Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đứng ở cầu thang từ sáng sớm không phải để xin Tiêu Chiến giúp đỡ, mà chỉ là do hắn rảnh quá, không có gì làm nên tới gây hấn cho vui.

Theo sát Sầm Vọng đi vào điện Hàm Nguyên, Vương Nhất Bác đứng yên tại hàng của mình xong mới nhìn về hướng Tiêu Chiến, liền nghe vài tiếng hít lạnh.

Mấy quan viên ở đây tim đập như sấm, bọn họ đều đã nghe chuyện gặp nạn ở Tỏa Long Tĩnh, đều e sợ Vương Nhất Bác sẽ ra tay giết Tiêu Chiến. Tuy Vương đại nhân ngày xưa theo đuổi Tiêu thượng thư rất nhiệt liệt, nhưng Tiêu thượng thư lại ngoảnh mặt làm ngơ, hai người lại giữ chức vị quan trọng, Đại lý tự và Hình bộ thường có hiềm khích đụng chạm nhau.

Cứ cho Vương đại nhân thật sự là một đoạn tụ đi, Tiêu thượng thư vô tình lạnh nhạt như vậy, tuyệt đối không thể đoạn tụ. Bị Tiêu thượng thư cự tuyệt đã khiến hắn thương tâm tới đầu óc choáng váng, giờ còn bị Tiêu thượng thư tính kế suýt nữa bỏ mệnh. Đừng nói đổi lại là người khác, dù sao Vương đại nhân vẫn là một nam nhân, cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho Tiêu thượng thư.

Công bộ thượng thư Thường Minh cũng nghĩ như thế, cả hắn và Lưu Huyền đều không tin Vương Nhất Bác là đoạn tụ, hơn nữa bọn họ cần thiết phải khiến cho Vương Nhất Bác cắn chết Tiêu Chiến hôm nay. Nếu không, kẻ chết chính là họ.

Quỳ lạy Thiên tử hô vạn tuế xong, Thường Minh liền muốn cầm hốt bản tham tấu, nhưng mà Thiêm đô ngự sử hiển nhiên càng nhanh hơn một bước, Sầm Vọng thanh thế to lớn bảo: "Hoàng thượng, thần hạch tội Hà Tây tiết độ sứ, Hình bộ thượng thư kết bè kết cánh, bại hoại triều cương, phạm vào luân thường, đồi phong bại tục!"

Hoàng đế cùng các quan viên hết hồn, kết bè kết cánh liên quan gì đến đồi phong bại tục, phạm vào luân thường? Gần đây nhóm Ngự sử đầy ngập oán khí, chẳng lẽ là bị giận xông lên não tới mức thần chí không rõ nói năng loạn xạ.

Thấy Hoàng đế và nội thị thường đều không phản ứng, Sầm Vọng nhanh nhạy, bổ sung lý lẽ: "Y theo luật pháp triều ta, quan viên ở triều kết giao kết đảng, hỗn loạn triều chính, theo luật phải trảm!"

Còn đưa ra luật pháp Hình bộ thượng thư Tiêu Chiến sùng kính nhất.

"..."

Lời vừa nói ra, văn võ cả triều ngoảnh mặt làm ngơ, nhóm Ngự sử chung phe cũng đều ngậm miệng không nói. Theo như lời Thiêm đô ngự sử, vậy thì nhìn trên triều hiện tại, chắc chỉ có Tiêu Chiến một mình trụ nổi, còn lại chém đầu.

Tiêu Chiến bỗng nhiên cười, dường như đã hiểu lý do Vương Nhất Bác không nói với y chuyện ngân sách Tỏa Long Tĩnh bị tham ô, cũng không nói sau đó nên làm gì. Y cùng Vương Nhất Bác như có như không chạm mắt nhau, cùng hiện vẻ mặt khinh thường, thu hồi ánh mắt.

Nếu đã diễn thì phải diễn tới cuối. Thế cục hiện giờ trên triều, quan hệ giữa hai người bọn họ càng không rõ ràng thì càng có lợi hơn nhiều. Huống chi, Vương Nhất Bác che giấu thân phận nghịch thần, trước sau vẫn là tai họa ngầm.

Bên trong sự yên tĩnh quỷ dị, Sầm Vọng bỗng phản ứng lại, tấu lên: "Thần hạch tội Hà Tây tiết độ sứ và Hình bộ thượng thư kết giao!"

"..."

Lý Thâm liếc nhìn nhóm Ngự sử một cái, ngoại trừ Vệ Chính ra, thì chỉ cảm thấy mặt ai cũng hoang mang: "Trẫm, luôn nghe nói là Vương tiết độ sứ nhiều lần gây trở ngại Tiêu thượng thư phá án... Hay là khanh suy ngẫm lại một chút rồi tấu." Hắn không nhớ Thiêm đô ngự sử mang họ gì, cho nên chỉ gọi là khanh.

Một lời này bỗng nhắc nhở mọi người, Vương Nhất Bác đã từng không ít lần làm khó dễ Tiêu Chiến thực hiện chính sự. Mặc dù hai người không phải như nước với lửa, cũng là nghiệt nợ oan gia. Nếu nói kết giao, thì xét về một câu "sư tướng" Vương Nhất Bác gọi Lưu Huyền, thì hắn cũng nên kết giao với người thuộc phe Tể tướng.

Còn Tiêu Chiến, trong lòng mọi người biết rõ y là đao của Hoàng thượng, thậm chí còn được trọng dụng hơn cả nội thị thường Dương Phụng Tiên.

Sầm Vọng không quan tâm, lại xen vào trước khi Thường Minh kịp thượng tấu, giành nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay điều thần bẩm là do chính thần tai nghe mắt thấy! Hà Tây tiết độ sứ ngang nhiên nói ra hành vi cẩu thả giữa hai người họ, có thể thấy hai người đang cấu kết với nhau làm việc xấu!"

Lúc này, Tiêu Chiến bỗng nhiên lại hoảng sợ y như mấy quan viên kia, y nhớ mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của Vương Nhất Bác mới nãy, trong lòng đột nhiên thấy không ổn.

"... Cẩu thả thế nào?"

Lý Thâm cùng với tất cả mọi người hoang mang, Sầm Vọng tức khắc thành tiêu điểm.

Trước khi Tiêu Chiến và Sầm Vọng sắp mở miệng, Vương Nhất Bác xen vào trước, bình tĩnh mở miệng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi trên cầu thang, thần chỉ mời Tiêu thượng thư cùng đón Quốc khánh của triều ta."

"?!"

Sầm Vọng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, nổi giận đùng đùng: "Ta vừa mới nghe rõ mồn một Vương đại nhân bảo Tiêu thượng thư gọi ngươi cái gì, hơn nữa..." Dù sao cũng là Hàm Nguyên điện, hắn cũng không thể nói ra miệng mấy chữ kia, "Ngươi, ngươi, ngươi —— tóm lại, Vương đại nhân nói sợ Tiêu thượng thư không khỏe, một chân đá văng hắn. Có thể thấy được hai người các ngươi, bè lũ xu nịnh!"

Sầm Vọng ngừng lại chút để lấy hơi, nói ra mấy câu này cũng đã dùng hết liêm sỉ cả đời hắn. Tiêu Chiến lạnh mặt, nhịn xuống xúc động muốn chém Sầm Vọng, tính mở miệng che giấu một chút.

Lại nghe Vương Nhất Bác cực kỳ thản nhiên mà cười nhạo Thiêm đô ngự sử, "Xưa này ta biết nhóm Ngự sử đại phu, mỗi khi dâng tấu thì vô cùng văn chương bay bướm, lại không ngờ Thiêm đô ngự sử có thể tự ý cắt câu cắt nghĩa vì ý đồ riêng. Thần sinh rằm tháng Tám, Tiêu thượng thư sinh ngày Trừ tịch, thần chỉ là trêu ghẹo Tiêu thượng thư thôi. Hai người bọn thần tuy sinh cùng năm, nhưng ấn theo tháng, Tiêu thượng thư có thể gọi thần một tiếng huynh trưởng, còn chuyện có đau không này kia..."

Tiêu Chiến trầm xuống trong lòng, sợ Vương Nhất Bác không biết tự trọng, lại nghe hắn nói: "Là bởi vì lúc Tỏa Long Tĩnh bị nghịch thần An Hành Súc làm sụp, trong lúc thần bị cuốn trôi đi thì được Tiêu thượng thư cứu. Thần lo lắng Tiêu thượng thư thân mình không khỏe nên mới quan tâm một chút, bày tỏ cảm kích, vậy cũng không thỏa đáng sao ạ?"

"Thiêm đô ngự sử cảm thấy thế nào?"

Nghe vậy, Tiêu Chiến cảm thấy quả nhiên y đã xem nhẹ trình độ mặt dày vô sỉ của Vương Nhất Bác.

Thiêm đô ngự sử nghẹn một búng máu trong lòng, nhưng vì Ngự sử đại phu còn tiết tháo, nên hắn không cho phép mình thổ lộ ra mấy chữ nào đó kia. Khuôn mặt hắn đỏ lên, chậm rãi nói: "Vương tiết độ sứ quả thực có đạo đức tốt. Ai cũng biết lần này Tiêu thượng thư đi Duyện Châu để cứu tế, nhưng thật ra là mượn tin đồn Tỏa Long Tĩnh để diệt trừ nghịch tặc gây sóng gió. Vương tiết độ sứ suýt nữa bị đám người An Hành Súc vây sát, mai táng dưới Tỏa Long Tĩnh, vậy mà còn có thể cảm tạ Tiêu thượng thư gài bẫy ——"

Vương Nhất Bác ngắt lời hắn, biểu tình tự nhiên mà nói: "Lời này của Thiêm đô ngự sử không đúng rồi, ai nói là Tiêu thượng thư gài bẫy, ngươi có chứng cứ sao? Tiêu thượng thư cùng lắm chỉ là hành sự thuận theo an bài của của người khác, nếu không có Tiêu thượng thư, không chừng bây giờ ta thật sự đã bị chôn dưới Tỏa Long Tĩnh, sau khi chết lại đội thêm một cái bêu danh loạn thần tặc tử. Cho nên ta cảm kích Tiêu thượng thư, có gì không ổn, có gì không được?"

Tiêu Chiến cười khẽ. Sầm Vọng là người sinh ở Sóc Dương, nằm trong cai quản của Vương Nhất Bác, cũng coi như là người cùng phía.

Sầm Vọng nói: "Vương tiết độ sứ, hà tất lừa mình dối người. Ngươi ở kinh thành quấy rầy Tiêu thượng thư nhiều năm, ngăn trở Tiêu thượng thư xử án. Tiêu thượng thư coi ngươi là ung nhọt trong xương, sợ không tránh kịp, sao có thể viện thủ cho ngươi?"

Vương Nhất Bác vẫn cười như cũ: "Lời này của ngươi càng không đúng rồi. Ta lừa mình dối người khi nào, ta và Tiêu thượng thư làm quan cùng triều, chức vị ngang nhau, khó tránh khỏi sẽ có lúc không hợp chính kiến. Ta chỉ là kẻ nhà binh ít học, không thể giải thích lý lẽ rõ ràng, chỉ có thể đổi biện pháp khác để Tiêu thượng thư suy nghĩ về ý kiến của ta, sao có thể kêu là quấy rầy. Tiêu thượng thư làm người chính trực ít nói, lại là một con người tao nhã, nho thần sâu sắc, không chịu nổi tác phong thô bỉ của ta nên mới hơi trốn tránh, không phải rất hợp tình hợp lý? Thiêm đô ngự sử không khỏi hơi quá kiếm chuyện rồi."

"..."

Nói qua nói lại một hồi, đừng nói là Sầm Vọng, dường như tất cả ai ở đây cũng kinh ngạc giật mình.

Hóa ra Vương tiết độ sứ và Tiêu thượng thư... lại là vì muốn thống nhất chính kiến, mới có tin đồn phong lưu náo loạn ba năm?

Thật là khiến người ta kinh sợ rớt cằm!

Đầu Lý Thâm phát đau, cho nên đầu óc mơ màng hồ đồ, không suy nghĩ gì nổi nữa. Dương Phụng Tiên thấy thế, cúi đầu nhẹ giọng thì thầm, Lý Thâm gật đầu rồi thì hắn mới đứng thẳng thân mình nói: "Hình bộ thượng thư Tiêu Chiến, lời này của Hà Tây tiết độ sứ có phải là thật không?"

Tiêu Chiến bước ra khỏi hàng, nói: "Thần không quen Hà Tây tiết độ sứ."

"..."

Các quan viên nghẹn cười, Vương tiết độ sứ thật sự là tự mình đa tình. Chỉ có đám người Lưu Huyền, Thường Minh thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tiêu Chiến thừa nhận, vậy thì làm sao có thể châm ngòi Vương Nhất Bác giết Tiêu Chiến, thoái thác để Thường Minh không chịu tội.

Dương Phụng Tiên nhíu mày, rũ mắt, vừa lúc chạm vào ánh mắt Lý Thâm. Trong lòng Lý Thâm hy vọng Tiêu Chiến thật sự giao hảo với Vương Nhất Bác, tốt nhất là cái kiểu giao hảo "cẩu thả" mà Sầm Vọng nói khi nãy. Hắn không thể chỉ dựa vào Trung Ninh quân. Người có thể trung thành như Tiêu Trang, không có bao nhiêu.

Bởi vậy, Dương Phụng Tiên hỏi lại một câu: "Tiêu thượng thư, thật sự như thế sao?" Trong lời đã có ẩn ý.

Nếu là trước kia, Tiêu Chiến sẽ không đáp. Nhưng hiện giờ, y không còn cam nguyện làm quân cờ, tất nhiên sẽ không để ai có ý đồ, y nói: "Thiên chân vạn xác."

Dưới ánh mắt tối tăm của Lý Thâm và Dương Phụng Tiên, lại nói: "Nhưng lời của Vương tiết độ sứ cũng không phải là bịa đặt. Chỉ là thần cho rằng, Vương tiết độ sứ cũng không đến mức phải cảm kích thần. Đã là đồng liêu, sao lại có thể vào lúc nguy nan mà xảy ra nội chiến, vậy nên thần hỗ trợ cho hắn."

Sau khi Vương Nhất Bác nghe xong, khóe môi nhếch lên. Hắn hiểu Tiêu Chiến đang nói cho đám người Hoàng đế và Dương Phụng Tiên rằng đừng ai mơ tưởng dùng tình cảm của Tiêu Chiến y để mưu đồ. Tiêu Chiến sẽ không làm theo lời họ, sẽ lập tức phản kích.

Sau khi Lý Thâm hiểu quân cờ Tiêu Chiến này đang không nghe hắn sai khiến nữa, tức giận lan tràn nổi lên trong đầu, đau muốn nứt ra. Dương Phụng Tiên đành phải thay hắn nói: "Hôm nay đến đây thôi, bãi triều."

Thường Minh sửng sốt, một cục lửa giận trong lòng. Nhưng hắn nghĩ lại, hôm nay bãi triều ở đây, xem như Hoàng đế đã nhắm mắt cho qua chuyện ngân sách Tỏa Long Tĩnh bị tham ô? Hắn được cứu rồi?

"Thần có một chuyện muốn tấu." Tiêu Chiến không đợi Dương Phụng Tiên mở miệng, "Công bộ tự tiện tham ô ngân sách xây dựng Tỏa Long Tĩnh, khiến Tỏa Long Tĩnh không thể tạo phúc cho bá tánh, lại còn có tác dụng ngược khiến cho nước sông Duyện Châu hỗn loạn làm hại tứ phương. Công bộ thượng thư Thường Minh, không thể thoái thác tội của mình. Còn thỉnh Hoàng thượng quyết định."

Lý Thâm chịu đựng đau đầu, xa xa nhìn thẳng Tiêu Chiến, nói: "Tiết Thanh minh vừa qua, chẳng lẽ Tiêu thượng thư lại muốn Thanh Kinh có thêm một tiết Thanh minh nữa sao! Việc này, cứ bỏ qua đi! Không cho nghị luận nữa!"

Tiêu Chiến cười lạnh, chuyện Lý Thâm sẽ trở mặt cũng trong suy đoán của y, nhưng Lý Thâm lại để cho bá tánh Duyện Châu chịu khổ, thật đúng là khiến y khinh thường.

Y vốn lại muốn thẳng tay can gián, Vương Nhất Bác lại nói tiếp cho y: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thần ở Duyện Châu Tỏa Long Tĩnh suýt nữa bị đá vụn của đường sông ngầm vùi lấp. Thần, thỉnh Hoàng thượng cho thần một công đạo. Nếu không, thần thân là chủ soái trú quân Hà Tây, lòng có bất bình."

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, gần một nửa võ tướng chỗ này lập tức quỳ xuống chờ lệnh, còn uy thế to lớn hơn văn thần nội đấu ngày ấy.

Lý Thâm đóng miệng không nói, tầm mắt tối sầm, cổ họng hình như có mùi máu tươi. Trong lòng hắn có một ý niệm đang cháy vô cùng mãnh liệt, hắn nhất định phải giao hết thiên hạ chia năm xẻ bảy này cùng với triều đình tràn ngập nghịch thần phản cốt này cho Lý Yên. Hắn muốn cho Lý Yên làm tội nhân mất nước!

Thân là Hoàng đế, hắn thấy triều đình phân loạn, thần tử bất kính, vậy mà lại không hề nghĩ cách bình định trị loạn, mà chỉ muốn mượn chuyện này trả thù Lý Yên, làm bản thân thoải mái.

Thường Minh thấy thế, lập tức nháy mắt về hướng Lưu Huyền xin giúp đỡ. Thế nhưng Lưu Huyền dù có một gương mặt hiền từ, kỳ thật ý chí lại rất sắt đá. Hà công tử nói khơi mào Vương Nhất Bác tranh đấu với Tiêu Chiến sẽ giúp lão được Đại tướng quân khen thưởng sau này. Nhưng, thế cục luôn là thay đổi trong nháy mắt, mấy câu qua loa của Hà công tử, chỉ sợ gã sẽ không giữ lời, cho nên lão có chuẩn bị khác.

Còn Thường Minh, Lưu Huyền ghi hận hắn lần trước quỳ phục Vương Nhất Bác ngay trước mặt lão, sao lại có thể thiệt tình trợ giúp hắn.

Thường Minh thấy Lưu Huyền tỏ vẻ sống chết mặc bây, lập tức biết hoàn cảnh của mình lúc này đã tiêu rồi, chỉ có thể được ăn cả, ngã về không. Hắn nói: "Vương tiết độ sứ, hạ quan là người dưới trướng ngài, sẵn sàng góp sức cho Tiết độ sứ, sao lại hại Vương tiết độ sứ cho được."

May mà hôm đó hắn không tin Lưu Huyền, để lại một đường lui cho mình.

Nhưng mà Vương Nhất Bác lại chặt đứt đường lui của hắn, chỉ thấy Vương Nhất Bác lấy ra một cái ấn thú, nói: "Thần nguyện nộp lên một nửa quân ấn của trú quân Hà Tây, lấy nó để chứng cho trung thành của thần."

Lý Thâm bất chấp đau đầu, vội vàng đi xem quân ấn kia, là thật!

[Hết chương 58]

------------------------------

Lời tác giả:

Muốn nói một chút, tuy là văn đã viết sẵn xong tới chương cuối, nhưng đôi khi nhớ lại vẫn sẽ muốn thay đổi vài chi tiết, cho nên không có một lần tung ra hết. Sau đó viết xong rồi, mình thỏa thích xem toàn văn —— mới thấy sơ sài thô ráp, thảm không nỡ nhìn (Vậy mà người đọc vẫn không chê!). Này hoàn toàn khác hẳn với mấy đoản văn từng viết, rất thiếu sót trong việc tìm từ để biểu đạt, thật sự không đành lòng để vậy. Chắc sau khi văn kết thúc sẽ chỉnh sửa.

Tiếp theo, áng văn này có âm mưu khá rắc rối, lúc vừa mới bắt đầu cũng không có để ý số liệu (thật ra hồi đầu tôi cũng viết ít số liệu rồi, đếm trên đầu ngón tay). Thật là vất vả người đọc, cũng vất vả bản thân, nhưng khi tìm hiểu về cơ chế triều đại cũng chịu ảnh hưởng lớn, cho nên khi viết xong áng văn này vẫn cảm thấy bản thân thất vọng thật sự, bởi vì đã làm chưa hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro