Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đệ phải đi?" Vương Nhất Bác thay đổi sắc mặt.

Tiêu Chiến dùng ngón tay thon dài miết nhẹ miệng chén, như vô tình mà nói: "Ta khi nào đã nói sẽ lưu lại."

"... Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác trong lòng phát hỏa, "Đệ không tuân theo cung quy, trẫm cũng dung túng cho đệ, đệ không kỷ cương, muốn xem náo nhiệt mà theo trẫm thiết triều, trẫm cũng đáp ứng cho đệ. Đệ muốn đánh, muốn mắng, muốn giết, trẫm có từng nói không không? Trẫm biết trẫm đã khiến đệ chịu nhiều thiệt thòi, bất luận đệ muốn bù đắp ra sao, trẫm đều sẽ đáp ứng. Thế nhưng đệ chưa bao giờ nói cho trẫm biết —— trong lòng đệ nghĩ gì."

"Nếu như những việc này cũng không phải là thứ ta muốn." Tiêu Chiến lãnh đạm nói.

"..."

Tiêu Chiến đột nhiên vung tay, đem chén ngọc trong tay quăng mạnh xuống đất, tiếng vỡ nát vang lên giòn giã, ngọc vỡ bay tán loạn.

"Là ngươi nhân lúc ta thần trí không rõ mà cưỡng ép đưa ta cái danh hiệu Hoàng hậu này. Ngươi có nghĩ tới ta có nguyện ý lưu lại hay không? Ta hiện tại muốn rời đi, có điểm nào có lỗi với ngươi?"

Vương Nhất Bác giọng khàn khàn, nhẫn nại nói: "... Đệ muốn đi cùng ai."

"Vương Nhất Bác, ngươi nghe ngươi nói kìa." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn y, khóe miệng nhếch lên cười gằn: "Ghen tị ư? Có phải ngươi cho ta đã xuất tường (*)?"

Vương Nhất Bác chấn động, trầm giọng nói: "Trẫm không rõ."

Không dám nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dời ánh mắt: "Từ cái đêm gặp lại đệ, có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Trẫm cũng chỉ biết tự nhủ, chỉ cần đệ là Tiểu Chiến, đệ trở về, trẫm sẽ thề với trời đất là quý trọng đệ, không để cho đệ phải gánh chịu một chút thương tâm đau khổ nào nữa. Nhưng là... trẫm không hiểu, bất luận trẫm làm gì đi chăng nữa, đệ đều là dáng dấp kia."

"Ngươi muốn ta lưu lại, ta liền lưu lại. Có thể ngươi vẫn không tin ta, ta cũng không tin ngươi." Tiêu Chiến mặt lộ vẻ mệt mỏi, "Cái loại quan hệ giữa ngươi và ta này, duy trì không phải sẽ tẻ nhạt đến cực điểm ư."

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, trên mặt hắn hiện rõ tia căm ghét, chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau đớn kịch liệt, như có hàng trăm hàng vạn lưỡi dao cứa vào.

Không phải là như vậy.

Lúc trước Tiểu Chiến hắn, đối với bất kỳ ai cũng như xa cách ngàn dặm, nhưng mỗi lần nhìn đến y ánh mắt đều tràn đầy tình ý, khóe miệng mỉm cười, ôn nhu dính người vô cùng.

Không hề giống như bây giờ, tính tình thô bạo, tâm tình bất định, hơi một tí là muốn đánh muốn giết.

Mặc dù hằng đêm thân thiết da thịt, cũng chỉ là bản năng dục vọng chiếm thượng phong, đồng sàng dị mộng.

Vậy thì... Hắn hết thảy đều đã quên hết, cũng tự mình đem những tình ý kia mà rủ bỏ sạch, y có tư cách gì mà ép hắn lưu lại?

Tiêu Chiến vốn là người lưu lạc giang hồ, mà bản thân y nói hoa mỹ chính là có cả thiên hạ, nhưng thật ra chỉ là trông coi một góc hoàng thành.

Có lẽ kết cục vốn phải như vậy.

Bắt đầu một lần không nghĩ thông, sau cùng vẫn không tránh khỏi.

Hồi lâu, yết hầu dâng lên một tia ngọt ý. Vương Nhất Bác gồng mình kìm nén, gọi hắn: "Tiểu Chiến..."

Trăng treo trên đỉnh đầu, trúc đung đưa theo gió, che đi vẻ mặt Tiêu Chiến.

"Ngươi vẫn chưa hiểu sao. Ta vốn dĩ không còn là Tiêu Chiến trước kia." Tiêu Chiến cúi đầu, thân thể hơi run: "Ta cũng không thể tìm lại được Tiêu Chiến trước kia."

Vương Nhất Bác sửng sốt.

Y không hiểu. Không hiểu vì sao Tiêu Chiến lại run lẩy bẩy như vậy.

"... Cái gì?"

"Ngươi có biết rằng ta luôn có suy nghĩ giết ngươi." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, giọng khàn khàn: "Ta biết, ngươi yêu thích cái kẻ nhẹ dạ cả tin kia, một Tiêu Chiến thanh cao thoát tục, đáng tiếc, ngươi bây giờ thấy đấy, ta hiện tại chỉ là một tên yêu nhân Ma giáo hỉ nộ vô thường."

Vương Nhất Bác không thể tin những gì mình đang nghe, cả người đều cứng đờ, lại nghe Tiêu Chiến nói: "Ta sớm đã nghĩ qua hết thảy."

"Nhưng đệ vẫn là..." Vương Nhất Bác giọng nói có chút khó khăn.

"Nhưng ta vẫn không thể trở về là người mà ngươi muốn." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ma giáo tâm pháp vốn là ăn mòn tâm trí người tu luyện, việc này cũng không có gì kỳ quái. Chỉ trách ta không sớm không muộn..."

Hắn bỗng dưng im lặng, không nói thêm lời nào.

Vương Nhất Bác cũng đã nghe ra ẩn ý bên trong, tim như bị dao cắt.

"Đệ... cũng không phải là tuyệt tình, đúng không?"

Tiêu Chiến đưa tay che mắt, không để Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dáng của mình: "Ngươi tới đây."

Vương Nhất Bác nhớ lại những trò đùa dai của Tiêu Chiến trước kia với mình, vẫn là không tự chủ mà đi tới, cúi đầu nhìn mái tóc dài đen của hắn, không biết làm sao cho phải bèn đưa tay vuốt một cái.

Một đôi tay ôm lấy eo y, Tiêu Chiến đem mặt chôn trên người y, thấp giọng lầm bầm.

"Trên đời chỉ có một Vương Nhất Bác. Nhưng vì sao lại khiến cả hai Tiêu Chiến... đều thích ngươi chứ."

[Hết chương 20]

------------------------------

Lời editor:

(*) Câu đầy đủ là "hồng hạnh xuất tường", ý chỉ việc ngoại tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro