Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc tĩnh lặng, phần đất ở giữa Lục Hoa trận bắt đầu sụp xuống.

"Đô đốc, chúng ta phá vây hay giết người?!" Vu Chấn phấn khởi nói.

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, hỏi: "Tiêu giám quân thấy thế nào?"

Tiêu Chiến hơi hơi suy tư: "Tất nhiên ta nghe theo Đô đốc."

"..." Còn không thèm cho hắn nói vài câu khách sáo.

Vương Nhất Bác cảm thấy thất vọng, vốn định chậm rãi vạch trần từng lớp mục đích tới đây của Tiêu Chiến, với cả nội tình bên trong mấy lời Tiêu Thanh nói với y nữa. Kết quả nhận được lại là Tiêu Chiến không hé răng một câu, ngay cả cơ hội mở miệng hỏi y cũng không có.

Còn chuyện Tiêu Trang giấu giếm cho Tiêu Đình vu hãm Vương Môn mưu phản, Vương Nhất Bác vẫn luôn không muốn nhắc tới việc này, bởi vì chuyện vu hãm kia, Tiêu Chiến không hề làm gì sai, thậm chí còn thả hắn sống.

Thứ càng khiến cho hắn vui sướng và lo lắng lại là mười năm qua của Tiêu Chiến. Mười năm, Tiêu Chiến đã cắt đứt sạch sẽ quan hệ với Trung Ninh quân, giống như Trung Ninh quân không hề có đứa con cháu mất mặt này. Tiêu Thanh kia một mực không nói ra bí mật cái chết của Tiêu Trang, vậy nên Vương Nhất Bác nhạy bén cảm thấy Tiêu Trang không chỉ giấu đi chuyện Tiêu Đình vu hãm Vương Môn mưu phản.

Nhưng hắn tạm thời không đoán ra ẩn tình trong đây.

"Muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, vậy đi bắt giáo chủ của chúng đi."

"..."

Vu Chấn rút đao chém xuống một cái đầu đen, thân đao roẹt một cái vung vẩy máu: "Đô đốc, ngài đang mộng du sao? Cái lũ này ai cũng đen xì từ đầu tới chân, không lộ mặt, chẳng lẽ đoán giáo chủ qua mắt chúng?!"

Gã bớt chút thời gian quay qua nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến: "Đô đốc, mạt tướng cảm thấy thế này, chúng ta không bắt được đầu sỏ bọn chúng, nhưng mà bọn chúng có thể bắt đầu sỏ chúng ta."

Chắc Đô đốc hiểu ý gã mà ha?

Vương Nhất Bác vung một đao cứa đứt mạch cổ một kẻ áo đen, giẫm lên xác chết đứng vững, nhìn về phía Vu Chấn đang đá vào một thi thể còn nóng hổi, khóe môi ngậm cười lạnh: "Ngươi còn dám áp bức quan lớn cơ đấy. Lần trước ngươi đề nghị chỉ phạt bạc một mình bổn đốc, lần này đề nghị bổn đốc và Tiêu thượng thư đi vào hang cọp. Vu Chấn à, sao bổn đốc không sớm nhận ra ngươi là một tướng sĩ vạm vỡ đầy bụng tri thức cơ chứ." Ngữ khí nghe như vô cùng tiếc nuối, lại vô cớ khiến lông tơ người khác dựng thẳng, "Bổn đốc đúng là nhìn trân châu ra mắt cá chết, không nên để ngươi phá trận giết địch, mà là phải để ngươi làm quân sư ngồi phẩy quạt cho ba quân tọa trấn. Đáng tiếc."

"..."

Vừa nghe Vương Nhất Bác nói thế, đao của mười mấy người ở đây bỗng nhiên bén lên, sức giết người càng tăng thêm vài phần.

Tiêu Chiến cũng không khỏi âm thầm nhếch môi. Hồi xưa, lúc Trung Ninh quân còn do phụ thân y thống lĩnh, tác phong và kỷ luật nghiêm minh, pháp lệnh cứng rắn, ai dám vi phạm sẽ nghiêm trị không tha, làm sao có thể khoan khoái như đám người Vương Nhất Bác, nhưng họ thoải mái cũng không có nghĩa sẽ lơi lỏng. Dù cho các tướng sĩ đều coi quân mệnh như núi, nhưng cũng cực kỳ tôn sùng phụ thân với người nhà Tiêu thị, với cả phụ thân y cũng thật sự rất yêu quý quân binh dưới trướng, vậy nên tất nhiên cũng có lúc mạng sống của quân được đặt cao hơn cả quân mệnh.

Nghĩ đến chỗ này, ý cười trên môi Tiêu Chiến bỗng phai nhạt. Thảm họa chiến tranh này, đều bắt đầu từ quyết định năm đó của phụ thân. Thiên hạ thái bình, môn đình an ổn, làm sao có thể giữ trọn cả hai? Lẽ ra mấy vạn tướng sĩ Trung Ninh quân cũng nên như đám người Vương Nhất Bác, cam tâm tình nguyện rơi đầu chảy máu vì nước, vì nhà, mà không phải bị ai khống chế, lo lắng đề phòng mọi lúc mọi nơi.

"Đô đốc, ngài quyết định xong chưa? Mau cho lũ mạt tướng biết!" Vòng vây của địch càng lúc càng áp sát, Vu Chấn nôn nóng nói: "Đô đốc, chúng ta đã không có bao nhiêu người rồi, lúc trước lại bị một đám âm binh quỷ dị này làm tiêu hao một đợt, nếu ngài không ra chủ ý thì không đánh được bao lâu nữa."

Triệu Quyết nhìn một đợt sóng người đen sắp ập tới, rốt cuộc cũng nhịn không được nói: "Công tử, đừng nói ngài thật sự chỉ mang nhiêu đây người nhé? Có phải còn viện binh đang tới từ ngoài rừng không?"

"Không có." Vương Nhất Bác nhìn làn sóng đen vô tận kia, âm giọng trầm xuống, nhưng nghe lọt vào tai xong lại nghe một giọng vô cùng cà lơ phất phơ bảo: "Có ưng vệ là đủ rồi."

"..." Đủ chỗ nào!???

Vừa dứt lời, bỗng nhiên không gian tứ phía rung động. Theo tiếng động kịch liệt, có một vệt sáng xoẹt qua bóng đêm như có đồ vật gì được quăng đến.

Tiêu Chiến chỉ nhìn thấy được một góc thứ đồ đó, liền biết vật đang bay trên không kia là gì, lập tức phất tay áo ngăn lại. Vương Nhất Bác lại dùng cây đao thẳng băng của mình để bổ viên bạc đó ra, khiến cho mùi lưu huỳnh gắt mũi bay tứ tán.

"Ngươi còn dám dùng tay không bắt nó một lần nữa xem." Vương Nhất Bác chau mày, hắn cũng nhận ra đó là Điêu Tiêu lôi, còn đặc biệt có ấn tượng khắc sâu.

Ngày đó, Tiêu Chiến đúng là bị thứ này làm cho lòng bàn tay bị thương ở phủ hắn. Tiêu Chiến cũng nhớ tới chuyện đó, nhưng lại lặng lẽ cười một cái. Đám người Vu Chấn cũng học theo Vương Nhất Bác bổ Điêu Tiêu lôi ra, thân ảnh Tiêu Chiến xẹt qua, phất tay áo rộng, toàn bộ viên bạc đều bị đưa vào trong tay áo.

"..." Còn có thể như vậy? Đám Triệu Quyết, Vu Chấn giật mình, Tiêu thượng thư không sợ cái thứ này nổ hả?

Điêu Tiêu lôi trong tay Tiêu Chiến không chỉ có một cái, khiến cho Vương Nhất Bác cảm thấy mặt mình vừa bị vả.

"Vương tiết độ sứ." Tiêu Chiến nhàn nhạt như nước, nhìn không giống như đang kiếm chuyện, nhưng lời nói ra lại khiến Vương Nhất Bác không khỏi lo lắng hơn: "Ngươi muốn mấy cái?"

"?!"

Mười mấy người cảm thấy não thành tàu hủ, mơ mơ màng màng không hiểu câu đó.

Vương Nhất Bác nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến, chậm rãi thở dài: "Đâu phải thứ ngươi có thể tính trước. Nếu ta nói ra con số cụ thể, ngươi còn có thể dùng tay không bắt được thêm bấy nhiêu."

Giờ này khắc này, hắn bỗng nhiên hơi hiểu cõi lòng của Vu Chấn.

Nghe lời này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến gật đầu, sau đó lại nói với đám người Triệu Quyết, Vu Chấn: "Làm phiền chư vị trốn đi một chút, đừng để mình bị sét đánh liên lụy."

"?!"

Vu Chấn trừng lớn mắt: "Không phải nói Đô đốc một mình xâm nhập dụ địch sao?!" Nói xong lập tức bị đôi mắt hình viên đạn của Triệu Quyết xẹt qua.

Triệu Quyết hiểu hiện tại không thể liều mạng đánh, như vậy thì không chiếm được lợi thế. Gã bỗng nhớ tới chuyện Tiêu thượng thư còn cầm hổ phách nha chương, cũng cảm thấy nghe theo lệnh Tiêu thượng thư cũng không sao, lập tức ra lệnh cho huynh đệ trốn đi, sau đó một tay đẩy Vu Chấn, hung hăng uy hiếp: "Đánh xong rồi, ta nhất định phải đi Lộc phủ khen ngươi một câu với đại tẩu! Đến lúc đó, ta cũng sẽ bảo tẩu tẩu khen ngươi thật nhiều!"

"... Triệu lão đệ." Vu Chấn bị đẩy đến mức gượng cười, "Chúng ta đều là người lớn cả, hà tất phải mách lẻo chuyện giữa đàn ông chúng ta với phụ nhân."

"..."

Tiêu Chiến đã trở tay lại, ném hết toàn bộ Điêu Tiêu lôi ra cách đó vài bước. Vương Nhất Bác lập tức lôi y vào trong ngực mình trốn đi, trước khi tiếng nổ rầm trời vang lên, Tiêu Chiến dùng tay che lại hai mắt của hắn, hơi hơi nâng cằm dán môi lên.

Vương Nhất Bác đột nhiên mở to mắt, không kịp nhìn lòng bàn tay y, liền đã ôm chặt người tăng thêm cảm xúc trên môi.

Thượng thư đại nhân của hắn, xem ra rất thích làm hắn trầm luân trong ôn nhu hương, cũng dùng nó để che giấu một số việc không thể nói.

Dưới ánh trăng rơi rụng vỡ nát, Vương Nhất Bác nghĩ, Tiêu Chiến ngươi từng nói ngươi có bóng ma, vậy làm sao ta không có sợ hãi trong lòng? Hoàng đế vốn là muốn mạng ta, ngươi lại ở giữa làm khó dễ, khiến cho Hoàng đế muốn mạng của ngươi, đến giờ vẫn không nói một câu về chuyện này với ta.

Lần trước ngươi dùng mọi cách dung túng, chỉ vì chờ ta tự tay giết ngươi. Lần này lấy thân hiến ta, lại là chờ ta làm gì với ngươi? Hay là ngươi biết ta muốn làm gì?

Dù cho chủ động bị bắt giữ, nhưng mấy người áo đen vẫn không dám lơ là mà tiến lên xem Triệu Quyết, Vu Chấn đang giả chết, tất nhiên là càng không thể bỏ qua mà đi xem Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Những người này cẩn thận ngoài dự đoán, rõ ràng không cùng một loại với đám người áo đen bọn họ dụ ra khỏi sơn cốc lần trước.

Bỗng có tiếng nói chuyện: "Bọn họ... đều bị nổ chết sao?"

"Giáo chủ nói, những người này âm hiểm xảo trá, không thể thiếu cảnh giác. Phải xác định xem bọn chúng còn thở hay không, chúng ta mới lui quân."

"Vậy chờ ta tiến lên tra xét một chút."

Mọi người đang giả chết lập tức ngừng thở, nới lỏng cơ bắp, sợ lộ ra dấu vết.

Sau đó, một tiếng âm trầm vang lên, "Không cần xem xét!"

Nói xong, một kẻ áo đen chỉ lộ ra hai mắt bỗng nhiên vung lên cương đao, lập tức muốn bổ xuống.

Một tiếng đâm vào xương thịt trầm thấp vang lên, cổ người áo đen đột nhiên bị chặt đứt. Tần Thừa rũ mắt nhìn người áo đen đang nằm sấp dưới đất, bóng đêm dày đặc cũng không che đi khinh thường trong mắt gã.

Mấy người áo đen kinh ngạc, đồng loạt hướng mắt nhìn về phía "giáo chủ" cũng mặc áo đen.

Tần Thừa không để ý tới ánh mắt soi mói của mọi người, chỉ là nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, lên tiếng nói: "Tiêu thượng thư, hôm ở Tỏa Long Tĩnh ta đã đáp ứng ngươi, sẽ thay ngươi xử lý một nhóm người của Tiêu Đình."

Giơ tay chém xuống giết người đang đứng bên cạnh dò xét gã. Trong lúc Tiêu Chiến đứng dậy nhẹ nhè vuốt vuốt tay áo, Tần Thừa đã chém chết sáu, bảy người.

"Ngươi! Ngươi là Hà phụ tá (*)!" Kẻ vừa nhận ra Tần Thừa là ai thì lập tức sợ hãi đổ đầy mồ hôi lạnh, "Không phải Đại tướng quân nói ngươi ở trong cung, bày kế ở Thanh Kinh sao! Sao lại ở đây!?"

(*) Phụ tá là quan viên trợ giúp Tướng quân.

Người nọ mới hỏi xong, liền bị người của Tần Thừa đâm một đao vào sau lưng.

Người nãy giờ dũng cảm chiến đấu đều là người của Tiêu Đình phái tới, hiện tại trong mấy chục người còn sống sót ở đây, hai phần ba đều là người của Tần Thừa.

Bên trong máu cùng tia lửa, có người nhân cơ hội đó mà thoát ra khỏi sơn cốc.

Đại tướng quân đúng là liệu sự như thần, Hà phụ tá này không thể tin được! Bằng mọi giá phải truyền được tin tức này về quân trướng.

"Không ngờ Tần công tử lại tới đây." Tiêu Chiến nhìn về phía Tần Thừa đang đứng giữa thi thể ngổn ngang, "Thật ra bản quan khá ngạc nhiên."

Vương Nhất Bác cũng không khỏi quan sát dò xét Tần Thừa đang bịt kín kia. Người này còn từng hứa hẹn với Tiêu Chiến việc như vậy sao...

Đôi mắt Tần Thừa dễ dàng bị che lấp bởi màn đêm, như là một gã mù không tròng trắng. Gã nhàn nhạt bảo: "Vốn tưởng rằng Tiêu thượng thư sẽ giống như Tiêu Trang tướng quân năm đó, vì bảo vệ toàn tộc mà xử tử tất cả người liên quan, lại không ngờ Tiêu thượng thư sẽ cùng Vương tiết độ sứ đến tận đây. Đúng là làm cho tại hạ vô cùng kinh ngạc."

Ánh mắt gã lập tức dịch đến Vương Nhất Bác: "Chúc mừng Vương tiết độ sứ, chúc mừng Vương tiết độ sứ! Vương tiết độ sứ rốt cuộc đã mài mềm trái tim sắt đá của Tiêu thượng thư, có lẽ ngày báo thù nhà cũng không còn xa nữa. Mấy năm nay cũng không biết có bao nhiêu người muốn dò xét ra chân tướng năm đó, nhưng lại không có ai có thể tiếp cận được Tiêu thượng thư. Vậy mà Vương tiết độ sứ lại làm được, Vương tiết độ sứ đúng là cao tay."

"Tiêu thượng thư, ngươi đã lựa chọn xong rồi sao?"

Gã không tin Vương Nhất Bác có thể khoan dung độ lượng đến mức không màng hận thù, cũng không tin Tiêu Chiến nguyện ý vứt bỏ tôn vinh trăm năm của Tiêu thị.

Tiêu Chiến cười khẽ ra tiếng: "Hôm đó ở Tỏa Long Tĩnh, bản quan còn cho rằng Tần công tử vẫn chưa mất hết nhân tính, quả thật bản quan ngây thơ quá rồi."

Lời Tần Thừa nói ngày đó cùng lắm chỉ để làm loạn tâm y, bày sẵn bố cục cho hôm nay. Thứ gã muốn thấy chính là sau khi hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chọc thủng tầng cửa sổ giấy huyết hải thâm cừu kia, họ sẽ phản bội nhau thế nào, giết nhau thế nào.

Nhưng sau khi Tiêu Chiến lên tiếng, một vị đương sự khác cũng lên tiếng, nhưng lại không có ý châm chọc mỉa mai như y. Vương Nhất Bác chỉ là nhìn Tiêu Chiến, trong mắt toàn là oán trách: "Chiến Chiến, ngươi không sợ ta sẽ bị lừa phải kế châm ngòi ly gián này sao? Nếu là ta khăng khăng trả thù nhà, hôm nay ngươi biết làm sao?"

Ánh mắt Tiêu Chiến vô cùng bình tĩnh, nói thẳng: "Nếu ngươi khăng khăng đòi, ta liền trả nợ máu cho ngươi."

Y vẫn luôn không nhắc chuyện này bởi vì đối với bọn họ, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, thà rằng không nói. Thứ hai, y không chút nào sợ hãi trong lòng. Nếu Vương Nhất Bác thật sự muốn lấy tính mạng y, thì có sao đâu?

[Hết chương 65]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro