Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai cũng biết Vương đại nhân dây dưa không thôi với Tiêu thượng thư, nhưng mấy ai có cơ hội lĩnh giáo chuyện này?

Hiện nay, hai vị Phó sử cùng các quan viên đã được lĩnh giáo vô cùng sâu sắc. Đâu chỉ là dây dưa không thôi, đâu chỉ là rễ tình đâm sâu, đâu chỉ là yêu như trân bảo.

Quả thực là tình ý chân thành, khiến người khác tức giận nghiến răng.

Quý Anh không khỏi sầu than, nếu Vương đại nhân là nữ tử, hoặc Tiêu thượng thư là nữ tử, vậy thì hai người tất nhiên là một đôi đẹp nhất thế gian.

Xưa nay luôn là uyên ương hí thủy, không phải là song uyên quy túc (*). Nếu hai vị đại nhân là người tầm thường chút, không phải người hô mưa gọi gió ở triều đình thì có lẽ còn có khả năng mài thành ngọc, nhưng trớ trêu hai vị lại không phải người bình thường. Hắn kiềm chế u sầu trong lòng, suy nghĩ phải truyền tin việc này cho chủ tử thế nào.

(*) Uyên ương là chim uyên ương tượng trưng cho nam nữ, chim trống là uyên và chim mái là ương. Cả câu ý bảo nam nữ mới cảnh đẹp ý vui, nam nam đi cùng thì không đúng.

Tiêu Chiến buông ra Vương Nhất Bác nhưng gần như là ném hắn, trực tiếp ném người xuống bàn xử án, rồi sau đó nghiêm túc nói: "Trước mắt bao người, thỉnh Vương tiết độ sứ, biết tự trọng."

Ánh mắt lập tức chuyển qua Quý Anh cùng một vị Phó sử khác: "Thăng đường."

Âm giọng Tiêu thượng thư vô cùng uy hùng, giống như chưa từng bị mấy lời khinh bạc của Vương đại nhân ảnh hưởng, cũng không sa vào nhi nữ tình trường.

Trái lại Vương đại nhân, bị ném xuống mất mặt ở công đường cũng không bực không giận. Hắn chỉ là dựa vào ở cây cột chống ở công đường, dùng lòng bàn tay ấn lên cái trán, tuy rằng không thấy rõ ánh mắt hắn, lại có thể thấy rõ khóe miệng hắn đang kéo thành độ cung lớn.

Lặng lẽ cười, hiển lộ ý cười dạt dào như xuân, chỉ cần xem một cái liền cứ như tắm mình trong gió xuân ba tháng, đặt mình trong dòng sông Dương Tử ấm áp, xem gió thổi hoa lênh đênh trong nước.

Tiêu Chiến hơi hơi cúi đầu, trái tim sinh ra từng ngọn sóng lăn tăn.

Vẫn là Dương Nhị Cẩu da dẻ khô hanh, bên thâm đen bên tàn phế. Gã vừa thấy một chúng quan viên ở phủ Thứ sử, mắt đã đỏ như sói hoang, hung hăng nhào lên Lý Hoài Ân, trong miệng nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cẩu quan rắn rết bò cạp! Ngươi trả muội muội và thê nhi ta lại đây! Súc sinh đoạn tử tuyệt tôn, súc sinh, cầm thú, cầm thú! Cái thứ heo chó không bằng!"

Tiếng chửi rủa vang lên liên tục, đợi đến khi Dương Nhị Cẩu đã không còn giọng để la hét, mặt gã rơi đầy nước mắt, gò má ngăm đen, không che giấu được bi thương của kẻ yếu ớt cô thế. Hận đến tận xương, oán đến ngập trời, thù sâu phải trả, chỉ cần nhìn là biết hết thảy.

Vốn là môi khô da nứt, bởi vì chửi ầm lên mà đã tràn ra máu tươi chói mắt, miệng Dương Nhị Cẩu đầy mùi máu, bất giác khiến cho chiếc cằm trơ xương như đá lởm chởm cũng vương vết đỏ.

Lý Hoài Ân bị làm cho hoảng sợ, không kịp phản kháng đã bị Dương Nhị Cẩu bóp chặt cổ, ngạt thở đến mức sắc mặt tím đen. Quan viên còn lại của phủ Thứ sử phải kéo hắn ra khỏi tay Dương Nhị Cẩu.

Lý Hoài Ân hít thở đều lại mới nhìn Dương Nhị Cẩu, hoảng sợ vô cùng, cứ như đang gặp quỷ. Hắn che lại cổ mình, run giọng hỏi: "Không phải ngươi đã chết sao?!"

Dương Nhị Cẩu cười lạnh, âm độc nhìn Lý Hoài Ân: "Ta hóa thành lệ quỷ tới tìm ngươi báo thù!"

Gió mạnh như sấm, xuyên qua công đường. Lý Hoài Ân hút khí lạnh, ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn lẩm bẩm: "Dù ta không đoạt muội muội cùng thê tử ngươi, các nàng cũng sẽ bị người khác đoạt... Hơn nữa, nhi tử ngươi cũng không phải do ta cướp đi, cha nương ngươi cũng không phải do ta giết... Người khác đều thành thành thật thật nghe lời, ngươi một hai phải cáo trạng, ngươi nghĩ mình bất tử sao!"

"Không thể trách ta! Nếu không phải là ta, ngươi đã chết từ lâu rồi! Ngươi không nên tìm ta! Ngươi muốn tìm thì tìm ——"

Một phi đao mỏng như tờ giấy bỗng xuyên qua màn đêm dày đặc đen quánh, cắm thẳng vào ngực Lý Hoài Ân, khiến lời nói của hắn bị cắt mất.

Vương Nhất Bác đã nhảy tới cửa chính đường, vạt áo đen bay lên, một cái xoay người xuống dưới, hai cánh tay đã mở ra, giữa kẽ tay là phi tiêu tám cánh, ánh lên màu đen hồng, hết sức bắt mắt.

"Cẩn thận!"

Trước người không có một lá chắn nào, một phi tiêu đột ngột phóng thẳng tới. Mắt Vương Nhất Bác dán vào một nơi tối đen, sau đồng thời cúi người, một chân nhấc lên, cổ chân hơi hơi chuyển động, lấy chân phải đạp lên phi tiêu, lại lấy tay bắt lấy rồi ném phi tiêu sang hướng tối đen kia.

Có tiếng vật sắt đâm vào máu thịt vang lên, đèn trần ở hành lang rung động, một vũng máu hiện ra.

Đám người Triệu Quyết không chờ phân phó, trực tiếp xông vào bóng đêm, đao giáo giao nhau, vang lên liên tục như lũ cuốn.

Vương Nhất Bác xoay người, không để ý tới kẻ hành thích, chỉ là nhìn Tiêu Chiến hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn Tiêu thượng thư nhắc nhở."

Tiêu Chiến buông ra nắm tay đang siết, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Là bản quan lắm lời." Vương Nhất Bác phản ứng nhanh nhạy, còn cần y phải nhắc sao.

Nhóm người đứng trong công đường tán thưởng Vương đại nhân uy vũ, cũng không kìm được mà than thở thương tiếc cho Vương đại nhân. Tiêu thượng thư thật đúng là một dây đàn, thẳng!

Vương Nhất Bác không đáp lại Tiêu Chiến, hắn lắc mình đến trước mặt Lý Hoài Ân, điểm vào huyệt vị tâm mạch của hắn, sau đó sốt ruột hỏi: "Đừng chết! Trước tiên phải nói cho ta thứ tốt của ngươi để ở đâu chứ?!"

Lý Hoài Ân cảm thấy một ngụm khí mình vất vả lắm mới lưu lại được, lại vừa bị Vương Nhất Bác cướp đi.

"..."

Ăn nói dè dặt, yên tĩnh sợ người.

Bởi vì chuyện Lý Hoài Ân đã từng có ý định dùng "đồ tốt" hối lộ Vương Nhất Bác có không ít người cũng nghe, cho nên những người có phản ứng nhạy bén nhanh chóng bắt lấy đường sống.

Có một quan viên mặc áo xanh hô to: "Vương đại nhân! Ta biết Tương Tư Hoãn ở đâu! Nó ở ngay mật ——"

Một kinh đường mộc nâu đỏ bốp thẳng vào trán quan viên, lập tức đập cho người vỡ đầu chảy máu, ngất không tỉnh.

Lại thêm một người chưa nói xong đã ngoẻo.

Chẳng qua người động thủ lần này là vị Hình bộ thượng thư chủ công đường.

Sắc mặt Tiêu Chiến như nước đen cuồn cuộn, y còn cho rằng Vương Nhất Bác ra tay vì cứu người, lại là vì cái thứ khó chịu đó!

Vương Nhất Bác đứng thẳng lưng, thoái nhượng lui xuống dựa lưng vào cột, mặt không đổi sắc tâm không nhảy nói: "Thỉnh Tiêu thượng thư tiếp tục thẩm án."

Còn tiếp tục đùa giỡn, Tiêu Chiến sẽ không tha cho hắn!

Huống chi, hắn cũng đã đoán ra chỗ để Tương Tư Hoãn.

Bên trong công đường đã chết hai người, ở ngoài công đường, thị vệ cũng đang kéo tử thi.

Hai vị Phó sử nhìn ít ỏi phạm quan còn trên công đường, quả nhiên Tiêu thượng thư vừa ra tay, tuyệt đối sẽ không để cá lọt lưới.

Tiêu Chiến đã ở trên công đường lên tiếng: "Dương Nhị Cẩu, ngươi là đương sự, nói rõ hết oan tình đi."

Dương Nhị Cẩu thấy ngực Lý Hoài Ân cắm dao nhỏ, tiến lên dùng một chân giẫm cây dao xuống ngực hắn, xác nhận Lý Hoài Ân đã hoàn toàn chết rồi thì mới nói: "Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân vốn là người của thôn Dương Đản. Ba năm trước đây, trong thôn có một đám người mặc giáp tới, nói là binh lính của phủ Thứ sử, tới để kêu gọi nhập ngũ. Mới đầu chúng ta cũng tin, nhưng mà thôn chúng ta có một tú tài vừa nhậm chức ở phủ Thứ sử. Hắn biết chuyện đó thì bảo phủ Thứ sử chưa hề ra lệnh, rằng áo giáp binh lính của phủ Kim Châu không phải trông như thế. Hắn vốn định đi phủ Thứ sử xin giúp đỡ, nhưng sau khi binh lính của phủ Thứ sử tới rồi thì chẳng những không chủ trì công đạo cho chúng ta, còn phối hợp cùng đám binh lính lai lịch không rõ này, đốt giết đánh cướp..."

"Ai trong chúng ta chạy thoát đều hận thấu xương, muốn lên kinh phủ cáo trạng, nhưng binh phủ Thứ sử đuổi giết không buông, còn ở trên tường thành áp bức cha nương, người thân của chúng ta, rất nhiều người tin lời binh phủ đều chui đầu vô lưới, kết quả lại mất tích..."

"Tiểu nhân là bởi vì thê, muội bị Thứ sử ép bắt đi, các nàng ở Thứ sử cầu tình, tiểu nhân mới may mắn thoát chết. Nhưng lúc sau lại bị đưa đi lao động khổ sai, đào một cái mật đạo. Lý Hoài Ân đào xong mật đạo, lập tức muốn chôn sống chúng ta. Tiểu nhân biết trước tin này nên chui vào trộm đào ra một cái mật đạo dài bằng cánh tay, âm thầm tạm dùng chuột gián để đào nửa năm, mới ra được một đường ngầm khác."

"Ra rồi lại vừa lúc vào thời kì mất mùa, suýt nữa đói chết, nhưng lại được một hộ thợ săn cho ở nhờ. Nhưng bởi vì không săn được nhiều thú, để báo ân, tiểu nhân cùng một ít người chạy tới Chuyển Sinh đế giáo đi bán da đổi lương thực. Lúc tiểu nhân trở về... lão thợ săn đã đói chết, tuy rằng muội muội còn sống, nhưng đã nhiễm bệnh, lại không có đại phu... cũng đã chết."

Trên công đường, xung quanh đã vang lên vài tiếng thổn thức. Bên trong bọn họ, người có thân phận thấp nhất là Hữu An cũng chưa từng gặp nhiều khổ như vậy. Ngoại trừ thương cảm, cũng chỉ có thương cảm.

Thế đạo như thế, ai có thể nghịch thiên mà đi?!

Tiêu Chiến lại hỏi: "Người bảo ngươi ở lại quán rượu kia ở Kim Châu để chờ bản quan là ai?"

Dương Nhị Cẩu nói: "Tiểu nhân thật sự không biết quý nhân là ai, chỉ gặp khi đang đi tìm đại phu hỏi thuốc cho muội muội. Cánh tay này của tiểu nhân, cũng là do đại phu đi theo quý nhân kia trị cho."

Gã nghĩ nghĩ, lại nói: "Đại nhân, quý nhân kia có khẩu âm giống với đại nhân, nhưng mềm nhẹ hơn chút, nghe tựa như gió vậy. Tiểu nhân chỉ nhìn thấy góc áo của quý nhân, nguyên liệu rất quý, thân thể quý nhân không tốt lắm. Tiểu nhân nghe thấy đại phu nói là quý nhân kia cả đời này không thể có con nối dõi... Tiểu nhân lúc ấy còn nói phương dược dân gian cho lão mụ mụ hầu hạ quý nhân, cũng không biết có thể có tác dụng hay không..."

Âm giọng mềm nhẹ như gió, khẩu âm là Thanh Kinh, vật liệu may mặc quý báu, thân thể ốm yếu, không thể có con nối dõi... Dù cho Dương Nhị Cẩu nói đúng theo những gì quý nhân kia dặn dò, Tiêu Chiến nhất thời cũng không đoán ra được thân phận người này.

Lại nghe Vương Nhất Bác hỏi: "Quý nhân kia bảo ngươi nói thế với Tiêu thượng thư?"

Dương Nhị Cẩu gật gật đầu: "Đúng là quý nhân kia dặn dò tiểu nhân."

"Mấy thứ kia thì thôi đi." Vương Nhất Bác dùng ngữ khí như đang đùa giỡn, "Ngay cả chuyện mình không thể có con nối dõi cũng kêu ngươi truyền lời, thật là thú vị."

Bên trong lời không thiếu chế nhạo, có vẻ vô cùng mỉa mai châm chọc.

Thấy mọi người cũng bắt đầu đua nhau nghiền ngẫm, Dương Nhị Cẩu sốt ruột giải thích: "Cái này không phải do quý nhân dặn tiểu nhân! Là tiểu nhân vô tình nghe được đại phu nói với lão mụ mụ, đại phu nói với lão mụ mụ là điều trị cho quý nhân sớm sớm, mặc dù không thể có con nối dõi, cũng có thể sống lâu hơn một chút."

"Sống lâu hơn?" Vương Nhất Bác hình như có nghi vấn, suy tư nói: "Chẳng phải có ý bảo người kia đoản mệnh?"

Sắc mặt Dương Nhị Cẩu trắng nhợt, cảm thấy đại nhân này nói chuyện quá bén nhọn, không khỏi trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lại ung dung nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lâm vào trầm tư, rồi ở bên trong ánh mắt của Vương Nhất Bác mà nhàn nhạt nói: "Chỉ thế thôi?"

Dương Nhị Cẩu gật đầu thật mạnh: "Hồi đại nhân, chỉ thế thôi."

Tiêu Chiến nhìn về phía hai Phó sử, nói: "Xác minh tội trạng của quan viên trong phủ Kim Châu, rồi sau đó từ mấy châu khác điều động quan viên, tạm thời quản lý phủ Kim Châu. Mặt khác, dán văn bản tập hợp những người có tài đức danh vọng, mau chóng đem mọi thứ ở Kim Châu quay về quỹ đạo. Trong lúc này, Quý Anh ngươi phụ trách võ công, Tưởng phó sử là quan văn, liền phụ trách về văn hóa, giáo dục."

Tưởng phó sử cùng Quý Anh lên tiếng: "Hạ quan tuân mệnh."

Tiêu Chiến lại nói với Hữu An: "Ngươi hiệp trợ hai vị đại nhân mau chóng dựng một vài lều phát cháo, an ủi dân chúng, có thể tới cửa trấn an thì càng tốt."

Hữu An vội đáp: "Hữu An hiểu rõ."

Sau đó y mới nhìn về phía Vương Nhất Bác, bảo: "Tin đồn về nấu anh hài ăn thịt, nhờ Vương đại nhân hiệp trợ bản quan đi truy xét."

Vương Nhất Bác mỉm cười đồng ý, tất nhiên còn có chuyện tìm kiếm số vàng Lư lão không thể nuốt xuống kia.

[Hết chương 21]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro