tay, anh đứng dậy rút phích cắm và đưa bình nước nóng vừa sôi cho cậu.

"Ừ, cái này nóng hơn."

Vương Nhất Bác không khách sáo, cầm lấy nó một cách tự nhiên.

Hai người sánh bước bên nhau, đều mặc áo khoác đen dài, anh mặc áo len cổ lọ màu trắng bên trong và áo len cổ lọ màu đen của cậu.

Dường như có cảm giác mặc giống nhau.

Nhiếp ảnh gia bên cạnh không thể không chụp vài bức ảnh. Nó thực sự rất đẹp! Người nhiếp ảnh gia nhìn những bức ảnh trong máy và xúc động nói.

Nhà hàng Lẩu Thành Phố Phim.

Trong quán nhỏ.

Hai người ngồi đối diện nhau, vì trợ lý là người miền Bắc và muốn ăn mỳ Ý nên Vương Nhất Bác đã bảo anh ta tự tìm đồ ăn.

"Em có kiêng gì không?" Anh vừa nói vừa cầm thực đơn lên.

"Không." Cậu rót một cốc nước nóng cho hai người họ.

"Ừm, anh chọn rồi, em muốn ăn gì? Anh chọn nồi Vịt Thượng Quan, em bị ho, ăn canh trong sẽ tốt hơn." Anh đưa thực đơn cho cậu rồi mỉm cười.

Giọng nói của cậu từ trước đến nay không được tốt lắm, cậu không quá cầu kỳ về chuyện ăn uống, và cậu ấy thường chiều theo sở thích của người khác, không khó để nhận ra điều này.

"Ừm, em sẽ ăn tất cả những gì anh gọi. Gọi những thứ này trước đi, không đủ thì gọi tiếp." Vương Nhất Bác đưa thực đơn cho người phục vụ đang đứng bên cạnh.

Đây có lẽ là điều mà em ấy đã nói trong một hơi dài nhất, anh tự nghĩ.

Hai người ngồi nói chuyện liên quan đến âm nhạc một lúc, nhưng phần lớn thời gian là anh nói và cậu lắng nghe cẩn thận, lần đầu tiên nên cậu cảm thấy nói một chút cũng không sao.

Chẳng mấy chốc, nồi lẩu đã được dọn ra, có nhiều đồ ăn kèm.

Lúc đó 2 người cũng không quá nổi tiếng, có lẽ quán này thấy nhiều người nổi tiếng hơn nên không có người theo dõi.

Đôi khi anh nghĩ yên lặng như thế này là tốt, nhưng đôi khi lại nghĩ từ khía cạnh khác, dù sao thì anh cũng không đủ tốt, nên anh thậm chí còn không có nhiều người hâm mộ.

Vào thời điểm đó, họ không nghĩ đến cảnh cả hai trở nên nổi tiếng ở Trung Quốc sau khi bộ phim truyền hình được phát sóng, tất nhiên, đây là điều cần theo dõi.

Tiêu Chiến là một người cẩn thận, và về cơ bản anh ấy luôn có đồ ăn nhẹ trên phim trường, đặc biệt là trong mùa đông như thế này, anh tiêu thụ rất nhiều calo, vì vậy anh ăn nhiều hơn.

Tuy nhiên, anh không quên cậu, và cẩn thận chần thịt cho cậu trong một nồi súp nóng.

"Ăn nữa đi, em gầy quá!"

"Anh còn gầy hơn em."

Cậu nhìn bát đầy thịt và rau của mình, sau đó đến những món ăn màu đỏ của anh, nhìn là biết nó rất cay, nhưng anh ấy dường như không nhận ra bất cứ điều gì. Không có gì ngạc nhiên vì người Trùng Khánh rất thích ăn cay.

"Này, nếu anh có khuôn mặt nhỏ nhắn như em, anh nhất định sẽ tự ăn." Tiêu Chiến xua tay.

Anh bây giờ cũng tự ăn mà, Vương Nhất Bác thầm nghĩ trong lòng.

"Em đã đọc nguyên tác của bộ phim này chưa?" Anh đột nhiên nhớ tới nguyên tác dày cộp mà đạo diễn đưa cho anh, anh đã xem ba ngày rồi!

"Em chưa có thời gian để đọc nó." Cậu nhớ đến cuốn sách dày cộp vẫn còn trong vali của mình.

"Nó dày quá phải không?" Anh bĩu môi.

"Ừm."

"Vẫn là bắt cướp. Chỉ là đại boss không nói nhiều, không giống cảnh sát như anh hoặc là vừa nghịch ngợm vừa ham chơi, hoặc là cứng đầu! Vai diễn của anh! Thật là hoảng!"

Cậu dường như đã nghĩ đến những câu thoại dài trong kịch bản, khóe môi cong lên để lộ một nụ cười ngọt ngào.

"Hả? Em cười rồi, anh còn tưởng rằng em không cười, nhưng em cười thật đẹp." Anh nhìn cậu, cũng bật cười thật tươi, đôi mắt lé cong lên những đường vòng cung đẹp mắt.

Nhìn nụ cười của anh, cậu như bị thu hút, độ cong khóe miệng không hề giảm xuống.

Cả hai đã nói chuyện rất vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên 2 người đi ăn cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro