Chương 30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực tế tàn khốc chứng minh một việc, chiêu "khiến bảo bối không có lúc nào, tùy thời tùy chỗ đều có thể cảm nhận được tình yêu nồng đậm của ta" của Vương Nhất Bác, kế hoạch vĩ đại to lớn hoàn hoàn ngâm nước nóng, nhưng lúc này đối với đồng chí Vương Nhất Bác không hề tự giác vẫn như cũ mỗi ngày vùi đầu tự làm khổ mình, một chút cũng đều không có nhận thấy rằng hắn đã phạm phải một sai lầm trí mạng, thì là...

Tiêu Chiến căn bản là không biết những việc này tất cả đều là hắn làm mà, làm sao có thể ở nơi đó mà cảm nhận được tình yêu nồng đậm của hắn? Ngược lại còn làm cho Tiêu Chiến cảm nhận thiết thực nhất nồng đậm của hắn là "hận ý".

Vương Nhất Bác vốn là sợ để Tiêu Chiến biết tất cả mấy thứ đó đều là hắn làm về sau sẽ tuyệt y tuyệt thực, không tiếp thu "giải thích" của hắn, đúng lúc hiện tại, cái này thật sự đã khiến Vương phi bảo bối của hắn bị bắt buộc phải tuyệt y tuyệt thực.

Ngày qua ngày, Tiêu Chiến quả thực chính là sống một ngày bằng một năm, quên đi tính ngày, trôi qua hơn nửa tháng!

Cừ thật, hắn thật là có chút bội phục chính mình, thế nhưng còn không bị cái tên lang tâm cẩu phế gì đó cho chết đói đi, bất quá nghĩ lại tưởng tượng, thân thể mình không còn giống mình trước đây nữa, phỏng chừng cho dù là bị khảm mấy chục đao cũng không chết được, huống chi chỉ là nửa tháng không có lương thực?

Chết mà không chết được, cũng là cái khó cảm thụ nha! Toàn thân vô lực, Tiêu Chiến chỉ thật yên tĩnh ngồi ở trên trường kỷ trong phòng, khí hư thể nhược, thật sự là khổ thân. Dù mình không sao (ta chém ế), nhưng trong bụng còn có bé con mà! Nếu bé con này bởi vậy...

Đến đây nơi này lâu như vậy, Tiêu Chiến tức giận thì cũng đã tức giận, nhưng cũng đã thông suốt.

Đêm đó mình trốn ra khỏi Vô Hận Cung thì đã mất mạng. Nghĩ kỹ, ngược lại mình lại có thêm nhiều thời gian cùng cha nương sống chung, ít nhất, để cho hai lão nhìn thấy con trai thành thân. Ai, nhưng là mặc dù như thế, y vẫn là cảm thấy tức giận vì chuyện Vương Nhất Bác đã làm.

Hắn dựa vào cái gì có thể thay mình quyết định tương lai, dựa vào cái gì nhất sương tình nguyện biến mình không còn là người?

Ở trong lòng y, sinh lão bệnh tử mới là nhân sinh chi đạo. Sinh mệnh tuyệt vời ở chỗ, là bởi vì nó ngắn ngủi, giống như pháo hoa sáng lạn, tuy rằng chỉ có được quang mang trong nháy mắt, nhưng có thể chiếu sáng lên cả bầu trời đêm, cùng các vị sao tranh nhau phát sáng. Sinh mạng mà không ngừng không nghỉ thì tất cả mọi thứ đều tái nhợt vô vị.

Bất quá, hiện tại nói cái này cũng đã trễ, quỹ đạo sinh tử đã bị người khác điều chỉnh, y không thể không thử chấp nhận chính mình của hiện tại, chấp nhận thân nam tử mang bé con này.

Dù sao cũng là cốt nhục của mình, Tiêu Chiến cũng không hy vọng nó xảy ra chuyện gì, chính là Vương Nhất Bác hỗn trướng kia hiện tại cư nhiên, cư nhiên...

Càng nghĩ càng giận, Tiêu Chiến tức giận tăng vọt, nhiều ngày chịu đựng rốt cuộcc vỡ đê, trong lòng phẫn nộ đến tột cùng thì bùng nổ, đang tính đi thẳng về hướng linh giới.

Tiểu nha hoàn vừa vào cửa nhìn liền nhìn thấy như vậy. Nàng giống như có thể thấy bốn phía toàn thân Vương phi đều có liệt hỏa thiêu đốt hừng hực, nếu lại gần thêm bước nữa tất nhiên dẫn lửa thiêu thân, vì thế đành phải nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, không dám mảy may tới gần.

Dùng chân nghĩ cũng biết Vương phi khẳng định lại là nghĩ về Vương thượng, bất quá lần này xem ra so với lúc trước không giống nhau, nếu nói dùng lửa giận đầy ngập để so sánh, thì hiện tại chính là lửa giận ngút trời.

Không được, nếu cứ để Vương phi tiếp tục hiểu lầm, sớm hay muộn xảy ra chuyện lớn. Không, là lập tức sẽ xảy ra chuyện lớn!

Vì để vận mệnh Vương thượng tránh bị Vương phi làm như gáo to tám mảnh, tiểu nha hoàn đạo nghĩa không thể chùn bước, thấy chết không sờn, xả thân thủ nghĩa... bước nhanh về phía Tiêu Chiến.

"Nương nương, nô, nô tỳ có chuyện rất quan trọng muốn nói với người..."

"Ta chà, ta xát, ta chà xát chà xát chà xát!"

Trong một cái góc nhỏ sáng sủa tại hậu viện, một người ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, khom thắt lưng, kiên trì chà xát giặt tấm vải dệt mà Tiêu Chiến xem thực nhìn quen mắt.

Bởi vì đưa lưng về phía phòng ngủ, hơn nữa giặt rất chuyên tâm, Vương Nhất Bác không có chút chú ý tới có người đang nhìn bóng lưng của hắn.

Phía sau tường, mặt Tiêu Chiến vẫn không chút thay đổi, trầm mặc nhìn chằm chằm cái thân ảnh kia, nghe hắn ở đằng đó lầm bầm lầu bầu.

Tiểu nha hoàn sợ y còn không biết, vội ở một bên nhỏ giọng nói: "Nương nương, là Vương thượng ngài kiên trì không cho người biết, kỳ thật nửa tháng này, đồ ăn của người đều là Vương thượng làm, xiêm y của người đều là Vương thượng tự mình giặt, mà ngay cả nước ấm nương nương người rửa mặt đều là Vương thượng nấu, còn có..."

"Đừng nói nữa, ta biết."

"Nương nương..." Tiểu nha hoàn nhỏ giọng thay Vương thượng cầu tình nói: "Vương thượng thật không phải là cố ý, kỳ thật ngài phi thường quan tâm nương nương, phi thường trân trọng nương nương, chẳng qua..."

"Ta đời này sợ là sẽ không còn được gặp tên nào ngu xuẩn hơn hắn."

"Ách?" Tiểu nha hoàn nới rộng ra ánh mắt, "Nương, nương nương, người, người mới vừa mới vừa nói gì đó..."

"Về sau không cần gọi ta nương nương." Tiêu Chiến nghiêm mặt nói, "Gọi ta Tiêu công tử."

"... Nô, nô tỳ tuân mệnh." Tiểu nha hoàn cúi cúi người, vừa nhấc đầu, phát hiện Tiêu Chiến đã muốn xoay người rời đi, tiểu nha hoàn không biết làm sao nhìn bóng lưng của y, lại quay đầu nhìn nhìn người trong hậu viện làm đến hăng say này, không hiểu ra sao.

Này, cái này... đi rồi? Thế Vương thượng ngài nên làm cái gì bây giờ?

[Hết chương 30]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro