Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tốt, rất đẹp!" Theo câu nói kết thúc hài lòng của đạo diễn, lại thêm một cảnh quay kết thúc rất thuận lợi và thành công.

"Còn một cảnh quay phải thay trang phục, nhân viên công tác nhanh nhanh đưa diễn viên đi chuẩn bị." Đạo diễn cầm lấy kịch bản, nhìn cảnh quay tiếp theo một chút, sau đó cầm loa lên phân phó.

Quần áo và giày cho cảnh quay hôm nay của Tiêu Chiến sớm đã được chuẩn bị tốt, toàn bộ đều treo ở trong phòng thay đồ. A Kiều vừa nghe thấy lệnh chỉ đạo của đạo diễn, lập tức chạy lên trước, đưa Tiêu Chiến vào phòng thay quần áo.

Lúc A Kiều vươn tay định mở cửa phòng thay đồ cho Tiêu Chiến, bất thình lình cửa lại bị người bên trong giành mở ra trước.

Một chàng trai trẻ vội vội vàng vàng từ bên trong đi ra, nhìn cũng không dám nhìn Tiêu Chiến lấy một cái, chỉ cúi thấp đầu hô một câu "Chào anh Tiêu", liền hấp tấp chạy đi.

Bởi vì thời gian khẩn trương, Tiêu Chiến và A Kiều không ai suy nghĩ gì nhiều, rất nhanh thay xong quần áo và giày liền trở lại trường quay.

Ở cảnh này, nội dung quay là anh biết cậu phá hoại tình yêu của mình, liền đến tìm cậu tính sổ.

Trước ống kính, Tiêu Chiến đứng bên cạnh hồ bơi dưới ô che nắng, im lặng đọc sách.

Đây là một cảnh quay tĩnh, cho nên Tiêu Chiến chỉ cần cầm sách đã được chuẩn bị trước, ngồi yên một chỗ để cho các thợ nhiếp ảnh lựa chọn ống kính thích hợp.

Chờ cho đến khi lựa chọn được ống kính, theo chỉ đạo của đạo diễn, Vương Nhất Bác ngồi trong xe thể thao đạp lên chân ga, xe nhanh chóng phóng vọt tới chỗ Tiêu Chiến.

Sau khi tới gần bên cạnh cậu, xe thắng gấp một cái, liền dừng lại, Vương Nhất Bác xuống xe, hung hăng đóng sầm cửa, tức giận đi tới chỗ Tiêu Chiến.

Cậu nhìn thấy anh lập tức cười xán lạn, nhưng còn chưa kịp gọi tên chào hỏi anh, Vương Nhất Bác đã giật lấy sách trong tay Tiêu Chiến, hung hăng ném xuống đất, sau đó liền mắng tới tấp vào mặt cậu.

Cảnh quay đến đây, tất cả đều rất thuận lợi, cũng rất tuyệt, tình tiết kế tiếp là Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến rằng không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa.

Nhưng lúc xoay người rời đi, cậu có chút hoảng loạn vươn tay kéo anh, kết quả lại bị Vương Nhất Bác dùng sức hất ra, tiếp đó cậu bị sức lực như vậy làm té ngã trên đất.

Thật ra Vương Nhất Bác cũng không phải thật sự dùng sức hất, mà chỉ làm ra tư thế như đang dùng sức, mà Tiêu Chiến lại rất phối hợp với cái vung tay của anh, liền thuận thế ngã trên mặt đất.

Chính là ở thời điểm Tiêu Chiến đang chuẩn bị thuận thế ngã, chân mang giày đế cao không biết bị vấn đề gì, khiến cả người cậu liền mất thăng bằng. Trong tình huống căn bản không kịp phản ứng, cả người liền "tõm" một tiếng, rơi vào trong hồ.

Bể bơi sâu hơn hai mét, Tiêu Chiến bị chìm vào trong lòng nước, quẫy đạp lên vô số bọt nước.

Sự việc đến đột ngột khiến cho mọi người xung quanh không kịp phản ứng.

Vương Nhất Bác vừa hất tay Tiêu Chiến ra, lạnh lùng xoay người bước đi, nhưng vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy âm thanh rơi xuống nước từ phía sau vang đến, anh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy cậu đang vùng vẫy trong bể bơi.

Tiêu Chiến không biết bơi, mà bể bơi này ở ngoài trời, không có cơ chế điều chỉnh nhiệt độ của nước, hiện tại trời đã gần tối, nước rất lạnh, mà cậu lại vừa mới bị cảm mấy ngày trước.

Sắc mặt Vương Nhất Bác trong nháy mắt liền tái nhợt, không kịp nghĩ ngợi gì cả liền trực tiếp lao người xuống bể bơi.

Tiêu Chiến dần chìm xuống nước, cả người đều vô lực, cảm giác được dòng nước lạnh băng kia sặc vào trong mũi mình, hô hấp trở nên đứt đoạn, cậu muốn mở miệng ra kêu cứu, rồi lại càng có thêm nhiều nước tràn vào trong bụng.

Cậu càng vùng vẫy lại càng chìm xuống nhanh hơn.

Ngay tại lúc cậu sắp tuyệt vọng liền cảm giác được có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng mình, giây tiếp theo liền được kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến lên bờ, sau đó nhanh chóng đưa tay ra ấn vào bụng cậu.

Tiêu Chiến liên tiếp phun ra mấy ngụm nước, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại, ngay lập tức nghĩ đến hậu quả của việc bản thân rơi xuống nước.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh khiến cho cậu không kịp đề phòng gì cả, người khác chắc chắn cũng không có phát hiện thấy điều gì bất thường, nhưng chính cậu lại biết rõ, mình bị ngã xuống bể bơi là do giày đế cao đột nhiên bị vấn đề, tại sao bất ngờ lại bị lật đế chứ, khẳng định là có người muốn làm cậu xấu mặt.

Từ lúc Tiêu Chiến rơi xuống nước đến khi được Vương Nhất Bác cứu, thời gian không đến hai phút, hoàn toàn không có trở ngại gì cả, cậu sau khi phun hết nước ra lại nhìn anh, cậu nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, chậm chạp không muốn tỉnh dậy.

Vương Nhất Bác hơi nhăn trán lại, đáy mắt xẹt qua vẻ hỗn độn xen lẫn kinh hoảng, sau đó liền đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Tiêu Chiến, thấy cậu như cũ vẫn không có phản ứng, ngược lại thân thể còn không ngừng run rẩy.

Vương Nhất Bác mấp máy môi, dường như không còn để ý đến xung quanh đang có rất nhiều người đứng xem, liền hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, đến bên môi cậu.

Trong thâm tâm Tiêu Chiến thì đang nghĩ, người khác càng muốn làm cậu xấu mặt, cậu sẽ càng không cho người đó được như ý.

Bây giờ cậu đang quay phim, bị rơi xuống nước là ngoài ý muốn, nhưng Tiêu Chiến lại muốn biến sự ngoài ý muốn này thành một màn diễn xuất đặc sắc.

Trong kịch bản, lúc này anh đã có tình cảm với cậu, cho nên cậu rơi xuống nước, anh nhảy xuống nước cứu cũng rất hợp lý...

Tiêu Chiến nghĩ đến đây, lông mi thật dài khẽ chớp chớp, đáy lòng yên lặng suy nghĩ lời thoại trong kịch bản, sau đó chậm rãi mở mắt, rơi xuống nước rất lạnh, khiến cho cậu mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút run run: "Bởi vì em thích anh, mới làm như vậy, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa...anh có thể tha chứ cho em không?"

Vừa rồi đạo diễn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, cầm loa, đang chuẩn bị chỉ huy nhân viên công tác đi qua xem có vấn đề gì không, kết quả liền truyền đến giọng nói đọc lời thoại của Tiêu Chiến.

Trong nháy mắt đạo diễn dừng mọi hành động, nghiêm túc theo dõi hình ảnh trên màn hình.

Ban đầu Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh của Tiêu Chiến, cả người có chút hoảng hốt, anh nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của cậu vài giây, sau đó mới tỉnh táo nhận ra Tiêu Chiến vẫn đang diễn.

Vừa rồi cậu rơi xuống nước không phải ngoài ý muốn mà là cậu nghĩ ra ý tưởng diễn xuất?

Vương Nhất Bác áp chế lo lắng tận đáy lòng, hai mắt tiếp tục thản nhiên đánh giá Tiêu Chiến, xác nhận cậu không trở ngại gì nữa, tiếp đó đáy lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ không nói nên lời.

Vì quay phim mà cậu liều mạng như vậy?

Vừa mới bị cảm mạo, lại để bản thân rơi xuống nước lạnh băng như thế...

Hơn nữa, Tiêu Chiến không hề biết bơi lội, nếu anh không kịp thời cứu cậu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao đây?

Biểu tình Vương Nhất Bác nháy mắt trở nên lạnh lẽo, còn xen lẫn vài phần hàn khí bức người, anh nhìn Tiêu Chiến, cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp ném cậu đang ôm trong lòng xuống đất, mang theo vài phần tức giận đứng lên, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác rời xa, đạo diễn giơ loa, cực kỳ hài lòng hô một tiếng "Cắt", sau đó nói với nhân viên công tác: "Nhanh, nhanh cầm khăn đưa cho A Chiến và ngài Vương."

Nghe đạo diễn phân phó, nhân viên công tác nhanh chóng ôm quần áo và khăn lau chạy về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Chẳng qua lúc nhân viên đưa khăn đến trước mặt Vương Nhất Bác, anh lại hung hăng trừng mắt nhìn, khiến nhân viên làm việc sợ tới mức cũng không dám nói câu nào.

Sau đó thẳng tắp lui hai bước, cuối cùng vẫn là trợ lý của Vương Nhất Bác tiếp nhận khăn, đánh bạo đi đến bên người anh, thận trọng mở miệng nói: "Ngài Vương, lau khô nước trên người đi, cẩn thận bị cảm."

Vương Nhất Bác hung hăng trực tiếp ném khăn từ trong tay trợ lý xuống đất, sau đó âm trầm đi tới khu nghỉ ngơi.

Lúc cầm lấy điện thoại và ví tiền trên bàn đang chuẩn bị đi khỏi trường quay, thì bất chợt nhìn đến cách đó không xa, A Kiều cầm khăn lau tóc cho Tiêu Chiến.

Anh ngập ngừng một lúc, rồi cất bước đi về phía Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, cho dù cậu có muốn phát huy khả năng diễn xuất, thì cũng không thể đem tính mạng mình ra đùa giỡn như thế được. Cậu không biết bơi thì sao lại dám té xuống hồ bơi như vậy chứ?"

A Kiều vừa nghĩ đến tình cảnh khi nãy trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi, cô oán giận nói: "Nếu như cậu không được cứu lên kịp thời thì không chừng đã chết đuối dưới hồ mất rồi."

Tiêu Chiến nhớ tới đôi giày đế cao cũng bị rớt dưới đáy hồ bơi, suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hạ giọng nói với A Kiều: "Không phải tớ cố tình rơi vào bể bơi đâu, là do đế giày của tớ bất ngờ bị lật văng ra, nên mới mất thăng bằng và đã bị ngã xuống hồ bơi."

A Kiều đang lau tóc cho cậu thì chợt tạm dừng một chút sau đó mới mở miệng nói: "Đang yên đang lành sao lại bị lật đế giày ra? Chẳng lẽ là...."

A Kiều nói tới đây thì im lặng.

Tuy rằng hai người không nói thêm gì nữa nhưng lại ngầm hiểu rằng giày của cậu khẳng định đã bị ai đó động tay động chân.

Qua một lúc sau, A Kiều như nhớ đến chuyện gì, cúi đầu nói thầm vào bên tai Tiêu Chiến, dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy, cô nói: "Chiến Chiến, tớ thấy Vương Nhất Bác cũng không thực sự thờ ơ với cậu đâu. Ngay khi cậu vừa bị rơi xuống hồ, bình thường nếu là người khác khi đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy thì đầu tiên chắc chắn là sẽ rất sửng sốt, vậy mà anh ta không hề do dự liền nhảy theo xuống nước cứu cậu."

Tiêu Chiến tuy biết bản thân được Vương Nhất Bác cứu lên, nhưng căn bản không biết là anh không hề do dự lao xuống nước cứu mình.

Cho nên khi nghe A Kiều kể về tình cảnh khi đó thì đáy lòng cậu khẽ run nhẹ, ngẩng đầu lên định hỏi chuyện đó có thật không, thì trông thấy Vương Nhất Bác bất chợt đứng trước mặt mình, lời vừa định thốt ra liền bị chặn lại trong cổ họng.

Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, sau đó mới mở miệng, giọng điệu sắc lạnh tức giận: "Cậu Tiêu, hy vọng về sau nếu như cậu muốn tự ý thêm tình tiết nào thì vui lòng nói với tôi trước một tiếng được không? Cậu phải hiểu rằng đây là đoàn phim, không phải chỗ cậu chơi đùa, nghĩ gì làm đó, không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được suy nghĩ tuỳ hứng của cậu."

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, nhìn lướt qua Tiêu Chiến đang quấn khăn, tóc và quần áo ướt sũng vẫn còn nhỏ nước tí tách, giọng điệu nháy mắt trở nên sắc bén hơn: "Còn nữa, cho dù cậu có muốn chết thì cũng đừng chết trong đoàn phim của tôi. Truyền thông Hoàn Ảnh không muốn gặp rắc rối bởi scandal diễn viên bị chết đuối trong lúc quay phim."

Đáy lòng Tiêu Chiến vốn bởi vì câu nói của A Kiều mà hiện lên một tia hi vọng nhỏ nhoi, nhưng giờ đây lại bị Vương Nhất Bác đập tan thành mây khói.

A Kiều nói, cậu liền tin tưởng, nhưng Tiêu Chiến sao có thể quên mất, Vương Nhất Bác liên tục nhiều năm đoạt giải Ảnh Đế, từ trước đến nay quay phim có chuyện gì chưa từng gặp qua.

Anh nhảy xuống cứu cậu, vốn không phải vì lo lắng cho cậu, mà chẳng qua là đang phối hợp diễn với cậu mà thôi.

Tiêu Chiến vì bị ngâm trong nước lạnh, mặt thoáng tái nhợt, không có chút máu, cậu vẫn cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, nhưng A Kiều đứng ở phía sau cậu, đã có chút không phục mà mở miệng nói: "Ngài Vương, không phải Chiến Chiến tự tung tự tác gì cả, là do có người động tay động chân làm đế giày cao của cậu ấy lật văng ra bất ngờ , nên mới bị mất thăng bằng rồi ngã xuống nước. Chiến Chiến chẳng qua là sợ uổng phí cảnh quay lúc trước, mới diễn thêm một chút..."

Vương Nhất Bác nghe A Kiều nói, vẻ mặt thoáng sửng sốt một chút, tầm mắt liền lập tức nhìn xuống chân Tiêu Chiến, lúc này mới phát hiện trên chân cậu căn bản không có đi giày.

Anh nhíu chặt mày, đáy mắt rõ ràng chợt lóe lên sự tàn ác, sau đó ngay cả câu nói của A Kiều cũng chưa nghe hết, liền bày ra gương mặt lạnh giá, mặc cho quần áo vẫn còn đẫm nước, mà rời khỏi phim trường.

A Kiều nhìn bóng Vương Nhất Bác, nhịn không được bĩu môi: "Thái độ gì vậy chứ!"

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ cầm lấy khăn lau nước trên mặt, sau đó đứng lên đi vào bên trong phòng thay đồ thay đổi quần áo, rồi cùng A Kiều rời trường quay.

——

Lúc Tiêu Chiến vào khách sạn, thì đụng mặt một nhân viên công tác trong đoàn phim. Người nhân viên công tác này là một chàng trai trẻ, nở nụ cười chào một tiếng "Anh Tiêu" với cậu.

Tiêu Chiến cũng mỉm cười gật đầu một cái, sau đó hai người liền chỉ gặp thoáng qua như vậy.

Khi về đến phòng, Tiêu Chiến mới sực nhớ hình như đã gặp qua chàng trai kia ở đâu đó, nhưng bởi vì nhân viên trong đoàn làm phim quá đông, một lát lại có điểm không giống.

Đến tận tối khi đi nhà hàng của khách sạn ăn cơm, Tiêu Chiến lại nhìn lướt qua thấy chàng trai kia đang cùng trợ lý của Lệnh Hạ ngồi ăn cơm.

Cậu lúc này mới thấp giọng hỏi A Kiều ngồi bên cạnh mình: "Người ngồi bên cạnh trợ lý Lệnh Hạ, tớ cảm thấy nhìn có chút quen mắt, chúng ta hình như đã gặp qua người này ở nơi nào rồi phải không?"

Miệng A Kiều ngậm chiếc đũa, nhìn chằm chằm chàng trai kia một lúc, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chiến Chiến, tớ nhớ ra rồi, buổi chiều lúc cậu đi vào phòng thay đồ thì có người từ bên trong chạy ra, cậu còn nhớ không? Hình như chính là cậu ta, chỉ có điều là đã đổi cách ăn mặc."

Trong lòng Tiêu Chiến thật ra là đã nghĩ tới, chẳng qua là chưa dám xác nhận, bây giờ nghe A Kiều nói vậy, cậu liền gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chính là cậu ta."

"Cậu ta là trợ lý nhỏ Lệnh Hạ mới tuyển được, buổi chiều vào phòng thay đồ của cậu, ngay sau đó đế giày của cậu liền bị vấn đề..."

A Kiều nói tới đây, liền không có nói tiếp, chỉ là cùng Tiêu Chiến nhìn nhau một chút, sau đó khóe môi cười lạnh một tiếng: "Thật sự không ngờ, hắn ta vậy mà quá thiếu kiên nhẫn, mới ngày đầu tiên quay phim trở lại đã động thủ rồi!"

Tiêu Chiến cười cười, không nói gì.

Sau bữa tối, khi không có cảnh quay đêm, đa số mọi người trong đoàn làm phim đều thích xuống lầu đánh bài hoặc tụ tập ca hát hay rủ nhau tập gym.

Lúc Tiêu Chiến ăn cơm tối, thì một diễn viên khá quen thuộc trong đoàn hẹn cậu tám giờ đi đánh bài, vì vậy sau khi dùng xong cơm tối, cậu và A Kiều đi dạo phía sau vườn khách sạn một lúc, gần đến giờ mới xuống phòng dưới lầu.

Khi Tiêu Chiến đến, trong phòng bài vẫn chưa tới đủ người, cậu đành ngồi hàn huyên cùng vài người một chút, sau đó xin phép ra ngoài đi vệ sinh.

Tiêu Chiến vào trong toilet tuỳ tiện đẩy cửa bước vào một buồng trống, đóng cửa còn chưa được mấy giây liền nghe thấy bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân đi vào, dường như là của nhiều người.

Tiêu Chiến giải quyết xong đang tính ra ngoài thì lại nghe thanh âm bên ngoài rõ ràng phát ra một câu: "Vương ảnh đế thật là...nói chuyện khó nghe quá mà."

Tiêu Chiến nhất thời dừng động tác, lắng tai lên nghe ngóng bên ngoài.

"Đúng đó, tưởng là ảnh đế thì hay lắm sao, không biết tôn trọng người khác gì cả!"

"Huống chi anh Hạ cũng đâu có làm gì quá đáng, mọi người trong phòng vip ca hát, anh Hạ chỉ là thấy Vương ảnh đế ngồi một mình trong góc không hòa đồng, mới có ý tốt mời ngài ấy qua hát, kết quả ngài ấy nói cái gì đó, khó nghe muốn chết."

Tiêu Chiến vừa nghe đến tên của Lệnh Hạ thì càng thêm hứng thú, cứ đứng yên trong buồng tiếp tục nghe lén.

"Đúng vậy, cái gì mà, nếu cậu muốn quyến rũ đàn ông thì đến thẳng quán bar mà hành nghề, không cần phải lăn lộn trong giới giải trí."

"Ngài ấy câu nào câu nấy đều là châm biếm, đến mức trước mặt nhiều người trong phòng, nghiêm nghị nói với đạo diễn, nói gì mà sau này có mời thì mời diễn viên bình thường thôi, đừng mời mấy loại trai gái làng chơi lố lăng, lòng dạ khôn lường, hạ thấp giá trị bộ phim."

"Trong phòng nhiều người như vậy, còn có mấy người bên ngoài đến đầu tư, ngài ấy cứ thế nói anh Hạ như trai bao làng chơi, quá không coi ai ra gì rồi."

"Có điều, các người không để ý là hôm nay Vương ảnh đế có hơi kỳ lạ hay sao? Trước đây ngài ấy luôn không tham gia mấy hoạt động ca hát này, hơn nữa cho dù là hoạt động tập thể, ngài ấy có tới nhưng khi người khác nói chuyện với mình thì cũng sẽ giả điếc không thèm chú ý tới họ, nhưng hôm nay nói chuyện thì thật cay độc chết người. Không biết có phải do có chuyện gì khiến tâm trạng không tốt?"

"Cho dù là tâm tình không tốt thì cũng không thể sỉ nhục người khác như vậy."

"Được rồi, anh Hạ, anh cũng đừng buồn nữa."

Ai ai cũng đều nói như thế, Lệnh Hạ cuối cùng cũng mở miệng, mang theo tiếng nức nở.

"Tôi không sao, được rồi, mọi người ra ngoài đi."

Sau khi Lệnh Hạ dứt lời, mấy người cùng tiến vào với hắn đều ra sức an ủi vài lời, rồi mọi người mới trước sau rời đi.

Trong toilet nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Tiêu Chiến đứng trong buồng, hồi tưởng lại đoạn đối thoại khi nãy từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài một lần, sau đó đại khái hiểu được tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra là tối nay có mấy nhà đầu tư tới, tiếp đó người của đoàn phim mở phòng karaoke trong phòng vip, Lệnh Hạ và Vương Nhất Bác đều ở đấy.

Có thể là lúc mọi người đang hát, Vương Nhất Bác ngồi một mình một góc không lên tiếng, rồi Lệnh Hạ liền tiến lên trước, kéo Vương Nhất Bác tới cùng hát, kết quả là bị anh chế nhạo một trận.

Vương Nhất Bác có chút quái gở, không giỏi giao tiếp, cũng không thích nói chuyện, thế nhưng một khi đã mở miệng đều là nói vào trọng điểm.

Theo như mấy người đó tường thuật, chắc hẳn tối nay lúc Vương Nhất Bác trào phúng Lệnh Hạ, giọng không nhỏ, làm kinh động toàn bộ người trong phòng vip đều nghe được, thậm chí mắng lây cả đạo diễn.

Chỉ dựa vào vẻ mặt Vương Nhất Bác lúc nói mỉa mai mình, Tiêu Chiến có thể tưởng tượng thái độ Vương Nhất Bác nói với Lệnh Hạ lúc ấy, và cậu ta đã cực kỳ xấu hổ sau khi bị chế nhạo.

Tiêu Chiến không nhịn được âm thầm sợ run cả người, nghe bên ngoài không còn động tĩnh nào, mới đứng lên, vọt ra khỏi buồng toilet.

Tiêu Chiến từ phòng vệ sinh bước ra, lúc đứng trước bồn rửa tay, mới phát hiện Lệnh Hạ vẫn đứng ở đó đối diện gương chỉnh sửa lại mặt mũi sau khi khóc tèm lem.

Tiêu Chiến nhàn nhã đi lên trước, đứng ở một bên mở vòi nước, chăm chú rửa tay mình.

Cậu không nhìn hắn, thế nhưng cậu có thể cảm nhận được Lệnh Hạ xuyên qua tấm gương lớn trước mặt quét mắt mấy lần.

Tiêu Chiến giả vờ không biết, rửa tay xong, rút khăn giấy ở một bên. Lúc cậu đang lau tay, Lệnh Hạ mở miệng nói một câu: "Diễn xuất của cậu Tiêu thật đúng là làm cho người ta kinh diễm."

Tiêu Chiến tất nhiên nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của hắn ta.

Ban đầu khi biết mình đoạt vai diễn của hắn thì Tiêu Chiến nghĩ có thể tránh né thì tránh né, nhân nhượng để khỏi phiền là quan trọng nhất.

Nhưng rõ ràng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Nếu đã không cách nào có thể hòa thuận với nhau, cậu cũng không phải loại nhút nhát sợ hãi người khác gây phiền toái.

Lập tức liền dứt khoát đâm thẳng chọc thủng bức màn này: "Giày của tôi mang lúc quay buổi chiều, là anh động chân động tay, đúng không?"

"Đúng vậy." Lệnh Hạ không hề do dự liền sảng khoái thừa nhận.

Tiêu Chiến trong lòng thầm giật mình một chút, lạnh nhạt cười một cách hờ hững: "Anh cũng thật là thẳng thắn."

"Tôi đã dám làm, tất nhiên cũng không sợ cậu biết."

Lệnh Hạ soi gương rồi dặm lại chút phấn, sau đó mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, lại tiếp tục chỉnh lại đầu tóc: "Thì sao, biết là tôi hãm hại cậu, muốn tìm cơ hội trả thù tôi à? Nhưng cậu tính trả thù tôi sao đây? Gậy ông đập lưng ông? Đợi đến lúc tôi quay phim, động tay động chân vào đồ diễn của tôi, sau đó cũng làm cho tôi xấu mặt một lần?"

Nói tới đây, Lệnh Hạ đưa tay ôm lấy bụng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: "Tiêu Chiến, cậu thử xem có thể làm được hay không."

Tiêu Chiến thong dong cười khẽ một tiếng: "Anh Lệnh, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, cho dù tôi có làm, cũng sẽ không dùng lại phương pháp cũ rích hèn hạ của anh. Huống chi, tôi thật lòng không muốn trả thù gì cả, bởi vì tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Nếu anh không gọi nhiều người đến xem tôi diễn như vậy, tôi sao có thể làm cho mọi người đều tâm phục khẩu phục chỉ trong một buổi sáng chứ."

"Nếu không phải anh làm hỏng giày của tôi, thì tôi cũng sẽ không thể tương kế tựu kế, sau đó cứ vậy phát huy ý tưởng của mình, lại thành công được đạo diễn không ngớt lời khen ngợi, dùng con mắt khác để nhìn tôi."

"Cho nên, anh Lệnh, vô cùng cảm ơn anh."

Nghe Tiêu Chiến nói, trong lòng Lệnh Hạ vô cùng tức giận.

Buổi sáng muốn xem Tiêu Chiến xấu mặt, nhưng kết quả cậu lại diễn quá đạt, còn buổi chiều sử dụng chút thủ đoạn hãm hại, cuối cùng lại giúp cậu được đạo diễn khen ngợi.

Đáy mắt Lệnh Hạ xẹt qua một tia thâm độc, âm thầm cắn chặt răng nói: "Cậu Tiêu không cần khách khí."

Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên lại nhớ tới việc nhà sản xuất Tôn đối với Tiêu Chiến có ấn tượng rất tốt, liền dừng bước, quay đầu lại, nhìn cậu không nhanh không chậm nói: "Cậu Tiêu thật sự là dựa vào năng lực của mình để có được vai diễn trong bộ phim này sao? Cậu đừng tưởng tôi không biết, cậu dựa vào việc lên giường với đàn ông, mới có được vai diễn này."

Lệnh Hạ nói tới đây, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút, tiến đến bên tai Tiêu Chiến, thấp giọng nói: "Cậu có thể dạy tôi không, rốt cuộc làm thế nào bò lên được giường của Tôn tổng, sau đó bắt được cơ hội hợp tác cùng Vương Ảnh đế?"

Tiêu Chiến thật sự không nghĩ tới, lời tiếp theo của hắn ta lại ngậm máu phun người như vậy.

Cậu có chút phẫn nộ nắm chặt tay lại, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong thùng rác gần đó có một chai nước khoáng vẫn còn khá đầy, đáy mắt sáng lên, nghiêng đầu nhìn Lệnh Hạ: "Anh thật sự muốn biết sao? Muốn để tôi dạy anh sao?"

Tiêu Chiến nói xong, liền đi tới trước thùng rác, vươn tay lấy chai nước khoáng, mở nắp chai ra, xoay người đi đến trước mặt Lệnh Hạ, dứt khoát giơ chai nước khoáng lên trên đầu hắn ta đổ xuống.

Cho đến khi nước chảy hết, Tiêu Chiến tiện tay ném chai nước khoáng vào trong thùng rác, nhìn Lệnh Hạ, mỉm cười hỏi một câu: "Tưới đủ không? Nếu không đủ...tôi lại đổ tiếp..."

Lệnh Hạ không hề nghĩ Tiêu Chiến sẽ dùng phương thức này đáp trả mình, bị chai nước khoáng dội từ trên đầu xuống, khiến gương mặt vất vả trang điểm lại của hắn lần nữa bị nhòe đi.

Nhất thời vẻ mặt hắn ta lạnh lẽo, không có nửa điểm ưu nhã rộng lượng, vươn tay hướng chỗ quan trọng trên gương mặt Tiêu Chiến mà đánh tới.

Tiêu Chiến đã sớm chuẩn bị tinh thần, dựa theo tính tình của Lệnh Hạ, cậu đối xử với hắn ta như vậy, khẳng định Lệnh Hạ sẽ đánh trả, cho nên đã sớm phòng bị.

Trong nháy mắt lúc Lệnh Hạ muốn giơ tay lên, cậu nhanh chóng giữ lấy cổ tay hắn, vừa định mở miệng đáp trả thì bất chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người vào toilet.

Đôi mắt Tiêu Chiến đảo qua lại liên tục, liền rút khăn giấy ở một bên, nhìn gương mặt của hắn, giống như anh em tốt, ân cần lau: "Anh Hạ, sao lại không cẩn thận như vậy khiến toàn thân đều bị ướt?"

Lệnh Hạ vừa định chửi ầm lên vì cử chỉ thân mật bất thình lình của Tiêu Chiến thì kết quả lại nghe phía sau truyền đến giọng nói của nhà sản xuất Tôn: "Tiểu Chiến, Tiểu Hạ?"

Sau đó, ông ta đi tới, nhìn thấy cả người Lệnh Hạ đầy nước, lập tức cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tiêu Chiến vốn không cho Lệnh Hạ có cơ hội nói, liền mở miệng giành nói trước: "Tôn tổng, lúc nãy anh Hạ rửa tay nhưng không cẩn thận siết vòi nước nên bị bắn ướt cả người."

Nói xong, Tiêu Chiến càng thêm cẩn thận lau mặt cho Lệnh Hạ, lau đi lớp trang điểm bị trôi trên gương mặt của hắn: "Anh Hạ đừng động, để em lau giúp cho!"

Không phải hắn thích nhất diễn bộ dạng quan tâm mọi người ở trước mặt lãnh đạo lắm sao?

Tốt lắm, bây giờ cậu liền đóng giả bộ dáng quan tâm của hắn ta, khiến Lệnh Hạ tức giận đầy mình nhưng không thể trút ra được mà còn phải diễn vẻ mặt ôn hòa phối hợp với cậu!

Nhà sản xuất Tôn gật gật đầu: "Tiểu Hạ, về sau cẩn thận một chút."

Lệnh Hạ muốn phát điên, nhưng hắn lại không thể biểu thị trước mặt ông bầu Tôn, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giọng nói hết sức lễ độ nói: "Em đã biết, cám ơn ngài."

Sau đó quay đầu, nhìn về phía Tiêu Chiến cứng ngắc cười nói: "Cám ơn A Chiến, tôi đi thay quần áo khác đây."

Sau đó, hoàn toàn không cho Tiêu Chiến và bầu Tôn có bất kỳ phản ứng nào, liền xoay người vội vã rời đi.

Tiêu Chiến nhìn hắn rời khỏi, cũng muốn lên tiếng chào hỏi Tôn tổng rồi đi luôn.

Kết quả cậu còn chưa kịp mở miệng, bầu Tôn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, cười tít mắt đã mở miệng: "Tiểu Chiến, lát nữa có muốn vào phòng vip ngồi không? Không ít người bên đoàn phim đều ở đấy."

Tiêu Chiến cong khóe môi, từ chối khéo: "Tôn tổng, thật rất xin lỗi, tôi đã có hẹn với nhóm khác đánh bài, chắc là vẫn đang đợi tôi."

"Đánh bài? Nhắc tới, tôi cũng hơi ngứa tay đây. Đợi lát nữa tôi cũng qua so tài với các em."

Bầu Tôn dừng một chút, còn nói: "Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đầu tư cho phim mới, cuối năm mới quay, đến lúc đó chắc bộ 《Khuynh Thành Thời Gian》 cũng đã quay xong, chúng ta vừa đánh bài vừa bàn xem em có hứng thú với bộ mới hay không."

Bầu Tôn đã nói đến vậy, Tiêu Chiến muốn từ chối cũng khó, chỉ có thể miễn cưỡng cười đồng ý.

-

Lúc Lệnh Hạ vừa khóc vừa ra khỏi phòng karaoke, Vương Nhất Bác liền đứng dậy xách áo khoác, vẻ mặt lạnh lẽo để lại một câu: "Mọi người chơi vui đi, tôi còn có việc", liền xoay người đi ra cửa.

Trợ lý của Vương Nhất Bác vội vã hướng phía mọi người trong phòng cười "xin lỗi", rồi nhanh chóng đuổi theo.

Vương Nhất Bác bước đi rất nhanh, trợ lý theo sát phía sau, nhưng lại không dám tới gần, luôn duy trì một khoảng cách. Mãi đến tới gần thang máy, trợ lý mới tiến lên hai bước, vượt qua Vương Nhất Bác để nhấn nút thang máy cho anh.

Cửa thang máy mở, Vương Nhất Bác nét mặt không đổi bước vào, trợ lý vội vàng đuổi theo, lúc nhấn nút đóng cửa thang máy, mới đưa lưng về phía anh, âm thầm thở dài một hơi.

Đi theo Vương Nhất Bác bảy tám năm, đương nhiên biết tâm trạng anh lúc này không được tốt.

Cụ thể vì sao thì cậu ta cũng không biết, chỉ biết là, lúc Vương Nhất Bác mặc quần áo ướt đẫm vừa về tới khách sạn, câu nói đầu tiên là bảo cậu ta đi lấy băng ghi hình lúc quay để điều tra ngay.

Cậu ta vội vã làm theo lệnh.

Sau khi cầm băng ghi hình trở về, Vương Nhất Bác xem xong, mặt mày càng trở nên đáng sợ hơn.

Trong đoàn phim có hoạt động gì, đều sẽ đến hỏi Vương Nhất Bác một tiếng. Tối nay cũng không ngoại lệ, đạo diễn chiêu đãi mấy nhà đầu tư tới phòng karaoke vip, đặc biệt tới hỏi ngài Vương có đi không.

Trên thực tế, cậu ta biết rõ Vương Nhất Bác sẽ không đi đâu, bởi vì anh từ trước đến nay không có hứng đối với loại hoạt động ăn chơi này.

Thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, khi đạo diễn nhận điện thoại của Lệnh Hạ xong, Vương Nhất Bác lần đầu tiên nói chờ một chút anh ấy sẽ xuống ngay.

Tuy rằng cậu ta rất ngạc nhiên sao Vương Nhất Bác chợt có ý định tham gia vào các hoạt động giải trí như vậy, nhưng vì chức trách một trợ lý tốt, cậu ta đã đi cùng với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đúng là không nên cùng mọi người đi chơi, quả thực là phá hỏng cuộc vui.

Sau khi tiến về phía ghế rồi ngồi xuống, không nói một câu cũng thôi đi, còn bày ra sắc mặt lạnh lùng, làm cho không khí cả phòng, đều trở nên cảm thấy áp lực không ít.

Trong giới, không ít minh tinh muốn tiếp cận anh, về sau mọi người đều âm thầm lưu truyền rằng, ai có thể cưa được Vương Nhất Bác, người đó có thể làm vua trong giới giải trí.

Chẳng qua Vương Nhất Bác khiến cho người khác cảm thấy rất khó tiếp xúc, những minh tinh nhát gan đều không dám đến gần.

Tất nhiên cũng có những người lớn gan, nhưng bởi vì ngoài việc quay phim ra, Vương Nhất Bác rất ít khi gặp riêng vui đùa, cho nên mấy minh tinh táo bạo đó cũng chả có cơ hội để đến tiếp cận.

Nhưng đêm nay, Vương Nhất Bác chịu xuất hiện, lại tạo cơ hội cho những ai lớn mật.

Không biết có phải Lệnh Hạ uống nhiều rượu nên lá gan cũng lớn lên hay không, lại chọn một bài hát, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, dung mạo mị hoặc nhìn anh, mời anh cùng hát song ca với hắn.

Một giây trước đó còn là khuôn mặt lạnh lẽo im lặng không tiếng động, giây tiếp theo liền tức giận mắng Lệnh Hạ không ngóc đầu lên nổi.

Lúc ấy tình hình thay đổi quá nhanh, mọi người trong phòng đều choáng váng, chỉ có bài hát trong phòng karaoke vẫn đang chạy, điệu nhạc êm tai vẫn vang lên, Lệnh Hạ vừa bị mắng xong cũng mất một lúc thật lâu sau, hốc mắt mới đỏ lên, chạy ra khỏi phòng vip.

Trợ lý nhớ lại mà thở dài thương cảm.

Khi cửa thang máy mở ra, cậu ta đứng một bên giữ cửa, chờ Vương Nhất Bác đi ra, mới chạy theo.

Sau khi trở lại phòng khách sạn, trợ lý nhớ tới ban ngày Vương Nhất Bác có nhảy vào bể bơi, sợ sẽ bị cảm làm ảnh hưởng đến việc quay phim, liền dặn dò nhân viên trong khách sạn nấu bát canh gừng chống cảm.

Trợ lý bưng bát canh gừng nhân viên vừa đưa tới, gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ đóng chặt của Vương Nhất Bác, qua khoảng chừng một phút đồng hồ, bên trong mới truyền đến một tiếng mời nhạt "Vào đi".

Trợ lý đẩy cửa ra, liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc đến gay mũi, nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa sổ, trên tay cầm một điếu thuốc, trầm mặc nhìn cảnh vật bên ngoài không nói gì, hoàn toàn không có chút giận dữ nào khi ở trong phòng vip karaoke.

Trợ lý đã thấy Vương Nhất Bác như vậy rất nhiều lần, thường xuyên là vào lúc nửa đêm, sẽ nhìn thấy anh một mình hút thuốc ngẩn người, như đang suy nghĩ chuyện gì, giống hơn như đang suy nghĩ đến ai đó. Mặc dù trông anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng vẫn như cũ vây quanh anh là sự cô đơn và đau khổ dày đặc.

Cậu ta tuy rằng thấy nhưng im lặng không nói, chỉ là đáy lòng vẫn có chút tò mò, rốt cuộc là vì ai vì chuyện gì, mà có thể làm cho Vương Nhất Bác tính tình luôn lạnh nhạt đã qua 5 năm mà vẫn dằn vặt không bỏ xuống được.

Song dù trợ lý rất tò mò, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ là bưng bát canh gừng vào, nhẹ giọng mở miệng đánh vỡ im lặng: "Ngài Vương, hôm nay bị ướt nước nên hãy uống chút canh gừng để khỏi bị cảm."

Vương Nhất Bác không có phản ứng gì.

Cậu ta cũng không lên tiếng làm phiền anh, chỉ nhẹ nhàng đặt canh gừng ở trên bàn.

Động tác của trợ lý rất nhẹ, nhưng bát sứ chạm vào mặt bàn, vẫn phát ra tiếng động, dù nhỏ nhưng lại rất vang.

Vương Nhất Bác xoay đầu lại, theo âm thanh vừa phát ra nhìn lại, đưa điếu thuốc trong tay lên miệng hút một hơi dài.

Sau đó anh lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc lâu mới đem dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi xoay người đi đến trước bàn, một tay bưng bát canh gừng lên uống một ngụm, hương vị cay nồng của gừng lan tràn trong miệng.

Đột nhiên, anh nhớ tới điều gì đó, nhìn trợ lý lặng lẽ lui ra gần đến cửa, ra tiếng hỏi: "Vẫn còn chứ?"

Trợ lý dừng lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại câu hỏi của anh, nghĩ rằng anh còn muốn uống canh gừng, lập tức gật đầu nói: "Tôi sẽ đi lấy thêm cho ngài."

Vương Nhất Bác nhẹ giọng "Được" một tiếng, sau đó cúi đầu thổi thổi cho bớt nóng, lại uống thêm một ngụm, ngữ điệu thoáng có vẻ mơ hồ không rõ nói: "Mang cho phòng 5231 một bát."

Trợ lý ngay lập tức trố mắt tại chỗ, ai ở phòng 5231?

Vương Nhất Bác thấy trợ lý mãi không có phản ứng gì, liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía cậu ta, sau đó lại bổ sung một câu: "Nói là đoàn phim sắp xếp."

Trợ lý hiểu ý của Vương Nhất Bác, tức là lấy canh gừng đưa qua bên đó rồi nói là do đoàn làm phim chuẩn bị chứ không phải do anh dặn mang đến, cậu ta liền "A!" một tiếng vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trợ lý chỉ mất tầm năm phút đi đưa canh gừng xong rồi quay lại.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, tay cầm bát canh gừng vẫn còn hơi nóng nghi ngút bốc lên, nghe được tiếng đẩy cửa, điềm nhiên giương mắt lên quét về phía trợ lý, lạnh nhạt hỏi một câu: "Đưa xong rồi?"

"Vâng" Trợ lý do dự một chút, rồi đem tình hình chi tiết báo lại: "Thực ra cậu Tiêu không có trong phòng, là trợ lý A Kiều của cậu ấy ra nhận."

Ấn đường Vương Nhất Bác hơi nhăn lại, anh cúi đầu, cầm bát canh lên chậm rãi uống một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống, lại nghe trợ lý nói tiếp: "A Kiều nói, cậu Tiêu ở dưới lầu cùng sản xuất Tôn đánh bài, còn nói là ngài ấy muốn cùng cậu Tiêu bàn luận thêm về diễn xuất."

Động tác của Vương Nhất Bác ngay lập tức dừng lại, bàn tay dùng sức nắm chặt chiếc bát, ánh mắt đầy vẻ lạnh nhạt, ước chừng qua hai giây, anh mới đem nước canh trong miệng nuốt xuống, giống như việc không liên quan đến mình, thản nhiên gật đầu một cái: "Biết rồi."

Dừng một chút, Vương Nhất Bác lại mở miệng nói: "Đêm nay không còn việc gì nữa, cậu có thể về phòng."

Trợ lý yên lặng rời khỏi phòng được một lúc, Vương Nhất Bác mới đem bát đặt lại trên bàn, sắc mặt lạnh lẽo quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sau đó liền lấy điện thoại của mình ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, gửi đi một tin nhắn.

Anh đợi đến khi trên màn hình điện thoại hiện dòng 'Tin nhắn đã gửi" mới thuận tay đặt điện thoại di động ở một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro