Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, chân trời cuồn cuộn mây vần, trời cao bây giờ lại như nhân gian chen chúc.

"Vu tướng quân, Tiêu thượng thư không ở trạm dịch!"

Vu Chấn đang muốn ngáp một cái, lập tức bịt miệng sửng sốt: "Các ngươi canh chừng kiểu gì vậy?!"

Một đám ưng vệ hùng dũng, nghiêm nghị không nói. Ngoại trừ chủ tử, còn chưa có ai có thể thần không biết quỷ không hay mà biến mất dưới mí mắt bọn họ.

"Mau đi tìm!" Vu Chấn rống to một tiếng, một đám người như chim khách bay tứ tán.

Ngoài điện Hàm Lương, màu tím đen vẫn chưa khô, có lởm chởm lỗ máu, vẫn có người đang hoảng sợ vô cùng kéo tay chân gãy của mình bò về hướng thoát ra khỏi cung điện, nhưng chưa được vài bước đã có tướng sĩ giáp đen đuổi kịp khi lần theo vết máu kéo dài, giơ tay chém xuống một bãi đen ngòm.

Vương Nhất Bác nhặt lên chiếu thư từ trong vũng máu, ánh mắt đảo qua, đâm mũi đao sâu vào cánh tay Dương Phụng Tiên, "Còn có bao nhiêu cái chiếu thư như vậy? Không nói thật, sau này ngươi khỏi cầm bút nữa."

Dương Phụng Tiên chỉ cảm thấy da thịt bị cứa nhỏ, gió lạnh quét qua, nhưng còn không đau đớn bằng cung hình năm đó, vậy nên sắc mặt không hề nổi sóng.

"Triệu Quyết." Vương Nhất Bác nhìn như rút đao rời đi, lại khoét thịt tay Dương Phụng Tiên cho nát rộng ra, "Truyền thư, kêu người giết Đồ Khâm. Gia Cát Loan cũng không cần sống, tùy tiện tìm một chỗ chôn hắn đi."

Triệu Quyết sửng sốt, ngừng một chút mới nói: "Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ... đi làm ngay."

"Từ từ!" Dương Phụng Tiên hít một ngụm khí lạnh, chưa dám đi bịt lại miệng vết thương, "Vương tiết độ sứ, còn một chiếu thư khác trong tay Tể tướng Lưu Huyền, đã truyền tới chỗ Tiêu Đình."

Đồng tử Vương Nhất Bác còn dữ tợn lãnh khốc hơn cả máu đen, "Mục đích muốn chiếu thư này của Tiêu Đình."

"Diệt trừ Tiêu Chiến." Dương Phụng Tiên cố gắng giữ bình tĩnh.

"Lý do."

"... Tiêu Đình, muốn chiếm cứ Lư Long để ủng binh tự lập, xưng đế Bắc Quốc."

Mắt phượng hẹp dài của Vương Nhất Bác sinh ra lệ khí, giọng nói lạnh lẽo: "Nói rõ ràng."

"Tiêu Đình lừa gạt tướng sĩ, nói với tướng sĩ tam quân của Trung Ninh quân đi Sơn Nam để bình định, nhưng thật ra lại là cấu kết với An Thừa Bính để đi cướp núi vàng của Sơn Nam đạo. Hai người thương lượng, Tiêu Đình trợ An Thừa Bính ngồi ổn Tây Xuyên, An Thừa Bính trợ Tiêu Đình khống chế Trung Ninh quân để mưu triều soán vị."

Tuy Dương Phụng Tiên là tai mắt của Hoàng đế, nhưng thực chất lại bị Tiêu Đình khống chế, "Trước khi chuyện xảy ra ở Sơn Nam, Tiêu Trang đã hoài nghi Tiêu Đình không phục trong lòng, vậy nên mới bẩm tấu lên Tiên đế, nào ngờ Tiên đế lại dùng việc này làm nhược điểm áp chế Tiêu thị và Trung Ninh quân, dốc hết sức thúc đẩy Sơn Nam thành biển máu. Nếu sau này Tiêu thị ủng binh tự lập, vậy thì sẽ công bố chuyện này với thiên hạ, biến Trung Ninh quân và Tiêu thị trở thành kẻ bị thiên hạ chỉ trích, bị diệt chung với hoàng thất."

Vương Nhất Bác bừng tỉnh thông thấu. Làm sao Tiêu Đình lại không muốn dứt khoát giết Tiêu Chiến cho được, mà là lão muốn hủy hoại Tiêu Chiến, từng chút từng chút mài mòn ý chí Tiêu Chiến. Lão kiêng kị uy vọng của Tiêu Trang, muốn khiến cho Tiêu Chiến đeo ô danh bất trung lên lưng, hoàn toàn hủy hoại uy vọng Tiêu Trang từng lưu lại, nắm quyền khống chế Trung Ninh quân.

Nhược điểm mà Tiêu Chiến luôn nói chính là bản thân Tiêu Chiến. Trung Ninh quân bị Tiêu Đình lừa gạt, rồi lại sợ giẫm vào vết xe đổ của Sơn Nam, chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện đi theo Tiêu Đình. Chỉ cần Tiêu Chiến chưa chết một ngày, Tiêu Đình cũng không thể thu thập quân tâm, xưng đế Bắc Quốc một ngày.

Từ đầu đến cuối, Vương Nhất Bác chưa từng ngờ rằng nhược điểm mà hắn vắt hết óc ra tìm kia, đã sớm trao cả người lẫn tâm cho hắn.

Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, Tiêu Chiến.

Lúc này, hắn còn không biết người nọ đã chiếm bao nhiêu lý trí cùng cảm tình của hắn, nhưng hắn nhớ y, lo lắng cho y hơn bất kì lúc nào trước đây.

Chẳng mấy chốc, Hàm Lương điện đã bị giáp đen vây chặt như nêm cối. Giáp đen tràn ngập cung điện, che lấp mặt trời.

Thái y và cung nhân đang trông nom cho Lý Thâm, vừa thấy có binh lính ập vào, lập tức đánh vỡ bình thuốc trong tay, làm rớt khăn.

"Bái kiến Hà Tây tiết độ sứ!" Mấy chục người lập tức quỳ xuống, không dám thở mạnh, thật cẩn thận ngửi mùi tanh thoang thoảng trong điện.

Vương Nhất Bác nhìn Lý Thâm bất tỉnh trên long sàng, "Cần phải cho Lý Thâm tỉnh lại, không cần sống lâu. Cho hắn hấp hối một thời gian, chờ mọi việc ổn định rồi thì để hắn đứng trên hoàng thành hạ chiếu cáo tội của mình, tự sát."

Thái y lập tức dập đầu vâng vâng dạ dạ nói: "Đã rõ, hạ quan hiểu rồi, hiểu rồi."

Hắn lại tách một nhóm binh giáp đen ra ngoài điện Hàm Nguyên. Bắc Nha cấm quân canh phòng điện Hàm Nguyên vừa thấy đầu Phương Quy và Dương Phụng Tiên đang chảy máu nửa người, không hề chống cự mà đồng loạt bỏ kiếm xuống.

Được làm vua, thua làm giặc, chỉ ở trong một cái chớp mắt.

Vương Nhất Bác từng bước ép sát đại điện Hàm Nguyên, tự đi lên đường chính băng qua cung điện, phía sau là ngàn quân mặc giáp. Hắn đứng trên bậc thềm đỏ quan sát chúng thần, giọng chấn mái hiên, vọng to khắp điện: "Người không làm đúng quy củ, giết. Người chỉ trích, giết. Người quấy phá, giết."

Mỗi tiếng "giết" vang lên, binh sĩ mặc giáp đen lại rút đao, cứ như quang cảnh đã nhanh chóng biến đổi sang tháng Chạp, tuyết bay nặng hạt phất ào ào vào cung điện, xà nhà chạm trổ nên băng đá, màu sơn chu sa lẫn kim vật ốc bảo đều bị bao trùm bởi tuyết trắng xóa. Phía trên máu tươi cũng những kẻ không theo quy củ có chẳng chịt những thước bạc ảnh đao. Kẻ chỉ trích khoa tay múa chân, tay chân bị bẻ gãy ở dưới lưỡi đao sắc bén. Kẻ quấy phá bị tuyết phủ đầy người, chia năm xẻ bảy.

Rốt cuộc có người không nhịn được nữa, "Vương tiết độ sứ, giết sạch chúng ta, sẽ không còn triều đình!"

Bên trong núi thi thể, rõ ràng có những người có thể được thuyết phục để cúi đầu, cần gì tạo sát nghiệt.

Nhưng mà lời này vừa ra khỏi miệng, người lên tiếng lập tức bị cắt ngang.

Vương Nhất Bác cầm đao đứng trong vũng máu, thần sắc lạnh nhạt, "Các ngươi nghĩ ta là người thích nghe lời ngon ngọt như Lý Thâm sao? Thần tử nào dám nổi tâm tư, coi đây là gương."

Thủ đoạn như sấm rền, không tiếc giết chóc. Vương Nhất Bác chỉ toàn tâm muốn mau chóng dùng bạo lực để ổn định hoàng thành, chạy đi Lộc phủ gặp Tiêu Chiến.

Triệu Quyết cuối cùng là nhìn không nổi nữa, ra lệnh cho nhóm giáp sĩ dừng tay: "Công tử —— Chủ thượng, không thể lại giết. Nếu những người này chết hết, mới là thật sự không thể ổn định, ngài sẽ không thể thoát thân đi Lộc phủ."

Nghe Triệu Quyết nói vậy, Vương Nhất Bác đè đè giữa mày, cơn đau đầu đánh tới.

Sau một đêm dài huyết tẩy điện Hàm Nguyên, Vương Nhất Bác nghe chúng quan lớn Binh bộ, Lễ bộ, Đốc sát viện thông báo công việc.

Gần đến bình minh, rất nhiều người không chịu nổi nữa. Vị tân chủ này trước mặt họ, cứ nghe thấy đề nghị nào không vừa lòng là phán một chữ "cút" không thèm suy nghĩ lần hai. Một đêm nghị sự này thực sự là kinh hồn táng đảm, hơi không lưu ý là coi như mệnh phó hoàng tuyền.

Sầm Vọng tìm Triệu Quyết, đáy mắt thâm quầng, mặt đầy mệt mỏi: "Triệu thị vệ, Chủ thượng vừa gặp cái gì khó chịu ở Thanh Thủy sao? Này là cùng một người ta gặp trước kia sao?"

Triệu Quyết cũng mỏi mệt hết sức, còn buồn rầu khó xử hơn Sầm Vọng: "Chủ thượng... đang quá sốt ruột ổn định mọi chuyện."

"Nhưng cũng không thể có chút không hợp ý đã phán cút phán giết chứ!" Sầm Vọng chưa bao giờ trải qua lần nghị sự nội các nào giày vò tới vậy, "Triệu thị vệ, ngươi cần phải khuyên can Chủ thượng, nếu không thì không gánh nổi hậu quả đâu."

Vương Nhất Bác nghe xong một đêm nghị sự, dựa vào lưng ghế có rồng cuộn quanh, ánh mắt dừng ở trên xà ngang chạm trổ tinh xảo, trước mắt phồn hoa, trong lòng lại có vô ngần hoang mạc.

Mặc dù cảm thấy có người đã đi vào điện Tử Thần, Vương Nhất Bác vẫn chưa nhích người.

Triệu Quyết đi vào giữa điện, cuối cùng vẫn là bưng một chén chè tỏa ra hương vị ngọt ngào. Gã để chén chè trên bàn, nói: "Công tử, ngài phải cố gắng dưỡng sức để còn gặp Tiêu thượng thư. Nếu ngài chống đỡ không nổi, toàn bộ thiết kỵ đã chuẩn bị sẵn làm sao có thể lên đường."

Nói như thế xong mới thấy Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi thẳng dậy. Hắn nhìn chén chè trước mặt, có sữa trắng phau, đậu phộng giòn nổi lên trên. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn một chén chè trắng như tuyết như sương, mãi vẫn không nhúc nhích.

Dù cho trong điện vẫn chưa tắt đuốc, có ánh sáng nhàn nhạt soi rọi, Triệu Quyết vẫn có thể thấy được trong chén chè sữa trắng đang phản chiếu một chút hồng nhạt, sau đó có tiếng tách tách rơi xuống. Gã không nhịn được mà nhìn vào mắt công tử, chậm rãi nghiêng đầu, nuốt cảm xúc vào trong.

Vương Nhất Bác nâng tay che khuất hai mắt, lòng bàn tay ướt nóng, giọng nói lại cô độc lạnh lẽo: "Nếu ta đưa Tiêu Chiến cái này, y chắc chắn lại nói y không thích đồ ngọt."

Bây giờ y đang làm gì? Uống gì? Có phải cũng giống như hắn, chưa kịp chợp mắt cả đêm?

Nói nhiều như vậy, lại không có một cái là tiếng lòng. Những lời này dừng trong tai người ngoài, chỉ đơn giản là —— ta nhớ y, nhớ y ngày đêm không ngừng.

"Công tử, ngài đi đi, thuộc hạ sẽ thay ngài quan sát tình hình trong kinh, ngài ——"

Lời còn chưa nói hết, một cái bóng ma đã chạy như bay ra ngoài.

Trong phạm vi cai quản của Lộc phủ có một chỗ thôn xóm được dựng ven vách núi dài cao, từng nhà đang nhóm khói bếp.

Tiêu Chiến đi qua một cây cầu nhỏ, thấy được chỗ có dân cư không xa không gần. Nơi này quá yên lặng, vô cớ sinh ra cảm giác vắng vẻ. Y hơi hơi nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ một chút, vẫn là tiếp tục đi về hướng thôn xóm ven vách núi đó.

Y muốn thu hồi vỏ kiếm nguyên bản của Vô Yên.

Trong thôn xóm quằn quèo, thiếu niên chạy như điên, phía sau truyền đến tiếng quát quyết tuyệt của phụ nhân: "Con mà dám trở về, nương lập tức kêu a cha của con đánh gãy chân con!"

Gió gào thét bên tai, quang cảnh nhìn đến ngán ngẩm ngày thường giờ lại trở nên đáng sợ tột cùng. Không kịp lưu luyến những chuyện cũ vụn vặt, thậm chí còn không nhớ nổi đám bạn từng tắm sông trèo cây với mình, trong óc toàn là hết hồ máu này tới hồ máu khác.

Thiếu niên mi thanh mục tú, gương mặt nổi lên một tầng màu đỏ nhạt, mồ hôi trong suốt lăn qua. Vội vàng chạy suốt quãng đường đã khiến nó hao hết sức lực, nhưng lại vẫn kéo lê thân mình không chịu ngừng lại. Nó cắn răng nghĩ, nương dữ như vậy, nếu nó không nghe lời nương, chỉ sợ còn đáng sợ hơn là bị cha đánh gãy chân.

Nghĩ rồi lại nghĩ, mồ hôi bị nước mắt tách ra chảy xuống mặt. Nếu mình và a cha sau này không còn được nương giáo huấn như thầy đồ gõ thước vào tay hài tử đi học, không bị nương lải nhải quy củ, không bị đánh tay nữa, vậy thì có khi nào sẽ hư thân mất nết hay không.

Nghĩ tới đó, nước mắt thiếu niên ào ào chảy xuống còn nhiều hơn bụi đất dưới chân.

Nương, sau này con và a cha không ghét bỏ nương dữ nữa đâu. Nương chờ A Lập đi tìm a cha trở về.

Giơ tay gạt nước mắt, thiếu niên lại đụng phải một bức tường trắng. Đầu óc vốn đang hỗn độn, đau đớn do ngã dập mông lại làm nó lập tức tỉnh táo lại. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bức tường trắng, vừa thấy đã toát ra suy nghĩ rằng sao bức tượng này giống như tượng Bồ Tát ở nhà a bà.

Tiêu Chiến bị đụng mạnh một cái, mất một lúc để ổn định thân mình. Y quan sát một chút, thiếu niên mặc áo màu nâu ngã sõng soài trên đất, trong hơi thở có mùi máu. Y lập tức nhíu mày hỏi: "Tiểu lang, đã có chuyện gì xảy ra?"

Thiếu niên gạt lệ, tay dính bụi đất chống dậy bò lên. Nó nhìn tượng đất Bồ Tát trắng xóa trước mặt, trong tiếng lanh lảnh mang theo khóc nức nở: "Có kẻ cướp vào thôn! Bọn họ gặp ai liền giết người đó!" Nó lập tức dùng bàn tay đầy bùn bắt lấy tay áo trắng của Tiêu Chiến, "Bồ Tát, ngài mau cứu a nương, a cô, a thẩm, a bà..."

Tiêu Chiến im lặng nhìn bùn trên tay áo, chậm rãi hỏi: "Cha huynh của ngươi đâu?" Không thể nào trong nhà chỉ có nữ phụ.

Thiếu niên khựng lại, nói: "A cha chỉ có một nhi tử là ta, a cha... ra ngoài tích cóp tài sản cho ta thú thê..." Dứt lời, mặt lại hơi ửng đỏ.

Tiêu Chiến còn chưa biết nên trả lời thế nào, trước mặt đã xuất hiện một đội người ngựa mặc áo đen, mỗi người đều cầm đao còn vấy máu. Y đứng trước che cho thiếu niên, ánh mắt xuyên qua hàng người đầu tiên, mơ hồ có thể thấy được một bóng người quen thuộc.

"Tiêu Thời Tuần." Mặt Tiêu Chiến lập tức lạnh xuống.

Tiêu Thời Tuần đã cởi ra quân bào mà mặc y phục đen kín toàn thân, mày kiếm cứng cỏi, khí thế sát phạt đầy mình. Gã khoanh tay đi xuyên qua các thuộc hạ, đi đến trước mặt Tiêu Chiến, nói: "Đợi đã lâu."

"Huynh trưởng ở Thanh Thủy, là do ngươi?" Tiêu Chiến đã suy tư rất nhiều, nhưng vẫn chưa dám xác định đó là thật.

Tiêu Thời Tuần lại không rối rắm như y, "Ta đã sớm khuyên hắn không cần nhúng tay vào chuyện của ngươi, cũng không cần quá mức chú ý chuyện của ngươi, nhưng hắn không tin ta. Bây giờ hắn đã ở dưới hoàng tuyền, chắc là đã hiểu rồi."

"Tiêu Chiến, ngươi chính là tai tinh. Ai quá quan tâm ngươi, thì sẽ thống khổ đến chết."

Nghe vậy, Tiêu Chiến không hề nhúc nhích, nhưng thiếu niên phía sau y lại căng thẳng nắm chặt ống tay áo của y. Tiêu Chiến mới quay đầu nhìn thiếu niên, thiếu niên chưa khô nước mắt đã lắc đầu với y.

Tiêu Chiến hơi giật mình, rồi sau đó hơi hơi mỉm cười để trấn an thiếu niên. Y quay đầu đối diện Tiêu Thời Tuần, không chút để ý nói: "Ta là sát tinh như vậy mà võ nghệ vẫn trên ngươi, lúc còn ở Thư Học cũng ở trên ngươi, binh sách mưu lược vẫn lại trên ngươi. Cẩn thận nghĩ lại, hình như ngươi không có chỗ nào hơn được một sát tinh."

Nghe vậy, Tiêu Thời Tuần tức khắc ngẩn người, sau đó chậm rãi quan sát Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bên trong trí nhớ của hắn không có miệng lưỡi nhanh nhẹn, càng sẽ không có ngôn từ khắc nghiệt như vậy, nhất thời cũng không biết phải đáp lại Tiêu Chiến thế nào mới thỏa đáng.

Cuối cùng, cố chấp nói một câu: "Làm sao mà ta sánh được với ngươi. Tiêu Thanh, Tiêu Đàm, còn có thúc phụ thúc mẫu, ngay cả huynh trưởng cũng đều vì ngươi mà chết."

Tiêu Chiến lại là đang cười: "Tiêu Thời Tuần, huynh trưởng chết vì ai, ngươi còn chưa rõ sao? Năm đó phụ thân ngươi cấu kết với sứ giả Khiết Đan, lại bán quân tình cho Tập-Hề, ở ngoài quan ải phục kích giết phụ thân ta, chủ soái của một quân. Ngươi là nhi tử mà có thể không biết phụ thân mình làm gì à?"

Mặt Tiêu Thời Tuần lạnh đi một chút, nhưng vẫn có thể dùng lời tàn khốc trấn định lại thuộc hạ, nói: "Rõ ràng là cả nhà các ngươi lập mưu muốn cha truyền con nối với quân quyền, phụ thân ta nhìn thấu lòng dạ cầm thú của phụ tử ngươi, nhìn ngươi chiến đấu năm đó cũng biết ngươi muốn lập công trở thành chủ soái tiếp theo, ngươi đừng hòng biện bạch!"

Rừng cây rậm rạp, có gió thổi qua mang lại một trận xào xạc, nhưng cũng không giấu nổi tiếng thở dài của Tiêu Chiến: "Ngươi biết tại sao quân binh ở Lộc phủ còn chưa tới hoàng cung hợp lực với cấm quân không?"

Tiêu Thời Tuần trả lời chắc nịch: "Tất nhiên là chờ cục phiền toái là ngươi dâng tới cửa."

"Xem ra ngươi thật sự không hề biết gì về chuyện phụ thân ngươi muốn thành lập Bắc Quốc xưng đế." Tiêu Chiến không khỏi thương xót liếc hắn một cái, "Cũng phải, phụ thân ngươi cũng không thiếu nhi tử, chết một cái hay chết hai cái cũng không khác gì nhau."

"Tiêu Chiến!"

Tiêu Thời Tuần hiển nhiên có chút hoảng loạn, "Ngươi đang nói bậy cái gì! Chỉ cần có thể vào cung trước Vương Nhất Bác, phụ thân tất nhiên có thể trở thành vua! Cần gì phải chia cắt ranh giới để lập Bắc Quốc, xưng đế!"

"Bởi vì không phải tất cả mọi người trong Trung Ninh quân đều nghe lệnh phụ thân ngươi, nếu không lão cần gì phải chờ tới hôm nay." Tiêu Chiến dửng dưng nhìn hắn, như là đang nhìn một đứa nhỏ ngốc, "Đây là cái giá đắc mà Tiêu Đình phải trả sau khi tính kế phụ thân ta. Lão lừa gạt tướng sĩ vu hãm Sơn Nam mưu nghịch, phụ thân lại vì mạng của các tướng sĩ mà cam nguyện chịu chết. Tiêu Đình vĩnh viễn sẽ có ngăn cách với mấy vạn tướng sĩ. Mà ta ẩn nhẫn mười năm, sẽ chỉ làm ngăn cách này tăng theo thời gian."

"Ngươi!" Tiêu Thời Tuần không đoán trước được là mười năm nhìn như thê thảm của Tiêu Chiến lại có tác dụng lớn như vậy, nhưng hắn vẫn không nhận thua nói: "Nếu đúng như lời ngươi nói, thì các tướng sĩ chỉ có thể chọn trung thành với đế quốc của phụ thân, giúp phụ thân thành lập Bắc Quốc. Nếu không thì triều đình hoặc là Vương Nhất Bác cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cho nên ngươi vẫn thua!"

"Đáng tiếc, ta tự mình tới đây." Tiêu Chiến thả lỏng người, thong dong như mây trôi thăm thú cảnh vật, "Càng đáng tiếc hơn là Vương Nhất Bác cũng không phải người thích giết chóc. Thứ hắn muốn chính là trong sạch của tướng sĩ Sơn Nam đạo và Vương Môn. Mà cái này, ta có thể cho hắn. Mấy vạn tướng sĩ Trung Ninh quân muốn yên ổn giải thoát, ta cũng cho."

Tiêu Thời Tuần bị sự tự tin của y làm cho kinh ngạc tới mức ngẩn ra một lúc, sau đó mới ngoan độc bảo: "Hôm nay là ngày giỗ của ngươi!"

Nói xong, phất tay ra lệnh cho các thuộc hạ tấn công. Trước khi bị đánh tới, Tiêu Chiến đã xuất kiếm, tuyết ảnh hồng quang giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Tiêu Thời Tuần thấy thế, đánh thẳng vào yếu điểm của y, lại bị kiếm Vô Yên đánh văng ra. Giao chiến vài chiêu vẫn không tìm được sơ hở, hắn chuyển ánh mắt lên người thiếu niên đang hoảng sợ, tránh né theo động tác của Tiêu Chiến.

Hắn lấy ra cung tiễn bên hông, Tiêu Thời Tuần nhắm chuẩn chỗ đứng của thiếu, quang ảnh của mũi tên ngắn bay vút thành mấy làn gió mạnh.

Ngay lúc đó, Tiêu Chiến đang bị một đám thích khách tập kích, y thoáng nhìn chỗ mũi tên đánh tới, lập tức xoay người, đang muốn ném kiếm đẩy ra, lại bị song đao chặn đứng không thể ném.

Bất đắc dĩ, Tiêu Chiến nghiêng người, muốn dùng thân che chắn mũi tên khỏi đâm vào trán thiếu niên. Dưới ánh lửa mơ hồ, có bóng người bay đến che lại.

Tiếng vật sắt đâm xuyên qua cốt nhục vang lên, Vu Chấn không chịu nổi đau đớn mà quỳ xuống.

"A cha!" Thiếu niên đột nhiên gào to.

Vu Chấn sửng sốt quay người, Tiêu Chiến cũng không khỏi nhìn về phía thiếu niên. Hốc mắt thiếu niên Vu Lập đỏ lên, còn chưa lại kêu một câu a cha đã thấy vô số mũi tên bay đến.

"Khụ khụ ——"

Mũi tên ngắn trước người Vu Chấn không đâm vào chỗ nguy hiểm, nhưng vô số mũi tên phía sau lưng lại khiến gã phun máu không ngừng, "A Lập, nương của con... đâu?"

Hai mắt Vu Lập thất thần, nước mắt như hồng thủy bị vỡ đê chảy ra ngoài, "Nương... nương... nương không còn nữa." Nó lập tức nhào vào Vu Chấn, nhưng không dám gọi a cha ra miệng, cũng bởi vì một tiếng a cha của nó mà cha nó mới bị tên bắn trúng.

Thiếu niên cắn môi, chết cũng không mở miệng.

Tiêu Chiến để một màn này phía sau tai, lập tức lấy ra hổ phách nha chương trước mặt ưng vệ, nói: "Không cần thủ hạ lưu tình."

Rồi sau đó ngồi xổm xuống, phong bế mạch máu cho Vu Chấn, nhưng Vu Chấn lại ngăn y, trong lúc nói chuyện vẫn không ngăn được máu đang chảy ra: "Tiêu thượng thư... bà nương nhà ta cứ bảo ta không có quy củ, sau này nhất định sẽ gánh hậu quả, quả nhiên là vậy."

Gã lại nhìn về phía nhi tử đã lâu không gặp, "Tiểu tử ngươi đấy, quả nhiên chính là chủ nợ kiếp trước! Cũng không biết cha và nương ngươi thiếu ngươi nghiệt nợ nào mà cả đời này, không chỉ phải tích cóp cưới lão bà cho ngươi, còn phải bồi cả mạng già..."

Vài tiếng ho khan, máu càng chảy nhiều, Tiêu Chiến cuối cùng phải nói: "Vu tướng quân, làm phụ mẫu, đều là như thế. Ngươi đành ráng chịu nhiều một chút." Nói xong, y vỗ vỗ đầu thiếu niên.

Vu Lập càng khóc lớn, "A cha, cha đừng đi, nếu cha đi... nương sẽ đánh chết a cha!"

Vu Chấn giật mình, sau đó cười lên, ai ngờ cọp cái kia trong nhà lại không đợi gã về gặp nàng, gã đang chờ nàng mưu sát thân phu kia mà. Nhớ lại chuyện cũ, Vu Chấn cố nén đau đớn kịch liệt sau lưng, độc ác bảo: "Nếu tiểu tử ngươi không thú được tức phụ, không kéo hương quả dài mười tám đời, cha và nương ngươi đêm nào cũng sẽ về báo mộng tét đít ngươi!"

Câu này làm gã cạn kiệt hết sức lực, Vu Chấn cố gắng giơ tay, gượng dậy moi ra một túi tiền trong lồng ngực rồi nhét vào tay nhi tử, "Tiền thú lão bà của con... lấy đi..."

Sau này lại không còn ai tích cóp thêm cho con nữa.

Vu Lập ôm túi tiền dính máu, chỉ gật đầu, khóc không thành tiếng. Nương nói rất đúng, nó không nên quay đầu nhìn lại, nếu không phải nhìn thấy a cha, làm sao sẽ có chuyện này.

A bà đầu thôn thường nói: "Hài tử không nghe lời, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi nhà."

Sau này, nó đúng là không thể về nhà được nữa.

Vu Chấn lại nhìn Tiêu Chiến, cuối cùng là hít một hơi bảo: "Tiêu thượng thư, ngài cũng nghĩ chút... con người có thể chết mọi lúc... Ai cũng không oán được ai..."

Sau đó chỉ còn im lặng vô tận, cũng là lúc thiếu niên càng khóc nức nở hơn.

Tiêu Chiến chậm rãi giao Vu Chấn cho Vu Lập, để cho thiếu niên ôm thống khổ chảy nước mắt.

Y cầm kiếm, đi về hướng Tiêu Thời Tuần đang bị ưng vệ vây khốn, nói: "Các ngươi, đều lui ra."

Tiêu Thời Tuần cúi người, mở miệng chảy ra máu, nâng mi mắt nặng trĩu nhìn Tiêu Chiến: "Sao? Ngươi giết cha đoạt quyền còn chưa đủ, hôm nay còn muốn sát huynh xá nghĩa ——"

Kiếm Vô Yên đâm thủng ngực, Tiêu Chiến để chuôi kiếm ngay trên ngực Tiêu Thời Tuần: "Hôm nay giết ngươi, một là vì huynh trưởng, hai là tự quét tuyết trước cửa. Ba là, làm ngươi lạc đường biết quay lại."

"Tiêu thị ta, mười năm dơ bẩn, sẽ bắt đầu rửa sạch từ máu của ngươi cho đến khi trong sạch."

Dứt lời, Tiêu Chiến rút Vô Yên về, trên thân kiếm đang đọng máu tươi của con cháu Tiêu thị, mơ hồ hiện ra một chữ —— Vong.

Bí mật của kiếm Vô Yên, xưa nay chỉ có chủ soái Trung Ninh quân biết. Vô Yên ra vỏ thì vong, vào vỏ thì hưng. Hôm nay y tới nơi phụ thân bị chôn thây là vì muốn thu hồi vỏ kiếm có chữ Hưng kia. Nhưng trước khi Vô Yên vào vỏ, Tiêu Chiến cần phải loại bỏ chướng ngại dẫn đến "Hưng".

Phụ thân không làm được, y sẽ dốc hết sức mình để làm.

[Hết chương 74]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro