Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng đảo mắt một cái đã qua ba tháng.

Tương đương sau khi bắt cóc đem Tiêu Chiến trở về, trong lòng Vương Nhất Bác rất rõ ràng biết mình như thế nào cũng không có quả ngọt để ăn, nhưng là... vì cái gì thời kỳ đóng băng lại dài như vậy a!

Phòng không gối chiếc thì thôi đi, để cho người buồn rầu hốc hác chính là... vì cái gì bảo bối ngay cả mặt người ta cũng không muốn gặp chứ? Không nói gì... nhìn trời.

Vị Kỳ lân vương vĩ đại của chúng ta đang ngồi trên cánh cửa cao cao trước thời khắc vô cùng thê lương, một mình rơi lệ.

"Vương thượng." Lão thừa tướng đi về phía hắn.

Cảm giác được có người tới gần, Vương Nhất Bác lập tức ngẩng đầu, trong mắt bao hàm nước mắt.

"Thừa tướng à, ông tới đúng lúc! Bảo bối y đã có ba tháng lẻ hai ngày đều không để ý đến bổn vương, nên làm cái gì bây giờ? Mọi người có nghĩ ra chủ ý gì không?"

Lão thừa tướng nhìn Vương thượng lão tôn kính, trong lòng bi thương, bất giác than thở một hơi.

Nói ra cũng không sợ mọi người chê cười.

Từ sau khi Vương thượng mang nam Vương phi trở về, ngày đầu tiên thượng triều, chỉ thấy hắn một phen nước mũi một phen nước mắt, dùng một loại ngữ khí phi thường chờ mong hướng các vị ái khanh, đưa ra vấn đề quan trọng nhất mà từ lúc nhóm trụ cột quốc gia đưa hắn quyền nhiếp chính tới nay.

"Các người có biện pháp nào có thể làm cho Vương phi để ý ta không?"

Mọi người cười ngất ngay tại chỗ. Từ đó về sau, tinh thần của Kỳ lân vương liền lâm vào trạng thái tinh thần kém trầm trọng, có người rút ra lời tổng kết rằng vì người cầu hoan không được nên tinh lực mất cân đối.

Mà kết quả mới mẻ mới ra lò này đều cấp cho các vị một cảnh cáo, do đó tất cả mọi người đều không dám tới gần hắn, để tránh rước họa vào thân, bị liên lụy đến. Trên thực tế Vương Nhất Bác cũng chỉ có ở trước mặt Tiêu Chiến mới có thể gọi là "khúm núm", mà ở trước mặt những người khác, đây chính là "quỷ kiến sầu" nổi danh, cái khác làm gì đều không được, liền có nhiều ý đồ xấu xa, hơn nữa đại bộ phận đều có thể chỉnh người chết dở sống dở.

Bất quá cũng có ngoại lệ, liền nói ví dụ như các cấp bậc nguyên lão của chúng ta, Thừa tướng trung can nghĩa đảm, Vương Nhất Bác hồ nháo như thế nào, cũng không dám ở trên đầu lão động thổ (*), ai kêu vị này chính là người nuôi hắn từ nhỏ đến lớn chi? Năm đó nếu không có có lão, chỉ sợ Vương Nhất Bác sớm thành nhất bôi hoàng thổ (**), ngay cả cặn cũng không còn lại.

"Đám đại thần dâng thư, khụ, muốn cho Vương thượng ngài ở trong người của Kỳ lân tộc lựa chọn một cô nương có thể..."

"Nói bậy gì vậy! Ta đã có ái phi bảo bối! Vả lại ta là muốn bọn bọ nghĩ ra một cách có thể làm bảo bối để ý ta, không phải muốn bọn họ nghĩ muốn đồ vật chó má này nọ!" Vương Nhất Bác giận dữ.

"Nhưng Vương thượng ngài cũng biết, cái gọi là vết xe đổ. Nhớ năm đó Tiên vương bởi vì cùng một nam tử... Mới chết đi, ngay cả Vương thượng ngài thiếu chút nữa cũng khó tránh nha..."

"Không cần nói nữa, chủ ý bổn vương đã định, ai còn dám nhắc đến chuyện này thì đừng trách ta không khách khí!"

"Vương thượng! Các đại thần đều là vì phải bảo đảm huyết thống của Kỳ lân hoàng tộc có thể có người kế tục mà..."

Vương Nhất Bác nhìn mặt Lão thừa tướng, trong lòng phiền toái.

Hừ! Các ngươi không có chủ ý, ta tìm Ngọc đế đi! Nghe nói cách đây không lâu hắn ta mới vừa bị Vương mẫu "thu thập" một chút, nhưng nhìn xem hai người ta bây giờ còn không phải tình chàng ý thiếp, chàng chàng thiếp thiếp?

"Ta đến thiên cung đi xem, nhớ kỹ đừng lấy việc này đến phiền ta nữa!"

Nói còn chưa nói xong, Vương Nhất Bác đã hóa thành thân Kỳ lân bay lên trên chín tầng mây, trong phút chốc không còn thấy bóng dáng.

"Haizz..." Nhìn theo hắn rời đi, Lão thừa tướng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

"Nương nương!!! Ngài ngài ngài ngài đang làm gì đó!!! Thỉnh, thỉnh không cần..."

Tiểu nha hoàn ở trong phòng không tìm thấy Tiêu Chiến, vì thế đi đến nội viện nhìn, nhất thời muốn té xỉu cho xong việc.

Chỉ thấy Vương phi ưỡn cái bụng đã nhô lên, cầm trong tay lợi kiếm khí, ở trong viện bay lên bay xuống, lợi kiếm trong tay múa tới múa lui. Tuy rằng động tác tư thế tuyệt đẹp tuyệt luân, nhưng, nhưng, nhưng là...

"Không cần gọi ta là nương nương!"

Xưng hô của nha hoàn khiến cho lòng Tiêu Chiến vốn nóng như lửa liền tăng vọt lên cao, hai mắt đỏ đậm đem mũi kiếm để ở cổ họng nha hoàn. Rốt cuộc, tiểu nha đầu đáng thương nhận hết nỗi hoảng sợ, chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.

Nhìn nha hoàn đã hôn mê, Tiêu Chiến dần dần khôi phục bình tĩnh.

Đáng chết, vì sao ta lại trút giận lên một người vô tội?

Ảo não bỏ kiếm xuống, Tiêu Chiến ý bảo tiểu nha hoàn khác đang tránh ở góc tường lại đây đem vị nữ tử đã té xỉu dìu xuống dưới nghỉ ngơi, tiếp theo liền một mình ngồi vào trong đình nghỉ mát nghỉ tạm một chút.

Có thể là do trong bụng có "tiểu đông tây", nên gần đây y đặc biệt dễ dàng mệt nhọc, múa kiếm còn không đến nửa canh giờ liền đã thở hồng hộc.

Nâng chung trà lên, Tiêu Chiến hơi hơi nhấp một chút, tay phải theo bản năng sờ sờ cái bụng đã hơi hơi nổi lên, nhưng giống như lại nghĩ đến cái gì đó, phẫn nộ đem chén trà ném trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Cái tên kia! Đều là hắn! Đều là lỗi của hắn! Nếu không có hắn, ta sẽ bị giam lỏng ở trong này sao? Sẽ trút giận lên một tiểu cô nương sao? Hắn rốt cuộc đã chết ở đâu? Lão tử có tức giận cũng nên trút hết lên hắn! Hắn nghĩ muốn ta bị nghẹn mà tức chết sao? Đáng giận đáng giận!!! Hỗn trướng đông tây!

Có vẻ Tiêu Chiến hoàn toàn đã quên lúc ấy là ai đã nói "Ngươi không được xuất hiện ở trước mặt ta nữa! Cút ra ngoài cho ta!"

Hạ nhân mới vốn là muốn đi vào đình nghỉ mát châm trà lại đứng yên ngoài đình, một chút cũng không dám đến gần ngọn lửa đang cháy hừng hực xung quanh đình. Mọi người trong lòng đều mong chờ, thỉnh cầu lão thiên gia có thể lập tức hạ xuống một cơn mưa to, giải trừ nguy cơ.

Bất quá cho mưa có to đến khí thế "hào hùng" chỉ sợ cũng không có khả năng dập tắt lửa giận của Tiêu Chiến, mà người duy nhất có thể đem y "bãi binh" là Vương Nhất Bác cũng không biết đã tới nơi nào, vào tay "kinh" không.

Lão thiên gia phù hộ.

[Hết chương 26]

------------------------------

Lời editor:

(*) Nghĩa ở đây xúc phạm bề trên ý.

(**) Nhất bôi hoàng thổ: Đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro