Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại, xung quanh đều lạnh như băng, ngây người trong chốc lát mới nhớ lại chính mình vừa cùng với Vương Nhất Bác ở trong phòng tắm.

Tiêu Chiến miễn cưỡng ngồi dậy, chịu đựng toàn thân đau nhức, bước đi lảo đảo ra khỏi phòng tắm thì phát hiện anh đã rời đi từ lúc nào.

Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã một giờ sáng.

Lúc cậu đi lên đưa kịch bản cho Vương Nhất Bác không có mang theo điện thoại, muộn thế này vẫn chưa trở về, không biết A Kiều có vì tìm cậu mà làm kinh động đến cả đoàn phim hay không.

Tiêu Chiến lập tức cầm lấy điện thoại bàn trong phòng gọi cho A Kiều, rất nhanh có người nghe máy.

Cậu mới "Alo" một tiếng, điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói đầy lo lắng của A Kiều: "Chiến Chiến, cậu chạy đi đâu vậy?"

Tiêu Chiến không có trả lời câu hỏi của cô, chỉ yếu ớt dặn dò một câu: "Cậu đem quần áo đến phòng 1001 giúp tớ."

Ngắt điện thoại không bao lâu, A Kiều đã mang theo quần áo chạy đến.

Ban đầu, cô vừa thấy Tiêu Chiến liền chuẩn bị tuôn một tràng chất vấn cậu làm sao lại chạy đến phòng 1001.

Kết quả lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Chiến, mặc áo choàng tắm đơn giản, trên cổ của cậu đầy những vết thâm xanh tím, thì lập tức nuốt xuống lời định nói.

Lúc này đã là đêm khuya, ngày mai vẫn còn phải quay, nên người trong đoàn phim đã đi ngủ hết.

Vì vậy suốt dọc đường từ phòng 1001 trở lại phòng mình, Tiêu Chiến và A Kiều không gặp phải ai cả.

Về đến phòng, A Kiều mới mở miệng hỏi: "Chiến Chiến, là Vương Nhất Bác sao?"

Tiêu Chiến mấp máy môi, lảng tránh câu hỏi của A Kiều: "Cậu không vì muốn tìm tớ mà làm kinh động đến mọi người trong đoàn phim đấy chứ?"

"Không có."

A Kiều đáp xong, lại chuẩn bị hỏi Tiêu Chiến, thì cậu đã giành nói: "Tớ muốn đi tắm một chút."

Sau đó, không đợi A Kiều phản ứng, Tiêu Chiến liền nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Lúc cậu từ phòng tắm đi ra, A Kiều còn chưa ngủ, trong ánh mắt xen lẫn đau lòng: "Chiến Chiến..."

"Tớ không sao, muộn rồi, mau ngủ đi." Tiêu Chiến lại một lần nữa đánh gãy lời nói của cô.

A Kiều giật giật khóe miệng, cuối cùng đành thở dài, cái gì cũng không nói, liền leo lên giường.

Tiêu Chiến cũng lên giường của mình, vươn tay tắt đèn rồi mới kéo chăn trùm đầu, trốn ở trong chăn, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống không ngừng.

-

Buổi sáng hôm sau, Tiêu Chiến mở mắt liền thấy đầu đau như búa bổ, mũi bị nghẹt khó thở, chắc do tối hôm qua bị ngâm nước lạnh, lại nằm trên sàn nhà lạnh lẽo lâu như vậy, cho nên bị cảm rồi.

A Kiều nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nhịn không được lo lắng nói : "Hay là gọi điện thoại cho đạo diễn, xin dời lịch diễn lại một chút, đã bị cảm như vậy, làm sao còn quay phim được nữa."

Tiêu Chiến mệt mỏi lắc đầu: "Không được! Tớ làm thứ chính vốn đã khiến người khác không phục. Ở bữa tiệc hôm trước, Vương Nhất Bác đã nói tớ là dựa vào năng lực mới lấy được vai này, khiến nhiều người chú ý đến."

"Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của tớ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem, nếu lúc này nói vì bệnh xin dời lại lịch diễn, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, sẽ nói tớ thấy khó nên lâm trận bỏ chạy".

"Hơn nữa tớ là người mới, cũng không có tư cách làm cao, đến cuối cùng không làm tốt, còn khiến mọi người có thành kiến, nói tớ làm trì hoãn tiến độ quay phim."

Trước khi đến trường quay, Tiêu Chiến uống một ly nước ấm, cả người liền thoải mái hơn một chút, nhưng đến khi ngồi trong phòng hóa trang, đầu lại đau trở lại.

Tiêu Chiến điều chỉnh lại tinh thần, ngồi ngay ngắn trước gương để thợ trang điểm làm cho cậu.

Lúc đầu, cậu còn có thể chịu đựng, nhưng đến khi trang điểm được một nửa, cả người đều trở nên mê man khó chịu.

Khi Tiêu Chiến đang làm tóc thì Vương Nhất Bác chợt đi tới phòng trang điểm.

Hôm nay không ít người phải quay, phòng hóa trang gần như đã kín chỗ, anh đứng ở cửa, nhìn lướt qua một lượt, sau đó liền đi tới phía sau Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vì đang bị cảm cho nên không được tập trung, cũng không chú ý tới anh ngồi ngay đằng sau mình.

Mãi cho đến khi thợ trang điểm bảo cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, Tiêu Chiến mới thấy Vương Nhất Bác đang thản nhiên ngồi trên ghế, ánh mắt không chút kiêng kị nhìn chằm chằm vào gương.

Lúc Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, ánh mắt anh xoay nhẹ, xuyên qua gương phản chiếu nhìn thẳng vào mắt cậu.

Tầm mắt Tiêu Chiến vừa chạm vào Vương Nhất Bác, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh tối hôm qua anh cưỡng ép cậu làm chuyện kia, toàn thân không khỏi run lên, cánh môi mím chặt, lập tức hạ mi mắt.

Sau đó cả người Tiêu Chiến đều căng thẳng, không dám nhúc nhích động đậy dù chỉ một chút.

Đợi cho thợ trang điểm làm xong hết thảy rồi rời đi, cậu ngay lập tức đứng lên, đi về phía trường quay bên ngoài.

Không biết là Tiêu Chiến đứng quá mạnh, hay bởi vì bị cảm, khi cậu vừa đứng lên, chân liền mềm nhũn, cả người liền vô lực ngồi lại xuống ghế.

A Kiều nhịn không được lo lắng: "Chiến Chiến, cậu có chắc đi được không? Tớ thấy cậu bây giờ không ổn chút nào, hay là cứ đi tìm đạo diễn nói chúng ta đi khám một chút?"

"Không cần, tớ không sao." Tiêu Chiến thấp giọng trả lời một câu, lại cố đứng lên lần nữa.

Tiêu Chiến đi vào trường quay, đúng như cậu suy đoán, mặc dù hôm nay không có cảnh hấp dẫn, nhưng tất cả diễn viên của đoàn đều có mặt đông đủ.

Tiêu Chiến biết, bọn họ đều là đến xem cậu.

Bọn họ đều muốn thấy diễn xuất của cậu, xem có phải đúng như lời Vương Nhất Bác nói trên bàn ăn ngày hôm đó, có đủ thực lực áp chế Lệnh Hạ, giành được vai thứ chính này hay không.

Ngay cả Lệnh Hạ hôm nay không có cảnh quay cũng có mặt, làm một bộ dáng nhàn nhã ngồi dưới tán ô che nắng vừa cười vừa nói chuyện với mấy diễn viên khác, chờ cảnh quay.

Tất cả các phân cảnh diễn hôm nay của Tiêu Chiến đều là đóng cùng Vương Nhất Bác. Anh vẫn còn chưa trang điểm xong, nên cậu liền đi theo A Kiều tìm một chỗ kín đáo, ngồi xuống chờ.

Vương Nhất Bác hoá trang xong, đi vào trường quay, tầm mắt thản nhiên quét một vòng qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Chiến.

Cậu khoác một chiếc áo khoác bên ngoài trang phục diễn, dáng vẻ yếu ớt lắc lắc đầu, không biết đang cùng A Kiều nói chuyện gì, chỉ thấy cô thỉnh thoảng lại giơ tay lên sờ trán cậu.

Anh nhớ lại cuộc đối thoại của A Kiều và Tiêu Chiến ở phòng trang điểm lúc nãy, mày ngài anh tuấn hơi nhíu lại, sau đó xoay người đi về phía đạo diễn cách đó không xa đang loay hoay bên máy quay.

"Chiến Chiến, Vương Nhất Bác trang điểm xong rồi."

Tiêu Chiến nghe A Kiều nói, hơi ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng với đạo diễn, còn có ông bầu đang nói chuyện gì đó với nhau, sau đó anh liền xoay người lại trở về phòng hóa trang.

Tiếp theo đó, trợ lý đạo diễn đi về phía cậu và A Kiều.

Tiêu Chiến nghĩ rằng trợ lý đạo diễn đến là muốn báo chuẩn bị quay, liền vội vàng đứng lên.

Kết quả anh ta lại đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt đầy ái ngại: "Anh Tiêu, thật xin lỗi, đạo diễn bảo tôi tới thông báo với anh, cảnh hôm nay không cần quay."

Lông mày Tiêu Chiến khó hiểu nhíu lại.

A Kiều hỏi lại một câu: "Không cần quay?"

Trợ lý đạo diễn tiếp tục nói: "Đúng vậy, ngài Vương có việc gấp đột xuất, phải quay về thành phố, vì vậy thật uổng công anh hôm nay đã trang điểm."

Tiêu Chiến lại hỏi: "Vậy tôi bắt đầu quay vào ngày nào?"

"Cái này chắc phải đợi bốn năm ngày, cụ thể đến lúc đó sẽ báo lại cho anh sau, thật ngại quá, anh Tiêu."

Sau khi trợ lý đạo diễn rời đi, A Kiều nhịn không được lầm bầm oán trách một tiếng: "Có việc sao không báo sớm một chút, cũng đã hóa trang rồi, đợi hơn nửa ngày, cuối cùng lại bảo chúng ta là không quay."

Tiêu Chiến vốn không muốn quay về nội thành, nhưng sau khi tẩy trang xong, trở lại phòng khách sạn, cậu liền bắt đầu sốt nhẹ.

A Kiều lo lắng muốn đưa cậu đi bệnh viện. Tiêu Chiến cũng sợ mình sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến việc quay phim, nghĩ dù sao cũng có bốn năm ngày nghỉ, liền quyết định về thành phố.

Trước tiên đi bệnh viện làm kiểm tra, không có gì đáng ngại, nhất định là gặp lạnh nên bị cảm nặng, uống thuốc là sẽ khỏi.

Trở lại Cẩm Tú Viên, Tiêu Chiến uống thuốc xong liền leo lên giường.

Khoảng nửa tiếng sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cậu mê man thiếp đi.

Không biết có phải do bị cảm nên khó chịu trong người, Tiêu Chiến ngủ không được yên giấc, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh quá khứ.

-

Trước năm 10 tuổi, Tiêu Chiến là người hạnh phúc nhất thế giới, có một người cha thành đạt và một người mẹ dịu dàng.

Nhưng đến năm tròn 10 tuổi kia, chỉ trong một đêm, cậu liền mất đi toàn bộ thế giới hạnh phúc đó.

Hôm đó, cha mẹ cậu phải đi tham gia một bữa tiệc từ thiện. Trước khi đi, cha còn kiên nhẫn cùng cậu hoàn thành xong bài tập về nhà, mẹ xả nước tắm cho cậu, còn treo sẵn ở mép giường bộ quần áo đẹp để hôm sau cậu mặc đi học.

Lúc đó, Tiêu Chiến như một người lớn tí hon, tự mình tiễn cha mẹ ra cửa, còn ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhắc nhở cha mẹ đi đường chú ý an toàn.

Có lẽ dáng vẻ Tiêu Chiến lúc đó quá mức ngoan ngoãn dễ thương, cha mẹ mỗi người đều thơm chụt một cái lên khuôn mặt thiên thần của cậu, mới vẫy tay tạm biệt, rồi lên xe rời đi.

Mẹ vì muốn bồi dưỡng cho con trai tính cách độc lập, nên mỗi lần cậu tắm rửa xong đều yêu cầu cậu tự giặt tất của mình.

Những khi như thế, cậu đều tìm đủ mọi lý do trốn tránh, dù mẹ thấy vậy đều nghiêm khắc răn dạy nhưng cuối cùng vẫn là mẹ giúp cậu giặt.

Đêm đó, sau khi tiễn cha mẹ, cậu liền đi tắm. Khi đứng trước gương sấy tóc, Tiêu Chiến thấy chiếc vớ bẩn bị ném trên sàn phòng tắm, tiếp đó chợt có ý nghĩ nhặt vớ lên, cẩn thận giặt sạch rồi treo lên móc.

Cậu thầm đắc ý, nghĩ rằng ngày mai mẹ nhất định sẽ khen mình.

Thế nhưng sang ngày hôm sau, khi cậu thức giấc, không phải là lời khen ngợi của mẹ, thay vào đó là ông chú họ hàng mắt hoe hoe đỏ, hỏi cậu có muốn theo chú về nhà họ không?

Lúc đó vẫn chỉ là một đứa bé, cũng không nhìn ra được sự khác thường gì trên mặt chú, chỉ nghĩ rằng từ trước đến giờ mỗi khi cha mẹ bận rộn đều gửi cậu ở nhà chú, vì vậy liền gật đầu đồng ý, thậm chí còn tự mình đi sửa soạn hành lý.

Nhà chú có một cô con gái, là chị họ của Tiêu Chiến, lớn hơn cậu 2 tuổi, hai người từ nhỏ quan hệ cũng rất tốt. Đứa trẻ có bạn, sẽ luôn vui vẻ, vì vậy ban đầu, cậu hoàn toàn không nhận ra điểm gì khác thường.

Chỉ đến khi thấy cha mẹ mãi không đến đón mình, Tiêu Chiến mới đi hỏi chú thím. Bọn họ lại nói cha mẹ cậu đã ra nước ngoài, rất lâu mới có thể trở về, cậu liền tin là thật.

Đến một ngày, Tiêu Chiến và chị họ vì cùng tranh giành một món đồ chơi mà cãi nhau, chị liền nói cha mẹ cậu đã chết, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Ngay lúc đó, Tiêu Chiến không hiểu ý nghĩa chết là gì, chỉ nghe thấy cha mẹ sẽ không bao giờ trở lại nữa thì cảm giác vô cùng sợ hãi, lập tức liền khóc rống lên, quấy nhiễu chú thím.

Một đêm kia, chị họ bị gọi lên phòng sách phạt đứng, chú thím an ủi Tiêu Chiến hơn nửa đêm, nói với cậu cha mẹ rất nhanh sẽ trở về, cậu bán tín bán nghi, liên tiếp mấy ngày sau đều hỏi chú thím khi nào thì cha mẹ mới trở về.

Sau này, dần dần cậu không hỏi nữa, bởi vì cậu đã hiểu được ý tứ trong lời nói của chị họ.

Chú thím vẫn luôn đối xử rất tốt với Tiêu Chiến, chị họ có cái gì, cậu đều có cái đó, thậm chí có vài thứ so với của chị họ còn tốt hơn.

Cậu rất cảm kích, nhưng thế nào vẫn không có cảm giác an toàn.

Trong mắt người ngoài, Tiêu Chiến là một người rất tốt số, bởi vì Tiêu gia có tiền, cậu có cả một bộ sưu tập quần áo đẹp lẫn chiếc điện thoại đời mới vừa ra trên tạp chí, khiến các bạn cùng trang lứa đều thèm thuồng hâm mộ.

Sở dĩ chú thím luôn không nghiêm khắc với cậu như với chị họ, là vì dù sao Như Ý cũng là con ruột của họ, không khách sáo như với Tiêu Chiến.

Giả sử có ầm ĩ, thì người bị mắng cũng chỉ là chị họ.

Sự khác biệt đối xử như vậy để cho cậu hiểu rõ rằng tuy bọn họ là người thân, thế nhưng cậu cũng là người ngoài, mà gia đình của Tiêu Chiến đã sớm tan vỡ bởi tai nạn xe cộ năm cậu 10 tuổi kia.

Cũng bắt đầu từ khi đó, cậu không cãi nhau với Như Ý nữa, cũng sẽ nhường nhịn Như Ý hơn, lúc chú thím trở về nhà sau một ngày bận rộn thì pha cho họ ly trà nóng.

Tiêu Chiến vẫn cho là mình còn trẻ, sẽ cứ tiếp tục kéo dài sự giản đơn thuần túy như vậy.

Cho đến một ngày, cậu gặp anh.

Ngày đó, đến phiên Tiêu Chiến và bạn cùng bàn trực nhật, lúc đánh trống tan học, bầu trời quang đãng, ánh tà dương chiếu rọi, thế nhưng cho đến khi họ dọn vệ sinh rồi khóa cửa phòng học lại, đi ra cổng trường, chợt một tiếng sấm sét xa vời nơi chân trời đánh xuống.

Tiêu Chiến ôm cặp sách, vội vội vàng vàng chạy đến trạm xe. Kết quả chỉ mới chạy đến một nửa, thì mưa to tầm tả trút xuống.

Cậu không thể làm gì khác hơn là ôm cặp, chạy tới dưới mái hiên gần nhất bên ven đường trú mưa.

Đó là một ngôi nhà rất cũ, lúc cậu chạy vào, vừa vặn cũng có người theo vào, hoàn toàn là vì tò mò nên Tiêu Chiến ngẩng đầu, liếc nhìn về phía bên cạnh.

Là một nam sinh, da rất trắng, đeo headphone, cặp đeo chéo vai, tay đút vào trong túi quần, dựa lưng vào tường.

Vì người đó nghiêng đầu, Tiêu Chiến không thấy rõ mặt, nhưng chú ý thì thấy bộ đồng phục trên người của đối phương giống y như cậu.

Lúc đó trong trường, Tiêu Chiến là học sinh có chiều cao vượt trội hơn mấy bạn khác. Thế nhưng chàng trai này còn cao hơn cậu cả một cái đầu.

Dưới mái hiên chỉ có hai người bọn họ trú mưa, vì không quen biết nhau nên ai cũng không mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi mưa tạnh dần, anh chàng mới đứng thẳng lưng.

Theo động tác, gương mặt người kia quay lại, Tiêu Chiến mới thấy rõ được tướng mạo khôi ngô của đối phương.

Đấy là gương mặt tuấn tú nhất mà Tiêu Chiến từng được gặp, một vẻ đẹp tinh khôi hiếm thấy.

Trong nháy mắt, Tiêu Chiến cảm thấy vai nam chính trong tiểu thuyết mà cô bạn học cùng lớp thường hay ảo tưởng trong mộng, cứ thế đột ngột xuất hiện ra trước mắt cậu.

Chàng trai kia dường như nhận ra có người đang chằm chằm nhìn mình, tầm mắt liền quét về phía Tiêu Chiến.

Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt, ánh mắt rất thờ ơ rất đơn độc lạnh lùng, lại khiến Tiêu Chiến chợt bừng tỉnh từ trong kinh diễm sự tuyệt mỹ của gương mặt ấy.

Chàng trai kia lại phảng phất xem cậu như không khí, không có nửa điểm cảm xúc liền cất bước rời đi.

Cho tới khi không còn thấy bóng lưng người kia, Tiêu Chiến mới ôm cặp chạy đến trạm xe.

Xe buýt cũng vừa mới tới, cậu quẹt thẻ lên xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhìn cảnh thành phố được cọ rửa sau trận mưa ngoài cửa sổ, trước mắt liền thoáng qua khuôn mặt chàng nam sinh cùng trú mưa dưới mái hiên kia.

Đầu tháng ba bài vở rất nặng, Tiêu Chiến rất nhanh liền ngập đầu trong núi sách, nhưng thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi rảnh rỗi, trong đầu cậu luôn hiện ra gương mặt của người nam sinh kia.

Tuy nhiên, mãi cho đến tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu chưa từng được gặp lại anh chàng ngày hôm đó.

Thẳng đến khi lớp 10, khi đi làm thủ tục trong trường thì Tiêu Chiến gặp Tề Mạn, tiếp đó lại nhìn thấy người nam sinh kia đứng bên cạnh Tề Mạn.

Mà người nam sinh ấy, có vẻ như đã sớm quên vụ việc trước kia.

Lúc Tề Mạn giới thiệu về anh chàng kia, anh chỉ lạnh nhạt gật nhẹ đầu, không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Tề Mạn nói tiếp, người này tên là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác...

Buổi tối hôm đó, Tiêu Chiến nằm sấp trên bàn, cậu vừa mĩm cười vừa cầm bút viết lên giấy ba chữ này.

Tên của anh có khá nhiều nét, Tiêu Chiến viết rất từ tốn, rất nghiêm túc, mỗi một nét đều quy quy củ củ theo từng nét bút của cậu.

Ba chữ "Vương Nhất Bác" này, cứ như vậy lặng yên không tiếng động khảm vào tuổi thanh xuân đẹp đẽ của cậu.

Trường trung học phổ thông chia lớp theo thành tích.

Tề Mạn có thành tích tốt, ở lớp 10-1, cùng lớp với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến và Như Ý thành tích không xê xích lắm, nên đều ở lớp 10-3.

Tề Mạn rất thân thiết với hai chị em cậu, thường hay nói chuyện với nhau, vì vậy Tiêu Chiến được gặp mặt Vương Nhất Bác nhiều hơn.

Cậu luôn để tâm đến anh, khi đêm khuya vắng người, lúc một mình nằm trên giường, số lần nghĩ đến anh cũng càng ngày càng nhiều.

Cuối cùng, Tiêu Chiến gần như là mê luyến.

Mỗi khi đi vệ sinh trong giờ học, cậu đều cố ý đi ngang qua cửa phòng lớp 10-1, sau đó giả vờ vô tình quét mắt vào phòng học của bọn họ.

Nhìn thấy bóng dáng của anh ở chỗ ngồi quen thuộc thì tim cậu đập rộn lên, không nhìn thấy thì mất mát ảm đạm.

Lúc tan học, cậu còn cố ý lôi kéo bạn học đi chạy bộ quanh sân thể dục, ra vẻ bộ dạng rèn luyện thân thể, thật ra chỉ là muốn xem anh đá banh.

Hết lớp 10, học sinh đều phải phân khoa, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác chọn khoa học tự nhiên, cậu liền chọn khoa học tự nhiên, còn biết sau khi phân khoa, phải phân chia lớp lần nữa.

Vì để có thể cùng lớp với Vương Nhất Bác, lần đầu tiên trong đời cậu nỗ lực quyết tâm học tập cho thật giỏi.

Tiêu Chiến không phải là không mệt mỏi, nhưng mỗi khi nghĩ đến có thể sẽ được cùng lớp với anh, cậu liền sẽ có một động lực mạnh mẽ.

Cậu kiên trì không ngừng nỗ lực để làm bài kiểm tra cuối kỳ, lấy được thành tích ngoài dự đoán của mọi người, được các giáo viên khen ngợi cậu là một con hắc mã không lường được.

Cậu được như ước nguyện vào học lớp 11L-1 (khối lý).

Thế nhưng, khi có phiếu điểm, cậu mới phát hiện, Vương Nhất Bác trong lần thi cuối kỳ này làm bài có chút không tốt, trực tiếp tụt vào lớp 11L-3.

Cứ như vậy, Tiêu Chiến mộng tưởng tan vỡ.

Cậu và Tề Mạn thành bạn cùng lớp.

Như Ý chọn môn khoa học xã hội, ở 11V-3(khối văn).

Bạn bè xung quanh đều vui vẻ vì Tiêu Chiến đạt được thành tích như vậy, nhưng sau khi gượng cười tiếp nhận lời chúc mừng của bọn họ, cậu một mình len lén trốn trong rừng phía sau phòng giáo viên, buồn bã khóc đến mê man.

Dù cho cậu khóc thảm thế nào, thì cũng không thể thay đổi được sự thật là cậu và Vương Nhất Bác vẫn không cùng lớp.

Cậu chỉ có thể giống như năm ngoái, lén lén lút lút để tâm đến anh, dõi theo anh.

Bình thường mỗi khi Tiêu Chiến trong giờ học đi ngang qua phòng 11L-3, thấy vây quanh bên người Vương Nhất Bác là nhiều nữ sinh, líu ríu không biết nói chuyện gì với anh.

Mặc dù phần lớn đa số anh đều làm gương mặt lạnh lùng không lên tiếng, hoặc nằm úp trên bàn giả ngủ, thế nhưng cậu thấy cảnh tượng như vậy, lại cứ như uống phải hai bình giấm, chua chịu không nổi.

Tiêu Chiến bắt gặp Vương Nhất Bác và một nữ sinh sau khi tan học đứng ở trước cổng trường nói chuyện, hoặc cùng đi lên xe buýt rời khỏi.

Cậu biết nữ sinh kia, chính là lớp trưởng lớp của anh, nhiều buổi liên hoan ở trường đều được chú ý vạn phần.

Vào thời điểm đó, Tiêu Chiến cảm giác trái tim cậu như bị dao đâm không thương tiếc, đau đớn như thể cả thế giới bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Buổi tối khi về đến nhà, cậu liền sẽ suy nghĩ lung tung, giữa anh và bạn nữ kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào.

Học kỳ hai lớp 11, có hôm vì không chú ý ăn uống, nên cậu bị đau dạ dày đến sắc mặt tái nhợt, dựa vào tường mà đi.

Là anh đã dìu cậu đưa đến phòng y tế của trường.

Cậu nằm trên giường phòng y tế, còn anh thì ngồi trên ghế trước cửa sổ phòng, cầm một quyển sách lặng lẽ đọc.

Mặc dù không có nói chuyện, nhưng lại khiến cậu vui trong lòng, như thể có cả thế giới vậy.

Tuy nhiên đến cuối cùng, bọn họ chưa hàn huyên được đôi câu thì cô bạn kia đến phòng y tế thăm hỏi, gặp Vương Nhất Bác nên cũng nói chuyện qua lại một chút.

Đợi đến khi cô ấy rời khỏi, trong phòng y tế mới trở lại yên tĩnh, Tiêu Chiến cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cuối cùng hỏi ra vấn đề khiến cậu cảm thấy bối rối: "Cô ấy có phải là người yêu của...?"

Hỏi xong câu này, Tiêu Chiến suýt nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, Vương Nhất Bác sẽ không nghĩ cậu là một người nhiều chuyện chứ?

Cậu thấp thỏm không yên nâng mí mắt lên, cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt anh.

Vương Nhất Bác nghe xong câu hỏi này, mi tâm hơi nhíu lại, sau đó khuôn mặt đang đọc sách ngước lên nhìn cậu, mở miệng nói ra một câu: "Không phải người yêu tôi."

Tiêu Chiến "À" một tiếng, gật gật đầu.

Tầm mắt Vương Nhất Bác liền quay trở về trang sách.

Trong phòng lại im phăng phắc, qua một hồi thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng của Vương Nhất Bác lại theo chiều gió đến đây: "Gần đây lớp có phong trào, tôi và cô ấy cùng phụ trách."

Lúc anh nói lời này, vẻ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sách.

Tiêu Chiến lại vùi mặt vào trong chăn, yên lặng không một tiếng động, mặt cười toe toét.

Bởi vì bị đau dạ dày khá nghiêm trọng, nên Tiêu Chiến phải đến phòng khám nhỏ gần trường xem bệnh.

Vương Nhất Bác cũng đi cùng cậu.

Bác sĩ tiêm một mũi giảm đau cho cậu và kèm theo thuốc uống, tổng cộng 28 NDT. Cậu chưa kịp lấy ví tiền ra, thì Vương Nhất Bác đã lấy trong túi ra 30 NDT đưa cho bác sĩ.

Rời khỏi phòng khám cậu suy nghĩ một chút, rồi chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác, lấy ví tiền ra, lục lọi bên trong một chút, tìm được 50 NDT, đưa cho anh: "Đây là tiền thuốc men, trả lại anh, cảm ơn."

Tầm mắt Vương Nhất Bác nhìn lướt qua tờ 50 NDT mới tinh trong tay Tiêu Chiến, và cả cái ví tiền của cậu còn đang mở ra có thể thấy được một xấp tờ 100 NDT thật dày.

Mặt mày hơi ảm đạm một chút, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới cậu nữa, bước nhanh chân hơn, bỏ lại cậu một khoảng thật xa phía sau.

Lần thứ hai Tiêu Chiến nỗ lực phấn đấu, cố gắng học tập là thời điểm chuyến đi dã ngoại của trường, lúc ấy Tề Mạn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, gọi rất nhiều bạn học đến, Tiêu Chiến, Như Ý và Vương Nhất Bác cũng có mặt.

Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, mọi người ăn uống no say xong, nằm ở trên cỏ xanh mướt, nhìn trời xanh mây trắng, cũng không biết là ai bắt đầu trước, bàn luận về nguyện vọng muốn vào trường đại học.

Sau đó từng người từng người đều nói mình muốn thi vào trường đại học nào, duy chỉ có Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu nào.

Mãi cho đến khi bọn họ trở về, Tiêu Chiến mới nghe Tề Mạn đi sau lưng cậu và Như Ý hỏi anh: "Anh, còn anh thì sao? Muốn vào trường đại học nào?"

"Đại học A."

Đại học A là trường đại học hàng đầu cả nước, điểm thi tuyển sinh đại học rất cao, Tiêu Chiến cũng không dám nghĩ tới.

Thật ra, chính cậu cũng không biết chính xác mình muốn vào trường đại học nào.

Lúc mọi người cùng bàn bạc về nguyện vọng, có người nói muốn đến đại học Hàng Châu, cậu gật đầu nói rằng, thành phố đó cũng rất tốt, cậu cũng thích, cũng muốn đi Hàng Châu.

Thật ra Tiêu Chiến thích Hàng Châu, đơn giản là vì thành phố đó đẹp.

Nhưng dẫu đẹp đến đâu, thì cũng không bằng thành phố có Vương Nhất Bác.

Cậu biết rõ đại học A giống như Vương Nhất Bác, đều là mộng tưởng xa không thể với tới của mình.

Thế nhưng lại vẫn vì mơ tưởng đó mà đi cố gắng.

Hôm đó trở về, cậu liền đưa ra mục tiêu của cuộc đời mình, tiến vào trường đại học A, trở thành bạn đại học của Vương Nhất Bác.

Thi vào đại học A so với thi vào cùng khối lớp khó hơn nhiều, học sinh toàn quốc có thể thi đậu đại học A đều là đối tượng được các bậc phụ huynh ước ao khen ngợi.

Nhưng tiềm năng con người luôn không có giới hạn, có lẽ nói, ngay từ lúc cậu say đắm anh, si mê đến điên cuồng, chỉ cần có thể gần kề bên anh, phải trả giá lớn như thế nào cậu cũng chịu.

Kể từ đó, cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cuộc sống hằng ngày của cậu đều là ăn, học, ngủ, trộm nhớ Vương Nhất Bác rồi đem nỗi nhớ hóa thành động lực, càng thêm cố gắng học tập.

Trời cao không phụ lòng người có tâm, thành tích Tiêu Chiến thi vào trường đại học quả thật rất chấn động, chỉ thua Tề Mạn một chút, điểm số này dễ dàng để cậu lọt vào đại học A.

Cậu đứng trước bảng dán phiếu điểm ở trường, xem xong thành tích của mình, mới bắt đầu tìm thành tích của Vương Nhất Bác.

Điểm của anh còn cao hơn nhiều so với Tề Mạn.

Khoảnh khắc Tiêu Chiến xem điểm chuẩn trúng tuyển của đại học A, nước mắt đột nhiên tuôn trào.

Mục tiêu của cậu cuối cùng đã trở thành sự thật.

Vào thời gian mùa hè nóng bức nhất, cậu nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học A như mong muốn. Cuối hè đầu thu, Tiêu Chiến vui mừng hớn hở cầm thư thông báo đến đăng ký ở đại học A.

Cậu biết Tề Mạn cũng ở đại học A, cho nên sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, liền gọi điện thoại hẹn Tề Mạn buổi tối cùng uống trà sữa.

Sau đó làm như vô tình hỏi cậu ta một câu: "Vương Nhất Bác đâu? Không đi chung với anh à?"

Tề Mạn cắn ống hút, mơ hồ không rõ nói: "Anh Bác sao? Anh ấy không vào đại học A, anh ấy đi Hàng Châu."

Dừng một chút, hắn còn nói: "Lúc nghỉ hè, anh Bác được bên Tìm Kiếm Tài Năng nhìn trúng, đến Hoành Điếm đóng vai phụ. Hàng Châu cũng khá gần Hoành Điếm, anh ấy cảm thấy học đại học ở nơi đó đỡ phải chạy đi chạy lại."

Bạn biết cảm giác sấm sét giữa trời quang là như thế nào không?

Cho dù qua nhiều năm như vậy, ở trong mộng Tiêu Chiến đều mơ thấy tình cảnh này, đều có thể lại trải qua cảm giác này một lần nữa, một tia sét không thương tiếc đánh mạnh vào đầu cậu.

Cậu đã nỗ lực cố gắng, cuối cùng vào được đại học A nhưng anh lại đi Hàng Châu, nguyên nhân là anh muốn quay phim, nơi đó tương đối gần với Hoành Điếm.

Ông bà ta thường nói, người với người có thể ở bên nhau hay không, đều phải xem duyên phận. Mà cậu và anh có lẽ số phận của hai người không có duyên.

Đó là lý do vì sao cậu liều mạng, dốc toàn lực ra sức yêu anh, nhưng không chiếm được một mảnh ký ức nào của anh...

Thời thanh xuân, rõ ràng là tốt đẹp như vậy, nhưng lại "tốt đẹp" đến mức khiến cho người ta thương cảm.

Ở trong mộng Tiêu Chiến nghĩ đến đây, nhắm mắt lại, nước mắt lại từ từ tràn mi.

Hóa ra, cho dù Tiêu Chiến có cố gắng như thế nào, thì cậu vĩnh viễn đều không có cách nào để tới gần anh.

Nhiều khi, một số người bề ngoài giống như không biết buồn phiền, nhưng chỉ khi ở trong mộng mới dám tuỳ ý trút ra.

Giống như phần ký ức đau khổ rành rành khắc sâu trong tim, lại luôn ép bản thân không được chạm vào.

Nhưng một khi chạm đến, thì như vòi nước không thể ngừng lại, rõ ràng đau khổ tột cùng, nhưng lại không cách nào kiềm chế mà không ngừng suy nghĩ về nó.

Sức học của Như Ý vẫn luôn không tính là quá tốt, thành tích thi đại học cũng bình thường, sau cùng được nhận vào một trường đại học ở Thượng Hải.

Tiêu Chiến và Như Ý tuy rằng không phải là chị em ruột thịt, nhưng dù sao trong cơ thể cũng chảy cùng dòng máu họ hàng, hơn nữa sau khi cha mẹ cậu mất, cậu vẫn ở tại nhà Như Ý, cho nên tình cảm của hai người cũng không khác chị em ruột thịt là mấy.

Như Ý đến Thượng Hải, phải xa nhà, chung quy cũng nhàm chán, liền thường xuyên gọi điện thoại cho cậu và Tề Mạn, rủ bọn họ đến Thượng Hải chơi.

Dưới đủ loại dụ dỗ của Như Ý, rốt cuộc vào mùa đông đại học năm thứ nhất Tiêu Chiến và Tề Mạn cùng nhau bay đến Thượng Hải.

Thượng Hải giống Bắc Kinh, đều là thành phố lớn sầm uất, không có gì vui để chơi, Như Ý liền đề nghị bọn họ cùng đi Hàng Châu.

Tề Mạn không có ý kiến, bởi vì Vương Nhất Bác đang ở Hàng Châu nên Tiêu Chiến lại càng không có ý kiến. Vì thế ba người đồng loạt đến Hàng Châu.

Dù Tề Mạn và Vương Nhất Bác là anh em ruột cùng cha khác mẹ, nhưng quan hệ từ trước đến nay đều rất tốt, cho nên Tề Mạn chỉ cần một cú điện thoại, liền thành công gọi Vương Nhất Bác ra gặp mặt.

Bọn họ ở Hàng Châu chơi bốn ngày, Vương Nhất Bác liền đi cùng họ bốn ngày, từ cầu Đoạn Kiều bên Tây Hồ đến tháp Lôi Phong, rồi lại chơi từ chùa Linh Ấn Tự đến công viên quốc gia đầm lầy Xixi.

Dù thời gian bốn ngày ngắn ngủi, nhưng vì từ sáng đến tối đều ở chung với nhau, giúp cho quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trở nên quen thuộc gắn bó.

Một ngày cuối cùng trước khi rời Hàng Châu, bọn họ đi đến khu cửa hàng bách hoá Hàng Châu.

Ai ai khi thấy cái gì đó trông mới lạ đáng yêu cũng đều muốn mua.

Chị em cậu cùng Tề Mạn vốn quen biết từ nhỏ, Tề Mạn cũng có rất nhiều tiền, vì vậy cậu và Như Ý không chút lưu tình mạnh mẽ làm thịt Tề Mạn.

Thật ra đối với ba người họ thì việc mua sắm này rất bình thường, nhưng Vương Nhất Bác nhìn một đống đồ bị bọn họ như đang đi chợ mua rau mua cải kia.

Ánh mắt quét qua quét lại cũng không chớp lấy một cái, nhưng trở nên càng ngày càng trầm mặc.

Đến cuối cùng, anh trực tiếp lấy cớ đi toilet, sau đó ở trong buồng vệ sinh, liền hút từng ngụm lớn điếu thuốc. Thẳng đến khi anh hút gần hết một hộp thuốc lá thì điện thoại vang lên, là bọn họ đã mua sắm xong, gọi điện thoại đến, hỏi anh đang ở đâu.

Thời điểm Tiêu Chiến ở Hàng Châu, đã thêm QQ của Vương Nhất Bác, sau khi trở lại Bắc Kinh sẽ tìm cớ để trò chuyện với anh.

Trò chuyện cũng không nhất thiết cần có nội dung gì, hai người cứ bạn một lời tôi một câu mà nói như vậy thôi.

Chỉ cần trong lòng cảm thấy gần gũi, thì khoảng cách vĩnh viễn cũng không là vấn đề.

Lúc ấy từ Thượng Hải đến Hàng Châu đã có tuyến xe, chỉ mất một tiếng ngồi xe, cho nên Tiêu Chiến thường xuyên tới Thượng Hải tìm Như Ý, sau đó lấy cớ ở Thượng Hải không còn gì chơi, liền chạy đến Hàng Châu.

Sau khi đến Hàng Châu, liền ở trên QQ, giả bộ giọng điệu của bạn tốt mà nhắn tin nửa đùa nửa thật cho Vương Nhất Bác: "Em và Như Ý đang ở Hàng Châu, anh không định mời tụi em ăn cơm sao?"

Vương Nhất Bác thật ra không từ chối, mỗi một lần như vậy đều hỏi bọn họ đang ở đâu, sau đó đi qua, đưa chị em cậu đi ăn.

Bốn năm đại học, Tiêu Chiến gom góp lại thành một đống thật dày toàn là vé máy bay từ Bắc Kinh đi Thượng Hải, vé xe từ Thượng Hải đến Hàng Châu, và cả vé máy bay từ Hàng Châu về Bắc Kinh.

Một núi vé này có bao nhiêu tờ, liền biểu thị cậu được gặp anh bấy nhiêu lần.

A, không đúng, có ba lần Tiêu Chiến đi Hàng Châu, nhưng anh không gặp cậu.

Trước đó, Tiêu Chiến vẫn như thường lệ đến Thượng Hải. Kết quả vì chưa thông báo với Như Ý, nên cô đã cùng bạn học đi Pháp rồi.

Cậu đành phải ở Thượng Hải một mình, cũng không có quen ai, cho nên liền lên tuyến xe đi Hàng Châu.

Trước kia, còn có Như Ý hoặc có cả Tề Mạn, nhưng lúc này đây lại chỉ có một mình cậu, trên suốt chuyến đi, Tiêu Chiến vẫn luôn nghĩ mình phải dùng cớ gì để gặp Vương Nhất Bác.

Kết quả chưa chờ Tiêu Chiến nghĩ ra, thì đã có cớ xuất hiện trước mặt cậu.

Bởi vì lơ đãng, nên lúc xuống xe ở Hàng Châu, cậu mới phát hiện ví tiền của mình đã bị móc mất.

Lúc ấy trên người Tiêu Chiến không có lấy một xu dính túi, nhưng cậu không buồn, mà ngược lại còn thấy may mắn khi ví tiền của mình bị đánh cắp.

Cậu nhắn tin cho Vương Nhất Bác nhờ giúp đỡ.

Anh hỏi cậu đang ở chỗ nào, sau đó dặn cậu ở nguyên tại chỗ không được đi đâu. Tiêu Chiến liền thực sự đứng yên một chỗ không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi gần ba tiếng đồng hồ, mới thấy Vương Nhất Bác mệt mỏi đi tới.

Lúc đó, Vương Nhất Bác đang mặc một thân cổ phục, loại vừa bẩn vừa cũ nát, khiến người qua đường không ngừng quay qua nhìn anh.

Trên xe taxi, Tiêu Chiến mới biết được, lúc Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn của cậu, là đang ở Hoành Điếm quay phim.

Bởi vì cậu bị trộm mất ví, thậm chí chứng minh thư cũng mất, căn bản không có cách nào ở khách sạn. Vì thế Vương Nhất Bác đành phải đưa cậu đến phòng trọ của anh ở gần trường học.

Đó là một nhà trọ cực kỳ cũ kỹ, không gian hẹp, bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một bàn máy vi tính, bên trên là chiếc vi tính lâu đời, còn có một bếp mở và một buồng vệ sinh.

Đến nhà trọ, Vương Nhất Bác liền đi tắm gội trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới bảo Tiêu Chiến đi tắm, còn anh thì nhân lúc đó cầm ví tiền đi ra ngoài.

Khi Tiêu Chiến tắm rửa xong, thì Vương Nhất Bác cũng đã mua đồ ăn về, bày ra trên chiếc bàn duy nhất đang để máy vi tính.

Sau bữa tối, Vương Nhất Bác đổi mới cả bộ chăn và ga giường, chuẩn bị quay về ký túc xá.

Tiêu Chiến lại vươn tay níu anh lại.

Vương Nhất Bác cho rằng cậu sợ, ngược lại cũng không nói gì, ngồi xuống bật máy vi tính.

Tiêu Chiến nằm trên giường chơi điện thoại.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đánh máy lóc cóc phát ra từ máy vi tính bàn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mười một giờ đêm, Vương Nhất Bác trực tiếp trải một tấm đệm trên sàn, nằm trên đất.

Tiêu Chiến nằm trên giường, đắp trên người chiếc chăn vẫn còn mang theo nhàn nhạt hương thơm ngát, giống mùi trên người Vương Nhất Bác, khiến nhịp tim cậu khẽ nhanh hơn một nhịp.

Đêm hôm đó, năm tháng tĩnh hảo, nhưng hai người đã không chút nào tiến xa hơn, cứ như vậy cùng nhau trong căn phòng tĩnh lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, rồi nghe khe khẽ tiếng hít thở của nhau và rơi vào mộng đẹp.

Nửa đêm hôm đó, Hàng Châu nổi lên mưa to, bên ngoài sấm chớp vang rền. Thời tiết xấu như vậy, nhưng Tiêu Chiến đang chìm trong giấc ngủ, khóe môi vẫn cong lên một tia cười hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác mua cho cậu vé máy bay, rồi tự mình đưa cậu ra sân bay.

Trước khi Tiêu Chiến qua cửa an ninh, Vương Nhất Bác lấy ra tờ 100 NDT đỏ chói còn mới nguyên trong ví, nhét vào trong tay cậu.

Ngay cả anh, người luôn kiệm lời ít nói lại thấp giọng căn dặn cậu chú ý an toàn, về Bắc Kinh thì nhớ gọi điện cho anh.

Vào thời điểm đó, hai người rõ ràng rất tốt, quan hệ dường như càng ngày càng tiến gần, xu hướng như tiếp tục tiến triển... một đoạn tình cảm, nước chảy thành sông, hai người sẽ thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.

Tuy nhiên, lại trong một đêm, bằng một cách nào đó nó đã thay đổi...

Tiêu Chiến trở lại Bắc Kinh, liền chạy đi hoàn tất cho xong tất cả giấy tờ. Giấy tờ xong xuôi đâu đó, cậu liền lập tức mua vé bay đi Thượng Hải, sau đó lại lôi kéo Như Ý đi Hàng Châu, và như thường lệ gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói, anh đang quay phim ở Hoành Điếm nên không qua kịp.

Tiêu Chiến bảo rằng mình có thể đi Hoành Điếm tìm anh.

Vương Nhất Bác lại nói, khu vực trường quay bị phong tỏa để tránh người ngoài.

Khi ấy, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh thực sự bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn có chút mất mát, cùng Như Ý ở lại Hàng Châu hai ngày, liền trở về Bắc Kinh.

Một tháng sau, Tiêu Chiến lại đi Hàng Châu, Vương Nhất Bác nói với cậu rằng anh đang ở Tây An đóng phim.

Lại qua nửa tháng, cậu vẫn đến Hàng Châu, Vương Nhất Bác vẫn như cũ lấy việc quay phim ra từ chối cậu.

Thời gian đó, Vương Nhất Bác ở trong giới giải trí đã bắt đầu debut, diễn được vài vai cực kỳ động lòng người.

Ngay cả một số sinh viên cùng ký túc xá đại học với Tiêu Chiến cũng bắt đầu si mê anh rồi.

Trời sinh Tiêu Chiến là người rất nhạy cảm, lúc đó cậu đã nghĩ Vương Nhất Bác đang trốn tránh mình, thế nhưng cậu lại không biết lý do vì sao anh trốn tránh.

Cậu tự mình đa tình, lo được lo mất, cứ nghĩ ngợi lung tung.

Cho nên sau khi biết anh có người trong lòng, còn giả vờ làm bạn tốt hỏi thăm xem người đó là ai.

Tiêu Chiến ở trong mộng, liền không dám nhớ đến nữa, nước mắt cậu càng lúc càng nhiều hơn.

Một câu kia nói, giống như một cơn ác mộng.

"Bất kể người tôi thích là ai, dù sao cũng vĩnh viễn không phải là cậu!"

Dù sao, vĩnh viễn cũng không phải là Tiêu Chiến cậu...

Tính từ thời điểm đó cho đến nay, một năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cậu thầm yêu anh tám năm.

Cậu vậy mà lại tám năm như một, trong lòng không có người nào khác ngoài anh, vì anh mà cố gắng, vì anh mà điên cuồng, trong mơ nghĩ đến anh, ban ngày nhớ về anh.

Toàn bộ thế giới của Tiêu Chiến đều là Vương Nhất Bác.

Đến cuối cùng, người cậu yêu như sinh mạng, lại nói với cậu rằng bất kể anh thích ai, thì người đó vĩnh viễn không phải là cậu...

Mối tình đơn phương của cậu, còn chưa kịp nảy mầm liền bị người trong lòng chặt đứt từ gốc.

Kể từ đó, cậu yêu anh, chỉ là chuyện riêng của một mình Tiêu Chiến cậu.

Thỉnh thoảng cậu nghe một vài tin tức của anh từ miệng Tề Mạn, biết được anh ở trong làng giải trí như mặt trời sáng chói, biết được anh đã thu mua Truyền thông Hoàn Ảnh, biết anh đã giành được ngôi vị ảnh đế...

Kỳ thật, cho dù Tề Mạn không nói, Tiêu Chiến vẫn có thể biết được.

Vì anh đã trở nên nổi tiếng khắp nam bắc, chỉ cần anh có một chút tin tức lay động nhỏ, cũng có thể trở thành chủ đề hot, gây ra một trận oanh tạc.

Cho dù là mấy năm sau, cậu cố tình hay vô ý né tránh anh, thì cậu vẫn có thể nhìn thấy anh.

Vì đầy đường toàn là hình ảnh của anh, các trung tâm mua sắm toàn là poster anh làm đại diện.

Biết rõ anh không yêu mình, nhưng cứ mỗi lần Tiêu Chiến đi trên đường phố, nhìn thấy những tấm ảnh của anh, liền ngây người như một kẻ ngốc, sau đó quan sát tỉ mỉ xem anh so với trong ký ức của mình có thay đổi gì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro