Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đem khuôn mặt đầy vết cào mà thiết triều.

Y lại một bộ như không có chuyện gì, các quan đại thần cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

Sau khi tan triều không nhịn được mà xì xào bàn tán, dường như vị tân Hoàng hậu này rất ghê gớm, ngay cả Vương Nhất Bác cũng không hề biết.

Vội vàng trở lại tẩm điện của Hoàng hậu, nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn còn mệt mỏi mà nằm trên giường, không nén được mà thở phào nhẹ nhõm.

Thuốc ngày mai sẽ hết tác dụng, Vương Nhất Bác thật sự sợ rằng chỉ cần y vừa quay đầu, Tiêu Chiến liền phủi mông không chút lưu luyến mà bỏ đi. Nhưng dù gì cũng là Hoàng hậu đương triều, cũng không tiện đem một đám người ngày ngày rình rập canh chừng. Cái này không được, cái kia cũng không xong, thật sự là thấp thỏm bất an vô cùng.

May là Tiêu Chiến vẫn còn ở đó. Dù cho ánh mắt của hắn có chút...

Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy hối hận, Tiêu Chiến đã không còn nhớ rõ chuyện trước kia của cả hai, vậy nên những tình ý kia tự nhiên cũng không thể tồn tại. Đêm qua vốn nên cẩn thận mà cùng hắn giải thích rõ ràng chuyện quá khứ, mà không phải chỉ lo làm loại chuyện kia.

Tiêu Chiến có lẽ bởi vì cùng người xa lạ thân cận, nên mới chống cự.

Khiến y không khỏi đau lòng, Tiêu Chiến sau khi tỉnh lại thì giận y cáu y, cũng chỉ biết trách là do y tự làm tự chịu mà thôi.

Cả đám người hầu nhìn thấy Vương Nhất Bác, nét lo lắng trên mặt như hiện rõ cả ra.

Vương Nhất Bác cảm thấy kỳ quái: "Các ngươi làm sao vậy?"

"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương... Không chịu đi thỉnh an Thái hậu." Cả đám yếu ớt nói.

Vương Nhất Bác thật sự không nghĩ tới vấn đề này, nhưng Tiêu Chiến rõ ràng là đang nổi nóng, làm sao mà chú ý đến những việc này. Vung vung tay áo đem người phân phát: "Trẫm sẽ tự mình đi tạ lỗi với mẫu hậu, các ngươi đều lui xuống hết đi."

Tiêu Chiến chỉ mặc tiết y trên người, cuộn tròn trong chăn, để lộ ra bả vai trắng như tuyết, tựa cười nhưng không cười nói: "Hoàng thượng có muốn giáng tội không?"

"Giáng tội gì?" Vương Nhất Bác cười khổ, day day mi tâm.

"Cũng phải." Tiêu Chiến nhíu mày cười gằn, "Chuyện ngày hôm qua, ta còn chưa tính sổ với ngươi."

Vương Nhất Bác mặt dày nói: "Tối hôm qua không phải đệ cũng rất thoải mái ư."

"..." Tiêu Chiến ngay tức khắc nổi giận, "Ai muốn cùng ngươi nói chuyện tối hôm qua! Ngươi cường ngạnh ép ta thành hôn, người trong thiên hạ giờ đều biết Tiêu Chiến ta là Hoàng hậu, sau này ta còn mặt mũi nào mà xuất hiện trên giang hồ?"

Tiêu Chiến đã biết rõ, bản thân vốn là Giáo chủ Ma giáo, nhưng xui xẻo thay tên Hoàng đế này đã chiếu cáo khắp thiên hạ, Tiêu Chiến hắn chính là Hoàng hậu đương triều, hắn tuy có lòng định trọng chấn kỳ cổ (*), nhưng cũng đã lộ mặt rồi, tự nhiên lại khiến người ta đến xem náo nhiệt.

"Giang hồ đầy rẫy thị phi, đệ cùng trẫm ở trong cung an ổn mà sống không tốt hơn sao?" Vương Nhất Bác vội vã động viên.

Tiêu Chiến ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngươi tới đây."

Chờ Vương Nhất Bác mờ mịt đi tới, hắn liền vươn ngón tay đâm đâm vết thương trên mặt đối phương, nghe thấy Vương Nhất Bác khẽ hít một ngụm khí lạnh, khóe miệng nhếch lên: "Hoàng thượng nói cũng có lý."

"... Tiểu Chiến?" Vương Nhất Bác đầy hoan hỉ.

Tiêu Chiến hờ hững thu tay lại: "Dù sao thì nội thương vẫn chưa hồi phục, ta trước hết cứ miễn cưỡng ở đây mà điều dưỡng vậy."

Vương Nhất Bác hoảng hốt, muốn hất tung cả chăn lên: "Nơi nào thụ thương, cho trẫm xem?"

Tiêu Chiến nắm lấy tay y, mắng: "Người mò cái gì!"

"..." Vương Nhất Bác lúng túng ngừng tay.

Tiêu Chiến cười sâu xa: "Ta tạm thời không đi, không phải là tha mạng cho ngươi. Ngươi hại ta mất hết thanh danh, còn muốn gánh thêm tội."

Vương Nhất Bác mặc dù trong lòng không hiểu làm Hoàng hậu thì sao lại mất thanh danh, nhưng vẫn là vui vẻ đồng ý.

Nương tử không chạy trốn, Vương Nhất Bác tinh thần phấn chấn, tấu chương sổ sách trong cung đều xử lý rất nhanh và hiệu quả, trong cung ngoài cung đều tấm tắc lấy làm lạ.

Tiêu Chiến ngày ngày cơm ngon áo đẹp, cộng thêm mỗi ngày đều được uống thuốc tẩm bổ, nội thương dần dần phục hồi, eo cũng nuôi béo thêm một vòng.

Không biết có phải hay không vì lần này lại uống tán công dược, lúc điều hòa chân khí toàn thân, sát ý mạnh mẽ trước kia cũng liền dịu đi, không còn hể giơ tay liền muốn thấy máu, nhưng tính tình lại vô cùng ương bướng, không còn lạnh lùng nhưng ôn hòa như trước kia.

Buổi tối thật sự ngủ chung một chỗ.

Thỉnh thoảng muốn đem Vương Nhất Bác dằn vặt một phen.

Tiêu Chiến từ khi tính tình thay đổi, đối với việc hoan ái không chỉ không bài xích, mà so với ngày xưa còn thoải mái hơn nhiều.

Chỉ có điều rất thô bạo, không ngừng cấu véo Hoàng đế đến tím xanh cả người, hầu hạ không vừa lòng liền không ngại cho một bạt tai, mắng chửi. Vương Nhất Bác thì cứ cho rằng vì hắn chưa hồi phục ký ức, trong lòng không những không tức giận, trái lại còn yêu thương chiều chuộng hơn trước, mặc cho hắn phát tiết.

Duy chỉ không cam lòng một điều là, thỉnh thoảng lại để quần thần trong triều thấy được một vài dấu vết bạo hành trên mặt của y.

[Hết chương 18]

------------------------------

Lời editor:

(*) Trọng chấn kỳ cổ (重振旗鼓) nghĩa là sau khi trải qua thất bại, người ta chấn chỉnh năng lực, sẵn sàng làm lại một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro