Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nói là nửa giờ sẽ về tới Cẩm Tú Viên, trên thực tế chỉ 20 phút sau Tiêu Chiến đã nghe thấy tiếng xe truyền đến từ dưới lầu.

Cậu đi đến trước cửa sổ, nhìn thoáng qua thì thấy xe Vương Nhất Bác đang chậm rãi tiến vào gara.

Tiêu Chiến lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, vội vã chạy xuống lầu, mới vừa chạy tới cửa chính thì chuông cửa đã vang lên.

Tiêu Chiến đứng ở cửa hít sâu một hơi, mới vươn tay chậm rãi hé cửa ra, thò đầu ra bên ngoài thăm dò, thấy đúng là Vương Nhất Bác mới hoàn toàn mở cửa ra, sau đó lấy ra đôi dép trong tủ giày ở bên cạnh, cẩn thận đặt trước mặt của anh.

Môi Vương Nhất Bác giật giật, không lên tiếng, sau khi đổi dép xong thì tiện tay treo chìa khóa xe lên cái móc gần cửa chính, sau đó vừa đi vào trong nhà vừa cởi bỏ áo khoác âu phục của mình.

Vương Nhất Bác đang chuẩn bị ném áo khoác trong tay lên ghế theo thói quen, thì một đôi tay nhỏ bé lại nhanh hơn một bước cầm lấy áo trong tay anh, treo ngay ngắn trên cái móc áo.

Lúc Tiêu Chiến quay trở về thì thấy Vương Nhất Bác đang đứng thất thần trước ghế. Cậu nhìn anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ăn cơm tối chưa? Tôi chuẩn bị cơm nóng cho anh."

Một lát sau, Vương Nhất Bác mới im lặng gật đầu đồng ý.

Tiêu Chiến lập tức chạy vào phòng bếp.

Má Trần thấy Tiêu Chiến đi vào, cũng bận rộn đi theo vào, chẳng qua chưa được bao lâu, thì cậu đã bảo má Trần trở về phòng ngủ của bà nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến hâm cơm nóng, rồi bưng toàn bộ đặt trên bàn ăn xong mới gọi Vương Nhất Bác.

Đợi Vương Nhất Bác ngồi xuống, Tiêu Chiến đưa đũa cho anh rồi múc canh.

Từ lúc anh về nhà đến bây giờ, một loạt hành động của cậu rất lưu loát thành thục, giống như người vợ hiền chờ đợi chồng về nhà.

Tinh thần Vương Nhất Bác hơi lay động, sau đó yên lặng ăn cơm.

Từ đầu đến cuối Tiêu Chiến đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn giúp anh thêm cơm múc canh.

Hình ảnh rất bình thường, không khí rất ấm áp.

Vương Nhất Bác ăn cơm xong thì lên lầu, Tiêu Chiến rửa sạch chén đũa xong, sau đó rửa tay rồi lên lầu.

Khi cậu trở về phòng ngủ, Vương Nhất Bác đã tắm xong, mặc áo ngủ bằng bông màu xanh nhạt, ngồi trên ghế đang xem TV, tóc còn hơi ướt, có vẻ tắm xong nhưng lười dùng máy sấy sấy tóc.

Tiêu Chiến không quấy rầy Vương Nhất Bác, chỉ cầm áo ngủ của mình đi vào phòng tắm, bởi vì anh mới vừa tắm xong nên nhiệt độ trong phòng tắm bốc hơi, có hơi nóng, lúc cậu tắm xong đi ra, trên da có hơi ửng hồng.

Lúc cậu nhìn qua giường, suy nghĩ một chút về bé gấu bị mình đặt ở ngăn kéo phía dưới cùng trong tủ, do dự một chút, cuối cùng vẫn không lấy, trực tiếp đi đến ngồi xuống trước bàn lớn, thoa sữa dưỡng da.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế xem TV một lúc, bất chợt nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó mở miệng hỏi: "Không phải em nói tìm tôi có việc sao?"

Bị Vương Nhất Bác nhắc nhở, Tiêu Chiến mới chợt nhớ đến chuyện chính, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, mới xoay người nhìn anh: "Vừa rồi dì Tề gọi điện thoại tới, nói thứ sáu này là sinh nhật của anh Tề Mạn, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, cho nên cần anh..."

Tiêu Chiến nói được một nửa liền ngừng lại, nửa câu còn lại "cải trang thành anh ấy, cùng tôi diễn kịch" như thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng liền trực tiếp im lặng.

Vương Nhất Bác nghe đến sinh nhật của Tề Mạn liền hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, ánh mắt anh cũng không có biến hóa gì quá lớn, có chút lơ đãng "Ừm" một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn ti vi.

Ánh đèn trong phòng rất ấm áp, bao phủ lên người Vương Nhất Bác, khiến khuôn mặt anh tuấn của anh khi nhìn nghiêng có chút mê hoặc.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, mới xác định anh hình như không có vẻ gì là hờn giận, cảm giác căng thẳng mới buông lỏng xuống, sau đó sấy tóc của mình, cầm lược chải tóc, đột nhiên cậu mở miệng: "Chuyện tối hôm qua, A Kiều đều nói cho tôi biết hết rồi, cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào ti vi, khuôn mặt anh vẫn bình thản, như có như không "Ừm" một tiếng.

"Còn có Lệnh Hạ và nhà sản xuất Tôn, cũng cảm ơn anh."

Vương Nhất Bác rất bất ngờ, tại sao Tiêu Chiến lại biết chuyện này, tay cầm điều khiển hơi run một chút, sau đó gật đầu một cái, không nói gì.

Tiêu Chiến chải xong tóc, do dự một chút, vẫn mở miệng khuyên một câu: "Thật ra cũng không nên làm lớn chuyện của nhà sản xuất Tôn, về sau tôi tránh ông ta là được, nhỡ đâu <Khuynh Thành Thời Gian> có vấn đề gì thì tiền anh đầu tư cũng sẽ đổ sông đổ biển."

Động tác bấm điều khiến tivi của Vương Nhất Bác khựng lại, anh nhìn chằm chằm ti vi một lúc lâu, sau đó nhìn Tiêu Chiến, giọng nói không nóng không lạnh: "Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt."

"Được."

Tiêu Chiến đứng lên, nhìn anh thêm một lần nữa rồi đi lên giường.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động, lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến đang ở trên giường, cũng không có con gấu bông to bự mà cậu vẫn hay ôm, vẻ mặt hơi lặng đi một chút, sau đó điều chỉnh âm thanh của ti vi về mức nhỏ nhất, cũng nhân tiện tắt đèn đi.

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Tiêu Chiến ở trong chăn nhắm mắt lại miên man suy nghĩ, không biết qua bao lâu, cậu mơ hồ cảm giác được Vương Nhất Bác đang nằm xuống bên cạnh mình.

Giống như trước đây, hai người cách nhau một khoảng, bởi vì không có con gấu ngăn ở giữa, cảm giác cái khoảng cách này có hơi trống trải.

Bóng đêm dần dần buông xuống, Tiêu Chiến có thể nghe thấy được nhịp điệu hô hấp của Vương Nhất Bác, mùi hương thơm mát của anh không ngừng bay vào trong từng hô hấp của cậu.

Trong thâm tâm có có chút mong đợi muốn cùng anh phát sinh chuyện gì đó, nhưng lại không dám chủ động, chỉ có thể cứng ngắc thân thể, dù một chút cũng không dám động đậy.

Không lâu sau, Tiêu Chiến nặng nề chìm vào giấc ngủ, còn Vương Nhất Bác nằm ở bên cạnh lại đang nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Qua một lúc, bởi vì khó chịu, anh ngồi dậy xốc chăn lên lén lút xuống giường, cầm theo bao thuốc đi ra ngoài phòng ngủ, đứng ở chỗ cửa sổ cuối hành lang lầu hai, châm một điếu.

Vừa hứng gió đêm thổi vào người vừa hút thuốc, anh phải thật vất vả mới có thể đè ép được cảm giác xúc động táo bạo trong người xuống.

Sau đó anh mới quay trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhìn thấy cậu lại đá chăn ra, gương mặt đẹp đẽ cùng với chiếc cổ trắng trẻo và xương quai xanh thanh tú của Tiêu Chiến liền bày ra trước mắt anh.

Vương Nhất Bác vừa rồi thật khó khăn để bình tâm, nhưng bây giờ lại một lần nữa tâm trí anh bị cậu làm cho loạn lạc, anh hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi kéo lại chăn cho cậu.

Ngón tay không may đụng phải da thịt của Tiêu Chiến, giống như bị điện giật, cả người đều thấy tê dại, ngay lập tức vội vàng anh lấy chăn che lấp đi cơ thể cậu rồi quay lưng về phía cậu.

Vương Nhất Bác cảm giác được độ ấm mềm mại của người đang nằm trong chăn, không ngừng lay động vào lòng anh, khiến cả người anh đều thấy khô nóng khó nhịn, lại muốn rời đi nhưng người phía sau lại đột nhiên cọ cọ đầu vào lưng anh.

Toàn thân anh đều vô cùng căng thẳng, vừa định xê dịch người ra bên ngoài một chút, thì tay của Tiêu Chiến lại ôm lấy thắt lưng anh.

Chỉ trong nháy mắt, hô hấp của Vương Nhất Bác như ngừng lại, anh nhắm mắt lại, âm thầm hít vào vài ngụm khí bình tâm lại, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng gỡ xuống cánh tay của cậu đang đặt bên hông mình.

Đang định chuẩn bị tránh ra một khoảng cách với cậu, Tiêu Chiến lại hơi nghiêng đầu, gối lên trên cánh tay của anh, hơi thở của cậu đều đều kéo dài phả vào trước ngực anh một hồi ngứa ngáy khó nhịn.

Vương Nhất Bác muốn dời Tiêu Chiến sang một bên, nhưng bởi vì sức lực anh vừa dùng hơi mạnh, nên đã khiến Tiêu Chiến đang ngủ say liền bừng tỉnh.

Cậu chàng mơ màng mở to mắt, đáy mắt vẫn còn cả tầng sương mù mờ mịt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhất Bác, sao thế?"

Ngữ điệu của cậu vô cùng mềm mại, giống như là thầm oán trách lại giống như đang làm nũng với anh. Lúc gọi tên anh, âm thanh còn hơi kéo dài, khiến tận sâu trong đáy lòng Vương Nhất Bác run lên từng hồi, mạnh mẽ nắm lấy tay cậu, rốt cuộc cũng không thể nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi của cậu.

Tiêu Chiến nửa tỉnh nửa mơ, không giãy dụa cũng không phản kháng, lúc được anh hôn quá sâu còn nhẹ nhàng ưm một tiếng, nâng hai cánh tay lên ôm lấy cổ anh, hành động nhỏ này của cậu khiến Vương Nhất Bác hoàn toàn mất hết lý trí...

-

Đã một thời gian rất lâu rồi, anh và cậu có một buổi tối ăn ý "yêu" nhau.

Vương Nhất Bác cũng không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào, là hạnh phúc sao? Cả thể xác và tinh thần đều hạnh phúc sao?

Nói ngắn gọn là lúc kết thúc, cả người anh đều có chút lâng lâng, anh tựa vào trên người cậu, trong phòng tràn ngập mùi hoan ái của anh và cậu, từ trước đến nay đây lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đợi hơi thở của anh bình tĩnh trở lại, cậu đã hoàn toàn ngủ say, bởi vì hoan ái mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên phiếm hồng rất đáng yêu.

Vương Nhất Bác yêu chiều xoa đầu của cậu, sau đó bế cậu vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ thân thể của cả hai người, thay ga giường rồi nằm ôm cậu vào trong lòng, hạnh phúc nhắm mắt lại.

Qua hôm sau hai người đều nghĩ đối phương sẽ mở miệng trước, kết quả hai người nhìn nhau cũng không có bất kỳ giải thích gì về chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, vì vậy đều ăn ý lựa chọn im lặng.

Hôm sau, Vương Nhất Bác vẫn ở lại Cẩm Tú Viên như cũ, ban đêm mặc dù hai người cũng rất tò mò rốt cuộc trong lòng đối phương nghĩ gì về chuyện tối hôm qua, nhưng mà buổi tối vẫn tiếp tục làm chuyện đêm trước.

Mọi chuyện tốt đẹp giống như là một giấc mộng, cả hai không ai dám làm vỡ nó.

Tận đáy lòng hai bên đều có sự quan tâm đến nhau.

Tiêu Chiến sợ mình vừa mở miệng, thì sẽ cùng Vương Nhất Bác quay trở về những ngày tháng lạnh nhạt trước đây.

Vương Nhất Bác sợ mình vừa mở miệng, Tiêu Chiến sẽ cho là anh ép buộc cậu.

Ai cũng muốn giữ lại điều tốt đẹp kia, biết rõ có thể chẳng qua là hư ảo lừa mình dối người, nhưng đối với tình yêu sâu đậm mười ba năm mà nói, cho dù chỉ là hư ảo nhất thời, thì họ cũng muốn hết sức có thể duy trì được bao lâu hay bấy lâu.

Ba hôm sau, tiếp tục quay <Khuynh Thành Thời Gian> như cũ, trở lại đoàn phim.

Không giống Cẩm Tú Viên, không thể mỗi ngày mỗi đêm không kiêng kị ở chung với nhau nữa, nhưng mà trước sinh nhật của Tề Mạn ba ngày, đoàn phim cần quay cảnh trong thành phố, cho nên đêm đó sau khi quay xong phân cảnh của anh và cậu, hai người cũng trở về Cẩm Tú Viên.

Ban đêm, tất nhiên không thiếu được một cuộc hạnh phúc-vui sướng-yêu thương.

Ngày hôm sau Tiêu Chiến mệt mỏi thức dậy hơi trễ, rửa mặt xong xuống lầu, má Trần đã làm xong cơm trưa, cậu không nhìn thấy Vương Nhất Bác đâu cả, nghĩ là anh có việc ra ngoài, cho nên thong thả chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, má Trần lại nói: "Để tôi lên lầu gọi ngài Vương."

"Anh ấy không có ra ngoài ạ?" Tiêu Chiến ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Lúc nãy trợ lý của ngài ấy tới, hai người đang ở trong phòng làm việc."

Tiêu Chiến gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Dì dọn cơm trước đi, con sẽ đi lên gọi họ xuống."

Bước chân cậu nhẹ nhàng đến cửa phòng làm việc của Vương Nhất Bác, vừa định mở cửa vào thì lại nghe thấy bên trong phòng truyền đến giọng của Vương Nhất Bác: "Tối thứ sáu tuần này, tôi muốn trở về Tề gia một chuyến, cậu nhớ để lịch trình trống ngày hôm đó."

"Thứ sáu tuần này?" Trợ lý dừng lại một chút, hỏi một câu: "Ngài muốn giả thành cậu Tề?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng.

"Thứ sáu tuần này là sinh nhật của cậu Tề, nhưng mà..." Trợ lý ngừng một chút, lại nói: "Thứ sáu tuần này, cũng là sinh nhật của ngài."

Cả người Tiêu Chiến lập tức sững sờ ngoài cửa phòng, thứ sáu tuần này cũng là sinh nhật của anh?

Cậu hiểu rõ Vương Nhất Bác, dường như anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Trước đây cậu cũng tò mò hỏi Tề Mạn có biết sinh nhật của Vương Nhất Bác không, Tề Mạn còn oán trách tính tình anh quái gở, hỏi sinh nhật anh là ngày nào cũng không nói.

"Ngài Vương, ngài giả thành cậu Tề tổ chức sinh nhật, vậy sinh nhật của ngài thì sao?"

"Không sao cả, dù gì..." Lời nói Vương Nhất Bác vô cùng tự nhiên, thoải mái, giống như không hề để ý đến sinh nhật của mình.

Tiêu Chiến hơi nhăn trán, nhìn thoáng qua khe cửa, nhìn thấy anh ngồi ở trước bàn đọc sách, chậm rãi lật xem văn kiện, đang lật xem được một nửa thì bất chợt như nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn khoảng không trước mặt, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia tự giễu.

Sau đó lại cúi đầu, vừa lật xem văn kiện vừa dùng giọng điệu chẳng cảm xúc gì, không chút để ý nói: "Dù gì sinh nhật của tôi...cũng chả có quan trọng gì cả."

Từ sau khi mẹ qua đời, trên đời này người biết sinh nhật của anh ít ỏi đến nỗi đếm được trên một bàn tay: cha, vợ của cha, còn có ông nội...

Ngày anh và Tề Mạn ra đời, những người đó đều chỉ lo lắng cho Tề Mạn, làm sao có thể nhớ tới ngày đó cũng là sinh nhật anh?

Cho nên, thật sự chả có quan trọng gì cả. Huống chi, cũng không có người đón sinh nhật cùng anh....

Trợ lý không có nói chuyện.

Trong phòng làm việc thật sự im lặng như tờ.

Vương Nhất Bác bây giờ với Vương Nhất Bác lạnh lùng cao ngạo của ngày thường, không có gì khác nhau, thậm chí giọng điệu của anh vừa rồi có chút vô tình, nhưng mà không biết tại sao Tiêu Chiến lại thấy được có chút bi thương và cô độc trên người anh.

Cậu nhớ rõ, mỗi lần sinh nhật Tề Mạn vẫn luôn không thiếu người tới chúc mừng, không khí luôn náo nhiệt, mà lần nào Vương Nhất Bác cũng xuất hiện, hơn nữa năm nào cũng đều tặng quà sinh nhật cho Tề Mạn, cả người anh thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Nhưng có ai từng nghĩ đến, ngày hôm đó thật ra cũng là sinh nhật của Vương Nhất Bác, anh có thể thản nhiên chứng kiến em trai mình nhận được nhiều lời chúc phúc, dù bản thân ngay cả một câu cơ bản nhất "Sinh nhật vui vẻ" cũng không bao giờ nghe ai nói với anh.

Đáy lòng Tiêu Chiến dâng lên một sự đau lòng, cậu tựa vào vách tường hồi lâu, mãi cho đến khi má Trần dọn cơm xong, cậu mới lấy lại tinh thần, gõ cửa phòng.

-

Buổi chiều, bởi vì ở công ty Truyền thông Hoàn Ảnh có việc, cho nên Vương Nhất Bác vừa ăn cơm xong liền rời đi cùng trợ lý.

Bởi vì không cần quay phim, Tiêu Chiến không có việc gì để làm, nghĩ đến thứ sáu cũng là sinh nhật Vương Nhất Bác và Tề Mạn, vì thế liền nghĩ đi ra ngoài mua quà tặng hai người.

Theo thói quen tìm điện thoại gọi cho A Kiều trước, ai ngờ cô ấy cùng bạn trai đã đi ra ngoài chơi, Tiêu Chiến ngượng ngùng xin lỗi vì đã quấy rầy, vì thế liền nghĩ, gọi cho Như Ý.

Như Ý làm việc tại Tiêu thị, thời gian thoải mái, nghe được Tiêu Chiến rủ cô đi dạo phố, ngay lập tức đồng ý không một chút do dự.

Hai người họ đi mua sắm đều đến trung tâm thương mại bên cạnh tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Chiến trực tiếp lên xe đi qua tìm Như Ý, sau đó hai người đi bộ đến trung tâm thương mại.

Như Ý cũng còn nhớ rõ sinh nhật Tề Mạn, cho nên lúc Tiêu Chiến chọn quà, cô cũng thuận tay chọn lựa một phần quà.

Lúc Như Ý đang chuẩn bị tính tiền, thì thấy Tiêu Chiến vẫn đứng nhìn chằm chằm cái gì đó, hình như là một chiếc cà vạt quý phái trang nhã.

Tiêu Chiến đánh giá một lúc lâu, lập tức chỉ cho nhân viên bán hàng lấy xuống cho mình xem.

Như Ý không nhịn được lên tiếng giễu cợt: "Tiểu Chiến, em mua cho Tề Mạn một món rồi còn chưa đủ? Còn muốn mua thêm sao?"

Tiêu Chiến nở một nụ cười với Như Ý, giơ hai tay nhận lấy chiếc cà vạt mà người bán hàng đưa đến, sau đó liền khoa tay múa chân rồi xoay người về phía Như Ý hỏi: "Thế nào?"

Như Ý lui về phía sau hai bước, nghiêm túc nhìn vài lần, sau đó gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Tiêu Chiến tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc cà vạt trong chốc lát, càng nhìn càng thấy ưng ý, trong đầu cũng tưởng tượng ra dáng vẻ của Vương Nhất Bác khi đeo chiếc cà vạt này.

Như Ý chờ một chút liền không kiên nhẫn, không nhịn được thúc giục một câu: "Tiểu Chiến, em đã nghĩ xong chưa?"

Lúc này, Tiêu Chiến mới đưa chiếc cà vạt cho người bán hàng: "Tôi sẽ mua cái này luôn."

Người bán hàng mỉm cười gật đầu một cái: "Xin hỏi, hai vị tính tiền cùng nhau hay tính riêng?"

Như Ý lấy ví tiền ra, rút ra tấm thẻ màu đen, không hề nghĩ ngợi nói: "Tính cùng đi."

"Tính riêng đi."

Tiêu Chiến vươn tay ngăn cản Như Ý, ôn tồn cười với người bán hàng, sau đó quay đầu lại nhìn Như Ý, mở miệng nói: "Chị, quà sinh nhật này, em muốn tự mình mua."

"Được rồi, tùy em."

Sau đó Như Ý đưa thẻ cho người bán hàng: "Tính tiền cho phần của tôi thôi."

Người bán hàng tươi cười giơ hai tay lên tiếp nhận, nhanh nhẹn tính tiền, sau đó cho phần quà của Như Ý vào một cái túi to rồi đưa cho cô.

Còn đưa tay chỉ vào quầy phục vụ ngoài cửa, lễ phép nói: "Cô ơi, nếu cô muốn tặng quà, cần đóng gói và có thiệp chúc mừng, thì có thể đi sang bên kia để chọn lựa."

Như Ý mỉm cười gật đầu một cái, nói với Tiêu Chiến một câu: "Chị đi trước xem sao", sau đó bước đi về phía quầy phục vụ.

Tiêu Chiến thanh toán xong cũng đi đến chỗ Như Ý, chọn được hai chiếc hộp rất đẹp, sau đó đưa cho người bán hàng đóng gói lại, vẫn không quên dặn người bán hàng một câu, hộp màu vàng là gói cho quà của Tề Mạn, hộp màu lục là gói cho chiếc cà vạt kia.

Như Ý đang ngồi viết lời chúc, tò mò hỏi một câu: "Tiểu Chiến, chẳng lẽ không phải cả hai món đều là tặng cho Tề Mạn hả? Sao còn chia ra gói vào hai hộp khác nhau?"

Tiêu Chiến cầm bút chuẩn bị viết lời chúc, nghe Như Ý hỏi thì hơi giật mình một chút, sau đó liền khôi phục lại tự nhiên, cúi đầu, trước tiên viết bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".

Lúc này cậu mới nhẹ giọng nói: "Một người bạn ở đoàn phim của em sắp tới cũng có sinh nhật, em muốn chọn cho người đó một món quà."

Thật ra ngay từ đầu Tiêu Chiến đã muốn nói cho Như Ý biết quà tặng kia là dành cho Vương Nhất Bác. Nhưng lại nhớ đến một tháng trước, Như Ý vẫn còn muốn trở thành người yêu của anh, lại bị anh từ chối thẳng thừng, cho nên cậu sợ mình nói ra sẽ chọc cho Như Ý mất hứng, cuối cùng liền chọn cách giữ bí mật.

"Vậy sao?" Như Ý nghe vậy cũng không quan tâm nữa, sau đó ký lên thiệp chúc mừng, đưa cho nhân viên bán hàng.

Đợi khi hai món quà của Tiêu Chiến cũng gói xong, thì hai người đi ra ngoài.

Như Ý chợt nhớ tới mấy ngày trước Tiêu Chiến suýt nữa gặp chuyện không may, ngay ngày hôm sau, tràn ngập tin tức scandal của Lệnh Hạ.

Nếu đổi lại trước kia, cô cũng sẽ không nghĩ cái gì, nhưng đêm đó chính mắt thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác nổi giận đến mức mất đi lý trí vì Tiêu Chiến, nên khi thấy Lệnh Hạ bị như vậy, cô lập tức hiểu ra, chắc chắn là Vương Nhất Bác thao túng sau lưng.

Như Ý cho là anh đã trả thù đủ rồi, nhưng buổi tối hôm đó cô tham gia một bữa tiệc, trùng hợp gặp được một nữ cổ đông của Truyền Thông Hoàn Ảnh, khi mọi người nhắc tới Tôn tổng tự rút lui thì cô ta mở miệng giải thích, sự việc chính xác là Vương Nhất Bác muốn đá Tôn tổng kia ra khỏi đoàn phim.

Cô ta còn nói, những người cấp cao trong công ty đều không đồng ý với quyết định này của anh, vì rất có thể tiền đầu tư vào bộ phim sẽ bị thua lỗ. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn một mực cố chấp với ý định ban đầu.

Thì ra, Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến đến mức cái gì cũng không màng.

"Chị, chị nhìn xem bộ này như thế nào?"

Đột nhiên giọng nói của Tiêu Chiến vang lên, khiến Như Ý đang miên man suy nghĩ giật mình tỉnh lại. Cô quay đầu lại, thì thấy Tiêu Chiến đứng trước gương dưới ánh đèn chiếu sáng vào, trong tay cầm một lễ phục nhỏ màu đỏ, nghiêng đầu ướm thử.

Ánh đèn sáng ngời chiếu vào người Tiêu Chiến, làm tôn lên nước da trắng của cậu, dù không có trang điểm nhưng làn da vẫn rất đẹp, gương mặt thanh tú thuần khiết, dưới khóe môi còn có một nốt ruồi nhỏ xinh, thật sự là một vẻ đẹp hiếm thấy.

Tiêu Chiến sống ở nhờ nhà Như Ý, lúc nào cũng khiêm nhường với cô, nói gì nghe nấy, dù cô biết Tiêu Chiến ưa nhìn hơn mình rất nhiều, nhưng chưa từng để điều đó ở trong lòng.

Bởi vì cô vẫn luôn rất tự tin rằng Tiêu Chiến không sánh bằng mình. Cậu chỉ là một cô nhi, còn cô là tiểu thư duy nhất của tập đoàn Tiêu thị, viên ngọc quý trong tay của cha mẹ, người nối nghiệp tương lai của Tiêu thị.

Nhưng mà hiện tại, Như Ý quan sát Tiêu Chiến dưới ánh đèn, vậy mà lại có chút dao động và ganh tị.

Cô cũng không biết, vì sao Vương Nhất Bác lại yêu Tiêu Chiến? Hay là vì yêu thích vẻ đẹp này của cậu?

Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm Như Ý, không nhịn được cau mày, bĩu môi, lại gọi hai tiếng: "Chị? Chị?"

Như Ý thu hồi lại thần trí, lúc này mới phát hiện mình nhìn Tiêu Chiến đến mê man, mi mắt rũ xuống, khen ngợi một câu: "Đẹp lắm, thích không? Chị mua cho em."

Tiêu Chiến xoay người, quan sát trong gương một lát nữa, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Bỏ đi, đi xem thêm bộ khác."

Việc mua sắm này kéo dài hơn một giờ, Tiêu Chiến cũng không chọn được bộ đồ mình thích, sau đó đành cùng với Như Ý tìm một quầy cà phê trong trung tâm rồi ngồi xuống.

Từ lúc Tiêu Chiến biết ngày sinh của Vương Nhất Bác, vẫn luôn thầm dự tính làm thế nào tổ chức sinh nhật cho anh. Lúc đi vào quầy cà phê, thấy trên vách tường có dán đầy bong bóng đủ màu xinh đẹp, cậu chợt nghĩ ra, mình cũng nên trang trí Cẩm Tú Viên một chút, cho Vương Nhất Bác một sự bất ngờ.

Chọn xong menu, Tiêu Chiến tiện tay lấy điện thoại ra, vào mấy shop bán hàng online chọn lựa một ít đồ trang trí đẹp đẽ, khi nhìn đến đủ loại nến chữ xinh xắn thì lập tức cảm thấy thích thú. Không biết nến chữ nên đặt câu gì đây?

Tiêu Chiến nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ nghĩ ra một câu nói đơn giản nhất: Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ.

Vì thế liền nhắn mấy chữ kia gửi cho chủ quán, cậu dựa theo lời tư vấn của chủ quán, chốt đơn hàng.

Sinh nhật thì cần có bánh sinh nhật...

Tiêu Chiến mua xong đồ trang trí, sau đó chợt nhìn thấy quảng cáo hướng dẫn cách làm bánh thủ công.

Cậu chớp mắt nhìn, sau đó theo hướng dẫn trong quảng cáo, mua hết thảy toàn bộ công cụ làm bánh, lò nướng,...chuẩn bị đến ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, cậu sẽ tự mình làm một cái bánh chúc mừng sinh nhật anh.

Tiêu Chiến thanh toán tiền xong, nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ kia, khóe môi nhịn không được cong lên.

Sau khi Như Ý bị dáng vẻ đẹp đẽ của Tiêu Chiến làm cho chấn động, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát.

Cô càng quan sát Tiêu Chiến, càng cảm thấy cậu 365 độ đều không có góc chết nào, đẹp đến nỗi không thể không ngắm nhìn.

Như Ý nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn mân mê điện thoại, thỉnh thoảng còn cười ngốc một chút, nhịn không được lên tiếng hỏi một câu: "Làm cái gì đấy? Vui lắm sao?"

Tiêu Chiến nghe thấy Như Ý nói liền ngẩng đầu, cắn ống hút uống một ngụm nước trái cây, cười khanh khách nói: "Em mua được một ít đồ quý báu ở trên mạng."

"Không có triển vọng, có thế thôi cũng thích thú được."

Như Ý trào phúng nói một câu, sau đó cúi đầu lướt điện thoại của mình, thấy trên weibo đăng một tin tức, chính là Vương Nhất Bác muốn hợp tác cùng với Hollywood.

Như Ý nhìn chằm chằm tin tức trong chốc lát, mới thu hồi tầm mắt, nói với Tiêu Chiến: "Vương Nhất Bác thật đúng là càng ngày càng thăng tiến , không chỉ đơn giản nắm bắt thị trường điện ảnh và truyền hình trong nước, bây giờ đã tiến quân vào Hollywood rồi."

Tiêu Chiến cũng đã thấy tin tức này, cong lên khóe môi cười cười, nói phụ họa một câu: "Đúng vậy."

Tiêu Chiến gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác: "Anh muốn hợp tác cùng Hollywood thật sao?"

Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn của Tiêu Chiến rất nhanh, vẫn như cũ chỉ đơn giản một chữ: "Ừm."

Cho dù là như vậy, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy giống như anh và cậu đã trở về thời tuổi thanh xuân tốt đẹp trước kia.

Tiêu Chiến nhìn màn hình điện thoại suy nghĩ một chút, lại giống như trước kia, mỗi lần cậu đến Hàng Châu, đều la hét đòi anh mời ăn cơm vậy, cậu nhắn cho anh một cái tin: "Muốn được mời ăn cơm."

"Được." Điện thoại của Tiêu Chiến nhận được hồi âm, sau đó lại là một tin nhắn khác, nhiều chữ hơn một chút: "Muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được." Tiêu Chiến nhắn xong mấy chữ, tạm dừng một chút, lại thêm tiếp: "Ngày nào đây?"

Vương Nhất Bác: "Hôm nay đi."

Tiêu Chiến: "Vậy thì có thể còn cả chị Như Ý nữa, bây giờ chị ấy đang ở cạnh tôi."

Vương Nhất Bác: "Hai người đang ở chỗ nào? Tôi đến đón hai người."

Tiêu Chiến không có ý kiến, lập tức thông báo địa điểm cho anh.

Qua chừng một phút, Vương Nhất Bác nhắn tin lại: "Được, chờ điện thoại của tôi."

"Được."

Tiêu Chiến nhắn lại cho Vương Nhất Bác, tầm mắt chuyển dịch từ điện thoại sang trên người Như Ý: "Chị, vừa rồi lúc em nhắn tin chúc mừng Vương Nhất Bác, thuận miệng nói một câu bảo anh ấy mời ăn cơm, không nghĩ tới anh ấy lại đồng ý, chị có muốn cùng đi không?"

Như Ý có vẻ hơi ngẩn người một chút, sau đó thì nói rất tự nhiên: "Tùy tiện đi, không sao cả." Tiếp đó, liền quay ra nhìn điện thoại, bày ra một vẻ mặt lạnh lùng, rồi nhấn nút chụp ảnh.

Như Ý nhìn tấm ảnh selfie mình vừa chụp xong, rất hài lòng, đang chuẩn bị chỉnh sửa một chút thì lại ngẩng đầu, nhìn Tiêu Chiến: "Chị hỏi em một vấn đề nhé?"

"Vấn đề gì ạ?" Tiêu Chiến hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Như Ý.

Như Ý đặt điện thoại xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Tiểu Chiến, em có biết người Vương Nhất Bác yêu là ai không?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Dạ không."

Dừng một chút, sau đó liền cắn ống hút, còn nói với Như Ý: "Lúc trước em có hỏi qua anh ấy, anh ấy nói người đó đã kết hôn rồi."

Như Ý không hề hé răng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, cẩn thận đánh giá một cách chăm chú, sau khi nhìn hồi lâu phát hiện trong ánh mắt của Tiêu Chiến chỉ có tò mò, không hề có thứ gì gọi là che giấu hay chột dạ, lúc này cô mới thu hồi tầm mắt lại.

Xem ra, Tiêu Chiến thật sự không biết mình chính là người mà Vương Nhất Bác yêu.

Như Ý cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói: "Thật sự là đã kết hôn."

Như Ý cũng biết người mà anh yêu đã kết hôn, vậy có phải chị ấy đã biết người đó là ai đúng không?

Tiêu Chiến càng dùng lực cắn cắn ống hút, mở miệng hỏi một câu: "Chị đã biết người trong lòng anh ấy là ai rồi?"

Như Ý không lên tiếng.

Tiêu Chiến rũ xuống mi mắt, âm thầm chuẩn bị tâm lý, sau đó thoải mái hỏi lại: "Là ai vậy?"

Tiểu Chiến đã kết hôn cùng Tề Mạn, mà Vương Nhất Bác vẫn chưa cho em ấy biết người anh ta yêu là ai, chắc là không muốn quấy rầy hôn nhân của em trai mình.

Tiểu Chiến và Tề Mạn có vẻ cũng không tệ lắm... Nếu mình nói ra hết chân tướng, có phải sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của hai người họ hay không?

Đáy lòng Như Ý do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mím môi, nhìn Tiêu Chiến cười cười lắc đầu: "Chị làm sao biết được người đó là ai chứ! Từ lâu chị đã không liên hệ gì với anh ta rồi, chỉ là nghe người khác nói, người mà anh ta yêu đã kết hôn rồi mà thôi."

"Dạ." Tiêu Chiến buồn bã trả lời một câu, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ của quầy cà phê.

Trong chốc lát, Như Ý lại mở miệng hỏi: "Lâu rồi không thấy Tề Mạn, cậu ta có khỏe không?"

Tề Mạn thật ra còn đang nằm trong bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là người bên ngoài thì sẽ không biết điều này...

Tiêu Chiến gật đầu một cái, nói: "Vẫn khỏe."

Một lát sau, còn nói: "Chị cũng biết đấy, sau khi anh Tề Mạn bị hủy dung, không thích ra ngoài gặp người khác."

"Thật đáng tiếc, nếu Tề Mạn không xảy ra tai nạn xe cộ, cậu ta và em sẽ rất đẹp đôi."

Tiêu Chiến rũ mi xuống, che lại sự chột dạ trong đáy mắt, cười cười không nói gì.

Như Ý lại tiếp tục lạc quan nói: "Nhưng mà cũng không ảnh hưởng lắm, bây giờ kỹ thuật hiện đại như vậy, chờ cơ thể cậu ta khôi phục tốt hơn, đến lúc đó sẽ có biện pháp thôi."

-

Lúc Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, anh đang ngồi trong phòng họp của Hoàn Ảnh, nghe các quản lý báo cáo này kia.

Trước khi bắt đầu cuộc họp, anh đã xem qua tài liệu một lần rồi, cho nên nghe không tập trung lắm.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên một chút, mới đầu cũng không muốn lấy ra xem nhưng lại cảm thấy hơi nhàm chán nên đã lấy điện thoại ra, không ngờ lại là tin nhắn của Tiêu Chiến.

Trong nháy mắt, thời gian như xoay chuyển lại, tình huống này có chút giống với lúc anh học đại học.

Anh ngồi trong thư viện, bởi vì quay phim nên phải ra sức ôn bài để thi lại, thì đột nhiên tin nhắn đến, lấy ra xem thì là một câu hỏi không đầu không đuôi của Tiêu Chiến: "Anh sắp đóng một bộ phim cổ trang à?"

"Nghe anh Tề Mạn nói, vì anh tham gia quay phim nên phải thi lại?"

"Ở Hàng Châu có tuyết rơi chưa? Sẽ được nhìn thấy con đường phủ đầy tuyết chứ?"

Mỗi lần đều như thế, khi anh đang có chút mệt mỏi và nhàm chán, thì cậu lại xuất hiện giống như một kỳ tích vậy. Anh lập tức bình ổn lại, sau đó cầm điện thoại cùng cậu tán gẫu một hồi.

Vương Nhất Bác nghĩ đến những điều tốt đẹp của thời thanh xuân trước kia, cả khuôn mặt đều nhiễm một chút kích động bùi ngùi, ngón tay anh chạm nhẹ lên màn hình điện thoại mấy cái, gửi tin nhắn trả lời cậu.

Kết thúc cuộc họp đã là 5 giờ, anh trở lại văn phòng xử lý một ít văn kiện gấp, sau đó cầm lấy điện thoại nhìn thời gian thì đã là 5:20, lại mở tin nhắn ra nhìn lại cuộc trò chuyện với Tiêu Chiến vừa rồi một lần nữa, khóe môi không nhịn được cong lên một nụ cười.

"Ngài Vương..." Trợ lý hô một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Vương Nhất Bác vội vàng đặt lại điện thoại lên mặt bàn, lãnh đạm lên tiếng: "Sao thế?"

"Ngài Vương, đêm nay có một bữa tiệc khoảng 7 giờ, có thể sẽ bị kẹt xe nên chúng ta cần đi sớm một chút..."

Lời nói của trợ lý còn chưa hết, Vương Nhất Bác đã thản nhiên mở miệng: "Bữa tiệc đêm nay tôi sẽ không đi."

Trợ lý hơi ngơ ngác, Vương Nhất Bác đứng lên, vừa mặc quần áo vừa lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi sẽ lái xe đi, sáng mai cậu đến luôn công ty, không cần ghé qua Cẩm Tú Viên nữa."

Sau đó không chờ trợ lý kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng rời đi.

-

Có thể là do uống nhiều nước trái cây, nên Tiêu Chiến muốn đi vệ sinh. Đi được một nửa, cậu mới nhớ đã bỏ quên điện thoại, dù hơi do dự nhưng vẫn chạy vào phòng vệ sinh trước.

Tiêu Chiến rời đi chỉ mới hai phút, điện thoại đặt trên bàn liền reo lên.

Như Ý ngẩng đầu, thấy trên màn hình hiện ba chữ "Vương Nhất Bác", cô không nghe máy.

Điện thoại tự động cắt đứt, nhưng mới vài giây sau, Vương Nhất Bác lại gọi điện thoại đến, Như Ý ngẩng đầu lên nhìn điện thoại của Tiêu Chiến nhiều lần, đến lần thứ tư anh gọi lại, rốt cuộc cô mới phiền đến mức cầm điện thoại nghe máy: "Là tôi."

Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng Như Ý, khẽ nhíu mày, không nói gì.

Như Ý đợi một lúc, lại mở miệng nói: "Tiểu Chiến đi vệ sinh rồi, lát nữa thằng bé trở lại, tôi bảo nó gọi điện cho anh."

"Không cần."

Lúc này giọng Vương Nhất Bác mới ôn hoà truyền tới: "Tôi đã đến bãi đậu xe ở tầng B dưới trung tâm, đợi lát nữa hai người cứ xuống thẳng."

"Được." Như Ý ngừng một chút, nói một câu "Tạm biệt", rồi cúp điện thoại.

Sau đó đang chuẩn bị đặt điện thoại của Tiêu Chiến xuống bàn, lại thấy trên màn hình điện thoại của cậu có hai tin nhắn nhắc nhở đã giao hàng.

Như Ý nhất thời nghĩ đến vừa rồi Tiêu Chiến ngồi ở đó vui vẻ cười ngốc, không nhịn được đáy lòng có chút tò mò không biết cậu mua cái gì, cho nên liền mở ra xem.

Đồ làm bánh kem, cùng mấy đồ trang trí, bong bóng và nến.

Đây là muốn tổ chức sinh nhật cho Tề Mạn sao?

Như Ý khẽ cười, sau đó tay khẽ trượt xuống ghi nhớ, kết quả lại thấy được tên "Vương Nhất Bác".

Như Ý nhíu mày, lại xem rõ cuộc nói chuyện của Tiêu Chiến với người bán hàng một lượt từ đầu đến cuối, lúc cô nhìn thấy cậu dặn người bán kia một câu "Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ", cô mới hiểu được, thì ra là cậu mua những thứ này, không phải là vì tổ chức sinh nhật cho Tề Mạn mà là cho Vương Nhất Bác...

Như Ý nhìn lướt qua hai món quà được gói đối diện, nhớ đến Tiêu Chiến đã nói với mình, sắp đến sinh nhật một người bạn trong đoàn phim, người bạn đó thì ra chính là Vương Nhất Bác.

Cô nắm chặt điện thoại của Tiêu Chiến trong tay, ngón tay đụng phải màn hình, có những phần mềm không ngừng bị mở ra, sau đó lại đè lên những phần mềm khác lại mở ra.

Đợi đến khi Như Ý thu hồi lại cảm xúc, lại cúi đầu nhìn điện thoại thì phát hiện ngón tay của mình chạm lung tung, cho nên mở ra album hình của Tiêu Chiến.

Bên trong album cũng không có nhiều hình của cậu, nhưng mà trong đó có một thứ, lại lập tức hấp dẫn sự chú ý của Như Ý.

Đó là tấm hình chụp chung của hai người, một người là Tiêu Chiến, còn người kia rất giống Vương Nhất Bác.

Như Ý phóng to hình ảnh lên, sau đó cô mới nhìn thấy rõ, tấm hình kia được chụp ở trên giường, Vương Nhất Bác đang nhắm mắt ngủ rất say, cánh tay ôm lấy Tiêu Chiến.

Còn cậu thì nằm ngoan ngoãn trong lòng anh, khuôn mặt dịu dàng, tấm hình không hề rõ ràng, chỉ chụp đến phía trên ngực của cậu, chỗ xương quai xanh rải rác những dấu hôn sâu không đồng đều, tất cả đều phơi bày ra.

Như Ý nghĩ, chắc cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể quên được cảm xúc của bản thân vào giờ khắc thấy tấm hình này.

Khiếp sợ, kinh ngạc, rất khó tin nhưng cô lại không thể không tin.

Đầu óc Như Ý trống rỗng khoảng chừng gần một phút đồng hồ, mới có thể hiểu ra: Tiêu Chiến đã ngủ với Vương Nhất Bác...

Nhưng bọn họ ngủ với nhau từ lúc nào chứ?

Như Ý vừa nghĩ vừa xem thời gian Tiêu Chiến chụp tấm ảnh kia, thì ra là hai tháng trước...

Hóa ra, thời gian đó, hai người bọn họ sớm đã lén ngủ với nhau.

Tiểu Chiến đã kết hôn với Tề Mạn, em ấy làm sao có thể dây dưa không rõ với Vương Nhất Bác?

Nếu sự việc bị phát hiện, Tề Mạn phải làm sao đây?

Lúc đó, hai anh em chẳng phải sẽ trở mặt thành thù sao?

Còn về quan hệ thông gia giữa hai nhà Tiêu gia và Tề gia, chuyện đã xảy ra như vậy, sợ là quan hệ thân mật giữa hai nhà mấy năm qua cũng sẽ tan vỡ. Hơn nữa, chắc chắn Tiểu Chiến sẽ bị người khác chửi rủa cho tới chết...

Như Ý vừa nghĩ tới đây, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh, chính bản thân cô cũng không dám tưởng tượng, nếu như ngày đó đến thật thì Tiêu Chiến sẽ sống như thế nào trước mặt bạn bè và người thân đây...

Một lúc sau, nhân viên phục vụ đi tới hỏi Như Ý có cần đổi chén không, cô lúc đó mới khôi phục lại tinh thần, miễn cưỡng nhìn về phía cô phục vụ lắc đầu cười. Đợi sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô lặng lẽ đặt điện thoại của Tiêu Chiến lại chỗ cũ.

Không lâu sau, cuối cùng Tiêu Chiến cũng trở lại.

"Hơi nhiều người, để chị đợi lâu rồi." Tiêu Chiến cười nói một tiếng.

Như Ý ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thuần khiết sạch sẽ của Tiêu Chiến, nói thế nào cô cũng không thể tin được cậu là loại người lén lút ngoại tình.

Miễn cưỡng nhìn về phía cậu cười cười, cố gắng nói chuyện như bình thường: "Vừa rồi Vương Nhất Bác có gọi điện, nói anh ấy đã đến bãi đậu xe, còn nói nếu em từ toilet trở lại thì chúng ta xuống đó liền."

"Vậy à?"

Tiêu Chiến thuận tay mở điện thoại ra, quả nhiên thấy mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ của anh chỉ có một cuộc là đã nghe, sau đó cười tít mắt với Như Ý: "Chúng ta xuống đó đi."

Không biết là có phải bởi vì nhìn thấy được ảnh chụp kia trong điện thoại Tiêu Chiến hay không, từ trên khuôn mặt tươi cười như hoa của Tiêu Chiến, Như Ý lại lờ mờ nhìn ra được một sự gấp gáp muốn gặp Vương Nhất Bác của cậu .

Vẻ mặt của cô như bình thường kêu người bán hàng tính tiền, lúc đi cùng Tiêu Chiến xuống dưới lầu, giả vờ vô tình mở miệng hỏi một câu: "Tiểu Chiến, Tề Mạn đối xử với em như thế nào?"

Tiêu Chiến quay đầu, giọng nói mang theo chút hồn nhiên: "Chị, vấn đề sau khi kết hôn của em và anh Tề Mạn, chị hỏi rất nhiều lần rồi đó."

"Lo lắng em sau khi kết hôn sẽ không hạnh phúc."

Lúc đầu hỏi, thật sự là bởi vì lo lắng cậu bị ức hiếp, nhưng bây giờ hỏi, là vì muốn biết cậu và Vương Nhất Bác lén lút dây dưa, có phải bởi vì Tề Mạn đối xử tệ với cậu không?

Sự quan tâm trong lời nói của Như Ý, khiến nụ cười dịu dàng của Tiêu Chiến càng trở nên ấm áp động lòng người.

Trong lòng cậu vốn dĩ biết rõ mình không hề gả cho Tề Mạn, lại vì muốn để cho Như Ý yên tâm, liền tiếp tục nói dối một cách thiện ý: "Làm sao có thể không hạnh phúc, anh Tề Mạn vẫn đối xử với em tốt lắm, chị cũng biết mà."

Thật ra Như Ý muốn hỏi là, "Nếu Tề Mạn đối xử với em tốt như vậy, thì tại sao em lại lén lút dây dưa cùng với anh trai của cậu ta?", nhưng mà lời nói bén nhọn như vậy, cô đúng là vẫn không thể thốt ra được, sợ nhìn thấy Tiêu Chiến lúng túng, sợ sẽ phá hủy tình cảm chị em tốt đẹp của hai người.

Cho nên cuối cùng, Như Ý chỉ tiếp tục nhấn mạnh: "Thật sự tốt lắm sao?"

"Thật sự tốt lắm." Tiêu Chiến cũng không hề biết trong lòng Như Ý nghĩ gì, ngọt ngào nhìn cô cam đoan thêm một lần nữa.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ của cậu trong chốc lát, đến khi cửa thang máy mở ra, cô mới nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt là được rồi."

Nói xong, Như Ý lại nhịn không được bổ sung thêm một câu: "Tiểu Chiến, chị thật sự hy vọng hôn nhân của em có thể hạnh phúc mỹ mãn cho đến già."

Hôn nhân của cậu thật ra chỉ là một vở kịch, nếu có một ngày Tề Mạn tỉnh lại thì hôn nhân này sớm muộn cũng bị hủy bỏ, nhưng ai biết được ngày đó là ngày nào, những gì trước mắt Tiêu Chiến có thể làm, chính là hết sức cố gắng giữ gìn cuộc hôn nhân trong ngoài bất nhất này cùng Tề Mạn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến nhìn Như Ý cười ấm áp: "Chị, không cần phải lo lắng cho em đâu, nhất định em sẽ rất hạnh phúc. Thật ra chị cũng nên ngẫm lại chuyện chung thân đại sự của mình đi, Lâm Ngôn cũng không tệ đâu."

Như Ý cong môi cười cười, không hề nói chuyện, mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng trước xe chờ đợi, lập tức bảo cậu đi nhanh lên.

Nơi ăn cơm chiều là Vương Nhất Bác chọn, món ăn nhẹ của Quảng Đông, địa điểm đặc biệt trang trí vô cùng tao nhã và lịch sự, bên trong căn phòng rộng lớn chỉ có ba người, thi thoảng còn có người tiến vào kéo violon nghe rất dễ chịu.

Ăn xong đã là gần 10 giờ, ở ngã tư đường rất khó gọi xe, bởi vì Như Ý và Tiêu Chiến đều không lái xe nên Vương Nhất Bác lái xe đưa Như Ý trở về trước.

Vốn là Như Ý định quay về Tiêu thị, nhưng lại bất chợt nhận được điện thoại của Lâm Ngôn, cuối cùng liền đổi tuyến đường, chạy đến nhà của Lâm Ngôn.

Đợi cho Như Ý đi vào trong khu nhà của Lâm Ngôn rồi, Vương Nhất Bác mới khởi động xe.

Vương Nhất Bác lái đến đầu đường đúng lúc gặp đèn đỏ nên đạp thắng xe, anh nhìn qua kính chiếu hậu, thì nhìn thấy bên cạnh Tiêu Chiến có một túi lớn. Nhớ đến lúc ăn cơm, Như Ý nói vừa rồi hai chị em cậu đi dạo phố mua quà sinh nhật.

Là mua quà cho Tề Mạn nhỉ...

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào túi quà kia, đáy mắt thoáng hiện một tia ngưỡng mộ, cho tới khi có đèn xanh thì anh cũng không phản ứng gì cả, xe phía sau tức giận bấm còi, Vương Nhất Bác mới đạp chân ga chạy đi.

Một lát sau, Vương Nhất Bác thình lình mở miệng hỏi một câu: "Buổi chiều đi mua quà sinh nhật cho Tề Mạn à?"

"Dạ."

Tiêu Chiến đáp một tiếng, nghĩ đến quà sinh nhật mình mua cho Vương Nhất Bác, hơi do dự một chút, quyết định vẫn giữ bí mật đến thứ sáu cho anh sự bất ngờ, vì vậy không nói thêm điều gì.

Trên vẻ mặt của Vương Nhất Bác cũng không có sự thay đổi gì, nhưng bàn tay nắm vô lăng lại gia tăng thêm sức lực, anh im lặng hồi lâu, lại mở miệng hỏi: "Mua quà gì?"

"Một chiếc cà vạt." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác gật đầu, không có nói chuyện nữa.

Buổi tối, trước tiên Tiêu Chiến đi tắm, sau khi leo lên giường thì Vương Nhất Bác cũng tắm xong. Ngay cả đèn lớn phòng ngủ cũng chưa kịp tắt, anh đã trực tiếp đè trên người Tiêu Chiến, lúc hôn cậu có chút vội vã cũng có chút mãnh liệt, tay không ngừng cởi áo ngủ của cậu rồi nhanh chóng tiến vào.

Thân thể Tiêu Chiến khẽ run rẩy, theo bản năng ôm lấy bờ vai của Vương Nhất Bác, cơ thể anh hơi cứng ngắc sau đó không nói tiếng nào, nụ hôn lại sâu thêm.

-

Ngày hôm sau, Truyền Thông Hoàn Ảnh có một buổi họp sớm, sáng sớm Vương Nhất Bác thức dậy, ngay cả bữa ăn sáng cũng không kịp ăn đã lái xe rời đi.

Sau khi buổi họp kết thúc, đã là 10 giờ sáng, buổi trưa còn có một bữa tiệc, Vương Nhất Bác lại vội vã đi đến. Kết thúc bữa tiệc, đã là 1:30 chiều, bận rộn liên tục từ lúc buổi sáng rời giường đến bây giờ, rốt cục anh cũng có cơ hội nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng, trợ lý nhân cơ hội lái xe xuống dưới bãi đậu xe để phục vụ rửa.

Sau khi rửa xong đã là hơn nửa giờ, trợ lý trở lại phòng thì thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh lại, đang nghe điện thoại.

Trợ lý không quấy rầy Vương Nhất Bác, yên tĩnh đứng ở một bên, đợi đến khi anh cúp điện thoại mới mở miệng nói: "Ngài Vương, bây giờ chúng ta phải về công ty sao?"

Vương Nhất Bác nhìn trợ lý gật đầu, cất điện thoại vào túi, cầm áo khoác lên, đi về hướng cửa phòng nghỉ để ra ngoài.

Trợ lý vội vàng đuổi theo, đi được vài bước thì nhớ tới chuyện gì đó, lấy máy ghi âm trong túi quần ra, đưa cho Vương Nhất Bác: "Ngài Vương, đây là đồ của ngài sao?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu liếc mắt nhìn, lắc đầu, lạnh nhạt ném một câu: "Không phải."

"Nhưng mà, nhân viên đã nhìn thấy nó ở trên ghế sau xe của ngài khi đang rửa xe"

Máy ghi âm này không phải là của Như Ý, thì cũng là của Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác nhăn mi một chút, dừng lại bước chân, vươn tay cầm lấy máy ghi âm từ tay của trợ lý, sau đó tiếp tục bước đi về phía thang máy.

Trở lại công ty, trên bàn làm việc của Vương Nhất Bác chồng chất mấy tài liệu khẩn, đợi tới khi anh xử lý xong đã là 4:30 chiều.

Vương Nhất Bác giơ tay lên xoa xoa ấn đường, có chút mệt mỏi uể oải dựa vào ghế, ngồi thư giãn được khoảng năm phút lại ngồi thẳng người dậy, thuận tay mở ra máy tính, nhìn thoáng qua máy ghi âm đặt trên bàn làm việc.

Vương Nhất Bác chần chờ một lúc, cầm lên máy ghi âm kia.

Chắc là máy ghi âm này đã mua được một thời gian nên có nhiều chỗ đã mài mòn.

Vương Nhất Bác nắm chặt máy ghi âm, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là của Tiêu Chiến hay là của Như Ý, cả người khó tránh khỏi có chút tò mò, cuối cùng vẫn không kìm lòng được bấm nút mở máy ghi âm.

Có âm thanh lao xao truyền ra từ máy ghi âm, khoảng vài giây sau Vương Nhất Bác nghe được một giọng nói quen thuộc: "A Chiến, rốt cuộc là em muốn nói với anh cái gì?"

Là giọng nói của Tề Mạn, thanh âm rất từ tính và êm tai.

Máy ghi âm không có truyền đến thanh âm của Tiêu Chiến, vẫn là âm thanh lao xao như cũ, không lâu sau, truyền đến giọng điệu thúc giục của Tề Mạn: "A Chiến, muốn nói gì thì nói nhanh lên, vì sao phải đóng cửa lại?"

"Ôi trời, từ bao giờ thì em biết chủ động rót nước cho anh vậy?"

"Anh Tề Mạn, anh nghiêm túc một chút, em thật sự có việc muốn nói với anh."

Rốt cục máy ghi âm cũng truyền đến âm thanh của Tiêu Chiến, mềm mại và mang theo một chút ngây thơ của thời niên thiếu.

"Được được, anh sẽ nghiêm túc."

Ngữ khí của Tề Mạn nghiêm trang lại rồi ho khan hai tiếng: "Tốt, bây giờ anh thật sự cực kỳ nghiêm túc, em nói đi, anh rửa tai lắng nghe."

Máy ghi âm yên lặng một hồi lâu, thanh âm dịu dàng của Tiêu Chiến mới vang lên: "Người ta nói, sự tồn tại mỗi một người trên đời này đều là vì nửa kia của mình. Em nghĩ, sự tồn tại của em chính là vì anh."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác trong nháy mắt trở nên ngưng đọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy ghi âm.

Bên trong máy ghi âm không có truyền đến câu trả lời của Tề Mạn, mà là âm thanh của Tiêu Chiến, một câu rồi lại một câu, không ngừng truyền ra.

"Em không có ước mơ gì quá lớn, chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh."

"Em cũng không có tài văn chương gì, em chỉ muốn nói rằng, cho dù 50 năm sau thì em cũng vẫn sẽ yêu anh như bây giờ."

"Em nghĩ, cả đời này cũng sẽ không có bất kỳ ai như anh, có thể khiến em yêu nhiều đến như vậy."

"Anh biết không, kể từ ngày đầu tiên em gặp anh, tất cả những gì em làm cũng vì muốn đến gần anh hơn."

"Trong mỗi giấc mơ của em đều có anh, em đã từng cầu nguyện rất nhiều điều, mỗi ước nguyện em đều hi vọng: anh có thể yêu em."

"Đối với thế giới mà nói, anh chỉ là một người bình thường, nhưng đối với em, anh chính là cả thế giới."

"Đời này, em yêu anh nhất."

Những lời này của Tiêu Chiến dừng lại được một lúc khá lâu, âm thanh của Tề Mạn mới vang lên: "A Chiến..."

Tề Mạn chỉ hô một cái tên, máy ghi âm tiếp tục không có tiếng nói gì nữa, dừng một thời gian dài, âm thanh của Tề Mạn lại vang lên, nghe qua còn thấy thực sự nghiêm túc: "Đời này, anh yêu em nhất..."

[Thật ra là Tề Mạn chỉ đọc lại câu nói của Tiêu Chiến thôi, trong tiếng Trung chỉ xưng hô , nên người nghe sẽ nghĩ sai rằng hai người đang đối đáp bày tỏ với nhau]

Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.

Toàn bộ văn phòng đều yên tĩnh đến rợn người, Vương Nhất Bác vẫn duy trì tư thế cầm lấy máy ghi âm như ban đầu, thật lâu sau cũng không có nhúc nhích.

Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, nhìn không ra được vui buồn hờn giận, không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc máy ghi âm.

Thoạt nhìn, cả người anh giống như một pho tượng vô cùng hoàn mỹ.

Anh cũng không biết rốt cuộc mình đã ngồi như thế bao lâu, mãi đến khi truyền đến tiếng gõ cửa, anh mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn cửa phòng làm việc, hơi giật giật cánh môi nhưng không hề phát ra âm thanh gì, dùng sức nắm chặt lấy chiếc bút ghi âm, thật vất vả mới khiến cho giọng nói của mình được vững vàng: "Vào đi."

Trợ lý đẩy cửa ra, cũng không hề đi vào trong phòng mà chỉ đứng bên ngoài cửa cung kính nhắc nhở một câu: "Ngài Vương, đã là 7 giờ tối, xin hỏi ngài sắp tan làm chưa?"

Vương Nhất Bác cúi đầu suy nghĩ, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: "Cậu về trước đi, tôi chờ một lúc rồi tự mình lái xe."

"Dạ." Trợ lý lên tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng anh lại rồi rời đi.

Văn phòng lại một lần nữa trở về im lặng, Vương Nhất Bác ngồi lặng người một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện màn đêm đã buông xuống, toàn bộ thành phố đã lên đèn.

Anh theo thói quen lấy ra bao thuốc lá, chậm rãi đi tới cửa sổ, sau đó châm một điếu thuốc, lẳng lặng đưa lên hút.

Thật ra có một số việc đã sớm biết trước, nhưng đến khi chính mình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ với nhau, thì anh mới phát hiện đáy lòng vẫn không nhịn được lại nhói đau, chua xót không nói thành lời hơn cả tưởng tượng của mình.

Đời này, em yêu anh nhất.

Đời này, anh yêu em nhất.

Thật là tốt đẹp, hướng về nhau say đắm như thế...

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, liều mạng dùng toàn bộ sức lực hút một hơi thuốc, muốn đè ép cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống. Nhưng bởi vì hút quá nhanh nên khiến chính mình bị sặc, anh liền cúi đầu ho khan kịch liệt.

-

Lúc hôm qua, Tiêu Chiến đặt hàng ở shop đồ online, ghi lại địa chỉ trong nhà, cho nên xế chiều hôm nay liền đưa đến Cẩm Tú Viên.

Tổng cộng có tất cả hai thùng lớn, cậu và má Trần cùng nhau mang lên lầu, vì sáng ngày mai là sinh nhật của Vương Nhất Bác, cậu sợ bị anh phát hiện sẽ không còn bất ngờ nữa, cho nên đi vòng quanh phòng ngủ tìm chỗ giấu đi, cuối cùng cũng đem giấu ở trong tủ quần áo trong phòng thay đồ, thuận tiện còn khóa tủ lại rồi giấu chìa khóa đi.

Tủ quần áo trong phòng thay đồ vốn dĩ là để đựng hành lý của cậu, bởi vì muốn giấu hai chiếc thùng kia đi nên hành lý phải chuyển sang chỗ khác.

Tiêu Chiến tùy tiện đặt ở trong góc phòng thay đồ, sau đó nghĩ đến chiếc hộp bí mật của mình.

Cậu suy nghĩ nên giấu chiếc hộp sắt đó ở đâu, lại không nhịn được mở chiếc hộp ra, thấy bên trong đầy vé máy bay tàu lửa, sau đó lấy ra lá thư bìa màu xanh lục ở phía dưới cùng.

Tiêu Chiến mở lá thư ra, chữ viết nắn nót từng dòng từng chữ hiện ra trước mắt.

"Vương Nhất Bác,

Người ta nói, sự tồn tại mỗi một người trên đời này đều là vì nửa kia của mình. Em nghĩ, sự tồn tại của em chính là vì anh.

Em không có ước mơ gì quá lớn, chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh anh.

Em cũng không có tài văn chương gì, em chỉ muốn nói rằng, cho dù 50 năm sau thì em cũng vẫn sẽ yêu anh như bây giờ.

Em nghĩ, cả đời này cũng sẽ không có bất kỳ ai như anh, có thể khiến em yêu nhiều đến như vậy.

Anh biết không, kể từ ngày đầu tiên em gặp anh, tất cả những gì em làm cũng vì muốn đến gần anh hơn.

Trong mỗi giấc mơ của em đều có anh, em đã từng cầu nguyện rất nhiều điều, mỗi ước nguyện em đều hi vọng: anh có thể yêu em.

Đối với thế giới mà nói, anh chỉ là một người bình thường, nhưng đối với em, anh chính là cả thế giới.

Đời này, em mãi mãi chỉ yêu mình anh.

Tiêu Chiến."

Phía sau lá thư là cậu dùng bút lông đỏ viết một lời trong bài hát của Châu Kiệt Luân: Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là ngày cùng anh tránh mưa dưới mái hiên.

Khi đó, mặc dù cậu đã sắp tốt nghiệp đại học nhưng chữ viết vẫn mang theo hương vị của thanh xuân non nớt, nhìn những hàng chữ tinh tế kia, Tiêu Chiến mơ hồ nhớ lại lúc mình viết lá thư này đã lo lắng và xấu hổ đến mức nào.

Lá thư này lúc đầu cậu đi tìm Tề Mạn đọc thử một lần, sau khi Tề Mạn nghe xong còn mắng cậu, chẳng qua mắng thì mắng, nhưng anh ấy vẫn rất nghiêm túc giúp cậu sửa chữa một chữ, từ "Đời này, em yêu anh nhất" đổi thành "Đời này, em mãi mãi chỉ yêu mình anh."

Có ai ngờ được, chữ mà Tề Mạn sửa lại giống như lời tiên tri, dù thời gian trôi qua, vật đổi sao dời, Tiêu Chiến vẫn toàn tâm toàn ý yêu Vương Nhất Bác như cũ.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, xếp lá thư lại cất vào trong hộp sắt, sau đó nhét hộp sắt dưới giường.

Mấy ngày nay Vương Nhất Bác luôn luôn trở về Cẩm Tú Viên, Tiêu Chiến giống như đã thành thói quen, ăn xong liền ngồi ở trong phòng khách xem tivi, chờ anh về nhà.

Thời gian anh về có lúc sớm lúc trễ, cậu tùy tiện mở một bộ phim truyền hình xem, sau khi hết phim đã là 9:45, thường ngày thì giờ này anh cũng đã trở về rồi.

Nhưng mà hôm nay, cậu xem xong phim rồi, lại xem thêm 20 phút quảng cáo, ngoài cửa vẫn yên tĩnh, không có tiếng xe nào.

Tiêu Chiến có hơi nhàm chán đổi tư thế ngồi trên ghế, sau đó cầm điều khiển ti vi đổi kênh liên tục.

Cho đến gần 11 giờ, má Trần đang ngủ cảm thấy khát nước nên ra ngoài, thấy cậu còn ngồi ở trong phòng khách, giật mình hỏi: "Cậu chủ, sao cậu còn chưa ngủ?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tivi, nghĩ một đằng nói một nẻo với má Trần: "Con chưa buồn ngủ."

Sau đó, lại nhìn má Trần nói: "Không sao đâu, dì tiếp tục ngủ đi ạ."

"Vậy cậu chủ cũng cần phải đi ngủ sớm một chút." Má Trần dặn dò một câu, tiếp tục đi đến phòng bếp uống nước rồi mới trở về phòng ngủ của mình.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tiêu Chiến, cậu chăm chú xem tivi một lúc sau đó lại nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên vách tường, sắp tới 11 giờ rưỡi rồi mà anh còn chưa trở về.

Còn 30 phút nữa, chính là sinh nhật của anh...

Tiêu Chiến cắn cắn môi, cầm điện thoại lên muốn gọi cho Vương Nhất Bác, muốn hỏi đêm nay anh có trở về nhà không.

Cậu lại nhớ tới lần trước mình gọi điện thoại có thể khiến anh trở về nhà ngay, là vì lấy cớ có chuyện quan trọng muốn nói, còn bây giờ?

Cứ mỗi lần nghĩ tới đoạn thời gian gần đây, cậu lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nghĩ mình thật sự chính là bạn đời mãi mãi của anh, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, giấc mơ dù có đẹp đến đâu thì sớm hay muộn cũng phải tỉnh lại.

Tiêu Chiến mấp máy môi, buồn bã bỏ chiếc điện thoại xuống, hai tay ôm chân ngồi ở trên ghế sofa, không thể tập trung xem tivi được nữa.

Đến 12 giờ, chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, đã đến thứ sáu, đã đến sinh nhật của anh, nhưng mà vẫn chưa thấy người trở về.

Cậu ngồi ngẩn ngơ một hồi, cầm lấy điện thoại, cắn cắn ngón tay một lúc, rồi mới soạn một tin nhắn gửi cho Vương Nhất Bác, chỉ có bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.

Tiêu Chiến dùng thêm lực cắn cắn môi, lúc đang chuẩn bị gửi đi, thì lại nghe thấy tiếng xe truyền từ bên ngoài vào.

Cậu vội vàng bỏ điện thoại xuống, đứng lên nhìn xuyên qua cửa sổ phòng khách, thấy bên ngoài có đèn xe chiếu vào.

-

Vương Nhất Bác đứng ở cửa sổ văn phòng, hút một điếu thuốc rồi lại tiếp một điếu thuốc, mãi đến khi trong bao thuốc lá trống rỗng, anh mới khẽ thở dài, đứng tại chỗ một lúc sau đó cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng.

Lúc bắt đầu lái xe, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua đồng hồ đã 11 giờ.

Anh lái xe không có mục đích chạy quanh một vòng thành phố Bắc Kinh, thật ra anh muốn về biệt thự Nghi Sơn, nhưng lại nhớ đến kỉ niệm của hai người ở biệt thự Nghi Sơn thì nhất thời đáy lòng chua xót không nói lên lời, sau đó liền trở về Cẩm Tú Viên.

Vương Nhất Bác nhìn xuyên qua kính chắn gió trước mặt, thấy gian phòng trước mặt vẫn bật đèn, rũ mi mắt xuống, im lặng một lát rồi một lần nữa lại khởi động xe, muốn quay đầu rời đi..

Kết quả anh vừa giẫm lên chân ga, thì cửa biệt thự lại mở ra.

Thấy Tiêu Chiến mặc áo ngủ vội vàng từ trong nhà chạy ra, chân Vương Nhất Bác dừng lại một lát sau đó liền buông lỏng chân ga, xe chậm rãi dừng lại.

Vương Nhất Bác hạ cửa kính xe xuống, thấy cậu chạy đến bên cạnh xe, mở to đôi mắt đen láy nhìn anh, cười hỏi một câu: "Anh đã trở về?"

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy cả người anh.

Tiêu Chiến thấy tâm tình của anh dường như không được tốt, thu lại ý cười trên mặt một chút, ngữ điệu mở miệng nói chuyện cũng có thêm vài phần thận trọng: "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh của cậu, đầu hơi chuyển động một chút nhìn xuyên qua kính chiếu hậu liếc cậu, ngón tay đặt trên tay lái hơi dùng một chút lực sau đó liền mạnh mẽ rút chìa khóa xe ra, đẩy cửa xuống xe.

Vương Nhất Bác không hề liếc mắt nhìn cậu đang đứng bên cạnh, trực tiếp bước thật nhanh, đi vào trong nhà.

Tiêu Chiến gấp gáp đuổi theo, lúc cậu chạy vào trong thì Vương Nhất Bác đã thay giày xong, đang cởi áo khoác ra.

Bước chân của Tiêu Chiến chậm hơn một chút, đi đến phía sau Vương Nhất Bác, nhỏ giọng: "Anh đã ăn cơm tối chưa? Có muốn ăn chút gì không?"

Vương Nhất Bác không hề hé răng, chỉ cởi áo ra rồi tùy ý ném lên ghế, sau đó đi về phía cầu thang.

Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại của mình, sau đó vội vàng đi lên lầu, lúc đến cửa phòng ngủ, cậu lại lên tiếng: "Tôi...tôi đi chuẩn bị nước cho anh nhé? Mệt mỏi cả ngày rồi, nên đi tắm nước nóng một lúc cho thoải mái!"

Vương Nhất Bác vẫn không có phản ứng, bước chân đi ra khỏi phòng ngủ cũng không dừng lại.

Tiêu Chiến ngơ ngác gãi gãi đầu, đuổi theo Vương Nhất Bác: "Đã trễ thế này, anh không về phòng ngủ sao?"

Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng làm việc ra, xem như Tiêu Chiến không hề tồn tại vậy, trực tiếp đi vào phòng, sau đó không đợi cậu phản ứng liền "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Cậu há miệng khó hiểu, theo bản năng muốn mở cửa vào theo anh, nhưng đã khóa trái rồi.

Trán cậu gắt gao cau lại, hơi khó hiểu rốt cuộc tại sao lại như vậy, lúc tâm tình anh không tốt thì liền như vậy sao?

Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng làm việc rất lâu, rồi xoay người bần thần trở về phòng ngủ, trầm tư cắn ngón tay, sau đó cậu đã nhớ đến mình đã nghe lén được một câu Vương Nhất Bác nói với trợ lý: "Dù gì sinh nhật của tôi, cũng chả có gì quan trọng."

Cậu tinh tường nhớ rõ, lúc ấy mình còn nhìn thấy được nỗi cô đơn trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Hôm nay là sinh nhật anh, tại sao anh lại không vui chứ?

Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ở bên kia tủ đầu giường, lấy hộp quà sinh nhật màu lục ra.

Cậu vốn nghĩ mình đã chuẩn bị tốt mọi thứ, lúc đang muốn cho anh một sự bất ngờ, sẽ tặng quà cho anh, nhưng hiện tại anh lại tự giam mình trong phòng làm việc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro