Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách điếm không nhiều người làm, nên lúc phát hiện Tiêu Chiến đã sốt đến mê man.

Trán nóng đến kinh người, Vương Nhất Bác chạm vào mà kinh hãi, hai gò má vì cơn sốt mà ửng đỏ, toàn bộ thần trí dường như bị bệnh khí che lấp, chỉ có đôi mắt vẫn còn chút tỉnh táo nhìn Vương Nhất Bác, phong thái kiều diễm mê người những ngày qua đều vì cơn sốt mê man này mà biến mất.

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến dậy, gọi tên hắn, hắn cũng không có phản ứng, lại càng không lên tiếng trả lời, yếu ớt tựa ở trên giường, nửa người đều nằm gọn trong lồng ngực Vương Nhất Bác.

Hắn hé môi, trong miệng lẩm bẩm: "Vương huynh..."

Vương Nhất Bác cắn răng, sắc mặt trắng bệch, đau lòng mà đem người ôm vào lòng: "Ta ở đây."

Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán Tiêu Chiến, chân mày nhíu chặt thành một đường, hai hàng mi cứ một hồi lại một hồi lại run lên: "Vương Bác... Vương Bác..."

Vương Nhất Bác lo đến tâm can nhảy dựng, dùng ngữ khí ôn nhu nhất của cả đời y mà dụ dỗ hắn: "Nào, uống chút nước. Nghe lời."

Tiêu Chiến mơ mơ hồ hồ uống nước, lại ngọ nguậy đưa tay chạm vào mặt y, nhỏ giọng nói: "Bác ca ca..."

"..." Vương Nhất Bác như bị nước lạnh dội một gáo xuống đầu, chua xót bi thương, tâm tư hỗn loạn.

Trước đây cứ cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt đến bạc tình, để mặc cho Tiêu Chiến chủ động lấy lòng, cũng giả vờ câm điếc không màng đến, cho dù thấy sự thất vọng rõ rệt của Tiêu Chiến, y vẫn cứ quyết tâm tàn nhẫn mà phân rõ giới hạn cùng hắn.

Tiêu Chiến không cần y lên tiếng, không quan tâm ám khí có độc hay không, liền vì y mà đỡ lấy.

Y vậy mà chỉ vì nghe Tiêu Chiến nói không sao một cách qua loa lấy lệ như thế, lại yên tâm mà cũng không nghĩ đến nhiều.

Chỉ vì Tiêu Chiến võ công cao, liền chấp niệm cho rằng hắn không phải là người thích hợp dành cho y, vô tình tàn nhẫn đem một mảnh tình ý đạp lên.

Chỉ vì một tiếng không phù hợp, dù cho bản thân cũng đã chìm đắm trong đó, nhưng lại lừa mình dối người không muốn thừa nhận.

Hôm nay nếu vì chất độc kia mà thổ huyết, y nhất định hối hận không kịp.

Vương Nhất Bác ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán và tóc của Tiêu Chiến, thở dài nói: "Tiểu Chiến... Xin lỗi."

"Bác ca ca..." Tiêu Chiến ý thức hỗn độn, vẫn chỉ có thể kêu lên vài âm tiết mơ hồ, dường như sốt rất cao, dù đã bọc người trong chăn vẫn cứ không ngừng run lên, "Lạnh..."

Vương Nhất Bác cởi bỏ áo leo lên giường, đưa hắn ôm trọn vào lòng ngực: "Còn lạnh?"

Khuôn mặt tinh tế nóng hực, ướt nhẹp, Tiêu Chiến cự tuyệt nghiêng đầu đi, môi vô ý sượt qua cằm của y, chậm rãi khẽ hôn.

Cái tư thế này khiến Vương Nhất Bác vừa nhốn nháo, lại dao động, tâm tư rối tung cả lên, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim y không ngừng đập nhanh lên.

"Bảo bối, đệ phải mau mau khỏe lên." Vương Nhất Bác vuốt ve sợi tóc mềm mại của Tiêu Chiến, "Chờ đệ khỏe rồi, đệ muốn gì ta đều đáp ứng."

Lúc này mới thấy rõ, Tiêu Chiến tuyệt đối không phải là một mình đơn phương.

Nếu phớt lờ đi dáng vẻ, thì kỳ thực một cái nhíu mày hay một nụ cười của Tiêu Chiến cũng chân chân chính chính mà khắc tạc vào trong lòng.

Vị trí Hoàng hậu, nếu không phải là Tiêu Chiến, cũng sẽ không có người thứ hai thích hợp.

Nhưng Tiêu Chiến chính là hiện tại không hề nghe thấy được gì, hắn trong lồng ngực Vương Nhất Bác không an phận mà cứ cọ tới cọ lui, khiến Vương Nhất Bác tâm can không ngừng ngứa ngáy, mãi cho đến khi thấy Tiêu Chiến thiếp đi, y cũng đã buồn ngủ, mới nhẹ nhẹ nhàng nhàng tìm người sắp xếp chăn nệm dưới sàn, niệm đi niệm lại Thanh Tâm chú, mệt mỏi mà đi ngủ.

Sau khi trời sáng, Vương Nhất Bác gọi ám vệ đến: "Tiểu Chiến nói máu hắn có thể giải độc, tại sao lại đến mức sinh bệnh như thế kia?"

Ám vệ nhìn thấy Tiêu Chiến cũng đáng thương, trầm tư nói: "Ma giáo dùng độc là chuyện bình thường, các thế hệ Giáo chủ đều có thể bài trừ độc, chính là dùng biện pháp lấy độc trị độc. Độc tính sẽ chống lại với nhau, cho đến khi một bên tan đi thì thôi, bởi vậy lúc trúng độc, vẫn sẽ vô cùng giày vò. Hắn phát sốt như vậy có lẽ bởi vì độc tính xung đột lẫn nhau, thân thể nhất thời không chịu được."

"Nói cách khác, độc trên châm không phải loại độc tầm thường." Vương Nhất Bác ánh mắt vô cùng tàn khốc, "Các ngươi đi tra rõ việc này."

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi.

Mấy ngày qua, Vương Nhất Bác đều chính mình tự tay chăm sóc Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thì cứ nửa tỉnh nửa mê.

Lúc tỉnh vô cùng nghe lời, Vương Nhất Bác đút cơm hay nước cũng không cần phải đau đầu, Tiêu Chiến vì tay chân Vương Nhất Bác vụng về mà đút nước nhiều lần cũng không hề oán trách, nét mặt tràn ngập vui mừng.

Lúc mê man thì lại không ngừng kêu lạnh, bám dính trên người Vương Nhất Bác lầm bầm không chịu xuống. Mãi đến hai ngày sau, Vương Nhất Bác mới thấy thân nhiệt hắn đã hạ, lại mơ mơ hồ hồ muốn gần gũi y, khiến y cảm thấy Tiểu Chiến của y đáng yêu đến mức tâm can cũng đều tan ra, không nỡ lòng nói ra chân tướng, tình nguyện đem người nâng niu trong lòng bàn tay mà dụ dỗ.

[Hết chương 10]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro