Chương 8: Anh nấu cho em ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suốt cả buổi chiều và buổi tối, anh quay một vài cảnh đơn giản đi làm và về nhà vào buổi tối, kết thúc khá sớm.

Hôm nay cuối cùng anh cũng không thức khuya nữa.

Dự báo thời tiết nói rằng ngày mai trời sẽ có tuyết, vì vậy đạo diễn yêu cầu mọi người quay về nghỉ ngơi thật tốt, cảnh tuyết sẽ được thực hiện vào ngày mai, và đó là đoạn mà Thẩm Thanh chia tay với Mộ Trần. Tương đối áp lực. Đạo diễn cũng đặc biệt nói chuyện với Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, em và Nhất Bác nên ở cạnh nhau, lúc đó cũng là để tiện diễn tập cùng nhau, nên anh đặc biệt dành một phòng thông nhau cho hai đứa. Ngày mai phim sẽ có chút khó quay. Anh không chắc tuyết có lớn không, vì vậy trước tiên bạn hãy quay về nói chuyện với em ấy, hãy làm quen với nó, ngày mai cố gắng hết sức để quay 1 lần cho xong, nếu không mọi người trong đoàn sẽ chết cóng mất! "

"Vâng." Tiêu Chiến nghiêm túc gật đầu, đáp ứng.

Anh sợ lạnh và sợ nóng, nhưng là một diễn viên, khi đóng phim, không ai vì bạn mà thay đổi điều gì cả. Tất nhiên, trừ khi bạn nổi tiếng và có chỗ đứng.

Nhưng anh thì không, vì vậy nên ngoan ngoãn làm quen với kịch bản và quay phim.

Tiêu Chiến ôm lấy bờ vai gầy của Nhất Bác cười một cách chân thực.

"Nhất Bác, tối nay hãy bảo trọng!"

Cũng may hai người này đều là nam, nếu là nam và nữ, có thể bị người khác nhìn thấy, nghe được, lại là một trận cuồng phong.

Trợ lý trong long đã nghĩ như vậy.

Tất nhiên, trợ lý sẽ không biết là cảnh này thực sự được chụp lại bởi paparazzi bên cạnh. Đừng hỏi tại sao paparazzi lúc nào cũng có thể ghi lại hai người họ. Vẻ ngoài của họ đã thu hút người hâm mộ, sau đó hoàn toàn bị thu hút bởi kỹ năng diễn xuất của họ.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm chặt vai, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới bốn chữ "bá vai bá cổ" mà học sinh thường nói khi còn học.

Rõ ràng lúc trước cậu ở trong đoàn, những người anh em kia rất thích ôm cậu thế này, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới việc anh sẽ ôm cậu.

"Tối nay em muốn ăn gì? Có muốn mì không? Anh nấu cho em ." Giọng nói dễ chịu của anh đã cắt ngang "suy nghĩ điên rồ" của cậu

"Anh có thể nấu ăn?" Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, rất ít con trai trẻ có thể nấu ăn.

"Mì gói, ai chẳng biết nấu!" Tiêu Chiến cười.

Vương Nhất Bác đột nhiên nhìn anh không nói nên lời.

"Được rồi, được rồi, chọc em thôi! Chúng ta về khách sạn đi, cảm ơn em đã chơi với anh tối nay, nên hôm nay anh trai em quyết định sẽ tự tay nấu cho em." Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt của cậu mà cảm thấy tốt hơn. Có khuôn mặt dễ thương hơn rất nhiều, thực sự khiến anh muốn trêu chọc 

cậu!

Khách sạn họ ở có một nhà bếp nhỏ được cung cấp đặc biệt, các dụng cụ và nguyên liệu trong đó đều có sẵn, để khách có thể thỉnh thoảng cải thiện bữa ăn và tự làm.

Bếp nhỏ rất sạch sẽ, phải nói rằng vệ sinh của khách sạn này thực sự rất tốt.

Tiêu Chiến cởi chiếc áo khoác nặng trĩu xuống, xắn tay áo len trắng, lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả cà chua và hai quả trứng.

Cà chua rửa sạch, cắt khúc, bắc nồi, châm lửa, đổ dầu vào, khi nhiệt độ dầu tăng thì đập một quả trứng vào, chẳng mấy chốc, quả trứng trong nồi đã thành hình tròn đẹp mắt ở giữa. Trứng vàng và rất đẹp.

Đứng cách đó không xa, Vương Nhất Bác có thể thấy rõ hàng loạt động tác của Tiêu Chiến mà không ảnh hưởng đến anh.

Cậu lặng lẽ nhìn anh nấu hai phần canh trứng cà chua, sau đó vớt từ dưới đáy ra cho vào bát, bên trên đặt một quả trứng vừa rán lên với âm thanh vui tai.

"Bữa ăn tối đã sẵn sàng."

Nó khiến anh cảm thấy ấm áp hơn trong ngày đông lạnh giá này.

"Nào, thử mùi vị." Tiêu Chiến đưa đũa cho cậu, đang mong chờ, ánh sáng rơi vào trong mắt, sáng ngời.

Vương Nhất Bác cầm đũa, gắp một miếng mì, rồi lại cắn một miếng trứng, vị chua ngọt của cà chua, mùi thơm của hành lá và mùi thơm của trứng. Rõ ràng đây là một món mì rất đơn giản, nhưng cậu lại cảm thấy nó ngon hơn những món ăn ở cửa hàng đó. Nó ngon hơn nhiều và đó là hương vị mà cậu thích, vì vậy cậu nheo mắt và giọng nói của 'ông ngoại' phát ra.

"Chà, rất ngon."

"Này, ngon thì ăn đi, nếu nguội mì sẽ không ngon nữa đâu." Tiêu Chiến cười vui vẻ, sau đó nhanh chóng ăn hết bát mì của mình.

Toàn bộ căn bếp nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng ăn mì, nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp.

Sau khi hai người ăn xong, Tiêu Chiến không quên lau rửa bát đũa, mặc dù sẽ có người phục vụ dọn dẹp, nhưng anh cảm thấy không hay khi để người khác dọn dẹp thay.

Hai người ăn sạch sẽ một tô mì lớn, đến một chút nước cũng không còn.

Vì vậy, cả hai quyết định mặc áo khoác, đeo khẩu trang và đi mua sắm ở tầng dưới.

Thành phố điện ảnh vẫn rực rỡ ánh đèn vào ban đêm, với tiếng rao bán của những người bán hàng, người đi bộ trên đương và thậm chí cả một đoàn quay phim ở chợ đường phố. . . . . .

Thật là nhộn nhịp.

Hai người vô tư bước đi trên con phố đông đúc, khi đi qua dòng người đông đúc, Tiêu Chiến chìa tay ra để che chở cho cậu, cậu không thích nơi quá đông đúc, vì vậy cậu đi về phíaanh. Dựa vào.

Dù không được nổi tiếng nhưng chiều cao và khí chất của họ đã được định sẵn để thu hút sự chú ý.

Sau đó khi cậu nhìn thấy anh bảo vệ cậu, thậm chí còn có những cô gái trẻ đang che miệng đi bên cạnh họ.

Bất đắc dĩ, hai người đi mua sắm một lát, sau đó đơn giản trở về khách sạn.

Vừa bước vào khách sạn, cả hai đều thở ra một hơi dài, cả người như thả lỏng, cảm nhận được hành động giống nhau, hai người nhìn nhau, rồi mỉm cười cùng nhau.

"Anh đi tắm trước, lát nữa gặp." Đến cửa phòng, Tiêu Chiến chỉ vào phòng mình nói.

"Được." Vương Nhất Bác gật đầu, đúng lúc cậu cũng muốn đi tắm.

Thế là hai người quẹt thẻ để vào phòng.

Tiêu Chiến tắm rất nhanh, mặc bộ đồ ngủ SpongeBob, gõ cửa phòng Nhất Bác.

Mở cửa bước vào, thứ đầu tiên thấy bộ đồ ngủ đen trắng của cậu, với khuôn mặt jīng đó, huống chi nó thực sự không được đáng yêu cho lắm.

Khi Nhất Bác nhìn thấy SpongeBob trên ngườianh, đôi mắt cậu sáng lên, anh không ngờ rằng cậu thích SpongeBob, nhưng nó thực sự rất đáng yêu.

Hai người họ không biết rằng họ đã được dán nhãn là dễ thương trong mắt đối phương, chỉ mỉm cười ẩn ý, ​​sau đó nghiêm túc ngồi trên ghế sofa để chơi với nhau.

Đúng, đó là một sự hiểu biết ngầm. Họ quen nhau không bao lâu nhưng cả hai lại hiểu nhau một cách bất ngờ. Dù 2 người cách hai thế hệ, nhưng không có gì khó khăn để họ hòa hợp.

Cuộc gặp gỡ của họ giống như một cuộc hội ngộ được mong đợi từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro