Chương 6: Chinh phục (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã tối, nhà Tiêu Chiến ở Loan Tể, không so được với biệt thự sang trọng và sản nghiệp ở khu cao cấp, nhưng vẫn xem như rộng rãi. Nếu dân văn phòng một nhà ba người ở thì rất ấm cúng và thoải mái.

Nhưng ở đây có một tên côn đồ của Hội Tam Hoàng, không chỉ không ấm áp mà còn thường xuyên bị chém. Chém xong mời bác sĩ tư đến cứu, đến chữa, nằm trên giường mấy ngày coi như nghỉ phép.

Vương Nhất Bác ngồi trước giường Tiêu Chiến, nhìn tấm lưng quấn đầy băng gạc của Tiêu Chiến, hắn im lặng cả buổi. Tiêu Chiến gối lên tay trái, nằm sấp trên giường, tay phải tiếp tục nghịch hộp thuốc lá.

Vết thương từ vai phải xéo qua lưng trái, băng gạc quấn quanh vết thương vài vòng, cùng với vết thương trên vai trái. Bác sĩ Lý tay nghề giỏi, dù sao thì cũng đã băng bó cho Hội Tam Hoàng nửa đời. Miếng gạc có kết cấu mịn được buộc trên lưng Tiêu Chiến, làm tăng thêm cảm giác yếu đuối. Giống như một mảnh vá gọn gàng trên lá chắn của một người lính tấn công, vừa dũng cảm vừa bất lực.

Dáng vẻ Tiêu Chiến bảo vệ D Bự trong Hồng Quán, lúc chửi người gai nhọn dựng lên, lúc chém người tàn ác dũng cảm, làm Vương Nhất Bác nhớ đến con cá nóc. Giận lên mới xù gai, bên ngoài mạnh mẽ, bên trong khô khan, rõ ràng nằm xuống chỉ nhỏ xíu như vậy, nhưng ai cũng muốn bảo vệ.

Nhìn vết máu từ từ rỉ ra băng gạc trên lưng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng chộn rộn, có thứ gì đó sắp đội đất mọc lên, hắn hít sâu vài hơi.

Tên ngốc lưng đầy máu vẫn liều mạng bảo vệ những người khỏe mạnh xung quanh mình, Vương Nhất Bác không hiểu. Không có anh, Vương Nhất Bác vẫn toàn vẹn không tổn hại. Vì vậy, hắn muốn đến hỏi, Tiêu Chiến rốt cuộc đang nghĩ gì.

Nhưng nhìn bộ dạng điềm tĩnh của Tiêu Chiến, hắn phát hiện mọi thứ không quan trọng nữa. Hắn chỉ muốn làm gì đó, khẩn trương, làm gì đó khi vết thương của Tiêu Chiến chưa lành, để lại dấu ấn lần đầu tiên được người ta bảo vệ.

Tiêu Chiến cảm thấy lưng mình bị nhìn chằm chằm sắp bốc cháy mất rồi, anh quay đầu lại, gối lên cánh tay nhìn Vương Nhất Bác nói: "Bác ca, không cần cảm tạ cảm ơn gì cả, chỉ là thói quen bảo vệ đàn em thôi."

Vương Nhất Bác phát hiện mắt Tiêu Chiến rất to. Khi anh nằm trên giường nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt đầy giễu cợt, nhưng độ cong và ý cười ở đuôi mắt lại giống như một cái móc câu, khiến Vương Nhất Bác không thể rời mắt.

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác thản nhiên nói.

"Cậu không đi ăn mừng sao? Chạy đến chỗ tôi làm gì? Khoe khoang? Thể hiện?" Tiêu Chiến nghiêng người, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục nói:

"Đã thương lượng xong với Phong Hổ Bang rồi phải không? Nghĩ cách để Liên Thắng Hòa bị loại khỏi cuộc chơi?"

Vương Nhất Bác nhìn anh không nói.

"Đưa giá cao, thử ép Liên Thắng Hòa bỏ đi, sau đó Long Tam cho Phong Hổ Bang một ít tiền. Để tôi đoán xem, bao nhiêu nhỉ?" Tiêu Chiến châm một điếu thuốc, tiếp tục: "Hai mươi triệu?"

"Bởi vì Phong Hổ Bang biết chúng yếu thế, có thể kiếm được 20 triệu quả thực là tiền trên trời rơi xuống, cho nên mới tùy tiện như vậy. Nói là thế chấp, nhưng bằng chứng thế chấp không đề cập đến một từ, chỉ nhắc tới tiền."

Tiêu Chiến nói xong nhả ra một hơi khói, Vương Nhất Bác xuyên qua làn khói nhìn vào mắt Tiêu Chiến, rõ ràng nhìn thấu mọi thứ, cũng muốn tham gia vào trong, đây không phải là bất lực, đây là cuộc sống.

"Phong Hổ Bang vui vẻ chen một chân, nhưng gã không ngốc, gã sợ Long Hưng Đường các người không giữ lời, nên kiên quyết muốn ba nhà bàn bạc, làm trận chiến lớn hơn." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, mỉm cười, tiếp tục nói: "Vừa phối hợp với các người diễn xuất, vừa tính toán lợi ích của mình."

Tiêu Chiến muốn gẩy tàn thuốc, Vương Nhất Bác cầm gạt tàn qua, đưa đến trước mặt anh, Tiêu Chiến nói tiếp: "Long Hưng Đường các người cũng không ngốc, ai cũng không muốn làm kẻ ngốc chi nhiều tiền, tiền của Hội Tam Hoàng khó kiếm, nên bỏ tiền mua chuộc đàn em của gã. Tốt nhất là làm D Bự bị thương nặng, thù tính cho Phong Hổ Bang, Long Tam dùng danh nghĩa không tuân theo quy tắc loại trừ Phong Hổ Bang, nhất cử lưỡng tiện, trai sò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Không đả thương được cũng không sao, loại được Phong Hổ Bang xem như bớt một đối thủ."

Phong Hổ Bang bị đá ra khỏi cuộc chơi, cho dù có biết được nội tình thì đã sao? Sự việc xảy ra trên đầu ai, tính cho ai, đây là quy tắc. Hội Tam Hoàng không có tòa án, không có nơi để nói đạo lý. Quy tắc là một cây gậy trong lòng mỗi người, không phải giấy trắng mực đen, gã chỉ đành nhẫn nhịn chịu thiệt.

"Phong Hổ Bang quá tham lam, tiền của Liên Thắng Hòa và Đại Nghĩa Đoàn đâu dễ kiếm như vậy."

Vương Nhất Bác không lắng nghe, ánh mắt luôn quan sát vẻ mặt và thân thể của Tiêu Chiến.

Máu trên lưng Tiêu Chiến trở nên đậm hơn. Eo và thân dưới của anh ẩn hiện dưới lớp chăn mỏng, độ cong hơi nhô lên, cái gì cũng không nhìn thấy nhưng lại khiến người ta mơ mộng.

Tiêu Chiến vẫn vừa hút thuốc vừa huyên thuyên không ngừng, Vương Nhất Bác nghe cũng hơi chán. Hắn rút lấy điếu thuốc từ tay Tiêu Chiến, rít một hơi thật sâu dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Chiến.

"Chết tiệt, cướp Hồng Quán của tôi còn cướp thuốc lá của tôi."

Lời này của Tiêu Chiến nói ra nghe có vẻ không rõ ràng, Vương Nhất Bác bật cười.

"Ý tưởng này của cậu?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Mấy năm nay Phong Hổ Bang náo loạn, cho cậu lợi dụng sơ hở lớn như vậy, bớt làm chuyện thất đức đi, đều là nợ, sớm muộn cũng phải trả!"

Dưới khóe miệng của Tiêu Chiến có một nốt ruồi, Vương Nhất Bác đã để ý từ lâu, nhưng chưa bao giờ nó rõ ràng như hôm nay, rõ ràng đến mức Vương Nhất Bác không muốn rời mắt.

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn nhìn Tiêu Chiến rít một hơi thuốc, tiếng tàn thuốc cháy xèo xèo rất rõ ràng trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.

Tiêu Chiến cảm thấy vai không thoải mái, dùng khuỷu tay chống nửa người trên lên, đổi tay khác gối đầu, tiếp tục nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Bả vai nhấp nhô của Tiêu Chiến qua làn khói thật đẹp, sự hiện diện của miếng gạc làm tăng thêm cảm giác yếu đuối. Nhưng Vương Nhất Bác biết tất cả chỉ là ảo giác, cá nóc sao mà không mạnh, thử ăn thịt xem? Ngay cả cá mập cũng sẽ chảy máu.

Tiêu Chiến không nhắc một chữ đến vết thương do cứu Vương Nhất Bác. Bởi vì, mặc dù là một vở kịch, nhưng Tiêu Chiến không diễn xuất. Anh giải thích không rõ ràng nên bỏ cuộc, thậm chí phàn nàn cũng từ bỏ.

Không cảm thấy đau lòng, cũng không cảm thấy tội lỗi, đây là dấu ấn thuộc về Vương Nhất Bác, dấu ấn trên người Tiêu Chiến mạnh mẽ. Nhưng vẫn chưa đủ, Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng có gì đó căng lên, nhất là khi nhìn thấy máu của Tiêu Chiến ngày càng rỉ ra nhiều hơn.

Im lặng, một sự ái muội không nên tồn tại giữa hai đại ca băng đảng đang dần lớn lên. Họ chỉ nhìn nhau như thế này, không ai muốn quay đầu đi trước, người của Hội Tam Hoàng không sợ đối đầu.

Vương Nhất Bác dụi đầu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy nhìn băng gạc đẫm máu của Tiêu Chiến nói: "Đau không?"

"Không đau." Tiêu Chiến vẫn tiếp tục đọ sức.

Vương Nhất Bác đang loay hoay với chiếc cà vạt mà hắn vừa mới tháo ra, nhếch môi cười. Mặc dù Tiêu Chiến không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng anh vẫn đang so đo, giống như anh nói [Không đau] là anh đã thắng.

"Có ngại đau thêm chút không?"

Vương Nhất Bác nói xong liền ấn vào vai Tiêu Chiến. Trước khi ý thức của Tiêu Chiến phản ứng lại, bản năng của cơ thể đã phản công. Anh cố gắng lật người, dùng chân tấn công Vương Nhất Bác. Nhưng vô ích, Vương Nhất Bác quỳ trên giường đè chặt tay chân Tiêu Chiến.

Máu trên miếng gạc nhiều hơn, Vương Nhất Bác rất hài lòng.

"Đ* m..." Tiêu Chiến nói đến từ "mẹ" thì ngừng nói, bởi vì anh ngửi thấy mùi chanh.

Tiêu Chiến cảm thấy mình thật vô dụng khi sắp chết rồi vẫn còn cảm thấy tiếc cho đứa trẻ này.

"Cậu muốn làm gì?" Tiêu Chiến vẫn còn giãy giụa, khó chịu giãy giụa không thành khiến phát âm của anh rất nặng nề.

"Làm anh."

Khi Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay phải của Tiêu Chiến, hắn đã cột cà vạt lên tay anh. Lúc này, hắn kéo cà vạt, trói tay trái tay phải của Tiêu Chiến lại với nhau.

"Con mẹ cậu!" Tiêu Chiến chửi, hai tay không ngừng vùng vẫy, nhưng anh biết cách thắt này khó mà tháo được, là kỹ năng thiết yếu của người của Hội Tam Hoàng.

Tiêu Chiến đang mặc một chiếc quần thể thao rộng thùng thình, là kiểu kéo một cái sẽ cởi ra, thậm chí còn không mặc quần lót, rất tiện lợi cho những kẻ muốn làm điều ác.

Vương Nhất Bác quỳ đè xuống chân Tiêu Chiến, cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể nhấc chân lên. Vương Nhất Bác kéo quần thể thao xuống, mông của Tiêu Chiến lộ ra ngoài không khí. Anh lớn tiếng chửi rủa: "Chó biến thái!"

Vương Nhất Bác bật cười, hắn quỳ xuống giữa hai chân Tiêu Chiến, dùng hai tay đẩy đùi Tiêu Chiến lên, động tác này hơi mạnh, đầu Tiêu Chiến đụng vào đầu giường.

Eo của Tiêu Chiến treo lơ lửng trên không, anh đang ở tư thế quỳ. Vương Nhất Bác một tay ôm eo anh, tay kia cởi thắt lưng của mình.

Tiếng cởi thắt lưng khiến Tiêu Chiến cảm thấy tuyệt vọng, Vương Nhất Bác quá biết cách chế ngự một người, toàn thân Tiêu Chiến từ trên xuống dưới chỉ có cơ bắp căng cứng là sự phản kháng của anh đối với Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, cậu không phải người."

Tiêu Chiến toàn thân đổ mồ hôi, tấm lưng không mảnh vải che thân đầy mồ hôi đầm đìa, điều này làm dục vọng Vương Nhất Bác tăng lên. Tính khí trong quần lót căng phồng, Vương Nhất Bác thả nó ra ngoài.

Chưa kịp cởi quần, Vương Nhất Bác cầm tính khí của mình đè lên mông Tiêu Chiến.

"Muốn trách thì trách hôm nay anh cứu tôi."

Vương Nhất Bác nói xong liền bắt đầu đẩy vào trong.

Khô, rát, đau. Không chỉ Tiêu Chiến, còn cả Vương Nhất Bác.

Đây được định sẵn là một trải nghiệm tình dục không thoải mái, nhưng Vương Nhất Bác không phải để thoải mái, hắn muốn chinh phục. Dù chỉ lần này, hắn muốn để lại cho Tiêu Chiến thứ thuộc về mình, một dấu ấn cả đời không thể xóa nhòa.

Tiêu Chiến rên lên một tiếng, cơn đau trên cơ thể khiến não Tiêu Chiến thực sự nhận thức được chuyện gì sắp xảy ra.

"Làm ơn, Vương Nhất Bác, đừng."

Tiêu Chiến nhận thua, anh không nên so đo, anh nhận thua.

Nhưng Vương Nhất Bác không cho anh cơ hội này. Hắn rút ra, dùng chất nhờn từ quy đầu bôi trơn hậu huyệt của Tiêu Chiến. Vừa bôi vừa xoay, cố gắng mở ra cơ thể đang đóng chặt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến kẹp chặt hậu thân, nhưng phản ứng cơ thể của anh nhanh hơn ý thức của anh một bước. Ngay sau đó Tiêu Chiến biết thôi xong rồi, quy đầu của Vương Nhất Bác đã xoay vào trong một nửa.

Vương Nhất Bác vừa xoay vừa dùng tay bóp mông Tiêu Chiến, phối hợp xoa bóp hậu huyệt, dây thần kinh Tiêu Chiến căng cứng, nhưng miệng lại hơi hé mở.

Vương Nhất Bác thẳng người, theo tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt của Tiêu Chiến, tính khí đi vào được một nửa. Quá chặt quá đau, Vương Nhất Bác hít sâu mấy hơi.

Đôi mắt của Tiêu Chiến vùi trong gối, cảm giác tiếp xúc rõ ràng khiến anh tuyệt vọng.

"Mẹ kiếp, Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác cắm rút nhè nhẹ, hắn nhìn thấy máu tươi từ Tiêu Chiến chảy ra, càng hưng phấn hơn. Bất chấp lời chửi rủa của Tiêu Chiến, hắn cắm ngập vào trong.

"A!" Tiêu Chiến hét lên.

Đau, đau hơn vết thương ở lưng gấp trăm lần, anh thà hôm nay bị chém chết ở Hồng Quán còn hơn.

Vương Nhất Bác hoàn toàn phấn khích, hắn đã chinh phục được Tiêu Chiến, cho dù cách thức rất thấp kém, cho dù ngày mai hắn có bị Tiêu Chiến bắn chết. Nhưng hắn đã cho Tiêu Chiến một dấu ấn cả đời không bao giờ xóa được.

"Tiêu Chiến, ngày mai anh có thể giết tôi." Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên mảnh lưng không băng gạc của Tiêu Chiến.

Hắn cảm nhận được làn da của Tiêu Chiến đang run lên, hắn thè lưỡi ra liếm. Lưng của Tiêu Chiến cứng lại ngay lập tức.

Vương Nhất Bác cười, vừa cười vừa dùng sức cắm rút.

Tiêu Chiến nắm chặt tay, vết thương trên tay phải của anh đã hoàn toàn nứt ra, máu chảy xuống lưng.

Vương Nhất Bác ấn nhẹ vào mông Tiêu Chiến, để máu chảy đến khe mông. Theo động tác của Vương Nhất Bác và sự bôi trơn của máu, Tiêu Chiến đã hoàn toàn mở ra.

Vùng vẫy vô ích, bây giờ Tiêu Chiến chỉ có một suy nghĩ. "Cho điếu thuốc." Anh nói.

Vương Nhất Bác dừng lại, lấy một điếu ở đầu giường, bỏ vào miệng, dùng bật lửa châm lửa.

Cầm điếu thuốc trên tay đưa tới miệng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nghiêng đầu, đưa môi đến gần tay Vương Nhất Bác, hít một hơi thật sâu.

Nicotine có thể khiến người ta quên đi nỗi đau, Tiêu Chiến hy vọng câu này này có hiệu lực.

Vương Nhất Bác nằm sấp trên lưng Tiêu Chiến không cử động nữa, hai người mỗi người hút một hơi, cứ như vậy, một điếu rất nhanh đã cạn.

"Còn muốn nữa không?" Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi bên tai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không nói.

Vương Nhất Bác thẳng người dậy, rút tính khí ra, hắn nhìn hậu huyệt của Tiêu Chiến, không biết là máu chảy ra từ bên trong hay trên tay. Hắn cởi bỏ chiếc quần cản trở, cầm tính khí của mình và đút vào lần nữa.

Tiêu Chiến rên lên một tiếng, Vương Nhất Bác nằm bò trên lưng Tiêu Chiến, hôn tai anh: "Tiêu Chiến, cảm ơn."

Tiếng phổ thông, trái tim Tiêu Chiến thít lại, đập rất nhanh, nhưng cũng rất đau.

"Đợi tôi lành nhất định chém chết cậu." Tiêu Chiến nói.

"Được, chờ anh."

Vương Nhất Bác tăng tốc độ, lực độ cắm rút, cả phòng tràn ngập tiếng nước, hoang dâm trụy lạc.

Vương Nhất Bác bắt đầu phục vụ Tiêu Chiến, hắn cúi đầu hôn lên lưng Tiêu Chiến, dùng đầu lưỡi mô phỏng lại vết thương cũ của Tiêu Chiến. Đầu lưỡi liếm rãnh vết thương từ trên xuống dưới, Tiêu Chiến gần như lập tức cứng lên.

Anh không hiểu, đau như vậy, sao lại cứng lên.

Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tiêu Chiến, hắn dùng tay cầm lấy quy đầu của Tiêu Chiến, xoa bóp mấy cái, liền cảm nhận được nó cử động.

Bàn tay to của Vương Nhất Bác nắm lấy toàn bộ tính khí tuốt lên xuống, thỉnh thoảng vươn ngón tay ra chặn đỉnh đầu.

Tiêu Chiến rên rỉ, anh động tình rồi.

Vương Nhất Bác rất hài lòng, một tay xoa nắn mông, một tay hầu hạ tính khí của Tiêu Chiến, sau lưng còn tăng tốc cắm rút.

"Vương Nhất Bác, mẹ kiếp, chậm lại." Tiêu Chiến chịu không nổi, cơ thể đã lâu không được giải tỏa không chịu nổi loại hành động này, anh muốn bắn.

Tiêu Chiến dường như đã quên đàn ông trên giường chỉ nghe nói ngược. Vương Nhất Bác tăng tốc eo và tay, cảm thấy Tiêu Chiến càng ngày càng cứng, hắn buông tay ra, hạ thân va chạm mạnh mẽ, chỉ bóp nhẹ quy đầu, Tiêu Chiến liền bắn ra.

Để kéo dài khoái cảm, Vương Nhất Bác dùng ngón tay cái liên tục vuốt dọc theo đường gân. Tiêu Chiến vừa hét vừa bắn: "Mẹ mày!"

Vương Nhất Bác cười thành tiếng, vừa cười vừa reo hò, giống như một đứa trẻ vừa thắng trận.

"Anh thoải mái đúng không?" Vương Nhất Bác nằm sấp trên lưng Tiêu Chiến, hôn lên vành tai đỏ ửng của Tiêu Chiến.

"Anh bị tôi thao cũng sẽ thoải mái."

Tiêu Chiến không phủ nhận.

"Đợi tôi sống lại, tìm bảy tám đứa lực lưỡng, luân phiên chết cậu!"

Tiêu Chiến nói thì cay độc, nhưng cơ thể anh không cay như vậy. Cơ thể sau khi bắn mềm oặt, không chịu nổi va chạm của Vương Nhất Bác, eo trên không trung hạ xuống giường.

Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến thỏa hiệp rồi.

Vương Nhất Bác dùng bàn tay to xoa nắn mông Tiêu Chiến mấy lần, hắn áp vào lưng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến rên một tiếng.

Vương Nhất Bác không thay đổi tư thế, hắn cảm thấy máu của Tiêu Chiến rất tươi.

Tiêu Chiến vẫn còn thở hổn hển, Vương Nhất Bác dán vào mặt Tiêu Chiến, hôn lên môi anh.

Tiêu Chiến không giãy giụa, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng liếm môi Tiêu Chiến, vẽ lại dáng môi của anh, anh há miệng, hắn trực tiếp xâm nhập.

Cách hôn của Vương Nhất Bác hoàn toàn khác với cách đút vào hậu huyệt. Hắn nhẹ nhàng dùng lưỡi trêu chọc vòm miệng của Tiêu Chiến, từng chút một như thể đang gãi ngứa. Môi hắn cọ nhẹ vào môi anh, anh ngửi thấy mùi chanh.

Tiêu Chiến cắn lưỡi Vương Nhất Bác, đảo khách thành chủ. Anh không dịu dàng như Vương Nhất Bác, đầu lưỡi của anh giống như chính anh, chỗ nào cũng cứng, công kích khắp nơi, nhưng cơ thể chỗ nào cũng mềm, điều này khơi dậy dục vọng của Vương Nhất Bác.

Cả hai hòa hợp với nhau từ đầu đến chân, lần đầu tiên Vương Nhất Bác cảm nhận được sự kết nối với Hồng Kông, vì người đàn ông này.

"Thả tay tôi ra." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác đứng thẳng dậy cởi trói tay anh, Tiêu Chiến từ từ giơ tay lên.

Đau nhức, không thể dùng lực. Vương Nhất Bác xoa xoa cánh tay Tiêu Chiến. Nào ngờ Tiêu Chiến giơ khuỷu tay thụi vào đầu Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã mất sức từ lâu, tấn công không đau không ngứa. Vương Nhất Bác nắm lấy khuỷu tay Tiêu Chiến, hất nhẹ, cánh tay Tiêu Chiến liền tê dại.

Vương Nhất Bác một trái một phải ấn cổ tay của Tiêu Chiến xuống, hạ thân tăng tốc.

"Sướng rồi thì trở mặt không nhận người?" Giọng nói của Vương Nhất Bác không che đậy được sảng khoái của hắn.

"Tôi muốn đi tiểu." Tiêu Chiến chôn mặt vào gối nói.

Vương Nhất Bác bật cười, Tiêu Chiến dường như thật sự không có tình thú, hoàn toàn không hiểu sự ái muội về tình dục. Anh không biết từ tiểu lúc làm tình có nghĩa là gì sao?

"Tiểu!"

Vương Nhất Bác đâm mạnh, động tác đẩy vào hậu huyệt giống như động cơ, tần suất cao không nói mà mỗi lần đều rất sâu.

Tiêu Chiến đã nhịn tiểu từ nãy đến giờ, biết mình không nhịn được nữa.

"Đại ca, cái bô."

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến dậy, để anh dựa vào bức tường cạnh giường. Vương Nhất Bác lấy một cái ấm, đặt nó dưới thân Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn xuống đáy nước còn lại trong ấm, ý tiểu đến đỉnh điểm. Cảm nhận được sự do dự của anh, Vương Nhất Bác đưa tay sờ lên bụng dưới, ấn một cái, Tiêu Chiến tiểu rồi.

Lúc Tiêu Chiến tiểu, Vương Nhất Bác châm một điếu thuốc. Đột nhiên nhớ tới lần trước giúp Tiêu Chiến đi tiểu, hắn cười cười, đưa điếu thuốc đến bên miệng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến há miệng đón lấy.

Hắn đỡ eo Tiêu Chiến, tiếp tục di chuyển.

Sau khi Tiêu Chiến hút xong một điếu thuốc, quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác: "Bác ca, xong chưa?"

Đôi mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, khóe mắt như cái móc câu khẽ liếc nhìn Vương Nhất Bác, trái tim Vương Nhất Bác như bị một chiếc lông vũ cọ qua, hắn bắn rồi.

Khi Vương Nhất Bác bắn, trán của hắn áp vào lưng của Tiêu Chiến. Rõ ràng đầy máu, nhưng độ lượng như vùng đất Lạc Dương.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống băng gạc của Tiêu Chiến.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: W.a.t.t.p.a.d: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro