Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến từng vô số lần tưởng tượng về hôn lễ của mình, sân khấu hẳn do mình tự tay thiết kế, anh muốn mặc một thân vest trắng, tay cầm bó hoa hồng rực rỡ nhất. Nhưng tất cả đều chỉ là tưởng tượng, trên thực tế hôn lễ của anh vô cùng nhàm chán, sân khấu là do công ty tổ chức hôn lễ một tay chuẩn bị, anh thậm chí còn không còn quyền phản bác.

Cho dù là vậy, Tiêu Chiến vẫn thập phần háo hức, không vì cái gì khác, chỉ vì một câu "Tôi đồng ý" của người nọ.

Đêm trước khi kết hôn, anh hưng phấn đến mức không ngủ được, bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống tương lai, cũng sợ hãi cuộc sống tương lai, cho đến cuối cùng, người anh nghĩ nhiều nhất chính là ba mẹ mình. Từ sau khi biết tin anh muốn kết hôn cùng Vương Nhất Bác, ba mẹ anh đã chẳng còn nhìn mặt anh nữa, Tiêu Chiến rất muốn trong ngày cưới của mình, ba mẹ có thể ngồi dưới, xoa xoa đầu anh, nói với anh rằng "Đi đi con trai, sống cuộc đời mà con muốn".

Nhưng tất cả đều không có, không có cuộc sống ngọt ngào sau kết hôn, cũng không có dặn dò của ba mẹ, thậm chí hôn lễ mà anh hằng mong đợi cũng kết thúc như một vở hài kịch.

Tiêu Chiến choàng tỉnh giấc, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, quay sang nhìn Vương Nhất Bác đang thở rất đều.

Anh giơ tay, nhìn cái nhẫn đơn giản trên ngón áp út, kích thước vừa vặn, không có trang trí hoa lệ, ôm gọn lấy ngón tay anh, khiến tâm trạng Tiêu Chiến dần bình tĩnh lại.

Anh vừa nằm mơ, mơ thấy một ngày trước khi diễn ra hôn lễ, đó là ngày bắt đầu của mọi bi kịch, vậy kiếp này thì sao? Kiếp này bi kịch có tái diễn không?

"Sao đã dậy rồi?" Vương Nhất Bác theo bản năng ôm lấy anh, an ủi xoa xoa lưng anh.

"Vương Nhất Bác."

"Ừm?"

"Theo tôi về nhà đi."

Vương Nhất Bác mở mắt, nhìn người trong lòng thần sắc nghiêm túc, cậu biết Tiêu Chiến không nói đùa, "Được."

"Tôi muốn nói với ba mẹ tôi, quang minh chính đại ở bên cạnh cậu." Kì thực nội tâm Tiêu Chiến rất rối rắm, sợ ba mẹ sẽ giống như kiếp trước chửi ầm lên, mắng anh bại hoại gia môn, nhưng anh vẫn muốn có được lời chúc phúc của họ.

"Hay là thôi vậy, không nói nữa." Tiêu Chiến buồn bực.

Vương Nhất Bác hôn lên trán anh, cậu nhìn thấy sự buồn phiền trong mắt người yêu, biết anh đang sợ cái gì, "Có phải cậu sợ chú dì sẽ không đồng ý?"

Cậu ôm chặt người trong lòng, vỗ vỗ lưng anh như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Đừng sợ, cho dù phải quỳ xuống dập đầu tôi cũng sẽ xin họ gả cậu cho tôi."

"Vương Nhất Bác, có phải tôi ích kỉ lắm không?"

"Cái gì cơ?"

"Rõ ràng tôi đã hạ quyết tâm rồi, nhưng mà vẫn muốn chiếm hữu cậu." Giọng nói của anh từ từ chìm xuống, đi vào giấc ngủ trong từng nhịp vỗ nhẹ nhàng.

Cũng không biết một câu đó có mấy phần thật tâm, mấy phần mơ hồ.

Vương Nhất Bác tựa đầu lên cổ anh, "Là tôi quá ích kỉ, là tôi muốn chiếm hữu cậu." Cậu không phải người có tính chiếm hữu, nhưng đối với Tiêu Chiến, cậu chỉ muốn đối xử với anh thật tốt, tốt hơn nữa.

Kiếp trước mà anh nói cậu chưa từng trải qua, nhưng lại giống như đã từng trải qua, trong giấc mơ cậu dường như có thể cảm nhận được Tiêu Chiến hận mình đến thế nào, Vương Nhất Bác không hiểu, giả dụ người đó chính là mình tại sao lại không yêu Tiêu Chiến? Vương Nhất Bác kiếp trước đúng là một con heo, hoặc là một kẻ ngốc.

Sau một đêm tỉnh mộng, Vương Nhất Bác như thường lệ chuẩn bị bữa sáng cho Tiêu Chiến, lại kéo con sâu ngủ nướng nhà mình dậy, nửa nói nửa dỗ đánh răng rửa mặt cho anh, đợi Tiêu Chiến triệt để tỉnh ngủ, thì anh đã ngồi trước bàn ăn sáng rồi.

Tối qua hai người còn cãi nhau ầm ĩ, khóc đến chết đi sống lại, sáng nay ngủ dậy đã tôi đút cậu một miếng cậu đút tôi một miếng, ngọt hơn cả mật.

"Ăn sáng xong chúng ta về nhà."

"Hả?" Tiêu Chiến vẫn chưa kịp phản ứng, bây giờ không phải đang ở nhà sao? Sau đó anh mới nhớ ra, thì ra Vương Nhất Bác nói đến nhà ở Nam Thành.

"Thật sự muốn về nhà?"

Vương Nhất Bác xoa xoa đầu anh, "Chẳng lẽ còn không cho tôi gặp ba mẹ vợ."

Hai người ăn sáng xong thì đến trung tâm thương mại mua quà cho ba Tiêu mẹ Tiêu, sau đó mới túi lớn túi nhỏ lên xe trở về Nam Thành, đừng nói, cảm giác tay trái một con gà, tay phải một con vịt cảm thật sự có chút giống về nhà mẹ đẻ.

Hai tiếng đồng hồ ngồi xe xóc nảy, bọn họ cuối cùng cũng đến Nam Thành, thời điểm đứng trước cửa nhà, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Hình ảnh kiếp trước có quanh quẩn trong đầu anh, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ bộ dạng đau đớn tức giận của ba mẹ. Tiêu Chiến lùi sau hai bước, Vương Nhất Bác phía sau vững vàng đỡ lấy anh, cánh tay hữu lực vòng qua eo anh, giống như tiếp thêm cho anh dũng khí.

Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn giơ tay bấm chuông.

Đại khái là vì cuối tuần, mẹ Tiêu không phải đến trường dạy học, nghe thấy tiếng chuông cửa bà còn tưởng ba Tiêu quay về lấy đồ, ai ngờ lại là con trai yêu quý nhà mình.

"Sao con về mà không báo trước vậy!" Mẹ Tiêu kéo tay Tiêu Chiến đi vào trong nhà.

Hai chân Tiêu Chiến mềm nhũn, anh suýt chút nữa thì quỳ ngay ở cửa.

"Dì." Vẫn là Vương Nhất Bác lên tiếng trước, cậu biết, nếu lúc này mình không chủ động gánh vác, vậy thì còn đường sau này sẽ rất khó đi.

"Ha, con xem dì kìa, mừng quá không nhìn thấy Nhất Bác cũng đến, vào đi vào đi."

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, mười ngón tay đan vào nhau, Tiêu Chiến cứ như vậy một tay bị mẹ nắm, một tay bị Vương Nhất Bác nắm, anh rất muốn bảo Vương Nhất Bác hay là đừng nói nữa, anh sợ mẹ anh giận, sợ bà đau lòng, sợ bà lại đuổi anh cút hỏi cái nhà này.

"Dì, bây giờ dì còn muốn cho con vào không?" Vương Nhất Bác hoàn toàn lờ đi ánh mắt khẩn cầu của Tiêu Chiến, không phải cậu không nhìn thấy, mà là cậu không thể mềm lòng, bởi vì có những lời cậu bắt buộc phải nói, hơn nữa còn phải nói thật dứt khoát, càng kéo dài, càng khó quyết định.

Mẹ Tiêu nhất thời ngẩn người, bà không hiểu Vương Nhất Bác nói vậy là có ý gì, cho đến khi bà sờ thấy chiếc nhẫn lãnh lẽo cứng rắn trên ngón áp út của con trai mình, thứ đó giống như đang bốc lửa, đốt cháy tay bà, bà hoảng hốt buông tay rồi lại vội vàng nắm chạy tay Tiêu Chiến.

Mấy phút trầm mặc đó, là mấy phút chật vật nhất của Tiêu Chiến từ khi sống lại đến nay, còn mẹ Tiêu, trong mấy phút đó bà gần như đã nghĩ đến đủ loại khả năng, cuối cùng bà vẫn nói: "Hai đứa vào nhà trước đã."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nếu bước được bước đầu tiên thì trước mắt tự khắc sẽ có đường, nếu hôm nay mẹ Tiêu đến cửa cũng không cho họ vào, vậy thì mới khó giải quyết.

Không khí trong phòng vô cùng áp lực, Tiêu Chiến cúi đầu, cảm thấy mình sắp không thở nổi, Vương Nhất Bác cũng không nói, cậu đang chờ thái độ của mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu ngồi trên sofa trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới cất tiếng hỏi, "Bao lâu rồi?"

"Ba năm rồi ạ." Là Vương Nhất Bác trả lời.

Mẹ Tiêu không dám tin vào tai mình, bà lắc lắc đầu, không ngờ con trai bảo bối của mình lại ở cạnh cậu ta ba năm, bây giờ bà thật sự hoài nghi năm đó đứa trẻ này chạy đến nhà mình là đánh chủ ý lên con trai mình, "Chiến Chiến, về phòng con đi."

"Mẹ..."

"Nghe lời!" Mẹ Tiêu cao giọng, Tiêu Chiến không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng anh không yên tâm để Vương Nhất Bác một mình ứng phó, nhưng cậu ấy chỉ mỉm cười vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, Tiêu Chiến biết, cậu ấy đang bảo anh đừng lo lắng.

Tiêu Chiến đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại mẹ Tiêu và Vương Nhất Bác, mẹ Tiêu một lần nữa quan sát đứa trẻ này, rất đẹp trai, tính khí cũng tốt, nói thật tự đáy lòng bà không hề ghét cậu.

"Tại sao lại là Tiêu Chiến?" Nhưng đứa trẻ này tuyệt đối không thể ở cạnh con trai bà.

"Dì, bởi vì cậu ấy là Tiêu Chiến, chỉ vậy mà thôi."

"Có bao giờ con nghĩ việc ở cạnh nó chỉ là nhất thời mới mẻ mà thôi." Mẹ Tiêu trầm ngâm, "Nhất Bác, nó là con trai duy nhất của dì, là bảo bối của dì, dì không muốn nó phải sống trong lo lắng sợ hãi, càng không muốn sau này nó bị người ta vứt bỏ."

Vương Nhất Bác đứng dậy, chậm rãi khuỵu gối trước mặt mẹ Tiêu, sau đó quỳ xuống, "Dì, con sẽ không để Tiêu Chiến sống cuộc sống lo lắng sợ hãi, cũng tuyệt đối không vứt bỏ cậu ấy, con yêu cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, cậu ấy là người tốt nhất mà con từng gặp trong đời, xin dì đồng ý gả cậu ấy cho con." Cậu quỳ thẳng tắp, từng chữ nói ra rõ ràng hữu lực, lại lấy ra hai thứ đưa đến trước mặt mẹ Tiêu, "Con không có ba mẹ, từ nhỏ được nhận nuôi, đây là nhà con mua ở Nam Thành, sổ đỏ đứng tên Tiêu Chiến, trong thẻ này là toàn bộ tiền tiết kiệm của con, mặc dù chỉ có hai vạn, nhưng con có thể chịu khổ, con không sợ mệt, con có thể kiếm tiền, xin dì cho con một cơ hội."

Mẹ Tiêu nhìn hai thứ trong tay, trong lòng nói không xúc động thì là giả, nhưng cho dù đứa trẻ này có thành khẩn đến mấy bà cũng không thể mềm lòng, "Con còn trẻ, con có hiểu hôn nhân là gì không? Mười năm, hai mươi năm nữa, Tiêu Chiến sẽ già, sẽ không còn đẹp nữa, đến lúc đó con cũng yêu nó sao? Hai thứ này con cầm về đi, dì không đồng ý."

Vương Nhất Bác mím chặt môi, quỳ trên mặt đất bắt đầu dập đầu, sàn nhà rất cứng, mẹ Tiêu nhìn mà trong lòng khó chịu, nhưng bất luận thế nào bà cũng không thể mềm lòng, "Con đang làm cái gì vậy! Cho dù hôm nay con có dập đến vỡ đầu dì cũng không đồng ý đâu!"

Tiêu Chiến trong phòng không thể ngồi yên được nữa, anh lao ra quỳ bên cạnh Vương Nhất Bác, ôm chặt đầu gối của mẹ, "Mẹ, mẹ, mẹ đồng ý, con cầu xin mẹ." Những giọt nước mắt to như hạt đầu thi nhau rơi xuống đầu gối mẹ Tiêu.

Hai mắt mẹ Tiêu lập tức đỏ hoe, bà vừa giận vừa đau lòng, không ngừng đánh lên người Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến! Mẹ nuôi con lớn đến từng này, còn lại vì một người đàn ông mà quỳ xuống cầu xin mẹ!"

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lòng, hai người đều quỳ dưới đất rơi nước mắt.

"Con có từng nghĩ, cho dù kết hôn rồi, hai đứa không có con, thì làm sao duy trì được hôn nhân? Dựa vào tình yêu sao? Cậu ấy có thể yêu con mấy năm!" Mẹ Tiêu giận đến run người, bà không phải một người mẹ xấu, bà chỉ mong con trai được sống cuộc sống bình thường như đại đa số những người bình thường khác.

"Dì, con biết bây giờ con nói cái gì dì cũng không tin, xin dì cho con hai ngày, con sẽ dẫn trưởng bối trong nhà đến nói chuyện, xin dì cho con một cơ hội."

Mẹ Tiêu nhìn hai người đang quỳ dưới đất, nước mắt từ từ rơi xuống, bà biết tất cả đều đã muộn rồi, cho dù mình có ngăn cản thế nào, hai đứa trẻ này cũng vẫn quyết tâm ở cạnh nhau.

Cửa kẹt một tiếng mở ra, ba Tiêu nhìn cảnh tượng trong phòng khách còn tưởng mình ra nhầm nhà, đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Lão Tiêu, ông lại đây."

Ba Tiêu cứng nhắc bước đến cạnh sofa, bị mẹ Tiêu kéo ngồi xuống "Xem đi, bạn trai của con trai ông đến cửa cầu hôn rồi."

Cái gì? Mắt ba Tiêu trừng như chuông đồng, hết nhìn Tiêu Chiến rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, rồi lại quay sang nhìn vợ mình, tình huống gì vậy? Sau đó hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boxiao