Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phu thê mới thành hôn có quyền lợi gì?

Câu trả lời thứ nhất: Không cần dậy sớm thỉnh an phụ mẫu.

Câu trả lời thứ hai: Cho dù có liên tiếp ba ngày trong phòng ngủ không đi ra ngoài cũng không bị người khác nói ra nói vào.

Câu trả lời thứ ba: Cơm nước dâng tận miệng, không cần phải cực khổ đi tới đại đường cùng ăn với cả đám người.

Ngày hôm nay có lẽ là ngày thứ ba nhỉ...

Trong phòng ngủ, trên giường, Tiêu Chiến toàn thân vô lực nằm úp sấp, không thể động đậy, mắt nhắm nghiền nhìn như đã ngủ nhưng trong đầu chưa từng có một giây nhàn rỗi.

Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?

Mấy ngày nay trong những lúc rảnh rỗi (chủ yếu là trong khoảng thời gian gián đoạn) y luôn tự hỏi vấn đề này.

Trải qua mấy ngày sinh hoạt có thể nói là "nghiêng trời lệch đất", y nghĩ mình dường như trở thành một người khác.

Ông trời, y chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể miệt mài như vậy. Nhưng mỗi khi Vương Nhất Bác đụng chạm y, thân thể sẽ không tự chủ được nóng lên, vô cùng khát cầu đối phương. Lúc vừa mới bắt đầu, y luôn luôn tận lực áp chế, nhưng cuối cùng mỗi khi y hồi phục tinh thần, đều luôn phát hiện mình không thể kềm nén được mong muốn đáp lại hắn.

Mà hậu quả của việc này chính là lần nào cũng bị Vương Nhất Bác lăn qua lăn lại đến gần hấp hối, chỉ có thể mặc kệ tên kia giúp y thu xếp. Thực sự là không còn chút sức lực nào, ngay cả đến những vấn đề nhân sinh cơ bản nhất cũng đều phải để hắn hỗ trợ giải quyết.

Đều là lỗi của hắn!

Vừa nghĩ đến Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền tức đến không có chỗ phát tiết.

Tên kia căn bản là cáo đội lốt cừu mà.

Thử hỏi một người có thể đem một gã thành niên nam tử ôm lấy một cách thành thạo, sau đó đi tới đi lui, mặt không đổi sắc, sao có khả năng bị y ép buộc được?

Cho dù có giả thiết khi đó y đã đánh mất lý tính, nhưng toàn thân đều là vết thương, lại mất nhiều máu như vậy, có muốn cũng là hữu tâm vô lực. Hơn nữa mỗi khi nhắc tới chuyện này thì Vương Nhất Bác đều tỏ vẻ úp úp mở mở, giấu đầu lòi đuôi, càng làm y thêm hoài nghi.

Haizz...

Chỉ là hiện giờ tranh luận chuyện này cũng không có ý nghĩa, đều đã bị hắn ăn sạch sẽ rồi...

Bất quá nghĩ kỹ lại, đường đường là con trai độc nhất của võ lâm minh chủ, thành thân với một nam nhân còn chưa tính, lại còn bị hắn đem...

Cuộc đời ta sao lại biến thành như vậy? Nhất định là có chỗ nào sai rồi! Chết tiệt, thực sự là một lần sa chân lưu hận muôn đời. Không, là lỗi của tên kia, nếu không phải hắn sử dụng quỷ kế...

Ngay lúc Vương Nhất Bác một thân nữ trang, đầy mặt hàm xuân bưng bữa sáng tiến vào phòng ngủ thì thấy ái phi thân yêu đang dùng ánh mắt tràn ngập hận ý theo dõi hắn, bộ dáng như muốn đem hắn thiên đao vạn quả.

"Bảo bối, ngươi làm sao vậy? Thân thể khó chịu? Nơi đó vẫn còn đau sao? Không phải đã bôi thuốc rồi sao?" Đưa vẻ mặt thân thiết nhích của hắn lại gần.

Nghe hắn nói vớ va vớ vẩn, mặt Tiêu Chiến đỏ như máu, hung hãn trừng hắn, quật cường quay đầu đi.

Còn dám hỏi, không phải đều là lỗi của ngươi sao?

"Vậy..." Không muốn để y trốn tránh ánh mắt, Vương Nhất Bác quay đầu y lại, nở nụ cười kinh tâm động phách, khiến Tiêu Chiến hoa cả mắt, "Lẽ nào... bảo bối còn chưa hài lòng kỹ thuật của ta? Yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực gấp bội!"

Loại chuyện này không cần ngươi phải nỗ lực! Trong lòng Tiêu Chiến phẫn nộ gầm rú. Chỉ là miệng không thể thốt ra một câu khó nghe nào, đều nghẹn trong cổ họng. Chẳng hiểu sao, không chửi nổi.

[Hết chương 12]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro