Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu công tử nếu như không biết điều như vậy, thì đừng trách bản phu nhân động thủ." Bạch Linh cười quyến rũ.

"Bất quá bản phu nhân thật là ngạc nhiên, Tiêu công tử được bản phu nhân cho uống kịch độc tuyệt mệnh thiên hạt mà vẫn có thể bình an vô sự, thật làm cho ta trăm điều không thể lý giải."

Tiêu Chiến sắc mặt đột biến.

"Tuyệt mệnh thiên hạt cái gì?" Không cam lòng bị xem thường, Vương Nhất Bác xen vào nói, cái đầu theo phía sau lưng Tiêu Chiến hiện ra.

Tuyệt mệnh thiên hạt là một trong bốn chất tuyệt độc trên đời.

Theo truyền thuyết thì hạt này không phải có từ trung thổ, mà là do các thương nhân từ biển mang vào. Hạt này vô cùng kịch độc, trong Trung Nguyên không ai có thể giải được, đến nay còn chưa nghe qua có người nào uống hạt này mà còn sống. Xem ra lúc trước Bạch Linh đã có ý tưởng muốn giết Tiêu Chiến.

"Đó là tướng công của ta mạng lớn. Như thế nào? Lão bà ngươi ghen tị à? Có bản lỉnh thì ngươi cứ thử cái hạt gì gì đó một chút?" Hừ!

"Tiêu công tử, nương tử ngươi thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng a..." Mặt Bạch Linh phu nhân không khỏi hơi hơi rút gân, ngay cả khuôn mặt bóng loáng trước nay vẫn hay tự hào cũng không bảo trì được, nhìn một chút nhìn một chút, kia không phải nếp nhăn nơi khóe mắt thì là cái gì?

"Đừng nói nữa." Tiêu Chiến lại đem Vương Nhất Bác kéo ra sau. Nhìn bộ dáng muốn đem Vương Nhất Bác ra thiên đao vạn quả của Bạch Linh phu nhân khiến cho trong lòng cứng lại, Tiêu Chiến một lòng muốn bảo vệ hắn chu toàn.

Ta có năng lực bảo hộ được hắn sao?

Bất quá đáng tiếc chính là sự lo lắng của y một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Vương Nhất Bác lúc này.

A a a! Bảo bối thật là, thật là... rất xinh đẹp nha!

Hai mắt Vương Nhất Bác hình trái tim hồng, vô cùng sùng bái nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Tiêu Chiến. Ha ha, xem ra bảo bối thật sự là thực để ý đến ta mà.

Bất quá nghĩ lại, thân là Vương thượng, bảo vệ Vương phi không phải là nghĩa vụ của Vương thượng sao? Như thế nào ngược lại có thể để bảo bối che chở mình? Đây không phải cũng là uất ức một chút xíu sao? Để người trong tộc khác biết được, không bị cười chết mới lạ!

Chờ Vương Nhất Bác hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện người vốn đứng đằng trước mình mất tiêu bóng dáng, ngẩng đầu vừa thấy.

Dọa! Bảo bối cùng cái lão bà gọi là Linh gì đó đang bay trong không trung, hai người đánh nhau khó phân thắng bại.

Quên đi, cười thì cười, ngẫu nhiên thử tư vị được người khác bảo vệ cũng không sai mà! Một luồng khí ấm áp len lỏi vào trong ngực Vương Nhất Bác.

Nhưng nhìn nhìn, thần sắc của hắn dần dần trở nên nghiêm túc lên. Đừng nhìn lão bà kia rống lợi hại, thật ra ả có chút tài năng, khó trách lần trước bảo bối bị rơi vào tay ả.

Bất quá lần này, ngươi tính nhầm coi như hết.

Trong mắt Vương Nhất Bác chợt lóe ra tinh quang.

Hiện tại bảo bối cũng không phải người ngươi dễ dàng gây tổn thương... Ai nha! Dốt nát, dốt nát! Mắt thấy miệng vết thương trên cánh tay Tiêu Chiến màu đỏ tươi chói mắt, Vương Nhất Bác quả thực buồn bực đến hộc máu. Dốt nát muốn chết dốt nát muốn chết dốt nát muốn chết!

Có lẽ bởi vì lần trước từng bị Bạch Linh phu nhân bắt, hiểu biết công phu của nữ nhân kia, ấn tượng trong lòng Tiêu Chiến khắc sâu vô cùng, động tác lúc đầu còn mang chút sợ hãi.

Nhưng trong lúc hai người thường xuyên giao thủ, Tiêu Chiến vốn ở thế hạ phong lại cảm thấy hàn kiếm nhỏ trong tay ngày càng thoải mái nhẹ nhàng, thế cho nên Bạch Linh phu nhân trốn tránh không kịp, ống tay áo bị tước thành từng mảnh từng mảnh.

"Ngươi!" Bạch Linh phu nhân vạn phần giật mình nhìn Tiêu Chiến.

Vì sao công lực của y lại tăng cao như vậy?

Ban đầu lúc bắt được y vào Vô Hận Cung cũng không có mạnh như vậy. Ngắn ngủi mấy ngày công phu, thậm chí có thể đưa nội lực lên cao như thế, hay là y sau khi ăn hạt độc công lực tăng cao?

"Ha ha ha." Bạch linh phu nhân hơi chật vật tránh đi một kiếm đâm vào đầu, tự mỉm cười mạnh mẽ nói: "Tiêu công tử, ngươi đúng là làm cho ta kinh ngạc." Nói xong, thế nhưng dừng lại công kích.

Tiêu Chiến cũng dừng lại, có điểm chẳng biết tại sao.

"Phu nhân đến tột cùng có ý tứ gì?"

Mị nhãn Bạch Linh phu nhân đảo qua, dáng người trêu nhân: "Bởi vì ta đối với ngươi... càng cảm thấy hứng thú, Tiêu công tử..."

[Hết chương 22]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro