Ngoại truyện 2: Bùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện thêm, tuyến thời gian là sau lần cuối cùng D Bự tìm Chiến Chiến đưa hàng (nhưng vẫn chưa chuyển), và sau khi danh tính của Vương Nhất Bác được tiết lộ.

-------

Tiêu Chiến không thích loại cảm giác này, giống như que diêm cháy sắp tàn, ngọn lửa còn bập bùng, nóng bỏng tay nhưng không thể vứt bỏ, cũng giống như hoàng hôn trên bãi cát trắng, đỏ đỏ hồng hồng, nhưng chỉ là giống vậy mà thôi.

Trước khi que diêm cháy hết vẫn có thể châm điếu thuốc, Tiêu Chiến ngậm điếu thuốc trên miệng cùng Diệu Văn mang năm sáu anh em, đi dạo trên phố vào buổi tối, lang thang khắp nơi, không làm gì cả.

Từ Nguyên Lãng đến Cửu Long, xe bị hỏng giữa chừng, một nhóm người dứt khoát xuống xe.

"Anh Chiến."

Tiêu Chiến ừ một tiếng.

"Dạo này tâm trạng anh không tốt sao?"

Diệu Văn rất ít khi nói những lời như vậy, Tiêu Chiến ngậm một điếu thuốc trong miệng nói: "Sao nhìn ra?"

"Bóng lưng rất cô đơn, anh Chiến." Diệu Văn rít một hơi thuốc lá, nheo mắt nói: "Đi làm thằng đó đi, trên giường thoải mái thì cái gì không vui cũng tan biến!"

"Chết tiệt, nói đúng quá." Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Bíp một tiếng, Tiêu Chiến quay đầu lại, Vương Nhất Bác vẫy tay với anh qua cửa sổ xe.

Ngồi trong xe, Tiêu Chiến định với ra ngoài cửa sổ dặn dò vài câu, nhưng Vương Nhất Bác đã đạp ga, thổi bay nửa sau của từ "Diệu" vào trong gió.

Tiêu Chiến ngậm miệng, hai người họ ngầm hiểu, lặng thinh.

Mãi cho đến khi tiếng hát của anh Hoa vang lên, Tiêu Chiến mới nói: "Đi đâu?"

"Không biết."

Thằng nhóc này hôm nay không vui, Tiêu Chiến nghĩ.

"Tình yêu như hoa nở rồi tàn
Tình yêu hóa bãi bể nương dâu
Đừng hỏi tôi nên làm sao
Mới kéo dài mãi mãi"

"Đi Đại Áo?" Tiêu Chiến bóp các ngón tay của Vương Nhất Bác và nói.

"Ừm."

May mà vẫn còn một nơi, một đảo an toàn khi Tiêu Chiến không còn năng lượng, Vương Nhất Bác cũng có thể vui vẻ.

Đại Áo không chữa khỏi mịt mù của người Hồng Kông cũng không cho được người Đại Lục hy vọng, nhưng một làn gió biển thoảng nhẹ đã đủ khiến một bông hoa nhỏ nở rộ nơi ẩm thấp trong tim.

Đúng lúc mặt trời lặn, một nửa bầu trời được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, "Ăn chè không?"

Đôi mắt Vương Nhất Bác sáng trong, phản chiếu ánh hoàng hôn, sưởi ấm trái tim Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chưa kịp mở miệng, Tiêu Chiến đã nắm lấy tay hắn nói: "Đi, ca ca dẫn cậu đi ăn chè."

Hoàng hôn và chè là thu hoạch hôm nay của Tiêu Chiến ở Đại Áo.

Ông cụ bán chè ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh nhìn hai người bưng bát ăn chè không hề tao nhã chút nào.

Tiêu Chiến ăn một bát chè, lau miệng, sau đó mới có tâm trạng quan sát căn nhà nhỏ của ông cụ.

Đây là phòng khách, ghế sofa tivi có đủ, mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp. Nếu không có hai chiếc bàn và bốn chiếc ghế được đặt ở khoảng trống, không ai có thể nghĩ rằng đây thực sự là một quán bán chè.

"Ông à, sao con chưa từng thấy vợ của ông?" Tiêu Chiến tò mò về quá khứ của ông cụ.

Ai ngờ nghe thấy điều này, ông cụ bật cười, "Con thấy rồi mà, ngốc."

Tiêu Chiến sờ miệng, não lật tìm một lượt những người ở Đại Áo nhưng chẳng nghĩ đến ai thích hợp, đang định hỏi lại thì nghe thấy tiếng mở cửa, một ông già mặc áo kiểu Trung Sơn bước vào. Người này đi mang theo gió, vẻ ngoài sáng sủa có thể nhìn ra lúc trẻ cũng là một soái ca. Đây là ông cụ đã vẽ bùa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn ông cụ bán chè, đôi mắt dịu dàng và khí chất năm tháng không thể che giấu của ông khiến Tiêu Chiến đột nhiên hiểu ra.

Anh ấy nói với ông cụ ở cửa: "Hai người là một cặp à?"

Ông cụ vẽ bùa đi đến trước mặt ông cụ bán chè, giúp ông chỉnh lại cổ áo sơ mi, nói: "Thằng nhóc này, hơn mười năm rồi mới nhìn ra?"

Vương Nhất Bác cười thành tiếng, Tiêu Chiến xấu hổ xoa cổ.

Hai ông cụ một người tặng anh chè, một người tặng anh bùa, anh chưa bao giờ nghĩ đến câu chuyện ở khía cạnh đó, nếu bên cạnh không có thêm một Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sợ là vĩnh viễn không hiểu được góc nhỏ ở khía cạnh này.

"Đỉnh!" Tiêu Chiến vỗ tay.

Ông cụ vẽ bùa đi tới, chỉ vào Tiêu Chiến nói: "Sao đây? Ông từng nói con sẽ không yên phận, quả nhiên làm xã hội đen."

Tiêu Chiến nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên ông vẽ lá bùa cho mình, chỉ vào Vương Nhất Bác nói với ông: "Vậy ông nhìn thử cậu ta, sau này có an phận không?"

Ông cụ vẽ bùa nhận lấy bát chè ông cụ bán chè đưa qua, ăn một ngụm rồi nói với Tiêu Chiến: "Nó không cần ông xem."

"Tại sao?"

"Chỉ có người mù mịt mới xem vận được!"

"Chết tiệt."

Tiêu Chiến bắt lấy ánh mắt Vương Nhất Bác, trong mắt có yêu thương có thương hại. Tiêu Chiến lập tức cảm thấy Vương Nhất Bác nhỏ hơn anh sáu tuổi nhưng trưởng thành một cách khó tin. Dường như trong cả căn phòng, chỉ có anh dừng lại ở bộ dạng năm mười mấy tuổi đầu xin chè của ông cụ bán chè.

Vốn định dỗ Vương Nhất Bác vui, nhưng ngược lại tâm trạng Tiêu Chiến có hơi ủ rũ, anh gọi thêm hai bát chè.

Hai người ngồi trong quán, vừa ăn chè, vừa nhìn hai ông cụ trò chuyện. Hai người động tác ăn ý, nói chuyện tự nhiên, bất kể là tiếng Quảng Đông, tiếng Thượng Hải hay tiếng Quan Thoại đều mang khẩu ngữ miền Bắc, chỉ cần một hai chữ là đối phương có thể hiểu ngay và lập tức trả lời.

Khác với tình cảm nồng nhiệt của đôi trẻ, sự tin tưởng và tình yêu ngấm ngầm tự nhiên chảy qua năm tháng tràn ngập cả căn phòng.

Tiêu Chiến càng ngồi càng cồn cào, đứng dậy nói với các ông: "Tụi con đi đây."

"Này, chờ một chút."

Sau khi nói xong, ông cụ vẽ bùa đưa tay ra nói với Tiêu Chiến: "Ông vẽ cho con một lá bùa."

"Con bất an, bùa này bảo vệ tâm con an." Ông cụ vẽ bùa nói xong, Tiêu Chiến đưa tay ra, lúc này Tiêu Chiến không muốn từ chối bất kỳ lòng tốt nào.

"Thật sự linh nghiệm sao?" Vương Nhất Bác rướn đầu qua nhìn.

Đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng, ông cụ vẽ bùa nhìn hắn một cái, cười nói: "Đương nhiên, ông tự tạo đó."

Nghe thấy lời này, Tiêu Chiến muốn rút tay lại, nhưng ông cụ vẽ bùa lực tay rất mạnh.

"Tự tạo?"

"Sao? Không tin ông?"

Bộ dạng ép buộc của ông cụ vẽ bùa làm ông cụ bán chè ở bên cạnh bật cười.

"Tin ổng đi, bảo vệ con bình an."

Ông cụ bán chè dứt lời, Tiêu Chiến ngoan ngoãn hơn.

Bốn người chụm đầu lại nhìn ông cụ vẽ bùa vẽ từng nét một cho lá bùa, sau khi lá bùa được hoàn thành, Vương Nhất Bác nói: "Giống lần trước anh vẽ."

Tiêu Chiến tiếp lời: "Phải, ông ơi, lần trước ông dạy, đến bây giờ con vẫn còn nhớ."

Ông cụ vẽ bùa ra hiệu cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đưa tay ra, ông nói: "Vậy là đúng rồi, vẽ nhiều hơn, tốt nhất là vẽ cho đối phương. Lá bùa này sẽ bảo vệ hai đứa bình an, muốn gì được nấy."

Hai người bước ra khỏi quán chè, trời đã gần tối. Tiêu Chiến nhìn vào lòng bàn tay mình, nói với Vương Nhất Bác, "Vui hơn chưa?"

Vương Nhất Bác nắm bàn tay được vẽ bùa của Tiêu Chiến, xoa xoa lòng bàn tay để sinh nhiệt, hắn nói: "Nhìn thấy anh là em vui rồi."

"Vãi, mở miệng là văng thính."

.

.

Buổi tối, hai người nằm trong phòng Tiêu Chiến, phòng bên cạnh là bà ngoại, bọn họ không dám cử động mạnh, chỉ thấp giọng trò chuyện. Không biết ai mượn ánh trăng nhìn vào mắt đối phương trước, sau đó mất khống chế, củi khô dễ cháy, môi đối phương chính là chiến trường dục vọng của mình.

"Nhỏ tiếng chút, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến bịt miệng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến ra: "Em không làm gì cả."

Thanh âm rất nhỏ, ngữ khí gấp gáp, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng tim đập của mình, "Cậu thở gấp quá lớn!"

"Không phải chứ, thính giác bà ngoại đâu tốt như vậy?" Vương Nhất Bác ấn tay Tiêu Chiến xuống, dùng nửa người dưới đẩy anh.

Hai côn thịt căng cứng đè lên nhau, không hề hèn nhát như chủ nhân của chúng, rộng lượng không nao núng, chỉ muốn lập tức chân thành đối đãi nhau.

Tiêu Chiến rên một tiếng, giọng nói biến thanh, "Vương Nhất Bác, không được cử động nữa."

Vương Nhất Bác làm gì biết nghe lời, hắn căng trướng toàn thân khó chịu. Hắn ở chính diện đè Tiêu Chiến, thân dưới tách hai chân Tiêu Chiến ra, toàn thân đè thấp xuống, dán sát kín kẽ, hắn nâng mặt Tiêu Chiến, mặc kệ Tiêu Chiến vùng vẫy hôn xuống.

Nụ hôn này bá đạo vô lý, Vương Nhất Bác đè môi Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tránh hắn đuổi theo, vừa đuổi vừa đùa dai trong miệng, đầu lưỡi lung tung, hô hấp rối loạn, không cho người ta thở thì thôi đi, lại còn một mực quấn lấy, nước bọt chảy ròng ròng.

"Giống hệt chó, điên hả?" Tiêu Chiến đẩy không ra, chỉ nhân lúc Vương Nhất Bác thở xen vào một câu.

"Em muốn thao anh ở nơi anh lớn lên, Tiêu Chiến." Giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác trực tiếp từ miệng truyền đến tim, rồi lan ra tứ chi.

Lại thua, mẹ kiếp, Vương Nhất Bác ăn chè nhưng không ngọt chút nào, hung hăng như quỷ.

Vương Nhất Bác nhảy xuống giường, rón rén mở cửa rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài, khi quay lại thì trên tay cầm một chai dầu gội đầu.

"Không có cái khác, dùng tạm." Vương Nhất Bác nói xong liền bắt đầu cởi quần của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khẽ cười, "Lần đầu tiên không phải cũng không có gì sao?"

"Lần đó khác." Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, hắn bóp ít dầu gội, luồn ra hậu huyệt rồi đút hai ngón tay vào.

"...Cậu chậm chút không được?"

Điều này khiến dây thần kinh của Tiêu Chiến căng thẳng, bởi vì quá đột ngột, một số ký ức cơ thể không tốt sẽ vô thức phản ứng.

Vương Nhất Bác cũng nhận ra điều này, cúi người hôn lên môi Tiêu Chiến, vừa hôn vừa an ủi: "Em sai rồi, sai rồi."

Đột nhiên xin lỗi, Tiêu Chiến mềm lòng cũng mềm ruột.

"Tới đi." Tiêu Chiến nói xong đỡ eo Vương Nhất Bác.

Tay Tiêu Chiến rất nóng, trượt từ eo xuống hông, giống như một học sinh tiểu học hăng hái mời bạn xấu đến nhà, khiến tính khí của Vương Nhất Bác lại cương cứng. Ai lại không muốn đi sâu vào quá khứ của người yêu? Một người yêu thích ăn ngọt, dễ mềm lòng, đã lớn lên như thế nào?

Vương Nhất Bác thẳng lưng đẩy vào, Tiêu Chiến cắn mu bàn tay, cau mày ngửa cổ ra sau, không biết là đau đớn hay sảng khoái.

"Đã không? Ca?" Vương Nhất Bác nói bằng tiếng Đại Lục, giọng nói trầm ấm không kìm nén được sự phấn khích.

Tiêu Chiến không nói gì, hai tay đặt lên thắt lưng hắn, từ bên hông đến hõm eo, Tiêu Chiến liên tục xoa, không nỡ rời tay.

Thân hình của Vương Nhất Bác vừa trắng vừa mịn, cơ bắp gầy guộc vừa đẹp vừa có lực. Theo sự tấn công mạnh mẽ của hắn, Tiêu cảm thán: "Bác ca, eo mạnh đó."

"Thoải mái không?" Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến kẹp lưng hắn, da đầu của Vương Nhất Bác căng cứng, bắt đầu mất khống chế cắm rút.

"Thoải mái." Giọng Tiêu Chiến nhỏ dần thành tiếng rên rỉ.

Tiêu Chiến không ngờ người nhận lại có cảm giác như vậy, anh vốn tưởng chỉ là đau, nhưng khi thật sự thả lỏng, côn thịt di chuyển trong đường ruột như một dụng cụ xoa bóp, đè ấn và xoa dịu khắp nơi, thật sự có chút khoái cảm.

Khi số lượng nhiều lên, khoái cảm này trở thành ký ức, nửa đêm một mình, cũng sẽ thôi thúc nhớ nhung.

Loại khoái cảm này khác với ma sát phần đầu, thiếu đi tâm lý chinh phục và chủ động, cũng dành thời gian để đắm chìm và cảm nhận.

Chẳng hạn lúc này, khoái cảm tiếp tục tích tụ theo đường ruột, thông qua đáy chậu truyền lên phần đỉnh. Tính khí của Tiêu Chiến run rẩy đứng lên, theo chuyển động của Vương Nhất Bác rung lắc với biên độ nhỏ.

Vương Nhất Bác hai tay ôm lấy eo Tiêu Chiến, đè lên tính khí của anh, sau đó thẳng eo, vừa xoay vừa dùng lực chà mạnh lên một điểm trên bụng dưới của Tiêu Chiến, động tác này làm Tiêu Chiến phải che miệng lại, cũng khiến tính khí của anh chảy ra một dòng chất lỏng trong suốt.

Tuyến tiền liệt, nơi khiến Tiêu Chiến hạnh phúc và đau đớn.

Vương Nhất Bác thích phản ứng của Tiêu Chiến, hắn hôn môi Tiêu Chiến. Đầu lưỡi của Tiêu Chiến vì rên rỉ và thở dốc trở nên lạnh lẽo chính là xuân dược của Vương Nhất Bác, càng hôn hắn càng nôn nóng muốn chinh phục Tiêu Chiến.

"Ca ca, anh vẫy rất đẹp."

Theo động tác lắc lư, tính khí đập lên bụng dưới của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác thích như vậy, thỉnh thoảng lại đưa tay bao lấy, vừa bọc lại đã kích thích Tiêu Chiến xuất tinh.

Khoái cảm phía sau không ngừng tích tụ về phía trước, tính khí phía trước càng vẫy càng cứng, Vương Nhất Bác dứt khoát ngồi xổm trên giường, nâng eo Tiêu Chiến lên, để mông anh dán sát vào mình, kéo eo Tiêu Chiến ưỡn lên, trên dưới đều tạo ra khoảng cách.

Tính khí lắc lư xoay tròn giữa không trung, Vương Nhất Bác càng nhìn càng hưng phấn, hắn càng hưng phấn, lực va chạm càng mạnh. Đặc biệt là bây giờ không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể va chạm mạnh với biên độ nhỏ, động tác lắc lư của Tiêu Chiến, rất gợi cảm rất mạnh mẽ.

"Tha cho tôi." Vương Nhất Bác ra sức nghiền nát tuyến tiền liệt của anh, Tiêu Chiến rên thành tiếng.

Theo tiếng rên, một vòng cung tuyệt đẹp bao quanh tính khí của Tiêu Chiến, văng lên người Tiêu Chiến, đầu giường và trên mặt của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác liếm khóe môi, đôi mắt trong veo của hắn khiến Tiêu Chiến run rẩy trong thời kỳ chịu lửa.

"Sao vậy? Lạnh?" Giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác đầy phấn khích.

Tiêu Chiến giơ tay lau tinh dịch trên mặt hắn, liếm liếm môi nói: "Tôi hét có to không?"

Vương Nhất Bác nhịn cười, "Chỉ cần không điếc là có thể bị đánh thức."

Nơi Tiêu Chiến lớn lên, Vương Nhất Bác để lại dấu vết. Hai bàn tay vẽ bùa và áp sát nhau, các ngón tay đan chặt vào nhau, cầu được ước thấy sao? Vương Nhất Bác nghĩ, vậy thì làm ơn, nhờ cả vào đó./.

[Ngoại truyện hoàn - 26/6/2023]

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: W.a.t.t.p.a.d: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro