Chương 58.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta có rất nhiều điều phải đích thân hỏi Tuyên Thụy

✼ ❉ ✼

Tiêu Chiến đứng ngoài thư phòng gần nửa canh giờ, các tôi tớ đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn y. Tiêu Chiến xoa mặt, xoay người trở về viện của mình.

Vừa rồi y vẫn luôn suy nghĩ, nếu bây giờ vọt vào thư phòng, nói thẳng với Vương Nhất Bác rằng mình đã điều tra được thân thế của hắn, liệu Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy ra sao.

Tiêu Chiến đã có suy nghĩ bốc đồng ấy vài lần, vậy mà lần nào cũng kìm nén lại.

Phải khiến cho Vương Nhất Bác thích mình thêm chút nữa mới được.

Thích đến mức dù mình có biết quá khứ của hắn, hắn cũng sẽ không đuổi mình đi trong cơn phẫn nộ, ngược lại sẽ kể hết mọi chuyện, bằng lòng để mình ở lại làm mưu sĩ cho hắn.

Tiêu Chiến thật sự không có tự tin này.

Dù sao y cũng xuất thân từ phủ Ninh vương, bây giờ Tuyên Thụy có khả năng tranh ngôi vua, có khi nào Vương Nhất Bác nghi ngờ mình là quân át chủ bài được Tuyên Thụy bố trí bên cạnh hắn?

Bây giờ xem ra, cách tốt nhất chính là...

Tiêu Chiến lẩm bẩm: "Để hắn thịt mình một lần..."

Chỉ cần một lần thôi, Tiêu Chiến sẽ có tự tin lừa dối Vương Nhất Bác cả đời.

Nha đầu đến đưa thuốc cho Tiêu Chiến sợ đến mức đi không vững, Tiêu Chiến lập tức đỡ lấy chén thuốc trong tay nó: "Sao ngươi luôn kinh hồn bạt vía như vậy, ta đâu có ăn thịt người."

Tiểu nha đầu cảnh giác nhìn Tiêu Chiến, nó vẫn luôn cảm thấy y không phải người tốt lành gì.

Tiểu nha đầu im lặng, chằm chằm nhìn Tiêu Chiến uống hết thuốc rồi cầm bát thuốc trống không rời đi như bay.

Trước bữa cơm tối, Vương Nhất Bác bị gọi đi. Lần này không phải Sùng An đế gây sự vô cớ. Nghe nói biên cảnh phương Bắc hơi bất ổn, triều đình hiện thời chỉ hơi có biến động nhỏ, dù là chuyện có liên quan đến Vương Nhất Bác hay không, Sùng An đế vẫn gọi hắn vào cung đứng nghe. Vương Nhất Bác bực bội vô cùng, nhưng trước kia hắn đã hứa hẹn để bảo vệ Tiêu Chiến, bây giờ không thể chối từ, bị gọi là phải đi ngay.

Tiêu Chiến nhìn thời gian, thở dài. Ban đầu y định sau bữa tối sẽ quấn lấy Vương Nhất Bác, nhưng xem ra bây giờ không diễn được nữa. E rằng Vương Nhất Bác không về kịp.

Tiêu Chiến hơi mệt, từ khi uống thuốc của Thái y, y đã khỏe hơn nhiều, ngủ cũng sâu hơn trước. Mỗi ngày y ngủ nhiều hơn trước một canh giờ, trời vừa chập tối y đã thấy buồn ngủ. Y dụi mắt, đang suy nghĩ có nên dứt khoát vào phòng ngủ của Vương Nhất Bác luôn không thì ngoài cửa sổ bỗng có tiếng động.

Tiêu Chiến giật thót, nhìn ra bên ngoài... Tiểu nha đầu đã đi rồi.

Y đóng kín cửa lại trước, đứng dậy mở cửa sổ để Lâm Tư nghiêng người nhảy vào.

Lâm Tư khoa tay múa chân: Buổi sáng đã muốn đến rồi, nhưng phủ Vương tiểu vương gia canh gác nghiêm ngặt. Sau khi Vương tiểu vương gia và một nửa số gia tướng ra ngoài, tại hạ mới lẻn vào được.

Tiêu Chiến gật đầu: "Tuyên Du và Tòng Tâm vẫn ổn chứ?"

Lâm Tư gật đầu: Rất ổn, tiểu thư hỏi thăm người mãi.

"Không có việc gì là được rồi." Tiêu Chiến cảm thán, "Ban đầu ta nóng lòng muốn để hai đứa rời đi sớm, bây giờ xem ra không cần nữa, chẳng không biết Thang Minh đã đến Kiềm An hay chưa. Nếu hai đứa đi rồi... Kiềm An chưa chắc đã là nơi an toàn."

Nếu Tuyên Thụy thật sự bị Thang Minh mê hoặc làm chuyện ngu xuẩn nào đó, hai đứa trẻ vẫn có thể vô tư mà ở lại kinh thành, không bị dính dáng.

Nghe vậy, mặt Lâm Tư cứng đờ. Ngập ngừng một lát, hắn dùng thủ ngữ: Thang Minh không đi Kiềm An.

Tiêu Chiến ngẩn ra: "Lão không đi? Ta đoán sai rồi sao? Lão sắp đặt ván cờ lớn như vậy... Không phải để gặp Tuyên Thụy hay sao?"

Lâm Tư xua tay: Ngài đoán không sai, là...

Lâm Tư như bị thứ gì đó đè nén, khua khoắng tay: Tuyên Thụy vốn không trở về Kiềm An, hắn mới rời kinh chưa được mười ngày đã gặp người của Thang Minh. Thang Minh nhắn lại, không thể về Kiềm An, đã có người chờ sẵn ở đó để lấy mạng hắn, chỉ đợi hắn trở về mà thôi."

Tiêu Chiến hoa mắt chóng mặt.

Thang Minh...

Lâm Tư tiếp tục: Tuyên Thụy nửa tin nửa ngờ, bởi vì người của Thang Minh nói với hắn, nói...

Tiêu Chiến thấp giọng: "Ngươi nói đi."

Lâm Tư cắn răng: Người của Thang Minh nói với Tuyên Thụy, nếu Kiềm An an toàn, tại sao Tiêu Chiến không quay về?

Tiêu Chiến sửng sốt, đột nhiên cười phá lên.

Lâm Tư cho biết thêm: Gã còn nói, nếu Vương gia không tin, có thể viện cớ mang bệnh để kéo dài lộ trình, vừa đi vừa nghe ngóng tin tức kinh thành, xem Hoàng đế có phải đang muốn giải quyết Kiềm An hay không. Quả nhiên, nửa tháng trước... hắn nghe được chuyện của chủ nhân.

Tiêu Chiến cười như không thể đè nén. Lâm Tư nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy chạnh lòng thay cho y, tiếp tục dùng thủ ngữ: Tuy Vương tiểu vương gia đã gánh hết tội cho người, nhưng Tuyên Thụy vẫn nghe được chút phong phanh. Hắn hoảng hốt lo sợ, quả nhiên không dám về Kiềm An. Hắn đi theo người của Thang Minh, rẽ sang hướng Bắc. Nghiêm quản gia thấy bất thường, nhưng không khuyên nổi Tuyên Thụy, chỉ có thể nóng lòng phái người về kinh đưa tin xin người giúp đỡ. Nhưng lúc đó, người lại không ở trong phủ, người đưa tin bị tại hạ cản lại. Tại hạ sợ rằng có điều gian trá, hôm qua đã đích thân điều tra, quả nhiên... đêm qua Tuyên Thụy đã đến một nông hộ ở ngoại ô của Thang Minh.

"Vương gia ở đất phong..." Môi Tiêu Chiến mấp máy, "Tự ý về kinh đều bị kết tội làm phản..."

Lâm Tư nóng lòng ra dấu: Đúng vậy, Tuyên Thụy sợ hãi, không dám về Kiềm An, nhưng nhỡ như bị ai đó biết được tung tích thì sao? Hắn có thể trốn đến bao giờ? Ba tháng? Nửa năm? Quân lính và quan viên ở Kiềm An không phải người mù, chờ mãi không thấy Vương gia về đất phong, làm sao có thể không đưa tin về kinh thành? Đến lúc đó để Hoàng đế biết được thì...

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ ngầu: "Thang Minh đâu?"

Sắc mặt Lâm Tư nặng nề, hắn dùng thủ ngữ: Hôm nay tại hạ đến đây vì chuyện này... Mấy ngày nay không biết lão già kia đã trốn đi đâu, có lẽ đang chờ Tuyên Thụy về kinh. Nghiêm quản gia đã đưa tin, tối nay đến rạng sáng mai, chắc hẳn Thang Minh sẽ đến thôn trang gặp Tuyên Thụy. Nghiêm quản gia đã để mất lòng tin của Tuyên Thụy, khổ sở khuyên can không được. Ông ta tốn hết tâm tư mà chỉ có thể đưa tin, không thể làm gì khác, chỉ mong chủ nhân có thể mượn ít người của Vương tiểu vương gia, diệt sạch sẽ thôn trang đó. Nghiêm quản gia nói chủ nhân xử trí Thang Minh thế nào cũng được, chỉ cầu xin chủ nhân không báo chuyện Tuyên Thụy về kinh cho Vương tiểu vương gia, tránh lan truyền ra ngoài, làm Tuyên Thụy khó giữ được mạng nhỏ."

Tiêu Chiến không nói lời nào.

Lâm Tư sốt ruột: Chủ nhân, người có điều động được người của Vương tiểu vương gia không? Tại hạ định nhờ Tuyên Cảnh giúp đỡ, nhưng e rằng hắn không chịu bảo vệ Tuyên Thụy.

Lâm Tư đứng ngồi không yên, lại khua khoắng: Trùng hợp hôm nay Vương tiểu vương gia không ở trong phủ, chủ nhân có thể điều người đi trước, xử lý xong xuôi việc này trong đêm nay không? Sau đó bất chấp mà đánh cho hắn hôn mê hoặc trói hắn lại, nhờ Nghiêm quản gia lập tức đưa Tuyên Thụy về Kiềm An. Như vậy dù Vương tiểu vương gia có biết đi chăng nữa, muốn đuổi theo cũng đã muộn, chỉ cần Tuyên Thụy về đến Kiềm An là xong chuyện! Chủ nhân...

Tiêu Chiến nói rất khẽ: "Giấu giếm A Kiệt, tự ý điều người của hắn?"

Lâm Tư chần chừ gật đầu.

Tiêu Chiến hờ hững nói: "Sau này nếu có người bịa đặt vu vạ, nói A Kiệt dụ dỗ Kiềm An vương về kinh, sau khi đã bày mưu tính kế xong, lại bí mật phái người đưa Kiềm An vương về đất phong thì sao?"

Lâm Tư sửng sốt, tình thế quá cấp bách, hắn không nghĩ đến chuyện này.

"Mạng của Tuyên Thụy là mạng, còn mạng của A Kiệt thì không phải..." Tiêu Chiến nhắm mắt, không nói được nữa.

Lâm Tư lập tức quỳ xuống: Tại hạ không suy nghĩ chu toàn, tại hạ... tại hạ đi cầu xin Tuyên Cảnh!

"Không cần." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, "Ta có cách... Ngươi cứ chờ ở đây, cùng lắm nửa canh giờ nữa, ta và ngươi cùng rời khỏi kinh thành."

Tiêu Chiến xoay người bước nhanh ra khỏi phòng. Y tìm Phùng quản gia, nói: "Ta... ta thấy không khỏe, nhờ ông nghĩ cách gọi Vương Nhất Bác về ngay."

Phùng quản gia hoảng sợ, ông nhìn kỹ vẻ mặt của Tiêu Chiến. Mặt mày y tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, quả thật trông hơi bất thường. Phùng quản gia hãi hùng khiếp vía: "Sao, sao lại thế này? Thuốc ngài uống đều có người thử, hằng ngày đồ ăn thức uống giống hệt Thế tử, làm sao có thể... Ngài thấy khó chịu ở đâu? Tôi gọi Thái y đến trước."

"Gọi A Kiệt đã." Tiêu Chiến nhẹ giọng, "Không gặp hắn, ta không gặp Thái y."

Phùng quản gia hoảng hồn, vội sai người đi tìm Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chờ ở nhà chính. Y mệt mỏi dựa lên bàn, tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ, phen này hay rồi, mình còn chưa kịp vạch trần gốc gác của Vương Nhất Bác, e rằng đã bị hắn tìm ra quá khứ của mình trước rồi.

Không đến nửa canh giờ, Vương Nhất Bác đã mang theo hơi gió lạnh và mấy Thái y của Thái y viện trở về.

Vương Nhất Bác vừa thấy Tiêu Chiến đã biết y không sao, hắn lạnh lùng cởi áo choàng, lệnh cho các Thái y đi nghỉ ngơi trước.

Hắn cho người lui xuống hết, đôi mắt ẩn chứa cơn giận: "Muộn rồi, ngươi còn làm loạn cái gì?! Các đại thần nội các đều ở đó, người trong phủ bỗng dưng lao đến nói ngươi bị bệnh, phải gặp ta mới chịu uống thuốc, ngươi... Ngươi có biết mấy lão đó nhìn ta bằng ánh mắt thế nào không? Ngươi không ngoan ngoãn ngủ đi, còn cố tình làm mình làm mẩy cái gì?!"

Tiêu Chiến buồn cười, ép khóe miệng mình cong lên, nhưng không sao cười nổi.

Y ngồi đây một lúc lâu, đã nghĩ hết khả năng để vẹn cả đôi đường. Y kể qua loa chuyện Thang Minh và Tuyên Thụy cho Vương Nhất Bác nghe rồi nói: "Nhất định phải tiêu diệt thôn trang đó trong đêm nay, trời vừa sáng e rằng lão già kia đã bỏ chạy."

Vương Nhất Bác hơi nheo mắt lại: "Ngươi muốn ta lén điều động người của Đại lý tự cho ngươi?"

"Không." Tiêu Chiến nói, "Không cần lén lút, ngươi đưa người cho ta, tranh thủ bây giờ vẫn còn có thể vào cung, bẩm với Hoàng thượng rằng ngươi nhận được mật thư, nghe nói Kiềm An vương đang bị kẻ xấu bắt giữ, nên đã tiền trảm hậu tấu, phái người đi bao vây diệt trừ. Như vậy... dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không liên quan đến ngươi."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đầy bất ngờ.

Hắn nói: "Ngươi cảm thấy Hoàng đế sẽ tin sao? Ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ Tuyên Thụy, chỉ cần tra xét qua đã biết được Tuyên Thụy tự ý trở về kinh, không đến mức phải giết hắn... nhưng e rằng không giữ được cái mũ Quận vương đó."

"Ta biết." Tiêu Chiến mỏi mệt day ấn đường, "Ta đã cố gắng hết sức rồi..."

Con ngươi Vương Nhất Bác xao động. Vào lúc nước sôi lửa bỏng này, không hiểu sao trong lòng Vương Nhất Bác lại dâng lên niềm vui rộn rã, không sao kiềm chế nổi.

Không phải Tiêu Chiến nên lợi dụng mình để bảo vệ Tuyên Thụy sao?

Mình sống hay chết liên quan gì đến y đâu?

Nếu âm thầm giải quyết chuyện này, Tuyên Thụy có thể an toàn tuyệt đối.

Y... sợ mình sau này sẽ bị liên lụy sao?

Vương Nhất Bác không dằn được muốn hỏi Tiêu Chiến, vì sao ngươi lại xem trọng ta hơn Tuyên Thụy?! Không phải ngươi thích Tuyên Thụy hơn sao?

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu, do dự hỏi: "Thế tử... vậy có được không?"

Vương Nhất Bác nhắm mắt một lát, thôi suy nghĩ vẩn vơ: "Không đủ chu toàn. Ngươi và ta đều không biết rốt cuộc có bao nhiêu người ẩn náu ở thôn trang đó, cũng không biết liệu đó có phải là bọn họ đang tương kế tựu kế hay không. Huống hồ, dù ta có phái bao nhiêu người cho ngươi, ngươi có nắm chắc được không?"

Tiêu Chiến sửng sốt.

"Nếu cho ngươi quá nhiều người, trời đã khuya, dù ngươi có mang theo thư của ta đi nữa cũng không dễ dàng ra khỏi thành." Vương Nhất Bác cười khinh bỉ, "Hơn nữa, ngươi muốn ta đến chỗ Hoàng đế trước để xin thượng phương bảo kiếm, bắt sống tội đồ mê hoặc Tuyên Thụy, công lao lớn như vậy, chẳng phải nên được ghi cho ta sao? Ta muốn công lao đó."

"Mà chỉ là đến bẩm một tiếng với Hoàng đế, ta đâu cần phải đích thân đi." Vương Nhất Bác ném áo choàng của mình cho y, "Mặc vào, gọi con chó của ngươi đến, ta và ngươi cùng ra khỏi thành."

Không đợi Tiêu Chiến từ chối, Vương Nhất Bác đã nhìn xoáy vào y, đôi mắt hiện vẻ giết chóc: "Quan trọng nhất là... ta có rất nhiều thứ cần đích thân hỏi Tuyên Thụy về chuyện của ngươi."

-Hết chương 58-
-2.494 từ-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro