Chương 12: Cuộc hẹn ở chùa Linh Độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đến nhà của anh D ở Thọ Thần Sơn. Mỗi năm trở về từ Đại Áo anh đều đến một chuyến.

Hôm nay đợi khá lâu mới có người ra mở cửa. Anh vào nhà thì thấy nhà anh D có rất nhiều người, phần lớn toàn người không quen.

Tiêu Chiến không biết mấy năm nay anh D đã làm những gì. Nhưng anh có thể đoán được đại khái.

Ba người năm người tụ tập một chỗ, đánh mạt chược, đánh bài, uống rượu, rất náo nhiệt. Khi nhìn thấy Tiêu Chiến, họ chỉ tò mò liếc nhìn một cái rồi tiếp tục việc của mình. Tất nhiên, cũng có những ánh mắt soi mói, coi thường. Tiêu Chiến không quan tâm.

Anh bước đến khu vực ghế sofa trong phòng khách, thấy anh D đang chơi mạt chược.

"Anh D." Tiêu Chiến gọi.

"Phỗng! Cảm ơn lão Ba!" Anh D nói xong liền cười ha ha.

"Má nó!"

"Cứ nghĩ là hôm nay đến lì xì cho anh D thì không buồn nữa!".

Mấy người chơi mạt chược cứ nói cười ha hả mãi, lúc này Tiêu Chiến lại gọi: "Anh D."

Anh D quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến, nói: "Tới rồi hả, ngồi xuống đi, anh cùng anh em chơi mạt chược."

Mọi người xung quanh nhìn Tiêu Chiến, có người hỏi anh D đây là ai.

"Tiêu Chiến, đàn em của anh D. Cái người đánh nhau giỏi ấy." Có người trả lời.

"Ù." Anh D lật mấy quân bài ra.

Tiêu Chiến muốn cười, cúi đầu đứng bên cạnh.

Dã Cẩu đi qua nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, khói ngạt quá".

Tiêu Chiến gật đầu.

Hai người đi ra ngoài, Dã Cẩu nói: "Tiêu Chiến, sau này muốn làm gì?"

Tiêu Chiến khịt mũi, "Xã hội đen."

Dã Cẩu nhìn anh không nói lời nào, chỉ vỗ nhẹ vào vai anh.

Thế lực của anh D mấy năm nay tuyệt không chỉ nằm trong phạm vi bang hội nữa. Huống hồ, con đường mua bán, vận chuyển ma túy của hắn không phải chỉ là một nhóm người. Trách nhiệm không giống nhau, cách đối xử cũng khác nhau, toàn bộ mạng lưới ma túy tuy rằng không lớn, nhưng rất nghiêm ngặt.

Hơn nữa, từ khi chiếm địa bàn của Đại Nghĩa Đoàn đến bây giờ cũng chưa được mấy tháng. Anh D không thể nhanh như vậy có được quy mô như hiện tại. Tiêu Chiến tin là mấy năm nay hắn đã luôn buôn thuốc. Đại Nghĩa Đoàn chẳng qua chỉ là cơ hội nói ra mà thôi. Tiện tay giành thêm địa bàn, giựt thêm cơ hội làm ăn.

Cách thức của anh D đa hình đa dạng. Lần này chẳng qua chỉ để Tiêu Chiến biết hắn có rất nhiều người để sử dụng, không phải chỉ trông mong ở mỗi mình anh. Tiêu Chiến cũng không khó chịu, bởi vì Tiêu Chiến không phải là lựa chọn đầu tiên của anh D, bây giờ đến tìm anh, nhất định phải có điều gì đó không ổn.

Hồng Quán vẫn trong tình trạng bế tắc. Qua năm nay, những vấn đề tích lũy phải đối mặt.

Tiêu Chiến đi trên đường, than thở con đường dốc từ nhà anh D đi xuống thật khó khăn.

.

.

Vương Nhất Bác về đến nhà, Long Tam đã chặn hắn lại.

"Nhà quê, mày đi đâu? Để lại một đám quái vật yêu tinh cho tao đối phó!" Long Tam vỗ vỗ sau đầu hắn

"Ra ngoài chơi thôi, anh Long Tam." Vương Nhất Bác thản nhiên nói.

Long Tam đi vòng quanh hắn hai vòng, nói: "Đi tìm Tiêu Chiến?"

Vương Nhất Bác ngơ ngác một giây, ngẩng đầu cười nói: "Phải."

"Nó cho mày làm?" Long Tam lại bày ra tư thế chống nạnh.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay trái sau lưng thành nắm đấm, "Sao có thể."

Long Tam cười to ha ha nói: "Tao nói mà."

"Nhưng nhìn nó cũng ngon lành gớm, cái eo đó vừa thon vừa rắn chắc, trước kia không thấy nó đẹp gì mấy, giờ xem ra... chậc chậc chậc."

Vương Nhất Bác nghiến răng không nói gì.

Long Tam bước đến cầu thang, quay lại vẫy tay với Vương Nhất Bác.

Hắn đợi Vương Nhất Bác đi qua nói, "Sẵn sàng chưa?"

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu.

"Nhờ mày cả đó."

Long Tam nói xong đi lên lầu, Vương Nhất Bác sững sờ nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của mình. Lá bùa bình an, chắc có tác dụng nhỉ?

Vương Nhất Bác trở lại phòng, lấy ra một tờ giấy, viết ra những cảm xúc của mình trong mấy ngày qua.

"Mẹ, hôm nay con ăn bánh chẻo rồi. Tự con gói, còn có ca ca lần trước con nhắc tới. Ảnh bằm nhân giùm con, ăn rất ngon. Có mùi vị của mẹ."

"Mẹ, con nhớ mẹ."

"Mẹ, mẹ có tin vào bùa bình an không?"

Sau khi viết xong thư, Vương Nhất Bác lấy cái hồ lô nhỏ dưới gối ra, chà xát nó trong lòng bàn tay.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác lẩm nhẩm.

.

.

Vào ngày rằm tháng giêng, Tiêu Chiến đến chùa Linh Độ như đã hẹn với Vương Nhất Bác.

Ngày hôm đó về, ngay khi Vương Nhất Bác đặt chân lên đất Cửu Long, tính khí trẻ con của hắn tan biến. Hắn im lặng đi về phía trước, đến ngã ba, quay lại nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thở dài, "Nói đi, muốn nói cái gì?"

Vương Nhất Bác bước đến trước mặt Tiêu Chiến, "Lá bùa có thể bảo vệ cả đời bình an, phải không?"

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, gật đầu.

"Mười lăm tháng giêng đi chùa Linh Độ không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Anh nhìn Vương Nhất Bác qua làn khói, trong đôi mắt đó có tất cả, "Đi chứ, Vương đại soái hẹn phải đi."

Hai người im lặng nhìn nhau, Vương Nhất Bác cười cười, xoay người rời đi.

Tiêu Chiến đứng ở cổng chùa Linh Độ, nhìn địa hình xung quanh. Nơi này không xa địa bàn của Long Hưng Đường. Ngôi chùa có lịch sử tương đối lâu đời, dù là côn đồ cùng hay người bình thường, đều muốn đến chùa lễ bái, cầu tài lộc, bình an. Hương hỏa rất mạnh.

Mười giờ sáng, có rất nhiều người. Tiêu Chiến đứng ngoài chùa châm một điếu thuốc, vừa hút một hơi thì đã có người giựt lấy.

Không ai tự tiện như vậy ngoại trừ Vương Nhất Bác.

"Ở cổng chùa hút thuốc không tốt." Vương Nhất Bác rít một hơi thuốc nói.

"Vậy trả lại cho tôi." Tiêu Chiến đưa tay ra.

Vương Nhất Bác dập tắt điếu thuốc, ném nó vào thùng rác.

"Đi, đi lạy Hoàng Đại Tiên, cầu em phát tài."

Vương Nhất Bác vẫn mặc vest, nhưng không xịt nước chanh. Hắn đi phía trước, dẫn Tiêu Chiến đi vòng quanh chùa Linh Độ.

Hai người khôi phục lại bộ dạng cư xử như lúc ở Cửu Long, hầu như đều là im lặng. Trong trầm mặc có một sự hiểu ngầm, nên nhìn họ vẫn giống như một đôi bạn.

Chùa rất lớn, lúc Vương Nhất Bác thành kính bái lạy. Thấy hắn lẩm bẩm rất nhiều, Tiêu Chiến muốn cười. Người ở Đại Áo nói anh mê tín hôm nay cũng trở thành người mê tín. Chẳng lẽ người thành tâm sẽ được thần linh phù hộ sao?

Để tránh bị chư vị thần phật quở trách, anh ngăn Vương Nhất Bác lại.

"Đi thôi." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác nhìn anh, rồi nhìn ngôi đền phía sau anh, gật đầu.

Sau khi ra ngoài, hai người im lặng đi xuống núi. Lúc đi trên một con đường nhỏ, Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn.

"Em nhớ trước đây anh không có điện thoại di động." Vương Nhất Bác nhìn động tác của anh nói.

"Ừ, hôm nay cần dùng." Tiêu Chiến trả lời.

"Dùng làm gì?"

Tiêu Chiến liếc nhìn về phía sau, quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác, "Chạy trốn."

Nói xong anh bỏ chạy. Con đường nhỏ sau lưng lập tức tràn ra bốn mươi năm mươi người, chúng vừa đuổi theo vừa la hét. Người đi đường xung quanh nghe tiếng động lập tức tránh sang hai bên. Bị thương vì cuộc chiến của người trong Hội Tam Hoàng mới là oan.

Vương Nhất Bác đứng giữa đường nhìn theo bóng lưng chạy thục mạng của Tiêu Chiến. Nắm chặt tay, bật cười. Tiêu Chiến luôn chạy trốn, có đối thủ, có kẻ thù, lần này đến lượt anh. Hóa ra lúc Tiêu Chiến chạy trối chết, bóng lưng của anh trông như thế này, hoảng loạn nhưng thẳng thớm. Vương Nhất Bác rất muốn biết bây giờ anh có biểu cảm gì.

May mà nơi này Tiêu Chiến từng đến, có thể nhanh chóng tìm đường. Anh chạy trước, theo sau là đám người đông nghịt. Anh nhìn lại phía sau, trong tay ai cũng có vũ khí. Biết vậy mang mẹ súng theo cho rồi.

Nhiều năm qua, chân cũng rèn được chút bản lĩnh, đá người không đau chạy cũng nhanh. Tiêu Chiến chạy đến con đường lớn dưới chân núi, phía trước có một chiếc ô tô đậu sẵn, Diệu Văn dựa vào cửa.

Tiêu Chiến mở cửa ghế lái phụ nhảy vào trong.

"Trời má, lại bốn năm chục thằng?" Diệu Văn chửi.

Tiêu Chiến nói: "Đừng nói nhảm nữa, lái xe đi!"

Diệu Văn đạp ga phóng đi. Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy những người phía sau vẫn đuổi theo anh.

"Chúng không nghĩ tới anh có biện pháp dự phòng!" Diệu Văn cười to nói.

Tiêu Chiến nhìn về phía trước không nói gì.

Chiếc xe đi vào một khúc cua trên núi, phía trước có một chiếc xe buýt đang chạy ngược chiều. Tiêu Chiến hét lên, "Thắng lại!"

May mà Diệu Văn đã phanh kịp thời nhưng chiếc xe buýt vẫn đâm vào.

"Ầm" một tiếng. Tiêu Chiến đập lên tay mình, Diệu Văn thì đụng vào vô lăng.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, thấy trán Diệu Văn chảy máu, kính chắn gió trước mặt anh vỡ nát.

"Tìm cơ hội chạy đi, khỏi lo cho anh." Nói xong, Tiêu Chiến nhặt một con dao rựa từ ghế sau, mở cửa nhảy ra khỏi xe.

Xe buýt là có chuẩn bị mà đến, trên xe có bốn năm chục người đi xuống. Tiêu Chiến nhìn lại phía sau, đám đông phía sau anh cũng đuổi kịp. Tiêu Chiến vung dao, cuộc ẩu đả bắt đầu.

Tiêu Chiến tay cầm dao, chỉ tìm kiếm điểm yếu của đối phương, không có thiện ý, Tiêu Chiến chỉ muốn chạy trốn. Một chọi trăm, nhưng Tiêu Chiến không phải là Triệu Tử Long. Chẳng mấy chốc anh đã sắp bại trận.

Diệu Văn xuống xe, cầm dao đứng sau Tiêu Chiến. Hai người họ quay lưng lại với nhau chiến đấu, cũng xem như có thời gian để thở.

Nhóm người này đang thu lại, cho thấy họ không cố giết người mà có âm mưu khác. Nếu anh bị bắt về làm con tin, vậy thà chết còn hơn.

Đây là cảnh tượng khi Vương Nhất Bác đến, hai người bị đám đông vây quanh, lưng đối lưng đấu với chúng. Trán của Diệu Văn đầy máu, trên tay Tiêu Chiến cũng có máu, nhưng không biết là của ai.

Họ dựa vào nhau, vừa mong manh vừa mạnh mẽ.

Một giọng nói vang lên trong tâm trí Vương Nhất Bác [Nhưng nhìn nó cũng ngon lành gớm, cái eo đó vừa thon vừa rắn chắc, chậc chậc].

Tiêu Chiến chú ý đến Vương Nhất Bác, nhìn hắn, trong ánh mắt không buồn không giận, giống như ánh mắt khi anh nói về bạn gái của mình ngày hôm đó. Vương Nhất Bác không thích.

Lúc Tiêu Chiến thu lại tầm mắt, Vương Nhất Bác nói, "Thả họ đi."

Đám côn đồ nhìn nhau, người đi đầu nói: "Đây là người anh Tam muốn!"

Chỉ nghe "Pằng" một tiếng, Vương Nhất Bác đã bắn một phát lên trời.

"Thả họ đi!"

Câu này của Vương Nhất Bác mang theo lửa giận.

"Anh Tam..." Người dẫn đầu đang định nói gì đó đã bị Vương Nhất Bác cắt ngang: "Anh Tam để tao giải thích!"

"Cậu..." Người đó vừa định nói tiếp, Vương Nhất Bác đã bắn xuống đất dưới chân gã, viên đạn nhảy lên văng trúng dao.

"Vậy mày thử xem ai chết trước." Vương Nhất Bác nói xong mấy người cầm đầu cúi đầu không nói, lui về phía sau vài bước nhường đường.

Tiêu Chiến bịt vết thương trên trán Diệu Văn, đỡ hắn đi ra khỏi đám đông.

"Vương Nhất Bác, chú Long sẽ không tha cho mày!"

Từ lúc Vương Nhất Bác nói chuyện cho đến bây giờ, Tiêu Chiến không hề nhìn Vương Nhất Bác lần nào.

Hai người khập khiễng đi xuống núi, trong khi đám người của Long Hưng Đường đi theo hướng ngược lại. Vương Nhất Bác đứng phía sau đám đông, dừng lại, quay đầu.

Diệu Văn không chống đỡ được, lúc ngất xỉu được hai tay Tiêu Chiến đỡ. Tiêu Chiến cõng cậu trên lưng.

Hai bàn tay của Tiêu Chiến lộ ra sau lưng đầy máu. Vương Nhất Bác nghĩ đến lá bùa bình an đó, chắc sẽ linh nghiệm.

Điều Vương Nhất Bác không biết là sau khi hắn quay đi, Tiêu Chiến đã quay đầu lại.

Con út của chú Long mặc vest, một mình, đi rất chậm.

.

.

Tiêu Chiến cõng Diệu Văn về bang hội, vừa vào cửa Diệu Võ ngay lập tức lao tới.

"Diệu Văn? Diệu Văn!" Diệu Võ vỗ mặt và hét lên.

Diệu Võ nhận lấy Diệu Văn, Tiêu Chiến thả lỏng, ngồi phịch xuống ghế sofa.

"Em đã nói anh mang một mình nó theo nguy hiểm lắm, anh không tin." Diệu Võ hét lên với Tiêu Chiến, "Nó chảy quá trời máu, nó sợ đau nhất!"

"Biết rõ là cái bẫy còn muốn đi, còn dắt nó theo! Nó thì làm được gì, chỉ biết khóc thôi." Diệu Võ giúp Diệu Văn kiểm tra vết thương, vừa nói vừa lau vết máu trên mặt. .

Diệu Văn mơ hồ vỗ lên mặt Diệu Võ một cái, "Em chưa chết."

"Em im miệng!" Diệu Võ quát.

Tiêu Chiến xoay xoay cổ tay, "Nếu lo lắng cho nó thì đưa nó đến bệnh viện, hoặc là mời bác sĩ Lý qua đi. Đừng hét lên ở đây."

Giọng nói của Tiêu Chiến rất bình tĩnh, nhưng những người từng đi theo anh đều biết lúc này anh thực sự tức giận.

Diệu Võ cõng Diệu Văn trên lưng đi ra ngoài. Tiêu Chiến chống tay lên ghế, có một đàn em chạy tới đỡ, anh xua tay.

Tiêu Chiến ở trong phòng tắm băng bó vết thương trên cổ tay, nhìn lòng bàn tay sạch sẽ của mình, nghĩ về bóng lưng cô đơn đó.

.

.

"Bốp" Long Tam tát vào má phải của Vương Nhất Bác.

"Bình thường tao dạy mày thế nào!" Long Tam giơ khuỷu tay thụi lên lưng hắn!

"Con mẹ mày đang nghĩ cái gì?" Long Tam lại đánh một cú.

Vương Nhất Bác đứng một bên cúi đầu không nói.

"Một thằng nhãi, còn là Liên Thắng Hòa, không làm được việc còn bắn vào người của mình?"

Long Tam càng nói càng tức giơ chân đá vào bụng hắn.

Vương Nhất Bác ôm bụng nôn khan. Trước khi hắn đứng dậy, cánh cửa đã được mở ra.

Chú Long bước vào, nhìn thấy Vương Nhất Bác lập tức giơ cây gậy gỗ đánh lên eo hắn.

Vương Nhất Bác bị đánh quỳ trên mặt đất.

"Đàn em của Long Hành Đường của tao không ai có gan làm chuyện như vậy, mày dám ăn tươi nuốt sống người của mình!" Chú Long vừa chửi vừa đánh lên người Vương Nhất Bác.

"Tiện nhân từ Đại Lục! Y chang mẹ mày!"

Chú Long đánh đến mức cây gậy tuột khỏi tay, gã giơ chân đá mạnh vào bụng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ôm đầu nằm trên mặt đất.

"Tao không nên lôi mày ra khỏi cái hang chuột đó!"

"Thứ tiện nhân không biết ơn!"

"Hôm nay tao đánh chết mày!"

Vương Nhất Bác cuộn tròn, chú Long vừa đánh vừa chửi cho đến khi nhìn thấy máu chảy ra đất. Long Tam ngăn chú Long lại, "Ba không sanh được con trai thì đừng đánh nữa, lỡ có chuyện đi đâu tìm thằng con thứ chín đây?"

"Mày xứng không?" Chú Long kéo tóc Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngước mắt lên, một mảng mơ hồ, nhưng những gì hắn nghĩ đến là sự dịu dàng khi Tiêu Chiến chạm vào tóc hắn.

"Mày xứng không! Tốt nhất hôm nay mày chết ở đây cho tao!" Chú Long nói xong đập đầu Vương Nhất Bác xuống đất.

Chú Long đi ra ngoài, Long Tam đi tới trước mặt Vương Nhất Bác.

"Hôm nay là lần cuối, sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, cho dù tao có tha cho mày, ổng cũng không tha cho mày."

Trước khi Long Tam rời đi có sai người băng bó vết thương cho hắn, bổ sung một câu: "Không cho ăn uống, để nó tự kiểm điểm."

Cánh cửa đóng lại, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh. Vương Nhất Bác nhìn lòng bàn tay của mình, xem như bình an, phải không?

.

.

Tiêu Chiến hôm nay ở bang hội, im lặng ngồi trên ghế sofa. Mọi người xung quanh cảm thấy áp suất không khí cực thấp, không ai dám nói gì cả.

A Hạt quay lại, nói với Tiêu Chiến: "Anh D bên đó xảy ra chuyện. Tra ra nội gián rồi."

Hàng anh D xuất đi thỉnh thoảng bị thất lạc. May mà hàng nhỏ, rất nhiều bên mua trách anh D hàng hóa không ổn định. Anh D chỉ đành cười trừ, bù hàng hoặc hoàn tiền.

Chuyện này khiến hắn nổi giận. Người tham không phải chuyện lớn, anh D đang lo chuyện này có cảnh sát nhúng tay vào.

Hắn tìm mấy người quan sát đường hàng đi. Cho đến hôm qua, đang giao dịch thì cảnh sát ập đến. Trong lúc hoảng loạn, có người ngã lầu chết. Từ di vật tìm thấy từ nhà hắn cho thấy hắn là nội gián.

Anh D nổi điên. Người có liên quan đến chuyện này đều bị anh D xử lý.

"Lúc em từ bên đó về, họ đang thảo luận làm sao giải quyết hậu quả."

Đàn em làm việc chăm chỉ chạy cực khổ, thành công thì đại ca thưởng khích lệ, thất bại chạy không thoát thì nhận tội, ngồi tù mấy năm xem như học đại học mấy năm, sau khi ra ngoài đại ca đương nhiên sẽ đối xử tốt.

Anh D không sợ cảnh sát quấy rối, những cảnh sát này cũng phải ăn, mấy đơn hàng nhỏ coi như kính tặng cho thành tích của họ. Điều đáng sợ là cảnh sát muốn truy ra nguồn gốc, càng sợ rằng cảnh sát ngoan cố như sếp Trương sẽ cắn không buông.

"Chuyện Hồng Quán, anh D có nói gì không?" Tiêu Chiến hỏi.

A Hạt lắc đầu, "Anh D biết anh bị Vương Nhất Bác chặn đường, nhưng anh ấy không nói gì."

Nguyên nhân của chuyện này, Hồng Quán chỉ là thứ yếu, chủ yếu là do anh D đã cướp việc kinh doanh của Long Hưng Đường. Trước khi thống nhất, hoạt động kinh doanh ma túy của Hồng Kông sẽ không thể mở rộng, chỉ có thể thu hẹp hơn. Không ít người muốn rút những đồng tiền cuối cùng, giống như anh D.

Lần này anh D không chỉ đắc tội Kê Đầu Tế mà còn cả những bên bán khác. Không vất vả không nguy hiểm mà muốn kiếm tiền này? Nằm mơ.

Đêm giao thừa anh D đã nói: "Chúng ta là người cùng thuyền, đừng ai nghĩ chỉ lo thân mình." Côn đồ của Hội Tam Hoàng ngoài mặt đều là ở bang hội, hành động đều vì bang hội. Ngược lại bang hội xảy ra chuyện, nợ sẽ tính lên đầu từng người. Làm cũng được không làm cũng được, ai cũng không chạy thoát.

"Lập lời thề, bái huyền hoàng bái trời đất, kết thành đồng minh vì giang sơn rực rỡ; nam nhi gan dạ tụ lại một chỗ, liên minh của đàn ông sao có thể hai lòng. "

Tiêu Chiến lấy tay che mắt cười.

Hút xong một điếu thuốc, anh nhấc điện thoại: "Anh D, chiều nay anh có nhà không?"

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: W.a.t.t.p.a.d: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro