Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra cậu không cần cảm ơn tôi, cậu nên cảm ơn...

Tiêu Chiến cúp điện thoại, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn những lời nói vừa nãy của Tống Lệ Tư.

Mặc dù phía sau cậu là Tề gia và Tiêu gia, nhưng tất cả đều không đồng ý cho cậu tham gia vào giới giải trí thật giả lẫn lộn này. Cho nên nếu cậu có gặp phải chuyện gì, khẳng định không phải là bọn họ nhúng tay vào.

Dù họ có muốn ra mặt bảo vệ, cũng sẽ là đi liên hệ với bên quản lý Weibo, phong tỏa scandal, chắc chắn sẽ không nghĩ đi tìm Tống Lệ Tư ra mặt.

Tiêu Chiến ở trong giới giải trí lại là người mới, những người trong đoàn làm phim cũng là mới biết lần đầu cũng không quen thuộc đến mức đứng ra giúp cậu, huống chi trong đoàn làm phim có không ít người, lúc buổi sáng đều nhìn cậu chê cười.

Hơn nữa, cho dù có chút cảm tình thì cũng chỉ toàn là những diễn viên hạng ba, làm sao có thể khiến Tống Lệ Tư e dè che giấu tên.

Cho nên, người mà cậu nghĩ đến, chỉ có thể là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nghĩ đến đây, đáy lòng liền nhộn nhạo nổi lên vài gợn sóng.

Sự việc trên weibo, nhìn bề ngoài thì là Tống Lệ Tư đứng ra minh oan cho cậu, nhưng mục đích chính là đánh bóng tên tuổi cho Tiêu Chiến.

Nhưng mà, để giải quyết thì có rất nhiều cách, vì sao anh lại cố tình lựa chọn cách có lợi nhất với cậu?

Hơn nữa... Biện pháp này, không đơn giản là chỉ giúp cậu, mà còn khiến cho kế hoạch bẩn thỉu kia bị phản tác dụng.

Tim cậu đập nhanh liên hồi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài.

Có lẽ anh cũng không phải thật sự muốn tốt cho cậu, mà là muốn đối phó với yêu sách của kẻ gây chuyện kia, cậu chẳng qua chỉ đúng dịp được thơm lây mà thôi.

Dù sao scandal này cũng ít nhiều liên lụy đến anh, anh ra mặt giải quyết cũng là chuyện bình thường...

Nhất định là như vậy...

Tiêu Chiến nghĩ trong lòng, một lần lại một lần, tự ép buộc chính mình không được miên man suy nghĩ lung tung nữa.

-

Vương Nhất Bác tuy rằng đã nghe Tống Lệ Tư nói cậu không sao, nhưng vẫn hơi lo lắng.

Tiêu Chiến muốn tham gia vào tiết mục nghệ thuật kia, vốn là vì giao dịch giữa anh và cậu, nhưng mà anh vẫn muốn lấy đó làm cái cớ để có thể gặp mặt cậu, liền sai trợ lý đi liên hệ với bên đài truyền hình để lấy hợp đồng.

Lúc trợ lý cầm hợp đồng trở lại đoàn làm phim, đã là mười một giờ đêm, Vương Nhất Bác chỉ lật qua xem một chút, xác nhận không có vấn đề gì, liền bảo trợ lý rời đi.

Sau đó một mình ngồi trong phòng khách sạn, lẳng lặng ngây người chốc lát, cuối cùng vẫn đứng dậy, cầm hợp đồng, đi xuống dưới lầu.

Vì công việc quay phim bận rộn nên cậu đi tắm muộn một chút.

Phòng tắm sát bên cửa ra vào, Tiêu Chiến mới từ trong phòng tắm đi ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, A Kiều không biết đang bận làm cái gì nên bảo cậu ra mở cửa đi.

Cậu vươn tay mở cửa, kết quả thấy Vương Nhất Bác đứng ở trước cửa, cậu há miệng ngơ ngác.

Tiêu Chiến mới tắm xong, dưới chân còn ướt đang mang một đôi dép, trên người chẳng qua chỉ bọc một cái khăn tắm, lộ ra da thịt mềm mại cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp. Bởi vì vẫn còn hơi nóng, nên trên gương mặt thanh tú có hơi ửng đỏ.

Mắt Vương Nhất Bác quan sát Tiêu Chiến từ trên xuống, khẽ nhíu mày.

"Ai vậy, Chiến Chiến?" A Kiều thấy cậu rất lâu không có động tĩnh, nhanh chóng chạy tới sau đó thấy trước cửa là Vương Nhất Bác, lập tức giọng nói trở nên cung kính: "Ngài Vương."

Lúc này cậu mới tỉnh táo lại, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn mình chằm chằm, theo bản năng tay nắm chặt khăn tắm lui về sau một bước: "Ngài...ngài có chuyện gì không?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, anh giơ văn kiện đang cầm trong tay, giọng nói bình thản nói: "Hợp đồng X, cần chữ ký của cậu."

Cậu "Ừm" một tiếng, vươn tay nhận lấy hợp đồng, rồi xoay người đi tới phía bàn đọc sách.

A Kiều đứng ở trước cửa, cẩn thận mở miệng nói: "Ngài có muốn vào trong ngồi một chút không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, không nói gì, chẳng qua là duy trì phong thái tao nhã ung dung đứng ở cửa, mắt nhìn chăm chú vào cậu, chưa từng xê dịch đi một phần nào.

A Kiều ngại để anh đứng một mình ở trước cửa, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc đứng ở một bên.

Tiêu Chiến khom người ở trước bàn đọc sách, tay cầm bút ký tên lên hợp đồng.

Khăn tắm vốn khá ngắn, cậu khom người như vậy, nên hầu như toàn bộ bắp đùi bị lộ ra.

Vương Nhất Bác mơ hồ nhìn thấy bên trong, hô hấp hơi chậm lại, cảm giác có một luồng hơi nóng nhỏ từ phía bụng dưới bốc lên. Anh liền quay đầu, nhìn về phía hành lang trống rỗng.

Hợp đồng có 3 phần, tổng cộng cần ba chữ ký, Tiêu Chiến ký tên xong, kiểm tra một lần chắc chắn không có vấn đề gì, liền đưa hợp đồng cho anh: "Tôi ký xong rồi."

Vương Nhất Bác cũng không nhìn Tiêu Chiến, vươn tay rút lấy hợp đồng thật mạnh trong tay cậu, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.

Chẳng qua, anh rời đi chưa tới hai giây, lại vội vã cất bước quay trở lại.

Tiêu Chiến sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã vươn tay dùng sức đóng cửa phòng cậu lại, rồi tiếp tục sải bước rời đi.

-

Tiêu Chiến cố ý muốn trao đổi giao dịch bằng việc tham gia vào tiết mục nghệ thuật kia, đối với Lệnh Hạ mà nói, tiết mục đó chính là chương trình tốt nhất mà hắn nhận được gần đây.

Nếu bị người mình chán ghét nhất cướp đi, ngẫm lại, đúng là tức chết hắn rồi.

Tiêu Chiến vẫn luôn nghĩ sẽ tìm một cơ hội để tiết lộ tin tức này cho Lệnh Hạ, nhưng mà không cần cậu phải tìm, cơ hội lại tự đưa đến cửa.

Ở trong kịch bản, Tống Lệ Tư và Lệnh Hạ là tình địch, mà Tiêu Chiến lại là em trai của cô, ngay hôm nay quay phim, lại đúng là cảnh quay của ba người.

Đại khái cảnh quay là, lúc Tống Lệ Tư và Tiêu Chiến cùng nhau uống cà phê, ở cửa vào quán cà phê lại oan gia ngõ hẹp gặp Lệnh Hạ.

Sau đó cô xảy ra tranh cãi với hắn, về phần Tiêu Chiến, không có đất diễn nhiều lắm, chỉ là làm nền mà thôi.

Ba giờ chiều bắt đầu quay, địa điểm quay phim được đoàn làm phim dàn dựng bối cảnh ở một quán cà phê tương đối ý nhị.

Tống Lệ Tư đến trước, ngồi xuống ghế chờ Tiêu Chiến.

Khi người quay phim ở một bên đưa máy quay Tống Lệ Tư, còn Tiêu Chiến và Lệnh Hạ thì cùng đứng ở một bên chờ chỉ thị của đạo diễn.

A Kiều tính tình vốn nóng nảy, tuy rằng biết là Lệnh Hạ ở sau lưng bêu xấu gièm pha Tiêu Chiến, nhưng bởi vì không có chứng cứ nên không thể quang minh chính đại chỉ trích hắn ta.

Cho nên nhìn hắn cao ngạo đứng ở một bên, liền không nhịn được nói: "Chiến Chiến, cậu nói xem. Người tung tin đồn nói xấu sau lưng cậu, rốt cuộc là ai? Đúng là đồ hèn mà!"

Tiêu Chiến theo bản năng liếc mắt nhìn Lệnh Hạ đứng cách mình không xa, sau đó cười cười, mở miệng nói: "Là ai thì đã sao? Thực ra chúng ta nên cảm ơn hắn, nếu không phải nhờ hắn, thì sao Weibo của tớ lại có thêm nhiều người theo dõi như vậy?"

A Kiều nghe được lời này của cậu, lập tức gật đầu nói: "Đúng là trộm gà không được còn mất cả thóc! Không ngờ vận may lại quay về phía cậu, rửa được nỗi oan này. Lúc trước chỉ có mấy ngàn fan trên Weibo, hiện tại đã tăng lên đến mấy trăm vạn..."

A Kiều vừa nói vừa lấy ra điện thoại mở Weibo, chỉ chỉ vào tài khoản của Tiêu Chiến: "Ôi trời ơi, lại tăng thêm mấy trăm ngàn nữa rồi!"

Tiêu Chiến không nói tiếp, chỉ quay đầu hướng về phía Lệnh Hạ, tặng cho hắn ta một nụ cười thật tươi.

Nụ cười của cậu rất đẹp, nhưng rõ ràng lại lộ ra vài phần chế giễu và cười nhạo.

Tâm trạng mấy ngày gần đây của Lệnh Hạ vốn không tốt, hắn tưởng rằng ảnh chụp đăng lên như vậy, sẽ có thể khiến Tiêu Chiến không gượng dậy được.

Nhưng lại không ngờ tới, nửa đường gặp phải Tống Lệ Tư, việc làm của hắn lại khiến cho người khác có chuyện vui. Chẳng những không hạ thấp được Tiêu Chiến, ngược lại còn trải thêm thảm đỏ cho người ta.

Hắn đã tức giận không có cách nào phát tiết, ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, lại nhận được điện thoại nói tiết mục kia không mời hắn nữa, vị khách mời mới kia tạm thời vẫn giữ bí mật.

Phải biết rằng, hắn ta vì chương trình này mà đã ngủ với trưởng đài để đổi lấy, kết quả lại bay mất như vậy, còn bị ngủ với người khác không công.

Vốn đã đủ buồn bực, hôm nay Tiêu Chiến và người đại diện của cậu lại đứng bên cạnh hắn, một xướng một họa nổi lên tán gẫu về scandal của cậu, hai người còn khoe khoang hả hê đắc ý.

Mặt hắn đủ dày, dù nghe thấy cũng giả vờ chả liên quan mình.

Kết quả Tiêu Chiến còn tặng cho hắn một nụ cười chói lọi, nụ cười đó dường như muốn nói: Cảm ơn anh Lệnh đã giúp đỡ.

Lệnh Hạ nhất thời cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa giận từ từ bùng lên, hắn ta đang chuẩn bị mở miệng đáp trả, thì đạo diễn lại gọi tên Tiêu Chiến đúng lúc này.

Vì vậy hắn ta chỉ có thể cứng rắn nghẹn ở trong bụng, sau đó bực bội nhìn Tiêu Chiến đi vào trong ngồi với Tống Lệ Tư.

Tiêu Chiến và Tống Lệ Tư ngồi chung một chỗ hàn huyên vài câu thì đến phiên Tống Lệ Tư diễn xuất.

Hai người ở trong quán cà phê rất yên ổn, chẳng qua lúc Tống Lệ Tư đi vào phòng rửa tay thì gặp phải Lệnh Hạ.

Ở trong kịch bản, người mở miệng châm chọc trước là Lệnh Hạ, tiếp theo thì bị Tống Lệ Tư đáp nhẹ một câu liền tức giận.

Lúc này Tiêu Chiến sẽ đi tới, nhìn về phía Lệnh Hạ chào hỏi một tiếng, mà hắn ta chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Chiến, căn bản không để ý tới cậu, tiếp tục cãi nhau với Tống Lệ Tư.

Diễn xuất của ba người đều không tệ, Tống Lệ Tư là người có kinh nghiệm, không có lời nào để nói.

Tiêu Chiến không muốn bại bởi Lệnh Hạ, còn hắn làm sao lại muốn thua vì Tiêu Chiến, cho nên hai người đều cố gắng hết sức mà diễn xuất, suy nghĩ phải tranh cao thấp, hạ đối phương xuống.

Chẳng qua, lúc Tiêu Chiến mở miệng chào hỏi Lệnh Hạ, hắn quay đầu nhìn về phía cậu, sau đó Tiêu Chiến liền nở một nụ cười nhìn hắn.

Nụ cười kia cùng với nụ cười chế nhạo hắn lúc nãy, dường như giống như đúc.

Hắn nghĩ đến chuyện vừa rồi cộng thêm mấy ngày nay mọi việc không suôn sẻ, trong nháy mắt cả người Lệnh Hạ trở nên có chút thiếu kiên nhẫn, sau đó theo bản năng hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Chiến.

Sau đó, đạo diễn liền lớn tiếng kêu "Cắt", rồi mở miệng nói: "Lệnh Hạ, cậu trừng A Chiến làm gì? Người cậu phải trừng mắt chính là Lệ Tư mới đúng, cậu không học kịch bản sao!"

Lúc này Lệnh Hạ mới bình tĩnh lại, vội vàng nói xin lỗi với đạo diễn.

Đạo diễn lắc lắc đầu nói một câu "Làm lại", sau đó thợ trang điểm đi lên dặm lại lớp trang điểm cho ba người.

Cảnh này vốn không phải trọng điểm, đạo diễn muốn quay một lần là xong, cho nên để tránh tình trạng lúc nãy tái diễn, ông cố ý cho mọi người 10 phút điều chỉnh tâm trạng.

Thế nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói, cảnh quay này không quan trọng thì càng muốn cho Lệnh Hạ quay không thuận lợi.

Bởi vì chỉ bằng cách này mới gây khó khăn được cho hắn ta.

Lệnh Hạ lăn lộn trong làng giải trí không ít, mặc dù vừa rồi luống cuống khiến cảnh quay NG, thì với 10 phút đạo diễn cho có lẽ cũng đủ để hắn ta điều chỉnh tốt tâm trạng rồi.

Tiêu Chiến khép mắt yên tĩnh suy nghĩ một lúc, rồi cầm lấy chai nước đi về phía Lệnh Hạ đứng một mình dưới gốc cây đại thụ đang bình ổn tâm trạng.

"Uống nước đi." Tiêu Chiến vặn mở nắp chai, đưa tới trước mặt Lệnh Hạ.

Hắn không đưa tay ra nhận nước, mà quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ân cần mỉm cười với hắn.

Thoạt nhìn trông như cậu đang quan tâm Lệnh Hạ, nhưng lời nói ra liền đi thẳng vào vấn đề: "Hình là anh chụp? Weibo là anh đăng?"

Sắc mặt Lệnh Hạ khẽ biến lạnh, Tiêu Chiến lại càng cười thêm sáng loá: "Vậy tôi thực sự còn phải cảm ơn anh, đã cho tôi cơ hội nổi tiếng khó có thể cầu như vậy."

Lệnh Hạ siết tay thành nắm đấm nhưng chợt nghĩ đến lát nữa còn phải quay, nên thuyết phục bản thân tạm thời không tính toán việc này với Tiêu Chiến.

Sau một hồi kiềm chế tự nhủ thầm mới ổn định được tâm tình, hắn nở nụ cười cao quý với Tiêu Chiến, vươn tay nhận lấy chai nước, nói: "Cảm ơn."

Sau đó liền xoay người rời đi.

Tiêu Chiến nếu đã đến tìm Lệnh Hạ thì chính là muốn phá tâm trạng của hắn ta, vì vậy làm sao cậu có thể để hắn rời đi dễ dàng thế?

Tiêu Chiến nhanh chóng cất bước đi theo Lệnh Hạ, mắt nhìn thẳng con đường phía trước, trông như thể đang cùng hắn vui vẻ trở về trường quay, nhưng lại nhẹ nhàng thì thầm nói gì đó: "Lệnh Hạ, anh luôn muốn làm khách quý cho tiết mục nghệ thuật kia, nhưng lại bị gạch tên nhỉ?"

Lệnh Hạ hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến. Mặc dù hắn ta không nói gì, nhưng vẻ mặt như đang hỏi Tiêu Chiến: Làm sao cậu biết?

Cậu vẫn hòa nhã cười với Lệnh Hạ, sau đó giống như anh em tốt nâng tay thân thiết phủi chiếc lá rơi trên vai hắn ta, đôi môi mềm mại hé mở: "Vì khách quý chương trình giải trí đó, đã đổi thành tôi rồi."

Tiêu Chiến nói đến đây, ngây thơ cười với Lệnh Hạ càng rực rỡ hơn: "Không sai...Tôi chính là lại một lần nữa đoạt lấy thứ vốn thuộc về anh!"

Lệnh Hạ nhìn Tiêu Chiến trong mắt tràn đầy thù hận, tựa như giây kế tiếp sẽ xông lên xé xác Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thì lại bình tĩnh nhìn quanh một chút: "Xung quanh nhiều người đang nhìn, anh cần phải kiềm chế, đừng để mọi người nhìn thấy chê cười."

Lệnh Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn siết chặt tay, ngực phập phồng lên xuống không ngừng.

Tiêu Chiến nhấc bàn tay đặt trên vai Lệnh Hạ xuống, sau đó ưu nhã xoay người.

Đi được hai bước, dường như bất chợt nhớ tới cái gì, cậu quay đầu nói với Lệnh Hạ: "A đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết, tôi chính là cố ý đoạt vị trí khách mời mà anh muốn đấy."

Lệnh Hạ điên tiết lên rất muốn đánh Tiêu Chiến nhưng xung quanh đang có nhiều người như vậy, hắn ta chỉ có thể nín nhịn đến nội thương.

Cuối cùng, hắn đành run bần bật mà trơ mắt đứng nhìn hình bóng cậu rời khỏi.

-

Lúc Tiêu Chiến đưa nước cho Lệnh Hạ, Tống Lệ Tư đã để ý tới hai người bọn họ.

Tuy nhìn từ xa, Tiêu Chiến và Lệnh Hạ trông giống như bạn bè tốt trò chuyện, nhưng Tống Lệ Tư lại nhìn ra được giữa hai người sặc mùi súng đạn.

Cô nâng tay tựa cằm, ung dung quan sát xem kịch. Đến giữa chừng, cô sực nhớ Vương Nhất Bác hôm nay không có cảnh quay nên sẽ không đến phim trường.

Chớp chớp mắt, cô bèn gửi một dòng tin nhắn cho Vương Nhất Bác: "Vương ảnh đế, tình yêu bé nhỏ của anh nảy sinh mâu thuẫn với Lệnh Hạ ở phim trường."

-

Buổi chiều, Vương Nhất Bác có cuộc họp với các quản lý cấp cao của Truyền thông Hoàn Ảnh.

Anh ngồi trước bàn đọc sách, nhìn một vòng người ngồi vây quanh bàn hội nghị trên màn hình vi tính, nghe bọn họ báo cáo công tác.

Bất chợt chiếc điện thoại nằm cạnh máy vi tính lóe sáng. Anh liếc qua thì thấy tin nhắn Tống Lệ Tư gửi. Nhìn kỹ hơn một lát, anh mới mạnh tay cầm điện thoại lên.

Động tác của Vương Nhất Bác truyền đến màn ảnh lớn trong phòng họp thông qua camera máy tính, vị quản lý cấp cao đang thao thao bài báo cáo lập tức ngậm miệng.

Nhiều năm nay, trong khi họp, Vương tổng chưa bao giờ có sự lơ đãng nào.

Đây là lần đầu tiên...

Lúc mọi người đang hai mặt nhìn nhau, Vương Nhất Bác bất thình lình bật dậy, túm lấy chiếc áo khoác ở một bên, vừa gấp gáp nói với mấy người trên màn hình: "Tôi có chút chuyện, cuộc họp hôm nay đến đây thôi."

Nói xong, cũng không chờ mọi người kịp phản ứng, liền nhấc tay đóng sập máy lại, cầm di động, đi ra khỏi phòng khách sạn.

Vương Nhất Bác bước nhanh vào trong thang máy, dùng sức ấn nút, lại nhìn những con số màu đỏ liên tục thay đổi, trong lòng lo lắng như đang bị thiêu đốt.

Cuối cùng thang máy cũng dừng ở tầng bốn, anh bực bội nâng cánh tay lên ấn nút mở thang máy, sau đó xoay người trực tiếp đi về phía cầu thang bộ.

-

Sau khi Tiêu Chiến đem mọi chuyện nói lại với Lệnh Hạ xong thì thong dong trở lại trường quay, thời gian đạo diễn cho nghỉ ngơi cũng vừa hết, mọi người bắt đầu tiến hành lượt quay thứ hai.

Tống Lệ Tư vẫn duy trì trạng thái tốt như lần quay đầu tiên, mà Tiêu Chiến bởi vì tâm tình tốt hơn nhiều nên diễn xuất lại càng tự nhiên hoàn mỹ hơn.

Đạo diễn chăm chú theo dõi biểu hiện của hai người, hài lòng gật đầu, lại nhìn Lệnh Hạ đang đứng ở phía xa xa, đưa tay ra hiệu, ý bảo hắn ta chú ý học hỏi.

Mà Lệnh Hạ không biết đang suy nghĩ gì, đối mặt với sự ra hiệu của đạo diễn, lại không có phản ứng gì.

Đạo diễn nhíu mày, lại đưa tay ra hiệu một lần nữa nhưng hắn vẫn ra vẻ thờ ơ, cuối cùng vẫn là người đại diện đứng bên cạnh lo lắng đẩy nhẹ hắn một cái, Lệnh Hạ mới hồi phục lại tinh thần, nâng bước chân đi vào phim trường.

Trạng thái của Lệnh Hạ hiện giờ nhìn qua đã thấy không tốt, nhưng cũng không có bất ổn gì quá lớn, chỉ là lúc ba người đứng cùng một chỗ giằng co nhau, ánh mắt của hắn ta vẫn như cảnh quay trước, hung ác găm chặt lên người Tiêu Chiến.

"Cắt cắt cắt!"

Đạo diễn tức giận đến mức hô cắt ba lần liền, giơ loa lên không để ý gì cả quát mắng hắn ta: "Lệnh Hạ, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy, sai hai lần liên tiếp, tại sao lần nào cũng giống nhau?"

"Tôi đã nói rồi, người cậu phải trừng mắt là Lệ Tư chứ không phải A Chiến, cô ấy mới là tình địch của cậu chứ không phải A Chiến, cậu và thứ chính không có thâm thù đại hận gì hết."

Chỉ là một cảnh diễn đơn giản như vậy, mà lại để bị NG đến hai lần vì cùng một lỗi như nhau, khó tránh khỏi đạo diễn vô cùng tức giận, ngữ điệu cũng có phần nghiêm khắc.

Lệnh Hạ bị mắng như vậy có chút buồn bực, mà nguyên nhân NG lại vì bản thân hắn nên không thể tức giận được, chỉ có thể xấu hổ, đỏ mặt giải thích: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đạo diễn, thật sự xin lỗi."

Đạo diễn tức giận nên cũng không thèm để ý đến lời xin lỗi của hắn, chỉ trực tiếp vung tay lên, ý bảo nhân viên đạo cụ đi dựng lại phim trường.

Trang điểm của ba người nhìn qua vẫn ổn nhưng nhân viên trang điểm vẫn đến chăm chút lại một lượt.

Tống Lệ Tư bị một đám người vây quanh, tùy ý để bọn họ bôi bôi trét trét mình, khóe mắt liếc qua lại bỗng nhanh chóng vụt lên tia sáng.

Quả nhiên giống hệt dự đoán của cô, từ đằng xa đã thấp thoáng bóng dáng của Vương Nhất Bác đang vội vã tiến lại đây.

Tống Lệ Tư chờ Vương Nhất Bác đến gần, mới giơ tay lên vẫy vẫy tay, bước chậm rãi đến bên cạnh anh, bộ dạng giả vờ lịch sự mở miệng nói:"Anh còn đến nhanh hơn tôi dự đoán rất nhiều đấy!"

Nói xong, Tống Lệ Tư còn đánh giá Vương Nhất Bác từ trên xuống: "À, Vương ảnh đế chắc chắn rất sốt ruột, toát cả mồ hôi rồi này. Ôi trời! Có phải anh chạy tốc độ nhanh nhất đến đây không?"

Vương Nhất Bác vốn không để ý đến Tống Lệ Tư, gương mặt không chút thay đổi lướt nhanh phim trường.

Nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi nghỉ ngơi ngoài ghế, không biết đang nói gì với A Kiều mà ý cười tràn đầy trên mặt, hoàn toàn không có điểm nào giống như đang mâu thuẫn ầm ĩ với người khác.

Nhất thời Vương Nhất Bác nhận ra mình bị Tống Lệ Tư trêu chọc, vì thế vẻ mặt u ám nhìn lướt qua cô, xoay người rời khỏi.

"Này này, anh đừng đi!"

Tống Lệ Tư đuổi kịp bước chân của Vương Nhất Bác, hoàn toàn không sợ chết lại đánh giá anh từ trên xuống, sau đó nhìn có chút hả hê mở miệng nói: "Vương Nhất Bác, sao anh lại đổ mồ hôi nhiều vậy, không phải là liều mạng chạy đến thật chứ? Ơ, tóc đều rối hết lên rồi...nhưng mà vẫn rất đẹp trai..."

Vương Nhất Bác biết tính cách của Tống Lệ Tư, càng để ý càng hăng hái, cho nên không nhìn cô đang lải nhải, bước chân nhanh hơn.

Tống Lệ Tư có chút không theo kịp, hai người dần dần cách xa.

Cô dừng lại nhìn xung quanh một chút, vì đề phòng có người khác nghe được, sau đó hơi lớn tiếng gọi Vương Nhất Bác: "Tôi không có lừa anh, Tiêu Chiến thật sự có mâu thuẫn ầm ĩ với người khác mà. Giữa lúc bọn họ đang cãi nhau, tôi có quan sát, lúc đó hình như bảo bối của anh đã toàn thắng. Nhưng có thể bị người đó phản kích lại hay không, thì tôi đây không chắc đâu?"

Tống Lệ Tư rõ ràng nhìn thấy trong tích tắc lời nói của mình khiến anh dừng bước, cô đắc ý cong môi nở nụ cười, rồi xoay người trở về phim trường.

Vừa lúc đạo diễn kêu người tìm Tống Lệ Tư thì đã thấy cô trở về, lập tức nói quay lại lần thứ ba.

Cô đi vào phía trước phim trường, nhìn lướt qua xung quanh, thấy Vương Nhất Bác vốn dĩ muốn rời đi, không biết lúc nào mà tư thế lạnh lùng kia đã đứng gần phim trường.

-

Người đại diện của Lệnh Hạ dường như cảm thấy tâm trạng của hắn rất không ổn, nên không ngừng đi theo nhắc nhở hắn phải tập trung diễn xuất.

Lệnh Hạ không nói gì, chỉ gật đầu liên tục, kết quả lại thấy Tiêu Chiến đứng trước mặt mình, đáp trả bằng ánh mắt.

Vẻ mặt Tiêu Chiến trông rất nhẹ nhõm, ngay cả tia sáng nơi đáy mắt cũng mềm mại. Thậm chí giây phút đối diện với Lệnh Hạ, cậu còn đưa ra bộ dáng tươi cười rất chi là thân thiện.

Đối với Lệnh Hạ lúc này mà nói, nếu Tiêu Chiến cho hắn ta nụ cười khiêu khích chế nhạo, hắn ta dù tức giận cũng sẽ cố gắng kìm nén.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến biểu hiện vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như đơn giản là không để hắn ta vào mắt, cũng giống như Lệnh Hạ hắn sinh ra đã định trước là bị bại bởi Tiêu Chiến cậu!

Lệnh Hạ cảm thấy bị sỉ nhục không kể xiết, tâm can cào cấu, hắn ta siết tay thành nắm đấm, trong lòng phập phồng chấn động càng lúc càng kịch liệt.

Cảnh quay kế, thể hiện của Lệnh Hạ càng tồi tệ hơn.

"Cắt! Lệnh Hạ, cậu còn có thể đóng được không? Cảnh đơn giản như vậy, làm sao cứ liên tục NG thế hả?"

"Cắt! Lệnh Hạ, tôi đã nói nhiều lần rồi, cậu không được trừng A Chiến, KHÔNG TRỪNG, không hiểu hai chữ này viết sao hả?"

"Cắt! Lệnh Hạ, cậu nói đó là lời thoại sao? Lộn xộn, câu văn không lưu loát!"

"Cắt! Lệnh Hạ, A Chiến còn chưa chào cậu, cậu gấp gáp liếc A Chiến làm gì, vội vã đầu thai sao?"

Lệnh Hạ càng tệ hại, thể hiện của Tiêu Chiến càng tốt.

Sự tương phản tốt kém giữa hai người hiện lên cực kỳ rõ ràng, cứ thế liên tục NG bảy tám lần.

Đám diễn viên và mấy người ekip đang vây xem xung quanh cũng nhịn không được bắt đầu xôn xao.

"Lệnh Hạ rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ? Cảnh quay dễ như húp cháo cũng quay hỏng cho được."

"Thì đó, bộ này quay cho tới giờ cũng chưa có cảnh nào NG nhiều lần đến vậy!"

"Đúng ha, anh ta rốt cuộc có biết diễn không vậy, so ra còn tệ hơn người mới như Tiêu Chiến nữa..."

"Một cảnh đơn giản như vậy, mọi người phải ở chỗ này mệt mỏi cùng anh ta, hôm nay chắc tới khuya mới kết thúc công việc được. Thiệt là!"

Không khí nhao nhao chung quanh khiến Lệnh Hạ có chút lo lắng, cộng thêm áp lực càng tăng.

Đến cuối cùng do hoảng quá, vừa vào sân hắn ta liền nói sai lời thoại. Đạo diễn bực tức ném mạnh cái loa trong tay xuống đất.

Toàn bộ trường quay ngay lập tức lặng như tờ, đạo diễn xanh mét mặt mày, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lệnh Hạ, miệng co giật, bộ dáng lười phải chửi bới, trực tiếp giơ một ngón tay với hắn, biểu thị một cơ hội cuối cùng.

Có thể bị dồn đến đường cùng, con người sẽ bạo phát.

Lần cuối cùng, tuy thể hiện của Lệnh Hạ còn rất cứng ngắc, nhưng không có lỗi quá lớn.

Có lẽ đã bị lãng phí quá nhiều thời gian vào một cảnh quay đơn giản này, đạo diễn đã hạ thấp yêu cầu, biết rõ Lệnh Hạ đã dốc hết sức rồi nên miễn cưỡng thông qua, nhưng gương mặt vẫn âm trầm, hô một tiếng: "Qua!"

Nghe được từ đó, hắn ta như có được kim bài miễn tử, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân đang căng thẳng phút chốc được giãn ra, đôi chân trở nên mềm nhũn vô lực, phải dựa vào cạnh bàn mới đứng vững.

Đây tuyệt đối là buổi quay phim ác mộng trong đời hắn.

Ngay khi Lệnh Hạ nghĩ ác mộng này rốt cục đã đi qua, thì bất chợt trong trường quay truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Hạ Vũ lão sư, từ khi nào thì yêu cầu diễn xuất của ông lại thấp như vậy?"

Hạ Vũ chính là tên của đạo diễn.

Đạo diễn vẫn luôn đặt sự chú ý đến diễn xuất trong phim trường, căn bản không biết Vương Nhất Bác đã đến trường quay từ lúc nào.

Thình lình nghe được giọng nói của anh, ông mới theo giọng nói quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác thần thái lạnh như băng đứng ở một bên, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua ba người đang diễn trong trường quay, sau đó liền nhấc chân, hướng về phía màn hình giám thị đi tới.

Tiêu Chiến cũng không có phát hiện ra Vương Nhất Bác, bất chợt nghe được giọng nói của anh, thân thể cậu theo bản năng căng thẳng một chút, vụng trộm nhìn thoáng qua anh, liền cúi đầu xuống, ngoan ngoãn cẩn thận đứng yên.

Còn Tống Lệ Tư bên cạnh cậu lại bày ra một bộ dáng xem kịch vui, mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác, đáy mắt đều toát lên sự kích động.

Lệnh Hạ thật vất vả ổn định tâm trạng, lúc này nhịp tim lại một lần nữa vì bị nhắc đến mà nhảy lên.

Lực chú ý của toàn bộ mọi người trong trường quay đều đặt trên người của Vương Nhất Bác.

Đạo diễn nhìn thấy anh đi tới, lập tức kêu một tiếng: "Ngài Vương."

Mí mắt Vương Nhất Bác cũng không động đậy một chút, trực tiếp đi đến trước màn hình vươn tay bấm một chút, đem tất cả cảnh quay lúc trước xem lại một lần.

Vẻ mặt anh càng trở nên lạnh lùng, nâng tay lên chỉ chỉ vào màn hình theo dõi, nói với đạo diễn bên cạnh mình, giọng điệu nhấn mạnh: "Lệnh Hạ diễn xuất kém như vậy, ông cũng nói là cho qua? Tôi đầu tư nhiều tiền như vậy để làm bộ phim này, không phải để cho ông qua mặt khán giả, càng không phải để cho ông xúc phạm chỉ số thông minh của khán giả! Tuỳ tiện kiếm một người quần chúng, cũng diễn tốt hơn cậu ta!"

Lời này của Vương Nhất Bác bén nhọn trực tiếp, không lưu tình chút nào, giọng điệu của anh cũng không lớn, nhưng lại vững vàng vang lên.

Sắc mặt Lệnh Hạ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, không có chút máu.

Người xung quanh, cũng đều nhịn không được âm thầm hít một hơi.

Những lời này, nói ra đúng là không nể mặt...

Nói như thế nào, Lệnh Hạ cũng là nam minh tinh có tiếng vài năm nay, thế nhưng bị Vương Nhất Bác phê phán không đáng một đồng.

Đạo diễn âm thầm đổ mồ hôi, hướng về phía anh thận trọng cười, mang theo vài phần lấy lòng nói: "Ngài Vương, hay là chúng ta quay cảnh tiếp theo trước, để cho Lệnh Hạ điều chỉnh lại tâm trạng, rồi quay lại cảnh này sau, được không?"

Vương Nhất Bác với khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời.

Đạo diễn lúc này mới vội vàng khiển trách nặng Lệnh Hạ đôi câu: "Cậu tốt nhất nên chỉnh lại tâm trạng đi, tí nữa còn diễn lại lần nữa!"

Sau đó, không chờ hắn ta mở miệng, liền thúc giục mấy nhân viên công tác xung quanh: "Mấy người còn đứng ngây đó làm gì, chuẩn bị cảnh quay kế nhanh lên!"

Cảnh tiếp theo vẫn quay trong quán cà phê, là cảnh quay của Lâm Ngôn và phản diện.

Bởi vì cảnh vừa rồi quay hơi lâu nên Tiêu Chiến đến giờ vẫn chưa được giải tỏa, bèn tranh thủ lúc rảnh chạy vào phòng toilet.

Còn Tống Lệ Tư từ tốn cầm lấy chai nước suối trợ lý đưa, đi tới chỗ Vương Nhất Bác đang đứng.

Vương Nhất Bác chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tống Lệ Tư đứng bên cạnh, không có ý nói chuyện, rồi hướng tầm mắt quay về trường quay.

Tống Lệ Tư nâng chai nước, nhìn theo hướng Vương Nhất Bác đến cảnh diễn cách đó không xa, sau đó hơi áp sát đầu về phía anh, thấp giọng nói: "Vương đại ảnh đế, vừa nãy không phải anh đi rồi sao? Sao lại trở về rồi?"

Vương Nhất Bác vô cảm, khẽ dịch người sang một bên tránh xa cô.

Tống Lệ Tư cũng dịch người theo, tiếp tục thấp giọng lải nhải trước mặt Vương Nhất Bác: "Anh đặc biệt ở lại làm thêm giờ sao?"

Vương Nhất Bác mắt điếc tai ngơ như không nghe thấy Tống Lệ Tư nói nhảm, duy trì tư thế quan sát trường quay.

Cô nhàm chán nhún vai không thèm nói chuyện với Vương Nhất Bác nữa, chỉ nhìn xung quanh một lượt, sau đó thấy Tiêu Chiến và A Kiều từ toilet quay lại, liền mở miệng: "Em yêu tới rồi kìa."

Vương Nhất Bác đương nhiên biết "Em yêu" trong miệng Tống Lệ Tư là nói Tiêu Chiến, mặt anh vẫn không nhúc nhích, nhưng khóe mắt quét một bên.

Tống Lệ Tư thấy bộ dạng Vương Nhất Bác bình tĩnh, thuận miệng phun ra câu "Làm bộ", sau đó liếc thấy cái ghế ngồi nghỉ bên cạnh Vương Nhất Bác.

Như sáng tỏ điều gì đó, cô cười bí hiểm "Chậc chậc chậc" vài tiếng, ghé sát bên Vương Nhất Bác, dùng tần số âm chỉ hai người nghe được, thì thầm: "Anh biết cái ghế nghỉ kế bên là của ai không?"

Vương Nhất Bác mặt không đổi.

Tống Lệ Tư tiếp tục hỏi: "Anh cố tình đứng đây?"

Vương Nhất Bác vẫn bình tĩnh.

Tống Lệ Tư trực tiếp không nhanh không chậm vạch lớp ngụy trang của Vương Nhất Bác: "Anh tưởng tôi không biết bởi vì kế bên là vị trí ngồi của Tiêu Chiến, nên anh mới đứng ở chỗ này sao?"

Cô vỗ vỗ tay rồi giơ ngón cái hướng về anh: "Vương ảnh đế thật lợi hại! Tiểu nữ bái phục!"

-

Tiêu Chiến đi nửa đường mới phát hiện Vương Nhất Bác đứng cạnh ở chỗ ghế nghỉ của mình, cậu vô thức rảo bước chậm lại.

Tiêu Chiến rất muốn gần gũi với Vương Nhất Bác một tí, nhưng đến gần anh thì cậu lại căng thẳng bất an.

Mấy ngày trước hai người đã bị dính scandal, hơn nữa tối hôm qua lúc anh đi tìm cậu ký hợp đồng, vẻ mặt trông như đang bực mình...

Tiêu Chiến đấu tranh nội tâm một hồi, đúng lúc thấy đứng bên cạnh là một nhóc diễn viên tương đối quen thuộc, bèn dừng bước chào hỏi nhóc một tiếng, kiếm đại một đề tài nào đó rồi hai người cùng đứng đó hàn huyên trò chuyện.

Tiêu Chiến huyên thuyên một hồi mới phát hiện không mang theo điện thoại trên người, sau đó mới sực nhớ mình đã đặt ở chỗ ghế nghỉ, cậu muốn kiểm tra xem điện thoại có tin tức gì không.

Nhưng muốn đi qua lấy, lại đụng phải "thần giữ cửa" Vương Nhất Bác.

Cuối cùng, cậu đành hèn nhát bảo A Kiều đi mạo hiểm.

A Kiều lên tiếng chào hỏi Vương Nhất Bác và Tống Lệ Tư, rồi lục túi của Tiêu Chiến lấy chiếc điện thoại của cậu mang đi.

Chờ tới khi A Kiều đưa điện thoại cho Tiêu Chiến, thì Tống Lệ Tư mới quay đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác.

Thấy vẻ mặt anh không biến đổi nhiều, đôi mắt trầm tĩnh quan sát trường quay đằng trước, cô đang tính hả hê quay sang Vương Nhất Bác nói một câu "Cậu ấy đang né anh".

Nhưng bất chợt thấy Vương Nhất Bác siết chặt hai tay, vì dùng sức nên từng đường gân xanh nổi rõ mồn một.

Tống Lệ Tư liền biết điều ngậm miệng lại, lời muốn nói ra nhanh chóng nuốt trở lại xuống bụng.

Cô quay đầu nhìn Tiêu Chiến nói cười cách đó không xa, rồi khi quay sang nhìn Vương Nhất Bác, không biết có phải cô ảo giác hay không, vẻ mặt anh rõ ràng vẫn bình tĩnh lạnh lùng như thường ngày, nhưng thấp thoáng đâu đó có một chút bất đắc dĩ và buồn bã.

Hai cảnh kế được quay cực kỳ trôi chảy, tất cả đều chỉ cần một lần liền quá mức hoàn hảo. Điều này khiến cho đạo diễn bị liên tục mười lần NG ở cảnh quay trước trở nên thoải mái vui sướng rất nhiều, thậm chí khúc cuối thỉnh thoảng còn khen diễn viên vài câu.

Tiếng đạo diễn khen ngợi, rơi vào tai Lệnh Hạ, như là bị đâm thọc.

Hắn nhớ tới màn hề trước đó, không chỉ bị đạo diễn mắng chửi, còn bị Vương Nhất Bác châm chọc, có thể gọi là mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người.

Lệnh Hạ càng xem sắc mặt càng khó coi, cuối cùng trực tiếp tìm một cái cớ, một thân một mình rời khỏi trường quay.

Không phải hắn ta chưa từng bị NG, nhưng chưa bao giờ xấu hổ như ngày hôm nay vậy.

Mà hắn ta chật vật như vậy, toàn bộ đều do Tiêu Chiến ban tặng!

Từ lúc Lệnh Hạ tiến vào làng giải trí cho đến bây giờ , thường xuyên giẫm lên các diễn viên thấp kém khác. Những kẻ vấp ngã trong tay hắn ta thật đếm không xuể, phải ôm tâm lý tránh ra thật xa không thể trêu vào.

Nhưng ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên trong đời, hắn ta bị bại bởi một người, mà còn thua một cách triệt để như vậy!

Không đúng, không phải lần đầu tiên.

Là lần thứ tư.

Lần đầu tiên, hắn bị đoạt mất vai thứ chính của bộ phim.

Lần thứ hai, hắn đưa lời gièm pha, muốn hại chết Tiêu Chiến, kết quả lại thành giúp cậu.

Lần thứ ba, Tiêu Chiến lại tranh mất vị trí khách quý trong tiết mục nghệ thuật mà hắn từng ao ước.

Lần thứ tư, chính là hôm nay.

Hắn thế mà lại bị người khác nắm trong tay, liên tục ngã quỵ những bốn lần, và số lần hắn quay phim bị NG trong ngày hôm nay, chỉ sợ về sau sẽ trở thành trò cười cho mọi người trong làng giải trí lôi ra bàn tán.

Lệnh Hạ càng nghĩ càng cảm thấy không phục, đến cuối cùng hắn trực tiếp nghiến răng nghiến lợi bước đi thật nhanh.

Lệnh Hạ cũng không biết rốt cuộc mình đang đi về hướng nào, chỉ là đi được một lúc lại nhìn thấy trước mặt là một mảnh đất được cỏ mọc lên bao phủ, một đám người đang bận rộn ở đó.

Hắn tuy rằng không biết những người này nhưng cũng có thể nhận ra, đây là những nhân viên đạo cụ của đoàn làm phim.

Nhìn chốc lát đang chuẩn bị xoay người rời đi, những người đó lại làm xong việc rồi, Lệnh Hạ dù thế nào cũng được coi là một ngôi sao nên bọn họ liền nhận ra hắn, có một cô gái trẻ tuổi lên tiếng gọi: "Anh Hạ."

Lệnh Hạ tuy không có tâm trạng nào nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, hắn nhìn về chỗ mấy người đang bận rộn thấy có một cái xích đu được trang trí hoa tươi và cỏ cây rất đẹp, Lệnh Hạ tò mò liền thuận miệng hỏi một câu: "Cái này lát nữa dùng để quay phim sao?"

Cô gái trẻ vốn không nghĩ rằng Lệnh Hạ lại chủ động nói chuyện với mình, nhất thời có chút kích động, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, lát nữa anh Tiêu sẽ dùng để quay phim ạ."

Tiêu Chiến?

Lệnh Hạ hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười như cũ "A" một tiếng.

"Anh Hạ, anh có thể ký tên cho em không?" Cô gái trẻ lúi húi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa tới trước mặt Lệnh Hạ.

Hắn liền nhận bút rồi ký tên.

Cô gái kia thấy thế vô cùng cao hứng, nói tạm biệt với Lệnh Hạ sau đó nhanh chóng đuổi theo nhóm nhân viên đạo cụ đã đi xa.

Lệnh Hạ đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn chờ đến khi không thấy bóng dáng của nhóm nhân viên kia đâu nữa, lúc này mới đi đến chỗ bố trí cái xích đu sau đó quan sát một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào chiếc dây thừng đang buộc vào xích đu, rồi lại hướng mắt thẳng lên xem xét.

Ánh mắt Lệnh Hạ biến đổi càng lúc càng lạnh lẽo, đến cuối cùng hắn dùng sức mấp máy môi, nhìn xung quanh một chút rồi tìm một hòn đá nhỏ, sau đó quay trở lại bên cạnh xích đu.

Lệnh Hạ kiễng mũi chân, dùng hòn đá nhỏ cọ cọ lên trên dây thừng.

Sau cùng chỉ còn lại một sợi dây nhỏ hắn mới ngừng lại, sau đó dùng hoa che lại dây thừng bị hắn ta phá hỏng mài mòn, nhìn một vòng trái phải thấy không ai phát hiện, liền bước chân vội vã rời đi.

Đi được một lúc, Lệnh Hạ mới phát hiện trong tay mình còn cầm hòn đá nhỏ kia, vì thế vội vàng ném vào một hồ nước bên cạnh.

-

Đến phiên Tiêu Chiến diễn thì đã là xế chiều, hoàng hôn buông xuống soi chiếu toàn bộ nơi đây thành một mảnh hồng.

Cảnh quay này chỉ cần Tiêu Chiến diễn xuất một mình, nội dung đại khái là, khi cậu biết anh không hề yêu mình, dự định buông tay sau đó một mình ngồi vào xích đu anh từng làm cho mình, ngồi nhớ lại chuyện cũ phát sinh giữa bọn họ.

Cảnh quay này không có lời thoại, chỉ cần biểu đạt vẻ mặt và ánh mắt cảm giác thống khổ khi yêu mà không được đáp lại, cho nên đối với Tiêu Chiến mà nói, cũng không có khó khăn gì to tát.

Đạo diễn xem xét cảnh quay, xác nhận không có vấn đề gì, liền đưa tay ý 'bắt đầu' với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đến trước cái xích đu, dùng một vẻ mặt cực kỳ hoài niệm, vươn tay chậm rãi vuốt ve nó, sau đó ngồi vào xích đu.

Trước khi quay phim đạo diễn có nói tình huống trong kịch bản cho cậu biết, Tiêu Chiến ngồi trên xích đu chỉ im lặng ngây ngẩn, một lát sau giẫm hai chân lên, nhẹ nhàng đong đưa bàn đu dây.

"Tốt, đẹp lắm, cảnh này xong!"

Cảnh kế tiếp, muốn quay Tiêu Chiến đùa vui với xích đu, sau đó là cảnh nhắm mắt lại cười yếu ớt.

Một mình Tiêu Chiến rất khó đưa xích đu lên cao, cho nên đạo diễn cố ý phân phó một nhân viên ở phía sau cậu đẩy giúp.

Lần đầu lực của nhân viên không đủ lớn, xích đu lay động không đủ cao, lần thứ hai xích đu lay động đủ độ cao, nhưng nhân viên kia quên tránh máy quay, vì thế đành phải diễn đến lần thứ ba.

Theo sự chỉ thị lần thứ ba của đạo diễn, Tiêu Chiến lại đung đưa, lúc đó nhân viên dùng sức đẩy một cái sau đó lập tức chạy đi.

Tiêu Chiến vội vàng nhắm mắt lại, biểu đạt vẻ mặt đúng trong kịch bản.

Theo sự nâng lên của xích đu, khóe môi Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười bi thương.

Đạo diễn quan sát màn hình, vừa lòng gật đầu khen ngợi.

Nhưng khi xích đu khi đạt đến điểm cao nhất, thì sợi dây bất chợt bị đứt.

Tiêu Chiến mất thăng bằng nhịn không được thét lên, cơ thể bị văng lên không trung rồi rơi tự do xuống mặt đất.

Đạo diễn trông thấy một màn này thông qua camera, khuôn mặt tươi cười ngay lập tức co rút, một trận choáng váng ập tới khiến cho mọi phản ứng đình chỉ.

Những người xung quanh hiện trường nghe tiếng hét chói tai của Tiêu Chiến, tất cả liền nhìn về phía phim trường đang quay, sau đó đồng loạt đều ngẩn ngay tại chỗ.

Ngay cả Tống Lệ Tư đang lười biếng dựa vào cây đại thụ nghịch chiếc điện thoại đời mới vừa sắm cũng phải giật mình bật thẳng người dậy, tay run rẩy đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất.

Cô vô thức nhìn Vương Nhất Bác đứng một bên, còn chưa kịp mở miệng, anh liền phóng nhanh ra ngoài.

Xích đu vươn đến đỉnh điểm nhưng cũng cao hơn hai mét, chỉ cần vài giây thôi là rơi chạm đất.

Nhưng đối với Tiêu Chiến, mấy giây này như cảnh quay chậm bị kéo ra thật dài.

Trong giây phút không trọng lượng đó, cậu hoảng loạn nhắm chặt hai mắt, tâm trí là một mớ hỗn loạn, ngẫm nghĩ mình lần này chắc là xong đời rồi.

Độ cao này gần bằng một tầng lầu, cứ thế mà té xuống thì không bị thương nặng cũng không thoát khỏi số phận thương tích nhẹ đầy mình.

Cảnh quay của cậu cũng không ít, chắc chắn sẽ liên lụy đến tiến độ quay của đoàn phim, khi đó khó tránh khỏi sẽ bị mọi người trách cứ.

Bên tai truyền đến tiếng lướt gió vun vút, Tiêu Chiến âm thầm cắn chặt hàm răng, tay nắm thành đấm, chuẩn bị tinh thần tiếp đất không tàn cũng tật thật tốt.

Chỉ một khắc nữa thôi cậu sẽ chạm đất, đột nhiên có một cơ thể cách đó không xa trượt đến, theo quán tính vọt tới đệm vững vàng cho Tiêu Chiến.

Toàn bộ hiện trường như bị bấm nút dừng lại ở khoảnh khắc ấy, một mảnh im lặng như tờ, tầm mắt mọi người đều chăm chú vào sự cố phía trước.

Không thấy cơn đau truyền đến theo dự kiến, Tiêu Chiến có chút hoảng hốt cảm thấy như mình đang nằm mơ, mắt nhắm nghiền qua một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Tiêu Chiến không nặng nhưng trực tiếp rơi từ độ cao xuống như thế, vẫn khiến Vương Nhất Bác bị đập mạnh đến khá choáng váng.

Anh nằm trên đất một hồi thật lâu mới sực nhớ tới điều gì đó, liền đột ngột ngồi dậy nâng Tiêu Chiến đang nằm sấp trên người mình vào trong lòng.

Cậu nhắm tịt mắt, mái tóc hơi rối, người bất động, dường như đã ngất đi.

Đáy mắt anh thoáng hiện một tầng hoảng loạn, gương mặt tuấn dật tích tắc không có huyết sắc: "Chiến Chiến..?"

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng của Vương Nhất Bác, mi tâm hơi chau lại sau đó mới ý thức được việc mình bị ngã xích đu mà không có tí đau đớn xác thịt nào, hóa ra là bên dưới có đệm người.

Mà người này là...Vương Nhất Bác?

Anh xông tới cứu cậu?

Lập tức đáy lòng Tiêu Chiến rối thành một đống hỗn loạn.

Vương Nhất Bác thấy cậu vẫn nhắm mắt không có bất kỳ phản ứng nào, liền vỗ nhẹ khuôn mặt cậu, lúc này mới phát hiện trên trán cậu lấm tấm những giọt máu tươi đỏ chói.

Ngón tay Vương Nhất Bác chợt run, tâm như bị bóp nát. Sự sợ hãi và kinh hoảng bao trùm, khiến anh há miệng nhưng không thốt được nên lời.

Đạo diễn đột ngột lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía anh và cậu. Cử động của ông cũng thức tỉnh người chung quanh, mọi người đều nhanh chóng nhào về hiện trường.

Đạo diễn trước hết đi tới trước mặt hai người, ông cúi đầu nhìn thoáng qua Tiêu Chiến đang nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút bối rối mở miệng nói với Vương Nhất Bác: "Ngài Vương..."

"Vương cái gì mà Vương!" Anh bất chợt ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lùng tràn đầy sắc nét tức giận, giọng điệu bén nhọn cắt đứt lời đạo diễn: "Các người đều ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau đi chuẩn bị xe đưa đến bệnh viện!"

Đạo diễn bị Vương Nhất Bác gầm lên liền lui về sau một bước theo bản năng, sau đó mới nhanh chóng gật đầu: "Vâng..."

"Nhanh lên!" Một Vương Nhất Bác từ trước đến nay luôn thờ ơ bình tĩnh, nhưng lúc này hầu như hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lại một lần nữa cắt đứt lời đạo diễn còn chưa nói xong.

Vẻ mặt khủng bố khiến đạo diễn không dám chậm trễ một giây, nếu không anh sẽ bạo phát giết người mất.

Đạo diễn rút kinh nghiệm xương máu, lần này không dám đáp lời Vương Nhất Bác, thậm chí cũng quên đi phân phó người khác, liền đích thân nhanh chân chạy về bãi đỗ xe.

Mấy người đứng gần thấy trạng thái Vương Nhất Bác, sợ đến đều dừng bước không dám mảy may tiến về phía trước nữa.

Tiêu Chiến bị hai tiếng rống giận liên tiếp của Vương Nhất Bác lập tức cả kinh.

Bệnh viện, đưa cậu đến bệnh viện sao?

Cậu cũng không có bị thương nặng, đi bệnh viện làm gì?

Tiêu Chiến giật giật mi tâm vội vã mở mắt, cậu vừa định ngăn cản, kết quả trái lại càng sửng sốt.

Cậu quen biết anh lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng hiện tại của Vương Nhất Bác.

Sắc mặt tái nhợt khó coi, đôi mắt mang theo vài phần lo âu và hỗn loạn, như thể đang sợ hãi điều gì.

Tại thời điểm này, cậu cảm thấy như có gì đó hung hăng đập vào tim mình, thoáng cái ngây người nhìn chăm chăm Vương Nhất Bác.

A Kiều bị Vương Nhất Bác dọa sợ không dám tới gần, thấy Tiêu Chiến mở to mắt ra lập tức hỏi một câu: "Chiến Chiến, cậu thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác nghe được âm thanh của A Kiều, mới phát hiện ra cậu đã mở mắt, ánh mắt anh mang theo mấy phần khẩn trương đánh giá Tiêu Chiến một lúc.

Chắc chắn rằng cậu không sao, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, như chưa hề có gì xảy ra, khuôn mặt khôi phục lại vẻ tỉnh táo và lạnh lùng.

Vương Nhất Bác thay đổi nhanh như thế khiến cậu khẽ nhăn trán, lại tiếp tục nhìn chằm chằm anh, nhưng rốt cuộc cũng không thể tìm ra được nửa điểm lo lắng và kích động từ đáy mắt anh.

Môi cậu khẽ mấp máy, quay đầu lại lắc lắc đầu nhìn A Kiều, nhẹ nhàng nói một câu: "Tớ không sao."

Nói xong, tầm mắt của cậu lại lần nữa chuyển đến trên mặt anh, nhưng bây giờ chỉ thấy được vẻ lạnh lẽo không cảm xúc của anh.

Phảng phất lúc cậu vừa mới mở to mắt, liền nhìn thấy được sự kích động ngập tràn khuôn mặt anh, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

"Thật sự không có chuyện gì chứ?"

Tống Lệ Tư nhịn không được hỏi một câu: "Có chỗ nào bị thương không? Thử đứng lên xem."

Tiêu Chiến nghe thấy lời nói của Tống Lệ Tư, mới ý thức được mình vẫn còn nằm trong lòng Vương Nhất Bác.

Mặt hơi đỏ lên vội vàng đứng dậy, sau đó giậm chân hai cái, rồi lại đi lại hai ba bước mới mở miệng nói: "Thật sự không sao."

"Tốt quá, vừa rồi thật là dọa chết người, ngã cao như vậy, có thể liệt nửa người cũng không chừng, may mà Vương Nhất Bác phản ứng nhanh nhẹn, chạy đến đỡ được cậu."

Tống Lệ Tư vừa nói vừa thở phào một hơi, cô cũng bị một màn kia dọa sợ hãi.

Lúc này cậu mới nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ nhẹ mở miệng nói: "Ngài Vương, vừa rồi thật cảm ơn ngài..."

Vương Nhất Bác không lên tiếng chỉ đưa tay ra ấn xuống mặt đất, không biết có phải do anh ngồi lâu hay không, lúc đứng dậy trán anh khẽ nhăn lại, tay dùng sức chống xuống, sau đó liền đứng thẳng người rất nhanh.

Đạo diễn vừa rồi bị Vương Nhất Bác quát đi chuẩn bị xe đến bệnh viện, lúc này vội vã chạy về, thở hồng hộc nói: "Xe đã chuẩn bị xong..."

Lời còn chưa nói hết, đã thấy Tiêu Chiến nguyên vẹn cả người đứng trước mặt mình, bỗng chốc liền ngây ngẩn: "A Chiến, cậu không có chuyện gì chứ?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

Đạo diễn lại hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"

Cậu vội vàng lắc đầu: "Không cần, tôi không sao."

"Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra để đảm bảo."

Tống Lệ Tư mở miệng nói: "Hơn nữa, trên trán cũng bị chảy máu, đừng để lại sẹo."

Cậu giơ tay lên, sờ soạng vết thương trên trán: "Chỉ là bị rách một lớp da thôi, hai ngày nữa sẽ ổn, sẽ không để lại sẹo, thật sự không cần đến bệnh viện đâu."

Đạo diễn không làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Vương Nhất Bác, chờ ý kiến.

Anh nhìn lướt qua chỗ bị thương của cậu, trên trán có một vết máu lớn, mở miệng nói:"Đến bệnh viện!"

"Thật sự không cần phiền toái như vậy..."

Tiêu Chiến còn chưa nói dứt lời, Vương Nhất Bác đã mở miệng lần nữa, giọng nói cứng rắn cắt đứt lời của cậu: "Cậu Tiêu, cậu ở trong đoàn làm phim gặp sự cố, bây giờ cậu nói mình không sao, không cần đến bệnh viện. Nhưng nếu lát nữa, cậu bị vấn đề gì lại dọa dẫm đoàn làm phim thì sao?"

Cậu mở miệng muốn giải thích mình sẽ không sao đâu, nhưng mà anh lại giành trước một bước: "Còn nữa, cậu đừng quên, cậu là người ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh của tôi. Gặp tai nạn không đến bệnh viện, tôi không muốn sau này tin đồn truyền ra ngoài là Hoàn Ảnh ngược đãi nghệ sĩ!"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lấy chìa khóa xe trong tay đạo diễn, trực tiếp nắm lấy tay Tiêu Chiến bước về chiếc xe dừng cách đó không xa.

Vừa đi hai bước thì giống như bất chợt nhớ ra gì đó, anh quay đầu liếc mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến ông bị dọa sợ cả người run rẩy.

Giây kế tiếp, Vương Nhất Bác nâng tay lên chỉ vào đoạn dây bị đứt của xích đu, giọng nói cương quyết: "Sau khi tôi quay lại, tốt nhất ông có thể giải thích rõ ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị đứt!"

Nói xong, Vương Nhất Bác lạnh lùng quay đầu, kéo tay Tiêu Chiến rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro