Chương 21: Lựa chọn của Vương Nhất Bác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vừa về đến nhà liền nhìn thấy Vương Nhất Bác ở lầu dưới.

Sau khi vào cửa, Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, hai người ôm nhau trước cửa.

"Tắm không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu, "Vương Nhất Bác, sao hôm nay không mua cá viên Tây Cống?"

"Em không đi Tây Cống." Vương Nhất Bác hôn lên tai anh.

"Vậy lần sau mua cho tôi." Tiêu Chiến gối đầu lên vai Vương Nhất Bác, thả lỏng toàn bộ sức lực, ngã vào trong vòng tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị trọng lực đè nặng lùi lại hai bước đỡ anh, nói: "Đi, đưa anh đi tắm."

Sau khi hai người tắm xong, Tiêu Chiến nằm trên giường, Vương Nhất Bác nằm bên cạnh.

"Vương Nhất Bác, tìm tôi có phải nhớ tôi rồi không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ừm." Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh gật đầu.

"Vương Nhất Bác, cậu nói nhiều hơn đi, cái gì cũng được." Tiêu Chiến nghiêng người, đối mặt với anh nói.

Vương Nhất Bác đưa tay đặt lên mặt anh, dùng lòng bàn tay xoa xoa phần thịt trên má. Rất dịu dàng, Tiêu Chiến nhắm mắt lại.

Hắn nói: "Em kể anh nghe một câu chuyện, lúc nhỏ bà kể cho em."

"Ừm."

Vương Nhất Bác hôn lên mắt anh, kể lại câu chuyện. Câu chuyện bà kể có rất nhiều phương ngữ, lúc Vương Nhất Bác dịch chúng sẽ ngừng lại suy nghĩ. Câu chuyện quên đi hơn nửa, Vương Nhất Bác phải chắp vá lại với nhau, nhân vật chính của câu chuyện từ hồ ly cuối cùng trở thành Hoàng Đại Tiên, Tiêu Chiến thậm chí còn không nhận ra.

Tiêu Chiến nghe giọng nói của Vương Nhất Bác, nhìn đôi môi hắn mấp máy cố gắng kể chuyện thì nhớ về Diệu Văn. Diệu Văn thích nói chuyện, Tiêu Chiến luôn chê cậu ồn ào.

Bây giờ cậu đang nằm trong nhà tang lễ, không còn ai nghe cậu nói chuyện nữa.

"Con người sau khi chết thật sự có linh hồn sao?" Tiêu Chiến ngắt lời Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hôn lên môi anh, nhẹ nói: "Có."

"Tôi hy vọng là không, chết là chết." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác kéo đầu Tiêu Chiến vào cổ mình, nói: "Vậy thì không có."

"Vương Nhất Bác, tôi không cứu được ai cả."

"Ừ, không cần anh cứu."

"Không cần sao?"

"Ừ."

"Vậy tôi vô dụng quá."

"Có thể tự cứu mình là được."

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến muốn nghe gì. Hắn biết Tiêu Chiến cái gì cũng không muốn nghe, Tiêu Chiến chỉ muốn một hơi thở còn sống.

Suy nghĩ hỗn loạn, cuộc sống hỗn loạn. Đi thế nào, không ai có thể giải thích.

Khi Vương Nhất Bác kể về mối quan hệ họ hàng ở Lạc Dương, chắc hẳn Tiêu Chiến nghe không hiểu, bởi vì Vương Nhất Bác cũng đang rối bời. Tình thân trông ngóng hơn mười năm, bây giờ nghĩ lại, lại nhớ không rõ.

Không biết ai đáng thương hơn, Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác nói: "Ngủ đi."

Tiêu Chiến nghĩ rằng đây lại là một đêm mất ngủ, nhưng dưới sự bao bọc của hơi thở của Vương Nhất Bác, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vương Nhất Bác vuốt ve trán Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác, từ trán đến đỉnh đầu, giống như lúc nhỏ bị sốt mẹ đã từng làm. Rất thoải mái, rất dễ chịu, hắn muốn giữ sự yên tâm này cho Tiêu Chiến.

.

.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, anh bắt máy, nghe thấy bên đó nói, "Sáng sớm nay Diệu Võ giết Mập Hói rồi, ở nhà nó, anh qua đây mau đi."

Khi Tiêu Chiến đến, cảnh sát cũng đến.

Diệu Võ nằm trong phòng khách, cảnh sát vòng quanh người cậu tới lui. Dưới người cậu chảy rất nhiều máu, lúc nằm đó nhìn Tiêu Chiến, cậu vẫn mỉm cười.

Cảnh sát không gọi xe cấp cứu, họ đang báo thù. Đấu đá nội bộ của Liên Thắng Hòa, một người chết bớt đi một người.

Tiêu Chiến nắm tay Diệu Võ nói: "Anh gọi xe cấp cứu cho em."

Diệu Võ kéo Tiêu Chiến lại, cười lắc đầu: "Em không muốn sống nữa."

Đôi mắt của Tiêu Chiến đỏ hoe.

"Em có thể sạch sẽ đi gặp Diệu Văn rồi, em rất vui, anh Chiến."

Tiêu Chiến nhìn cậu không nói gì.

"Thiêu tụi em cùng nhau được không?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Diệu Võ cười, "Em rất ngưỡng mộ anh, Tiêu Chiến, một đời thẳng thắn vô tư."

Tiêu Chiến quay mặt đi, ừ một tiếng.

"Đừng hận em, đại ca."

Diệu Võ chết rồi, qua một lúc lâu xe cứu thương mới đến.

Tiêu Chiến đứng dưới lầu nhà Mập Hói, nhìn dòng người qua lại, cảm thấy sống lưng thật lạnh.

"Đi Đại Áo không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu.

.

.

Lần này Vương Nhất Bác làm tài xế, hắn lái chiếc cano máy đưa Tiêu Chiến từ khu tránh bão lái thẳng đến nhà dựng bên bờ Đại Áo.

Vương Nhất Bác nhớ lần đầu tiên đến nơi này, để làm cho hắn vui vẻ, Tiêu Chiến lái lúc nhanh lúc chậm, giống như trêu chọc một đứa trẻ. Hôm nay hắn làm tài xế, nhưng không biết làm sao để chọc Tiêu Chiến cười.

Cả hai im lặng suốt quãng đường, khi đến nhà Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hét lên: "Bà ngoại."

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến gọi bà ngoại.

Tiêu Chiến đẩy cửa phòng khách ra, cửa sổ vẫn sáng sủa sạch sẽ, nhưng bà ngoại không có ở trong phòng khách.

Tiêu Chiến đẩy phòng bả ngoại, bà đang ngồi trên giường mặc quần áo vào.

"Mấy giờ rồi, còn chưa dậy?" Tiêu Chiến đi tới giúp bà mặc, Vương Nhất Bác lui vào phòng khách đợi.

"Có biết mày về đâu!" Bà ngoại đánh anh một cái.

Tiêu Chiến cười.

Khi bà ngoại mặc quần áo và đứng dậy, nghiêng người một cái, Tiêu Chiến đã túm lấy bà.

"Hạ đường huyết, không sao." Bà ngoại đẩy Tiêu Chiến ra, một mình đi ra ngoài.

"Bà ngoại." Vương Nhất Bác gọi bà.

Bà gật đầu, không nói, đi ra cửa sau.

Tiêu Chiến ngăn bà lại, nói: "Con nấu cho bà, bà muốn ăn gì?"

Bà ngoại ghét bỏ đẩy anh ra: "Cơm mày nấu heo còn chê."

Một bà già kỳ lạ mà bình thường, từ ngữ tốt đẹp không phù hợp với hình ảnh của bà, vậy mà bà viết lại số phận của Tiêu Chiến, D Bự và sếp Trương. Nhiều lúc muốn buông tiếng thở dài trong lồng ngực, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bà ngoại đi vào bếp. Vương Nhất Bác lúc này mới nhận ra, lần nào đến, bà ngoại cũng sẽ vào bếp.

Cách bà và Tiêu Chiến đối xử với nhau cũng rất kỳ lạ, Tiêu Chiến không giống những đứa cháu khác, dỗ dành bà. Anh nói chuyện thẳng thắn, chuyện bà không muốn anh quản anh không hỏi thêm một câu.

Về phần Tiêu Chiến, sau khi xảy ra biến cố lớn, nơi đầu tiên anh muốn quay về là Đại Áo, vẫn là bên cạnh bà ngoại.

Bà ngoại đang bận bịu trong bếp, Tiêu Chiến ngồi trong phòng khách một lúc rồi đưa Vương Nhất Bác ra ngoài. Suốt đường đi anh không nói chuyện, mỗi khi đi đến một nơi nào đó, anh sẽ dừng lại xem một chút, hút một điếu thuốc rồi tiếp tục đi.

Vương Nhất Bác đi theo sau anh, biết rằng anh đang tưởng niệm hai người đã lớn lên sau lưng anh.

Cuối cùng Tiêu Chiến dừng lại, im lặng nhìn cảnh biển xa xăm.

Mỗi lần về Đại Áo, nhìn bà ngoại, ngắm cảnh biển, hóng gió là lòng tràn đầy hy vọng cho ngày mai. Nhưng lần này, Tiêu Chiến không biết hy vọng cho ngày mai nằm ở đâu.

Tiêu Chiến nói, "Cậu có suôn sẻ không?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

Trong khoảng thời gian này, Long Hưng Đường có xu hướng ổn định, nhưng Long Tam không yên tâm, cần phải giáng cho Long Đại một đòn trí mạng, hắn đã tính toán xong.

Vương Nhất Bác vòng tay qua vai anh, lấy điếu thuốc trên miệng anh và nói: "Ca ca, hôn một cái đi."

Vương Nhất Bác không biết làm sao để an ủi Tiêu Chiến, nhưng nếu hắn buồn, Tiêu Chiến hôn hắn, hắn sẽ thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn không biết hắn là gì đối với Tiêu Chiến, chắc cũng có tác dụng tương tự. Mệt thì muốn ôm, buồn thì muốn hôn.

Nhưng có vẻ như Tiêu Chiến gánh vác nhiều hơn, khi hôn vẫn còn suy nghĩ lung tung nên luôn đơn phương nhận sự dịu dàng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác che đi đôi mắt trống rỗng của anh, lần nữa áp lên môi Tiêu Chiến, cuối cùng anh cũng có phản ứng. Anh ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, trong lúc hai người tấn công xâm lược trong khoang miệng đối phương, họ cũng dịu dàng lấy lòng đối phương.

Nếu đã không hiểu thế giới loạn lạc này, vậy thì trao cho nhau trong đêm đen đi. Ít nhất, "đen" chỉ là một màu sắc.

.

.

Bà ngoại nấu ba món, Vương Nhất Bác vẫn ăn hết ba bát cơm. Khi miếng cơm cuối cùng được nhét vào miệng, hắn vừa nhai vừa nhìn Tiêu Chiến và bà ngoại nói: "Ngon quá."

Bà ngoại nhếch môi nói: "Ngon hơn bà mày nấu không?"

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu: "Cơm bà con nấu heo còn chê."

Cả ba cười lớn ha ha.

Tiêu Chiến ngưỡng mộ sếp Trương, D Bự và Vương Nhất Bác, họ có thể dễ dàng trêu bà ngoại vui vẻ.

Khi chuẩn bị rời đi, Tiêu Chiến đi tới bên giường bà ngoại nói: "Dạo này con không có thời gian về."

"Không về mới tốt." Bà ngoại nói.

Tiêu Chiến mím môi, "Con tìm giúp việc cho bà, sức khỏe bà không tốt, đừng làm con lo."

Bà ngoại vừa định phản bác, nhìn thấy trong mắt Tiêu Chiến ngấn nước, bà đành nhịn.

"Đừng trẻ quá." Bà ngoại bĩu môi nói.

Tiêu Chiến cười gật đầu.

Đại Áo kết nối Tiêu Chiến, D Bự, sếp Trương, Diệu Văn và Diệu Võ. Nút thắt không thể tháo mỗi lần đến đây đều tháo được, cho dù không thể tháo cũng có thể nới lỏng chút. Nơi đây đã chứng kiến ​​khoảng thời gian trong sáng nhất của nhóm người này, mỗi người đến đây với những tâm trạng khác nhau, có người đến để hồi tưởng, có người đến để tri ân, có người về nhà. Nhưng mục đích là giống nhau, bọn họ hi vọng nơi này có thể hong khô cái "thiện" trong lòng họ.

Nhưng lần này, Đại Áo cũng không cứu nổi Tiêu Chiến. Sợi dây của Tiêu Chiến trở thành một nút thắt chết, những người quấn cùng với nhau, đã chết hơn nửa.

Hai người trở về đường cũ. Khi Tiêu Chiến hoàn hồn lại, đã đến cảng trú bão.

Tiêu Chiến xuống cano, Vương Nhất Bác gọi anh dừng lại.

"Tối ngày mốt, em đợi anh ở bãi cát trắng."

Tiêu Chiến gật đầu.

"Nếu đến mười một giờ mà em không tới thì anh về đi." Vương Nhất Bác nói thêm.

Tiêu Chiến nhìn hắn.

"Sinh nhật em." Vương Nhất Bác đi hai bước về phía anh thì thầm.

Tiêu Chiến cười gật đầu, "Muốn quà sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Em tự tặng em một món quà lớn."

Ánh mắt Vương Nhất Bác kiên định như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ. Anh ôm Vương Nhất Bác và thì thầm vào tai hắn, "Chúc mừng sinh nhật trước."

.

.

Tiêu Chiến về bang hội, vắng vẻ đìu hiu, hai ngày qua cảnh sát càn quét, đám đàn em lần lượt bị mời về đồn.

Diệu Văn mỗi khi nhìn thấy Tiêu Chiến rất vui, chạy đến rót nước trêu anh.

Cảnh tượng như vậy không còn nữa, Tiêu Chiến rót cho mình một cốc nước, vừa định uống một ngụm thì cảnh sát ập đến.

"Cảnh sát nghi ngờ cậu có liên quan đến hoạt động của xã hội đen, bây giờ mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến. Cậu có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời cậu nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa."

Tiêu Chiến bị còng tay, ra khỏi bang hội nhìn thấy phóng viên đang chụp ảnh.

Tiêu Chiến nhớ lại những gì Diệu Văn đã nói lần trước: "Chúng ta cũng có thể lên TV, phải không anh Chiến?"

Tiêu Chiến bật cười, lần này chỉ có anh lên TV, may mà không có mấy đứa, nhục lắm.

Tiêu Chiến bị nhốt trong phòng tạm giam, dựa vào tường, khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người của Liên Thắng Hòa lần lượt được mời đến đồn cảnh sát, luật sư xã đoàn rất bận rộn. Ngay cả khi nhanh chóng giải cứu Tiêu Chiến, một ngày một đêm đã trôi qua.

Nghiệp vụ luật sư rất thành thạo, chỉ trong thời gian ngắn đã bảo lãnh Tiêu Chiến ra ngoài.

Chiêu này đối phó với Hội Tam Hoàng rất hiệu quả, tài sản của họ sẽ được luân phiên chăm sóc, công việc kinh doanh chắc chắn sẽ ảm đạm, phí bảo lãnh cũng ngốn một đống tiền. Đồng thời, sự "chăm sóc" của cảnh sát cũng sẽ thu hút các băng nhóm khác đến giành ăn.

May mà vẫn kịp sinh nhật ngày mai của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhìn lịch.

.

.

"Hôm nay trông chừng lão già cho tao, cắt đứt đường dây điện thoại trong nhà, điện thoại của ổng tao có chỉnh chút, không ai gọi vào được." Long Tam đầu bên kia điện thoại nói.

Vương Nhất Bác nói: "Biết."

"Lão Ngũ trốn đi Miến Điện rồi, muốn làm ngư ông đắc lợi. Ông già cũng biết gì đó, nhất định sẽ ngồi yên xem kịch, hôm nay cho ổng nhìn kỹ một chút, thứ vô dụng cầu xin là như thế nào." Long Tam càng nói càng hận.

Long Đại ở Macau chỉ huy rất nhiều cuộc chiến từ xa, lúc Lão Ngũ và Lão Tam tranh đấu, gã không ít lần giả vờ ngoan ngoãn trước mặt chú Long. Bây giờ Long Tam đến Macau thu dọn gã, Long Ngũ sợ bị ảnh hưởng nên chạy sang Miến Điện, nói là nhập hàng nhưng thực chất là đi trốn, ở bên ngoài xem biến động.

"Hôm nay không cho ổng liên lạc với bất kỳ ai." Long Tam nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác cười.

Hắn đi ra phòng khách, chú Long đang ngồi đọc báo trên bàn ăn, vừa uống trà vừa đọc.

"Liên Thắng Hòa chậc, giết cảnh sát, ngày càng không có đầu óc. Để phụ nữ làm thủ lĩnh, não đúng là bị chó ăn."

Chú Long vừa xem vừa bình luận, Vương Nhất Bác từ trong bếp đi ra ừm với gã một tiếng.

"Thằng tình nhân của mày, bị bắt rồi." Chú Long đưa tờ báo ra chỉ cho hắn thấy.

Vương Nhất Bác nhìn thấy góc mặt nghiêng cúi đầu cười của Tiêu Chiến, mờ căm, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Vương Nhất Bác cúi đầu cười.

"Không chừng ngày nào đó, thằng tình nhân của mày hữu dụng." Chú Long hôm nay tâm tình rất tốt, xem ra Lão Đại và Lão Tam đấu nhau làm gã rất hài lòng.

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ.

.

.

Tiêu Chiến bật điện thoại lên, đã 10 giờ.

Từ 7 giờ đến bây giờ, thủy triều rút rồi. Tiêu Chiến ngồi trên tảng đá, nhìn mặt trăng sáng trên bầu trời và hát một bài hát:

"Em hỏi anh yêu em có sâu đậm không
Anh yêu em bao nhiêu
Tình cảm của em là thật
Tình yêu của em cũng là thật
Ánh trăng nói hộ lòng em."

Hát xong một bài, Tiêu Chiến rút điện thoại ra, mới qua năm phút.

.

.

Chú Long đã đọc tờ báo này hai lần, Vương Nhất Bác biết, ông đang đợi một cuộc gọi.

Vương Nhất Bác cười thầm trong lòng, bước tới và rút tờ báo ra khỏi tay ông.

Chú Long nhìn hắn, thằng nhóc này chưa bao giờ lỗ mãng như vậy.

"Sao đây? Long Tam không ở đây, gan cũng to hơn rồi?" Chú Long chỉ tay xuống bàn.

"Chú Long, tôi có một vấn đề, rất muốn hỏi ông." Vương Nhất Bác đứng bên cạnh gã cung kính nói.

Chú Long tiếp tục gõ lên bàn mà không nói lời nào.

"Mẹ tôi dùng đũa đâm vào tay ông à?"

Chú Long Bố khó chịu, nhiều hơn là khinh thường, con chuột này muốn giở trò gì đây? Gã khịt mũi: "Thằng nhà quê, sao dám nhắc đến mẹ mày trước mặt tao?"

"Bởi vì hôm nay ông sẽ chết." Vương Nhất Bác thờ ơ nhìn gã, như thể đang nhìn một người đã chết.

Chú Long cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, hét lớn: "Người đâu."

Vương Nhất Bác đếm cho gã mười giây, phải mất mười giây để ánh mắt gã chuyển từ tức giận sang nghi ngờ.

"Mày muốn làm cái gì?" Chú Long vỗ bàn đứng lên.

Vương Nhất Bác nhếch môi, "Chú Long có lẽ đã quên tôi là đầy tớ của ông."

Hắn tiến về phía chú Long một bước, "Có đôi khi lời đầy tớ nói chính là ý của ông."

Thằng này giả heo ăn thịt hổ.

Chú Long đấm hắn, Vương Nhất Bác né được, chú Long bước nhanh về phía cửa.

Vương Nhất Bác nhảy lên bàn dài, đuổi theo chú Long, nhảy từ trên bàn dài xuống và đấm vào mặt bên phải của Long Bo.

Chú Long ngã xuống đất, Vương Nhất Bác cưỡi lên người gã, quỳ một chân đè lưng gã xuống.

Chú Long lúc nào cũng thở hổn hển, hai năm phóng túng quá mức, da dẻ nhìn có vẻ cường tráng nhưng thực ra lại là một đống mỡ.

"Mày, tao nhất định sẽ băm mày thành trăm mảnh, đồ chó!" Chú Long vừa giãy giụa vừa chửi rủa.

Vương Nhất Bác quỳ trên người gã, nhìn gã chật vật vùng vẫy như cá nằm trên thớt, đột nhiên cảm thấy mười năm kiên nhẫn rất đáng giá.

Chú Long giãy không ra, đây hoàn toàn là đơn phương trấn áp. Bình thường khiêm tốn như một đầy tớ, nghĩ cũng biết, Vương Nhất Bác rất giỏi ngụy trang.

"Mày muốn gì? Tiền hay địa bàn? Tao cho mày hết, mày đừng có không biết thức thời, chờ Long Tam về nó sẽ không tha cho mày!"

"Long Tam? Long Tam còn về được sao?"

Những lời này khiến chú Long sửng sốt, thằng chó dơ bẩn này đang có âm mưu gì?

Vương Nhất Bác lấy chiếc đũa bạc giắt bên hông ra, từ trên cao nhìn xuống nửa khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí giãy giụa của Chú Long, nói: "Bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này."

Phập một tiếng, lại chảy ra một lần nữa, lần này không chỉ có nửa khuôn mặt, mà toàn bộ khuôn mặt đều là máu.

Vương Nhất Bác rút đũa ra, để máu rải khắp sàn nhà sạch sẽ. Chú Long vẫn nằm trên mặt đất co quắp, khuôn mặt méo xệch vì tức giận, rất ghê tởm. Khi một người chết đi, biểu cảm sẽ dừng lại trong khoảnh khắc trước khi chết, nhưng đôi mắt sẽ không, đôi mắt liên hệ với nhịp tim, ao tù nước đọng mới là tuyệt vọng thật sự.

.

.

Năm phút nữa sẽ là 11 giờ, Tiêu Chiến cảm thấy gió hôm nay cực kỳ lạnh, lạnh đến mức muốn rùng mình.

Anh lục lọi trong túi, nhưng không có điếu thuốc nào. Hôm nay anh đã thực hiện động tác này hơn trăm lần, nhưng vẫn không nhớ nổi.

Lúc này, một bàn tay kẹp điếu thuốc được đưa ra.

Tiêu Chiến đưa tay nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, đôi mắt bình tĩnh dưới ánh trăng đã xoa dịu trái tim bồn chồn của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cúi đầu, tiếp tục cười và không nhận điếu thuốc.

Vương Nhất Bác hôm nay mặc bộ quần áo của công nhân bến tàu, áo khoác xanh và quần đen, không có mùi chanh, nhưng vẫn rất đẹp trai. Có hơi thở nhìn thấu hồng trần của cao thủ tuyệt đỉnh trong phim võ hiệp.

Tiêu Chiến quan sát hắn một lượt, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Vương Nhất Bác cong môi và gật đầu.

Tiêu Chiến lấy một túi bánh mì dứa từ phía sau lưng của mình và đưa nó cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác từ phía sau lấy ra một phần cà ri cá viên.

"Quà sinh nhật?" Vương Nhất Bác cầm lấy túi bánh dứa hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận lấy cá viên cà ri, nói: "Phải."

Vương Nhất Bác châm hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Tiêu Chiến.

Im lặng, bầu không khí im lặng đã lâu không gặp lại bao trùm lên, mọi người đều biết phải nói gì, nhưng không ai là người mở lời trước.

Cuối cùng Vương Nhất Bác không chịu nổi nữa, anh nói: "Tiêu Chiến, em phải đi đây."

Tiêu Chiến nhìn biển, hút một hơi thuốc, gật đầu.

"Em giết chú Long rồi." Vương Nhất Bác nói xong liền nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

Đôi mắt của Tiêu Chiến dưới ánh trăng rất sáng, sáng đến mức Vương Nhất Bác không thể tìm thấy một nơi nào để trốn.

"Chúc mừng." Tiêu Chiến nói.

Giọng của anh phối cùng gió đêm, lại nghe hay như vậy.

"Chắc ngày mai lên báo. Nội chiến Long Hưng Đường, biệt thự nhà họ Long cháy lớn, chú Long bị sát hại, một trong số các con trai Vương Nhất Bác bị chôn vùi trong biển lửa." Giọng Vương Nhất Bác rất trầm, giọng điệu không cao, như thể người giết người không phải là hắn.

"Sẽ có một người mặc vest bị cháy biến dạng mặt hoàn toàn, ngày mai nhìn thấy chắc anh giật mình đó, giống lắm." Vương Nhất Bác nói đến đây, giọng điệu của vui vẻ hơn một chút.

Tiêu Chiến mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.

Hóa ra bộ đồ của Vương Nhất Bác không phải để đẹp mà chỉ là một biểu tượng địa vị. Mặc vào, là con trai của chú Long, nhưng nếu cởi nó ra, chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt ở Lạc Dương. Bộ đồ là lớp vỏ, lớp ngụy trang của hắn.

Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến những thuộc hạ mặc vest với Vương Nhất Bác, thằng nhóc này đã bắt đầu lên kế hoạch từ bao giờ? Tiêu Chiến tò mò, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu của hắn.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh áp vào má mình. Cọ đi cọ lại nhiều lần dọc theo lòng bàn tay anh.

Ánh trăng hôm nay rất sáng, phản chiếu đôi mắt lưu luyến và thành kính của hắn. Tiêu Chiến không nhịn được, rút ​​tay ra.

"Tiêu Chiến, có hai thứ cuối cùng em muốn tặng anh."

Vương Nhất Bác lấy từ trong túi ra hai món đồ, mượn ánh trăng, Tiêu Chiến nhìn rõ ràng đó là khẩu súng của Vương Nhất Bác và một quả hồ lô nhỏ bằng gỗ.

"Tại sao lại đưa súng cho anh? Chê cây súng lục nhỏ này không bằng cây đũa bạc sao?"

Tiêu Chiến nói xong khựng lại, anh nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng sửng sốt một lúc, sau đó hai người phá lên cười ha ha.

Điều cấm kỵ trong lòng sau khi gặp được Tiêu Chiến cũng có thể trở thành trò cười, cười cho qua.

"Ừm, cho anh." Vương Nhất Bác nhét khẩu súng và quả hồ lô vào tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận được thêm hai món quà từ Vương Nhất Bác, nhưng lần này Vương Nhất Bác không cướp chúng, là vật hắn sử dụng trong một thời gian dài, là vật dụng cá nhân ít ỏi của hắn ở Hồng Kông.

"Cái hồ lô nhỏ này là một lần mẹ dỗ em, khắc cho em."

Tiêu Chiến mượn ánh trăng, tỉ mỉ nhìn. Quả hồ lô nhỏ xiêu vẹo, bì sờ nhiều mòn phát sáng đôi chỗ. Vương Nhất Bác trân trọng nó đến mức nào, sau này anh cũng sẽ trân trọng nó.

"Cảm ơn." Tiêu Chiến ngậm điếu thuốc mơ hồ nói.

Tiêu Chiến cà lơ phất phơ, cảm xúc của Vương Nhất Bác xộc lên.

Yết hầu của hắn lăn lên xuống, nói, "Hôm mùng một tết, em từng tìm sếp Trương, ở Đại Áo."

Tiêu Chiến nhìn hắn, động tác hút thuốc ngừng lại. Thì ra không phải hắn không có nơi nào để đi.

Tiêu Chiến cười thành tiếng.

"Ngày mai OCTB sẽ nhận được bằng chứng phạm tội của chú Long, bao nhiêu năm qua, em tích lũy từng chút."

Khi Vương Nhất Bác nói điều này, hắn vẫn nhìn ra biển, nửa gương mặt dưới ánh trăng phản chiếu ngoan ngoãn như vậy.

"Sếp Trương giúp em tìm người ở đối diện, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng đưa em về Đại Lục. Ảnh nói nếu em có thể cung cấp chứng cứ, sẽ không làm khó em." Lời sau đó Vương Nhất Bác không nói, sếp Trương chết rồi, chứng cứ đưa cho OCTB, ai cũng không biết hành động sau đó, nhưng may mà, Vương Nhất Bác có đường về nhà rồi.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, nhìn Tiêu Chiến. Hắn muốn xem phản ứng của Tiêu Chiến vào lúc này.

Nhưng Tiêu Chiến chỉ khẽ gật đầu.

"Tiêu Chiến, em không muốn sau khi về vẫn còn thân phận xã hội đen, như vậy em không còn nhà nữa." Giọng điệu của Vương Nhất Bác trở nên cáu kỉnh.

Tiêu Chiến cười vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Tôi biết, tôi đoán được."

Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác khóc nói nhà mẹ đã đoán ra được, hắn không thuộc về nơi này, nơi này không giữ được hắn.

Vương Nhất Bác cúi đầu, vốn tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng lại chỉ cảm thấy vô lực.

"Ca, cảm ơn anh." Vương Nhất Bác nói.

"Tôi có làm gì đâu." Tiêu Chiến nói.

"Không có anh, em sợ..." Lời sau đó Vương Nhất Bác còn chưa nói ra, đã bị Tiêu Chiến cười tủm tỉm véo mặt.

"Không có tôi, cậu cũng làm được thôi. Bởi vì cậu là Vương Nhất Bác."

Giọng nói của Tiêu Chiến rất nhẹ nhàng, trái tim của Tiêu Chiến rất mạnh mẽ và tinh thần của Tiêu Chiến rất lý trí.

Vương Nhất Bác không phải của ai, hắn chỉ là một đứa trẻ nhớ nhà. Không có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ thiếu vài giây phút hạnh phúc mà thôi, Tiêu Chiến không phải là thần của hắn, Tiêu Chiến cũng không phải là ánh sáng dẫn đường của hắn.

Tiêu Chiến đứng lên, ôm lấy hắn, nói: "Đi đi."

Vương Nhất Bác gật đầu.

Tiêu Chiến quay người, cầm phần cá viên cà ri Tây Cống trên tay, bóng dáng cô độc. Vương Nhất Bác hét lên: "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến ngừng bước chân, không quay đầu.

"Em ở đối diện chờ anh."

Tiêu Chiến tiếp tục bước đi.

"Chỉ một năm, em chỉ chờ anh một năm!"

Tiếng hét của Vương Nhất Bác bị gió thổi bay đi, giọng nói đầy nội lực như vậy, nhưng gặp phải gió hắn cũng không có sức chống đỡ.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: W.a.t.t.p.a.d: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro