Chương 42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận hương tình khiếp. Đúng là câu miêu tả chính xác tâm tình giờ phút này của Tiêu Chiến.

"Bảo bối, chẳng lẽ chúng ta thật muốn cứ như vậy mà trở về?" Chui đầu ra khỏi mui xe, Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng chuyện bất quá chỉ tốn vài giây đồng hồ là có thể giải quyết, bay một cái liền đến, vì sao còn muốn tiêu tốn thời gian hiếm có một cách vô ích? Huống chi lúc này đã rất khác ngày xưa, bên người còn mang theo hai tiểu nhóc tỳ rất khó hầu hạ này.

Ai... Mệt! Chỉ một chữ!

Tự cố tự cản xe ngựa, Tiêu Chiến trầm mặc nửa ngày.

"... Hiện giờ chúng ta đang ở nhân giới, vẫn là tận lực không cần sử dụng pháp thuật, tránh cho những người khác khiếp sợ."

Rõ ràng Tiêu Chiến chẳng qua đang tìm cớ, Vương Nhất Bác cũng không cùng y tranh cãi gì, chỉ mang theo một tia bất đắc dĩ tươi cười nói: "Nếu bảo bối nói như vậy, vậy được rồi, ta đáp ứng ngươi, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt không dùng pháp thuật."

"... Đa tạ..."

"Hắc hắc, hai chúng ta còn nói đa tạ cái gì? Lại đây, cho ta hôn một cái!" Nói xong Vương Nhất Bác dán mặt mình qua.

Khuôn mặt Tiêu Chiến trong nháy mắt đỏ ửng, vốn định đem cái tên da mặt dày này đuổi về trong xe, nhưng...

Nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn trên khuôn mặt thiên hạ vô song kia, Tiêu Chiến quát: "Còn không mau đi vào! Nếu không khuôn mặt kia của ngươi sẽ dẫn tới phiền phức!"

Ha ha a...

Vương Nhất Bác lui về trong xe, biểu tình tươi cười không khác biệt lắm so với người bệnh si ngốc nặng nhìn bốn ánh mắt của hai tiểu bảo bảo giống như trong suốt trong sáng thuần khiết vô tư...

"Oa oa oa!"

"Oa oa oa!"

Phụ vương của chúng ta điên mất rồi rồi!

"Bọn nhỏ làm sao vậy?" Tiêu Chiến bỗng nhiên nghe được hai tiểu tử trong xe kia khóc lợi hại, lo lắng ngừng xe ngựa chui vào.

"Không biết nha, bọn chúng đột nhiên liền..." Vương Nhất Bác nhất thời luống cuống tay chân.

"Hay là đói bụng rồi?" Tiêu Chiến hỏi.

"Đại khái... ách..." Vương Nhất Bác đang muốn lấy chút trái cây từ trong cái bọc để bên cạnh, cho bọn nhỏ ăn chút lót dạ trước.

Tố chất thân thể của hai tiểu đông tây không phải bình thường, hơn năm tháng cũng đã không cần ẩm tinh lộ (*), có thể ăn thịt nát. Có khi Vương Nhất Bác nghĩ còn hơi có chút không cam lòng. Thể chất bẩm sinh được bảo hộ quả nhiên có khác, nhớ năm đó khi ta sáu tuổi mới bắt đầu ăn thịt. Bất quá sự đối lập này cũng là bằng chứng chứng minh một cách rõ rệt, quả nhiên tố chất cơ thể mẹ quyết định hết thảy.

"Hay là bị bệnh?" Nhỏ như vậy đã đến nhân giới đối với hai người con trai mà nói có phải là quá sớm hay không? Tiêu Chiến bất an đoán.

"Bảo bối ngươi yên tâm, thân thể hai bọn nhóc quả thực tốt đến khiến người ta nổi giận. Hơn nữa ta vừa mới truyền cho bọn nhóc chút pháp lực không lâu, không có việc gì mà." Vương Nhất Bác an ủi, thuận tiện hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai tiểu tử một cái. Đều là chuyện tốt do hai người các ngươi làm, khiến mẫu thân các ngươi lo lắng đến như vậy!

Ô ô ô...

Âm thanh to lập tức trở thành tiếng nức nở rất nhỏ. Hai tiểu oa nhi quấn tã lót trong lòng ủy khuất.

Còn không phải đều do phụ vương người làm hại!

Mặc dù oán thầm, nhưng từ khi ra đời tới nay, đại chưởng của Vương Nhất Bác thường thường ở sau lưng Tiêu Chiến "ân cần" dạy bảo, cho nên hai bé con từ nhỏ liền đối với phụ vương sinh ra loại tình cảm kính sợ, không dám lỗ mãng. Cho nên tuy rằng ủy khuất, bọn nhóc vẫn là ngoan ngoãn ngừng khóc.

Làm hại mẫu phi thương yêu nhất lo lắng như vậy, lỗi quá lỗi!

Nhìn hai tiểu oa nhi một lần nữa Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt tươi cười trong mắt, cảm động trong lòng.

"Bảo bối ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ làm một 'nương tử' tốt hiền thục giỏi giang, tuyệt không cho ngươi mất mặt!" Vương Nhất Bác mặt mày hớn hở.

[Hết chương 42]

------------------------------

Lời editor:

(*) Ẩm tinh lộ: Khi search trên google thúc thúc thì nó ra một loại thức uống cho trẻ con...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro