Chương 64.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cuời trên mặt Tiêu Chiến dần đông cứng lại!

✼ ❉ ✼

Tiểu thái giám oan ức vô cùng, đã bảo đừng hỏi rồi, thế mà cứ một hai hỏi đến cùng!

Còn nhất quyết phải hỏi rõ trước mặt nhiều đại nhân như vậy, Phùng quản gia đã dặn là phải len lén nói với Vương Nhất Bác, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết hết rồi...

"Mang thai..."

"Không nghe lầm, chính là mang thai."

"Tiêu thiếu gia chính là Tiêu Tán phải không? Chẳng phải y là nam nhân à... Sao có thể hoài thai?!"

"Tiêu Tán, ta biết y. Năm đó y suýt nữa đã đỗ tam nguyên, là sao Văn Khúc hạ phàm!"

"Y dù có là sao Văn Khúc hạ phàm, thì cũng không thể sinh con..."

"Dù là thật hay giả, vị Thái y nào đã kết luận như vậy e rằng sẽ không thể quay về Thái y viện được nữa."

"Không về được đâu..."

"Vừa kết luận như thế, tất cả đều không thể như xưa."

...

Đầu óc Vương Nhất Bác trống rỗng, nghi ngờ có khi nào mình lại phát bệnh rồi không.

Mình bắt đầu mắc chứng rối loạn tâm thần à?

Tai Vương Nhất Bác bỗng nhạy bén gấp mười lần. Trong noãn các, các tiểu thái giám và các tiểu hàn lâm đều châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thầm thì. Từng câu từng chữ đều truyền vào tai hắn, khiến hắn ong hết cả đầu.

Tiểu thái giám báo tin vẫn quỳ gối dưới chân Vương Nhất Bác, khóc nức nở: "Thế tử, chuyện quá đột ngột, không ai trong phủ đoán được sẽ như vậy. Ngài... mau về đi!"

Tất cả mọi ánh mắt trong noãn các lập tức đổ dồn về phía hắn. Ngay cả một tôn các lão sống thọ, năm nay đã hơn bảy mươi cũng khó có thể kìm nén mà buông bút, hồi hộp nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời từ Vương Nhất Bác.

Đôi mắt Vương Nhất Bác đỏ lên, vô số suy nghĩ qua lại không ngừng trong đầu hắn.

Hắn không hề muốn có con, nhưng nếu là của Tiêu Chiến, hắn có muốn không?

Nếu là của hắn, thì phải sinh.

Vương Nhất Bác cố gắng ra vẻ tự nhiên một chút, giọng điệu bình thản: "Tin tốt..."

Vương Nhất Bác nghe được tiếng xuýt xoa của mọi người, theo bản năng muốn bảo vệ cho Tiêu Chiến, liền tỏ vẻ không hề bất ngờ. Hắn lẩm bẩm giải thích: "Chuyện, chuyện này rất bình thường... Là người thì đều sẽ mang thai... Không có gì lạ."

Tiểu thái giám nín nhịn đến tím mặt, gật đầu lia lịa.

"Vậy ta..." Vương Nhất Bác bất cẩn đánh đổ chén trà, hắn đứng dậy, "Vậy ta trở về xem thế nào..."

Vương Nhất Bác nhìn về phía mấy tôn các lão, họ không dám ngăn cản, kính cẩn đứng dậy, cùng cung tiễn Vương Nhất Bác rời khỏi phòng nghị sự.

Sau khi xuất cung được một lúc, Vương Nhất Bác mới bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo.

Vương Nhất Bác dừng chân, bị Tiêu Chiến chọc tức đến đau cả phổi. Hắn do dự mấy lượt, nghĩ xem có nên quay lại noãn các giải thích vài câu hay không.

"Thế tử? Thế tử?"

Năm ngón tay phải thon dài của Vương Nhất Bác siết chặt, khớp xương kêu răng rắc. Vương Nhất Bác lắc đầu: "Thôi, người ngay thẳng không sợ điều tiếng. Không, không sao hết..."

Tại biệt viện phủ Vương vương, Tiêu Chiến lòng nóng như lửa đốt, đợi hơn nửa canh giờ, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng về.

Tiêu Chiến thấy sắc mặt Vương Nhất Bác hơi khác thường, ngẫm lại những lời mình vừa sai người nhắn lại cho hắn đúng là hơi xấu hổ. Nhưng y nghĩ, dù sao đây cũng chỉ là trò đùa tình cảm bí mật giữa hai người, lại cảm thấy không sao hết. Tóm lại, không mất mặt với người ngoài thì sợ gì?

Vương Nhất Bác bực dọc trừng mắt với Tiêu Chiến, không còn mặt mũi nói với Tiêu Chiến rằng cả Nội các đã biết chuyện y mang thai rồi. Hai người liếc nhìn nhau, quyết định không nhắc đến chuyện này nữa. Vương Nhất Bác ngồi xuống một bên, thấp giọng nói: "Rốt cuộc làm sao?!"

Tiêu Chiến kể lại những lời mật thám đã nói cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác yên lặng chốc lát, lẩm bẩm: "Chuyện bảy năm trước... có ý gì?"

Tiêu Chiến trả lời: "Trước đó ngươi đã nói với ta vài chuyện của Bắc Địch nhưng không đủ cặn kẽ. Ta muốn hỏi ngươi, hiện giờ Bắc Địch vương đang giao chiến với các ca ca của hắn à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không."

Vương Nhất Bác nói tiếp: "Sau khi Lão Bắc Địch vương qua đời, mấy đứa con lớn đều dẫn quân đội và người riêng của mình rời khỏi lều vua. Họ đều kiêng dè lẫn nhau, nóng lòng muốn chiếm lấy vùng thảo nguyên mình quen thuộc nhất. Không ai chịu cúi đầu làm bệ đỡ cho kẻ khác, làm người đầu tiên công khai phản vua."

Tiêu Chiến hỏi: "Ý ngươi là, chỉ cần bọn họ không hợp tác với nhau, thì đám người ấy vẫn chưa thể nắm chắc phần thắng trước Tân vương?"

Vương Nhất Bác đáp: "Đúng thế, tuy Tân vương vô dụng, nhưng trong tay hắn vẫn còn đội quân mà Lão Bắc Địch vương để lại cho hắn."

"Nếu không phải là bị đánh đuổi đến..." Tiêu Chiến do dự, "Bắc Địch vương hà tất phải chủ động chạy đến biên cảnh phía Bắc? Để bản thân rơi vào tình thế hai bên là địch?"

Vương Nhất Bác trầm mặc chốc lát: "Biên cảnh truyền tin Bắc Địch vương sợ các huynh trưởng, nên bị ép phải chạy xuống phía Nam."

"Nhưng hình như tình thế không nguy cấp đến mức đó, dời xuống phía Nam là hạ sách." Tiêu Chiến nói, "Phía Nam là lãnh địa của hắn, không đánh trận nào, lại lùi xuống tận đây, hình như hơi... bất thường."

Vương Nhất Bác chần chừ một lát: "Ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng tin tức đưa về từ Bắc Cương chưa chắc đã đúng. Có lẽ đã từng đánh, có lẽ binh lực Bắc Địch vương ít hơn so với những gì chúng ta được biết, có lẽ..."

"Có lẽ, hắn là chủ động dời xuống phía Nam, muốn tìm đường sống trong chỗ chết." Tiêu Chiến nhẹ giọng: "Thế tử, ta có dự cảm không hay lắm, ngươi có muốn nghe không?"

Vương Nhất Bác đánh mắt ra hiệu, ý bảo y cứ nói.

"Dù Thang Khâm có sợ ngươi hay không thì bây giờ lão đã có ý muốn lấy lòng ngươi rồi, tin tức đầu tiên có thể tin tưởng được chín phần."

"Dù sao cũng là lần đầu lấy lòng ngươi, nếu là tin giả, sau này không nói thêm được gì nữa."

"Nếu là thật, câu 'Có muốn khiến việc xảy ra bảy năm trước được truyền bá ở Bắc Cương một lần nữa hay không', chính là ý muốn khai chiến một lần nữa."

"Ai khai chiến với ai? Chúng ta với Bắc Địch."

"Bắc Địch vương tự chui đầu vào rọ như vậy chính là muốn thu hút sự chú ý của chúng ta, dụ chúng ta xuất binh."

"Nhưng các huynh trưởng của tân Bắc Địch vương đều ở sâu trong khu vực phía Bắc, kẻ xâm phạm biên cảnh của ta lại chính là quân đội của Bắc Địch vương. Nếu chúng ta đánh cũng chỉ đánh Bắc Địch vương mà thôi, vậy hắn sẽ dẫn tai họa cho người khác bằng cách nào?"

"Giả sử hắn có thể rút lui kịp thời khi quân ta tiếp cận, cố tình tạo đường cho quân ta đánh sâu vào lãnh thổ phía Bắc, nhưng sau đó hắn sẽ khống chế tình thế bằng cách nào? Binh lực Bắc Địch hiện giờ không thể đủ để chống lại chúng ta. Đối với chúng ta, người Bắc Địch nào cũng như nhau, chẳng ai thèm để tâm xem họ rốt cuộc là người của ai. Một khi chiến tranh đã nổ ra, chúng ta rất có thể sẽ một mẻ tiêu diệt tất cả bọn họ, hắn không sợ sao?"

"Hắn sợ."

"Cho nên hắn cũng không dám quấy nhiễu quá mức, chỉ dám cướp bóc, không dám tàn sát, sợ rằng sẽ làm chúng ta nổi điên lên."

Vương Nhất Bác uống một ngụm trà, hạ giọng: "Bởi vậy, hắn muốn..."

"Muốn giao dịch với ai đó có cùng ý đồ với hắn." Tiêu Chiến tiếp lời, "Tuyên Quỳnh."

"Đương nhiên tân Bắc Địch vương biết rõ tình thế phía chúng ta. Hắn biết Hoàng đế tuổi đã cao, biết chúng ta chưa có Thái tử, biết tình trạng không phân cao thấp của các Hoàng tử hiện giờ. Hắn ta bằng lòng trở thành con dao giết người cho một Hoàng tử bất kỳ nào đó. Sau khi thành công, đương nhiên hắn ta muốn đoạt được thứ mình muốn. Tuyên Quỳnh, hoặc sẽ động tay động chân trong triều, thao túng chuyện xuất binh, giúp Bắc Địch vương san bằng bộ lạc của các huynh trưởng mình. Hoặc dứt khoát hơn, sau khi hắn đăng cơ, trở thành tân đế của chúng ta, sẽ trực tiếp mượn lực lượng binh lính của Hoàng triều giúp đỡ tân Bắc Địch vương thống nhất thảo nguyên."

Vương Nhất Bác gõ nhẹ lên mặt bàn: "Bắc Địch vương có bản lĩnh gì mà đủ tự tin làm con dao sắc bén giúp Hoàng tử tranh ngôi?"

"Hắn có." Tiêu Chiến cất giọng trầm khàn: "Thái tổ Hoàng đế triều đình ta đã đưa ra luật thép, khi có chiến tranh phải phái một Hoàng tử cùng xuất chinh để cổ vũ lòng quân."

Vương Nhất Bác híp mắt: "Ta đoán rằng lúc này đây Bắc Địch vương không kiếm nổi năm vạn binh mã. Dù cho Tuyên Quỳnh có thể nghĩ cách khiến Tuyên Cảnh phải xuất chinh, Bắc Địch vương có dốc hết sức lực e rằng cũng khó lay động được quân đội bên ta, vậy..."

"Không." Tiêu Chiến ngắt lời Vương Nhất Bác, "Bắc Địch vương sẽ không lấy trứng chọi đá. Dốc hết binh lực chỉ để giết sạch Hoàng tử với quân đội đi theo? Vậy thì quá khó khăn, cũng hao tổn quá nhiều."

"Bắc Địch vương không cần phải xuất chinh lấy trứng chọi đá, mà ngược lại, hắn muốn lấy lòng tướng lĩnh của đội quân xuất chinh."

"Hy sinh mấy ngàn người Bắc Địch để quân Bắc chinh tàn sát họ, tương trợ Hoàng tử xuất chinh lập chiến công."

"Sau đó liên tục tỏ vẻ thất bại, rút lui, để Hoàng tử xuất chinh đó có được chiến tích vẻ vang."

"Cuối cùng lan truyền trong quân ta dăm bức mật thư giả mà lại được làm y như thật, sau đó..."

Tiêu Chiến nghĩ tới chuyện xảy ra năm đó, trong lòng nảy sinh cảm xúc bi phẫn. Y bình tâm lại, nói tiếp: "Sau đó, theo như sắp xếp của họ, những bức mật thư ấy sẽ được gửi về triều đình."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "Thế tử, đến lúc đó... ai sẽ trở thành kẻ thông đồng với địch?"

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, nói nhỏ: "Năm đó, Ninh vương qua đời vì chuyện này."

Tiêu Chiến không nói thêm nữa, y nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau mới lên tiếng: "Đương nhiên tất cả đều là suy đoán của ta. Ta không biết rốt cuộc năm đó Ninh vương đã gặp phải chuyện gì, nhưng ta chắc chắn mình đã đoán được tám phần ý định của Bắc Địch vương bây giờ. Thế tử, ngươi tin ta không?"

Vương Nhất Bác buông chén trà, nói: "Ta tin, nhưng ta cảm thấy... ngươi sai ở một điểm."

Tiêu Chiến ngẩn ra, y tự nhận thấy những suy xét của mình cũng xem như đã chu toàn, vậy còn vấn đề nằm ở đâu?

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hỏi: "Chỉ cần là Hoàng tử thì sẽ có thể đi theo quân đội. Vì sao ngươi cảm thấy Tuyên Quỳnh muốn đẩy Tuyên Cảnh xuất chinh?"

Tiêu Chiến giật mình, ngạc nhiên thốt lên: "Chẳng lẽ là..."

Vương Nhất Bác cười tự giễu.

"Chiến trận hiểm nguy." Vương Nhất Bác nói, "Cố gắng để Hoàng thượng nhận ta về, sau đó bằng mọi cách đưa ta đến Bắc Cương. Dù sao chỉ cần ta vừa xuất binh đã chẳng khác nào bước một chân vào quan tài. Ta còn có thể sống được mấy ngày còn phải xem tâm trạng của hắn. Gọn gàng... như vậy."

Ngày bao vây diệt trừ Thang Minh, Thang Minh từng nói với Tuyên Thụy chuyện Vương Nhất Bác là con riêng của Hoàng đế. Sau đó, Tiêu Chiến ốm liệt giường đến tận bây giờ, hai người không nhắc lại việc này nữa. Tiêu Chiến biết đây là chuyện Vương Nhất Bác kiêng dè, không hề ngờ rằng Vương Nhất Bác lại chủ động nhắc đến.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thản nhiên nói: "Đến lúc đó, ngươi phải mang theo đứa con mồ côi của ta đi tái giá với người khác."

Tiêu Chiến sửng sốt, ngượng chín mặt: "Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc!"

"Ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc. Ngươi suy nghĩ thấu đáo, sớm nhắc nhở ta, coi như ta nhớ công lao này của ngươi." Vương Nhất Bác đứng dậy, "Không thể chỉ nghe lời lão thái giám Thang Khâm, ta có cài người bên cạnh Tuyên Quỳnh, sẽ điều tra rõ ràng. Đi trước đây, ngươi..."

Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi.

Tiêu Chiến nghiêm túc chờ đợi: "Còn chuyện gì muốn dặn dò ta à?"

"Sau này, ngươi... muốn gọi ta..." Vương Nhất Bác nhíu mày, "Thì đừng có nói mấy cái chuyện kỳ quái đó nữa!"

Vành tai Tiêu Chiến đỏ lựng, mất tự nhiên: "Sợ ngươi không biết đang có chuyện gì, ta sốt ruột nên cố ý đùa giỡn ngươi. Dù sao... dù sao cũng không có ai khác biết chuyện, có mất mặt cũng chỉ mất mặt với ngươi."

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác không đành lòng nói cho Tiêu Chiến chuyện ở Nội các, mang vẻ mặt phức tạp đi mất.

Tiêu Chiến ngẫm lại chuyện Bắc Cương một lần nữa, cố gắng nghĩ cách ứng phó giúp Vương Nhất Bác. Nhưng y không dằn được mà nghĩ đến Ninh vương, cảm xúc buồn bã lại ùa về.

Y thở hắt một hơi, đứng dậy bước đến cửa sổ hít thở không khí.

Tiêu Chiến đứng một lát, nghe tiếng mấy người hầu ghé tai nhau thì thầm to nhỏ ngoài cửa sổ.

Y không nén được nụ cười. Vương Nhất Bác trông dữ dằn, nhưng đối xử với người hầu kẻ hạ rất tốt. Đã nhiều năm như vậy, người trong phủ vẫn như xưa, không kiêng dè chuyện gì, dám cả gan bàn tán hết thảy.

Tiêu Chiến muốn nghe chút chuyện về Vương Nhất Bác, bèn đứng dựa cửa sổ. Khóe miệng y hơi cong lên, nghiêng tai lắng nghe.

Nghe được một lát, nụ cười trên mặt Tiêu Chiến dần đông cứng lại.

"Không thể nào... Ta cũng không tin Tiêu thiếu gia có thể mang thai!"

"Nhưng có chính là có, dù ngươi có tin hay không, bây giờ trong ngoài cung đều đã biết cả rồi."

"Hiện giờ chỉ còn xem Thế tử có nhận đứa bé đó không."

"Khi nãy Thế tử vội vã bước ra ngoài, vẻ mặt hoảng hốt, trông không được vui lắm..."

"Nếu không nhận thì biết làm sao đây?"

"Vậy đó không phải con của Thế tử à?!"

"Đừng nói bừa! Tất nhiên là của Thế tử..."

"Muốn chết đấy à! Không phải của Thế tử thì còn có thể là của ai?!"

"Phải phải phải."

"Ôi chao, Tiêu thiếu gia đúng là mệnh khổ... Chịu khổ ở Kiềm An suốt bao nhiêu năm, mãi mới về kinh được, lại còn phải mang thai..."

"Đời người bãi bể nương dâu, không có gì là tuyệt đối."

"Số người do trời định."

"Phải mang thai thì sẽ mang thai..."

"Ai có thể đoán trước được điều gì? Tiêu thiếu gia trốn biệt suốt bảy năm, lần này cũng không tránh khỏi tay Thế tử chúng ta."

"Không tránh được rồi... Tiêu thiếu gia nhất định phải giữ đứa bé ấy, còn phải sinh ra. Sau này, Tiêu thiếu gia sẽ có chỗ đứng trong phủ chúng ta!"

"Từ giờ, không ai có thể làm dao động địa vị của Tiêu thiếu gia trong phủ nữa."

"Suy cho cùng cũng là Thế tử chúng ta tài giỏi, có thể khiến thiếu gia mang thai!"

"Phải phải!"

"Thế tử trẻ trung khỏe mạnh..."

"Thế tử kiên cường bất khuất..."

Tiêu Chiến gục đầu trên bậu cửa sổ, hai tay run lên.

Y không muốn sống nữa...

-Hết chương 64-
-2.800 từ-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro