Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhìn không rõ, hắn luôn là một bộ hắc y, ngay cả vết máu cũng không nhìn thấy rõ.

Y im lặng rút kiếm về: "Tại sao là ta?"

Vương Nhất Bác che lại miệng vết thương, hỏi lại: "Vậy ngươi tại sao lại nhắc nhở nhi tử của nghịch tặc Kim Châu, tại sao lại thả hắn?" Hắn đột nhiên tăng thêm ngữ khí, "Đối phương chính là khâm phạm của triều đình."

Tiêu Chiến nhẹ ờ một tiếng: "Vương tiết độ sứ muốn lấy chuyện này uy hiếp ta?"

Vương Nhất Bác hít một hơi, nhìn ánh mắt Tiêu Chiến, một lời khó nói hết. Hắn rất muốn nói một câu, ta có thể là nhược điểm của ngươi sao?! Ngươi nhìn bộ dạng này của ta xem, nơi nơi đều là đào hố cho ta nhảy, sợ ta nhảy không vào nữa sao! Nếu ta có thể lấy bản thân ra uy hiếp, đã dùng nó uy hiếp từ lâu rồi!

Hắn dùng sức chớp chớp mắt, hai mắt phiếm hồng: "Ta giống ngươi, chỉ muốn một cái đáp án." Hắn hơi hơi cong lưng xuống, giọng nói mang nhẫn nại kiềm chế tức giận: "Tiêu Chiến, lòng ta bị đâm đau, đôi mắt cũng bị huân đau."

Chóp mũi Tiêu Chiến ngửi được một mùi nồng nặc, màu vàng trên mặt của mấy nữ tử kia là thuốc dùng để thúc giục ăn mòn. Y lập tức thu hồi kiếm vào tay áo, lập tức bế ngang Vương Nhất Bác lên.

Vương Nhất Bác giơ một tay lên đè lại cổ tay Tiêu Chiến, lấy tay đè lên vai y, dở khóc dở cười: "Tiêu đại nhân, ngươi xem ta là tiểu cô nương sao?"

Tiêu Chiến nhìn kỹ hai mắt ửng đỏ của hắn, giống như dù hồng sa nhuốm nước mưa, y vững vàng lên tiếng: "Vương Nhất Bác, bộ dáng này của ngươi trông không khác tiểu cô nương bao nhiêu."

"Ngươi giận?" Vương Nhất Bác chỉ làm y đỡ mình từ từ ra khỏi thạch thất, "Lúc ngươi kêu ta Vương tiết độ sứ, là hoài nghi ta. Lúc ngươi kêu Vương đại nhân, là còn có thể chịu được ta. Lúc ngươi kêu Vương Nhất Bác, là thẹn quá thành giận."

Đường đá trong mật thất vắng vẻ, kín không kẽ hở. Bên trong yên tĩnh, Tiêu Chiến cảm giác được tim mình đang đập liên hồi. Cánh tay đang đỡ lấy Vương Nhất Bác của y bỗng nhiên cảm thấy nóng hừng hực, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Vương đại nhân, ngươi lo nhiều rồi."

Y đè nặng lòng mình, không muốn thừa nhận lời Vương Nhất Bác vừa nói. Bởi vì, hắn nói quá đúng.

Vương Nhất Bác đè một nửa trọng lượng thân thể của mình lên bả vai Tiêu Chiến: "Ta còn biết Tiêu đại nhân không chịu nổi nhất một thứ, chính là mắt ta."

Tiêu Chiến trầm mặc một lúc mới nói: "Đôi mắt này của Vương đại nhân, không bị mù đúng là đáng tiếc."

"Ha ha ha." Vương Nhất Bác nghe vậy thì cười ngặt nghẽo, nghiêng ngả một hồi tác động đến miệng vết thương, khiến cho một trận đau đớn ập tới, sau đó lại nói: "Tiêu thượng thư, nếu ta là nữ tử, sợ là ngươi đã nằm trong tay ta rồi."

Tiêu Chiến cũng nhàn nhạt cười hai tiếng: "Nếu ngươi là nữ tử, thì cả mặt bản quan cũng không thấy được đâu. Bản quan không lưu luyến kỹ viện hoa lâu."

"..." Vương Nhất Bác nghẹn lời, rồi sau đó lại nói: "Ta không thể là quý nữ thế gia?"

Tiêu Chiến nói thẳng không cố kỵ: "Chỉ dựa vào tướng mạo của Vương đại nhân đây, cũng không vào được từ đường nhà bản quan."

Vương Nhất Bác nghi hoặc: "Tại sao?"

Tiêu Chiến nói: "Phụ mẫu trước khi mất bảo rằng thú thê phải lấy đức làm đầu, không lấy sắc." Ngụ ý là nữ tử có dung mạo mỹ lệ quá mức, phụ mẫu Tiêu Chiến sẽ loại ngay lập tức.

Vương Nhất Bác ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến: "Vậy tại sao ngươi sinh ra được? Dung mạo của Tiêu thượng thư đây, ở Thanh Kinh cũng chỉ có ta mới sánh bằng."

Tiêu Chiến tính bảo ngươi đúng là mặt dày không biết sỉ. Nhưng mà y vẫn đáp: "Đây là phụ thân dùng kinh nghiệm bản thân để dạy."

"..."

Vương Nhất Bác đực mặt một lát, ráng nhịn không bật cười.

Hóa ra phụ thân thú một kiều thê mỹ mạo, sa vào sắc đẹp, trì hoãn công danh sự nghiệp, sợ nhi tử giẫm lên vết xe đổ mới bảo nhi tử lấy mình làm gương.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác cảm thấy mẫu thân Tiêu Chiến hẳn phải là một nữ trung hào kiệt. Có thể không bởi vì vậy mà giận dỗi phụ thân Tiêu Chiến, ngược lại còn tình chàng ý thiếp đi cùng, theo Tiêu phụ phòng thủ biên cương.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, hình dáng sườn mặt đối phương hiện ra vô cùng rõ ràng, nhưng lại có nét mềm mại ngoài ý muốn. Không tự chủ được, hắn liền ép sát một chút. Mắt thấy hắn sắp phải chạm đến, Tiêu Chiến nghiêng đầu tránh đi.

"Thỉnh quân tự trọng." Nhàn nhạt một lời, ba năm bất biến, đảo mắt lại sắp thêm một năm.

Vương Nhất Bác cũng không giận, cười nói: "Tiêu đại nhân, phụ mẫu bản quan chưa từng yêu cầu ta như vậy. Cho nên sau này Tiêu đại nhân vẫn có thể gả cho ta. Ta không chê Tiêu đại nhân tướng mạo hơn người."

"..."

Tiêu Chiến trầm mặc nâng hắn ra ngoài cửa đá, nói với Vương Nhất Bác đang dựa lưng vào tường: "Vương đại nhân, bản quan là nam tử. Chỉ thú, không gả."

"Kia cũng đúng, vậy ta gả cho ngươi." Vương Nhất Bác vẫn là một bộ dáng không sao cả, mắt đan phượng hẹp dài ửng hồng như có một mành lụa đỏ che ở trước mắt, ánh sáng lưu chuyển, nhiếp hồn nhiếp phách.

Tiêu Chiến như đắm mình trong nước, cuối cùng là nhẫn nại cố gắng không quay đầu, dù sao y cũng phải học cách quen với mắt của Vương Nhất Bác. Trong giọng lành lạnh của y mang theo tiếng khàn: "Vương tiết độ sứ, giao chìa khóa ra đây. Ngươi hiện tại bị thương, không phải đối thủ của ta."

Vương Nhất Bác chuyển động con ngươi, ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm gì với bản quan?! Không ngờ Tiêu thượng thư ở triều một bộ đường đường chính chính, thiết diện vô tư, ngày thường còn không thèm nhìn bản quan theo đuổi, lại lén lút làm ra chuyện vô liêm sỉ!"

Tiêu Chiến nhìn màn diễn xuất sinh động như thật của hắn, mặt vẫn như cũ.

Rồi sau đó, Vương Nhất Bác đột nhiên mở ra hai tay: "Đến đây đi. Ta hiện tại có thương tích không phản kháng được, để mặc ngươi muốn làm gì thì làm... nhớ là nhẹ một chút."

"..." Tiêu Chiến mấp máy môi không nói, giọng điệu ít khi mang âm u mà bảo: "Đa tạ Vương đại nhân phối hợp."

Nói xong, không đợi Vương Nhất Bác phản ứng, nâng cổ tay điểm vào huyệt vị của Vương Nhất Bác. Trực tiếp —— lục soát người.

Cuối cùng, lục soát ra được một miếng hổ phách hình chữ nhật, ở giữa có một con thú nhỏ không biết là con gì ngưng kết bên trong. Một cái khác là hộp bạch ngọc hình tròn có hình song yến giao triền.

Tiêu Chiến nhíu mày: "Tay chân Vương đại nhân thật đúng là lưu loát, chỉ tốn có nửa chén trà nhỏ đã đưa chìa khóa đi nơi khác."

Vương Nhất Bác khiêm tốn mở lời: "Chân dài bảy thước, không dám không nhanh."

Tiêu Chiến không tỏ ý kiến, chỉ là đánh giá hai đồ vật trong tay. Ngay lập tức, hộp tròn trong lòng bàn tay đã biến mất không thấy.

Một bước đi xa, Vương Nhất Bác cười cong khóe môi: "Hổ phách bội kia có thể cho ngươi, cái này không thể."

Trong mắt Tiêu Chiến hiện một tia kinh ngạc, Vương Nhất Bác còn có thể tự giải huyệt cho mình. Hơi trầm mặc, y giơ tay ném hổ phách bội cho Vương Nhất Bác: "Bản quan chỉ cần chìa khóa."

"Ngươi chắc chắn?" Vương Nhất Bác dùng hai ngón tay kẹp giữ hổ phách bội, "Cái này còn quý giá hơn chìa khóa rất nhiều"

Tiêu Chiến lời vàng ý ngọc "Thế à?" một phản ứng cực kỳ cho có lệ.

Vương Nhất Bác gật đầu mạnh một cái: "Đương nhiên, nhận lấy cái này, chính là thành người của ta."

Tiêu Chiến cười khẽ, bỗng nhiên nhớ tới minh bài mình đưa đi. Tươi cười dần dần nhạt lại, sóng triều bỗng dưng dập tắt.

Y nói: "Nếu Vương đại nhân thương thế không ngại, vậy đi thôi."

Thân ảnh đỏ đỏ trắng trắng lướt qua, phản chiếu lên gạch đá, có vẻ cực kỳ chói mắt, nhưng lại buồn bã không nói nên lời.

Vương Nhất Bác hơi bực bội trong lòng, giậm bước đuổi kịp: "Ngươi muốn đi tới mật thất kia?"

"Vương đại nhân không muốn giao ra chìa khóa, bản quan chỉ có thể thử dùng vũ lực." Tiêu Chiến bước nhanh hơn, dưới chân đạp gió.

Vương Nhất Bác nhắm mắt bám theo: "Ngươi còn muốn tìm mấy anh hài kia sao?"

Tiêu Chiến đau đầu, ấn ấn thái dương: "Vương đại nhân, sau này, biết rõ không cần cố hỏi."

Vương Nhất Bác vội vàng bước qua y, nghiêng người ngăn lại đường đi, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc: "Ta không cho ngươi đi! Ngươi còn chưa làm bản thân khó xử đủ sao?! Những nữ tử kia, mặc dù ngươi không giết các nàng, các nàng cũng sống không lâu. Các nàng bị lưu tại gian thạch thất kia, bị nhốt bởi rất nhiều cơ quan, là nơi được dựng để chờ người tọc mạch tới chui vào ổ chịu chết. Nếu ngươi thân thủ không tốt, vô ý một chút thôi đã chết bên trong từ lâu rồi! Ngươi hà tất phải khiến tay mình nhiễm tội ác không phải của mình!"

"... Ta đã giết các nàng."

"Vậy ngươi cũng đã giúp các nàng giải thoát, các nàng vốn chính là mồi giết người!"

"... Những hài tử kia, còn nhỏ."

"Tiêu Chiến, ngươi không phải thần, không có khả năng giải thoát cho tất cả người vô tội, cũng không có khả năng cứu vớt tất cả khổ chủ trong cái thế đạo hoang đường này."

Tiêu Chiến cúi đầu rũ mi, tiếng nói âm u: "Vương tiết độ sứ, lúc ngươi dẫn binh, sẽ vứt bỏ binh lính của mình sao? Cho dù là thương binh."

Vương Nhất Bác mím môi không đáp, một kẻ đủ tư cách làm tướng soái không thể không yêu quý binh lính.

"Việc lợi cho dân, từng chút đan lên thành hưng thịnh. Việc ác với dân, cần phải loại trừ."

Đó là câu danh ngôn trong "Chu Quan Biên Phi" mà cái sĩ tử trên thiên hạ luôn phải niệm trong tâm khi hành sự.

"Vàng của Kim Châu, ta đưa ngươi một nửa."

Trong lúc Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác đang lợi dụ mình thì lại nghe hắn nói: "Ta bồi ngươi đi."

Hai người song hành cùng nhau, đi dọc theo thềm đá khảm trên đất, không ngừng trở nên trầm trọng hơn. Rồi sau đó lại đi lên một cái cầu thang không ngừng kéo dài. Đi một hồi lâu, ở trên mới lộ ra ánh sáng.

Tiêu Chiến theo bản năng giơ tay che lại hai mắt của Vương Nhất Bác: "Đi trong bóng tối quá lâu, đột nhiên thấy ánh sáng sẽ làm tổn thương đôi mắt."

Vương Nhất Bác bật cười: "Ừm. Ngươi cũng chú ý."

Tiêu Chiến không đáp, chỉ là lần mò đi theo đường nhỏ, rồi sau đó nhẹ nhàng khép mi.

Mắt thấy cửa ra đã gần trong gang tấc, ánh sáng phía trên biến thành bầu trời đầy mây.

Gạch đá bỗng dưng rung chuyển, Vương Nhất Bác phản ứng nhanh nhạy hơn Tiêu Chiến, vung tay đánh đi sỏi đá đang rơi xuống, ôm lấy vòng eo Tiêu Chiến nhảy lên trên, không ai cản lại.

Ra ngoài là một mảnh đất hoang vu, nơi xa có rừng rậm dày đặc, khắp nơi trống trải.

Tiêu Chiến đứng vững, phóng tầm mắt nhìn xa, thấy một đám người mặc y phục bình thường, nhưng di chuyển lại rất đồng đều với nhau. Những người này không giống sát thủ giang hồ, cũng không phải nội vệ phụ trách ám sát trong triều.

Có lẽ bọn họ chính là binh sĩ bị ép nhập ngũ.

Một đám người bao vây đánh lên, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều là người có công phu cao, không cần liên thủ cũng có thể đánh lui những người này.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng quét mắt qua nhìn: "Tiêu thượng thư, giữ người sống sao?"

Tiêu Chiến nói: "Cố gắng giữ là được."

Người khác muốn giết bọn họ, bọn họ cũng không thể vì muốn giữ người sống mà nhường tay.

Thấy hai người nhẹ nhàng nói với nhau mấy câu, ánh mắt của người cầm đầu lũ kia nảy sinh ác độc.

Gã bắt lấy một người bên cạnh: "Đi!"

Người nọ run nhè nhẹ: "Nam tử áo đen kia kêu nam tử áo trắng là Tiêu thượng thư, sợ là ——"

Ánh mắt kẻ cầm đầu trở nên đáng sợ, khóe mắt nứt ra, hung tợn nói: "Ngươi quên rồi sao?! Nếu gã tồn tại, chúng ta ai cũng phải chết!"

Người nọ lại run như sàng rây, giật mình gật đầu, lập tức lấy ra một nhúm cỏ, bậc lửa châm.

Khói lửa bốc ra dày đặc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng loạt quay đầu nhìn về lửa đốt hừng hực.

Đất rung núi chuyển, vang lên tiếng sấm ầm ầm điếc tai. Đất bằng dưới chân sụp xuống, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác song song lui về phía sau, nhưng mà đất phía sau lại càng mềm hơn.

"Ở phía dưới không có gì hết!"

Sảy chân rơi xuống dưới hầm sâu.

Vương Nhất Bác bắt lấy tay Tiêu Chiến, kéo y vào trong lòng ngực. Hắn lăn dọc xuống theo cầu thang đá, rên lên vài tiếng nhỏ không nghe được. Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn cằm đối phương, lại cảm giác được cổ áo hơi nóng.

Cúi đầu rũ mắt, thấy trước ngực áo trắng của mình là một đốm máu đỏ tươi. Vết thương tự chứng trong sạch của Vương Nhất Bác nghiêm trọng hơn so với những gì hắn thể hiện ra mặt.

Không còn cách nào khác, Tiêu Chiến nâng lòng bàn tay che lại ngực hắn.

"Vương Nhất Bác, ngươi cố gắng chịu đựng."

[Hết chương 24]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro