Chương 05.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên chỉ nửa ngày sau, Vương "Phượng" thực sự sắp phát điên. Không phải bởi vì "ái phi thân yêu" Tiêu Chiến của hắn, mà là vì "nhạc phụ" và "nhạc mẫu" tương lai.

Chuyện này cũng có thể lý giải. Phụ mẫu luôn luôn muốn nhi tử bảo bối của mình có thể cưới về một cô nương thuần khiết.

Nhưng hai vị này cũng quá cố chấp đi, thực là muốn đem tổ tông mười tám đời của hắn đều hỏi ra cho tường tận. Đồng chí Vương Nhất Bác đáng thương cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Vì vậy hắn liền phát huy năng lực ứng biến khẩn cấp phi thường của mình, vội vã chắp vá lung tung, biên ra một một kịch bản thiên kim đại tiểu thư gia đạo sa sút, bất hạnh bị sơn tặc đánh cướp, phụ mẫu đều qua đời, lưu lạc giang hồ, cơ khổ không nơi nương tựa. Còn vì tránh né sơn tặc truy bắt phải trốn Đông trốn Tây, này đây mai đó, vì bảo vệ sự thuần khiết không nề hà dùng bùn đất bôi lên mặt, vậy mà cuối cùng lại bị Tiêu Chiến đem... Khụ!!

Quả thực là muốn bao nhiêu bi thảm thì có bấy nhiêu bi thảm, hơn nữa thần thái điềm đạm đáng yêu của Vương Nhất Bác rớt rớt nước mắt, kết quả khiến nhị lão thương tiếc khôn nguôi. Tiêu Vũ Lam nghe xong tao ngộ của "nàng" liền khóc sướt mướt, Tiêu Hiền lại càng vỗ ngực bảo chứng với "nàng" nhất định không cho Tiêu Chiến "bội tình bạc nghĩa".

Haizz... Vương Nhất Bác ngồi một mình trước gương, nhìn người trong gương cặp mắt sưng đỏ, vô cùng ủy khuất.

Dung mạo tuyệt thế của bản vương... Ái phi à, tất cả đều là vì ngươi nha! Ô ô ô...

Đột nhiên, Vương Nhất Bác dường như có linh tính, quay đầu hướng về phía ngoài cửa sổ đang mở rộng nhìn. Quả nhiên, một bóng người xuất hiện ở bên ngoài, nhảy vào.

"Bảo bối! Ngươi tới tìm ta sao!" Vương Nhất Bác vạn phần vui vẻ thoáng cái đã phi tới, quấn lên như bạch tuộc, hất thế nào cũng không ra.

Tiêu Chiến hổn hển: "Ngươi xuống ngay cho ta!"

"Không chịu." Ha ha a a...

Thật vất vả mới có cơ hội chạm vào, Vương Nhất Bác ở trên người Tiêu Chiến cọ tới cọ lui. Không giống hương phấn son nồng đậm của nữ nhân, mùi vị tươi mát quen thuộc khiến Vương Nhất Bác bất giác nhắm mắt lại, nhớ lại vòng tay ấm áp nhiều năm trước.

Thịch! Thịch! Thịch!

Tiếng tim đập đều đều bên tai Vương Nhất Bác khiến hắn an tâm mỉm cười.

Tiêu Chiến vốn muốn đuổi cái tên đang bám cứng trên người này xuống, chợt thấy dáng vẻ an tâm tươi cười đó, mê muội dừng lại động tác, mặc cho khuôn mặt của Vương Nhất Bác dán chặt trên ngực.

Thế nhưng...

"Ngươi không được một, tấc, tiến, một, thước!" Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, đem cái tay không biết từ bao giờ đã với vào trong áo cố sức lôi ra. Cái tên mặt dày này, không thể nhẹ dạ với hắn được.

"A? Ha ha ha ha..." Vương Nhất Bác cười ngây ngô rút lại ma trảo.

Bảo bối thật là, đem "cánh tay ngọc ngà" của người ta niết thật là đau, ô ô... chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì hết...

Tiêu Chiến khó khăn lắm mới đẩy được Vương Nhất Bác ra, cả người đứng thẳng, nghiêm túc nhìn cái tên đang dùng ánh mắt trách cứ trừng trừng lườm y.

"Ngươi không phải nữ tử, ta cần gì phải thương hương tiếc ngọc với ngươi..."

"Bảo bối à! Ngươi biết ta đang nghĩ gì?" Vương Nhất Bác vẻ mặt kinh hỉ, "Chúng ta đúng là thần giao cách cảm nha!"

Tiêu Chiến nhất thời nghẹn lời, cực kỳ buồn bực.

Kỳ quái? Sao ta lại biết hắn đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ... đây là nhân duyên thiên định? Y nhìn lại Vương Nhất Bác đang cười ngớ ngẩn như sắp sửa chảy cả nước miếng, thân thể run lên, một cơn ớn lạnh từ trong xương tỏa ra. Ảo giác, nhất định là ảo giác!

"Ngươi giả nữ lẻn vào trong phủ rốt cuộc là có mục đích gì?" Tiêu Chiến nhìn thẳng Vương Nhất Bác, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh, kiên quyết không để bị vẻ bề ngoài mê hoặc người lừa gạt. "E rằng không phải chỉ là đơn giản muốn ta chịu trách nhiệm."

"Mục đích gì?" Vương Nhất Bác hiếm khi lộ ra thần thái nghiêm túc, khiến Tiêu Chiến vốn quen nhìn khuôn mặt tinh quái của hắn có chút không thích ứng được. "Đương nhiên là vì ngươi rồi."

[Hết chương 5]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro