Chương 51.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang hồ, cái gì là giang hồ?

Theo kinh nghiệm coi kịch võ trang cổ nghiệp của Lâm Úc, cậu đã dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi vô nghĩa để mà rút ra cái kết luận.

Điểm thứ nhất.

Giang hồ, chính là nơi để một đám không có lý trí, với đủ mọi loại dây dưa không rõ ràng ví dụ như giết cha giết vợ giết anh giết cha mẹ vợ, giết sư phụ giết sư mẫu giết sư muội sư huynh cộng thêm mấy con tiểu hoàng cẩu cũng không buông tha, đủ loại cừu hận khống chế được đại não; một nhóm người không có lý trí làm gì cũng đều manh động cố chấp ngu như trâu; là nơi phụng sự cho việc giết người trả thù vân vân mây mây.

Điểm thứ hai.

Giang hồ, chính là nơi nói cho một đám người nghèo kiết không biết thứ gì gọi là gạo, chờ đợi để giành lấy bảo tàng vĩ đại của một vị hoàng đế, tướng quân, phản tặc, thái giám của một triều đại nào đó hoặc là tiết lộ cho một đám người tu luyện võ công đến tẩu hỏa nhập ma biết nơi cất giấu một bản tuyệt thế võ công rách nát không còn trọn vẹn của một cao thủ võ lâm đã chết mấy trăm năm trước lưu lại; cũng là nơi có áp lực vô hình thôi thúc toàn bộ giang hồ bắt đầu nhiệm vụ tìm báu vật và cung cấp trọn gói những loại nhu cầu quanh thân trong khi đi làm nhiệm vụ (ví dụ bản đồ tìm báu vật, chìa khóa cần dùng để sở hữu báu vật, giải quyết những vấn đề về cơm canh địa điểm dừng chân cho người đi tìm báu vật,...) cùng với cung cấp rừng cây, khách điếm, tửu quán để chém giết lẫn nhau vân vân mây mây.

Điểm thứ ba, cũng là có một chút tiền đồ nhất.

Giang hồ, chính là để cho sau khi mỗ hoàng tử nữ hoàng của triều đại, bị vương gia tướng quân chư hầu vân vân lật đổ soán vị, thông gian bán nước đủ loại hành vi nguy hại an toàn quốc gia làm nơi để duy trì và che giấu hành động. Đó cũng là cấp bậc cao nhất, ảnh hưởng lớn nhất đến thay đổi cũ mới, là môi trường thích hợp nhất để nổi lên hoạt động thay đổi triều đại.

Đương nhiên, những điều này là do ở trong hoàn cảnh lớn tổng kết mà ra.

Nhưng đối giờ phút này có một sự kiện rõ ràng nhất là Lâm Úc đang dùng chính thân thể thử nghiệm chứ không phải ngồi trước TV còn ăn bỏng ngô. Căn cứ chuyện thực sự đang diễn ra trước mắt cậu mà rút ra được kết quả, cậu phải vì giang hồ cho thêm một định nghĩa nữa:

Giang hồ, còn có thể là nơi chém giết lẫn nhau của một đàng xú nam nhân chết đói tranh giành với nhau vì một mỹ nhân chưa bao giờ thấy qua hay là một vị tiểu thư, phu nhân, danh kỹ thậm chí là nam nhân có diện mạo diễm lệ vân vân được một đám người đặt ra điều kiện quan trọng để được gọi chung là hồng nhan họa thủy.

Mẹ nó, cậu sớm nên hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy.

"Cút!" Thu hồi kiếm Vật Ly trong tay, Tiêu Chiến phun ra nói.

Mà Vương Nhất Bác đứng ở một bên lành lạnh nói: "Hừ hừ, muốn nhòm ngó ta, cũng không nhìn xem tướng công ta là ai?"

"Y là ai vậy? Lão tử nhất định phải..." Đại ca cầm đầu hung hăng hỏi.

"Ha ha, y chính là Tiêu Chiến con trai tiền minh chủ võ lâm Tiêu Hiền, sợ rồi sao?"

Vương Nhất Bác đắc ý dào dạt, nhưng Tiêu Chiến lại nhíu mày, hơi hơi lộ ra thần sắc không đồng ý.

Y vốn không hy vọng để nhiều người biết y tái xuất giang hồ. Nhưng Vương Nhất Bác không biết tại sao lại giống như là ước gì toàn bộ người trong thiên hạ đều biết được Tiêu Chiến y đã tìm được đường sống trong chỗ chết.

"Cái gì?" Đối phương nhất thời giống như là đang sống mà thấy quỷ bị nghẹn ở cổ họng. "Tiêu, Tiêu Chiến? Tiêu Chiến đã chết hả?"

"Mẹ nó, ngươi nói ai đã chết?" Vương Nhất Bác lúc này trợn mắt nhìn.

"Tiêu, Tiêu, Tiêu... Các ngươi nhớ kỹ lão tử!" Run rẩy nói xong, liền bỏ chạy như một đàn chuột xám.

Lâm Úc không khỏi lại cảm thán, quả nhiên là họa thủy mà! Tính tính dọc theo đường đi gặp được, đây đã là lần thứ hai mươi sáu.

Ai, thực còn may là Tiêu Chiến thủ hạ lưu tình, không để cậu nhìn đến cảnh đầy máu gì, nếu không phỏng chừng cậu sẽ phải ói ra cả tim gan phèo phổi ngay tại chỗ.

Đột nhiên, Lâm Úc giống như nhớ tới cái gì, cậu lo lắng cúi đầu nhìn nhìn hai tiểu oa nhi bị cha mẹ "vứt bỏ" trong lòng ngực của mình, không biết bọn nhóc có bị kinh hách gì không, nhưng đập vào tầm mắt cậu dĩ nhiên là từ mắt của hai đứa trẻ mới sinh lộ ra sự hưng phấn, cao hứng, thú vị, kích động, thậm chí còn có một tia hứng thú đến đần dộn.

Ngay trên mặt Lâm Úc đầy hắc tuyến, quả nhiên là cha nào con nấy.

"Vì cái gì?" Xe ngựa khởi hành, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hai người bên ngoài đánh xe, Lâm Úc thì vẫn số khổ như trước phải ở trong xe chiếu cố hai đứa nhỏ nghịch ngợm.

"Cái gì vì cái gì?"

"Đừng giả ngu, nói cho ta biết vì cái gì?" Nếp nhăn trên mày của Tiêu Chiến cơ hồ có thể bóp chết một con muỗi.

"..."

"Vì cái gì muốn đem chuyện chúng ta còn sống chiêu cáo thiên hạ?"

"... Bảo bối, ngươi tin tưởng ta chứ?"

"Tin."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác lập tức sung sướng nhếch lên khóe miệng.

"Ha ha, bảo bối ngươi yên tâm, về sau ta sẽ thành thành thật thật tất cả đều nói cho ngươi biết, cho nên hiện tại không cần quá lo lắng."

Tiêu Chiến nhìn hắn trong chốc lát, cũng nở nụ cười.

Tuy rằng không biết hắn tính toán làm cái gì, nhưng Tiêu Chiến biết rõ ràng, hắn tuyệt không làm chuyện thương tổn mình.

Bởi vì y biết, hắn thương y.

[Hết chương 51]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro